Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
-
Chương 47
Lúc này trong bãi đỗ xe rộng rãi chỉ có hai người bọn họ, có lẽ bây giờ đang là buổi chiều nên xe đỗ xung quanh cũng không có mấy chiếc.
Bầu không khí bình thản yên ổn giống như khiến con người càng dễ dàng trải lòng hơn.
Lâm Hạo Sơ đột nhiên cười cười, thật lâu sau hắn mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Ba tôi mất khi tôi mười một tuổi, ung thư gan thời kì cuối.”
Lâm Hạo Sơ là người thông minh. Hắn biết hôm nay Tả Trạm Vũ sẽ theo mình vào bãi đỗ xe thật ra cũng chỉ để hỏi về chuyện cha mình. Về phẩn vì sao hắn lại biết, hắn chỉ có thể cho rằng vì mình không bài xích Tả Trạm Vũ.
Hoặc có lẽ là bởi vì hắn cảm giác được Tả Trạm Vũ thật sự quan tâm đến mình.
“Lúc ấy ba tôi đang tập trung mở rộng công ty, công việc cũng rất bận rộn. Thật ra từ sớm trước đó đã cảm thấy đau đớn, bụng trướng, có tình trạng mệt mỏi nhưng vẫn không có thời gian đi bệnh viện khám.” Lâm Hạo Sơ bình tĩnh nhớ lại, trong giọng nói tràn đầy cô đơn.
“Có mấy lần ông ấy đau đến không chịu nổi đành phải để trợ lý hẹn trước bác sĩ, nhưng mỗi lần trước khi ông ấy đi khám bệnh thì tôi thấy hôm đó ông không đến công ty nên quấn lấy bắt ông đưa ra ngoài chơi. Cứ như vậy mãi cuối cùng ông ấy đau đến ngất đi ngay trong phòng làm việc rồi được trợ lý đưa vào bệnh viện, sau đó kiểm tra ra là ung thư gan thời kỳ cuối.”
Khi đó Lâm Hạo Sơ không biết cha mình có vấn đề, cũng không biết ông muốn đi bệnh viện khám bệnh. Hắn chỉ mong ông có thể dành nhiều thời gian chơi với mình, mà Lâm Khánh Diệp cũng rất yêu thương đứa con duy nhất là Lâm Hạo Sơ nên bình thường cũng không nỡ từ chối yêu cầu của hắn.
Cho nên sau này mỗi khi Lâm Hạo Sơ nhớ lại, nếu nói chính hắn hại chết cha mình thì cũng không có gì là sai…
“Sau khi khám ra bệnh, cha tôi ngay lập tức được đưa sang Mỹ để tiếp tục chữa trị. Nhưng hiệu quả cũng không được tốt lắm, ông có vẻ rất đau đớn vì tế bào ung thư khuếch tán rất nhanh, gan cũng thường xuyên đau, không ăn uống được gì thậm chí còn phải thông ống tiểu, không thể chữa trị theo cách bình thường được.” Lâm Hạo Sơ nhớ lại hình ảnh cha mình là một người từng khí phách thế nào nhưng giờ đây lại nằm trên giường không khác gì người thực vật, lại còn phải nhờ người giúp mình giải quyết nhu cầu bài tiết, nhất định là sống không bằng chết?
“Qua nửa tháng, bác sĩ cảm thấy không còn hy vọng chữa trị nữa liền đề nghị tiêm chất độc cho ông ấy để giảm bớt thống khổ nhưng tôi nghe được thì vẫn luôn khóc nháo không chịu cho ông ấy tiêm.”
Lâm Hạo Sơ khi đó chỉ mười hai tuổi vẫn còn quá nhỏ, sẽ cố chấp với suy nghĩ của mình. Bởi vì trong mấy nhà giàu có hoàn cảnh có chút loạn, ông nội và cha của hắn từ nhỏ đã dạy dỗ hắn không được để cơ thể mình bị nhiễm các loại chất độc hại. Họ nói với hắn chất độc sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu với cơ thể, rất nhiều người cũng vì hút phải chất độc nên mới chết.
Những lời này Lâm Hạo Sơ ghi tạc trong lòng, bởi vậy hắn không cách nào thấu hiểu và chấp nhận chuyện trong người cha mình sẽ có chất độc. Hắn chỉ ngóng trông sức khỏe cha mình có thể bình phục, cho dù người khác có nói thế nào cũng không đồng ý, thậm chí còn tranh cãi về chuyện này bắt cha hắn đồng ý sẽ không tiêm chất độc.
Lâm Hạo Sơ lúc này nghĩ lại cũng tin rằng cho dù cha mình có đau đớn thế nào cũng nhất định không đồng ý bác sĩ tiêm chất độc cho mình bởi những chuyện đã đồng ý với hắn, cha hắn chưa từng nuốt lời…
“Sau này, bác sĩ trực tiếp nói chúng tôi nên chuẩn bị hậu sự. Có lẽ lúc ấy nhìn ông quá đau đớn nên đã đề nghị ông chọn cách ra đi yên bình. Tôi biết nhưng vẫn không đồng ý cho nên cuối cùng cha tôi cứ như vậy mà ra đi trong đau đớn…” Lâm Hạo Sơ nói tới đây chỉ cảm thấy tim mình như bị giày xéo đau đớn, có cảm giác như bị xé rách…
Đối với một đứa trẻ mà nói thật sự rất khó để có thể chấp nhận sự ra đi, hơn nữa lại tỏng tình huống hắn đã mất mẹ.
Khi đó trong lòng Lâm Hạo Sơ luôn nhớ đến những lời bà hắn từng nói, chỉ cần thành tâm mọi ước nguyện đều có thể trở thành sự thật. Cho nên mỗi ngày hắn đều ở bên giường cha mình, cha hắn đau ở đâu hắn liền nhẹ nhàng thổi thổi chỗ đó. Khi cha hắn đau đến nhăn mặt, hắn liền thơm lên mặt cha, hôn lên vầng trán chảy mồ hôi lạnh vì đau đớn, hôn lên đôi mày đang nhíu chặt, hôn lên xương gò má gầy đến nhô ra, hôn lên đôi môi bị cắn đến tái nhợt.
Hắn nhìn cha mình bị bệnh nặng và hóa chất chữa trị tra tấn đến không còn ra hình người nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không rơi lệ.
Lâm Hạo Sơ mỗi giây mỗi phút đều cầu mong cha mình sẽ khỏi bệnh, có thể lại ôm hắn giống như trước đây, kể chuyện cho hắn, cùng hắn ngủ, chỉ tiếc tâm nguyện của hắn không thể hoàn thành cũng không có thể đả động đến thiên địa thần linh.
Lâm Hạo Sơ vĩnh viễn nhớ rõ khi cha mình nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn luôn kiên cường chịu đựng cũng đau đến không nhịn được mà kêu lên. Cha hắn khi ấy đã đau đến mức không còn sức để nói lời từ biệt cứ như vậy rời khỏi thế giới này ngay cả mắt cũng không kịp nhắm…
Cho nên Chu Văn Vận nói không sai, nếu như khi ấy hắn hiểu chuyện hơn một chút thì khi cha hắn ra đi ít nhất sẽ không đau đớn như vậy, ít nhất có thể ra đi thanh thản.
Lâm Hạo Sơ nắm chặt hai tay, môi cắn đến trắng bệch, gân xanh trên trán cũng hằn lên, cố gắng kìm nén cảm xúc trực trào dâng.
Lúc này một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, ngón tay cái ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua mắt hắn vô cùng mềm mại mà che lên, mang theo rất nhiều đau lòng và an ủi.
Lâm Hạo Sơ theo bản năng mở tay Tả Trạm Vũ ra, cố gắng giả vờ ổn nói: “Tôi đây cũng là một đại lão gia, không cần phải như vậy.”
Tả Trạm Vũ nhìn cảm xúc đau thương sâu sắc có làm thế nào cũng không giấu được trong mắt người kia, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cậu không cần như vậy, đồ ngốc…”
Nói xong, hắn liền vươn tay ôm Lâm Hạo Sơ để đầu của hắn tựa vào trong lòng mình.
Lâm Hạo Sơ giật mình, chợt phát hiện cái ôm của Tả Trạm Vũ cũng ấm áp và vững vàng như cha mình năm xưa.
Hắn đột nhiên “Oa ——” một tiếng, ghé vào lòng Tả Trạm Vũ khóc lên…
Thời gian trôi đi mấy ngày.
“Phú nhị đại kia vừa đẹp trai lại vừa giàu có, đáng tiếc là tuổi nhỏ hơn tôi nhiều quá… Tôi cũng rất có nguyên tắc, tình chị em nhất định là điều cấm…” Bộ phận R&D(1) đa số nhân viên đều đeo kính mắt dày cộp nên trong những nhân viên với vẻ ngoài tinh anh thì một cô gái trang điểm tinh tế có vẻ không mấy phù hợp. Cô có một mái tóc xoăn cuộn sóng quyến rũ kết hợp với chiếc váy ren ngắn, cô vừa thưởng thức bộ móng tay vừa làm hôm qua vừa yểu điệu bóp cổ tay than thở.
(1)Bộ phân R&D: “R&D” là một thuật ngữ tiếng Anh, được ghép lại và viết tắt đi của hai chữ Research & Development, có nghĩa là: nghiên cứu và phát triển. Đây là một thuật ngữ lạ với chúng ta, nhưng đối với các doanh nghiệp thì đây là một thuật ngữ rất hay và phổ biến. Nó được coi là một trong những chìa khóa thành công của nhiều tập đoàn, công ty trên Thế Giới. “R&D” là một quá trình khám phá tri thức về các sản phẩm, dịch vụ và lấy đó để áp dụng tri thức để sáng tạo, phát triển thành các sản phẩm, dịch vụ mới có cải tiến cao để đáp ứng nhu cầu khách hàng, thị trường.
“A… Lớn hơn vài tuổi? Nếu tôi trẻ lại ba tuổi, không phải cũng là cô gái vàng sao?” Một cô gái tóc ngắn mặc đồ trung tính ngồi bên một người khác nói, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, trong giọng nói có chút lấy lệ, nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường những phụ nữ chỉ biết chơi bời lêu lổng.
Trong tập đoàn Lâm thị có hai loại nhân viên nữ, một loại có thể trở thành người cuồng công tác không khác gì các đồng nghiệp nam, một loại chính là phụ trách xinh đẹp làm bình hoa như cái cô Tưởng Lâm Kỳ này.
Cho nên nói Lâm thị vẫn rất nhân từ, bố trí một cái bình hoa trong bộ phân R&D khiến đám đàn ông không tìm được người yêu, hoặc là đã có bạn gái vội đến nhập bọn với đám kỹ sư chưa có bồ. Cho dù ăn không được thịt béo nhưng mỗi ngày có thể nhìn người đẹp, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô liền cảm thấy mỗi ngày làm việc đều tràn ngập hy vọng.
“Không được! Đã nói tình chị em là cấm mà, điều kiện của hắn có tốt hơn nữa tôi cũng không chấp nhận! Đẹp trai có tiền cũng…” Tưởng Lâm Kỳ dùng giọng nói mềm mại nhu nhuyễn có thể làm bất kỳ người đàn ông nào mềm chân thể hiện quyết tâm của mình nhưng nói được một nửa, liền thấy trước cửa phòng nghiên cứu xuất hiện một bóng dáng cao to. Bóng dáng ấy như đang tỏa sáng khiến người nhìn thấy sẽ không thể rời mắt.
“Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ…” Cô bỗng dưng hoảng hốt ngơ ngác nói.
Cô gái tóc ngắn ngẩn ra, không vừa lòng dời lực chú ý khỏi đám số liệu. Cô nhìn theo tầm mắt của Tưởng Lâm Kỳ thì một thiếu niên tuấn mỹ ma mị mang nụ cười nhàn nhạt đứng trước cửa.(đù mẹ giết tui đi!! Mau quỳ xuống, Boss đến ~~)
Ngay sau đó, cô vô cùng khiếp sợ khi thấy BOSS Lâm tổng thế nhưng cũng xuất hiện ở cửa, còn vô cùng thân mật vỗ vai thiếu niên rồi cùng hắn đi tới.
“Đến đến, mọi người chú ý một chút!” Lâm Bác Hiên ra vẻ rất xem trọng Tả Trạm Vũ vỗ tay hết sức trịnh trọng giới thiệu: “Vị này là nhân viên mới đến công ty chúng ta thực tập. Là sinh viên đại học H, năm trước vừa được Trạng Nguyên! Sau này sẽ là một thành viên trong đại gia đình chúng ta, mọi người nhất định phải quan tâm hắn nhiều một chút!”
Trong bộ phận R&D ngay lập tức nổ vang một tràng pháo tay, nhưng vỗ xong các nhân viên lại hai mặt nhìn nhau, ai cũng tò mò về cái vị lai lịch không rõ vừa mới đến này.
Trước đây mỗi khi có người mới đến vinh dự lắm cũng chỉ có giám đốc phòng nhân sự đi cùng, thật sự chưa bao giờ có ai được BOSS lớn Lâm tổng tự mình giới thiệu hơn nữa bọn họ cũng mẫn cảm nhận ra Lâm tổng nói với bọn họ là “nhất định” phải chăm sóc tốt vị tân nhân này…
Cô gái tóc ngắn thở dài, nghĩ thầm sao lại có một vị con ông cháu cha nhảy dù vào đây? Cô nhịn không được lại nhìn một vị con ông cháu cha khác bên cạnh, chỉ thấy Tưởng Lâm Kỳ khi nãy còn son sắc thề không chơi tình chị em lúc này lại dùng vẻ mặt mặt si mê nhìn chằm chằm thực tập sinh vừa tới. Cái ánh mắt nóng rực kia giống như ngay một giây sau thôi cô sẽ lao lên giành giật.
Cô gái tóc ngắn cười nhạt.
A, còn dám nói không chơi tình chị em, cậu chàng này ít ra cũng phải kém cô ta năm tuổi đi?
“Chào mọi người, tôi là Tả Trạm Vũ, hiện đang học đại học. Sau ngày còn rất nhiều điều mong được các tiền bối chỉ dạy, mong rằng mọi người sẽ bao dung tôi.” Tả Trạm Vũ đã sớm tạo thành thói quen khi đứng trước ánh nhìn của người khác. Hắn thong dong bình tĩnh tự giới thiệu, mỗi câu đều khiêm tốn lễ độ khiến nhiều người trong bộ phận R&D giảm bớt cảm giác ghét bỏ và bài xích với mình.
Không sai, Lâm Bác Hiên cuối cùng vẫn tiếp thu ý kiến của mẹ mình. Không quá mấy ngày liền nói với Lâm Hạo Sơ bộ phận R&D trong công ty vẫn thiếu một nhân viên thực tập, Mà gã vì cưng chiều Lâm Hạo Sơ nên yêu ai yêu cả đường đi nên vô cùng vội vã đưa Tả Trạm Vũ đi làm quen đồng nghiệp.
Cho dù nhân viên trong bộ phận R&D là giả dối hay thực lòng thì trước mặt BOSS lớn đương nhiên vẫn phải ra vẻ hoan nghênh người mới. Sau đó, Lâm Bác Hiên lại nói chuyện với Tả Trạm Vũ sau đó vui vẻ cổ vũ hắn rồi mới đi. Mà Tả Trạm Vũ cũng lập tức được công ty sắp xếp công việc, mở máy tính và tài liệu ra.
“Sao rồi? Ngày đầu tiên đã quen chưa?” Máy tính của hắn vừa khởi động thành công thì avata của ai đó đã nhấp nhô hiện ra. Là tin nhắn của Lâm hạo Sơ.
“Rất tốt, anh cậu còn tự mình đưa tôi đến.” Tả Trạm Vũ lạch cạnh đánh mấy chữ rồi gửi đi.
“Đó là đương nhiên! Anh ta hiểu tôi nhất, cậu là bạn tốt của tôi đương nhiên anh ta sẽ không chậm trễ!”
Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm vào chữ đang nhảy trên màn hình, nghĩ đến Lâm Hạo Sơ đang ngồi trước máy tính nhất định là làm mặt lạnh nhưng lại gõ ra mấy cái chữ ngốc vô cùng, liền không nhịn được muốn cười…
Hai người cứ thế tám chuyện mười mấy phút sau đó có một vị tiền bối đến giao việc cho Tả Trạm Vũ thì Tả Trạm Vũ mới xem như chính thức bắt đầu công việc.
Vài giờ sau, một bản báo cáo đã được trình lên chỗ Lâm Bác Hiên đang bàn việc.
“Thế nào? Hắn có biểu hiện gì lạ không?” Lâm Bác Hiên nhíu mày hỏi.
Không biết vì sao sau khi sắp xếp Tả Trạm Vũ đến công ty thực tập, hắn vẫn luôn cảm thấy bất an.
“Không có. Buổi sáng hắn ngồi nói chuyện với tiểu thiếu gia, sau đó ký thỏa thuận giữ bí mật rồi vẫn luôn làm việc, không có bất cứ dị thường nào. Đây là nhật ký cuộc trò chuyện của bọn họ.” Trợ lý của Lâm Bác Hiên là Trần Vi Minh cung kính nói.
Lâm Bác Hiên lập tức cẩn thận xem nhật ký trò chuyện của Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ một chữ cũng không bỏ sót. Lông mày cũng từ từ giãn ra, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười khẽ…
Bầu không khí bình thản yên ổn giống như khiến con người càng dễ dàng trải lòng hơn.
Lâm Hạo Sơ đột nhiên cười cười, thật lâu sau hắn mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Ba tôi mất khi tôi mười một tuổi, ung thư gan thời kì cuối.”
Lâm Hạo Sơ là người thông minh. Hắn biết hôm nay Tả Trạm Vũ sẽ theo mình vào bãi đỗ xe thật ra cũng chỉ để hỏi về chuyện cha mình. Về phẩn vì sao hắn lại biết, hắn chỉ có thể cho rằng vì mình không bài xích Tả Trạm Vũ.
Hoặc có lẽ là bởi vì hắn cảm giác được Tả Trạm Vũ thật sự quan tâm đến mình.
“Lúc ấy ba tôi đang tập trung mở rộng công ty, công việc cũng rất bận rộn. Thật ra từ sớm trước đó đã cảm thấy đau đớn, bụng trướng, có tình trạng mệt mỏi nhưng vẫn không có thời gian đi bệnh viện khám.” Lâm Hạo Sơ bình tĩnh nhớ lại, trong giọng nói tràn đầy cô đơn.
“Có mấy lần ông ấy đau đến không chịu nổi đành phải để trợ lý hẹn trước bác sĩ, nhưng mỗi lần trước khi ông ấy đi khám bệnh thì tôi thấy hôm đó ông không đến công ty nên quấn lấy bắt ông đưa ra ngoài chơi. Cứ như vậy mãi cuối cùng ông ấy đau đến ngất đi ngay trong phòng làm việc rồi được trợ lý đưa vào bệnh viện, sau đó kiểm tra ra là ung thư gan thời kỳ cuối.”
Khi đó Lâm Hạo Sơ không biết cha mình có vấn đề, cũng không biết ông muốn đi bệnh viện khám bệnh. Hắn chỉ mong ông có thể dành nhiều thời gian chơi với mình, mà Lâm Khánh Diệp cũng rất yêu thương đứa con duy nhất là Lâm Hạo Sơ nên bình thường cũng không nỡ từ chối yêu cầu của hắn.
Cho nên sau này mỗi khi Lâm Hạo Sơ nhớ lại, nếu nói chính hắn hại chết cha mình thì cũng không có gì là sai…
“Sau khi khám ra bệnh, cha tôi ngay lập tức được đưa sang Mỹ để tiếp tục chữa trị. Nhưng hiệu quả cũng không được tốt lắm, ông có vẻ rất đau đớn vì tế bào ung thư khuếch tán rất nhanh, gan cũng thường xuyên đau, không ăn uống được gì thậm chí còn phải thông ống tiểu, không thể chữa trị theo cách bình thường được.” Lâm Hạo Sơ nhớ lại hình ảnh cha mình là một người từng khí phách thế nào nhưng giờ đây lại nằm trên giường không khác gì người thực vật, lại còn phải nhờ người giúp mình giải quyết nhu cầu bài tiết, nhất định là sống không bằng chết?
“Qua nửa tháng, bác sĩ cảm thấy không còn hy vọng chữa trị nữa liền đề nghị tiêm chất độc cho ông ấy để giảm bớt thống khổ nhưng tôi nghe được thì vẫn luôn khóc nháo không chịu cho ông ấy tiêm.”
Lâm Hạo Sơ khi đó chỉ mười hai tuổi vẫn còn quá nhỏ, sẽ cố chấp với suy nghĩ của mình. Bởi vì trong mấy nhà giàu có hoàn cảnh có chút loạn, ông nội và cha của hắn từ nhỏ đã dạy dỗ hắn không được để cơ thể mình bị nhiễm các loại chất độc hại. Họ nói với hắn chất độc sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu với cơ thể, rất nhiều người cũng vì hút phải chất độc nên mới chết.
Những lời này Lâm Hạo Sơ ghi tạc trong lòng, bởi vậy hắn không cách nào thấu hiểu và chấp nhận chuyện trong người cha mình sẽ có chất độc. Hắn chỉ ngóng trông sức khỏe cha mình có thể bình phục, cho dù người khác có nói thế nào cũng không đồng ý, thậm chí còn tranh cãi về chuyện này bắt cha hắn đồng ý sẽ không tiêm chất độc.
Lâm Hạo Sơ lúc này nghĩ lại cũng tin rằng cho dù cha mình có đau đớn thế nào cũng nhất định không đồng ý bác sĩ tiêm chất độc cho mình bởi những chuyện đã đồng ý với hắn, cha hắn chưa từng nuốt lời…
“Sau này, bác sĩ trực tiếp nói chúng tôi nên chuẩn bị hậu sự. Có lẽ lúc ấy nhìn ông quá đau đớn nên đã đề nghị ông chọn cách ra đi yên bình. Tôi biết nhưng vẫn không đồng ý cho nên cuối cùng cha tôi cứ như vậy mà ra đi trong đau đớn…” Lâm Hạo Sơ nói tới đây chỉ cảm thấy tim mình như bị giày xéo đau đớn, có cảm giác như bị xé rách…
Đối với một đứa trẻ mà nói thật sự rất khó để có thể chấp nhận sự ra đi, hơn nữa lại tỏng tình huống hắn đã mất mẹ.
Khi đó trong lòng Lâm Hạo Sơ luôn nhớ đến những lời bà hắn từng nói, chỉ cần thành tâm mọi ước nguyện đều có thể trở thành sự thật. Cho nên mỗi ngày hắn đều ở bên giường cha mình, cha hắn đau ở đâu hắn liền nhẹ nhàng thổi thổi chỗ đó. Khi cha hắn đau đến nhăn mặt, hắn liền thơm lên mặt cha, hôn lên vầng trán chảy mồ hôi lạnh vì đau đớn, hôn lên đôi mày đang nhíu chặt, hôn lên xương gò má gầy đến nhô ra, hôn lên đôi môi bị cắn đến tái nhợt.
Hắn nhìn cha mình bị bệnh nặng và hóa chất chữa trị tra tấn đến không còn ra hình người nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không rơi lệ.
Lâm Hạo Sơ mỗi giây mỗi phút đều cầu mong cha mình sẽ khỏi bệnh, có thể lại ôm hắn giống như trước đây, kể chuyện cho hắn, cùng hắn ngủ, chỉ tiếc tâm nguyện của hắn không thể hoàn thành cũng không có thể đả động đến thiên địa thần linh.
Lâm Hạo Sơ vĩnh viễn nhớ rõ khi cha mình nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn luôn kiên cường chịu đựng cũng đau đến không nhịn được mà kêu lên. Cha hắn khi ấy đã đau đến mức không còn sức để nói lời từ biệt cứ như vậy rời khỏi thế giới này ngay cả mắt cũng không kịp nhắm…
Cho nên Chu Văn Vận nói không sai, nếu như khi ấy hắn hiểu chuyện hơn một chút thì khi cha hắn ra đi ít nhất sẽ không đau đớn như vậy, ít nhất có thể ra đi thanh thản.
Lâm Hạo Sơ nắm chặt hai tay, môi cắn đến trắng bệch, gân xanh trên trán cũng hằn lên, cố gắng kìm nén cảm xúc trực trào dâng.
Lúc này một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, ngón tay cái ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua mắt hắn vô cùng mềm mại mà che lên, mang theo rất nhiều đau lòng và an ủi.
Lâm Hạo Sơ theo bản năng mở tay Tả Trạm Vũ ra, cố gắng giả vờ ổn nói: “Tôi đây cũng là một đại lão gia, không cần phải như vậy.”
Tả Trạm Vũ nhìn cảm xúc đau thương sâu sắc có làm thế nào cũng không giấu được trong mắt người kia, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cậu không cần như vậy, đồ ngốc…”
Nói xong, hắn liền vươn tay ôm Lâm Hạo Sơ để đầu của hắn tựa vào trong lòng mình.
Lâm Hạo Sơ giật mình, chợt phát hiện cái ôm của Tả Trạm Vũ cũng ấm áp và vững vàng như cha mình năm xưa.
Hắn đột nhiên “Oa ——” một tiếng, ghé vào lòng Tả Trạm Vũ khóc lên…
Thời gian trôi đi mấy ngày.
“Phú nhị đại kia vừa đẹp trai lại vừa giàu có, đáng tiếc là tuổi nhỏ hơn tôi nhiều quá… Tôi cũng rất có nguyên tắc, tình chị em nhất định là điều cấm…” Bộ phận R&D(1) đa số nhân viên đều đeo kính mắt dày cộp nên trong những nhân viên với vẻ ngoài tinh anh thì một cô gái trang điểm tinh tế có vẻ không mấy phù hợp. Cô có một mái tóc xoăn cuộn sóng quyến rũ kết hợp với chiếc váy ren ngắn, cô vừa thưởng thức bộ móng tay vừa làm hôm qua vừa yểu điệu bóp cổ tay than thở.
(1)Bộ phân R&D: “R&D” là một thuật ngữ tiếng Anh, được ghép lại và viết tắt đi của hai chữ Research & Development, có nghĩa là: nghiên cứu và phát triển. Đây là một thuật ngữ lạ với chúng ta, nhưng đối với các doanh nghiệp thì đây là một thuật ngữ rất hay và phổ biến. Nó được coi là một trong những chìa khóa thành công của nhiều tập đoàn, công ty trên Thế Giới. “R&D” là một quá trình khám phá tri thức về các sản phẩm, dịch vụ và lấy đó để áp dụng tri thức để sáng tạo, phát triển thành các sản phẩm, dịch vụ mới có cải tiến cao để đáp ứng nhu cầu khách hàng, thị trường.
“A… Lớn hơn vài tuổi? Nếu tôi trẻ lại ba tuổi, không phải cũng là cô gái vàng sao?” Một cô gái tóc ngắn mặc đồ trung tính ngồi bên một người khác nói, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, trong giọng nói có chút lấy lệ, nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường những phụ nữ chỉ biết chơi bời lêu lổng.
Trong tập đoàn Lâm thị có hai loại nhân viên nữ, một loại có thể trở thành người cuồng công tác không khác gì các đồng nghiệp nam, một loại chính là phụ trách xinh đẹp làm bình hoa như cái cô Tưởng Lâm Kỳ này.
Cho nên nói Lâm thị vẫn rất nhân từ, bố trí một cái bình hoa trong bộ phân R&D khiến đám đàn ông không tìm được người yêu, hoặc là đã có bạn gái vội đến nhập bọn với đám kỹ sư chưa có bồ. Cho dù ăn không được thịt béo nhưng mỗi ngày có thể nhìn người đẹp, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô liền cảm thấy mỗi ngày làm việc đều tràn ngập hy vọng.
“Không được! Đã nói tình chị em là cấm mà, điều kiện của hắn có tốt hơn nữa tôi cũng không chấp nhận! Đẹp trai có tiền cũng…” Tưởng Lâm Kỳ dùng giọng nói mềm mại nhu nhuyễn có thể làm bất kỳ người đàn ông nào mềm chân thể hiện quyết tâm của mình nhưng nói được một nửa, liền thấy trước cửa phòng nghiên cứu xuất hiện một bóng dáng cao to. Bóng dáng ấy như đang tỏa sáng khiến người nhìn thấy sẽ không thể rời mắt.
“Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ…” Cô bỗng dưng hoảng hốt ngơ ngác nói.
Cô gái tóc ngắn ngẩn ra, không vừa lòng dời lực chú ý khỏi đám số liệu. Cô nhìn theo tầm mắt của Tưởng Lâm Kỳ thì một thiếu niên tuấn mỹ ma mị mang nụ cười nhàn nhạt đứng trước cửa.(đù mẹ giết tui đi!! Mau quỳ xuống, Boss đến ~~)
Ngay sau đó, cô vô cùng khiếp sợ khi thấy BOSS Lâm tổng thế nhưng cũng xuất hiện ở cửa, còn vô cùng thân mật vỗ vai thiếu niên rồi cùng hắn đi tới.
“Đến đến, mọi người chú ý một chút!” Lâm Bác Hiên ra vẻ rất xem trọng Tả Trạm Vũ vỗ tay hết sức trịnh trọng giới thiệu: “Vị này là nhân viên mới đến công ty chúng ta thực tập. Là sinh viên đại học H, năm trước vừa được Trạng Nguyên! Sau này sẽ là một thành viên trong đại gia đình chúng ta, mọi người nhất định phải quan tâm hắn nhiều một chút!”
Trong bộ phận R&D ngay lập tức nổ vang một tràng pháo tay, nhưng vỗ xong các nhân viên lại hai mặt nhìn nhau, ai cũng tò mò về cái vị lai lịch không rõ vừa mới đến này.
Trước đây mỗi khi có người mới đến vinh dự lắm cũng chỉ có giám đốc phòng nhân sự đi cùng, thật sự chưa bao giờ có ai được BOSS lớn Lâm tổng tự mình giới thiệu hơn nữa bọn họ cũng mẫn cảm nhận ra Lâm tổng nói với bọn họ là “nhất định” phải chăm sóc tốt vị tân nhân này…
Cô gái tóc ngắn thở dài, nghĩ thầm sao lại có một vị con ông cháu cha nhảy dù vào đây? Cô nhịn không được lại nhìn một vị con ông cháu cha khác bên cạnh, chỉ thấy Tưởng Lâm Kỳ khi nãy còn son sắc thề không chơi tình chị em lúc này lại dùng vẻ mặt mặt si mê nhìn chằm chằm thực tập sinh vừa tới. Cái ánh mắt nóng rực kia giống như ngay một giây sau thôi cô sẽ lao lên giành giật.
Cô gái tóc ngắn cười nhạt.
A, còn dám nói không chơi tình chị em, cậu chàng này ít ra cũng phải kém cô ta năm tuổi đi?
“Chào mọi người, tôi là Tả Trạm Vũ, hiện đang học đại học. Sau ngày còn rất nhiều điều mong được các tiền bối chỉ dạy, mong rằng mọi người sẽ bao dung tôi.” Tả Trạm Vũ đã sớm tạo thành thói quen khi đứng trước ánh nhìn của người khác. Hắn thong dong bình tĩnh tự giới thiệu, mỗi câu đều khiêm tốn lễ độ khiến nhiều người trong bộ phận R&D giảm bớt cảm giác ghét bỏ và bài xích với mình.
Không sai, Lâm Bác Hiên cuối cùng vẫn tiếp thu ý kiến của mẹ mình. Không quá mấy ngày liền nói với Lâm Hạo Sơ bộ phận R&D trong công ty vẫn thiếu một nhân viên thực tập, Mà gã vì cưng chiều Lâm Hạo Sơ nên yêu ai yêu cả đường đi nên vô cùng vội vã đưa Tả Trạm Vũ đi làm quen đồng nghiệp.
Cho dù nhân viên trong bộ phận R&D là giả dối hay thực lòng thì trước mặt BOSS lớn đương nhiên vẫn phải ra vẻ hoan nghênh người mới. Sau đó, Lâm Bác Hiên lại nói chuyện với Tả Trạm Vũ sau đó vui vẻ cổ vũ hắn rồi mới đi. Mà Tả Trạm Vũ cũng lập tức được công ty sắp xếp công việc, mở máy tính và tài liệu ra.
“Sao rồi? Ngày đầu tiên đã quen chưa?” Máy tính của hắn vừa khởi động thành công thì avata của ai đó đã nhấp nhô hiện ra. Là tin nhắn của Lâm hạo Sơ.
“Rất tốt, anh cậu còn tự mình đưa tôi đến.” Tả Trạm Vũ lạch cạnh đánh mấy chữ rồi gửi đi.
“Đó là đương nhiên! Anh ta hiểu tôi nhất, cậu là bạn tốt của tôi đương nhiên anh ta sẽ không chậm trễ!”
Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm vào chữ đang nhảy trên màn hình, nghĩ đến Lâm Hạo Sơ đang ngồi trước máy tính nhất định là làm mặt lạnh nhưng lại gõ ra mấy cái chữ ngốc vô cùng, liền không nhịn được muốn cười…
Hai người cứ thế tám chuyện mười mấy phút sau đó có một vị tiền bối đến giao việc cho Tả Trạm Vũ thì Tả Trạm Vũ mới xem như chính thức bắt đầu công việc.
Vài giờ sau, một bản báo cáo đã được trình lên chỗ Lâm Bác Hiên đang bàn việc.
“Thế nào? Hắn có biểu hiện gì lạ không?” Lâm Bác Hiên nhíu mày hỏi.
Không biết vì sao sau khi sắp xếp Tả Trạm Vũ đến công ty thực tập, hắn vẫn luôn cảm thấy bất an.
“Không có. Buổi sáng hắn ngồi nói chuyện với tiểu thiếu gia, sau đó ký thỏa thuận giữ bí mật rồi vẫn luôn làm việc, không có bất cứ dị thường nào. Đây là nhật ký cuộc trò chuyện của bọn họ.” Trợ lý của Lâm Bác Hiên là Trần Vi Minh cung kính nói.
Lâm Bác Hiên lập tức cẩn thận xem nhật ký trò chuyện của Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ một chữ cũng không bỏ sót. Lông mày cũng từ từ giãn ra, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười khẽ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook