La Kiều ngủ cũng không ổn.

Trong phút hoảng hốt, dường như có một đàn ngựa cùng một đàn trâu vọt qua trước mắt, áo choàng đỏ thẫm, cây giáo dài tượng trưng cho chiến sĩ, bộ tộc cổ xưa, chỉ cầm cây giáo trong tay giết chết sư tử để hoàn thành nghi thức trưởng thành, suốt nhiều thế hệ cùng nhóm động vật hoang dã sinh sống trên thảo nguyên bao la, chẳng sợ không có vinh quang, bọn họ vẫn tiếp tục sinh trưởng trên vùng đất của tổ tiên.

Gió thổi bay tấm áo choàng chiến sĩ, ngâm nga làn điệu ồ ồ của tổ tiên truyền lại, rời xa văn minh, bộ tộc cùng sinh sống với động vật dưới vòm trời trong xanh…

La Kiều muốn gọi, nhưng bọn họ hệt như ảo ảnh dần dần tan biến trước mắt…

“…ba ba… ba ba, mau tỉnh dậy!”

“Ba ba!”

La Kiều mở trừng mắt, chỉ thấy hai tiểu liệp báo đang lo lắng nhìn mình. Tâm trí vẫn còn chút hốt hoảng, phân không rõ thực và mơ, rốt cuộc cái nào mới là thật.

“Ba ba?”

“Ba ba, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.” La Kiều lắc đầu.

Sao cậu lại có giấc mơ như vậy? Chẳng lẽ vì rời khỏi thế giới văn minh quá lâu nên cậu đã quên đi mình vốn là con người chứ không phải một con liệp báo.

Bất quá, có liên quan gì đâu?

Sự thật luôn tàn khốc hơn lý tưởng tất nhiều.

Nhân loại thật sự đứng trên động vật sao? Có lẽ tựa như vị thấy cúng đức cao vọng trọng của bộ lạc phi châu đã nói: con người, bất quá chỉ là một loại động vật, sinh sống ở đây thì không nên cho rằng mình là chúa tể của thế giới.

Cũng vì thế nên bộ tộc cổ xưa mới có thể cùng động vật sinh sống cùng một bầu trời. So với những con người sống trong những căn nhà xi măng cốt thép, bọn họ lạc hậu, bần cùng, nhưng bọn họ có tài phú mà nền văn minh thế giới vĩnh viễn không thể có.

La Kiều thích những thứ đơn giản hiếm có dịp triết lý một phen. Bất quá không khí này nhanh chóng bị hoàn cảnh xung quanh cùng con trai đói bụng đánh vỡ.

Hiện tại cậu là một con liệp báo sinh sống trên thảo nguyên tinh cầu Lạc Tát, cậu triết lý gì chứ? Ấm đầu sao a?

Một con liệp báo còn muốn có suy nghĩ của con người sao? Móng vuốt xòe thế nào cũng là cả một vấn đề.

Bất quá ngẫm lại, giấc mơ vừa nãy đều là bộ tộc, chiến sĩ, thảo nguyên, ngay cả một ngôi nhà cũng không có, liệu có ý nghĩa gì không, chẳng lẽ cậu đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới hoang dại này?

Tuy lâu như vậy mới nghĩ đến vấn đề này thực sự phản xạ quá chậm, nhưng nhớ tới những ngày đầu tiên cậu thức dậy trong thế giới này, lại so sánh với hiện tại, La Kiều không còn mê mang, hoang mang hay bất an nữa. Cậu có hai đứa con, cũng có… người yêu? Mặc khác còn có một mụ mụ cùng chị gái bưu hãn, còn tìm thấy một người anh em có bộ lông độc đáo. Bản thân cùng con trai chiếm lĩnh một vùng lãnh địa không lớn không nhỉ, cũng có thể xem là có nơi sống an ổn. Con mồi không nhiều nhưng miễn cưỡng cũng có thể no bụng.

Chẳng sợ phải đấu tranh trong lằn ranh ấm no, mục tiêu chỉ là hướng cuộc sống lên mức trung bình, nhưng La Kiều không thể không thừa nhận cuộc sống hiện tại cũng không phải thực không xong. Theo một ý nghĩa nào đó, hiện giờ cậu còn khá vui vẻ.

Đương nhiên, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Có lẽ người khác cảm thấy suy nghĩ hiện tại của La Kiều thực kỳ quái, từ một con người biến thành liệp báo, còn bị hoa báo ‘ức hiếp’, thế nhưng lại cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tồi?

Bất quá La Kiều thật sự cảm thấy chỉ cần mỗi ngày có thể cùng con trai vui vẻ, những chuyện phiền muộn khác đều không tính là gì.

Huống chi, so với người anh em bị mọi động vật trên thảo nguyên xem thường kia, cậu quả thực đã vô cùng thoải mái.

Nhớ tới Tát Đặc, La Kiều khó có dịp có chút đau đầu, cậu nên lưu lại anh trai này không? Ngay lúc La Kiều phiền não, La Thụy mở miệng nói: “Ba ba, ngươi có muốn đi xem một chút không?”

“Xem cái gì?”

“Con liệp báo không có lấm tấm kia sắp bị hoa báo cắn chết rồi a…”

Cái gì? !

La Kiều hoảng sợ, lập tức mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi hang động. Ánh mặt trời có chút chói mắt đối với liệp báo cũng không tính là gì. So với đám sư tử hệt như kẻ mù lòa dưới ánh sáng chói chang, liệp báo lại càng thích hợp với cuộc sống đi săn vào ban ngày.

Giống như lời La Thụy nói, Tát Đặc thật sự đang gặp nguy hiểm tính mạng.

Mông Đế không hề đối xử ‘ôn nhu’ với Tát Đặc như với La Kiều. Cho dù Mông Đế biết Tát Đặc cùng La Kiều cơ bản không có khả năng phát sinh gì đó, nhưng thiên tính vẫn làm nó không thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Tát Đặc.

Nó có thể tha thứ cho liệp báo mụ mụ mang theo ấu tể, vì bọn họ có lãnh địa của riêng mình, sớm muộn gì cũng rời đi, nhưng con liệp báo đực đột nhiên xuất hiện này… Cho dù nó thật sự là anh em của La Kiều thì sao? Huyết thống ràng buộc của hoa báo trước giờ rất mong manh, vì lãnh địa mà tranh chấp không tính là gì, cho dù là mẹ con cũng không cố ý né tránh đối phương. Gặp nhau, đánh một trận cũng không có gì ngạc nhiên.

Mông Đế suy nghĩ một đêm, cuối cùng kết luận, tên kì quái không có lấm tấm kia không thể ở lại đây! Hoặc nó tự rời đi, hoặc bị nó đuổi đi!

Đương nhiên, nếu để Mông Đế động vuốt xua đuổi, suốt quá trình sẽ không hề đảm bảo an toàn.

Tát Đặc tuy ngốc nhưng không ngu xuẩn. Sau phút ngắn ngủi bị quan hệ của La Kiều cùng hoa báo làm khiếp sợ, nó lập tức suy nghĩ mình nên làm gì.

Nó đặc biệt đến tìm La Kiều, cũng từng nghĩ nếu đứa em này tiếp nhận thì có thể sống cùng nhau. Tuy liệp báo cái đều sống đơn độc, nhưng liệp báo đực lại càng thích kết minh với nhau hơn. Liệp báo đực sống một mình gian nan hơn cùng anh em kết minh rất nhiều, lại càng miễn bàn tới chuyện lưu lại hậu đại.

Một con liệp báo cái trong thời kì động dục luôn kéo theo một đám đông liệp báo đực, gặp tình huống này, đừng nói đến chuyện sáp tới nhận lấy ưu ái từ móng vuốt liệp báo cái, chỉ cần nó dám xuất hiện, hậu quả tuyệt đối không tốt đẹp chút nào.

Tuy lúc đầu La Kiều cùng nó đều không vừa mắt nhau, nhưng sau khi đánh một trận, quan hệ đã dịu đi rất nhiều. Điều này làm Tát Đặc dao động suy nghĩ trong đầu. Nhưng từ lúc hoa báo xuất hiện, một cây búa tạ khổng lồ đã đập nát lòng tin của nó.

Được rồi, hiện giờ lựa chọn trước mắt của Tát Đặc chính là, muốn chết? Hay muốn mạng sống?

Đây là lựa chọn sao?

Mông Đế đứng trước mặt Tát Đặc tầm mười mét, cái đuôi cụp xuống, cúi đầu lộ ra răng nanh sắc bén, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Mông Đế không hề ẩn mình mà trực tiếp bày ra tư thế công kích, đây là một loại uy hiếp, là cảnh cáo, cũng là điềm báo hoa báo chuẩn bị phát động công kích. Mỗi khi hoa báo tranh đoạt lãnh địa hoặc tranh quyền phối ngẫu sẽ làm vậy, bất quá đối với đồng loại, chúng vẫn thích trò phục kích. Nhưng với con liệp báo trước mắt, Mông Đế không cần làm vậy.

Bị một con hoa báo xem mình là đối thủ cạnh tranh, Tát Đặc có lẽ nên cảm thấy vinh hạnh…

Tát Đặc tự nhiên hiểu được hành vi của Mông Đế đại biểu điều gì, nó thực muốn gào khóc. Nó chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ước ao được kết nhóm chung sống với em trai, sau đó tìm một báo em gái sinh một nhóc báo con mà thôi, có cần hung tàn với nó đến vậy không a?

La Kiều đứng trên một tảng đá cách đó không xa, hai tiểu liệp báo tựa bên cạnh, thực hiển nhiên, La Sâm cùng La thụy không hề quan tâm sự sống chết của Tát Đặc. Tát Đặc là anh trai La Kiều nhưng không hề có bất cứ quan hệ gì với chúng. Cho dù là loại tiến hóa nhưng dã thú vẫn có lối suy nghĩ trực tiếp. Huống chi, liệp báo chống lại hoa báo, hơn nữa còn là một thân một mình, kết quả còn cần phải nói sao?

Đương nhiên, ba ba của chúng nó là ngoại lệ.

La Kiều thì không thoải mái như vậy, cậu lo lắng Tát Đặc thật sự sẽ bị Mông Đế cắn chết. Cũng không biết vì sao, nhìn thấy Mông Đế như vậy trong lòng cậu lại nảy sinh một cảm giác kỳ diệu, hình dung một chút thì hẳn là cảm giác thỏa mãn kì lạ đi? Xem xem, có một con hoa báo đánh nhau vì cậu! Tuy trước kia Mông Đế cũng từng vì cứu cậu mà công kích sư tử, nhưng tình huống lúc đó quá nguy hiểm, căn bản không có thời gian cho La Kiều nghĩ lung tung, nhưng hiện giờ…

Loại cảm giác tim đập thình thịch này là cái quái gì đây?

Lông sau gáy La Kiều thoáng chốc dựng thẳng, sau đó đùng một tiếng, mặt đỏ au.

Được rồi, hiện giờ cậu đang trong hình thái liệp báo, cho dù đỏ cỡ nào người khác cũng không nhìn ra được.

Mãi lo đỏ mặt, La Kiều đã quên phải lập tức chạy lên ngăn cản Mông Đế, mắt thấy Mông Đế đã sắp vung vuốt, hoa báo ngay cả sư tử còn dám cào, huống chi là một con liệp báo!

Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Tát Đặc thấy được La Kiều hệt như túm được cọng rơm cứu mạng, hai mắt tỏa sáng xông về phía cậu: “Em trai, cứu mạng a!”

Tát Đặc chạy phía trước, rượt sát theo sau là một con hoa báo.

La Kiều đứng tại chỗ, động động lỗ tai, cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ tới tình cảnh mình bổ nhào về phía Áo La Tư khi bị Phỉ Lực đuổi giết không lâu trước đó, cảm giác lâng lâng a.

La Kiều trong tình huống như vậy vẫn còn lâng lâng thực sự là vô địch…

Bất quá nên cứu hay phải cứu, cậu thật sự không muốn nhìn thấy Tát Đặc bị Mông Đế giết chết, La Kiều bảo hai tiểu liệp báo ngồi yên trên tảng đá, bản thân nhảy xuống, chạy về phía Tát Đặc cùng Mông Đế

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương