Âu Hình Thiên vô cùng lo lắng triệu tập tất cả vệ sĩ dưới trướng tập đoàn Âu thị, lật tung mọi nơi truy tìm tung tích Âu Lăng Dật.
Ngồi ở trong xe di chuyển khắp nơi không mục đích, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cửa kính xe, kỳ vọng có thể vô tình phát hiện thân ảnh tuấn mĩ của đứa nhỏ.
Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, trái tim Âu Hình Thiên theo đó thắt càng chặt.

Hắn thở dài bất lực, tựa cơ thể mệt mỏi vào ghế, phiền muộn nhắm mắt lại, hình ảnh xuất hiện trong đầu đều là Tiểu Dật.
Vào thời điểm bé con luôn dính chặt bên người không rời đi dù một chút, bây giờ lại thiếu mất, Âu Hình Thiên mới phát giác bản thân đối với y có bao nhiêu để ý cùng coi trọng, vượt xa cả sự mong muốn của chính mình.
“Đại thiếu, có người thấy Tiểu thiếu gia đi về phía nam, cụ thể chỗ nào vẫn chưa xác định ra.”.

Rốt cục tìm được tia manh mối, vệ sĩ sợ hãi bầu không khí lạnh như mùa đông từ thân thể hắn phát ra, cấp bách báo cáo.
“Phía nam?”, Âu Hình Thiên nhíu mày, âm thầm suy nghĩ, “Không cần tra xét! Đến sở nghiên cứu khoa học Âu thị!”.

Trong đầu linh quang chợt lóe, Âu Hình Thiên quyết đoán hạ lệnh.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật sinh vật Âu thị.
Âu Lăng Dật và Âu Hình Thiến ngồi vây quanh bàn tròn, cầm một tấm bảng, thảo luận nghiên cứu về chiều sâu có độ khó tương đối cao.

Bên cạnh xuất hiện vô số những chuyên gia lâu năm, liên tiếp gật đầu, nghiêm túc nghe hai người trình bày giả thiết.
Âu Hình Thiên trầm mặc, bước vào phòng thí nghiệm đập vào mắt chính là cảnh tượng này.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hắn hướng đám người ở chính giữa phòng như muốn vò nát, nhưng đúng lúc nghe giọng bé con giải thích cái gì mà hiệu quả, sát khí thoáng chốc đều tiêu tán, chỉ còn lại sự an tâm.
Nhìn chằm chằm biểu tình chưa bao giờ gặp trước đây của Tiểu Dật, bé con hoạt bát, sinh động miêu tả những thứ mình hứng thú đến quên luôn thời gian, trái tim Âu Hình Thiên đang treo trên cao chợt buông thõng, nội tâm vui buồn lẫn lộn: Phụ thân ở bên ngoài tìm con hết hơi, thế mà con trong này vui như cá gặp nước! Con trở về Âu thị là để tra tấn phụ thân sao? [Nhận ra sự thật!]
Vệ sĩ phía sau gần chạy tới, Âu Hình Thiên liền phất tay khiến cho cả bọn phanh gấp, ngoan ngoãn xuống dưới xe chờ đợi, hắn lẳng lặng đứng trong góc, chăm chú quan sát Âu Lăng Dật.
Âu Hình Thiên tinh tế khắc họa từng chi tiết tinh xảo hoàn mỹ trên gương mặt y, thấy cái miệng nhỏ nhắn hết khép rồi lại mở, thái độ nghiêm túc chỉ đạo những chuyên gia số tuổi còn cao hơn tuổi mình, nhưng vẫn luôn nhìn y bằng đôi mắt kính trọng cùng thập phần sùng bái, Âu Hình Thiên hai tay đút túi quần, tà mị dựa vách tường, thích thú chiêm ngưỡng.
Hóa ra dáng điệu lúc bé con ra lệnh cho cấp dưới chính là như vậy, đặc biệt khả ái.
Âu Hình Thiến có chuyên môn phụ trách định hình khung xương cho kế hoạch, gặp thực nghiệm khó khăn thì thảo luận vài câu với nhân viên vẽ sơ lược, thoáng nghiêng người, yêu cầu cố vấn chuyên gia tìm ra vị trí chi tiết.
Vừa quay sang một chút, thính giác của Âu Hình Thiến nhờ hơn người mà nghe thấy một tiếng cười nhẹ.


Ngó về phía góc tường, quả nhiên gặp anh trai mình vẻ mặt hứng thú nhìn bé con bị mọi người vây quanh.
“Anh hai! Tại sao anh lại tới mà không báo cho em một tiếng”, Âu Hình Thiến bước chân nhanh nhẹn đi qua chào hỏi.
“Anh đón bọn nhỏ tan học nhưng lật cả trường cũng không thấy tung tích Tiểu Dật đang nghĩ đến khả năng nó xảy ra chuyện.

Phát động cả Âu thị mới tìm ra người ở chỗ này!”.

Hắn trừng mắt liếc tên miệng liệt hướng mình không ngừng cười xán lạn lấy lòng, Âu Hình Thiên tức giận nói.
“A? Có chuyện như thế? Tiểu Dật thế nhưng dám trốn học để đến gặp em?”, Âu Hình Thiến nghe xong, cảm xúc trên mặt càng thêm hưng phấn.

Hiển nhiên, Âu Hình Thiến không nắm bắt trọng điểm, tự động loại bỏ thứ không cần thiết, chỉ nghe lời muốn nghe.
“Đúng vậy, để lát nữa nó lại đây xem anh giáo huấn nó ra sao!”.

Âu Hình Thiên bị bộ dạng đầy đắc ý cộng ngu ngốc của em trai chọc tức, hung hăng không nói câu dư thừa.

Trên mặt Âu Hình Thiến ngoài niềm vui sướng ngập tràn cũng không thấy sắc mặt đã kém lại càng kém hơn của Âu Hình Thiên.
“Cha, sao lại tới đây?”, thời điểm cặp anh em còn mải so đo, Âu Lăng Dật đã nhận thấy Âu Hình Thiên.

Cuộc thảo luận dần tiến đến hồi kết, mọi người bắt đầu rục rịch rời đi, Âu Lăng Dật không cam lòng qua chỗ Âu Hình Thiên lễ phép thưa hỏi.
“Con còn có gan hỏi cha thế nào ở chỗ này? Con thật không biết hay cố tình không biết bản thân làm ra loại chuyện tốt gì?”, Âu Hình Thiên không còn tức giận từ lâu nhưng vẫn muốn giáo dục trẻ nhỏ một chút, nếu làm ngơ mà để cho đứa nhỏ không nhận ra vấn đề nghiêm trọng cỡ nào lại sẽ có lần sau vô duyên vô cơ khiến người khác đứng ngồi không yên, nhất thời trưng ra vẻ mặt hung ác chất vấn.
Âu Lăng Dật lẳng lặng nhìn chằm chằm ngũ quan tuấn mỹ của Âu Hình Thiên.
Đôi mắt to chớp chớp, không rõ vì cái gì hắn lộ biểu tình tức giận tuy vậy thần sắc hắn cũng đâu mang dáng vẻ thật sự muốn đánh mình?
Mặt dù không cảm giác được người trước mặt đang trách y, Âu Lăng Dật thấy Âu Hình Thiên thật mâu thuẫn, tựa tức giận tựa cưng chiều.
Tại sao hiện tại y không cảm giác được? Âu Lăng Dật hoang mang nghĩ, chẳng lẽ tinh thần lực của bản thân có vấn đề? Nổi lên ý niệm này trong đầu, sóng não Âu Lăng Dật tự động chuyển tới một kênh khác, quên cả trả lời câu hỏi của Âu Hình Thiên, chìm vào trầm mặc, suy nghĩ đến ngốc.
Trước lời chất vấn, đứa nhỏ không những không bị dọa sợ, càng không chủ động nhận sai, lại nhìn chằm chằm mặt mình đến thất thần, Âu Hình Thiên muốn phát hỏa.
Chỉ là, biểu tình đứa nhỏ khi giật mình vô cùng vô cùng đáng yêu, ánh mắt tựa hai lốc xoáy nhỏ cuộn trào mãnh liệt cố gắng khiêu khích người đối diện nó phải chìm sâu vào, khám phá nó, tổn thương nó, tâm trí Âu Hình Thiên không khỏi một trận rung động.
Tiểu Dật lạnh lùng, lẫn đáng thương làm cho hắn có phát hỏa cũng không nỡ, trong lòng chỉ còn sự bất lực.

Tay hắn đặt lên vai Âu Lăng Dật, cúi đầu thở dài nói: “Xem ra lời ta nói với con đều là dư thừa, con căn bản nghe không vào! Có trách thì trách bản thân tự tìm khổ! Đi thôi, về nhà!”
Âu Hình Thiên nhìn Âu Hình Thiến vẫn đứng chỗ cũ, bố thí cho hắn ta một cái liếc mắt, ý bảo Tiểu Dật mang đến đây thứ gì thì trả về chỗ đó, song hắn lập tức ôm Âu Lăng Dật đang bận ngốc hướng cửa chính rời khỏi.
Gặp phải anh trai thổ phỉ chiếm mất vị trí vốn thuộc về mình, Âu Hình Thiến vẻ mặt bất mãn, quan sát thân ảnh hai người dần biến mất, không thể không vâng lời cầm lấy cặp sách nhỏ của đứa cháu nhỏ, hớt ha hớt hải đuổi phía sau.
Âu Lăng Dật ngốc xong rồi mới phát hiện Âu Hình Thiên đưa mình về nhà.
Cố ý chạy tới chỉ để đưa y về nhà? Tính cách hắn ngày càng lợi hại! Khẽ oán thầm vài câu, Âu Lăng Dật mơ mơ màng màng ngồi trên xe suy tính.

Chuyên chú vào màn đêm thực yên tĩnh ngoài xe, một trận mệt mỏi dâng lên khắp người y, Âu Lăng Dật dần vô lực nhắm mắt.
Ôm trọn bả vai gầy yếu của bé con, Âu Hình Thiên cảm thấy trái tim hạnh phúc trở lại.

Ánh mắt không dứt khỏi đỉnh đầu tròn tròn đầy đáng yêu, nhịn không được dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ, nét mặt thỏa mãn mỉm cười.
Đang cọ vui vẻ chợt thấy bé con có chút động, hắn cứng người, mày kiếm căng thẳng nhíu chặt, chờ bé theo bản năng kháng cự động tác hơi thân mật của mình.

Nhưng chờ nửa ngày, bé chẳng những không có phản kháng, thân thể mềm mại còn càng thêm tiến sát vào lòng hắn, chiếc đầu nhỏ xinh hướng ngực hắn di chuyển, một chút rồi một chút.
Âu Hình Thiên thật cẩn thận ôn nhu nâng hai má đứa nhỏ lên, thấy hai mắt y nhắm nghiền, lông mày giãn ra, vẻ mặt yên tĩnh đã ngủ.
“Đúng là tiểu yêu tinh vô tâm vô phế!”.

Khóe miệng bất giác nhấc cao, chất giọng trầm ấm tự thì thào cho chính mình nghe, Âu Hình Thiên tận lực không động đến đứa nhỏ mà điều chỉnh vị trí thoải mái cho Tiểu Dật nằm ngoan ở trong lòng, cơ thể đứa nhỏ gầy yếu lại mềm mại, xúc cảm ôm rất thích.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên ấm áp, y phục mặc trên người tựa hồ hơi mỏng, càng cận kề càng rõ ràng từng mảng da thịt mịn màng, khí tức thiếu niên thở ra trong trẻo nhưng có chút lạnh, giống nguyệt quang* vào đêm trăng tròn, tươi mới, thanh mát khiến lòng người trầm mê, tâm tình Âu Hình Thiên yên lặng hưởng thụ, ngũ quan vốn cứng rắn trong giây lát hóa dịu dàng, hắn với chính biểu tình nhu hòa của bản thân ngay lúc này cũng không phát hiện.
Chú thích: *Nguyệt quang: ánh trăng.
Theo sau vài bước, Âu Hình Thiến tức khắc đuổi kịp anh trai, nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe cha con hai người thân mật ôm lấy nhau, nhất thời ngẩn ra, động tác cứng đờ đồng thời bỗng xuất hiện nỗi bất an khó nói.

Nhưng khi biết cháu trai mình chỉ đang ngủ, không biết vì cái gì, hắn ta nhẹ nhàng thở một hơi.
Đôi chân nhanh chóng bước lại gần, Âu Hình Thiến hướng Âu Hình Thiên bên kia thập phần cẩn thận dè dặt cúi người, thấp giọng nói: “Anh hai, sau khi trở về em nghĩ chúng ta nên có một cuộc nói chuyện nghiêm túc, về Tiểu Dật.”
Âu Hình Thiến mấy hôm nay cố ý soạn thảo kỹ lưỡng tư liệu kiểm tra cuộc thí nghiệm, chuẩn bị về nhà liền đưa cho hắn xem qua, kỳ vọng trong một buổi tối có thể hoàn toàn thuyết phục hắn, bảo đảm cho tương lai được an toàn của Âu Lăng Dật.
Âu Hình Thiên ngẩng đầu, nhìn nét mặt không có lấy một tia đùa giỡn, Âu Hình Thiên biết hắn ta đại khái muốn cùng mình nói chuyện gì, ngầm gật đầu đồng ý.

Bọn họ tốt nhất nên nói chuyện rõ ràng.

Nhớ lại hôm nay Âu Lăng Dật mất tích đã làm cho hắn khủng hoảng thế nào, nếu tiếp tục đối với y mang thương yêu, có lẽ hắn chấp nhận buông tha loại mục đích nuôi con để lấy tim kia.
Suy nghĩ ngày càng thêm đè nặng, ông trời đã không cho phép Âu Hình Thiên cơ hội trốn tránh.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Xe vững vàng bước vào cổng Âu gia, Âu Hình Thiến rất tự nhiên vươn tay: “Anh hai, để em đưa Tiểu Dật về phòng, dù sao phòng bé cũng ngay cạnh phòng em.

Anh đã bế một đường rồi, nên mệt mỏi đi.”
Âu Hình Thiên nghiêng người từ chối, khiến hai tay hắn ta trong không trung trở nên trống rỗng: “Không cần, cũng chỉ thêm đoạn đường nữa, mất công đánh thức nó.

Em trước tới thư phòng anh chờ, không phải có việc muốn nói sao?”
Nói xong, không đợi Âu hình thiến phản ứng, ôm đứa nhỏ lập tức lên lầu.
Cơ thể hữu lực bế đứa nhỏ nhẹ bẫng tưởng chừng như bông, dịu dàng đặt xuống giường, đắp chăn cho y kín mít.

Âu Hình Thiên ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn dung nhan yên bình khi ngủ say của Tiểu Dật, chợt giật mình.
Thiếu niên gói gọn trong lớp chăn mềm mại, thân hình nhỏ nhắn đến nỗi bị đống chăn phồng to che khuất, càng thêm vẻ yếu ớt.
An tĩnh, điềm đạm, mềm mại… chính là những gì Âu Hình Thiến cảm thấy trên người Âu Lăng Dật, lòng hắn một thoáng xao động, không kìm được đưa tay vuốt ve đôi má mịn màng, cho hắn loại xúc cảm một lời khó nói.
Lưu luyến thật lâu, tâm trí Âu Hình Thiên mới tìm lại được đường về, nhớ đến đứa em trai còn đang đợi ở thư phòng.
Hắn đứng dậy, bước chân tiêu sái ra khỏi phòng, cánh cửa nhẹ nhàng khép, hướng tầng ba mà đi.
Trong thư phòng, vẻ mặt Âu Hình Thiến nghiêm túc, kính cẩn chờ hắn: “Anh hai, anh trước tiên đọc kỹ phần tư liệu này rồi chúng ta bắt đầu thảo luận.”
Đưa tư liệu mình đã chuẩn bị rất cẩn thận lên bàn của Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến đầy chờ mong nhìn hắn.
Âu Hình Thiên đã sớm tò mò bé con rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì, chẳng những làm cho em trai coi trọng đến thế, còn thu phục cả sở nghiên cứu bậc nhất, nơi tụ họp toàn những loại người quái dị với tài năng không thể khinh thường.
Nhưng là, Âu Hình Thiên càng xem càng kinh diễm, đến cuối cùng mặt mày nhíu chặt: “Bảng phân tích kế hoạch nghiên cứu này, có thể thành công cao tới 90%? Xác định sao?”
“Em tập hợp tổ chuyên gia có kinh nghiệm nhất thế giới tiến hành thảo luận, tuy rằng trước đây cũng có nghiên cứu đồng dạng, nhưng xác xuất thành công đều thấp đến dưới mười phần trăm.

Sau khi được Tiểu Dật cải tiến, trải qua quá trình dài được chuyên gia tinh vi thẩm định, dùng tổ hợp xác xuất, quả thật khả năng thành công cao tận 90%.

Anh hai, nếu kế hoạch này tiến hành, Thiên Bảo căn bản không cần nhờ trái tim người khác mới kéo dài sinh mệnh! Chỉ cần dùng da tế bào nó chuyển hóa vi phôi thai làm tế bào, tái đào tạo nhiều lần liền có thể biến ra một trái tim khỏe mạnh phi thường! Kế hoạch ban đầu kia của anh, có phải cũng nên hủy?”
Âu Hình Thiến xúc động bật dậy, hai tay chống lên bàn, mắt sáng quắc gắt gao quan sát phản ứng hắn.
“Em cũng biết, khoa học thực chất là vô vàn giả thiết thiết lập nên, sẽ có nhiều trường hợp không xác định được kết quả cuối cùng.


Anh có thể duy trì toàn lực cho em thời gian năm năm.

Sau năm năm, dự án hôm nay nếu thành công, anh liền buông tha kế hoạch cũ.

Còn nếu không, vì sống còn của Thiên Bảo, ai cũng không cản được anh chiếm lấy trái tim đứa nhỏ kia.”, Âu Hình Thiên tỏ thái độ.
Tuy nhiên, câu nói vừa ra khỏi miệng hắn phút cuối, cổ họng chợt khô đến lợi hại, tay siết chặt thành nắm đấm, phải dùng hết toàn thân khí lực mới duy trì được sự lãnh khốc vô tình hiện trên mặt hắn, đem từng chữ kết thúc hoàn chỉnh.
Tinh lực Âu Hình Thiến vẫn luôn hưng phấn, vốn vẻ mặt một khoảng vui mừng, nghe một câu từ chính anh trai thốt ra không tránh khỏi kinh hãi, hơi thở hỗn loạn, căn bản không phát hiện sự khác thường từ Âu Hình Thiên.
Âu Hình Thiến phẫn nộ, cúi người nắm lấy vạt áo Âu Hình Thiên, nghiến răng nghiến lợi rống: “Con mẹ nó anh rốt cuộc có phải con người hay không! Thiên Bảo là con trai anh thế Tiểu Dật không phải con trai anh chắc! Anh thế nào nhẫn tâm như thế? Đừng hòng em để yên cho anh, một sợi lông của Tiểu Dật anh cũng chớ mơ tưởng đến! Kế hoạch nghiên cứu nhất định thành công! Anh chờ xem!”.
Dứt lời, Âu Hình Thiến mạnh bạo đẩy Âu Hình Thiên, rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, hắn ta nổi giận đùng đùng, cũng không quay đầu để ý.
“Tốt, nhớ kỹ lời em nói! Anh chờ!”, tiễn em trai phóng như lao ra khỏi phòng, Âu Hình Thiên lẩm bẩm.

Hắn suy sụp vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt một mảng đen xuống, cười khổ.
Trời biết đất biết, khi Âu Hình Thiên hắn dứt khoát nói câu nói kia, nội tâm có bao nhiêu kịch liệt giãy dụa cùng đau đớn dằn xé.

Chỉ mới qua hai ngày, bản thân hắn tưởng có bao nhiêu là cường đại đã không thể buông được cảm xúc kỳ lạ với đứa nhỏ.
Nhưng là, nhìn em trai cứ thế coi trọng, để ý Tiểu Dật, nghiễm nhiên coi đứa nhỏ như người thân mà bảo hộ, trong lòng hắn khuất nghẹn lẫn hờn dỗi, cuối cùng không tiết chế được thốt ra.
Hiện tại chẳng cần em trai đến kích thích Âu Hình Thiên, tự chính hắn, cũng bị chính sự tàn nhẫn này dày vò, trái tim từng trận co thắt.
Ngón tay chầm chậm day trán, Âu Hình Thiên chua xót cười, thấp giọng thì thầm: “Đúng là tự làm tự chịu.”
“Cốc cốc”, cửa thư phòng truyền đến âm thanh gấp gáp.
“Vào đi.”, Âu Hình Thiên thu lại biểu tình, trầm giọng mở miệng.
“Đại thiếu, bệnh viện hôm nay gửi cho ngài một bản báo cáo, ngài có muốn nhìn qua không?”.

Hành động quản gia căng thẳng tựa hồ không muốn đưa hắn xem.

Quản gia biết Âu Hình Thiên đón Âu Lăng Dật về là vì mục đích gì, tuy rằng cảm thấy thương tiếc, nhưng lực bất tòng tăm.
“Bản báo cáo? Đưa tôi xem.”.Tiếp nhận tư liệu trong tay quản gia, Âu Hình Thiên phất tay bảo bác lui đi.
Đem túi văn kiện đặt lên bàn, Âu Hình Thiên mặt không chút thay đổi nhìn nó sợ sệt, cũng không có một chút ý định mở ngay lập tức.

Một lát sau, hắn thở dài một tiếng, cầm lấy báo cáo cất két sắt, khóa kín..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương