Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
-
Chương 45: Thân phận bí ẩn
Lạc Nguyên đi rồi, Lạc Khuynh Hoàng kêu Hương Lăng rời đi, nhìn lên trên cây yếu ớt cười nói, “ Ngươi còn muốn xem diễn tới khi nào?”
Nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, Lưu Cảnh công tử từ ngọn cây nhảy xuống, cách nửa tầng mặt nạ màu bạc, nhưng cũng đủ để Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm giác được đau lòng cùng trách cứ mà Lưu Cảnh công tử đang tích tụ.
Hắn đi vài bước về phía Lạc Khuynh Hoàng, đưa tay thay Lạc Khuynh Hoàng chỉnh chu lại mái tóc, đau lòng nói, “Một nữ nhân như người thật sự là đủ nhẫn tâm, tóc của chính mình cũng không biết trân trọng. Về sau không được dùng cách này để đối phó người khác.”
Lạc Khuynh Hoàng tùy ý để Lưu Cảnh công tử sửa sang lại tóc cho nàng, khóe môi gợi lên chút tươi cười. Bất quá cũng chỉ mất đoạn tóc, nàng không để ý lắm.
Lưu Cảnh công tử nhìn thấy bộ dáng không sao của Lạc Khuynh Hoàng không khỏi bất đắc dĩ, lại không biết phải làm thế nào, con ngươi đành hướng phía cây trâm bị gãy nửa đoạn nhìn lướt qua, mâu trung thoáng hiện lên chút khác thường.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới thần sắc của Lưu Cảnh công tử, bước đến nhặt cây trâm lên, vẻ mặt lộ ra thần sắc đau lòng, nói, “Tóc bị mất thật ra không sao cả. Chỉ đáng tiếc cây trâm lại bị gãy.”
“Hoàng nhi thực bận tâm tới cây trâm này?” Lưu Cảnh công tử khẽ nhíu mi, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt lộ vẻ chậm rãi chờ mong lại có chút khấn trương.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy thần sắc của Lưu Cảnh công tử, khóe môi hiện chút ý cười mang ý vị thâm trường, nói, “ Để ý đến người tặng trâm nên Khuynh Hoàng đối cây trâm này cũng để ý.”
Mâu trung của Lưu Cảnh công tử thoáng hiện lên chút vui sướng, bản thân lại đang được che dấu trong khoảng đen dày đặc, giọng hắn tà mị lại pha chút trêu đùa nói, “Có thể được Hoàng nhi ưu ái, Quân Khuynh Vũ thực có phúc khí.”
Lạc Khuynh Hoàng cười nhẹ, vẫn chưa vội vã trả lời, chỉ bí hiểm nhìn Lưu Cảnh công tử. Lưu Cảnh công tử bị Lạc Khuynh Hoàng dùng con ngươi đánh giá nên có chút sợ hãi, liền cười mỉa nói, “Có vẻ phủ đại tướng quân hôm nay sẽ còn phát sinh chút sự tình, tối nay ta sẽ không đến.”
Nói xong liền lắc mình rời đi. Bị một câu nói cuối cùng hàm chứa vài phần ái muội của hắn làm cho mơ hồ không rõ, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi đỏ mặt lên. Nhìn Lưu Cảnh công tử biến mất khỏi tấm mắt, Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nắm lấy cây trâm. Mâu trung hiện lên chút suy nghĩ sâu xa.
Lưu Cảnh công tử dáng người cao to mà gấy yếu. Quân Khuynh Vũ cũng là như thế.
Người khác đều gọi nàng là Khuynh Hoàng, duy chỉ có hai người bọn họ gọi nàng là Hoàng nhi. Ngay cả ngữ điệu ẩn chứa ba phần sủng nịch cùng trêu đùa khi gọi tên nàng cũng giống nhau như đúc.
Lưu Cảnh công tử bảo nàng gọi hắn là Vũ. Mà cái tên Quân Khuynh Vũ khi chỉ gọi một chữ cũng là Vũ.
Lưu Cảnh công tử là chủ nhân sau lưng của Phiêu Hương lão bản, Quân Khuynh Vũ lại là người đứng đầu giấu mặt của cửa hiệu vàng bạc. Nàng thì vừa phát hiện, chủ nhân của Phiêu Hương cư là Thanh Long có cùng thiếu trang chủ cửa hiệu vàng bạc Bạch Mộ uống rượu.
Nhìn lại hết thảy mọi việc tựa hồ đều chỉ hướng tới một kết quả. Lưu Cảnh công tử chính là Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ chính là Lưu Cảnh công tử.
Bởi vậy nàng cố ý lấy đến chuyện mình quý cây trâm để thử Lưu Cảnh công tử. Lưu Cảnh công tử khi nhìn thấy nàng bận tâm đến cây trâm kia, biểu tình rõ ràng là khẩn trương và chờ mong, cứ như việc nàng có lưu tâm đến Quân Khuynh Vũ hay không đối với Lưu Cảnh công tử là rất quan trọng.
Vì sao người đó lại phải như vậy? Căn bản là không có lí do. Trừ phi, Lưu Cảnh công tử chính là Quân Khuynh Vũ.
Hơn nữa, Lưu Cảnh công tử đối với nàng là luôn rất quan tâm, nàng đôi khi lo lắng cho Lạc Vân Chỉ nhiều một chút, Lưu Cảnh công tử đều lộ ra bộ dáng ghen tuông, nhưng lúc nãy hắn lại có thể thản nhiên nói câu, “Quân Khuynh Vũ thật là có phúc khí”, mà trong lời nói này nàng lại nghe ra vài phần hưng phấn cùng hạnh phúc khó có thể che dấu.
Nàng không biết suy đoán của nàng có đúng hay không, nhưng nàng ngầm cảm thấy chân tướng sự việc tựa hồ chính là như thế.
Thử nghĩ nếu Lưu Cảnh công tử và Quân Khuynh Vũ là cùng một người? Hắn cứ như thế vừa có thể một lòng bảo hộ nàng, lại có thể túc trực bên cạnh chăm sóc nàng, tặng nàng y phục dệt bằng tơ thiên tằm, lại còn hứa phong nàng ngôi vị Hoàng hậu, nàng như thế nào có thể nhận lấy tất cả những điều đó? Hắn đối với nàng là yêu, nàng có thể cảm giác được. Chính là đã trải qua một khoảng thời gian đau đớn quá dài, nàng thật không dám tin vào cảm giác của chính mình.
Hắn chính là giống như nàng cảm giác được, thật sự yêu nàng sao? Nếu là thật sự yêu nàng, làm sao lại gạt nàng? Nếu là không thương nàng, vì cớ gì lại chịu mọi đau khổ mà che chở nàng, còn ngĩa tặng nàng y phục thiên tằm, thậm chí hứa để nàng làm Hoàng hậu?
Lạc Khuynh Hoàng có có không rõ ràng, thế nhưng điều khiến cho nàng lo sợ nhất là, Lưu Cảnh công tử cùng Quân Khuynh Vũ căn bản không phải là cùng một người.
Đúng vậy, ngay cả khi nàng cảm thấy nhiều điểm đáng ngờ cùng những điều giống nhau giữa bọn họ, nàng vẫn là không dám xác định.
Dù sao một bên là chủ nhân giấu mặt thần bí của thế lực giang hồ, một bên là hoàng tử được thánh sủng. Hai người đều có địa vị quá mức lẫy lừng. Nếu hai phía lực lượng này cùng hội tụ một chỗ, chẳng phải sức mạnh oanh tạc là vô cùng lớn sao? Nếu là thật như vậy, khí thế hợp nhất, làm sao Quân Kiền Linh lại có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế?
Huống hồ thân hình cùng khí chất ở cả hai có nhiều điểm giống nhau, nhưng dù sau vẫn là có chút bất đồng. Lưu Cảnh công tử tuy rằng cũng là một bộ dạng bất cần đời, nhưng khiến cho người khác có cảm giác phần nhiều là thần bí mà cao quý, còn ở Quân Khuynh Vũ đa phần là tà mị không kiềm chế được.
Màu trắng cùng màu đỏ. Chúng như thế hoàn toàn bất đồng sắc thái, e rằng sẽ không có ai lại cảm thấy bọn họ giống nhau.
Lạc khuynh Hoàng nhẹ thở dài một hơi, nâng mắt lên, lại nhìn thấy từ xa Vương U Nhược đang dẫn Tống ma ma đi tới, Trương ma ma do lần trước vả miệng Vương U Nhược, bị Vương U Nhược moi ra khuyết điểm, bị phạt trượng đã chết.
Theo bên người Vương U Nhược lâu như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm. Đây quả là cái kết của kẻ nịnh nọt.
Thu hồi suy nghĩ, trong con ngươi hắc bạch phân minh của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia sáng lạnh, nhanh như vậy đã vì bênh vực con gái mình mà đến?
Nếu hôm nay đã muốn trừng trị những kẻ tiểu nhân, như vậy già trẻ đều nên cùng nhau trừng trị. Vương U Nhược mấy năm nay ở phủ đại tướng quân hoành hành vô kỵ, thật sự nghĩ muốn chính mình trở thành chủ nhân phủ đại tướng quân sao?
Người này bất quá chỉ là thất thiếp của phủ đại tướng quân mà thôi, bất quá ỷ vào sủng ái của Lạc Nguyên cùng một chút quan chức của phụ thân, liền nghĩ chính mình có thể trở thành chủ nhân phủ đại tướng quân? Thật là suy nghĩ hão huyền.
Nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, Lưu Cảnh công tử từ ngọn cây nhảy xuống, cách nửa tầng mặt nạ màu bạc, nhưng cũng đủ để Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm giác được đau lòng cùng trách cứ mà Lưu Cảnh công tử đang tích tụ.
Hắn đi vài bước về phía Lạc Khuynh Hoàng, đưa tay thay Lạc Khuynh Hoàng chỉnh chu lại mái tóc, đau lòng nói, “Một nữ nhân như người thật sự là đủ nhẫn tâm, tóc của chính mình cũng không biết trân trọng. Về sau không được dùng cách này để đối phó người khác.”
Lạc Khuynh Hoàng tùy ý để Lưu Cảnh công tử sửa sang lại tóc cho nàng, khóe môi gợi lên chút tươi cười. Bất quá cũng chỉ mất đoạn tóc, nàng không để ý lắm.
Lưu Cảnh công tử nhìn thấy bộ dáng không sao của Lạc Khuynh Hoàng không khỏi bất đắc dĩ, lại không biết phải làm thế nào, con ngươi đành hướng phía cây trâm bị gãy nửa đoạn nhìn lướt qua, mâu trung thoáng hiện lên chút khác thường.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới thần sắc của Lưu Cảnh công tử, bước đến nhặt cây trâm lên, vẻ mặt lộ ra thần sắc đau lòng, nói, “Tóc bị mất thật ra không sao cả. Chỉ đáng tiếc cây trâm lại bị gãy.”
“Hoàng nhi thực bận tâm tới cây trâm này?” Lưu Cảnh công tử khẽ nhíu mi, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt lộ vẻ chậm rãi chờ mong lại có chút khấn trương.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy thần sắc của Lưu Cảnh công tử, khóe môi hiện chút ý cười mang ý vị thâm trường, nói, “ Để ý đến người tặng trâm nên Khuynh Hoàng đối cây trâm này cũng để ý.”
Mâu trung của Lưu Cảnh công tử thoáng hiện lên chút vui sướng, bản thân lại đang được che dấu trong khoảng đen dày đặc, giọng hắn tà mị lại pha chút trêu đùa nói, “Có thể được Hoàng nhi ưu ái, Quân Khuynh Vũ thực có phúc khí.”
Lạc Khuynh Hoàng cười nhẹ, vẫn chưa vội vã trả lời, chỉ bí hiểm nhìn Lưu Cảnh công tử. Lưu Cảnh công tử bị Lạc Khuynh Hoàng dùng con ngươi đánh giá nên có chút sợ hãi, liền cười mỉa nói, “Có vẻ phủ đại tướng quân hôm nay sẽ còn phát sinh chút sự tình, tối nay ta sẽ không đến.”
Nói xong liền lắc mình rời đi. Bị một câu nói cuối cùng hàm chứa vài phần ái muội của hắn làm cho mơ hồ không rõ, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi đỏ mặt lên. Nhìn Lưu Cảnh công tử biến mất khỏi tấm mắt, Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nắm lấy cây trâm. Mâu trung hiện lên chút suy nghĩ sâu xa.
Lưu Cảnh công tử dáng người cao to mà gấy yếu. Quân Khuynh Vũ cũng là như thế.
Người khác đều gọi nàng là Khuynh Hoàng, duy chỉ có hai người bọn họ gọi nàng là Hoàng nhi. Ngay cả ngữ điệu ẩn chứa ba phần sủng nịch cùng trêu đùa khi gọi tên nàng cũng giống nhau như đúc.
Lưu Cảnh công tử bảo nàng gọi hắn là Vũ. Mà cái tên Quân Khuynh Vũ khi chỉ gọi một chữ cũng là Vũ.
Lưu Cảnh công tử là chủ nhân sau lưng của Phiêu Hương lão bản, Quân Khuynh Vũ lại là người đứng đầu giấu mặt của cửa hiệu vàng bạc. Nàng thì vừa phát hiện, chủ nhân của Phiêu Hương cư là Thanh Long có cùng thiếu trang chủ cửa hiệu vàng bạc Bạch Mộ uống rượu.
Nhìn lại hết thảy mọi việc tựa hồ đều chỉ hướng tới một kết quả. Lưu Cảnh công tử chính là Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ chính là Lưu Cảnh công tử.
Bởi vậy nàng cố ý lấy đến chuyện mình quý cây trâm để thử Lưu Cảnh công tử. Lưu Cảnh công tử khi nhìn thấy nàng bận tâm đến cây trâm kia, biểu tình rõ ràng là khẩn trương và chờ mong, cứ như việc nàng có lưu tâm đến Quân Khuynh Vũ hay không đối với Lưu Cảnh công tử là rất quan trọng.
Vì sao người đó lại phải như vậy? Căn bản là không có lí do. Trừ phi, Lưu Cảnh công tử chính là Quân Khuynh Vũ.
Hơn nữa, Lưu Cảnh công tử đối với nàng là luôn rất quan tâm, nàng đôi khi lo lắng cho Lạc Vân Chỉ nhiều một chút, Lưu Cảnh công tử đều lộ ra bộ dáng ghen tuông, nhưng lúc nãy hắn lại có thể thản nhiên nói câu, “Quân Khuynh Vũ thật là có phúc khí”, mà trong lời nói này nàng lại nghe ra vài phần hưng phấn cùng hạnh phúc khó có thể che dấu.
Nàng không biết suy đoán của nàng có đúng hay không, nhưng nàng ngầm cảm thấy chân tướng sự việc tựa hồ chính là như thế.
Thử nghĩ nếu Lưu Cảnh công tử và Quân Khuynh Vũ là cùng một người? Hắn cứ như thế vừa có thể một lòng bảo hộ nàng, lại có thể túc trực bên cạnh chăm sóc nàng, tặng nàng y phục dệt bằng tơ thiên tằm, lại còn hứa phong nàng ngôi vị Hoàng hậu, nàng như thế nào có thể nhận lấy tất cả những điều đó? Hắn đối với nàng là yêu, nàng có thể cảm giác được. Chính là đã trải qua một khoảng thời gian đau đớn quá dài, nàng thật không dám tin vào cảm giác của chính mình.
Hắn chính là giống như nàng cảm giác được, thật sự yêu nàng sao? Nếu là thật sự yêu nàng, làm sao lại gạt nàng? Nếu là không thương nàng, vì cớ gì lại chịu mọi đau khổ mà che chở nàng, còn ngĩa tặng nàng y phục thiên tằm, thậm chí hứa để nàng làm Hoàng hậu?
Lạc Khuynh Hoàng có có không rõ ràng, thế nhưng điều khiến cho nàng lo sợ nhất là, Lưu Cảnh công tử cùng Quân Khuynh Vũ căn bản không phải là cùng một người.
Đúng vậy, ngay cả khi nàng cảm thấy nhiều điểm đáng ngờ cùng những điều giống nhau giữa bọn họ, nàng vẫn là không dám xác định.
Dù sao một bên là chủ nhân giấu mặt thần bí của thế lực giang hồ, một bên là hoàng tử được thánh sủng. Hai người đều có địa vị quá mức lẫy lừng. Nếu hai phía lực lượng này cùng hội tụ một chỗ, chẳng phải sức mạnh oanh tạc là vô cùng lớn sao? Nếu là thật như vậy, khí thế hợp nhất, làm sao Quân Kiền Linh lại có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế?
Huống hồ thân hình cùng khí chất ở cả hai có nhiều điểm giống nhau, nhưng dù sau vẫn là có chút bất đồng. Lưu Cảnh công tử tuy rằng cũng là một bộ dạng bất cần đời, nhưng khiến cho người khác có cảm giác phần nhiều là thần bí mà cao quý, còn ở Quân Khuynh Vũ đa phần là tà mị không kiềm chế được.
Màu trắng cùng màu đỏ. Chúng như thế hoàn toàn bất đồng sắc thái, e rằng sẽ không có ai lại cảm thấy bọn họ giống nhau.
Lạc khuynh Hoàng nhẹ thở dài một hơi, nâng mắt lên, lại nhìn thấy từ xa Vương U Nhược đang dẫn Tống ma ma đi tới, Trương ma ma do lần trước vả miệng Vương U Nhược, bị Vương U Nhược moi ra khuyết điểm, bị phạt trượng đã chết.
Theo bên người Vương U Nhược lâu như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm. Đây quả là cái kết của kẻ nịnh nọt.
Thu hồi suy nghĩ, trong con ngươi hắc bạch phân minh của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia sáng lạnh, nhanh như vậy đã vì bênh vực con gái mình mà đến?
Nếu hôm nay đã muốn trừng trị những kẻ tiểu nhân, như vậy già trẻ đều nên cùng nhau trừng trị. Vương U Nhược mấy năm nay ở phủ đại tướng quân hoành hành vô kỵ, thật sự nghĩ muốn chính mình trở thành chủ nhân phủ đại tướng quân sao?
Người này bất quá chỉ là thất thiếp của phủ đại tướng quân mà thôi, bất quá ỷ vào sủng ái của Lạc Nguyên cùng một chút quan chức của phụ thân, liền nghĩ chính mình có thể trở thành chủ nhân phủ đại tướng quân? Thật là suy nghĩ hão huyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook