Sau khi rời khỏi anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo một lần nữa trở về lãnh địa sư đàn Áo La Tư. Sư đàn trong khoảng thời gian này luôn hoạt động ở lãnh địa biên giới, này đối với La Kiều cùng hai tiểu liệp báo chính là tin tức tốt. Ít nhất, bọn họ có thể đi ngược hướng với sư đàn thì không cần lo lắng gặp sư tử trên đường nữa.

Ngẫu nhiên, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đi loang quanh bờ sông vài vòng, nếu may mắn thì có thể bắt giữ linh dương Madoqua cùng lợn Warthog tới uống nước. Tuy con mồi không lớn nhưng cũng có thể no được một ngày.

Bất quá, theo tiểu liệp báo ngày càng lớn, sức ăn cũng gia tăng, trước kia một con lợn warthog nhỏ đã đủ cho ba cha con ăn no nê, hiện giờ ngay cả uy hai tiểu liệp báo ăn no cũng không đủ, La Sâm cùng La Thụy rất hiểu chuyện, không còn như trước bám dính lấy La Kiều vòi ba ba đi bắt con mồi, La Kiều nhìn thấy đứa con chỉ dài đòn hơn chứ chẳng có bao nhiêu thịt thì chua xót không thôi.

Đứa con hiểu chuyện cũng làm người ta sầu não, La Kiều dưỡng hai đứa thì càng lao lực, thật không biết nhóm liệp báo cái mang một lúc năm sáu đứa nhỏ đến tột cùng đã làm thế nào.

Quả nhiên, nhóm giống cái họ mèo lớn vô cùng hùng tráng uy vũ!

Dần dần, đám cá sấu cùng hà mã cũng bắt đầu có thói quen thỉnh thoảng lượn vài vòng trên bờ sông, nhân tiện túm lấy đám liệp báo bắt tiểu động vật.

“Ba ba, hôm nay có đi bờ sông nữa không?”

La Thụy dựa bên người La Kiều, cọ cọ cằm cậu, ở độ tuổi này bọn nó vẫn còn làm nũng với ba ba, nhưng theo tốc độ chạy trốn khi vui đùa thì đã có thể thấy được bộ dáng ban đầu của vua tốc độ trên thảo nguyên sau này.

“Hôm nay không đi.”

Thực tế thì La Kiều tính toán đoạn thời gian kế tiếp sẽ không tới gần sông Tát nữa.

Từ lúc tiến vào mùa khô tới nay, thảo nguyên chưa từng có cơn mưa nào, mực nước sông Tát không ngừng hạ xuống, một phần khúc sông đã cạn tới đáy. Cá sấu cùng hà mã bắt đầu tranh đoạt không gian sinh tồn, đàn hà mã lớn chen chúc ở một mảnh sông, tranh đoạt vị trí tốt nhất, đám quái vật lớn tính tình táo bạo này không hề biết khiêm nhường là gì.

Hỗn loạn không thể né tránh.

Nhóm hà mã trưởng thành chen chúc, giẫm đạp, ngay cả những con cá sấu dài năm sáu mét cũng không dám tiếp cận đàn hà mã. Đàn hà mã sau khi bình ổn lại, một tiểu hà mã đã chết thảm, bị chính đồng bạn giẫm chết.

Nhóm hà mã không phải cố ý, bọn nó chỉ theo bản năng mà phát tiết tình tự táo bạo của mình, nhưng thảm kịch lại không thể tránh khỏi.

Thi thể tiểu hà mã bị trôi tới bên bờ sông, hà mã cái canh giữ bên người tiểu hà mã, nhóm cá sấu rục rịch nhưng cũng không dám tùy tiện tiếp cận, hà mã cái bi thương có thể một ngụm tiễn bọn nó lên tây thiên. Tiểu hà mã chết đã không thể xoay chuyển, người mẹ bi thương này cũng chỉ có thể quay về giữa sông, lúc này thi thể tiểu hà mã sẽ trở thành bàn tiệc lớn cho đám ăn thịt thối.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo tận mắt nhìn thấy một màn này, tiểu hà mã chết không thể làm thức ăn của bọn họ, liệp báo không ăn thịt thối, nhưng bọn họ cũng không thể tiếp tục ở đây chờ con mồi tới uống nước, sư tử, linh cẩu, kên kên đều bị thi thể tiểu hà mã hấp dẫn kéo tới.

Ba cha con chỉ có thể tay không trở về, ôm bụng đói tiến vào mộng đẹp.

Không thể tới bờ sông chờ cơ hội được nữa, La Kiều tính toán mang hai tiểu liệp báo đến rừng hòe gai thử thời vận.

Mùa khô, chỉ có nơi đó còn lại chút cỏ xanh, có một nhóm động vật ăn cỏ định cư lâu dài ở đó, tỷ như quyến linh (Alcelaphus buselaphus), đại đa số đều tới rừng hòe gai tìm kiếm thực vật. Nhưng động vật này, vô luận loại nào đối với La Kiều cũng quá lớn.

La Kiều chỉ có thể kỳ vọng vào ấu tể bên cạnh bọn nó, hoặc là những thành viên bị thương.

Đương nhiên, đây chính là một loại kì vọng tốt đẹp. La Kiều không giống như Mạt sâm cùng Kiệt Lạc, cậu không có ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào chính mình, bắt được một con linh dương sừng cao cường tráng trưởng thành đã rất cố sức, lại càn miễn bàn tới loại linh dương thể hình lớn như quyến linh cùng linh dương Topi.

Nhưng cậu chỉ có thể mạo hiểm một phen, hoặc là bắt được con mồi, hoặc là chết đói.

Có lẽ lời cầu nguyện của La Kiều được ứng nguyện, lúc ba con liệp báo tiến vào rừng hòe gai liền thấy một đám quyến linh đang ăn cỏ.

La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo ẩn núp trong bụi cỏ cao, da lông lấm tấm màu vàng nhạt hòa thành một thể với đám cây cỏ khô vàng. Đàn linh dương đang ăn cỏ không phát hiện bọn họ, chính là muốn bắt được một con trong số đó vẫn là một nhiệm vụ rất khó khăn.

Nếu đáp ứng Mạt Sâm sống cùng nhau, có lẽ hôm nay không cần buồn rầu vì vấn đề này, nhưng nghĩ đến chuyện giao phối này nọ, La Kiều lập tức vứt bay ý niệm vừa xuất hiện trong đầu vào một xó.

“Ba ba…”

“Suỵt, đừng lên tiếng.”

La Kiều bảo hai tiểu liệp báo đè thấp cơ thể, dính sát vào mặt đất, theo khe hở của bụi cỏ quan sát đám linh dương bên kia, lúc phát hiện đàn quyến linh này có ba ấu tể chưa trưởng thành thì không biết nên cảm thấy cao hứng hay khó giải quyết. So với các loại linh dương khác, quyến linh rất đặc biệt, quyến linh cái so với quyến linh đực lại càng có lực công kích hơn, theo tập tính giống cái chủ động cầu yêu liền có thể thấy được. Này cũng là nguyên nhân muốn bắt quyến linh ấu tể rất khó khăn. Liệp báo khác với sư tử, một con liệp báo đơn độc căn bản không thể chống lại quyến linh, lại càng miễn bàn tới quyến linh cái sốt ruột muốn bảo hộ đứa con.

Nhưng vô luận thế nào, La Kiều đều phải thử một lần.

Theo độ ấm tăng cao, nhóm quyến linh bắt đầu nằm úp sấp trên mặt đất nghỉ ngơi, này đối với La Kiều mà nói chính là cơ hội tốt.

“Ngoan ngoãn nằm ở đây, đừng lên tiếng cũng đừng động, nhớ kĩ chưa?”

“Ba ba, chúng ta có thể hỗ trợ.”

La Kiều liếm liếm mũi La Sâm: “Ngoan, các ngươi còn nhỏ, nghe lời.”

Tiểu liệp báo cúi đầu, La Kiều lại liếm thêm lỗ tai nó, La Thụy cũng cảm nhận được anh trai uể oải, sáp tới: “Anh trai, ta cũng muốn giúp ba ba, nhưng chúng ta còn nhỏ quá, sẽ gây thêm phiền toái cho ba ba nha.”

La Sâm gật gật đầu, hai tiểu liệp báo lẳng lặng nằm trong bụi cỏ, không hề phát ra tiếng động.

La Kiều áp sát cơ thể trên mặt đất, dùng tư thế nằm rạp xuống lặng lẽ tiếp cận con mồi. Có lẽ trời cao chiếu cố cậu, một tiểu quyến linh rời khỏi mẹ, La Kiều quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần tiểu quyến linh đi xa hơn một chút, cậu có tự tin tránh được những con quyến linh khác, dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy nó rồi giấu vào trong bụi cỏ.

Tiểu quyến linh không hề phát giác nguy hiểm săp ập tới, nó dần dần thả lỏng cảnh giác, khoảnh cách với đàn quyến linh ngày càng xa, vừa ăn cỏ vừa tới gận con liệp báo đang ẩn núp trong bụi cỏ.

Rốt cuộc, lúc khoảng cách tiểu quyến linh với La Kiều không tới hai mươi mét, trực giác bảo nó phải nhanh chóng xoay người chạy trốn thì đã không còn kịp. La Kiều từ trong bụi cỏ nhảy ra, nhanh chóng làm tiểu quyến linh ngã sấp xuống, cắn chặt cổ nó, dựa vào tốc độ kéo con mồi vào trong bụi cỏ cao.

Răng nanh liệp báo rất nhỏ, không thể cắn xuyên cổ con mồi, chỉ có thể cắn chặt khí quản làm con mồi hít thở không thông.

Âm thanh tiểu quyến linh giãy dụa làm kinh động đàn quyến linh trưởng thành, nhưng trừ một mảnh cây cỏ khô héo, bọn nó hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Thẳng đến khi âm thanh tiểu quyến linh biến mất, rất nhiều quyến linh còn chưa ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra.

Quyến linh mẹ phát hiện đứa con không thấy, nó táo bạo xông về phía bụi cỏ, cẩn thận ngửi mùi tiểu quyến linh, nhưng hướng gió đã giúp La Kiều rất lớn, ngược gió làm quyến linh mẹ không thu hoạch được gì.

La Kiều cắn chặt cổ tiểu quyến linh, khẩn trương nhìn chằm chằm đàn quyến linh, thẳng đến khi quyến linh mẹ từ bỏ, cùng đồng bạn rời đi mới thoáng thở phào. Kéo tiểu quyến linh đi về phía hai tiểu liệp báo ẩn núp.

Tiểu quyến linh này đủ cho ba cha con ăn no nê, La Kiều vẫn để hai đứa con ăn trước, cậu đứng một bên canh giác những kẻ săn mồi khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

La Sâm ăn một hồi thì thay thế La Kiều, tiếp theo là La Thụy, ba liệp báo thay phiên để tất cả đều có thể ăn được chút gì đó, tránh tình trạng vì kẻ săn mồi xuất hiện mà La Kiều không thể ăn được ngụm thịt nào.

Tuy ba tiểu liệp báo ngốn nga ngốn nghiến nhưng linh cẩu xuất hiện vẫn làm bọn họ mất đi con mồi. Nếu chỉ có một hai con, La Kiều vẫn sẵn lòng thử đánh đuổi một phen, nhưng lần này tới sáu con, La Kiều cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cũng may hai tiểu liệp báo cũng ăn không sai biệt lắm, La Kiều cũng ăn được một ít.

Nhóm linh cẩu không đuổi theo liệp báo rời đi mà bắt đầu tranh đoạt phần xác linh dương còn lại, đám kên kên lục đục đuổi tới chỉ có thể chờ ở bên cạnh. Bất quá có chuyện khác làm La Kiều lo lắng, đám linh cẩu này tựa hồ không giống những kẻ từng thấy trước kia, cho dù đang ăn cũng lộ ra một tia sợ hãi cùng khẩn trương.

Sư đàn Áo La Tư mấy ngày nay trải qua không tồi, nhóm sư tử cái không cần ra ngoài đi săn, có đủ thời gian để chăm sóc cùng dưỡng dục ấu tể, nhóm tiểu sư tử vẫn bướng bỉnh như trước, nguồn sữa sung túc cùng thịt tươi để ăn làm mười ba tiểu sư tử trưởng thành rất tốt, tuy không mập mạp tròn vo như lúc mùa mưa nhưng mỗi ngày càng trường tráng hơn quả thực không thể chối cãi.

Áo La Tư tận sức đuổi giết linh cẩu, đàn linh cẩu do Nạp Bỉ thống trị đã bị chia năm xẻ bảy, có lẽ trước khi có tân nữ thủ lĩnh xuất hiện thì đã bị diệt đàn.

Sư tử đực uy vũ cường tráng ở lạnh địa biên giới lưu lại mùi cùng dấu chân của mình, tuyên bố với tất cả cư dân trên thảo nguyên, nơi này là địa bàn của nó.

Tiếng gầm của sư tử đực có thể truyền xa tới mấy km, nhóm sư tử cái trong sư đàn nghe thấy, mặc dù khọng thích tính cách cùng sự phong lưu của Áo La Tư nhưng không thể không thừa nhận, có một con sư tử đực như vậy bảo vệ sư đàn cùng lãnh địa là may mắn của tất cả thành viên trong đàn.

Ngay lúc Áo La Tư tính toán trở về sư đàn, ba con sư tử cái trẻ đuổi xuất hiện bên kia lãnh địa. Lãnh địa của bọn nó giáp ranh với lãnh địa của sư đàn Áo La tư, trong đàn có tám sư tử cái, hai con sư tử đực cùng bảy tiểu sư tử. Bọn nó cũng là sư đàn duy nhất ở gần đây có thể chống lại sư đàn Áo La Tư.

Nếu là sư tử cái Đề Na gặp bọn nó, chắc chắn hai bên sẽ đánh nhau một trận, nhưng đối tượng đổi thành Áo La Tư thì có thể thương lượng.

Áo La Tư đứng tại chỗ nhìn ba con sư tử cái, có lẽ bọn nó ra ngoài đi săn, ngẫu nhiên gặp gỡ mà thôi, nếu vậy, Áo La Tư cũng không động thủ với bọn nó, cho dù đối phương là sư đàn đối địch.

Nhóm sư tử cái đi tới trước mặt Áo La Tư khoảng hai trăm mét thì dừng lại, một trong số đó bước tới vài bước, hướng về phía Áo La Tư nói: “Chào, anh đẹp trai!”

Nghe thấy lời chào đón ngọt như mật kia, ánh mắt Áo La Tư soạt một cái, sáng bừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương