Đối với liệp báo sống trên thảo nguyên mà nói, bị những kẻ săn mồi khác cướp đi chiến lợi phẩm không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Chuyện mà nhóm liệp báo cho là khó khăn nhất không phải bắt con mồi là làm thế nào giữ được con mồi để chính mình được ăn no.

La Kiều từng liên tiếp bị khi dễ, vì thế cũng biết rõ tư vị đó.

La Kiều vạch lớp da ở chân sau hươu cao cổ, hai tiểu liệp báo lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến. La Kiều đứng ở một bên, cảnh giác kẻ săn mồi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cơ thể hươu cao cổ rất lớn, là mục tiêu rất dễ bị phát hiện, đám kên kên theo dòng nhiệt lưu bay tới sẽ không ngừng tỏa ra tin tức con mồi, những kẻ đi săn chỉ cần ngẩng đầu liền nhìn thấy đàn kên kên xoay quanh, thậm chí có thể chạy tới từ mấy km.

Con hươu cao cổ này cũng đủ lớn, La Kiều không lo tiểu liệp báo ăn không đủ no, cậu chỉ lo trước khi bọn nhỏ ăn no thì những kẻ săn mồi đã đuổi tới.

Nhóm kên kên bắt đầu đáp xuống, La Kiều cũng thở hổn hển cố gắng ăn chút gì đó. Ba liệp báo tụm lại một chỗ, há mồm ăn thịt, bọn nó cơ hồ không có thời gian cẩn thận nhấm nháp đã nuốt cả miếng thịt vào bụng. So với hoa báo lúc ăn còn rảnh rỗi nhổ lông đúng là hai thái cực. Liệp báo còn đang bận rộn chuyện ấm no, hoa báo bắt đầu chú ý tới hương vị thức ăn. Liệp báo nuốt trọng cả miếng thịt thì hoa báo đang chậm rãi nhai nuốt.

Báo so với báo, tức chết báo!

La Kiều không thể không thừa nhận, cậu rất ghen tị a. Nhưng bảo cậu tha con mồi lên cây từ từ ăn thì cậu lại không làm được, một là móng vuốt của liệp báo không thích hợp leo cây, hai là con mồi chỉ hơi lớn một chút thôi cậu đã không tha đi nổi. Cho dù tha nổi thì cũng chỉ ăn được một chút hoặc tiện nghi cho kẻ khác.

Hai tiểu liệp báo chỉ vùi đầu ăn, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu lên quan sát, thay thế La Kiều cảnh giác những kẻ đi săn khác để La Kiều có thời gian ăn nhiều hơn. Tuy La Sâm cùng La Thụy có đôi lúc làm La Kiều thực đau đầu, nhưng bọn nó quả thực là những đứa nhỏ tốt.

Bất quá có những việc vẫn phải hảo hảo dạy dỗ một chút, nếu không, một ngày nào đó bọn nó sẽ bị tổn hại.

Liệp báo lúc ăn không huyên náo như đám linh cẩu, bọn nó chỉ im lặng ăn, tận lực ăn được thật nhiều trong một khoảng thời gian ngắn, căn bản không để ý tới vấn đề rối loạn tiêu hóa.

Lúc La Kiều ăn no được bảy tám phần, nhóm kên kên rốt cuộc đã đưa tới vị khách không mời đầu tiên, hai con linh cẩu cái lưu lạc. Bọn nó từng là thành viên của đàn linh cẩu Nạp Lợi, trải qua lần Nạp Bỉ đoạt quyền cùng sư tử tập kích sau đó, cả tộc đàn đã sớm sụp đổ, lãnh địa cũng không còn, chúng nó chỉ có thể thất lạc với các thành viên khác, hiện giờ chỉ biết lưu lạc trên thảo nguyên, nếu may mắn thì có thể chiếm lĩnh một khối lãnh địa khác, sinh linh cẩu con, phát triển tộc đàn mới.

Nhóm linh cẩu cái nhìn thi thể hươu cao cổ mà thèm nhỏ dãi, bọn nó hoàn toàn có thể đuổi liệp báo đi nhưng lại chọn im lặng, đi tới một phần khác của thi thể, bắt đầu im lặng xé toạt con mồi. Nơi này không phải lãnh địa của bọn nó, vì thế chúng phải cẩn thận, nếu âm thanh tranh đoạt với liệp báo đưa tới đàn linh cẩu bản địa hoặc làm sư tử chú ý thì không chỉ không ăn được thịt, còn bị xem là người xâm lấn mà hung hăng giáo huấn, thậm chí còn đánh mất tánh mạng.

La Kiều cảnh giác nhìn hai con linh cẩu, giữa bọn nó cách một thi thể hươu cao cổ, đói khát có thể làm kẻ săn mồi tranh đấu nhưng cũng có thể ức chế bọn nó cường bạo, giữa lấp đầy bụng cùng xua đuổi liệp báo, rõ ràng chúng nó đã chọn vế trước.

Nếu con mồi không phải một đầu hươu cao cổ trưởng thành thì trường hợp này căn bản sẽ không xuất hiện, con mồi lớn như vậy, muốn hoàn toàn độc chiếm, trừ bỏ sư đàn thì chỉ còn linh cẩu có quy mô nhất định, còn lại không có khả năng. Vô luận là La Kiều hay hai con linh cẩu kia đều biết rõ, hiện giờ việc quan trọng nhất không phải đe dọa đối phương mà là nhanh chóng lấp đầy bụng.

Hai tiểu liệp báo vì linh cẩu xuất hiện mà trở nên cảnh giác, bọn nó cũng không phải thiếu hiểu biết cùng ngây thơ, chính vì có La Kiều ở nên bọn nó mới có thể thả lỏng, nhưng trong lòng bọn nó, linh cẩu vĩnh viễn là vết thương cùng cơn ác mộng không thể xóa nhòa, linh cẩu đã giết chết mụ mụ của bọn nó, sinh tử chính là vực sâu mà tất cả động vật đều không thể vượt qua.

Ba liệp báo cùng hai linh cẩu vây quanh thi thể hươu cao cổ ở hai hướng khác nhau, há mồm cắn xé máu thịt con mồi.

Hai con chó rừng lặng lẽ tiếp cận con mồi của La Kiều, bọn nó là một cặp vợ chồng, chó rừng là một loại động vật ăn thịt một vợ một chồng điển hình, bọn nó sống cùng nhau, cùng dưỡng dục ấu tể, cho dù là mùa khô thức ăn thiếu thốn cũng không vứt bỏ gia đình mình. Đôi chó rừng này vào mùa mưa đã sinh được năm ấu tể, hiện giờ chỉ còn bốn con sống sót, trước khi nhóm chó rừng con này độc lập vẫn cần nhờ cha mẹ nuôi sống, điều này làm hai vợ chồng này không thể bôn ba lao lực suốt cả ngày.

Chó rừng trên thảo nguyên cũng không phải nhân vật vẻ vang gì, bọn nó tuy có thể bắt giữ một ít động vật gặm nhấm nhỏ, nhưng phần lớn thời gian đều đi theo phía sau liệp báo, chờ đợi cơ hội ăn được chút cơm thừa. Có gan lớn một chút thì có thể dùng tiếng kêu chói tai dẫn dụ linh cẩu tới, linh cẩu sau khi cướp đoạt con mồi của liệp báo thì có thể không để tâm phân cho có rừng chút thức ăn, nhưng trên bàn cơm của liệp báo, chó rừng vĩnh viễn là khách nhân không được hoan nghênh.

Hai con chó rừng thử thăm dò tiếp cận con mồi, linh cẩu không để ý tới bọn nó, La Kiều thì lại hướng bọn nó mà cúi đầu, dựng lên bộ lông sau gáy, cậu sẽ không đuổi bọn nó đi, nhưng cặp vợ chồng trộm cắp này phải học cách tuân thủ ‘quy củ’ ăn cơm!

Uy hiếp của La Kiều có hiệu quả, cặp vợ chồng chó rừng lui về sau một chút, bọn nó không phải linh cẩu, liệp báo hoàn toàn có năng lực đuổi bọn nó đi, chó rừng không thể nén giận khi bị liệp báo phân biệt đối xử, bởi vì đó chính là quy tắc của nhóm động vật. La Kiều cảm thấy cuộc sống của mình thực nghẹn khuất, ngẫu nhiên bắt nạt kẻ khác một chút cũng không tệ.

Cái gọi là lấy đau khổ của người khác làm niềm vui của mình quả thực rất chí lí, La Kiều tỏ ra vô cùng tán đồng.

“Ba ba, ngươi nghĩ gì đó?”

“Không có gì, ăn tiếp đi.”

Vì thế, liệp báo cùng linh cẩu cấp tốc gặm cắn, chó rừng cùng kên kên chỉ có thể ở một bên vây xem. Vừa chảy nước miếng vừa tự an ủi bản thân, con mồi cũng đủ lớn, bọn nó có thể kiên nhẫn.

Rốt cuộc, ba con liệp báo đều ăn no, hai tiểu liệp báo luyến tiếc nhìn thi thể hươu cao cổ, còn nhiều thịt như vậy a…

La Kiều biết, phải nhanh chóng đưa bọn nhỏ đi xa một chút, ăn no còn ở lại giữ thi tuyệt đối không phải hành vi sáng suốt. Ai biết chốc nữa có đàn sư tử hay linh cẩu tới hay không a.

“Được rồi, cùng ba ba đi thôi, La Thụy, đừng nhìn, dù sao cũng không ăn nổi nữa.”

Sau khi ba liệp báo rời đi, kên kên cùng chó rừng lập tức vây tới, linh cẩu cũng không xua đuổi, sự thực, bọn nó cũng ăn khá no. Lúc linh cẩu định rời đi thì ba con sư tử cái cường tráng của sư đàn Áo La Tư đột nhiên xuất hiện, bọn nó nhìn thỉ thể hươu cao cổ, lại nhìn hai con linh cẩu, có chút do dự. Con mồi lớn như vậy, hai con linh cẩu tuyệt đối không thể giết chết, bọn nó hoài nghi có đàn linh cẩu ở gần đó, nhưng đợi một hồi cũng không thấy mặt linh cẩu khác tiến tới, hai con linh cẩu kia thì càng lúc càng khẩn trương.

Này chứng minh con hươu cao cổ này cũng không thuộc về chúng nó. Như vậy, sự tình dễ dàng hơn.

Nhóm sư tử cái từng bước tới gần, hai con linh cẩu không có lòng dạ chống cự, bọn nó căn bản không muốn đánh nhau, nếu đã ăn no thì chạy trốn là lựa chọn tốt nhất.

Sa Na nhìn thấu ý đồ của linh cẩu, nó không ngăn cản mà tùy ý cho chúng nó chạy trốn, Hoắc Na đi theo phía sau, La Sa đã quay về tìm sư đàn, nhóm tiểu sư tử hôm nay có lộc ăn.

Nơi này gần biên giới lãnh địa sư đàn Áo La Tư, là lãnh địa thuộc về hoa báo, lãnh địa của sư tử cùng hoa báo ngẫu nhiên cũng trùng lấp lên nhau. Hoa báo là đối thủ cạnh tranh của sư tử, bọn nó có thói quen độc lai độc vãng, số lần hai bên chạm mặt cũng không nhiều. Một khi đụng nhau, trường hợp hữu hảo cũng không nhiều, sư tử trưởng thành hoàn toàn có khả năng giết chết hoa báo, bất quá, muốn có cơ hội ra tay cũng không dễ.

Ba con sư tử cái nhìn thấy kên kên trên bầu trời mới lần tới thử vận may. Sư tử cũng không thích đi săn ban ngày, nhưng vào mùa khô thì không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể kiếm được thức ăn. Trong sư đàn có mười một tiểu sư tử kêu la đòi ăn, không có thức ăn sung túc, bọn nhỏ chỉ có thể chịu đói, nghiêm trọng hơn chính là đói chết.

Sa Na cùng Hoắc Na canh giữ thi thể hươu cao cổ, xua đuổi chó rừng cùng kên kên, không tới mười phút, sư tử trong đàn đều chạy tới, mười hai con sư tử cái, mười một sư tử con khỏe mạnh, còn có con sư tử đực duy nhất trong đàn, Áo La Tư.

Trong khoảng thời gian này Áo La Tư một mực tuần tra biên giới lãnh địa, nói là phòng bị những con sư tử khác xâm lấn, nhưng sự thực, nó luôn tìm kiếm cơ hội đánh một trận với sư vương Nạp Tư của sư đàn Hoắc Tư Bỉ, tốt nhất là có thể đánh đối phương quay về bụng mẹ!

Nhóm sư tử cái trong đàn đều biết rõ tính toán nhỏ nhặt trong lòng Áo La Tư, nhưng bọn nó cũng không để ý, nếu con sư tử đực lăng nhăng này dám phát triển quan hệ mờ ám với một con sư tử cái nào đó trong sư đàn Hoắc Tư Bỉ thì bọn nó sẽ có biện pháp dạy dỗ Áo La Tư một phen.

Sau khi tất cả thành viên sư đàn đến đông đủ, Ao La Tư đương nhiên chiếm cứ vị trí tốt nhất ở phần bụng hươu cao cổ, nhóm sư tử cái cũng không tranh đoạt, Đề Na không vội vàng ăn mà đi tới cạnh cổ hươu cao cổ, cẩn thận quan sát miệng vết thương, nó thật sự không nhìn ra vết thương này được tạo thành thế nào, dùng móng vuốt chọt chọt một chút, hình dạng này rất giống ngà voi, nhưng voi lại đi giết hươu cao cổ sao? Voi đâu có ăn thịt, tính tình hươu cao cổ cũng rất ôn hòa, cho dù voi có phát bạo cỡ nào thì cũng không thể phát sinh xung đột với hươu cao cổ.

Kia con hươu cao cổ này rốt cuộc bị ai giết?

“Sa Na, lúc các ngươi tới có ai ở đây?”

“Hai con linh cẩu?”

“Linh cẩu?” Đề Na lập tức lắc đầu, không thể là linh cẩu. Quên đi, nghĩ nhiều vậy làm gì, chỉ cần kẻ giết con hươu cao cổ này còn sinh hoạt ở vùng châu thổ thì sớm muộn cũng có ngày gặp mặt.

Đề Na lắc lắc cái đuôi, đi tới bên người La Sa, nằm sấp xuống xé lớp da hươu cao cổ rồi há mồm xé một miếng thịt. Mấy tiểu sư tử bướng bỉnh ăn được một nửa thì nhảy lên người hươu cao cổ, xem nó là món đồ chơi mà nghịch phá. Những con khác sau khi ăn xong thì đi tới bên người sư tử cái, nhóm sư tử cái cũng tùy ý bọn nhỏ, chỉ chuyên tâm ăn cơm. Mà Áo La Tư bị quấy rầy thì tính tình sẽ không tốt như vậy, một tiểu sư tử gọi là Phân Ny thật sự quá phận, Áo La Tư dứt khoát đập một cái làm Phân Ny ngã sấp xuống đất.

Lần này Áo La Tư có vẻ dùng khí lực khá lớn nhưng đối với tiêu chuẩn của sư tử mà nói thì thật sự không tính là gì. Phần lớn sư tử cái nhìn tùy ý nhìn một cái, mụ mụ của Phân Ny đi qua dẫn đứa nhỏ trở lại, cắn sau gáy của nó một chút, nghịch ngợm có thể nhưng không thể phá phận.

Sư tử của sư đàn Áo La Tư đang chuyên tâm dùng cơm nên không phát hiện gốc cây sung cách đó khoảng hai trăm mét có một con hoa báo đang nằm vắt vẻo. Nó cũng bị đàn kên kên cùng mùi máu tươi của hươu cao hổ hấp dẫn tới. Nhưng sự thật tàn khốc nói cho nó biết, mặc dù đây là lãnh địa hoa báo nhưng con mồi lại thuộc về sư tử.

Bích Thúy Ti lẳng lặng nằm úp sấp một hồi, xác định nhóm sư tử trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời khỏi, từ trên cây leo xuống, im lặng không một tiếng động chui vào bụi cỏ cao, biến mất không còn bóng dáng. Nếu không có thịt hươu cao cổ để ăn thì nên đi bắt con mồi khác cho đám nhỏ vậy. Lại nói tiếp, tên Mông Đế kia tựa hồ ở ngay gần đây, con hươu cao cổ này có liên quan gì với nó không a?

La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi thi thể hươu cao cổ thì dẫn bọn nó đi uống nước, sau đó tìm một gốc cây nghỉ ngơi, ba cha con hỗ trợ nhau liếm sạch sa lông rồi trở về nơi nghỉ ngơi đêm qua. La Kiều không tính ở lại nơi này quá lâu, cậu phải quay về lãnh địa của mình, chẳng sợ nơi đó có sư tử. Bi thúc chính là, nó muốn về còn phải được một con hoa báo đồng ý a!

Mông Đế cũng không ở. La Kiều đứng dưới gốc cây ngửa cổ nhìn hồi lâu mới xác định Mông Đế quả thật đã rời đi chứ không phải kĩ thuật ẩn núp quá tốt, lừa gạt được ánh mắt cậu.

“Ba ba, giờ làm gì?”

La Sâm đi tới bên người La Kiều, cọ cọ cằm cậu, La Sâm đã rất ít khi làm nũng với cậu như vậy, hiển nhiên tiểu liệp báo thông minh này nhớ rõ sắc mặt của ba ba sau khi giết chết hươu cao cổ. La Kiều rất ít khi tức giận với bọn nó, nhưng hai tiểu liệp báo đều có thể nắm chắc tình tự của La Kiều, lần này rõ ràng không thể làm nũng lăn lộn qua chuyện a.

La Kiều híp mắt nhìn La Sâm, lại nhìn nhìn La Thụy, hừ mũi một tiếng rồi đi tới bóng râm, ngồi chồm hổm xuống vỗ vỗ móng vuốt lên mặt cỏ trước mặt: “Lại đây! Ba ba phải hảo hảo dạy dỗ các ngươi, không chịu nghe lời, những gì ba ba dạy trước đó quên hết rồi có phải không….”

Bên này liệp báo ba ba nước miếng tung bay dạy dỗ đứa nhỏ, bên kia hoa báo đã tha một ấu tể hươu cao cổ lên cây. Ấu tể này chính là mục tiêu La Kiều nhắm trước đó, tuy nó may mắn thoát khỏi móng vuốt liệp báo nhưng rốt cuộc vẫn rơi vào miệng hoa báo.

Vì tìm một gốc cây thích hợp, Mông Đế kéo thi thể hươu cao hổ đi một khoảng, thẳng tới khi tìm được một gốc cây có thể thừa nhận sức nặng của hươu cao cổ mới leo lên. Nơi cách chỗ La Kiều tầm ba bốn trăm mét, dựa trên nhánh cây, Mông Đế có thể nhìn thấy La Kiều rất rõ, chỉ thấy con liệp báo kia đang không ngừng quơ quơ móng vuốt kêu gì đó với hai tiểu liệp báo trước mặt.

Bụng ba con liệp báo đều phình to chứng minh bọn nó đã ăn no, Mông Đế cảm thấy khó hiểu với động tác không ngừng quơ móng vuốt của La Kiều. Sự thực, La Kiều chỉ muốn nhấn mạnh nếu còn không nghe lời sẽ bị đánh mông, nhưng động tác ‘quơ móng’ được tiến hành từ một con liệp báo nhìn thế nào cũng rất kì quái, đã thấy mèo chiêu tài chưa? Nó chính là hình tượng của liệp báo ba ba lúc này.

Trong lãnh địa La Kiều, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cẩn thận tìm tòi xung quanh núi đá, bọn nó xác định sư tử đã từng tới nơi này, Kiệt Lạc còn phát hiện dấu chân hoa báo ở một lớp đất mềm. Mạt Sâm vô thức nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương