Sống chung?

La Kiều trong nháy mắt có chút động tâm, so với cậu một mình mang theo hai tiểu liệp báo sinh sống trên đại thảo nguyên thì đảm bảo hơn hẳn.

Nhưng La Kiều không lập tức đáp ứng, sự tình cũng không đơn giản như vậy.

Liệp báo đực không có quan hệ huyết thống, có lẽ sẽ vì một nguyên nhân nào đó mà kết thành đồng minh, sống cùng nhau, nhưng chưa từng nghe nói kết minh còn giúp đối phương dưỡng đứa nhỏ.

Huống chi, theo tiểu liệp báo dần dần lớn lên, sức ăn cũng càng lớn càng lớn, hơn nữa hiện giờ lại là mùa khô, thức ăn thiếu thốn, La Sâm cùng La Thụy rất có thể sẽ trở thành gánh nặng cho đối phương. Mặc khác, bọn họ cùng Mạt Sâm Kiệt Lạc vốn là quan hệ cạnh tranh, thức ăn hay giao phối đều có thể tạo thành mâu thuẫn. Giữa bọn họ lại không có quan hệ huyết thống để hòa giải.

Có lẽ cậu suy nghĩ quá nhiều, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc có thể chấp nhận La Kiều, không hẳn không thể nhận La Sâm cùng La Thụy, nhưng La Kiều không muốn mạo hiểm.

La Kiều vừa dùng móng vuốt xoa xoa cái bụng căng tròn của tiểu liệp báo vừa lắc đầu.

La Kiều cự tuyệt làm Mạt Sâm có chút ngoài ý muốn. Kiệt Lạc lắc lắc cái đuôi, anh trai không chịu nghe lời nó, đã sớm bảo rồi, là một con dã thú, hàm súc, ám chỉ gì đó căn bản không thích hợp. Quả nhiên, người ta căn bản không hiểu anh trai đưa ra đề nghị sống chung có ý nghĩa gì a.

“Không cân nhắc chút nào sao?”

“Không được, cám ơn ý tốt của ngươi.” La Kiều nằm sấp trên cỏ, bộ dáng lười biếng, mèo lớn ăn no, bộ dáng sẽ trở nên rất vô hại.

Mạt Sâm không tiếp tục truy hỏi nữa, nhưng nó cũng không tính toán cứ vậy buông tay, nếu con liệp báo tiến hóa này không hiểu ý tứ của nó, vậy cứ dứt khoát trực tiếp một chút, có lẽ Kiệt Lạc đúng, nếu là dã thú thì cứ dựa theo quy tắc của dã thú mà tới vậy.

Kiệt Lạc nhìn thấy Mạt Sâm đứng lên, đi tới trước mặt La Kiều, theo bản năng cũng đứng dậy, hai anh em từ khi sinh ra đã luôn cùng nhau, vì thế đã hiểu nhau tới tận xương.

Xem ra an trai không còn tính toán theo con đường hàm xúc kia nữa.

“Làm sao vậy?” La Kiều ngẩng đầu, hai tiểu liệp báo trong lòng cậu đã buồn ngủ, không hề phát hiện Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc tới gần. La Kiều lại nhận ra thái độ của Mạt Sâm đã thay đổi, nhìn về phía ánh mắt hổ phách của Mạt Sâm, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.

La Kiều nhanh chóng đứng dậy, lay tỉnh hai tiểu liệp báo, bảo bọn nhỏ mau chạy.

“Mạt Sâm?”

Mạt Sâm vẫn không lên tiếng, nó thong thả tiếp cận La Kiều, hơi cúi đầu, bộ dáng như đang nhìn chằm chằm con mồi, nhưng bộ lông sau gáy không dựng đứng, ánh mắt cũng không có sát ý. La Kiều không hiểu sao cảm thấy bộ dáng này của đối phương có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nỗi đã từng thấy qua ở đâu.

Hai tiểu liệp báo cũng nhận ra bầu không khí lúc này có chút bất thường, bọn nó không để ý tới La Kiều đang lắc cái đuôi ra ám chỉ là kiên định đứng bên cạnh, dựng thẳng bộ lông sau gáy, hướng về phía Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc phát ra tiếng kêu như chim nhỏ.

Mạt Sâm không để ý tới bọn nó, Liệt Lạc thì cười xùy một tiếng, được rồi, tuy hành vi của con liệp báo đực tiến hóa này có chút kì quái, nhưng hai đứa nhãi con này quả thực cũng không nuôi phí.

La Kiều theo bản năng chắn trước mặt hai tiểu liệp báo, nhìn chằm chằm Mạt Sâm, không hiểu Mạt Sâm muốn làm gì nhưng cậu lại không hề cảm thấy nguy hiểm.

Rốt cuộc, Mạt Sâm nói chuyện: “Ngươi đã không hiểu ám chỉ của ta, ta liền trực tiếp một chút đi.”

Hả?

La Kiều mới vừa giật giật lỗ tai thì trên người đã trúng một móng vuốt của Mạt Sâm. Đối phương rất đúng mực, lực đạo vừa phải, cảm thấy đau nhưng lại không làm cậu bị thương.

Làm gì đánh cậu? !

Thấy La Kiều vẫn không hiểu, Mạt Sâm lại gõ La Kiều một vuốt, La Kiều theo bản năng muốn tránh nhưng đột nhiên nhớ tới hai tiểu liệp báo được mình chắn phía sau, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng đón nhận, trực tiếp bị đánh ngã sấp xuống đất.

Hai tiểu liệp báo theo bản năng bắt đầu trốn vào trong bụi cỏ, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đều không chú ý tới bọn nó. Mạt Sâm nhảy lên cao cao, dùng đuôi cùng móng vuốt không ngừng gõ La Kiều, La Kiều xoay người đứng lên lại bị Kiệt Lạc ở phía sau đẩy ngã xuống.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đánh nhau à? !”

La Kiều phẫn nộ, đây là một cách khi dễ người sao?

“Đánh nhau?” Động tác của Mạt Sâm ngừng lại, đứng bên cạnh nhìn La Kiều bị bắt nằm nghiêng trên mặt đất, cúi đầu, liếm liếm bên miệng La Kiều, nói: “Không, sao ta lại muốn cùng ngươi đánh nhau cơ chứ, ta đang theo đuổi ngươi a.”

Gì? !

La Kiều lập tức dựng thẳng lỗ tai, có phải thính giác của cậu có vấn đề không?

“Ngươi đang nói đùa?”

“Không có.” Mạt Sâm tựa hồ cảm thấy bộ dáng của La Kiều hiện giờ rất đáng yêu, lại tiếp tục liếp cậu, vừa liếm vừa nói: “Ta không thích nói đua.”

Theo đuổi cậu? Rõ ràng là đang đánh cậu! Hơn nữa còn là hai đánh một!

Kiệt Lạc giống như muốn nhào vô góp vui dùng móng vuốt vỗ vỗ chân sau La Kiều, cúi đầu ngửi ngửi, lại bị Mạt Sâm cảnh cáo trừng mắt một phát, lui ra sau nói: “Ngươi cũng là giống đực, không biết cách theo đuổi em gái sao?”

Kiệt Lạc nói tới em gái, La Kiều đột nhiên nhớ tới tình cảnh gặp Hi Đạt trước kia…

Ta #¥erwrtEW! La Kiều phẫn nộ chửi một lèo từ thô tục, sau đó dùng chân trước đẩy Mạt Sâm ra, vừa quát lớn: “Ta là giống đực!”

“Ta biết ngươi là giống đực.” Mạt Sâm không hề để ý La Kiều cự tuyệt, lại dứt khoát cho La Kiều một vuốt: “Vì thế, ta chỉ hướng ngươi cầu yêu, muốn cùng ngươi giao phối mà thôi.”

Cầu yêu, giao phối, lại còn mà thôi nữa? !

La Kiều thật sự phẫn nộ rồi, hai chân sau dùng sức đá Kiệt Lạc, chân trước hết đánh lại cào Mạt Sâm, lúc hai anh em đồng thời tránh nè thì xoay người bật dậy, hướng Mạt Sâm quát: “Chụp cái ông nội ngươi! Cầu yêu cái móng ngươi! Giao phối cái đầu ngươi! Ông đây không thích!”

La Kiều đột nhiên bùng nổ làm Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc hoảng sợ, trước khi bọn họ hồi phục tinh thần, La Kiều đã hóa về hình người, quơ lấy hai tiểu liệp báo đồng dạng cũng bị dọa, vội vàng phóng vào trong bụi cỏ cao, trong nháy mắt chỉ để lại một cái bóng.

Cũng may cậu nhớ rõ bài học lần trước, không còn trần truồng mà chạy nữa.

Kiệt Lạc liếm khóe môi, hỏi: “Anh trai, không đuổi theo sao?”

“…”

“Nói ra thì đúng là em trai Hi Lạt, đủ cay độc, ta thích!”

“…”

“Đừng nhìn ta như vậy, chỉ đùa chút thôi không được sao?”

“…”

“Thật sự, ta thề! Ta chỉ thích báo em gái thôi!”

Mạt Sâm quay đầu, quên đi, lần này buông tha vậy, dù sao về sau vẫn còn cả đống cơ hội.

Kiệt Lạc thầm thở phào, quả nhiên, anh trai của nó, không lên tiếng thì thôi, nói một phát thì luôn làm người ta kinh hãi a.

La Kiều chạy một khoảng cách, thấy Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không đuổi theo thì dựa vào một gốc cây thở phì phò.

“Ba ba, không sao chứ?”

“Ừ, không có việc gì.”

La Kiều buông La Sâm cùng La Thụy, vỗ vỗ đầu hai tiểu liệp báo, vô cùng căm phẫn nguyền rủa: cái thế giới khốn khiếp này, gặp mèo điên rồi!

Ngay lúc La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo một lần nữa rời đi, sư đàn Áo La Tư đang vây quanh hươu cao cổ vui sướng gặm cắn.

Con hươu cao cổ này đủ cho cả sư đàn ăn một tuần, tuy mùa khô bọn nó có thể đi săn trâu, nhưng so với những cái sừng nhọn và móng sắc, ai không nguyện ý bớt chút sức lực, hưởng thụ một bữa tiệc lớn miễn phí a?

Nhóm sư tử cái ăn no, đi tới gốc cây cách đó không xa nghỉ ngơi, uy sữa cho đám tiểu sư tử. Nhóm tiểu sư tử đã bắt đầu ăn thịt, nhưng ấu tể sư tử có thời kì bú sữa kéo dài tới sáu, bảy tháng, huống chi bọn nó cũng có sữa chung một đợi, lại còn cùng một sư đàn nên cũng không để ý bú sữa là con ai.

Đương nhiên, tiểu sư tử lớn hơn một chút luôn rất ngang ngược, nếu độ tuổi kém quá xa, những con nhỏ rất khó giành được sữa. Cũng may sư đàn Áo La Tư hiện giờ có tới hai phần ba sư tử cái có sữa, điều này làm tỷ lệ tiểu sư tử sống sót gia tăng rất nhiều. Từ khi tiến vào mùa khô tới nay, nhóm sư tử cái luôn cố hết sức làm mình cùng đám tiểu sư tử ăn no, tuy vẫn có tiểu sư tử chết đi, nhưng vẫn có mười ba con thành công sống đến giờ, điều này làm sự cố gắng của nhóm sư tử cái không uổng phí.

“Sa Na, Áo La Tư đâu?” La Sa vừa dùng cái đuôi chơi đùa với ấu tể, vừa hỏi.

“Đuổi theo linh cẩu rồi.”

Sa Na xoay người nằm trên cỏ, hai con tiểu sư tử một bú sữa một đang ngủ.

“Tìm Áo La Tư làm gì?” Đề Ny đi tới, nằm xuống cạnh La Sa: “Dù sao lúc đói bụng cũng tự chạy về thôi.”

“Cũng đúng.”

“Chết tiệt, đám kên kên lại tới nữa.”

“Không sao, Hoắc Na sẽ đuổi bọn nó đi.”

La Sa ngáp một cái, buồn ngủ.

Từ khi tân thủ lĩnh Nạp Bỉ bị Áo La Tư giết chết, cả đàn linh cẩu hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, những con linh cẩu cái có thế lực ngang nhau không ai chịu nhường ai, tộc đàn gặp phải nguy cơ sụp đổ.

Áo La Tư sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, một vòng giết chóc cùng xua đuổi mới lại bắt đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương