Trọng Sinh Thành Liệp Báo
-
Chương 58
La Kiều ở lãnh địa hoa báo ngày thứ ba thì may mắn được kiến thức sự cường hãn của hoa báo.
Báo con của Bích Thúy Ti đã được sáu tháng, bộ dáng bọn nhỏ thực khỏe mạnh, so với tiểu liệp báo bảy tháng trông còn lớn hơn. Bích Thúy Ti vì chăm sóc bọn nhỏ mà thường xuyên đi săn vào ban ngày, hoa báo từ nhỏ đã có tính độc lập rất mạnh, mụ mụ không ở, hai báo con sẽ trốn trong khe đá hoặc núp trên cây, ưng cùng linh cẩu đều rất khó phát hiện bọn họ, ban ngày thì sư tử đều lăn ra ngủ, Bích Thúy Ti có thể thừa dịp này ra ngoài đi săn, lấp đầy bụng bản thân cùng đứa nhỏ.
Về phần chủ nhân lãnh địa, Bích Thúy Ti sẽ tránh đi, đồng thời cũng không cho phép Mông Đế tới quá gần đám nhỏ. Mông Đế không thèm để tâm tới việc này, mặc dù sinh hoạt trong cùng lãnh địa nhưng hoa báo luôn tránh đối phương, chỉ có khoảng thời gian hoa báo cái phát tình, hai bên mới ở cùng nhau một khoảng thời gian ngắn.
Bất quá đối với Mông Đế, tình huống này phỏng chừng sẽ không phát sinh nữa.
La Kiều gặp được Bích Thúy Ti cũng là ngẫu nhiên, bởi vì bọn họ cùng nhắm một con mồi, một con linh dương madoqua đang trốn dước gốc cây keo.
Linh dương madoqua chính là thức ăn ưa thích của liệp báo cùng hoa báo, chỏm lông dựng thẳng trên đỉnh đầu làm bọn nó thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng trong mắt kẻ săn mồi, cho dù đáng yêu thế nào cũng thua kém chuyện no bụng.
La Kiều mang theo La Sâm cùng La Thụy trốn trong bụi cỏ, Bích Thúy Ti nằm trên một cây keo khác, bọn nó đều đang chờ đợi thời cơ.
Linh dương madoqua không hề cảm nhận được liệp báo cùng hoa báo như hổ rình mồi, thẳng đến khi La Kiều nhảy ra khỏi bụi cỏ nó mới phát hiện sự tình không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng không ngờ một đầu hoa báo từ trên trời giáng xuống, gục nó xuống đất rồi cắn chặt cổ.
La Kiều không biết Bích Thúy Ti, nhưng Bích Thúy Ti lại từng thấy La Kiều.
Linh dương madoqua vẫn còn giãy dụa, Bích Thúy Ti dùng móng vuốt đè thi thể linh dương, nó nheo mắt nhìn chằm chằm La Kiều, con liệp báo này chính là con Mông Đế coi trọng? Tuy Bích Thúy Ti cũng giống những con hoa báo khác, không phải không là Mông Đế là không thể, nhưng nguyên nhân vì không phải là mình mà phải buông tha lãnh địa vẫn làm Bích Thúy Ti có chút căm tức.
Bích Thúy Ti hình thể nhỏ hơn Mông Đế, sức mạnh cũng kém hơn hoa báo đực, nhưng móng vuốt cùng răng nanh vẫn sắc bén hơn liệp báo, buông con linh dương madoqua đã đình chỉ hô hấp, Bích Thúy Ti đứng lên, cúi đầu, có chút bất thiện nhìn chằm chằm La Kiều.
La Kiều cũng không lùi lại, cái đuôi bất an lay động hai cái, cậu đang cảnh cáo La Sâm cùng La Thụy mau mau trốn đi, cậu không rõ ý đồ của con liệp báo này, nhưng thực rõ ràng, nó không phải chỉ cướp được con mồi đã thỏa mãn.
“Cái kia.” La Kiều thử mở miệng nói: “Ta lập tức rời đi, sẽ không xâm phạm lãnh địa của ngươi.”
Bích Thúy Ti không nói lời nào.
“Nếu không còn chuyện của ta, ta có thể đi được không?”
Bích Thúy Ti vẫn như cũ không nói lời nào.
“Ta đi thật đó?”
La Kiều lui về sau từng bước, nghiêng đầu xem xét lộ tuyến chạy trốn, lúc chuẩn bị bỏ chạy thì Bích Thúy Ti đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể cường tráng của nó chặn đứt đường lui của La Kiều. Cúi đầu, dạo một vòng quanh người La Kiều, thuận tiện hướng cậu mà nhe răng.
La Kiều đã am hiểu sâu sắc ngôn ngữ tứ chi của hoa báo thần kì hiểu được ý tứ của đối phương: nhóc con, chạy đường nào? !
Được rồi, xem ra Mông Đế hung ác như vậy không phải không có nguyên nhân, phỏng chừng đây là đặc tính chung của tất cả hoa báo.
Bích Thúy Ti cũng không muốn giết chết con liệp báo này mà chọc giận Mông Đế, không cần thiết. Nó chỉ muốn xem rõ con liệp báo này, thuận tiện tìm hiểu xem đối phương rốt cuộc làm sao hấp dẫn được cái tên đầu đá kia?
Dáng người?
Eo nhỏ chân gầy khẳng kheo, một chút hấp dẫn cũng không có!
Da lông?
Đều là lấm tấm đầy người, huống chi Bích Thúy Ti luôn cho rằng lấm tấm hoa mai trên người mình là xinh đẹp nhất.
Thế thì, cảm giác đè lên?
Bích Thúy Ti bắt đầu lo lắng, hai ấu tể của nó có một con là đực, không di truyền tật xấu của Mông Đế đi?
“Cái kia…”
La Kiều bị Bích Thúy Ti nhìn tới dựng thẳng bộ lông sau gáy, khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương.
Nhưng Bích Thúy Ti đột nhiên biến về hình thái nhân loại, nhảy ra sau La Kiều, cầm lấy cái đuôi cậu nhấc lên, còn dùng ngón tay búng búng một chút: “Chậc, cái nên có đều có, tên kia rốt cuộc thích ngươi chỗ nào a?”
La Kiều bị dọa choáng váng, nữ lưu manh a!
Nhất là Bích Thúy Ti còn lấy hình thái nhân loại làm ra hành vi này, làm La Kiều chấn động không nhỏ. Mỹ nữ có sáu múi cơ bụng, tay chân rắn rỏi, làn da chocolate tràn ngập phong tình cứ vậy thực tự nhiên túm lấy cái đuôi cậu, nhìn vị trí giữa hai chân cậu? !
“Hơi nhỏ một chút…”
La Kiều tái mặt.
Vấn đề liên quan tới tôn nghiêm nam giới này cho dù là ai cũng không cười trừ bỏ qua nổi.
Bích Thúy Ti tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt khó coi của La Kiều, nó thả đuôi cậu xuống, lại còn thuận tay sờ soạng cái mông cậu một phen, cảm xúc cũng tạm được, bất quá so với chân sau cùng cái mông cường tráng của hoa báo thì liệp báo quả thực không hơn được điểm nào. Bất quá trên người con liệp báo này không có mùi Mông Đế, thoạt nhìn vẫn chưa đắc thủ a.
Bích Thúy Ti bỏ lạ La Kiều đang bất động tại chỗ, xoay người trở về chỗ thi thể linh dương Madoqua, biến về hình báo rồi nói với La Kiều: “Tiếp tục bảo trì a, đừng để tên kia dễ dàng đắc thủ. Nếu không cẩn thận bị Mông Đế đè ép, với thân thể bé xíu của ngươi, chậc chậc…”
Dứt lời, nó ngậm lấy thi thể linh dương biến mất trong bụi cỏ cao.
La Kiều hóa đá tại chỗ, thẳng tới khi La Sâm cùng La Thụy chạy tới bên cạnh, cọ cọ cằm, cậu mới bị kéo về hiện thực.
Lại nói tiếp, này tính là sao a? Cậu bị một con hoa báo cái—— đùa giỡn sao?
Bích Thúy Ti giấu linh dương madoqua trên cây, sau đó nó trở về ngọn núi đá mà hai tiểu báo ẩn núp gần đó, xem xét tình huống chung quanh một chút, xác định không có gì nguy hiểm mới khẽ gọi hai tiểu báo. Hai chị em một lát sau mới từ trong núi đá chui ra, hai lỗ tai cụp lại trốn sau gốc cây, sau đó xem Bích Thúy Ti là đối tượng đi săn mà bổ nhào tới.
Đây là trò chơi bình thường của mẹ con nhà hoa báo, các tiểu báo đều rất thích. Thường thì tiểu báo một tuổi đã có thể bắt giữ một ít con mồi nhỏ, nhưng ăn no hay không phải dựa vào mụ mụ.
Tâm tình Bích Thúy Ti không tồi, tuy con liệp báo kia còn ngốc hơn nó tưởng, bất quá nghĩ tới bộ dáng Mông Đế bó tay không có biện pháp nào với con liệp báo ngơ ngác này, nó lại cảm thấy thực vui vẻ.
Ghen tị này nọ đối với hoa báo cái mà nói chỉ là mây bay, hoa báo đực trên thảo nguyên cũng không khó tìm, có thể làm Mông Đế cam chịu, Bích Thúy Ti vẫn thực thích ý.
Hai tiểu hoa báo không rõ mụ mụ sao lại cao hứng, Bích Thúy Ti cũng không giải thích, chỉ bảo hai chị em thay phiên nhau lên cây ăn con mồi, sau đó vệ sinh da lông sạch sẽ cho bọn nhỏ rùi đưa về núi đá. Bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, nó vẫn ân cần dạy bảo đứa con của mình: “Cảm giác đè liệp báo tuyệt đối không tốt chút nào! Mụ mụ đã xác nhận rồi!”
La Kiều bị Bích Thúy Ti đoạt đi linh dương madoqua, chỉ có thể bắt thỏ hoang cho hai tiểu liệp báo ăn đỡ đói. Trên đường trở về lại quơ được một con lợn warthog con, ít nhất cũng đủ để ba cha con chống đỡ qua tối nay. Nhưng liệp báo ba ba cho dù ăn cái gì cũng có vẻ không yên, cậu cứ một mực nghĩ tới lời Bích Thúy Ti, lại nghĩ tới chuyện Sa Mỗ nói với mình trước khi đi, càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên.
Thử nghĩ mà xem, nếu đổi lại là lúc làm người, bị một kẻ đồng tính có ý đồ quấy rối hết sờ lại liếm, cậu sẽ phản ứng ứng nào? Hoặc là bị một kẻ đồng tính nói rõ là muốn theo đuổi mình, liệu cậu còn có thể bình thản chung sống với đối phương hay không?
La Kiều cảm thấy có chút không ổn, không phải nhằm vào một đối tượng nào đó mà chính là mình a.
La Kiều trầm mặc trở về đóng ỏ của mình cùng tiểu liệp báo ngủ, sắp xếp hai tiểu liệp báo xong, cậu đi tới dưới gốc cây mà Mông Đế ở, ngẩng đầu lên, quả nhiên Mông Đế đang nằm vắt vẻo trên nhánh cây, nửa tỉnh nửa ngủ nhìn mình.
La Kiều biến về hình người, vỗ vỗ thân cây: “Xuống đây, ta có việc tìm ngươi.”
Mông Đế động động lổ tai, không nói thêm gì chỉ nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống.
“Biến hình đi.”
“Vì cái gì?”
“Ta có việc.”
“Được rồi.”
Tuy không biết La Kiều có chuyện gì, bất quá Mông Đế không sao cả, La Kiều nhìn báo mỹ nhân cao hơn hẳn mình, hít sâu một hơi: “Cúi đầu.”
“Hả?”
Mông Đế cúi xuống, ngay sau đó, La Kiều ôm lấy đầu đối phương, áp tới chặn môi.
Im lặng…
La Kiều cùng Mông Đế đều không nhắm mắt, Mông Đế rất kinh ngạc vì loại xúc cảm này, còn La Kiều thì có chút khiếp sợ. Thẳng đến khi nụ hôn chấm dứt, này có lẽ không thể gọi là hôn, chỉ đơn giản là chạm môi nhau mà thôi, biểu tình La Kiều thực lạnh nhạt, xoay người trở về bên cạnh hai tiểu liệp báo, nằm sấp xuống, ngủ.
Liệp báo ba ba mặt ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang có một đoàn thảo nê mã chạy như điên, chết tiệt, mình bị cong sao? !
Mông Đế liếm liếm môi, cảm giác này, cũng không tệ lắm.
Báo con của Bích Thúy Ti đã được sáu tháng, bộ dáng bọn nhỏ thực khỏe mạnh, so với tiểu liệp báo bảy tháng trông còn lớn hơn. Bích Thúy Ti vì chăm sóc bọn nhỏ mà thường xuyên đi săn vào ban ngày, hoa báo từ nhỏ đã có tính độc lập rất mạnh, mụ mụ không ở, hai báo con sẽ trốn trong khe đá hoặc núp trên cây, ưng cùng linh cẩu đều rất khó phát hiện bọn họ, ban ngày thì sư tử đều lăn ra ngủ, Bích Thúy Ti có thể thừa dịp này ra ngoài đi săn, lấp đầy bụng bản thân cùng đứa nhỏ.
Về phần chủ nhân lãnh địa, Bích Thúy Ti sẽ tránh đi, đồng thời cũng không cho phép Mông Đế tới quá gần đám nhỏ. Mông Đế không thèm để tâm tới việc này, mặc dù sinh hoạt trong cùng lãnh địa nhưng hoa báo luôn tránh đối phương, chỉ có khoảng thời gian hoa báo cái phát tình, hai bên mới ở cùng nhau một khoảng thời gian ngắn.
Bất quá đối với Mông Đế, tình huống này phỏng chừng sẽ không phát sinh nữa.
La Kiều gặp được Bích Thúy Ti cũng là ngẫu nhiên, bởi vì bọn họ cùng nhắm một con mồi, một con linh dương madoqua đang trốn dước gốc cây keo.
Linh dương madoqua chính là thức ăn ưa thích của liệp báo cùng hoa báo, chỏm lông dựng thẳng trên đỉnh đầu làm bọn nó thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng trong mắt kẻ săn mồi, cho dù đáng yêu thế nào cũng thua kém chuyện no bụng.
La Kiều mang theo La Sâm cùng La Thụy trốn trong bụi cỏ, Bích Thúy Ti nằm trên một cây keo khác, bọn nó đều đang chờ đợi thời cơ.
Linh dương madoqua không hề cảm nhận được liệp báo cùng hoa báo như hổ rình mồi, thẳng đến khi La Kiều nhảy ra khỏi bụi cỏ nó mới phát hiện sự tình không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng không ngờ một đầu hoa báo từ trên trời giáng xuống, gục nó xuống đất rồi cắn chặt cổ.
La Kiều không biết Bích Thúy Ti, nhưng Bích Thúy Ti lại từng thấy La Kiều.
Linh dương madoqua vẫn còn giãy dụa, Bích Thúy Ti dùng móng vuốt đè thi thể linh dương, nó nheo mắt nhìn chằm chằm La Kiều, con liệp báo này chính là con Mông Đế coi trọng? Tuy Bích Thúy Ti cũng giống những con hoa báo khác, không phải không là Mông Đế là không thể, nhưng nguyên nhân vì không phải là mình mà phải buông tha lãnh địa vẫn làm Bích Thúy Ti có chút căm tức.
Bích Thúy Ti hình thể nhỏ hơn Mông Đế, sức mạnh cũng kém hơn hoa báo đực, nhưng móng vuốt cùng răng nanh vẫn sắc bén hơn liệp báo, buông con linh dương madoqua đã đình chỉ hô hấp, Bích Thúy Ti đứng lên, cúi đầu, có chút bất thiện nhìn chằm chằm La Kiều.
La Kiều cũng không lùi lại, cái đuôi bất an lay động hai cái, cậu đang cảnh cáo La Sâm cùng La Thụy mau mau trốn đi, cậu không rõ ý đồ của con liệp báo này, nhưng thực rõ ràng, nó không phải chỉ cướp được con mồi đã thỏa mãn.
“Cái kia.” La Kiều thử mở miệng nói: “Ta lập tức rời đi, sẽ không xâm phạm lãnh địa của ngươi.”
Bích Thúy Ti không nói lời nào.
“Nếu không còn chuyện của ta, ta có thể đi được không?”
Bích Thúy Ti vẫn như cũ không nói lời nào.
“Ta đi thật đó?”
La Kiều lui về sau từng bước, nghiêng đầu xem xét lộ tuyến chạy trốn, lúc chuẩn bị bỏ chạy thì Bích Thúy Ti đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể cường tráng của nó chặn đứt đường lui của La Kiều. Cúi đầu, dạo một vòng quanh người La Kiều, thuận tiện hướng cậu mà nhe răng.
La Kiều đã am hiểu sâu sắc ngôn ngữ tứ chi của hoa báo thần kì hiểu được ý tứ của đối phương: nhóc con, chạy đường nào? !
Được rồi, xem ra Mông Đế hung ác như vậy không phải không có nguyên nhân, phỏng chừng đây là đặc tính chung của tất cả hoa báo.
Bích Thúy Ti cũng không muốn giết chết con liệp báo này mà chọc giận Mông Đế, không cần thiết. Nó chỉ muốn xem rõ con liệp báo này, thuận tiện tìm hiểu xem đối phương rốt cuộc làm sao hấp dẫn được cái tên đầu đá kia?
Dáng người?
Eo nhỏ chân gầy khẳng kheo, một chút hấp dẫn cũng không có!
Da lông?
Đều là lấm tấm đầy người, huống chi Bích Thúy Ti luôn cho rằng lấm tấm hoa mai trên người mình là xinh đẹp nhất.
Thế thì, cảm giác đè lên?
Bích Thúy Ti bắt đầu lo lắng, hai ấu tể của nó có một con là đực, không di truyền tật xấu của Mông Đế đi?
“Cái kia…”
La Kiều bị Bích Thúy Ti nhìn tới dựng thẳng bộ lông sau gáy, khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương.
Nhưng Bích Thúy Ti đột nhiên biến về hình thái nhân loại, nhảy ra sau La Kiều, cầm lấy cái đuôi cậu nhấc lên, còn dùng ngón tay búng búng một chút: “Chậc, cái nên có đều có, tên kia rốt cuộc thích ngươi chỗ nào a?”
La Kiều bị dọa choáng váng, nữ lưu manh a!
Nhất là Bích Thúy Ti còn lấy hình thái nhân loại làm ra hành vi này, làm La Kiều chấn động không nhỏ. Mỹ nữ có sáu múi cơ bụng, tay chân rắn rỏi, làn da chocolate tràn ngập phong tình cứ vậy thực tự nhiên túm lấy cái đuôi cậu, nhìn vị trí giữa hai chân cậu? !
“Hơi nhỏ một chút…”
La Kiều tái mặt.
Vấn đề liên quan tới tôn nghiêm nam giới này cho dù là ai cũng không cười trừ bỏ qua nổi.
Bích Thúy Ti tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt khó coi của La Kiều, nó thả đuôi cậu xuống, lại còn thuận tay sờ soạng cái mông cậu một phen, cảm xúc cũng tạm được, bất quá so với chân sau cùng cái mông cường tráng của hoa báo thì liệp báo quả thực không hơn được điểm nào. Bất quá trên người con liệp báo này không có mùi Mông Đế, thoạt nhìn vẫn chưa đắc thủ a.
Bích Thúy Ti bỏ lạ La Kiều đang bất động tại chỗ, xoay người trở về chỗ thi thể linh dương Madoqua, biến về hình báo rồi nói với La Kiều: “Tiếp tục bảo trì a, đừng để tên kia dễ dàng đắc thủ. Nếu không cẩn thận bị Mông Đế đè ép, với thân thể bé xíu của ngươi, chậc chậc…”
Dứt lời, nó ngậm lấy thi thể linh dương biến mất trong bụi cỏ cao.
La Kiều hóa đá tại chỗ, thẳng tới khi La Sâm cùng La Thụy chạy tới bên cạnh, cọ cọ cằm, cậu mới bị kéo về hiện thực.
Lại nói tiếp, này tính là sao a? Cậu bị một con hoa báo cái—— đùa giỡn sao?
Bích Thúy Ti giấu linh dương madoqua trên cây, sau đó nó trở về ngọn núi đá mà hai tiểu báo ẩn núp gần đó, xem xét tình huống chung quanh một chút, xác định không có gì nguy hiểm mới khẽ gọi hai tiểu báo. Hai chị em một lát sau mới từ trong núi đá chui ra, hai lỗ tai cụp lại trốn sau gốc cây, sau đó xem Bích Thúy Ti là đối tượng đi săn mà bổ nhào tới.
Đây là trò chơi bình thường của mẹ con nhà hoa báo, các tiểu báo đều rất thích. Thường thì tiểu báo một tuổi đã có thể bắt giữ một ít con mồi nhỏ, nhưng ăn no hay không phải dựa vào mụ mụ.
Tâm tình Bích Thúy Ti không tồi, tuy con liệp báo kia còn ngốc hơn nó tưởng, bất quá nghĩ tới bộ dáng Mông Đế bó tay không có biện pháp nào với con liệp báo ngơ ngác này, nó lại cảm thấy thực vui vẻ.
Ghen tị này nọ đối với hoa báo cái mà nói chỉ là mây bay, hoa báo đực trên thảo nguyên cũng không khó tìm, có thể làm Mông Đế cam chịu, Bích Thúy Ti vẫn thực thích ý.
Hai tiểu hoa báo không rõ mụ mụ sao lại cao hứng, Bích Thúy Ti cũng không giải thích, chỉ bảo hai chị em thay phiên nhau lên cây ăn con mồi, sau đó vệ sinh da lông sạch sẽ cho bọn nhỏ rùi đưa về núi đá. Bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, nó vẫn ân cần dạy bảo đứa con của mình: “Cảm giác đè liệp báo tuyệt đối không tốt chút nào! Mụ mụ đã xác nhận rồi!”
La Kiều bị Bích Thúy Ti đoạt đi linh dương madoqua, chỉ có thể bắt thỏ hoang cho hai tiểu liệp báo ăn đỡ đói. Trên đường trở về lại quơ được một con lợn warthog con, ít nhất cũng đủ để ba cha con chống đỡ qua tối nay. Nhưng liệp báo ba ba cho dù ăn cái gì cũng có vẻ không yên, cậu cứ một mực nghĩ tới lời Bích Thúy Ti, lại nghĩ tới chuyện Sa Mỗ nói với mình trước khi đi, càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên.
Thử nghĩ mà xem, nếu đổi lại là lúc làm người, bị một kẻ đồng tính có ý đồ quấy rối hết sờ lại liếm, cậu sẽ phản ứng ứng nào? Hoặc là bị một kẻ đồng tính nói rõ là muốn theo đuổi mình, liệu cậu còn có thể bình thản chung sống với đối phương hay không?
La Kiều cảm thấy có chút không ổn, không phải nhằm vào một đối tượng nào đó mà chính là mình a.
La Kiều trầm mặc trở về đóng ỏ của mình cùng tiểu liệp báo ngủ, sắp xếp hai tiểu liệp báo xong, cậu đi tới dưới gốc cây mà Mông Đế ở, ngẩng đầu lên, quả nhiên Mông Đế đang nằm vắt vẻo trên nhánh cây, nửa tỉnh nửa ngủ nhìn mình.
La Kiều biến về hình người, vỗ vỗ thân cây: “Xuống đây, ta có việc tìm ngươi.”
Mông Đế động động lổ tai, không nói thêm gì chỉ nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống.
“Biến hình đi.”
“Vì cái gì?”
“Ta có việc.”
“Được rồi.”
Tuy không biết La Kiều có chuyện gì, bất quá Mông Đế không sao cả, La Kiều nhìn báo mỹ nhân cao hơn hẳn mình, hít sâu một hơi: “Cúi đầu.”
“Hả?”
Mông Đế cúi xuống, ngay sau đó, La Kiều ôm lấy đầu đối phương, áp tới chặn môi.
Im lặng…
La Kiều cùng Mông Đế đều không nhắm mắt, Mông Đế rất kinh ngạc vì loại xúc cảm này, còn La Kiều thì có chút khiếp sợ. Thẳng đến khi nụ hôn chấm dứt, này có lẽ không thể gọi là hôn, chỉ đơn giản là chạm môi nhau mà thôi, biểu tình La Kiều thực lạnh nhạt, xoay người trở về bên cạnh hai tiểu liệp báo, nằm sấp xuống, ngủ.
Liệp báo ba ba mặt ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang có một đoàn thảo nê mã chạy như điên, chết tiệt, mình bị cong sao? !
Mông Đế liếm liếm môi, cảm giác này, cũng không tệ lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook