Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
-
Quyển 2 - Chương 56: Lịch sử và nắm đấm 5
_ “Adolf!”
Phỉ Vô Thuật giật mình gọi.
Sở dĩ giật mình, là vì bộ dạng Adolf hiện tại thật sự quá mức không hay.
Hắn nằm nghiêng dưới đất, trên người còn mặc cái áo sơ mi và quần đùi nhăn nhúm lúc ra ngoài, chỉ là hiện tại trên mặt nhìn còn bẩn hơn trước. Hắn đau đớn co lại thành cục, thân thể gầy yếu quá mức không ngừng run rẩy co giật, cứ như xương sắp rã ra, trên làn da tái nhợt rịn ra từng hạt mồ hôi lớn, thấm ướt đẫm quần áo hắn, dần thấm ướt cả mặt đất bên dưới.
Tựa hồ nghe được tiếng Phỉ Vô Thuật, hắn gian nan ngẩng đầu lên. Mặt hắn cũng vặn vẹo vì đau đớn, cơ mặt cũng co giật theo quán tính, có thể nhìn ra được quai hàm đang cố gắng nghiến chặt của hắn, nhưng dù là thế, ánh mắt Adolf vẫn sáng tỏ, hoặc nên nói, là đang nỗ lực giữ tỉnh táo.
Ánh mắt hắn có thể nhìn rõ, hắn nhận ra Phỉ Vô Thuật. Hắn khổ sở chớp đôi mắt bị mồ hôi chảy vào rát bỏng, lúng túng khó xử bất đắc dĩ và vô cùng áy náy… Phỉ Vô Thuật đều hiểu.
Mới một buổi chiều, tên này sao lại thê thảm đến mức này? Phỉ Vô Thuật dời mắt, nhìn sang Elizabeth, tính cách Adolf, sao có thể bị đóa hoa trong nhà kính này tính kế được? Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
“Khiêu chiến đã nói sáng nay, cậu tiếp nhận, hay không tiếp nhận đây?” Elizabeth không nhanh không chậm hỏi lại lần nữa, trên mặt là nụ cười chắc chắn thành công.
Phỉ Vô Thuật nhíu mày, đang định mở miệng, lại nghe âm thanh nghiêm túc của Tần Dực: “Cậu ta sắp không được rồi. Còn kéo dài nữa, sẽ bị phế.”
Phỉ Vô Thuật ngẩn ra một giây, sau đó phản ứng lại ý nghĩa trong lời Tần Dực, ánh mắt chuyển lạnh, nhìn Elizabeth: “Tôi tiếp nhận, đưa người cho tôi.”
“…” Không ngờ Phỉ Vô Thuật lần này tiếp nhận dứt khoát như thế, Elizabeth chuẩn bị chế nhạo châm chích đều nghẹt trong họng, ngây người nhìn Phỉ Vô Thuật, tên này không phải không có gan tiếp nhận khiêu chiến sao? Sao bây giờ gật đầu nhanh thế? Cô còn rất nhiều lời chưa nói mà!
“Thời gian, địa điểm, phương thức khiêu chiến?” Phỉ Vô Thuật đi về phía họ, ngữ khí không kiên nhẫn, “Nói rõ ràng rồi cút đi, ông phụng bồi mọi lúc.”
Đại khái là ánh mắt Phỉ Vô Thuật quá mức lạnh lẽo, hay có lẽ là khí thế dứt khoát thản nhiên của Phỉ Vô Thuật khiến người ta bất giác kiêng kỵ, nhìn Phỉ Vô Thuật bước từng bước lại gần Adolf, đám người Elizabeth ngược lại không ngăn cản, chỉ trân mắt nhìn, không biết nên làm gì.
“Thời gian định vào tối nay.” Elizabeth lại lần nữa cảm thấy rơi xuống hạ phong, ngữ khí cường ngạnh muốn giành lại một vố, khẩn cấp muốn nhìn thấy bộ dạng chịu giáo huấn của Phỉ Vô Thuật. Cô hất cao cằm, “Địa điểm trên đài khiêu chiến. Đối chiến cơ giáp thật, tuyệt đối không phải trò con nít đối chiến ảo đó, thế nào?”
“Có thể.” Phỉ Vô Thuật chẳng chút bận tâm vung tay, tư thế ghét bỏ như xua muỗi.
“Các người có thể đi chưa?” Y nghiêng đầu nhìn Elizabeth một cái, nở nụ cười giả tạo, “Lẽ nào còn muốn nói buổi tối gặp, cô mới chịu đi sao tiểu thư hèn nhát?”
“Cậu đợi đó!” Lúc này Elizabeth còn thù địch Phỉ Vô Thuật hơn Adolf, tên này khiến cô liên tục thua thiệt, ngay cả hiện tại rõ ràng là họ chiếm quyền chủ động, cũng khiến cô có cảm giác thất bại ở hạ phong, cô nhất định sẽ khiến tên này nằm dưới đất, ý thức được rõ ràng ai mới là người thắng lợi!
Phỉ Vô Thuật lần này ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho cô nữa, y nhanh chóng hỏi Tần Dực trong thế giới tinh thần, Adolf bị gì.
Bộ dạng tên này, nhìn giống như một giây sau sẽ không thở nữa. Phỉ Vô Thuật bước lại gần ngồi xuống cạnh hắn, nhìn Adolf toàn thân co giật, nhưng ngay cả nên đưa tay di chuyển thế nào y cũng không biết. Liệu đụng một cái có rã luôn không… Phỉ Vô Thuật thật sự có cảm giác này.
“Để tôi tới.” Âm thanh bình tĩnh của Tần Dực luôn có thể an ủi tâm trạng lo âu của người khác rất tốt, Phỉ Vô Thuật không chút do dự nhường quyền khống chế thân thể lại, vào thế giới tinh thần nhìn Tần Dực thủ pháp kỳ quái đánh lên vị trí ngực của Adolf, sau đó là tứ chi, tới lui mấy lượt lặp lại đánh và ma sát, khiến co giật kịch liệt có xu hướng dừng lại.
“Hê, hê… anh em, tôi, tôi không sao. Món này của cậu thật, thật đẹp.” Adolf cuối cùng có thể thành công lên tiếng, hắn suy yếu nói, “Đương, đương nhiên, nếu có thể cho tôi một điếu hải liên na, tôi sẽ tốt hơn nữa.”
Tần Dực đạm nhạt liếc hắn một cái, dựng tay đao bổ vào cổ hắn, sau đó liền lui về thế giới tinh thần, nhẹ dặn dò: “Đưa cậu ta đi trị liệu.”
Còn chưa hoàn hồn khỏi thủ pháp kỳ quái của Tần Dực, lại nhìn thấy Tần Dực không chút khách khí đánh ngất Adolf, Phỉ Vô Thuật không hỏi tại sao, Tiểu Dực Dực luôn có đạo lý của hắn. Y vươn tay ôm cái tên ẩm ướt như mới vớt từ nước ra, nhấc chân chạy tới phòng y tế__
Y không nghe sót trước đó Tiểu Dực Dực nói đến chữ phế kia, y không thể tưởng tượng được bạn của mình sẽ theo gót mình trước kia.
Đưa Adolf cho bác sĩ, Phỉ Vô Thuật ngồi ngoài phòng trị liệu nôn nóng đợi một lúc, liền thấy bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc ra khỏi phòng.
Y vội đứng lên, đang muốn hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì, lại bị bác sĩ đi thẳng tới, mở miệng là một tràn trách mắng nghiêm khắc: “Cậu ta hút quá liều thuốc phiện dạng nhẹ, cậu tự xưng là bạn cùng phòng của cậu ta, lẽ nào không phát hiện sao!”
Phỉ Vô Thuật mù mịt: “Em biết… nhưng tinh thần lực của cậu ấy là cấp tám, thuốc phiện sẽ giống như kẹo thôi, có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ trừng y một cái: “Ai nói cậu ta tinh thần lực cấp tám? Tinh thần lực cấp sáu đã dám chạm vào thứ thuốc phiện độ thuần cao như hải liên na, hiện tại mắc nghiện nghiêm trọng, xa không nổi nửa ngày đã thành bộ dạng này! Còn tiếp tục như thế, đời này coi như hủy!”
Mỗi một câu của bác sĩ, Phỉ Vô Thuật liền chấn động thêm một chút.
Không phải tinh thần lực cấp tám? Là cấp sáu?
Mẹ nó! Không có tinh thần lực cấp tám mà dám đụng vào hải liên na?! Phỉ Vô Thuật cảm thấy mình nên dành sự sùng kính cao nhất cho tinh thần không sợ chết của Adolf, hắn không xem thân thể là của mình sao? Cứ giày vò như vậy sao?
“Phải quan tâm bạn học nhiều hơn, hiểu chưa?” Bác sĩ nghiêm túc đánh giá Phỉ Vô Thuật, “May mà hôm nay vẫn kịp vãn hồi. Nếu học viện thủ đô có một học sinh hít thuốc phiện tử vong, học viên thủ đô chúng ta không còn cần danh dự nữa, rõ chưa!”
Phỉ Vô Thuật ngoan ngoãn gật đầu nghe, y lặng lẽ phản tỉnh, mình cũng có trách nhiệm. Y không nên nhìn thấy Adolf hút hải liên na, thì đã tự chủ trương cho rằng tên này nhất định đạt tới tinh thần lực cấp tám. Y không nên chẳng truy vấn thêm vài câu khi Adolf oán thán lúc sáng và trưa.
Chuyện nghiện thuốc phiện này, y ngược lại đã từng thấy qua mấy tên đáng thương rồi, không một ai không rơi vào kết cục thê thảm nhà nát người vong… nhưng làm sao cũng không thể liên hệ với tên Adolf thi vào với thành tích đứng đầu được.
“Vào xem cậu ta đi, người đã tỉnh táo rồi.” Bác sĩ vỗ vai Phỉ Vô Thuật, thở dài, “Thử giúp cậu ta thoát khỏi hải liên na đi.”
Phỉ Vô Thuật nghiêm túc gật đầu, đưa tay mở cửa, bước vào.
Adolf thấy Phỉ Vô Thuật lập tức vực tinh thần dậy, tiện tiện chớp mắt với y: “Tôi nói Vô Thuật này, ánh mắt cuối cùng cậu nhìn tôi soái muốn chết luôn! Tôi suýt cho rằng mình chính là một con côn trùng bên chân cậu đấy. Tới tới tới, lấy ánh mắt uy nghiêm đó ra xem thử.”
Đó là Tiểu Dực Dực, không phải tôi. Phỉ Vô Thuật trợn trắng mắt, lại gần giường bệnh của hắn, cười hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi? Tốt hơn không?”
“Tốt vô cùng rồi.” Adolf cười với vẻ chỉ có thể hiểu không thể nói, ngoắc ngón tay với Phỉ Vô Thuật, “Đương nhiên, nếu lại tới một điếu hải liên na…”
“Nếu đã tốt rồi…” Phỉ Vô Thuật nhếch môi, ánh mắt đột nhiên âm trầm, siết nấm đấm trực tiếp nện liên tục lên gương mặt cười như hoa của Adolf, “Ông cho cậu mới tinh thần lực cấp sáu đã dám chạm vào hải liên na! Ông cho cậu rơi vào tay Elizabeth! Thời gian tốt đẹp tối nay của ông đều vì tên như cậu mà không còn, phải đi bồi luyện với một đám vô vị! Ông cho cậu bây giờ còn dám nhắc tới hải liên na quỷ quái đó với ông!”
Lo lắng nóng ruột từ vừa rồi tới giờ đều biến thành từng cú đấm vung xuống, Adolf không trả đòn, chỉ che mặt nằm trên giường bi thảm kêu gào giả đáng thương, một tiếng rồi một tiếng tôi sai rồi, nghe làm người ta giở khóc giở cười.
“Nói đi, hôm nay là chuyện gì?” Phỉ Vô Thuật vẫy vẫy nắm tay, Adolf một thân toàn xương, cấn tay y đau, y nghiêm túc nhìn Adolf, “Sau đó chúng ta tới thảo luận, chuyện phải cai nghiện cho cậu thế nào.”
Adolf cẩn thận buông tay che mặt ra, nhìn biểu tình không cho phép nghi ngờ của Phỉ Vô Thuật, lặng lẽ thở dài một tiếng, không có tinh thần thấp giọng kể lại.
Sở dĩ hắn có bộ dạng buổi chiều lúc Phỉ Vô Thuật thấy, hoàn toàn không có liên quan gì tới Elizabeth, chỉ là vì dứt hải liên na, phản ứng sinh lý phát ra khi lên cơn nghiện. Mà Elizabeth đúng lúc nhặt được hắn, thế là liền có chuyện sau đó.
Hắn nói xong, lại cười đùa cợt nhả: “Nếu Vô Thuật cậu nguyện ý bảo bạn Mạc Sinh cung cấp một đợt hải liên na cho tôi, tình huống hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
“Đương nhiên sẽ không xảy ra nữa.” Phỉ Vô Thuật ngoài cười trong không cười nhìn hắn, “Dưới sự giám sát của tôi, cậu sẽ cai được nó rất nhanh, tin tôi, Adolf.”
“Cậu không thể tàn nhẫn với anh em như vậy!” Adolf kêu gào, “Không thể cai được mà!”
“Là nhất định có thể.” Phỉ Vô Thuật nở nụ cười sáng lạn với hắn, sau đó quay người đi ra ngoài, “Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi còn phải đi giải quyết mấy phiền toái bên Elizabeth nữa.”
“Tôi sẽ bị cậu giày vò chết! Phỉ Vô Thuật!”
Rầm một tiếng đóng cửa, khóa tiếng Adolf bên trong.
“Tiểu Dực Dực, thật có thuốc có thể cai dứt thuốc phiện sao?” Y cẩn thận hỏi.
“Ừ.” Tần Dực khẳng định, ngừng một lát, lại nhẹ hỏi, “Tại sao muốn giúp cậu ta?” Đại thiếu đối với người như Adolf, trước giờ chưa từng cho vào mắt.
Phỉ Vô Thuật cười nói: “Tôi tin Adolf trước đó ngã dưới đất co giật không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn cố sức giữ tỉnh táo. Tôi tin ánh mắt đó, sẽ không phải là chàng nghiện yếu đuối không thể tách khỏi thuốc phiện.”
Sau lưng ai không có một hai câu chuyện như thế chứ?
Y nhẹ thở dài: “Tôi đã nhận cậu ta là anh em của tôi, Tiểu Dực Dực.”
Cho nên không thể xem như không thấy.
Tần Dực trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Tôi hiểu biết chưa sâu về dược tề học của liên bang, lần này vẫn cần Lallot giúp đỡ.”
“Tôi sẽ nhớ liên lạc với Lallot.” Phỉ Vô Thuật cười cong mắt.
Phỉ Vô Thuật giật mình gọi.
Sở dĩ giật mình, là vì bộ dạng Adolf hiện tại thật sự quá mức không hay.
Hắn nằm nghiêng dưới đất, trên người còn mặc cái áo sơ mi và quần đùi nhăn nhúm lúc ra ngoài, chỉ là hiện tại trên mặt nhìn còn bẩn hơn trước. Hắn đau đớn co lại thành cục, thân thể gầy yếu quá mức không ngừng run rẩy co giật, cứ như xương sắp rã ra, trên làn da tái nhợt rịn ra từng hạt mồ hôi lớn, thấm ướt đẫm quần áo hắn, dần thấm ướt cả mặt đất bên dưới.
Tựa hồ nghe được tiếng Phỉ Vô Thuật, hắn gian nan ngẩng đầu lên. Mặt hắn cũng vặn vẹo vì đau đớn, cơ mặt cũng co giật theo quán tính, có thể nhìn ra được quai hàm đang cố gắng nghiến chặt của hắn, nhưng dù là thế, ánh mắt Adolf vẫn sáng tỏ, hoặc nên nói, là đang nỗ lực giữ tỉnh táo.
Ánh mắt hắn có thể nhìn rõ, hắn nhận ra Phỉ Vô Thuật. Hắn khổ sở chớp đôi mắt bị mồ hôi chảy vào rát bỏng, lúng túng khó xử bất đắc dĩ và vô cùng áy náy… Phỉ Vô Thuật đều hiểu.
Mới một buổi chiều, tên này sao lại thê thảm đến mức này? Phỉ Vô Thuật dời mắt, nhìn sang Elizabeth, tính cách Adolf, sao có thể bị đóa hoa trong nhà kính này tính kế được? Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
“Khiêu chiến đã nói sáng nay, cậu tiếp nhận, hay không tiếp nhận đây?” Elizabeth không nhanh không chậm hỏi lại lần nữa, trên mặt là nụ cười chắc chắn thành công.
Phỉ Vô Thuật nhíu mày, đang định mở miệng, lại nghe âm thanh nghiêm túc của Tần Dực: “Cậu ta sắp không được rồi. Còn kéo dài nữa, sẽ bị phế.”
Phỉ Vô Thuật ngẩn ra một giây, sau đó phản ứng lại ý nghĩa trong lời Tần Dực, ánh mắt chuyển lạnh, nhìn Elizabeth: “Tôi tiếp nhận, đưa người cho tôi.”
“…” Không ngờ Phỉ Vô Thuật lần này tiếp nhận dứt khoát như thế, Elizabeth chuẩn bị chế nhạo châm chích đều nghẹt trong họng, ngây người nhìn Phỉ Vô Thuật, tên này không phải không có gan tiếp nhận khiêu chiến sao? Sao bây giờ gật đầu nhanh thế? Cô còn rất nhiều lời chưa nói mà!
“Thời gian, địa điểm, phương thức khiêu chiến?” Phỉ Vô Thuật đi về phía họ, ngữ khí không kiên nhẫn, “Nói rõ ràng rồi cút đi, ông phụng bồi mọi lúc.”
Đại khái là ánh mắt Phỉ Vô Thuật quá mức lạnh lẽo, hay có lẽ là khí thế dứt khoát thản nhiên của Phỉ Vô Thuật khiến người ta bất giác kiêng kỵ, nhìn Phỉ Vô Thuật bước từng bước lại gần Adolf, đám người Elizabeth ngược lại không ngăn cản, chỉ trân mắt nhìn, không biết nên làm gì.
“Thời gian định vào tối nay.” Elizabeth lại lần nữa cảm thấy rơi xuống hạ phong, ngữ khí cường ngạnh muốn giành lại một vố, khẩn cấp muốn nhìn thấy bộ dạng chịu giáo huấn của Phỉ Vô Thuật. Cô hất cao cằm, “Địa điểm trên đài khiêu chiến. Đối chiến cơ giáp thật, tuyệt đối không phải trò con nít đối chiến ảo đó, thế nào?”
“Có thể.” Phỉ Vô Thuật chẳng chút bận tâm vung tay, tư thế ghét bỏ như xua muỗi.
“Các người có thể đi chưa?” Y nghiêng đầu nhìn Elizabeth một cái, nở nụ cười giả tạo, “Lẽ nào còn muốn nói buổi tối gặp, cô mới chịu đi sao tiểu thư hèn nhát?”
“Cậu đợi đó!” Lúc này Elizabeth còn thù địch Phỉ Vô Thuật hơn Adolf, tên này khiến cô liên tục thua thiệt, ngay cả hiện tại rõ ràng là họ chiếm quyền chủ động, cũng khiến cô có cảm giác thất bại ở hạ phong, cô nhất định sẽ khiến tên này nằm dưới đất, ý thức được rõ ràng ai mới là người thắng lợi!
Phỉ Vô Thuật lần này ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho cô nữa, y nhanh chóng hỏi Tần Dực trong thế giới tinh thần, Adolf bị gì.
Bộ dạng tên này, nhìn giống như một giây sau sẽ không thở nữa. Phỉ Vô Thuật bước lại gần ngồi xuống cạnh hắn, nhìn Adolf toàn thân co giật, nhưng ngay cả nên đưa tay di chuyển thế nào y cũng không biết. Liệu đụng một cái có rã luôn không… Phỉ Vô Thuật thật sự có cảm giác này.
“Để tôi tới.” Âm thanh bình tĩnh của Tần Dực luôn có thể an ủi tâm trạng lo âu của người khác rất tốt, Phỉ Vô Thuật không chút do dự nhường quyền khống chế thân thể lại, vào thế giới tinh thần nhìn Tần Dực thủ pháp kỳ quái đánh lên vị trí ngực của Adolf, sau đó là tứ chi, tới lui mấy lượt lặp lại đánh và ma sát, khiến co giật kịch liệt có xu hướng dừng lại.
“Hê, hê… anh em, tôi, tôi không sao. Món này của cậu thật, thật đẹp.” Adolf cuối cùng có thể thành công lên tiếng, hắn suy yếu nói, “Đương, đương nhiên, nếu có thể cho tôi một điếu hải liên na, tôi sẽ tốt hơn nữa.”
Tần Dực đạm nhạt liếc hắn một cái, dựng tay đao bổ vào cổ hắn, sau đó liền lui về thế giới tinh thần, nhẹ dặn dò: “Đưa cậu ta đi trị liệu.”
Còn chưa hoàn hồn khỏi thủ pháp kỳ quái của Tần Dực, lại nhìn thấy Tần Dực không chút khách khí đánh ngất Adolf, Phỉ Vô Thuật không hỏi tại sao, Tiểu Dực Dực luôn có đạo lý của hắn. Y vươn tay ôm cái tên ẩm ướt như mới vớt từ nước ra, nhấc chân chạy tới phòng y tế__
Y không nghe sót trước đó Tiểu Dực Dực nói đến chữ phế kia, y không thể tưởng tượng được bạn của mình sẽ theo gót mình trước kia.
Đưa Adolf cho bác sĩ, Phỉ Vô Thuật ngồi ngoài phòng trị liệu nôn nóng đợi một lúc, liền thấy bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc ra khỏi phòng.
Y vội đứng lên, đang muốn hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì, lại bị bác sĩ đi thẳng tới, mở miệng là một tràn trách mắng nghiêm khắc: “Cậu ta hút quá liều thuốc phiện dạng nhẹ, cậu tự xưng là bạn cùng phòng của cậu ta, lẽ nào không phát hiện sao!”
Phỉ Vô Thuật mù mịt: “Em biết… nhưng tinh thần lực của cậu ấy là cấp tám, thuốc phiện sẽ giống như kẹo thôi, có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ trừng y một cái: “Ai nói cậu ta tinh thần lực cấp tám? Tinh thần lực cấp sáu đã dám chạm vào thứ thuốc phiện độ thuần cao như hải liên na, hiện tại mắc nghiện nghiêm trọng, xa không nổi nửa ngày đã thành bộ dạng này! Còn tiếp tục như thế, đời này coi như hủy!”
Mỗi một câu của bác sĩ, Phỉ Vô Thuật liền chấn động thêm một chút.
Không phải tinh thần lực cấp tám? Là cấp sáu?
Mẹ nó! Không có tinh thần lực cấp tám mà dám đụng vào hải liên na?! Phỉ Vô Thuật cảm thấy mình nên dành sự sùng kính cao nhất cho tinh thần không sợ chết của Adolf, hắn không xem thân thể là của mình sao? Cứ giày vò như vậy sao?
“Phải quan tâm bạn học nhiều hơn, hiểu chưa?” Bác sĩ nghiêm túc đánh giá Phỉ Vô Thuật, “May mà hôm nay vẫn kịp vãn hồi. Nếu học viện thủ đô có một học sinh hít thuốc phiện tử vong, học viên thủ đô chúng ta không còn cần danh dự nữa, rõ chưa!”
Phỉ Vô Thuật ngoan ngoãn gật đầu nghe, y lặng lẽ phản tỉnh, mình cũng có trách nhiệm. Y không nên nhìn thấy Adolf hút hải liên na, thì đã tự chủ trương cho rằng tên này nhất định đạt tới tinh thần lực cấp tám. Y không nên chẳng truy vấn thêm vài câu khi Adolf oán thán lúc sáng và trưa.
Chuyện nghiện thuốc phiện này, y ngược lại đã từng thấy qua mấy tên đáng thương rồi, không một ai không rơi vào kết cục thê thảm nhà nát người vong… nhưng làm sao cũng không thể liên hệ với tên Adolf thi vào với thành tích đứng đầu được.
“Vào xem cậu ta đi, người đã tỉnh táo rồi.” Bác sĩ vỗ vai Phỉ Vô Thuật, thở dài, “Thử giúp cậu ta thoát khỏi hải liên na đi.”
Phỉ Vô Thuật nghiêm túc gật đầu, đưa tay mở cửa, bước vào.
Adolf thấy Phỉ Vô Thuật lập tức vực tinh thần dậy, tiện tiện chớp mắt với y: “Tôi nói Vô Thuật này, ánh mắt cuối cùng cậu nhìn tôi soái muốn chết luôn! Tôi suýt cho rằng mình chính là một con côn trùng bên chân cậu đấy. Tới tới tới, lấy ánh mắt uy nghiêm đó ra xem thử.”
Đó là Tiểu Dực Dực, không phải tôi. Phỉ Vô Thuật trợn trắng mắt, lại gần giường bệnh của hắn, cười hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi? Tốt hơn không?”
“Tốt vô cùng rồi.” Adolf cười với vẻ chỉ có thể hiểu không thể nói, ngoắc ngón tay với Phỉ Vô Thuật, “Đương nhiên, nếu lại tới một điếu hải liên na…”
“Nếu đã tốt rồi…” Phỉ Vô Thuật nhếch môi, ánh mắt đột nhiên âm trầm, siết nấm đấm trực tiếp nện liên tục lên gương mặt cười như hoa của Adolf, “Ông cho cậu mới tinh thần lực cấp sáu đã dám chạm vào hải liên na! Ông cho cậu rơi vào tay Elizabeth! Thời gian tốt đẹp tối nay của ông đều vì tên như cậu mà không còn, phải đi bồi luyện với một đám vô vị! Ông cho cậu bây giờ còn dám nhắc tới hải liên na quỷ quái đó với ông!”
Lo lắng nóng ruột từ vừa rồi tới giờ đều biến thành từng cú đấm vung xuống, Adolf không trả đòn, chỉ che mặt nằm trên giường bi thảm kêu gào giả đáng thương, một tiếng rồi một tiếng tôi sai rồi, nghe làm người ta giở khóc giở cười.
“Nói đi, hôm nay là chuyện gì?” Phỉ Vô Thuật vẫy vẫy nắm tay, Adolf một thân toàn xương, cấn tay y đau, y nghiêm túc nhìn Adolf, “Sau đó chúng ta tới thảo luận, chuyện phải cai nghiện cho cậu thế nào.”
Adolf cẩn thận buông tay che mặt ra, nhìn biểu tình không cho phép nghi ngờ của Phỉ Vô Thuật, lặng lẽ thở dài một tiếng, không có tinh thần thấp giọng kể lại.
Sở dĩ hắn có bộ dạng buổi chiều lúc Phỉ Vô Thuật thấy, hoàn toàn không có liên quan gì tới Elizabeth, chỉ là vì dứt hải liên na, phản ứng sinh lý phát ra khi lên cơn nghiện. Mà Elizabeth đúng lúc nhặt được hắn, thế là liền có chuyện sau đó.
Hắn nói xong, lại cười đùa cợt nhả: “Nếu Vô Thuật cậu nguyện ý bảo bạn Mạc Sinh cung cấp một đợt hải liên na cho tôi, tình huống hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
“Đương nhiên sẽ không xảy ra nữa.” Phỉ Vô Thuật ngoài cười trong không cười nhìn hắn, “Dưới sự giám sát của tôi, cậu sẽ cai được nó rất nhanh, tin tôi, Adolf.”
“Cậu không thể tàn nhẫn với anh em như vậy!” Adolf kêu gào, “Không thể cai được mà!”
“Là nhất định có thể.” Phỉ Vô Thuật nở nụ cười sáng lạn với hắn, sau đó quay người đi ra ngoài, “Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi còn phải đi giải quyết mấy phiền toái bên Elizabeth nữa.”
“Tôi sẽ bị cậu giày vò chết! Phỉ Vô Thuật!”
Rầm một tiếng đóng cửa, khóa tiếng Adolf bên trong.
“Tiểu Dực Dực, thật có thuốc có thể cai dứt thuốc phiện sao?” Y cẩn thận hỏi.
“Ừ.” Tần Dực khẳng định, ngừng một lát, lại nhẹ hỏi, “Tại sao muốn giúp cậu ta?” Đại thiếu đối với người như Adolf, trước giờ chưa từng cho vào mắt.
Phỉ Vô Thuật cười nói: “Tôi tin Adolf trước đó ngã dưới đất co giật không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn cố sức giữ tỉnh táo. Tôi tin ánh mắt đó, sẽ không phải là chàng nghiện yếu đuối không thể tách khỏi thuốc phiện.”
Sau lưng ai không có một hai câu chuyện như thế chứ?
Y nhẹ thở dài: “Tôi đã nhận cậu ta là anh em của tôi, Tiểu Dực Dực.”
Cho nên không thể xem như không thấy.
Tần Dực trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Tôi hiểu biết chưa sâu về dược tề học của liên bang, lần này vẫn cần Lallot giúp đỡ.”
“Tôi sẽ nhớ liên lạc với Lallot.” Phỉ Vô Thuật cười cong mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook