Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
-
Chương 90
"Em đang nói gì vậy..... Anh..... Anh không hiểu..." Hàn Phong cố nặn ra một nụ cười khó coi, anh sắp có được cô rồi, anh không thể để mất cô lần nữa được, không thể, tuyệt đối không thể.
Diệp Vy nhìn vẻ mặt sợ hãi, bất an của anh, đột nhiên cô có chút đau lòng, trí nhớ kiếp này của cô vẫn còn, cô biết anh yêu mình như thế nào, cô cũng không lỡ làm tổn thương anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc mà kiếp trước Hàn Phong đã làm với cô, thì không thể nào cô coi như không có chuyện gì mà ở bên cạnh anh được.
Diệp Vy cười lạnh, "Đừng có giả vờ như cái gì cũng không biết, anh không nhớ đã làm tôi đau khổ như thế nào sao? Anh không nhớ anh đã làm gì tôi sao?" Đến câu cuối Diệp Vy hơi cao giọng, cô không muốn khóc trước mặt anh, nhưng nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
Chân tay Hàn Phong luống cuống không biết nên đặt đâu, anh tiến gần hơn một chút, muốn giơ tay ra lau nước mắt cho cô, Diệp Vy gạt đi không thương tiếc.
"Vy, đừng khóc mà." Hàn Phong đau lòng, giọng nói anh như van nài.
Diệp Vy quay mặt đi, nước mắt của cô rơi càng nhiều.
"Anh.... Anh sai rồi, tất cả cả mọi chuyện kiếp trước là do anh làm sai... Kiếp này anh đã cố gắng thay đổi mọi thứ, vì vậy em đừng có hận anh được không, đừng có rời khỏi anh được không...." Giọng nói Hàn Phong vô cùng khàn, anh nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự cầu xin.
Diệp Vy nghe thế, cô giống như bùng nổ, cô quay đầu lại, to tiếng, "Sai rồi sao? Lúc đó tôi cũng cầu xin anh tha cho tôi, nhưng anh đã làm gì? Anh cô lập tôi với thế giới này, anh chia rẽ tình yêu của tôi, và..... Và còn giết chết em trai tôi." Diệp Vy bật khóc, nếu những việc anh làm đối với cô chỉ khiến cô chán ghét anh thì việc anh hại chết Diệp Hàn lại khiến cô vô cùng hận anh.
"Anh không có giết cậu ta." Hàn Phong nhíu mày nói.
"Đến bây giờ anh vẫn còn phủ nhận mọi chuyện sao?" Diệp Vy căm ghét nói.
"Anh thật sự không giết cậu ta." Hàn Phong nhìn thẳng vào Diệp Vy, gằn từng chữ nói.
Diệp Vy nhìn đôi mắt kia, có chút nhíu mày.
Hàn Phong thấy có cơ hội cứu vãn, anh vội vàng giải thích, "Anh thật sự không giết cậu ta, lúc đó anh chỉ lấy Diệp Hàn ra để uy hiếp em, nhưng anh chưa kịp làm gì cả, cậu ta vì muốn chạy đến cứu em, trên đường gặp phải tai nạn, khi anh đến nơi cậu ta không còn thở nữa, anh mới mang cậu ta đến trước mặt em." Hàn Phong vừa nói vừa cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô.
Diệp Vy vẫn không thay đổi nét mặt, cô nhìn anh vẫn không có độ ấm, "Lúc đó anh cũng đã thừa nhận chính là anh làm." Diệp Vy lạnh lùng nói.
"Lúc đó em chưa hỏi gì đã kết luận mọi chuyện, đổ hết lên đầu anh, trong lúc tức giận anh đã nói là mình làm." Hàn Phong ngồi xổm xuống, lúc này Diệp Vy đang ngồi trên giường còn anh ở dưới, anh cầm lấy tay Diệp Vy, "Em tin anh, anh nói hoàn toàn là sự thật, anh không có giết cậu ta." Hàn Phong mong chờ nhìn cô, thấy tay cô không tránh anh, trong mắt Hàn Phong nhiễm lên vẻ vui mừng.
Diệp Vy cúi đầu trầm tư, đúng là lúc đó Hàn Phong đưa xác Diệp Hàn đến trước mắt cô, khi nhìn thấy cậu không còn hơi thở, cả người đầy máu, lại nhớ đến Hàn Phong từng uy hiếp cô, nếu cô không nghe lời sẽ ra tay với Diệp Hàn, nên khi đó cô không hỏi chuyện gì xảy ra đã mắng chửi anh, nói là anh giết chết em trai cô, Diệp Vy nhớ lúc đó Hàn Phong vô cùng tức giận, lúc đó cô còn cảm thấy buồn cười, rõ ràng người nên tức giận là cô, anh lại bày ra cái vẻ mặt đó.
Đôi mắt Diệp Vy có chút mờ mịt, cô có nên tin anh không?
Cả căn phòng bỗng trở nên im lặng, Hàn Phong cũng chỉ biết nắm chặt lấy tay cô, anh bây giờ giống như là người đang trôi nổi giữa đại dương, cô là chiếc phao cứu mạng duy nhất của anh.
Diệp Vy thấy tay bị siết có chút đau, cô rũ mắt nhìn, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau Diệp Vy nhẹ nhàng rút tay ra, cô nằm xuống, quay lưng về phía anh, "Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Hàn Phong nhìn đôi tay trống trơn, rồi lại nhìn cô đưa lưng về phía anh, trong mắt đầy đau đớn, "Em không tin anh sao?"
Diệp Vy nghe anh nói cũng không quay đầu lại, "Ra ngoài!" Giọng nói của Diệp Vy không nghe ra cảm xúc gì.
Hàn Phong nhìn cô, bàn tay nắm chặt lại, anh khẽ cúi đầu che đi đôi mắt đen đặc đầy âm trầm.
Kiếp này dù có chết anh cũng sẽ không buông tay cô!
Hàn Phong thấy cô nằm im không có hành động gì thì thở dài, anh đứng dậy, giọng nói vẫn dịu dàng không có gì thay đổi, "Vậy anh ra ngoài trước, nếu em có chuyện gì cứ gọi anh."
Hàn Phong đợi một lúc không thấy cô trả lời, anh khẽ mím môi, xoay người rời đi.
Diệp Vy nghe thấy tiếng bước chân ra dần cùng với tiếng đóng cửa, Diệp Vy vùi mặt vào trong chăn, nước mắt cô lặng lẽ rơi.
.......
"Chị, hai người cãi nhau à?" Diệp Hàn vừa hỏi vừa đổ canh ra bát, mùi thơm lan toả khắp phòng.
Diệp Hàn thử độ ấm, thấy không còn nóng mới đưa cho Diệp Vy, "Em thấy anh ta ngồi ở ngoài hành lang, em hỏi anh ta cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh của chị." Nói đến đây Diệp Hàn bĩu môi.
Động tác húp canh của Diệp Vy chậm lại, nhưng cũng chỉ mấy giây sau cô lại trở lại bình thường.
Diệp Hàn lén nhìn cô, thấy cô không có biểu hiện gì, cậu thở dài, "Em thấy được anh ta rất yêu chị, lúc chị hôn mê chưa tỉnh, anh ta một bước cũng không rời, không biết chị lúc nào chị có thể tỉnh, bữa nào anh ta cũng mượn nhà bếp của bệnh viện để nấu canh cho chị, anh ta yêu chị như vậy thì không thể làm chuyện gì có lỗi được, rốt cuộc hai người cãi nhau vì chuyện gì?" Diệp Hàn hỏi, cậu nghĩ mãi không ra, hai người này đang yên đang lành sao tự dưng lại chiến tranh lạnh với nhau, nói thật khi nhìn thấy Hàn Phong ngồi yên lặng ở ngoài hành lang, cậu có chút đau lòng cho anh ta.
Diệp Vy buông bát xuống, cô cảm thấy không nuốt nổi nữa.
"Không có chuyện gì..... Công ty dạo này sao rồi?" Diệp Vy hỏi sang chuyện khác, kiếp trước cô biết Diệp Hàn tiếp nhận công ty nhưng không biết cậu quản lý như thế nào, có tốt không, cô dường như bị tách biệt với thế giới.
Mấy năm nay cô thấy Diệp thị đang từng bước đi lên thì cũng cảm thấy vui mừng, cô biết em trai cô rất có năng lực.
"Mọi chuyện vẫn tốt." Diệp Hàn nói, thấy cô không uống canh, cậu vội thúc giục.
Diệp Vy khẽ cười, cô uống thêm mấy ngụm, mặc dù canh rất ngon nhưng cô cũng không uống nổi nữa, Diệp Vy đành để nó sang một bên.
"Em cũng đừng thường xuyên đến đây nữa, chị không có chuyện gì, ở công ty còn rất nhiều việc." Diệp Vy khuyên nhủ.
"Không sao, công ty cũng không phải có một mình em, sức khoẻ của chị là quan trọng nhất." Diệp Hàn lấy hoa quả ra gọt cho cô.
Diệp Vy mỉm cười, em trai cô còn sống, thật tốt!
Diệp Vy nhìn vẻ mặt sợ hãi, bất an của anh, đột nhiên cô có chút đau lòng, trí nhớ kiếp này của cô vẫn còn, cô biết anh yêu mình như thế nào, cô cũng không lỡ làm tổn thương anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc mà kiếp trước Hàn Phong đã làm với cô, thì không thể nào cô coi như không có chuyện gì mà ở bên cạnh anh được.
Diệp Vy cười lạnh, "Đừng có giả vờ như cái gì cũng không biết, anh không nhớ đã làm tôi đau khổ như thế nào sao? Anh không nhớ anh đã làm gì tôi sao?" Đến câu cuối Diệp Vy hơi cao giọng, cô không muốn khóc trước mặt anh, nhưng nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
Chân tay Hàn Phong luống cuống không biết nên đặt đâu, anh tiến gần hơn một chút, muốn giơ tay ra lau nước mắt cho cô, Diệp Vy gạt đi không thương tiếc.
"Vy, đừng khóc mà." Hàn Phong đau lòng, giọng nói anh như van nài.
Diệp Vy quay mặt đi, nước mắt của cô rơi càng nhiều.
"Anh.... Anh sai rồi, tất cả cả mọi chuyện kiếp trước là do anh làm sai... Kiếp này anh đã cố gắng thay đổi mọi thứ, vì vậy em đừng có hận anh được không, đừng có rời khỏi anh được không...." Giọng nói Hàn Phong vô cùng khàn, anh nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự cầu xin.
Diệp Vy nghe thế, cô giống như bùng nổ, cô quay đầu lại, to tiếng, "Sai rồi sao? Lúc đó tôi cũng cầu xin anh tha cho tôi, nhưng anh đã làm gì? Anh cô lập tôi với thế giới này, anh chia rẽ tình yêu của tôi, và..... Và còn giết chết em trai tôi." Diệp Vy bật khóc, nếu những việc anh làm đối với cô chỉ khiến cô chán ghét anh thì việc anh hại chết Diệp Hàn lại khiến cô vô cùng hận anh.
"Anh không có giết cậu ta." Hàn Phong nhíu mày nói.
"Đến bây giờ anh vẫn còn phủ nhận mọi chuyện sao?" Diệp Vy căm ghét nói.
"Anh thật sự không giết cậu ta." Hàn Phong nhìn thẳng vào Diệp Vy, gằn từng chữ nói.
Diệp Vy nhìn đôi mắt kia, có chút nhíu mày.
Hàn Phong thấy có cơ hội cứu vãn, anh vội vàng giải thích, "Anh thật sự không giết cậu ta, lúc đó anh chỉ lấy Diệp Hàn ra để uy hiếp em, nhưng anh chưa kịp làm gì cả, cậu ta vì muốn chạy đến cứu em, trên đường gặp phải tai nạn, khi anh đến nơi cậu ta không còn thở nữa, anh mới mang cậu ta đến trước mặt em." Hàn Phong vừa nói vừa cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô.
Diệp Vy vẫn không thay đổi nét mặt, cô nhìn anh vẫn không có độ ấm, "Lúc đó anh cũng đã thừa nhận chính là anh làm." Diệp Vy lạnh lùng nói.
"Lúc đó em chưa hỏi gì đã kết luận mọi chuyện, đổ hết lên đầu anh, trong lúc tức giận anh đã nói là mình làm." Hàn Phong ngồi xổm xuống, lúc này Diệp Vy đang ngồi trên giường còn anh ở dưới, anh cầm lấy tay Diệp Vy, "Em tin anh, anh nói hoàn toàn là sự thật, anh không có giết cậu ta." Hàn Phong mong chờ nhìn cô, thấy tay cô không tránh anh, trong mắt Hàn Phong nhiễm lên vẻ vui mừng.
Diệp Vy cúi đầu trầm tư, đúng là lúc đó Hàn Phong đưa xác Diệp Hàn đến trước mắt cô, khi nhìn thấy cậu không còn hơi thở, cả người đầy máu, lại nhớ đến Hàn Phong từng uy hiếp cô, nếu cô không nghe lời sẽ ra tay với Diệp Hàn, nên khi đó cô không hỏi chuyện gì xảy ra đã mắng chửi anh, nói là anh giết chết em trai cô, Diệp Vy nhớ lúc đó Hàn Phong vô cùng tức giận, lúc đó cô còn cảm thấy buồn cười, rõ ràng người nên tức giận là cô, anh lại bày ra cái vẻ mặt đó.
Đôi mắt Diệp Vy có chút mờ mịt, cô có nên tin anh không?
Cả căn phòng bỗng trở nên im lặng, Hàn Phong cũng chỉ biết nắm chặt lấy tay cô, anh bây giờ giống như là người đang trôi nổi giữa đại dương, cô là chiếc phao cứu mạng duy nhất của anh.
Diệp Vy thấy tay bị siết có chút đau, cô rũ mắt nhìn, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau Diệp Vy nhẹ nhàng rút tay ra, cô nằm xuống, quay lưng về phía anh, "Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Hàn Phong nhìn đôi tay trống trơn, rồi lại nhìn cô đưa lưng về phía anh, trong mắt đầy đau đớn, "Em không tin anh sao?"
Diệp Vy nghe anh nói cũng không quay đầu lại, "Ra ngoài!" Giọng nói của Diệp Vy không nghe ra cảm xúc gì.
Hàn Phong nhìn cô, bàn tay nắm chặt lại, anh khẽ cúi đầu che đi đôi mắt đen đặc đầy âm trầm.
Kiếp này dù có chết anh cũng sẽ không buông tay cô!
Hàn Phong thấy cô nằm im không có hành động gì thì thở dài, anh đứng dậy, giọng nói vẫn dịu dàng không có gì thay đổi, "Vậy anh ra ngoài trước, nếu em có chuyện gì cứ gọi anh."
Hàn Phong đợi một lúc không thấy cô trả lời, anh khẽ mím môi, xoay người rời đi.
Diệp Vy nghe thấy tiếng bước chân ra dần cùng với tiếng đóng cửa, Diệp Vy vùi mặt vào trong chăn, nước mắt cô lặng lẽ rơi.
.......
"Chị, hai người cãi nhau à?" Diệp Hàn vừa hỏi vừa đổ canh ra bát, mùi thơm lan toả khắp phòng.
Diệp Hàn thử độ ấm, thấy không còn nóng mới đưa cho Diệp Vy, "Em thấy anh ta ngồi ở ngoài hành lang, em hỏi anh ta cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh của chị." Nói đến đây Diệp Hàn bĩu môi.
Động tác húp canh của Diệp Vy chậm lại, nhưng cũng chỉ mấy giây sau cô lại trở lại bình thường.
Diệp Hàn lén nhìn cô, thấy cô không có biểu hiện gì, cậu thở dài, "Em thấy được anh ta rất yêu chị, lúc chị hôn mê chưa tỉnh, anh ta một bước cũng không rời, không biết chị lúc nào chị có thể tỉnh, bữa nào anh ta cũng mượn nhà bếp của bệnh viện để nấu canh cho chị, anh ta yêu chị như vậy thì không thể làm chuyện gì có lỗi được, rốt cuộc hai người cãi nhau vì chuyện gì?" Diệp Hàn hỏi, cậu nghĩ mãi không ra, hai người này đang yên đang lành sao tự dưng lại chiến tranh lạnh với nhau, nói thật khi nhìn thấy Hàn Phong ngồi yên lặng ở ngoài hành lang, cậu có chút đau lòng cho anh ta.
Diệp Vy buông bát xuống, cô cảm thấy không nuốt nổi nữa.
"Không có chuyện gì..... Công ty dạo này sao rồi?" Diệp Vy hỏi sang chuyện khác, kiếp trước cô biết Diệp Hàn tiếp nhận công ty nhưng không biết cậu quản lý như thế nào, có tốt không, cô dường như bị tách biệt với thế giới.
Mấy năm nay cô thấy Diệp thị đang từng bước đi lên thì cũng cảm thấy vui mừng, cô biết em trai cô rất có năng lực.
"Mọi chuyện vẫn tốt." Diệp Hàn nói, thấy cô không uống canh, cậu vội thúc giục.
Diệp Vy khẽ cười, cô uống thêm mấy ngụm, mặc dù canh rất ngon nhưng cô cũng không uống nổi nữa, Diệp Vy đành để nó sang một bên.
"Em cũng đừng thường xuyên đến đây nữa, chị không có chuyện gì, ở công ty còn rất nhiều việc." Diệp Vy khuyên nhủ.
"Không sao, công ty cũng không phải có một mình em, sức khoẻ của chị là quan trọng nhất." Diệp Hàn lấy hoa quả ra gọt cho cô.
Diệp Vy mỉm cười, em trai cô còn sống, thật tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook