Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
-
Chương 15
Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Âu Lăng Dật như mọi ngày đánh thức y dậy rất chuẩn xác.
Y ngồi yên ở trên giường giật mình ngẩn người trong chốc lát, vài phút sau mới khôi phục thần trí.
Đứng lên đi vào phòng tắm, y cảm giác buổi sáng hôm nay bỗng dưng trở nên khoan khoái lạ thường.
Đứng trước gương cẩn thận đánh răng, bên tai không còn truyền đến những thanh âm làm phiền mọi khi của Âu Hình Thiến, Âu Lăng Dật khó hiểu thầm nghĩ: Âu Hình Thiến người này không giữ chữ tín, quả nhiên luyện tập chỉ là đùa giỡn.
Đinh ninh như vậy, Âu Lăng Dật đảo mắt đem Âu Hình Thiến bỏ qua, lưu loát rửa mặt xong, thay bộ y phục thể thao, thần thanh khí sảng chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.
Cửa phòng vừa mới hé mở, Âu Lăng Dật bị pho tượng mặt đen như sát thần đột nhiên xuất hiện đứng lù lù trước cửa, thoáng chốc cả kinh.
Chỉ thấy hai mắt Âu Hình Thiến giống con gấu trúc, mang theo nụ cười miễn cưỡng, tựa vào vách tường cạnh cửa chờ đợi, cả người tản ra từng lớp sương mù đầy ám khí, hướng bốn phía công kích.
Âu Lăng Dật không cần thả tinh thần lực dò xét, cũng có thể nhận thấy được một cỗ hắc khí từ sâu thẳm bên trong có bao nhiêu là sâu nặng cùng oán niệm.
“Nhị thúc! Tâm trạng không tốt sao? Nếu không khỏe thì tốt nhất ở nhà nghỉ ngơi đi! Cháu tập một mình không vấn đề.”, Âu Lăng Dật vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé, ghét bỏ tới gần Âu Hình Thiến đẩy hắn ta đang chặn cánh cửa.
Cổ hắc khí này oán niệm quá nặng, khiến y không khỏi một thân nổi da gà.
“Cháu thế mà biết chú đang khó chịu?”, Âu Hình Thiến không phát hiện ánh mắt chán ghét của Tiểu Dật, ôm bả vai nhỏ nũng nịu hỏi.
Bình thường người khác ai ai cũng biết Âu Hình Thiến là loại người nham hiểm, ngoài mặt tuy cười xán lạn lấy lòng hắn ta, bên trong chỉ như vỏ rỗng được nhét đầy hư vinh coi Âu Hình Thiến là công cụ kiếm lợi.
Rất ít người, hay chẳng có một ai chân chính hiểu được cảm xúc, suy nghĩ Âu Hình Thiến.
Tối hôm qua sau khi cùng anh trai nói chuyện, tâm tình hắn ta cực kém, nghĩ nếu thực nghiệm không thành công, nên như thế nào cứu đứa cháu bảo bối, phiền lòng thao thức không ngủ cả đêm, tinh thần hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng chính mình che dấu tốt lắm, không nghĩ tới đứa cháu nhỏ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra.
“Sao lại không! Chú xem bản thân kìa! Rõ ràng chú tối qua không ngủ!”, Âu Lăng Dật tràn đầy nghiêm túc, dùng ngón tay thon dài, hướng Âu Hình Thiến không tiếng động, khua tay múa chân để biểu đạt.
“Chú trở về ngủ đi! Cháu chạy một mình.”
Âu Lăng Dật mới là người thoải mái, không muốn bên cạnh có một pho tượng tùy lúc sẽ tỏa ra khí tức oán hận.
Điều này làm cho y không có biện pháp chuyên tâm rèn luyện.
“Vẫn là Tiểu Dật quan tâm Nhị thúc! Nhị thúc cảm động lắm!”, Âu Hình Thiến nghe xong yêu cầu lặp đi lặp lại của Tiểu Dật vì mong muốn mình trở về nghỉ ngơi, tự động đem não đi chơi xa, cắt câu lấy nghĩa thành đứa cháu nhỏ đối chính mình đặc biệt quan tâm.
Hắc khí lập tức bị một trận gió lớn quét bay không còn chút hư ảnh, trên mặt khôi phục thần sắc dương quang xán lạn như mọi ngày.
“Nhị thúc hiện tại tốt lên nhiều rồi! Đi một chút với cháu! Tập luyện nào!”.
Nhờ sự quan tâm của đứa cháu nhỏ nháy mắt chữa khỏi, Âu Hình Thiến thắt lưng dựng thẳng, hưng phấn thôi thúc lôi lôi kéo kéo Tiểu Dật xuống lầu.
Gượm đã, Âu Lăng Dật phi thường cảm thấy hoang mang: Rõ ràng một giây trước hắc khí còn đậm đặc, bản thân tuyệt đối sẽ không phán đoán sai lệch, như thế nào ngay sau đó biến mất? Anh em Âu gia khôi phục sức khỏe lẫn tâm tình quả nhiên kinh người! Trách không được lăn lộn hắc đạo nhiều năm như vậy đều không chết!
Âu Lăng Dật bĩu môi, trong lòng âm thầm ai oán, bị Âu hình thiến xách ra tận cửa.
Chú cháu hai người luyện tập xong, thả cước bộ chậm chạp trở về, mọi người đều đã rời giường, chờ bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng.
Vội vàng tắm rửa, cởi bộ đồ thấm đẫm mồ hôi rồi thay bằng chiếc áo sơ mi trắng có chi tiết họa báo lên người, một thân Âu Lăng Dật lộ ra cỗ tao nhã tôn quý, thật tự nhiên tiến vào phòng ăn, theo thói quen nhanh chóng ngồi xuống vị trí trong góc.
Thấy y xuất hiện, Âu Hình Thiến và Âu Lăng Sương hành động rất nhanh gọn, cùng nhau chiếm chỗ trước, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải, Âu Lăng Dật chính giữa, không khí xum họp thật ấm cúng, duy chỉ người làm cha là Âu Hình Thiên ngồi ở vị trí gia chủ, giống bị mọi người cô lập.
Âu Thiên Bảo gặp Âu Lăng Dật không một vết sứt mẻ hiện diện trong phòng ăn, nơi đáy mắt thoáng thất vọng.
Thấy y hiểu chuyện mà ngồi cách xa, cũng âm thầm thu hồi ánh nhìn ác cảm, cúi đầu dùng bữa.
Âu Hình Thiên nhìn Âu Thiên Bảo đến cạnh, nhủ thầm trong lòng đây mới là con mình, lại liếc qua đứa con đang an tĩnh ăn sáng chẳng may may ngó đến mình, trong lòng hậm hực.
“Dật nhi! Sang đây ngồi!”, trầm giọng đánh gãy ba người đối diện dùng cơm đến thập phần hài hòa, Âu Hình Thiên vẻ mặt lạnh băng cất tiếng, hiển nhiên tâm tình rất không tốt.
Âu Lăng Dật vẫn đang cúi đầu chuyên tâm ăn, giống như không có nghe thấy tiếng gọi đầy quyền lực của phụ thân.
“Âu Lăng Dật! Lại đây! Ta hỏi con một chuyện!”, Âu Hình Thiên quan sát bé con căn bản không để ý tới mình, trên mặt hàn khí càng sâu, giọng điệu tăng thêm phần nghiêm trọng.
Âu Lăng Dật cảm giác được chính diện một luồng thần khí oán niệm đập thẳng mặt, kinh ngạc ngẩng đầu.
Tất nhiên, y nghe thấy Âu Hình Thiên gọi, nhưng không hề ngờ đến một tiếng “Dật nhi” kia hóa ra là kêu chính mình, bởi vậy không thèm bận tâm.
“Dật nhi”? Trong đầu vang vọng hai từ quá đỗi thân mật, Âu Lăng Dật cảm thấy lỗ tai của bản thân khẳng định có vấn đề.
Đời trước Âu Hình Thiên cả họ tên đầy đủ cũng không thèm gọi, nói gì đến loại xưng hô gần gũi kia.
Âu Hình Thiên lòng tràn đầy tức giận thấy đối phương rốt cục chịu ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, gương mặt trắng xinh nhìn mình với biểu cảm vô cùng ngốc nghếch, hàn khí chợt tắt cái phập.
Hắn vô lực, điều chỉnh sắc mặt thành ôn nhu, dịu giọng lặp lại: “Đến cạnh ta, ta có chuyện hỏi con.”
Bị vẻ mặt lo lắng của Âu Lăng Sương bên cạnh giục y, Âu Lăng Dật phục hồi tinh thần, cau mày đứng dậy, đi đến bên phải Âu Hình Thiên nhưng không ngồi xuống, cái đầu nhỏ hơi ngước, hoang mang nhìn hắn.
Bộ dáng bé con cực kỳ đáng yêu thu trọn vào tầm mắt, Âu Hình Thiên nhịn không được ở gương mặt trắng nõn, mềm mại nựng xuống: “Ngày hôm qua tại sao con về trước mà không gọi điện thoại cho phụ thân báo một tiếng? Khiến phụ thân phải lo lắng, lập tức tìm con khắp nơi!”
Tối hôm qua khi gặp, đứa nhỏ đã mệt mỏi cực điểm, vừa lên xe liền ngủ, Âu Hình Thiên không tìm được cơ hội giáo dục tư tưởng.
“Cha lo lắng?”, Âu Lăng Dật mi mục thanh tú nhíu chặt lại.
Hắn không thấy mình lập tức đi kiếm? Là lập tức đi kiếm?
“Cha đương nhiên lo lắng! Là lục tung khắp thành phố đó!”, Âu Hình Thiên nhìn đứa nhỏ bị mình dọa sợ, có chút thành tựu của người làm cha, sờ cái đầu nhỏ tiếp tục kiên nhẫn giáo dục: “Vì cái gì trước đó không cùng ta nói sẽ đến sở nghiên cứu! Con có thể dùng điện thoại thông báo cho ta, cũng có thể dùng điện thoại gọi Nhị thúc, kêu Nhị thúc tới đón con, con không nên một mình ở bên ngoài đi lung tung, vạn nhất trên đường xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?”
Lại nhéo nhéo khuôn mặt tuyệt mỹ của con trai nhỏ, trong giọng nói Âu Hình Thiên lẫn thêm một phần sợ hãi, thanh âm khẽ run.
“A, nhưng mà con không có điện thoại, cũng không biết số gọi cha.”.
Nghiêng đầu né tránh ngón tay Âu Hình Thiên đang tác quái trên đỉnh đầu, nhưng mãi không né được, Âu Lăng Dật bất mãn nhíu mi, ngữ khí lành lạnh đáp.
“Cái gì?”, Âu Hình Thiên không nghĩ tới câu trả lời này, kinh ngạc chau mày, trừng mắt hướng em trai đối diện còn đang bận xem cha con hai người mở lớp giáo dục tại bàn ăn.
Âu Hình Thiến vừa nghe đến khúc đứa cháu bảo bối thành thật trả lời, trưng ra vẻ mặt tràn đầy đau khổ cùng ảo não.
Trời ạ, mình là bị làm sao thế? Vậy mà có thể quên việc cung cấp cho bảo bối vật dụng thiết yếu nhất!
“Cha bận việc thường không xuất hiện mới đem con ủy thác cho Nhị thúc đặc biệt chăm sóc, xem ra hắn cũng không phải người thật sự xứng với chữ “thúc”!”, Âu Hình Thiên nắm chặt cơ hội, nói xấu em trai vài câu, nâng tay ý bảo quản gia di chuyển bát đũa của Âu Lăng Dật sang cạnh hắn.
“Dật nhi mau ăn! Về chuyện di động, ta lát nữa gọi người chuẩn bị cho con! Sau này đi đâu, có chuyện gì, đều nhớ kỹ gọi phụ thân đầu tiên!”.
Từ ái trông Tiểu Dật uống hết ly sữa, Âu Hình Thiên tâm tình tốt, hướng quản gia kêu bác đi xuống gọi người chuẩn bị di động.
Hắn rốt cục có thể hoàn thành tốt nghĩa vụ làm cha, như vậy mới là cách tốt nhất kéo gần khoảng cách với Tiểu Dật.
Âu Thiên Bảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn phụ thân ôn nhu đối đãi Âu Lăng Dật, trong trí nhớ, phụ thân là một người răn dạy nghiêm khắc cùng quở trách ban nãy căn bản không phát sinh.
Thần sắc gã vặn vẹo không rõ, cắn chặt môi, cúi đầu dùng cơm để che dấu biểu tình bản thân sắp không khống chế nổi.
Âu Lăng Dật nghiêng đầu cảm nhận trên người Âu Hình Thiên thoáng lộ ra chút dao động ấm áp, lại liếc qua hàn khí của Âu Thiên Bảo chợt bùng phát, mặt không chút thay đổi cúi đầu ăn bữa sáng, trong lòng oán thầm: Thật sự là một đôi cha con kỳ lạ!
Âu Hình Thiến ăn giấm chua thấy cháu nhỏ và anh trai yên lành dùng bữa, ba người giống nhau như đúc, trong lòng tuy đau khổ nhưng vì sự nghiệp vĩ đại mà toan tính: Không sao hết, giúp Tiểu Dật gần gũi Âu Hình Thiên rất có ích cho tương lai đứa cháu nhỏ, bồi dưỡng tình cảm dần dần, anh trai sẽ khó mà gây tổn thương Tiểu Dật.
Vì thế, chỉ có một bữa sáng hết người này lạnh, người kia nóng nhanh chóng hài hòa trở lại.
“Hôm nay để ta đưa đến trường.
Đều lên xe của ta hết đi.”.
Giữ chặt Tiểu Dật đang muốn cùng Âu Lăng Sương ngồi một chiếc xe khác, Âu Hình Thiên trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Bé con tại sao lại không muốn thân cận với mình như vậy? Cứ bám theo Nhị thúc và chị nó làm gì? Xem ra phải dạy nó thói quen tách hai người kia ra mà ở chung với mình.
Tay Âu Lăng Dật bị Âu Hình Thiên nắm riết không buông, cử động không được, quay đầu thắc mắc nhìn về phía Âu Lăng Sương.
Âu Lăng Sương nhìn mặt Âu Hình Thiên dò xét, biểu tình kiên quyết, nhẹ gật đầu: “Tốt quá.
Cám ơn cha.”
Cô không giống Tiểu Dật có dũng khí lạnh mặt với Âu Hình Thiên, vì hắn nắm trong tay cả một đường vận mệnh, tiền đồ trước mắt, thậm chí là sinh tử của cô.
Thấy Âu Lăng Sương đã lên xe, Âu Lăng Dật khẽ động tránh thoát bàn tay to lớn bao bọc, Âu Hình Thiên thuận thế buông ra.
Đạt được tự do Âu Lăng Dật tự giác ngồi vào cạnh Âu Lăng Sương, vẻ mặt nhu thuận còn quay qua nhìn phụ thân đứng ở cửa xe chưa lên.
[Sự thật là mặt không đổi sắc, tự Âu Hình Thiên hoàn toàn não bổ*.]
Chú thích: *Não bổ: ảo tưởng sức mạnh, nghĩ thứ không có thành có.
Âu Hình Thiên cảm thấy ánh mắt bé con tràn đầy quan tâm chuyên chú nhìn mình, biểu tình nhu thuận khả ái xuyên vào cơ thể, khóe miệng sung sướng gợi lên một chút tươi cười, tâm tình rất tốt, hướng vị trí Âu Thiên Bảo đang ngồi an tọa.
Âu Thiên Bảo đợi Âu Hình Thiên vừa tới, lập tức ôm chặt lấy cánh tay hắn, không muốn xa rời cánh tay săn chắc đầy lực đạo cọ cọ.
Khóe mắt hiện lên tia dư quang âm thầm liếc về phía Âu Lăng Dật.
Âu Hình Thiên xoa đầu Âu Thiên Bảo: “Đi thôi! Lái cho cẩn thận!”
“Vâng ạ!”
Âu Lăng Dật không chút đoái hoài đến gã còn đang nghiêm túc quan sát khung cảnh ngoài cửa xe, thậm chí một cái ánh mắt cũng không đặt trên người Âu Thiên Bảo, Âu Thiên Bảo ngồi thẳng dậy, tâm tình buồn bực.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, bỗng một thân ảnh cao ngất tiến về cổng Âu gia, Âu Hình Thiên nhìn thấy người tới, gấp gáp phất tay bảo lái xe nhanh chóng dừng lại.
Âu Lăng Dật mở mắt thật to, không dám nháy mắt gắt gao nhìn bóng người kia.
“Đại thiếu, đây là đồ ngài kêu tôi chuẩn bị cho Tiểu thiếu gia!”.
Người tới xoay người, cung kính xòe tay đưa ra một cái hộp gấm tinh xảo giao cho Âu Hình Thiên, mọi cử động đều cẩn thận, cung kính.
Âu Hình Thiên tiếp nhận hộp gấm, vừa lòng gật đầu.
Xe tiếp tục khởi hành, tầm nhìn Âu Lăng Dật vẫn dính chặt trên người càng lúc càng rời xa, luyến tiếc động tâm.
“Dật nhi quen biết Lam Vũ?”.
Gặp bé con tính cách lạnh lùng như thế mà lại nhìn chăm chú cấp dưới đắc lực của mình, Âu Hình Thiên kỳ quái hỏi, trong lòng không hiểu ở đâu trào ra ý vị ghen tuông.
Tiểu Dật với mình từ trước đến giờ vẫn chưa nhìn mình kiểu vậy đâu!
“Không biết.
Chỉ là cảm giác người đó thật giống người tốt.”, Âu Lăng Dật lặng lẽ đánh giá nét mặt Âu Lăng Sương bên cạnh, thanh âm bình thản trả lời.
Lam Vũ gặp chị Lăng Sương năm 8 tuổi, hiện tại Lăng Sương còn là học sinh chưa tốt nghiệp nên không vào làm ở Âu thị, hai người không cùng một chỗ đi? Nhưng là Âu Lăng Dật vẫn nhịn không được nghĩ về Âu Lăng Sương, ở trước mặt cô nói Lam Vũ vài câu tốt đẹp.
Đáng tiếc, người nghe không có phản ứng, Âu Hình Thiên không biết suy nghĩ của y, thư thái cười: “Khá khen, Tiểu Dật rất có mắt nhìn người, Lam Vũ quả là một nhân tài kiệt suất.”
Thấy đứa con nhỏ đã thôi không nhìn về phía Lam Vũ nữa, giọng nói cứng nhắc không cất chứa loại tư vị nào khác.
Âu Hình Thiên trong lòng không hiểu vì sao lại thoải máu, tâm tình theo đó mà chuyển tốt.
Đưa tay mở hộp gấm ra, xuất hiện một khối kim loại với đường nét tinh tế, ánh sáng sang trọng lưu động xung quanh, Âu Hình Thiên kéo cơ thể mảnh khảnh của Tiểu Dật sát gần, cẩn thận đưa chiếc di dộng đời mới vào tay y.
“Đây là điện thoại di động mà chỉ có Âu thị sản xuất, được làm riêng cho con, người ở Âu gia ai cũng sử dụng.
Bên trong có cài sẵn định vị toàn cầu và phần mềm báo động nguy hiểm, khi con ấn vào phần mềm sẽ phát tín hiệu trực tiếp đến tổng công ty, các nhân viên ở đó đều túc trực 24/24, nếu có khác thường rất nhanh bọn họ sẽ giải quyết.
Cho nên, nhất định không được đánh mất nó.
Phím 1 là số của phụ thân, xảy ra chuyện gì bắt buộc gọi phụ thân đầu tiên! Không có ngoại lệ!”
Nói xong, Âu Hình Thiên cùng Nhị thúc thảo luận một vài hạng mục quan trọng trong công việc.
Âu Lăng Sương há hốc, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Âu Hình Thiên không khỏi khiếp đảm, còn ánh mắt Âu Thiên Bảo hiện lên tơ máu chằng chịt, ghen tị phi thường.
Chỉ có Âu Lăng Dật vẫn một biểu tình lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Tại sao lại đối xử tốt với con như vậy?”, Âu Lăng Dật dứt khoát rút bàn tay đang bị Âu Hình Thiên nắm lấy, nghi hoặc hỏi.
Âu Hình Thiên hôm nay thực khác thường.
Âu Lăng Dật thế nhưng có thể phát hiện trên người hắn tản ra năng lượng ấm áp mỗi khi nhìn mình, từng đợt từng đợt nhè nhẹ, bao bọc toàn thân y, dù y có nhầm lẫn cũng không thể ba lần bảy lượt liên tiếp như thế.
“Tại sao ư? Bởi vì con là con của ta!”, Âu Hình Thiên thấy thái độ bé con dành cho mình vừa có phòng bị, vừa có không tín nhiệm, trong lòng co rút đau đớn.
“Âu Hình Thiên coi Âu Lăng Dật là con của mình? Sẽ không!”.
Nghe xong Âu Hình Thiên trả lời, thiếu niên trên mặt lộ ra trào phúng, đinh ninh phủ nhận, biểu tình phòng bị càng sâu.
Âu Hình Thiên bị thái độ kiên quyết của Âu Lăng Dật đáp trả nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, chiếc xe nhanh chóng dừng lại, đã đến trường Dục Đức.
Âu Lăng Dật mở cánh cửa bên cạnh, không đợi Âu Hình Thiên trả lời, tiên phong dẫn đầu bước xuống xe.
Y căn bản không cần Âu Hình Thiên giải thích cái gì.
Chỉ là trong một khắc, cảm nhận được tia thiện ý kia của Âu Hình Thiên, tâm trạng hoang mang, mới nhịn không được hỏi cho ra lẽ.
Mặc kệ Âu Hình Thiên tốt với mình thế nào, Âu Lăng Dật cả đời này, không bao giờ bị chính sự ngọt ngào kia dụ dỗ.
Đã từng chết một đời, không còn đủ dũng khí tin vào tình yêu nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook