Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 46: Di nương quỳ xuống

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nằm ở trên ghế. Khẽ nhắm mắt, làm bộ như không nhìn thấy Vương U Nhược đến đây.

Vương U Nhược đi vào phòng của Lạc Khuynh Hoàng, lại phát hiện Lạc Khuynh Hoàng đang nhắm mắt. Lửa giận bốc lên, nhớ tới bộ dáng Lạc Khuynh Quốc bị đánh đến kêu thảm thiết liên tục, liền càng thêm cáu giận. Hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng hô, “Khuynh Hoàng, không cần giả bộ ngủ , di nương biết ngươi chưa ngủ.”

Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng chuyển động , hàng mi dày mở ra, không chút để ý nói, “Khuynh Hoàng chẳng qua là muốn nghỉ ngơi một hồi. Nhị di nương cũng không cho?”

“Hừ! Ngươi còn ngủ được? !” Vương U Nhược oán hận liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nhìn thấy bộ dáng thanh thản thích ý của Lạc Khuynh Hoàng, hận không thể xé nát Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung thoáng hiện lên một tia oán độc, nói, “Ngươi xem ngươi hại tỷ tỷ thành bộ dáng gì nữa ? ! Thật sự là tâm tư ác độc !”

Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương U Nhược, khóe môi vẽ ra một tia cười lạnh, nói, “Nhị di nương đây là đang chất vấn Khuynh Hoàng sao? Những năm gần đây, Khuynh Hoàng kính trọng ngươi là trưởng bối, việc gì cũng cho ngươi vài phần mặt mũi , nhưng ngươi lại càng này càng không biết cấp bậc lễ nghĩa !”

Câu sau càng nói càng nghiêm khắc. Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên ngồi, trong đôi mắt hắc bạch phân hiện lên một tia tàn khốc, khóe môi mỉm cười, thần sắc lạnh như băng.

“Ngươi.” Vương U Nhược thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng lại nói năng sắc bén như thế, nhất thời không biết như thế nào trả lời, nhất là trên người Lạc Khuynh Hoàng lại thể hiện ra khí thế cao quý, khiến nàng không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn Vương U Nhược, tiếp tục nói, “Nhị di nương còn muốn nói cái gì? ! Khuynh Hoàng kính trọng ngươi mới kêu ngươi một tiếng di nương, ngươi cũng đừng quên thân phận của mình. Nói trắng ra, ngươi bất quá chỉ là một thị thiếp trong phủ đại tướng quân mà thôi, so với nha hoàn cũng không hơn bao nhiêu!”

Lời này vừa nói xong, thần sắc Vương U Nhược đã hoàn toàn thay đổi , trong mắt tràn ngập xấu hổ nhục nhã cùng oán độc, hung hăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ muốn xông lên đánh Lạc Khuynh Hoàng , nhưng dù sao Vương U Nhược cũng không phải Lạc Khuynh Quốc, sẽ không xúc động như thế.

Nàng đỏ mặt, quát lớn nói, “Khuynh Hoàng, ngươi làm sao có thể không coi ai ra gì như thế? ! Từ nhỏ học tập cấp bậc lễ nghĩa chẳng lẽ toàn bộ đều quên sao? !”

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười lạnh như băng, chậm rãi từ ghế trên đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Vương U Nhược, cười nói, “Cấp bậc lễ nghĩa? ! Nói đến cấp bậc lễ nghĩa , Nhị di nương cũng biết đại tỷ vì sao bị phạt? !”

Sắc mặt Vương U Nhược khẽ biến. Nàng chỉ lo đau lòng Lạc Khuynh Quốc, cũng không cẩn thận hỏi Lạc Khuynh Quốc nguyên nhân bị phạt , chỉ nghe Lạc Khuynh Quốc khóc nháo , biết là bởi vì Lạc Khuynh Hoàng mới bị trách phạt , vì thế liền phẫn nộ chạy tới tìm Lạc Khuynh Hoàng tính sổ.

Vừa lòng nhìn thần sắc của Vương U Nhược, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cong lên, từ từ nói, “Đại tỷ chính là bởi vì không hiểu cấp bậc lễ nghĩa mới bị trách phạt. Nguyên bản ta không muốn cùng Nhị di nương so đo mấy cái nghi thức xã giao này, nếu Nhị di nương nói với ta về cấp bậc lễ nghĩa, như vậy, liền dựa theo lễ nghi khi gặp quận chúa, quỳ xuống hành lễ đi.”

Vương U Nhược nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ, toàn bộ thân mình đều tức giận đến phát run , mặt cũng trướng đỏ bừng, vươn tay chỉa chỉa Lạc Khuynh Hoàng, “Ngươi ngươi ngươi.” Ngươi nửa ngày cũng không nói ra lời, thoạt nhìn vô cùng nóng nảy, nhưng lại không biết phản bác lại Lạc Khuynh Hoàng như thế nào.

“Ta như thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng đứng ở trước mặt Vương U Nhược, thản nhiên hỏi, nhưng trong ngôn ngữ tự nhiên toát ra khí thế không giận mà uy.

Hương Lăng bưng điểm tâm trở về nhìn thấy một vòng người vây quanh Lạc Khuynh Hoàng, đang sốt ruột, lại nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi tràn ngập sùng kính nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiểu thư nhà nàng thật sự là càng ngày càng lợi hại !

Vương U Nhược tức giận chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng, phẫn nộ nói, “Ngươi muốn ta quỳ xuống thi lễ với ngươi? ! Ta là Nhị di nương của ngươi! Ta là nữ nhi của lễ bộ thị lang, không phải cái loại thanh lâu nữ tử đi ra từ kỹ viện như Tạm di nương của ngươi!”

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn Vương U Nhược, khóe môi hàm chứa ý cười châm chọc bên trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia trào phúng, thản nhiên nói, “Nữ nhi của lễ bộ thị lang cùng nữ tử thanh lâu thì có gì khác nhau? Ở trong phủ đại tướng quân, đều chỉ là thị thiếp mà thôi.”

Lời này đâm trúng chỗ đau của Vương U Nhược. Cho tới bây giờ bà ta ghét nhất là thân phận thị thiếp của mình, Quân Nhược Huyên đã chết lâu như vậy rồi, còn chiếm lấy chính thê vị trí, mà nàng tuy rằng được Lạc Nguyên sủng ái, lại thủy chung vẫn là một thị thiếp.

Bà ta oán hận Lạc Khuynh Hoàng như vậy, cũng là bởi vì thân phận đích nữ của nàng . Nay Lạc Khuynh Hoàng lại chạm đúng chỗ đau của bà ta, bat a sao có thể không tức giận? ! Huống chi, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên đem nàng cùng với cái thanh lâu nữ tử Tô Nghiên kia đánh đồng! Thật sự là vũ nhục nàng !

“Hảo cho Lạc Khuynh Hoàng ngươi, ta đi tìm cha ngươi tới thu thập ngươi!” Vương U Nhược bị Lạc Khuynh Hoàng nói đến tức giận, nhưng lại không biết đối phó Lạc Khuynh Hoàng như thế nào, gần đây hạ nhân trong phủ càng ngày càng kính trọng Lạc Khuynh Hoàng , gay cả lời nói của nàng cũng không nghe , tất cả đều giúp đỡ Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Vương U Nhược, nửa trào phúng nửa thương hại nói, “Tìm ta cha? Nhị di nương chẳng lẽ đã quên chuyện tình ở ngự thư phòng? Khuynh Hoàng khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ, nếu không, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, kết cục của đại tỷ, ngươi cũng thấy .”

Lời này khiến sắc mặt Vương U Nhược thay đổi. Nguyên bản bà ta là muốn tới tìm Lạc Khuynh Hoàng thay Lạc Khuynh Quốc xả giận , thật không ngờ, lại bị Lạc Khuynh Hoàng phản bác lại, thế nhưng muốn bà ta quỳ xuống hành lễ.

Nếu bà ta quỳ xuống hành lễ, như vậy địa vị mất rất nhiều năm gây dựng của bà ta ở phủ đại tướng quân sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát . Nhưng nếu bà ta không quỳ xuống hành lễ, chỉ cần Lạc Khuynh Hoàng đi tìm Lạc Nguyên hoặc Quân Vũ Thần cáo trạng, chờ đợi bà ta sẽ chỉ là trừng phạt. Có lẽ cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Lạc Khuynh Quốc, đến lúc đó chỉ sợ không còn gì.

Nghĩ đến đây, Vương U Nhược hung hăng cắn răng một cái, quỳ xuống, nói, “Tham kiến Khuynh Hoàng quận chúa.”

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười nghiền ngẫm , rong con ngươi thắc bạch phân minh tràn ngập trào phúng, thản nhiên nói, “Nhị di nương đứng lên đi. Mới đầu Khuynh Hoàng cũng không muốn như thế, đều là Nhị di nương khí thế bức người, khiến cho Khuynh Hoàng đành phải làm vậy.”

Vương U Nhược nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt tiếp tục muốn phun lửa.

“Nếu Nhị di nương không có việc gì thì lui xuống đi. Khuynh Hoàng không tiễn.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nghiêng người, thái độ ngạo mạn mà thanh cao, ôn hoà bổ sung một câu, “Sau này nhìn thấy Khuynh Hoàng, đừng quên cấp bậc lễ nghĩa.”

Vương U Nhược sắc mặt trắng bệch, mâu trung hận ý càng đậm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương