Trọng Sinh Đến Trước Khi Thần Tượng Nổi Tiếng
-
Chương 24: Trận bóng (ba)
Cố Dư Lâm:
- Mình không có bạn gái cũ.
Giang Tiêu Nhiên càng luống cuống hơn:
- Sẽ không có… bạn gái hiện tại chứ?
Cố Dư Lâm cười như không cười nhìn cô, cô lập tức khởi động một trăm hai chục ngàn nơ ron thần kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ có bạn gái hiện tại sao, vậy mà cô vẫn không hay biết gì? Nếu vậy, thì cô là cái gì đây?
Cố bệ hạ chậm chạp không ra chiếu chỉ, trong lòng Giang Tiêu Nhiên càng trống rỗng, giống như đang đánh trống liên hồi.
- Rắc rắc…
Cửa được mở ra.
Một cái đầu chui vào:
- Mình không quấy rầy hai người chứ?
Còn có một cánh tay khác vươn tới, xoa xoa cái đầu kia, đem đầu cô ấy dời ra:
- Bạn nói xem?
Giọng nói Triệu Gia Ánh truyền đến từ cửa:
- Mình nói không có.
Lý Gia Viên cười nói:
- Được rồi, vậy thì không có.
Nói xong, hai người bọn họ liền đi vào.
Giang Tiêu Nhiên: Hai người coi chúng tôi là không khí sao?
Triệu Gia Ánh đi tới, đáng thương mà nâng tay Giang Tiêu Nhiên lên:
- Tiêu Nhiên, bạn làm sao vậy? Chỉ mới vài ngày không ở cạnh mình, bạn liền đem bản thân thành dạng này sao?
- Chỉ tụt huyết áp thôi, không có chuyện gì lớn. Sao các bạn cũng tới, không lên lớp à?
Cô sợ Triệu Gia Ánh lo lắng nên không nói đến việc bị khóa cửa.
- Thừa dịp nghỉ trưa mới tới đây một chút. - Triệu Gia Ánh nói - Thế nào, có phải thấy cảm động lắm đúng không?
Nói chuyện tình cảm sến súa, Triệu Gia Ánh uốn éo có một không hai.
Giang Tiêu Nhiên quay đầu:
- Còn Lý Gia Viên? Không phải bạn đang thi đấu sao?
Lý Gia Viên bi thương nói:
- Trận bóng sắp kết thúc rồi, thiếu người nên chúng mình đang thua khá nhiều… Thầy giáo gọi mình tới, nói là nên mượn Cố Dư Lâm trở về một lát, đánh bóng xong sẽ trả lại cho bạn, nếu không… sẽ bị thua thê thảm…
Giang Tiêu Nhiên cười, chọc chọc cánh tay Cố Dư Lâm:
- Được chứ, bạn mau đi cùng cậu ấy đi, mình ở cùng Triệu Gia Ánh, không có gì đâu.
Anh ấy nói như đinh đóng cột:
- Không được, chờ bạn khỏe lại mình mới đi.
Lý Gia Viên run người một cái:
- Tách tách tách (ý là tấm tắc khen ngợi).
Sau đó lại thần bí nói với Giang Tiêu Nhiên:
- Bạn không biết đâu, lúc mới phát hiện bạn bị giam ở WC, cậu ta cực kỳ nóng nảy nha… Đời mình chưa từng thấy cậu ta nghiêm túc, sốt ruột như vậy, thực sự đó. Trước đây, khi thi lên Trung khảo bị kẹt xe, hai chúng mình suýt nữa đến muộn, mình ngay cả cơm cũng không ăn nổi, còn cậu ta lại ngồi cạnh mình, chậm rãi ăn sáng rồi còn uống sữa đậu nành… Ném ghế phá cửa mình cũng chưa từng thấy, lúc đó chìa khóa cũng có thể tìm ra, tầm vài chục phút cũng có thể tìm ra, nhưng Lâm đại ca không nói hai lời, sợ bạn ở trong đó nhiều hơn một giây, liền bắt đầu phá cửa, hủy hoại vật chất phải bồi thường bao nhiêu bạn biết không…
Cố Dư Lâm:
- Bình thường thôi.
- Được rồi, được rồi. - Lý Gia Viên cười. - Dám làm còn sợ tao nói à…
Lúc này Giang Tiêu Nhiên mới hỏi vấn đề kia:
- Làm sao các bạn biết mình bị nhốt?
Cố Dư Lâm xoay xoay điện thoại di động trên tay, chậm rãi nói:
- Lúc nghỉ ngơi giữa trận bóng, mình đọc được tin nhắn của bạn, muốn đến phòng học tìm bạn nhưng không thấy. Gọi điện thoại cho bạn lại không gọi được, liền đi tìm một lúc, không nghĩ tới bạn thật sự ở đây.
- Ôi, thật là… - Lý Gia Viên khinh thường - Nói bậy bạ!
- Lúc cậu ta đi tới lớp không thấy bạn, gọi điện thoại không được, liền muốn đi tìm bạn. Mình nói có thể bạn đi mua gì đó, bảo cậu ta đừng tìm nữa, mình sẽ nhờ người lưu ý giúp, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn mình lúc đó, có cảm giác như mình bắt cóc bạn đi vậy… Cậu ta hỏi mình: “Mày có biết bây giờ cô ấy rất khó chịu không?” Thực sự làm mình sợ muốn tè ra quần…
Lý Gia Viên bắt chước biểu cảm của Cố Dư Lâm, chân mày nhíu lại, đặc biệt buồn cười.
Chính cậu ta cũng cười, sau khi lấy lại bình tĩnh thì nói tiếp:
- Sau đó thì đi tìm tiếp, cậu ta leo 5 tầng lầu cũng không gấp, chạy từ lớp 10 đến lớp 12, chạy đến mồ hôi chảy ròng ròng. Lúc chơi bóng cũng không thấy cậu ta dùng sức như vậy, hôm nay thật là mở rộng tầm mắt, Giang Tiêu Nhiên à, bạn thật trâu bò mà, thật bái phục bạn.
Cố Dư Lâm:
- Nói đủ rồi?
- Còn chưa nha, còn biểu cảm của mày lúc tìm được người nữa…
Anh cúi đầu, giả vờ đạp Lý Gia Viên một cái:
- Có việc, ra ngoài nói.
Sắc mặt Lý Gia Viên biến đổi:
- Được rồi.
Hai người cuối cùng cũng ra ngoài.
Triệu Gia Ánh liền cảm thán:
- Mình thấy thật cảm động mà, Cố Dư Lâm đẹp trai như vậy, hơn nữa còn đối tốt với bạn như thế. Lúc ôm bạn đi ra, rất nhiều trái tim nữ sinh vụn vỡ nha! Mình nghe nói trước bạn, cậu ta chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ sinh nào cả. Ngày hôm nay chính là tuyên bố chủ quyền đó!
- Bạn có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết không? - Giang Tiêu Nhiên chỉ chỉ vào đầu cô.
- Được rồi, mình và Cố Dư Lâm đến bệnh viện, trường học có cho nghỉ phép chưa?
- Mình không có bạn gái cũ.
Giang Tiêu Nhiên càng luống cuống hơn:
- Sẽ không có… bạn gái hiện tại chứ?
Cố Dư Lâm cười như không cười nhìn cô, cô lập tức khởi động một trăm hai chục ngàn nơ ron thần kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ có bạn gái hiện tại sao, vậy mà cô vẫn không hay biết gì? Nếu vậy, thì cô là cái gì đây?
Cố bệ hạ chậm chạp không ra chiếu chỉ, trong lòng Giang Tiêu Nhiên càng trống rỗng, giống như đang đánh trống liên hồi.
- Rắc rắc…
Cửa được mở ra.
Một cái đầu chui vào:
- Mình không quấy rầy hai người chứ?
Còn có một cánh tay khác vươn tới, xoa xoa cái đầu kia, đem đầu cô ấy dời ra:
- Bạn nói xem?
Giọng nói Triệu Gia Ánh truyền đến từ cửa:
- Mình nói không có.
Lý Gia Viên cười nói:
- Được rồi, vậy thì không có.
Nói xong, hai người bọn họ liền đi vào.
Giang Tiêu Nhiên: Hai người coi chúng tôi là không khí sao?
Triệu Gia Ánh đi tới, đáng thương mà nâng tay Giang Tiêu Nhiên lên:
- Tiêu Nhiên, bạn làm sao vậy? Chỉ mới vài ngày không ở cạnh mình, bạn liền đem bản thân thành dạng này sao?
- Chỉ tụt huyết áp thôi, không có chuyện gì lớn. Sao các bạn cũng tới, không lên lớp à?
Cô sợ Triệu Gia Ánh lo lắng nên không nói đến việc bị khóa cửa.
- Thừa dịp nghỉ trưa mới tới đây một chút. - Triệu Gia Ánh nói - Thế nào, có phải thấy cảm động lắm đúng không?
Nói chuyện tình cảm sến súa, Triệu Gia Ánh uốn éo có một không hai.
Giang Tiêu Nhiên quay đầu:
- Còn Lý Gia Viên? Không phải bạn đang thi đấu sao?
Lý Gia Viên bi thương nói:
- Trận bóng sắp kết thúc rồi, thiếu người nên chúng mình đang thua khá nhiều… Thầy giáo gọi mình tới, nói là nên mượn Cố Dư Lâm trở về một lát, đánh bóng xong sẽ trả lại cho bạn, nếu không… sẽ bị thua thê thảm…
Giang Tiêu Nhiên cười, chọc chọc cánh tay Cố Dư Lâm:
- Được chứ, bạn mau đi cùng cậu ấy đi, mình ở cùng Triệu Gia Ánh, không có gì đâu.
Anh ấy nói như đinh đóng cột:
- Không được, chờ bạn khỏe lại mình mới đi.
Lý Gia Viên run người một cái:
- Tách tách tách (ý là tấm tắc khen ngợi).
Sau đó lại thần bí nói với Giang Tiêu Nhiên:
- Bạn không biết đâu, lúc mới phát hiện bạn bị giam ở WC, cậu ta cực kỳ nóng nảy nha… Đời mình chưa từng thấy cậu ta nghiêm túc, sốt ruột như vậy, thực sự đó. Trước đây, khi thi lên Trung khảo bị kẹt xe, hai chúng mình suýt nữa đến muộn, mình ngay cả cơm cũng không ăn nổi, còn cậu ta lại ngồi cạnh mình, chậm rãi ăn sáng rồi còn uống sữa đậu nành… Ném ghế phá cửa mình cũng chưa từng thấy, lúc đó chìa khóa cũng có thể tìm ra, tầm vài chục phút cũng có thể tìm ra, nhưng Lâm đại ca không nói hai lời, sợ bạn ở trong đó nhiều hơn một giây, liền bắt đầu phá cửa, hủy hoại vật chất phải bồi thường bao nhiêu bạn biết không…
Cố Dư Lâm:
- Bình thường thôi.
- Được rồi, được rồi. - Lý Gia Viên cười. - Dám làm còn sợ tao nói à…
Lúc này Giang Tiêu Nhiên mới hỏi vấn đề kia:
- Làm sao các bạn biết mình bị nhốt?
Cố Dư Lâm xoay xoay điện thoại di động trên tay, chậm rãi nói:
- Lúc nghỉ ngơi giữa trận bóng, mình đọc được tin nhắn của bạn, muốn đến phòng học tìm bạn nhưng không thấy. Gọi điện thoại cho bạn lại không gọi được, liền đi tìm một lúc, không nghĩ tới bạn thật sự ở đây.
- Ôi, thật là… - Lý Gia Viên khinh thường - Nói bậy bạ!
- Lúc cậu ta đi tới lớp không thấy bạn, gọi điện thoại không được, liền muốn đi tìm bạn. Mình nói có thể bạn đi mua gì đó, bảo cậu ta đừng tìm nữa, mình sẽ nhờ người lưu ý giúp, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn mình lúc đó, có cảm giác như mình bắt cóc bạn đi vậy… Cậu ta hỏi mình: “Mày có biết bây giờ cô ấy rất khó chịu không?” Thực sự làm mình sợ muốn tè ra quần…
Lý Gia Viên bắt chước biểu cảm của Cố Dư Lâm, chân mày nhíu lại, đặc biệt buồn cười.
Chính cậu ta cũng cười, sau khi lấy lại bình tĩnh thì nói tiếp:
- Sau đó thì đi tìm tiếp, cậu ta leo 5 tầng lầu cũng không gấp, chạy từ lớp 10 đến lớp 12, chạy đến mồ hôi chảy ròng ròng. Lúc chơi bóng cũng không thấy cậu ta dùng sức như vậy, hôm nay thật là mở rộng tầm mắt, Giang Tiêu Nhiên à, bạn thật trâu bò mà, thật bái phục bạn.
Cố Dư Lâm:
- Nói đủ rồi?
- Còn chưa nha, còn biểu cảm của mày lúc tìm được người nữa…
Anh cúi đầu, giả vờ đạp Lý Gia Viên một cái:
- Có việc, ra ngoài nói.
Sắc mặt Lý Gia Viên biến đổi:
- Được rồi.
Hai người cuối cùng cũng ra ngoài.
Triệu Gia Ánh liền cảm thán:
- Mình thấy thật cảm động mà, Cố Dư Lâm đẹp trai như vậy, hơn nữa còn đối tốt với bạn như thế. Lúc ôm bạn đi ra, rất nhiều trái tim nữ sinh vụn vỡ nha! Mình nghe nói trước bạn, cậu ta chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ sinh nào cả. Ngày hôm nay chính là tuyên bố chủ quyền đó!
- Bạn có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết không? - Giang Tiêu Nhiên chỉ chỉ vào đầu cô.
- Được rồi, mình và Cố Dư Lâm đến bệnh viện, trường học có cho nghỉ phép chưa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook