Tô Miên nghe xong thiếu chút nữa đem chiếc đũa ném đi, cái quỷ gì, mỗi lần không phải đều là viết chữ sao? Lần này cư nhiên trực tiếp mở miệng nói chuyện.
【 Ta bị trọng thương, trận tĩnh dưỡng này không sai biệt lắm. Ta cũng không phải là quỷ, ta là dược đồng bên người của tổ sư, hiện giờ đã hai ngàn 765 tuổi, tiểu bằng hữu có phải muốn gọi ta là ông nội hay không. 】
Lăn!
Ông nội của ta sớm đã chết!
Tô Miên buông chiếc đũa nhanh chóng trở lại phòng mình, “Ngươi tên là gì? Về sau chúng ta có thể dùng ngôn ngữ giao lưu?”
【 Đương nhiên, viết chữ quá lao lực, về sau cô có cái gì không hiểu có thể trực tiếp tìm ta. Đúng rồi, buổi tối ta chính là buồn ngủ, tốt nhất không cần quấy rầy ta. 】
“Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì?”
【 Hỏi tên người ta, quá ngượng ngùng. 】
Đừng vô nghĩa, rốt cuộc gọi là gì?
【Người ta tên Văn Văn đó! 】
Tô Miên hận không thể chụp chết hắn, một bó tuổi còn Văn Văn.
Tô Miên lại tiến vào không gian. Cô hiện tại ban ngày ôn tập bài vở, buổi tối tiến vào không gian làm nhiệm vụ, cơ bản không cần ngủ, ngày hôm sau thể lực cũng dư thừa.
Đại Hoa vừa nhìn thấy cô liền trốn đến rất xa, sợ lại bị cô tiêm thuốc. Nhưng thật ra Tiểu Hoa thấy Tô Miên, tung ta tung tăng từng bước một mà nhảy qua, còn không dừng mà cọ chân cô.
Mấy ngày này làm nhiệm vụ, Tô Miên lại được không ít thảo dược, rất nhiều chủng loại. Bạch truật cùng đương quy đã lớn, sửa sang lại lấy ra từng bộ phận phơi khô.
Xử lý tốt dược liệu, đang chuẩn bị đi lấy chút cỏ cho Đại Hoa Tiểu Hoa, lại phát hiện Đại Hoa chạy tới cắn ống quần cô, còn kéo đi phía trước.
Tô Miên ngẩng đầu liền thấy Tiểu Hoa nằm ở cửa dược tháp, còn cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Đây là động kinh? Con thỏ cũng có bệnh động kinh?
【 Chúc mừng, trả lời đúng! Đạt được giá trị nhân tâm 1 điểm. 】 Văn Văn mặc một thân áo dài màu xanh đen, trong tay còn cầm một quạt xếp, ôn tồn nho nhã.
Đột nhiên xuất hiện một người, Tô Miên hoảng sợ, “Ngươi buổi tối không ngủ được?” Tô Miên nhớ rõ hắn mới vừa nói qua buổi tối không cần quấy rầy hắn.
【 Mới vừa rồi ta bấm tay tính toán, nơi này có đại sự phát sinh, quả nhiên, cô xem Tiểu Hoa đã ngã bệnh! 】
Tô Miên kiếp trước gặp qua một vị chiến sĩ bị động kinh, 17 tuổi. Bất quá cô lúc ấy chỉ là hộ sĩ, thầy Cao là bác sĩ chủ trị của hắn.
“Kia hiện tại làm sao bây giờ?” Tô Miên chỉ có ấn tượng đại khái mơ hồ, lúc này phải dùng chiếc đũa đem miệng người bệnh mở ra.
【 Tới, nhìn cẩn thận, vi sư dạy cô. 】
Tô Miên mắt trợn trắng, bất quá vẫn là nghiêm túc mà chú ý nhìn mỗi cái động tác của Văn Văn.
Chỉ thấy Văn Văn dùng mảnh vải quấn ở một đầu chiếc đũa nhét vào trong miệng Tiểu Hoa, lại đem đầu quay hướng một bên, ấn huyệt ‘nhân trung’ cung với ‘cốc huyệt’.
【 Nhét chiếc đũa vào là phòng ngừa hàm răng người bệnh cắn vào đầu lưỡi, đem đầu vặn đến một bên là phòng ngừa nôn hoặc là nút dị vật vào khí quản làm hít thở không thông, lúc cần thiết, còn phải đem dị vật lấy ra, giống như vậy. 】 Văn Văn vừa nói thật đúng là từ trong miệng Tiểu Hoa lấy ra một mớ cỏ đã tiêu hóa một nửa.
【 Cô tới thử xem? 】
Tô Miên không rõ, Tiểu Hoa đều đã được hắn cứu trị, cô còn làm như thế nào?
Lúc này liền nghe thấy phía sau thình thịch một tiếng, Đại Hoa cũng run rẩy mà ngã xuống trên mặt đất.
Cho nên hai con thỏ con đáng yêu này, kỳ thật chính là chuột bạch thực nghiệm của bọn họ, Tô Miên trong lòng yên lặng mà vì hai con thỏ con bi ai.
Thân thủ thao tác một lần, Tô Miên cơ bản nắm giữ điểm cốt yếu, Văn Văn lại dặn dò những việc cần chú ý. Hơn nữa Tô Miên cũng chú ý tới, Văn Văn dạy đều là phương pháp cấp cứu khi phát bệnh, việc hậu kỳ trị liệu còn phải đưa bệnh viện.
Tô Miên lại lặp lại luyện tập vài lần, thủ pháp cũng càng ngày càng thuần thục.
【 Chúc mừng, học được kỹ năng cấp cứu động kinh, khen thưởng giá trị nhân tâm 3, khen thưởng tinh thần lực 1, đạt được trung dược 5 loại, dụng cụ chữa bệnh sơ cấp 3 loại, đều đã để vào kho trữ vật . 】
【 Ta bị trọng thương, trận tĩnh dưỡng này không sai biệt lắm. Ta cũng không phải là quỷ, ta là dược đồng bên người của tổ sư, hiện giờ đã hai ngàn 765 tuổi, tiểu bằng hữu có phải muốn gọi ta là ông nội hay không. 】
Lăn!
Ông nội của ta sớm đã chết!
Tô Miên buông chiếc đũa nhanh chóng trở lại phòng mình, “Ngươi tên là gì? Về sau chúng ta có thể dùng ngôn ngữ giao lưu?”
【 Đương nhiên, viết chữ quá lao lực, về sau cô có cái gì không hiểu có thể trực tiếp tìm ta. Đúng rồi, buổi tối ta chính là buồn ngủ, tốt nhất không cần quấy rầy ta. 】
“Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì?”
【 Hỏi tên người ta, quá ngượng ngùng. 】
Đừng vô nghĩa, rốt cuộc gọi là gì?
【Người ta tên Văn Văn đó! 】
Tô Miên hận không thể chụp chết hắn, một bó tuổi còn Văn Văn.
Tô Miên lại tiến vào không gian. Cô hiện tại ban ngày ôn tập bài vở, buổi tối tiến vào không gian làm nhiệm vụ, cơ bản không cần ngủ, ngày hôm sau thể lực cũng dư thừa.
Đại Hoa vừa nhìn thấy cô liền trốn đến rất xa, sợ lại bị cô tiêm thuốc. Nhưng thật ra Tiểu Hoa thấy Tô Miên, tung ta tung tăng từng bước một mà nhảy qua, còn không dừng mà cọ chân cô.
Mấy ngày này làm nhiệm vụ, Tô Miên lại được không ít thảo dược, rất nhiều chủng loại. Bạch truật cùng đương quy đã lớn, sửa sang lại lấy ra từng bộ phận phơi khô.
Xử lý tốt dược liệu, đang chuẩn bị đi lấy chút cỏ cho Đại Hoa Tiểu Hoa, lại phát hiện Đại Hoa chạy tới cắn ống quần cô, còn kéo đi phía trước.
Tô Miên ngẩng đầu liền thấy Tiểu Hoa nằm ở cửa dược tháp, còn cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Đây là động kinh? Con thỏ cũng có bệnh động kinh?
【 Chúc mừng, trả lời đúng! Đạt được giá trị nhân tâm 1 điểm. 】 Văn Văn mặc một thân áo dài màu xanh đen, trong tay còn cầm một quạt xếp, ôn tồn nho nhã.
Đột nhiên xuất hiện một người, Tô Miên hoảng sợ, “Ngươi buổi tối không ngủ được?” Tô Miên nhớ rõ hắn mới vừa nói qua buổi tối không cần quấy rầy hắn.
【 Mới vừa rồi ta bấm tay tính toán, nơi này có đại sự phát sinh, quả nhiên, cô xem Tiểu Hoa đã ngã bệnh! 】
Tô Miên kiếp trước gặp qua một vị chiến sĩ bị động kinh, 17 tuổi. Bất quá cô lúc ấy chỉ là hộ sĩ, thầy Cao là bác sĩ chủ trị của hắn.
“Kia hiện tại làm sao bây giờ?” Tô Miên chỉ có ấn tượng đại khái mơ hồ, lúc này phải dùng chiếc đũa đem miệng người bệnh mở ra.
【 Tới, nhìn cẩn thận, vi sư dạy cô. 】
Tô Miên mắt trợn trắng, bất quá vẫn là nghiêm túc mà chú ý nhìn mỗi cái động tác của Văn Văn.
Chỉ thấy Văn Văn dùng mảnh vải quấn ở một đầu chiếc đũa nhét vào trong miệng Tiểu Hoa, lại đem đầu quay hướng một bên, ấn huyệt ‘nhân trung’ cung với ‘cốc huyệt’.
【 Nhét chiếc đũa vào là phòng ngừa hàm răng người bệnh cắn vào đầu lưỡi, đem đầu vặn đến một bên là phòng ngừa nôn hoặc là nút dị vật vào khí quản làm hít thở không thông, lúc cần thiết, còn phải đem dị vật lấy ra, giống như vậy. 】 Văn Văn vừa nói thật đúng là từ trong miệng Tiểu Hoa lấy ra một mớ cỏ đã tiêu hóa một nửa.
【 Cô tới thử xem? 】
Tô Miên không rõ, Tiểu Hoa đều đã được hắn cứu trị, cô còn làm như thế nào?
Lúc này liền nghe thấy phía sau thình thịch một tiếng, Đại Hoa cũng run rẩy mà ngã xuống trên mặt đất.
Cho nên hai con thỏ con đáng yêu này, kỳ thật chính là chuột bạch thực nghiệm của bọn họ, Tô Miên trong lòng yên lặng mà vì hai con thỏ con bi ai.
Thân thủ thao tác một lần, Tô Miên cơ bản nắm giữ điểm cốt yếu, Văn Văn lại dặn dò những việc cần chú ý. Hơn nữa Tô Miên cũng chú ý tới, Văn Văn dạy đều là phương pháp cấp cứu khi phát bệnh, việc hậu kỳ trị liệu còn phải đưa bệnh viện.
Tô Miên lại lặp lại luyện tập vài lần, thủ pháp cũng càng ngày càng thuần thục.
【 Chúc mừng, học được kỹ năng cấp cứu động kinh, khen thưởng giá trị nhân tâm 3, khen thưởng tinh thần lực 1, đạt được trung dược 5 loại, dụng cụ chữa bệnh sơ cấp 3 loại, đều đã để vào kho trữ vật . 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook