- Giang Tiêu Nhiên?

Nơi phát ra âm thanh cách cô khá xa, có thể vì chủ nhân giọng nói kia đang tìm kiếm ở hành lang, hoặc là cô xuất hiện ảo giác, âm thanh kia ngày càng lớn lên, mang theo cảm giác mờ mịt, khàn khàn, du dương.

Giọng mũi không có chút lười biếng quen thuộc, cũng mất đi ý cười vốn có, lại có áp lực trong ngữ điệu, tất cả là do lo lắng mà ra. 

Sức mạnh ẩn giấu được khai phá, cô liều mạng đứng lên, đấm đấm cửa WC:

- Mình ở chỗ này!

Cô không an tâm, dựa sát vào khe cửa hỏi:

- Có phải Cố Dư Lâm không?

Bên ngoài không có ai trả lời.

Sau một lúc yên lặng, cô liền nghi ngờ tất cả đều là ảo giác, nhưng lại nghe được giọng của Lý Gia Viên.

- Chúng ta đi tìm chìa khóa thôi, lúc nãy tao thấy Dụ Mộng đi xuống, dáng vẻ lo lắng, có thể là chính cô ta đã nhốt người… Ôi trời, mày đừng hành động theo cảm tính nha, phải bồi thường đó!

Âm thanh ngừng 3 giây.

Cố Dư Lâm cất giọng bị đè nén:

- Mau tránh ra một chút!

Cô không biết có phải anh đang nói chuyện với mình không.

Nhưng Giang Tiêu Nhiên vẫn lùi về sau 2 bước.

Trên cánh cửa có một góc bị nứt ra một mảnh.

Cố Dư Lâm nhấc chân đạp một cái, cánh cửa ngã “Bịch” vào trong, Giang Tiêu Nhiên vô thức che miệng lại.

Trong không gian mờ tối rốt cục thấy được ánh mặt trời, ánh sáng rọi theo từng bước chân anh. Như cảnh tả chậm trong phim ảnh, ánh sáng bao quanh từng đường nét trên mặt anh, theo sợi tóc anh trượt xuống dưới, xuống hai gò má, vành tai, cằm.

Cổ, vai, cánh tay, ngón tay hơi cong lên, đôi chân dài khiến người thường ganh tị.

Tất cả hợp lại như một bức ảnh đạt tỉ lệ vàng.

Lý trí còn sót lại của Giang Tiêu Nhiên suýt chút nữa bị cảnh đẹp làm biến mất.

Đẹp trai như vậy, nhưng cũng không thể làm Giang Tiêu Nhiên khôi phục thể lực.

Cố Dư Lâm đỡ lấy cô, cô giống như người bị hút cạn năng lượng, không thể chống cự nổi, có cảm giác muốn sụp đổ.

Anh đỡ lấy hông cô, nâng cô vững vàng. Bàn tay bên hông nóng rực, tình huống này thật làm người khác an tâm.

- Đừng miễn cưỡng nữa.

Anh nhẹ nhàng nói:

- Mình tới rồi!

Lúc đầu thật sự không có chút cảm giác nào, nhưng khi nghe những lời này, giống như rốt cục đã tìm được nơi giải tỏa, cô dựa vào vai anh, mí mắt dán vào làn da mịn màng ở cổ, trong nháy mắt, cô rơi lệ.

Đúng vậy, ở trước mặt anh, cô không cần dũng cảm.

Cô chịu không được, cơ thể cô trượt xuống, anh liền ôm ngang cô lên.

Tay anh đỡ lấy đầu cô, đem đầu cô dựa vào lồng ngực mình.

Cô thì thào:

- Mình đau đầu quá…

- Vậy bạn ngủ một lát đi, tỉnh lại sẽ khỏi thôi. 

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe anh nói.

Đầu cô đau choáng váng, chịu không được, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Mùi thuốc sát trùng làm cô tỉnh giấc.

Cô lắc lắc đầu, từ từ mở hai mắt, trong tầm mắt là một vầng sáng mông lung, cũng cảm giác được có một đôi tay đang đặt trên trán mình.

- Tỉnh rồi sao? Khỏe chưa?

Cô đang chuẩn bị chống tay xuống giường ngồi dậy thì đã có một đôi tay luồn vào trong chăn, nâng lấy hông cô, đỡ cô ngồi dậy.

- Đừng dùng lực, tay trái vẫn còn kim tiêm.

Cô dựa về phía sau một chút, tựa vào trên ván giường.

- Muốn uống nước không?

- Uhm.

Cố Dư Lâm đưa nước đến, là nước ấm, hình như là chuẩn bị cho cô.

Uống nước xong, cô dần dần tỉnh táo lại, nhìn mu bàn tay trái, ngắm nhìn bốn phía:

- Mình đang ở bệnh viện sao?

- Ừ, tụt huyết áp.

Anh cau mày, giọng nói có chút trách cứ, nhưng vẫn không đành lòng trách cô.

- Còn chỗ nào không thoải mái không?

- Không có.

Cô đột nhiên tỉnh táo hơn:

- Trận bóng của bạn đã kết thúc rồi sao?

- Hử?

- Bạn chạy tới chỗ này thì trận bóng ấy làm sao bây giờ?

Anh xoay người, rót tiếp cho cô một ly nước, nước chạy xuống đáy cốc, âm thanh phát ra như tiếng người nói thì thầm, anh mở miệng:

- Trận bóng và bạn, cái nào quan trọng hơn?

Cô bỗng nhiên ngẩn người.

… M* ơi!

Cái này trả lời thế nào đây?

Xương tủy bùm bùm một trận, giống như bị điện giật, ngứa, rung động.

Cũng may là Cố Dư Lâm đưa lưng về phía cô, nếu không… nhất định có thể thấy nét mặt bây giờ của cô, khóe miệng hạ thấp xuống, muốn giữ bình tĩnh, nhưng vào thời khắc này, lý trí hoàn toàn không thể kiểm soát biểu cảm.

Chắc chắn mặt cô nhìn rất ngốc.

Lát sau, cô không tìm được lời gì tốt đẹp hơn, hỏi ngược lại anh:

- Cái này có thể so sánh sao?

Anh đem nước đưa qua, nở nụ cười:

- Ừm, không thể.

Bạn mãi mãi là người quan trọng nhất.

Giang Tiêu Nhiên liếm liếm môi, cử động cơ thể, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.

Cố Dư Lâm hỏi:

- Sao vậy? Có khó chịu chỗ nào sao?

Hình như… kinh nguyệt đến…

Cô đang suy nghĩ nên nói với thần tượng của mình loại việc này như thế nào, nhưng nghĩ đến bây giờ anh cũng chưa có thân phận gì, dứt khoát không đếm xỉa đến, kề sát lỗ tai anh nói:

- Mình… hình như tới cái kia.        

- Cái nào?

Cố Dư Lâm không chút suy nghĩ liền hỏi lại.

- Chính là, chảy máu…

Cố Dư Lâm đề cao âm lượng:

- Chảy máu chỗ nào? Cho mình xem?        

- …

Cái này…

May mắn là không lâu sau, anh liền ý thức được là cái gì, đứng phắt dậy:

- Bạn chờ ở đây, mình đi mua tới cho bạn.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Cố Dư Lâm biến mất ở góc hành lang, Giang Tiêu Nhiên liều chết nằm trên giường, cảm thán, ôi, đạo đức xã hội ngày càng xuống cấp mà, thần tượng mua đồ dùng hàng ngày cho người hâm mộ… Nghĩ đến liền thoải mái! Thật sung sướng mà! Tụt huyết áp lần này thật có giá trị!

Cô không nghĩ tới, sau khi Cố Dư Lâm trở về, càng thêm thoải mái.

Anh đem về một bao đồ lớn, ném ở góc giường:

- Không biết bạn thích loại nào, nên mua hết về rồi.

Giang Tiêu Nhiên mở ra nhìn, hàng ngày, ban đêm, loại ngắn, dài, có cánh, không cánh…

A, nhiều như vậy, đủ cho cô dùng đến nửa năm luôn.

Cô thuận tay lấy một loại, đem theo cảm giác tràn đầy hạnh phúc mà đi WC.

Đợi tới lúc cô đi ra, nhìn  thấy Cố Dư Lâm đang đưa lưng về phía cô, không biết đang khuấy cái gì. Cô ngồi xuống, một ly nước đường đỏ bốc hơi nóng được đưa tới trước mặt:

- Uống nhanh nha!

Lúc này cô mới phát hiện, lúc nãy anh đi mua đồ, còn mua thêm đường đỏ.

Tim cô vẫn không có tiền đồ mà đập nhanh hơn, nhận ly nước, có chút thở dài nói:

- Bạn còn biết cái này nữa ư?

Một khắc khi cô giương mắt nhìn anh, có sự hâm mộ trong ánh mắt, anh nhật thấy có gì đó không bình thường. Ánh mắt này quá quen thuộc, làm cho anh sửng sốt nửa nhịp.

Cô quơ quơ tay trước mắt anh, không phục nói:

- Thế nào, nhớ tới bạn gái trước rồi à?

Anh tận tình chăm sóc, việc này không cần đầu óc cũng có thể được lý giải là vì săn sóc bạn gái trước nên sớm có kinh nghiệm.

Anh từ tốn mở miệng…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương