Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 2 - Chương 55: Lịch sử và nắm đấm 4

Ngày hôm sau không có tiết học gì, buổi sáng, Phỉ Vô Thuật một mình chui trong phòng huấn luyện của trường, chuyên chú mài giũa thể thuật của mình, y cần củng cố thể thuật cấp sáu vừa mới đột phá đạt mức ổn định.

Đúng như y kiên định tin tưởng, rồi sẽ có một ngày y và Tần Dực gặp mặt mặt đối mặt trong hiện thực. Mà trước khi ngày đó tới, y sẽ kiên trì không nghỉ nâng cao thực lực của mình, y muốn khi gặp được Tần Dực, có thể dùng một cá thể cường hãn đồng dạng đứng sóng vai cùng hắn.

Chỉ là xuất phát từ lòng tự tôn vô vị vô nghĩa của đàn ông mà thôi, Phỉ Vô Thuật rất rõ tâm lý chua lòm của mình, chẳng qua đây quả thật là cái cớ rất tốt để kích thích người phấn đấu không phải sao?

Một buổi sáng không ngừng rèn luyện thân thể, đợi khi y ra khỏi phòng huấn luyện, trang phục huấn luyện chỉnh tề trên người đã lỏng lẻo, lộ hơn phân nửa lồng ngực màu mật đầy mồ hôi. Mái tóc ngắn màu đen hỗn loạn cũng dính bết lên hai bên má, y ghét bỏ vuốt mồ hôi trên người, cảm thụ đau nhức mệt mỏi của cơ bắp, tự thấy mình cần phải đi tắm.

Trên đường trở về ký túc xá, thuận đường tới nhà ăn xách thức ăn phần hai người__ quỷ lười Adolf, thật không biết thực lực của hắn từ đâu ra.

Phỉ Vô Thuật nghiền ngẫm, nếu khi trở về, tên đó còn lười trên giường, y có cần ấu trĩ một lần, chẳng hạn tạt cho một chậu nước?

Chẳng qua y còn chưa trở về ký túc xá, đã bị người cản lại dưới gốc cây gần ký túc xá.

Một cô gái và một đám nam sinh khí thế hừng hực sau lưng cô.

“Elizabeth?” Phỉ Vô Thuật chớp mắt, chậm rãi gọi tên cô gái đó.

Ái chà chà, cảnh tượng này sao lại quen thuộc như thế chứ? Y chậm chạp hồi tưởng, tựa hồ ở Hải Lam tinh, mỗi lần bị người đòi địa bàn đều là tình huống này thì phải?

Cho nên, đây là muốn đánh nhau?

Đầu óc Phỉ Vô Thuật xoay mấy vòng, cho ra kết luận này.

Sau đó y nhìn phần cơm nóng hầm hập trong tay, khổ não nghĩ, cái này phải làm sao? Nguội rồi ăn không ngon.

“Phỉ Vô Thuật, cậu có nghe tôi nói hay không!” Lồng ngực dưới trang phục tác chiến bó người của Elizabeth phập phồng lên xuống, phẫn nộ cực điểm cao giọng, “Tiếp nhận lời mời khiêu chiến của tôi, hiện tại, lập tức!”

“Nghe rồi.” Phỉ Vô Thuật chép miệng, buồn cười nói, “Cậu xác định, là__ cậu__ khiêu chiến tôi?” Y cố ý nhấn mạnh từ cậu.

Elizabeth nhướng cao đôi mày được tu sửa tinh xảo, giữa mắt là ý cười ác ý: “Tôi là đại biểu những học viên năm hai này đề xuất khiêu chiến với cậu.” Cô đắc ý cường điệu, “Tôi chỉ là một người phát ngôn, Phỉ Vô Thuật.”

Nhìn bộ dạng trầm mặc của Phỉ Vô Thuật, cô nở nụ cười dè dặt, con mắt màu xanh lại là bộ dạng xem kịch vui: “Thế nào, cậu tiếp nhận khiêu chiến không?”

Khiêu chiến là hoạt động liên bang cực kỳ đề sướng, trong quá trình ma sát cỗ vũ nhau tiến bộ, cho dù thất bại cũng có thể nhận được sự tôn kính của đối thủ, vì cả hai đều nhận được không ít ích lợi trong đó. Đương nhiên, đây là khiêu chiến lành tính, chuyện trên đời có trắng ắt có đen, hành vi lợi dụng khiêu chiến để đạt thành chuyện bỉ ổi cũng không ít.

Giống như hiện tại, học viên năm hai đồng thời đề xuất khiêu chiến với học viên năm nhất, rõ ràng ôm suy nghĩ đánh luân phiên, tuy bỉ ổi, nhưng cũng phù hợp với hành vi chính đáng trường học quy định, trừ bị người khác khinh bỉ ra, không đụng phải quy tắc căn bản nhất của học viện thủ đô.

Rất rõ ràng, những học viên cấp hai này đã nhận được một vài lời hứa từ Elizabeth, cho dù sau đó bị mọi người khinh bỉ, họ cũng quyết định làm thế.

Mà người cự tuyệt khiêu chiến sẽ càng bị xem thường, đây là hành vi của kẻ hèn nhát. Elizabeth trong lòng biết rõ mỉm cười, một thằng con trai là tuyệt đối sẽ không nguyện ý gánh cái danh hiệu hèn nhát, cô khẳng định Phỉ Vô Thuật sẽ không cự tuyệt.

Cái chuyện mặt mũi đàn ông gì đó, từ mấy trăm năm trước cô đã có thể chơi đùa trong lòng bàn tay rồi. Nhẹ nhàng khiêu khích mấy câu, thì có thể chế nhạo nhìn mấy thằng con trai ưu tú tranh cường háo thắng trước mặt mình, lẽ nào không phải chuyện đơn giản sao?

Phỉ Vô Thuật dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, tựa như hỏi đầu óc cô ta có phải bình thường không mà hỏi ra vấn đề này: “Tôi tại sao phải tiếp nhận?” Ngữ khí của y cũng rất quái dị, “Một chút ích lợi cũng không có, cậu nói khiêu chiến tôi sẽ khiêu chiến? Cậu đề xuất khiêu chiến thì tôi nên tiếp nhận? Cậu cho rằng đám cậu là ai?”

Y không chút khách khí chế nhạo: “Ông đây động thủ là phải lấy phí lộ mặt, muốn ông miễn phí bồi luyện với mấy người một trận, cô cho rằng ông giá rẻ dễ khi hay đã đánh giá cao cái bộ mặt bôi nhiều phấn của mình? Bớt tự đa tình đi nha.” Y trưng ra nụ cười cà lơ phất phơ thiếu đánh, “Ông khinh thường động thủ với mấy người. Hiểu?”

“Cậu thế nhưng cự tuyệt khiêu chiến?!” Elizabeth tựa hồ chưa từng gặp qua tên nào không nói lý như vậy, cô trợn to mắt, “Đồ hèn nhát!”

Phỉ Vô Thuật chẳng bận tâm nhún vai: “Nếu tôi đi khiêu chiến Hastings, anh ta cự tuyệt, anh ta cũng là kẻ hèn nhát?”

“Sao cậu dám nói thiếu tướng như thế!” Âm thanh trở nên kích động vừa nghe đã biết là fan của Hastings, Elizabeth khinh bỉ nhìn Phỉ Vô Thuật, “Cậu cho rằng cậu là ai? Hastings thiếu tướng dựa vào cái gì để ý tới cậu? Có vài người không phải cậu muốn khiêu chiến thì có thể khiêu chiến, đừng không tự lượng sức!”

Phỉ Vô Thuật vui vẻ, hàm răng trắng lóe làm người đối diện hoa mắt, y phủi tay vô tội nói: “Cho nên a, giống nhau mà. Cậu cho rằng cậu là ai? Tôi dựa vào cái gì để ý tới các người? Có vài người không phải cậu muốn khiêu chiến là có thể khiêu chiến, đừng không tự lượng sức!”

“Sao cậu dám đánh đồng mình với thiếu tướng!” Nếu ánh mắt Elizabeth có thể giết người, Phỉ Vô Thuật sớm đã bị chọt ra mấy ngàn mấy trăm cái lỗ.

“Sao mấy người lại dám đánh đồng mình với tôi?” Phỉ Vô Thuật lười biếng dài giọng, trong con mắt sáng rực tràn đầy ý cười, “Cho nên, làm phiền, tránh ra, tôi còn phải về ăn cơm.”

“Đồ hèn!” Elizabeth nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy thì, tiểu thư Elizabeth, tôi khiêu chiến cô thế nào?” Phỉ Vô Thuật liếc cô một cái.

“…” Elizabeth lập tức nghẹn họng, đại tiểu thư vẫn luôn được các quý công tử trẻ tuổi tuấn kiệt vây quanh là không cách nào lý giải được sự tồn tại như Phỉ Vô Thuật, cô không thể tin nổi lầm bầm, “Cậu vậy mà đề xuất khiêu chiến với một cô gái!” Cái tên con trai này có cần mặt mũi không?

Nếu Phỉ Vô Thuật có thể lĩnh hội chấn động trong nội tâm cô, tất nhiên sẽ vô tội đáp một câu, mặt bất kể cậu có cần hay không, nó luôn luôn ở chỗ đó, không rời không bỏ. Nếu đã vậy, cần mặt hay không cần mặt có gì khác nhau?

Nhưng lúc này y vẫn là ánh mắt mù mờ: “Có gì không thể sao? Hay là nói cậu muốn cự tuyệt?”

Y mang ngữ điệu kỳ dị, chậm rì rì nói: “Cự tuyệt rồi, chính là tiểu thư hèn nhát nha.”

“Cậu!” Elizabeth há hốc nghẹn lời, tên con trai này sao có thể như thế! Lòng tự trọng đâu? Mặt mũi đâu? Kiêu ngạo đâu?

Nhưng cô quả thật không dám đáp ứng khiêu chiến, chỉ cần giả tưởng Phỉ Vô Thuật sẽ ngược cô thế nào, cô đã thấy rét từ chân tới đầu.

“Chúng ta đi!” Elizabeth nghiến ra ba chữ, oán độc nhìn Phỉ Vô Thuật, “Cứ chờ đó!” Sau đó dẫn đầu quay người rời đi.

Phỉ Vô Thuật cuối cùng nhịn không được một bụng mắc cười, khi Elizabeth còn chưa đi khỏi tầm mắt, đã bạo phát một trận cười lớn, đám người này chính là tới đưa truyện cười cho y sao? Không được rồi, chuyện này nhất định phải kể cho Mạc Sinh Lallot nghe, quá thú vị.

Trong tiếng cười tùy ý của Phỉ Vô Thuật, bóng lưng rời đi của Elizabeth cứng đờ, cô hung tợn trừng mắt mấy học viên năm hai yên lặng không lên tiếng sau lưng, một đám phế vật vô dụng!

Xem chuyện vừa phát sinh là một khúc nhạc đệm nhỏ, Phỉ Vô Thuật trừ phần mặt do cười mà hơi cứng ra, rất nhanh đã ném chuyện ra sau đầu. Elizabeth chỉ là một đại tiểu thư trong nhà ấm, có lẽ thành tích thể thuật thành tích tinh thần lực của cô rất tốt, nhưng loại người này, vì một chút mâu thuẫn nhỏ đã ghi hận như vậy, nhưng cũng không thể nào tiến hành công kích ép sát sắc bén, nhìn đi, cư nhiên nghĩ ra chủ ý khiêu chiến như trò chơi con nít thế này, hoàn toàn không cần quá mức để ý.

Trở về ký túc xá, Phỉ Vô Thuật ngoài ý muốn phát hiện, Adolf thế mà đã dậy rồi. Nhưng lại một mình co trên ban công, một bộ đầy đáng thương, không biết đang làm gì.

“Ăn cơm thôi.” Phỉ Vô Thuật tùy tiện ném phần của Adolf lên bàn, còn mình cũng ngồi cạnh bàn, mở hộp cơm ra.

“Adolf, cậu lại làm gì vậy?” Liếc nhìn người hồi lâu không động tĩnh, Phỉ Vô Thuật nuốt cơm xuống, kỳ quái hỏi, “Ăn cơm đi, cậu không đói sao?” Tên này ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn đâu.

“Vô Thuật… hu hu…” Adolf dài giọng, lao sang bên này.

Phỉ Vô Thuật vội đứng lên tránh ra, thoát khỏi cú nhào của Adolf, phủi rớt một thân da gà, cảnh giác mở miệng: “Cậu lại sao rồi?”

Adolf nhào tới thất bại ngồi chồm hổm đưới đất, toàn thân tỏa ra mùi vị suy sụp: “Hải liên na của tôi toàn bộ bị thu mất rồi.” Hắn căm hận đầy oán niệm, “Buổi sáng ban kỷ luật kiểm tra phòng ngủ có tên mũi chó nhạy cảm, hàng tồn của ông mất hết rồi!”

“Ha?” Phỉ Vô Thuật ngồi trở lại, “Chỉ chuyện này?”

“Cái gì gọi là chỉ chuyện này!” Adolf trợn mắt phản bác, “Không có hải liên na tôi không sống nổi nha!”

Phỉ Vô Thuật vội lùa cơm vào miệng, hàm hồ nói: “Vậy hả?”… Cho dù là tinh thần lực cấp tám không sợ mắc nghiện, nhưng cái thứ thuốc phiện này, có thể giảm tiếp xúc là tốt nhất. Xem ra còn phải cảm ơn ban kỷ luật của trường.

“Thật là, nói với cậu cậu cũng không hiểu sự mỹ diệu của hải liên na!” Adolf bẹp miệng, nhảy lên, ôm hộp cơm trên bàn co sang một bên ngồi ăn, thấp giọng lầm bầm mấy lời Phỉ Vô Thuật nghe không rõ. Nhưng Phỉ Vô Thuật nghĩ, tuyệt đối không phải mấy lời hay ho gì.

Sau khi nghỉ ngơi buổi trưa, Adolf mang vẻ thần thần bí bí ra khỏi cửa, mà Phỉ Vô Thuật thì lại đi tới khu dạy học của khoa dược tề.

Lallot đã thông báo cho y…hay nên nói, là mượn miệng y thông báo cho Tiểu Dực Dực, chiều hôm nay có tiết lý luận của dược tề học.

Vào phòng học, Lallot ngồi ở hàng đầu tiên vẫy tay với y, Phỉ Vô Thuật khổ bức cực điểm chịu đựng ánh mắt kỳ quái, ngồi bên cạnh Lallot__ mấy tên này sao đều thích ngồi hàng đầu tiên hả!

Liếc nhìn Ngô Khởi ngồi ngay cạnh Lallot đã trực tiếp tì lên bàn thể hiện tư thế ngủ theo phái phóng khoáng, Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, “Ngô Khởi đại ca thế này, thật sự có thể sao?” Quá chói mắt đó, đối với giáo viên mà nói… muốn ngủ thì tự giác tìm một góc ngủ đi!

Lallot thong dong nâng tay vuốt mái tóc ngắn màu đỏ thô cứng của Ngô Khởi, cười ôn hòa: “Không sao, trước đó tôi đã đi xin giáo viên rồi.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Ngô Khởi đại ca mệnh thật tốt.

“Tại sao một học sinh khoa cơ giáp như tôi phải khổ mạng ngồi ở đây?” Y bất đắc dĩ rên rỉ một tiếng, quay nhìn xung quanh, phần lớn đều là nam nam nữ nữ yếu ớt một tay là có thể bóp dẹp, Phỉ Vô Thuật cảm thấy, bản thân ở đây giống như thêm một muỗng ớt đỏ vào cháo đạm rau xanh, vô cùng đối lập.

“Vì không để bị người dùng thuốc tính kế lần nữa.” Trong đầu vang lên âm thanh bình thản lạnh nhạt.

“Tiểu, Tiểu Dực Dực?” Phỉ Vô Thuật thoáng cái trợn to mắt, nè nè nè, đừng mỗi lần tới đều trùng hợp như vậy được không?

“Chuyên tâm đương nhiên tốt, nhưng nghe rộng biết nhiều cũng là một phương thức đề cao thực lực.” Tần Dực ngữ khí nhàn nhạt, nhưng rất nghiêm túc, “Cậu sẽ không biết, thứ nghe được hôm nay, phải chăng ngày mai sẽ cứu cậu một mạng. Tôi muốn nhìn thấy cậu càng thêm nắm chắc để bảo toàn bản thân.”

Hả? Hả hả!

Quan… quan tâm thẳng thắn như thế…. là quan tâm phải không?

Tim kịch liệt đập mạnh vài cái, Phỉ Vô Thuật nhất thời ngẩn ngơ, nhưng nụ cười lại chậm rãi hiện lên gương mặt anh tuấn. Y tùy ý kéo khóe miệng, trong thế giới tinh thần đồng dạng cũng nghiêm túc đáp một câu: “Tôi biết rồi.”

Y sẽ để Tiểu Dực Dực nhìn thấy y trở nên cường đại, sẽ khiến tất cả những người quan tâm đều có thể yên tâm, Phỉ Vô Thuật cong mắt, nụ cười tùy ý nhưng dịu dàng, không thể phụ sự quan tâm của những người này, không thể lãng phí những tình cảm ấm áp này, y cần phải nỗ lực hơn mới được.

Lallot chống cằm nhìn vẻ mặt Phỉ Vô Thuật, sáng tỏ nhíu mi, Tần đại thiếu lại tới rồi đi. Vô Thuật phải nên đi tìm cái gương nhìn vẻ mặt của mình, nguyên con sói đã bị thuần phục.

Tiết dược tề kết thúc trong biểu cảm nghiêm túc chăm chỉ của Phỉ Vô Thuật, trừ việc ngoài ý muốn là giữa chừng giáo viên thấy vẻ chuyên tâm của Phỉ Vô Thuật nên vui mừng không thôi mời y trả lời câu hỏi, cũng coi như thuận lợi.

Lallot tạm biệt Phỉ Vô Thuật và Tần Dực trong thế giới tinh thần xong, liền cùng Ngô Khởi đi khỏi, hắn bị phân đến một nhà ấm cỡ nhỏ chăm sóc thực vật, chiều hằng ngày phải đúng giờ ghi chép các số liệu của thực vật.

Phỉ Vô Thuật cũng đi về phía phòng huấn luyện, thời gian còn sớm, y có thể rèn luyện thêm một chút, nhân cơ hội này, còn có thể để Tần Dực giúp đỡ chỉ điểm phương pháp rèn luyện thể thuật__ tinh hệ Hà Việt trên phương diện này dẫn trước liên bang.

Nhưng rất đáng tiếc, y lại tương ngộ tiểu thư Elizabeth lần nữa.

Nụ cười quá mức chói lọi trên mặt tiểu thư Elizabeth khiến Phỉ Vô Thuật mơ hồ có chút dự cảm không tốt, y vô lại vẫy vẫy tay với Elizabeth, cười nói: “Thế nào? Tiểu thư hèn nhát đây là dự định đáp ứng lời khiêu chiến của tôi?”

Elizabeth đầy hàm ý nhìn y một cái, vẫy tay, để đám hộ hoa sứ giả sau lưng tránh ra một con đường, lộ ra người được giấu sau lưng họ.

___ “Adolf!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương