Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, La Kiều đã cứu Tát Đặc thoát khỏi móng vuốt Mông Đế. Mặc dù vậy, trên người Tát Đặc cũng bị cào vài vết, miệng vết thương không sâu nhưng thực sự đã dọa hoảng Tát Đặc.

Từ lúc Tát Đặc sống một mình đến giờ, tuy luôn bị đủ loại truy đuổi, xem thường nhưng nó chưa từng bị thương thật sự. Một khi liệp báo thì thương thì hậu quả có thể giết chết nó.

Đây không phải lần đầu Tát Đặc gặp hoa báo, nhưng bị hoa báo tổn thương thì vẫn là lần đầu tiên.

Tát Đặc cứng ngắc quay đầu nhìn La Kiều đang chắn trước mặt Mông Đế, lại nhìn vết thương trên chân sau mình, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.

Sinh mệnh nó xong rồi, sẽ bị đói chết…

Đối với một con liệp báo mà nói, còn kiểu chết nào càng bi thảm hơn nữa không? Nó còn chưa được báo em gái đánh qua, còn chưa được gì kia, cũng chưa lưu lại hậu đại… Tuy anh chị em cũng có thể giúp nó kéo dài dòng máu này, nhưng dù sao cũng không phải chân chính là nó a…

Làm một con liệp báo đực, muốn kéo dài huyết mạch là bản năng của nó. Vì thế lúc gặp phải cảnh khốn khó, chuyện đầu tiên mà Tát Đặc nghĩ tới là báo em gái cùng báo con.

Mông Đế bất mãn nhìn La Kiều, nếu nó muốn, La Kiều căn bản không thể ngăn cản. Đối với hoa báo mà nói, thể trọng của liệp báo chỉ cần một vuốt là đủ đánh bay.

Nhưng Mông Đế có thể không chút lưu tình giết chết Tát Đặc, nhưng nó không muốn tổn thương La Kiều. So với các loại mèo lớn khác, hoa báo càng thông minh hơn, tâm tư cũng phức tạp hơn. Đương nhiên, loại thay hồn nhập xác như La Kiều không thể xếp vào hàng ngũ mèo lớn bình thường. Cho dù cậu muốn leo lên cũng bị một vuốt chụp bay. Mà chủ nhân của cái vuốt đó hơn 80% chính là mụ mụ Sa Mỗ của cậu.

Cho dù từng dạy dỗ nhưng Sa Mỗ không hề xem con mình là một con liệp báo ‘bình thường’.

Đương nhiên, liệp báo đực dưỡng đứa nhỏ đặt vào nơi nào cũng hoàn toàn không bình thường.

“Tránh ra.”

Giọng điệu Mông Đế không hề phập phồng, La Kiều biết, đối phương tức giận. Mà đối tượng làm nó giận, một nửa là Tát Đặc, một nửa chính là cậu. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên La Kiều bị Mông Đế nhìn chằm chằm như vậy, trong hai con ngươi vàng nhạt kia dường như có một cơn lốc xoáy tràn ngập sát khí cùng máu tanh.

La Kiều kiếp trước từng nghe người dẫn đường của bộ tộc nói một câu, đừng bao giờ đối diện với dã thú.

Có lẽ người dẫn đường muốn nói với La Kiều, nhìn chằm chằm vào hai mắt dã thú sẽ làm chúng nghĩ mình đang khiêu khích, sẽ tấn công. Cảm giác của La Kiều lúc này là lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều đang nở ra, lông dựng đứng, lập tức tiến vào trạng thái xù lông.

Cho dù bị sư tử nhìn chòng chọc cũng không dọa người đến vậy, ánh mắt Mông Đế thật đáng sợ, không phải nhìn con mồi, cũng không muốn giết cậu, nhưng La Kiều vẫn cảm thấy sợ.

Nhưng dù sợ thế nào, La Kiều vẫn không tránh ra.

“Không được.”

Mông Đế nhìn La Kiều một hồi, sau đó lại trừng mắt nhìn Tát Đặc, chỉ liếc mắt một cái thôi đã đủ làm Tát Đặc co thành một đoàn sau lưng La Kiều. Em trai thực quá cường hãn, có thể đối mặt hoa báo mà không biến sắc. Ngay cả run cũng không có!

Sự thực, không phải La Kiều không muốn run mà là cậu bị dọa đến cứng đờ, làm thế nào run a?

Biết Mông Đế sẽ không thực sự thương tổn mình, nhưng thiên tính sợ hãi kẻ mạnh vẫn làm La Kiều không thể động đậy nổi. Cậu không có biện pháp giải thích quan hệ huyết thống anh em với hoa báo, loại thiên tính này, hoa báo hoàn toàn không thể hiểu được.

Mông Đế không nói tiếng nào, La Kiều lại càng lúc càng khẩn trương, lúc hẩn trương đến cực hạn thì bốn chân cứng đờ lại có thể động. Cậu không nhìn tới Tát Đặc ở phía sau, người lại thật cẩn thận tới gần Mông Đế, liếm liếm khóe miệng nó, thấy đối phương không cự tuyệt thì dứt khoát biến hóa hình thái, ôm cổ Mông Đế bắt đầu cọ cọ má, sau đó lại hôn một ngụm lên miệng nó.

Không hề bất ngờ, một miệng đầy lông.

Mông Đế tựa hồ bị hành động của La Kiều lấy lòng, nó không bày ra tư thế công kích nữa mà ngồi xổm xuống đất.

La Kiều phát hiện có đường cứu thì không ngừng cố gắng, làm đủ các loại cọ cọ hôn hôn với Mông Đế, Tát Đặc nằm úp sấp cách đó không xa lần thứ hai chấn kinh. Hiện tại là tình huống gì đây?

Hai tiểu liệp báo nằm trên tảng đá không hề kinh sợ khi thấy một màn này. Chẳng qua chúng có chút bất mãn với chuyện La Kiều cứu Tát Đặc.

“Chẳng lẽ ba ba muốn lưu lại con liệp báo kì quái kia?”

Bọn nó không thích con liệp báo này, bất cứ kẻ nào muốn giành ba ba, chúng đều không thích!

“Thật sự không thể buông tha nó sao?” La Kiều vừa cắn lỗ tai Mông Đế vừa dùng tai gãi gãi cằm nó, quả nhiên, Mông Đế thoải mái nheo mắt lại.

Được rồi, La Kiều chưa từng nuôi mèo, bất quá cậu biết gãi cằm chính là tuyệt kĩ dụ mèo!

Tuy hoa máo không phải mèo…

“…”

“Ta sẽ không để nó lưu lại lâu đâu, thật sự!”

“…”

“Đây là lãnh địa của ta…?” Cho dù là bầu bạn cũng đâu có chuyện một bên bất mãn chuyện người kia để anh em ở lại tá túc cũng đâu thể nào giết chết anh em người ta được chứ. Được rồi, dã thú không thể dùng tiêu chuẩn của nhân loại để suy nghĩ, nhưng lãnh địa này thuộc về cậu, quyền quyết định ai đi ai ở vẫn nằm trong tay cậu đi?

“Cho nên?”

“Cho nên, ta chỉ giữ nó ở lại một thời gian thôi, chờ vết thương lành rồi liền đuổi đi, được không?”

Thấy Mông Đế vẫn không ừ hử gì, La Kiều khẽ cắn môi, tiến tới bên tai Mông Đế thì thầm gì đó, ngay sau đò, ánh mắt Mông Đế sáng rực. Tuy trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng cái đuôi không ngừng vẫy vẫy phía sau đã tỏ rõ tâm tình của nó lúc này tốt cỡ nào.

“Được rồi.”

Đầu óc dã thú không quá phức tạp, điều kiện La Kiều đưa ra làm Mông Đế động tâm, nó đáp ứng La Kiều sẽ không làm thịt Tát Đặc, cũng không đổi ý. Bất quá điều này không có nghĩa nó dễ dàng chấp nhận Tát Đặc lắc lư trước mắt mình.

Mông Đế biến thành hình người, túm La Kiều qua hung hăng chặn môi, sau khi vừa lòng với túm lấy gáy cổ La Kiều, áp lên trán cậu: “Nhớ kỹ lời hứa của ngươi.”

La Kiều chỉ có thể gật đầu, quay đầu trừng Tát Đặc vẫn nằm rạp tại chỗ như trước, ta vì ngươi phải trả giá nhiều như vậy, ngay cả hiệp ước không bình đẳng cũng phải kí, ngươi làm sao báo đáp ta đây hử? !

Tát Đặc bị La Kiều trừng đến phát hoảng, vì sao em trai trừng còn đáng sợ hơn cả hoa báo kia a?

Nhất định là ảo giác!

Sau khi Mông Đế rời đi, hai tiểu liệp báo leo xuống khỏi tảng đá, bọn nó không sợ Tát Đặc, con liệp báo này đánh không thắng ba ba, lại bị hoa báo cào bị thương, căn bản không có bất cứ uy hiếp nào.

Lúc này chúng quan tâm một việc khác.

“Ba ba, thật sự phải lưu nó lại sao?”

“Đúng vậy.” La Kiều ngồi xuống, ôm lấy La Thụy đang lao tới vào lòng, tuy con trai đã trưởng thành, không thể cuộn thành một quả cầu tùy ý cậu xoa nắn nhưng ôm một cái vẫn không thành vấn đề.

Nghe thấy câu trả lời của La Kiều, hai tiểu liệp báo bất mãn lắc lắc đuôi.

“Nhưng nó bị thương!”

“Ừ.” La Kiều nhìn La Sâm vừa lên tiếng: “Đúng vậy, vì thế mới để nó lưu lại.”

“Nhưng mà, ba ba.” La Sâm động động lỗ tai: “Nó bị thương sẽ không thể đi săn.”

Ngụ ý, không thể đi săn, chính là kẻ ăn chực!

Dám giành ba ba, tiểu liệp báo không thể tha thứ.

Dám giành thịt, tiểu liệp báo lại càng không thể tha thứ!

Trong lòng La Sâm cùng La Thụy, ba ba cùng thịt, một thứ cũng không thể thiếu!

Mà Tát Đặc cố tình lại phạm cả hai điều. Điều này làm hai tiểu liệp báo làm thế nào nhìn nó thuận mắt cho được?

La Kiều bị hai tiểu liệp báo nhắc nhở một chút, gõ gõ đầu, sao cậu quên bén chuyện này a? Mình mang đứa nhỏ đã không dễ dàng gì, sức ăn của hai tiểu liệp báo càng lúc càng lớn, cậu cơ hồ phải đi săn mỗi ngày mới có thể thỏa mãn nhu cầu của chúng. Lúc rãnh Mông Đế cũng sẽ mang con mồi tới, nhưng cho dù là vậy ba cha con cũng khá túng thiếu.

Giờ lại thêm một miệng ăn…

La Kiều nhìn Tát Đặc, đột nhiên nheo mắt. Bản thân La Kiều không hề biết vẻ mặt mình lúc này cùng lúc Mông Đế nhìn cậu đều vi diệu như nhau.

Tát Đặc bị nhìn đến mất tự nhiên: “Ta…”

Mới nói được một tiếng đã bị La Kiều đánh gảy, La Kiều bước vài bước tới trước mặt Tát Đặc, ngồi xổm xuống ôm lấy bộ lông sau gáy Tát Đặc: “Không cần lo lắng, ta sẽ cung cấp thức ăn cho ngươi, thẳng đến khi vết thương của ngươi lành lặn rồi hãy đi.”

“Cái kia…”

“Mấy lời cám ơn khách sáo không cần nói.” La Kiều cười tủm tỉm một chút mới nói tiếp: “Bất quá, trong khoảng thời gian ngươi dưỡng thương, mọi chuyện đều phải nghe ta sắp xếp, hiểu không, anh trai?”

Tát Đặc có thể nói gì, không hiểu à?

Nó tin tưởng, nếu mình dám nói vậy, La Kiều rất có thể sẽ gọi con hoa báo kia quay lại.

Thấy Tát Đặc đồng ý, La Kiều hài lòng nâng nó dậy: “Có thể đi được không?”

La Kiều đỡ Tát Đặc trở lại núi đá, để nó ở lại hang động Gia Mã dưỡng thương lúc trước, còn tìm tới một đống cỏ khô mới để nó hảo hảo nghỉ ngơi.

Lúc ba cha con rời khỏi hang núi, hai tiểu liệp báo vẫn còn bất mãn việc La Kiều lưu Tát Đặc lại, bọn nó rất thích Tháp Tháp cùng Gia Mã, nhưng Tát Đặc thì cách càng xa càng tốt!

“Con trai, mọi chuyện không thể chỉ nhìn bên ngoài.” La Kiều ôm hai đứa con, kiên nhẫn giải thích: “Cho dù bị thương cũng không đại biểu nó không có tác dụng gì a…”

La Kiều ý tứ sâu sa nói, thấy hai tiểu liệp báo vẫn khó hiểu cũng không giải thích thêm, chỉ nhìn về phía hang núi Tát Đặc đang nghỉ ngơi, cười đến dị thường vui vẻ.

Xét tới điều kiện Mông Đế chấp nhận để Tát Đặc lưu lại, tuy bị thương nhưng phí dừng chân này nọ vẫn phải thảo luận một chút.

Về phần thu phí thế nào thì La Kiều đã quên nói.

Tát Đặc nằm trên đống cỏ khô, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, không biết vì sao nó cảm thấy có lẽ ngay từ lúc quyết định đến tìm em trai đã là một sai lầm…

Không thể không nói, xét theo một khía cạnh nào đó, Tát Đặc đã tìm ra chân tướng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương