Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
-
Chương 174: Tính Mạng Nguy Hiểm
Edit: Khánh Ngọc
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Ngọc Khuynh Huyền thong thả di chuyển tầm mắt, dưới cặp mắt kia tựa như con dơi, vừa lợi hại vừa khát máu.
Ánh mắt dừng trên người bọn gia đinh đang lấp đất, Ngọc Khuynh Huyền nói: “Gia đinh của Tiêu phủ? Đây là đang đào mồ chôn người sao?”
Tiêu Túy đáp: “Ta thường xuyên tới nơi này chuẩn bị, hai ngày này có không ít thi thể mang đến đây.”
“À, thì ra là vậy…” Khóe miệng Ngọc Khuynh Huyền cười cười như cũ, nhìn bọn gia đinh cứ một xẻng lại đến một xẻng lấp đất, bỗng nhiên nói: “Đào ra, bổn điện hạ muốn mở quan tài nhìn xem.”
Bọn gia đinh cúi đầu, ánh mắt cầu cứu Tiêu Túy.
Tiêu Túy nghiêm mặt nói: “Nhị điện hạ, vị anh liệt nằm ở đây tám ngày trước ở vùng ngoại ô Thuận Kinh chết trận, qua bảy ngày mới hạ táng, mong người tôn trọng những người này vì nước hy sinh thân mình anh liệt.”
Ngọc Khuynh Huyền giống như không nghe thấy hừ một tiếng, giọng mũi tràn đầy ý tứ khinh thường: “Người mà bổn điện hạ truy sát có lẽ nằm ở trong quan tài này.”
“Đào mộ, quấy nhiễu người chết là đại bất kính.”
Ngọc Khuynh Huyền cười tàn nhẫn: “Đào!”
Sắc mặt Tiêu Túy trở nên rất khó coi, muốn khuyên can Ngọc Khuynh Huyền. Lục La chạy qua kéo chủ tử mình lại, không cho nàng đi. Chủ tớ hai người trơ mắt nhìn bọn gia đinh làm theo mệnh lệnh của Ngọc Khuynh Huyền, đào mộ lên. Một quan tài màu đen chậm rãi xuất hiện, bọn gia đinh cầm cái xẻng lui ra phía sau, ai cũng không dám quấy nhiễu người chết.
Ngọc Khuynh Huyền để cho tùy thân đưa thủ hạ của mình đi mở quan tài, hai người thủ hạ tiến lên, cầm cái chân quan tài.
Cái nắp quan tài bị mở ra, người bên trong đã chết được bảy tám ngày, thi thể đã mục nát, một cổ tanh tưởi khó ngửi từ quan tài truyền đến trước mặt, mọi người theo bản năng che mũi lại.
Tiêu Túy cách chỗ đó xa một chút, ánh mắt nhìn qua, áy náy không dám nhìn tới quan tài kia. Là nàng liên luỵ vị anh liệt này, thật vất vả an giấc ngàn thu, lại bị người đào phần mồ quấy nhiễu.
Ngọc Khuynh Huyền không chịu từ bỏ ý đồ, che mũi, cẩn thận nhìn bên trong quan tài, lúc này mới ra lệnh các thủ hạ khép quan tài lại, một lần nữa chôn xuống đất. Cuối cùng còn cười nhẹ nhàng nói Tiêu Túy: “Quấy rầy Tiêu tam tiểu thư, bổn điện hạ sẽ mang theo bọn họ đi nơi khác lục soát.”
Tiêu Túy hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tiêu Túy hy vọng Nhị điện hạ sớm ngày bắt được người.”
“Ha ha, tạ ý tốt của Tiêu tam tiểu thư.” Ánh mắt quét trên người nàng, thật là không có ý tốt, lại đem nàng từ đầu tới chân đánh giá một lần, Ngọc Khuynh Huyền mới mang theo người rời đi.
Hắn rời đi nhưng ánh mắt đánh giá kia vẫn như cũ đốt cháy toàn thân Tiêu Túy, giống như có một nghìn con kiến bò qua.
Cùng người như vậy nói chuyện, phải thật bình tĩnh tỉnh táo, thật sự hao tâm tổn sức.
Cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, Tiêu Túy mới nói với nhóm gia đinh: “Mau đem người vừa rồi cứu ra.”
May mà Tiêu Túy cái khó ló cái khôn, giấu Ngọc Khuynh Hàn trong mộ chuẩn bị cho người chết, lại đào một phần mộ đã được mai táng ở bên cạnh. Như vậy Ngọc Khuynh Huyền sẽ đào nhầm mộ, Ngọc Khuynh hàn sẽ được an toàn.
Tiêu Túy không dám thiếu cảnh giác, Ngọc Khuynh Huyền là hạng người gì nàng cũng đã biết. Giúp đỡ đem Ngọc Khuynh Hàn từ trong quan tài ra ngoài, Tiêu Túy nói: “Chúng ta cần phải ở chỗ này trong chốc lát, Nhị điện hạ sẽ không dễ dàng từ bỏ tòa nghĩa trang này, nói không chừng người của hắn vẫn còn ở cửa canh chúng ta.”
Ngọc Khuynh Hàn vốn dĩ là bị thương, vừa rồi lại phải ở trong quan tài, giờ phút này như là người bệnh nặng sắp chết, ngay cả nói chuyện cũng phải thở gấp mấy hơi, mới có thể tích góp đủ sức lực, “Tiêu tam tiểu thư không cần lo cho ta… Các ngươi mau đi đi…”
“Tiêu Túy đã nói liều chết bảo vệ người, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Nàng là Lục La một trái một phải đỡ Ngọc Khuynh Hàn: “Đến bên này nghỉ ngơi trước một chút, Lục La, chúng ta xé mảnh vải trên váy xuống, băng bó một chút cho Lục điện hạ.”
Nghĩa trang không phải là nơi để nghỉ ngơi, Tiêu Túy và Lục La cùng đỡ Ngọc Khuynh Hàn tới phía dưới một gốc cây. Hai nữ tử ra cửa đều không có mang theo thuốc trị thương, Lục La dựa theo Tiêu Túy phân phó, từ phía dưới váy xé vài miếng vải xuống, giúp đỡ Tiêu Túy băng bó cho Ngọc Khuynh Hàn.
Nhóm phụ nữ và trẻ em có thể giúp cái gì thì giúp cái đó, Ngọc Khuynh Hàn bị nhiều người chiếu cố như vậy, sắc mặt lúc đầu tái nhợt cũng trở nên đỏ lên, hiển nhiên là ngượng ngùng.
Qua suốt một canh giờ, trời đã tối. Nhóm phụ nữ và trẻ em lục tục đi về nhà, Tiêu Túy để Lục La đi theo đến cửa nghĩa trang, cẩn thận xem xét có dị thường hay không.
Lục La đưa tin nói, bên ngoài yên lặng, Nhị điện hạ khẳng định là mang theo người đi nơi khác điều tra. Tiêu Túy lúc này mới nâng Ngọc Khuynh Hàn, cẩn thận rời khỏi nghĩa trang.
Cửa nghĩa trang, mấy thủ vệ kia tỉnh ngủ, ngáp một cái rồi hành lễ với Tiêu Túy. Trong đó một thủ vệ dùng ánh mắt mười phần hoài nghi đánh giá Ngọc Khuynh Vân, hỏi: “Tiêu tam tiểu thư, ti chức nhớ khi ngài đến… Không mang người như vậy.”
Tiêu Túy đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra: “Hắn đánh bạc thắng tiền, bị người thua đuổi giết, bất đắc dĩ trèo tường tới nghĩa trang tránh né, vừa vặn bị ta phát hiện.”
Hai thị vệ nhìn nhau, nói: “Tiêu tam tiểu thư thật là người chính trực, thế nhưng điều này là một vũng nước đục, Tiêu tam tiểu thư phải cẩn thận một chút.”
“Đa tạ thị vệ đại ca nhắc nhở, Tiêu Túy sẽ tự chú ý.” Hành lễ, những lời nói dư thừa cũng không cần nói nữa.
Tiêu Túy và Lục La cùng đỡ Ngọc Khuynh Hàn, bước ra cửa nghĩa trang.
Bóng đêm càng nồng đậm, đột nhiên thoát ra ánh lửa bao quanh.
Bước chân ba người dừng lại, chỉ thấy xung quanh nóc nhà, tường nhà, phía sau cái cây cứng cỏi, hiện ra lần lượt từng bóng người. Bọn họ một tay cầm cây đuốc, một tay cầm theo vũ khí, mũi kiếm nhắm vào Ngọc Khuynh Hàn. Trận thế này cũng làm mấy thủ vệ nghĩa trang hoảng sợ, cơn buồn ngủ tiêu tan, cầm theo cây thương lao tới quát: “Các ngươi muốn làm gì?”
m thanh lười biếng của Ngọc Khuynh Huyền truyền từ phía sau cây: “Xử lý vướng bận.”
Vèo vèo vèo.
Mấy mũi tên nhọn bay tới, Ngọc Khuynh Hàn còn không kịp lên tiếng nhắc nhở nhóm thủ vệ cẩn thận, bọn họ đã trúng mũi tên, ngã xuống bên cạnh chân hắn.
Lục La chỉ là một tỳ nữ, chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, nàng thét chói tai rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng ngã xuống, Ngọc Khuynh Hàn cũng mất đi cân bằng, một mình Tiêu Túy dùng sức nâng Ngọc Khuynh Hàn, hai người bộ dáng đồng tâm hiệp lực, có chút chật vật.
“Tiêu tam tiểu thư… Ha ha, có tài năng, có tài năng.”
Ngọc Khuynh Huyền từ phía sau thân cây đi ra, lười biếng dựa trên thân cây, bày ra tư thái nhàn nhã xem kịch, đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa tà khí: “Cũng may bổn điện hạ để những người này chờ ở đây, tuy rằng thời gian chờ có chút dài, không khỏi bực bội, nhưng cuối cùng cũng đợi được lão Lục, không có uổng phí sức lực.”
Ngọc Khuynh Hàn che lại hai vết thương nghiêm trọng trên ngực, trả lời: “Nhị ca vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt thần đệ…”
“Ha ha, vì sao… Ngươi không biết sao?” Ngọc Khuynh Huyền híp mắt.
“Thần đệ… Khụ khụ, thần đệ không biết.”
Ngọc Khuynh Huyền khinh thường quay đầu: “Thật là giả ngu.”
Ngọc Khuynh Hàn chỉ có ho khan, âm thanh suy yếu không có kết cấu. Lần này sự việc Tứ vương làm loạn, hắn đầu tiên là thông báo cho Cẩn vương, hiện tại thế lực của Cát vương bị tiêu diệt, Tường vương, Thụy vương, Phúc vương bên kia bởi vì không có tin tức nên tình huống không mấy tươi sáng, nhưng Ngọc Khuynh Hàn tin tưởng, Tam vương kia nhất định sẽ thất bại ở Đại Nghiêu, Ngọc Vong Ngôn trước đó đã an bài tốt.
Lúc này hắn và Ngọc Vong Ngôn phá hủy cơ hội soán vị của Ngọc Khuynh Huyền, làm thế lực quân đội của hắn bị thương nặng, làm sao hắn có thể nuốt được cái tức này?
Người đầu tiên nhị ca khai đao sẽ làm hắn.
Cùng được Tương Quý phi nuôi lớn, Ngọc Khuynh Hàn muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi tầm mắt của Ngọc Khuynh Huyền, gần như không có khả năng, huống chi mẹ đẻ Vinh Tần là người trong cung Tương Quý phi, bất cứ lúc nào cũng bị Tương quý phi nắm trong tay.
Chuyện này làm cho Ngọc Khuynh Hàn không có cách nào đi, chỉ có thể trốn tránh các âm mưu. Ngắn ngủn mấy ngày, đả kích ngấm ngầm phát triển trở thành công khai, đuổi giết hắn cũng ngày càng nhiều, Ngọc Khuynh Hàn cảm thấy bản thân đã đến bước đường cùng.
Giằng co một lát, bỗng nhiên bị âm thanh của Tiêu Túy đánh vỡ.
Nàng nhìn Lục La, nói: “Đứng lên.”
“Tiểu thư, ta… Ta sợ…”
“Lên, cùng ta đỡ Lục điện hạ.”
Khi ánh mắt áp bách của Tiêu Túy nhìn xuống, Lục La trong lòng run sợ bò lên, dư quang nhìn đến Ngọc Khuynh Huyền giật giật, thân mình run rẩy một cái.
Lục La một lần nữa nâng Ngọc Khuynh Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ…”
“Bổn điện hạ thay các ngươi quyết định.” Ngọc Khuynh Huyền nghe được Lục La nói, tặng Lục La một nụ cười lạnh lẽo như là gió cào lên ngực Lục La, nàng mím môi không dám mở miệng.
“Bổn điện hạ hôm nay tâm tình tốt, lão Lục, Tiêu tam tiểu thư, còn có tiểu nha đầu này, ta có thể cho các ngươi hai con đường lựa chọn… Con đường thứ nhất, chính là các ngươi chờ lát nữa cùng nhau chết, như vậy bổn điện hạ có thể để mẫu phi chiếu cố Vinh Tần sống cho đến hết quãng đời còn lại, à, còn có thuận tiện đem Quân Diệu cũng cho tiến cung, để mẫu phi cùng Vinh Tần nuôi nấng…”
Lục La khóc ô ô ra mấy chữ: “Vậy, con đường thứ hai thì sao?”
“Con đường thứ hai càng đơn giản hơn.” Ngọc Khuynh Huyền cười nói: “Chính là ngươi cùng tiểu thư nhà ngươi chết, lão Lục đi theo phụ hoàng tự thú, nói Chư vương tạo phản là vì ủng hộ Lục điện hạ của chúng ta.”
Lục La vừa nghe, oa một tiếng khóc ra tới: “Tam tiểu thư, hai con đường chúng ta đều sẽ chết… Ta không muốn chết!”
“Lục La, lấy cốt khí của ngươi ra, không cần cúi đầu đối với loại người này.” Tiêu Túy lạnh lùng liếc Lục La, đối với Ngọc Khuynh Huyền nói: “Lục La là hạ nhân, chuyện này không liên quan đến nàng, mong Nhị điện hạ thả nàng đi.”
“Thả nàng đi, để ngươi kêu người tới sao?” Ngọc Khuynh Huyền cười duỗi lưng một cái: “Tỉnh lại đi, các ngươi ai cũng đi không được, xen vào việc người khác kết cục thật là đáng tiếc…” Chỉnh ngay ngắn lại thân thể “Cung tiễn thủ! Chuẩn bị bắn tên!”
m thanh kéo cung cùng lúc, đánh nát yên tĩnh ban đêm. Mấy chục mũi tên từ các góc độ chỉ vào ba người, chỉ cần Ngọc Khuynh Huyền ra lệnh thì sẽ có một trận mưa mũi tên.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Ngọc Khuynh Huyền thong thả di chuyển tầm mắt, dưới cặp mắt kia tựa như con dơi, vừa lợi hại vừa khát máu.
Ánh mắt dừng trên người bọn gia đinh đang lấp đất, Ngọc Khuynh Huyền nói: “Gia đinh của Tiêu phủ? Đây là đang đào mồ chôn người sao?”
Tiêu Túy đáp: “Ta thường xuyên tới nơi này chuẩn bị, hai ngày này có không ít thi thể mang đến đây.”
“À, thì ra là vậy…” Khóe miệng Ngọc Khuynh Huyền cười cười như cũ, nhìn bọn gia đinh cứ một xẻng lại đến một xẻng lấp đất, bỗng nhiên nói: “Đào ra, bổn điện hạ muốn mở quan tài nhìn xem.”
Bọn gia đinh cúi đầu, ánh mắt cầu cứu Tiêu Túy.
Tiêu Túy nghiêm mặt nói: “Nhị điện hạ, vị anh liệt nằm ở đây tám ngày trước ở vùng ngoại ô Thuận Kinh chết trận, qua bảy ngày mới hạ táng, mong người tôn trọng những người này vì nước hy sinh thân mình anh liệt.”
Ngọc Khuynh Huyền giống như không nghe thấy hừ một tiếng, giọng mũi tràn đầy ý tứ khinh thường: “Người mà bổn điện hạ truy sát có lẽ nằm ở trong quan tài này.”
“Đào mộ, quấy nhiễu người chết là đại bất kính.”
Ngọc Khuynh Huyền cười tàn nhẫn: “Đào!”
Sắc mặt Tiêu Túy trở nên rất khó coi, muốn khuyên can Ngọc Khuynh Huyền. Lục La chạy qua kéo chủ tử mình lại, không cho nàng đi. Chủ tớ hai người trơ mắt nhìn bọn gia đinh làm theo mệnh lệnh của Ngọc Khuynh Huyền, đào mộ lên. Một quan tài màu đen chậm rãi xuất hiện, bọn gia đinh cầm cái xẻng lui ra phía sau, ai cũng không dám quấy nhiễu người chết.
Ngọc Khuynh Huyền để cho tùy thân đưa thủ hạ của mình đi mở quan tài, hai người thủ hạ tiến lên, cầm cái chân quan tài.
Cái nắp quan tài bị mở ra, người bên trong đã chết được bảy tám ngày, thi thể đã mục nát, một cổ tanh tưởi khó ngửi từ quan tài truyền đến trước mặt, mọi người theo bản năng che mũi lại.
Tiêu Túy cách chỗ đó xa một chút, ánh mắt nhìn qua, áy náy không dám nhìn tới quan tài kia. Là nàng liên luỵ vị anh liệt này, thật vất vả an giấc ngàn thu, lại bị người đào phần mồ quấy nhiễu.
Ngọc Khuynh Huyền không chịu từ bỏ ý đồ, che mũi, cẩn thận nhìn bên trong quan tài, lúc này mới ra lệnh các thủ hạ khép quan tài lại, một lần nữa chôn xuống đất. Cuối cùng còn cười nhẹ nhàng nói Tiêu Túy: “Quấy rầy Tiêu tam tiểu thư, bổn điện hạ sẽ mang theo bọn họ đi nơi khác lục soát.”
Tiêu Túy hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tiêu Túy hy vọng Nhị điện hạ sớm ngày bắt được người.”
“Ha ha, tạ ý tốt của Tiêu tam tiểu thư.” Ánh mắt quét trên người nàng, thật là không có ý tốt, lại đem nàng từ đầu tới chân đánh giá một lần, Ngọc Khuynh Huyền mới mang theo người rời đi.
Hắn rời đi nhưng ánh mắt đánh giá kia vẫn như cũ đốt cháy toàn thân Tiêu Túy, giống như có một nghìn con kiến bò qua.
Cùng người như vậy nói chuyện, phải thật bình tĩnh tỉnh táo, thật sự hao tâm tổn sức.
Cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, Tiêu Túy mới nói với nhóm gia đinh: “Mau đem người vừa rồi cứu ra.”
May mà Tiêu Túy cái khó ló cái khôn, giấu Ngọc Khuynh Hàn trong mộ chuẩn bị cho người chết, lại đào một phần mộ đã được mai táng ở bên cạnh. Như vậy Ngọc Khuynh Huyền sẽ đào nhầm mộ, Ngọc Khuynh hàn sẽ được an toàn.
Tiêu Túy không dám thiếu cảnh giác, Ngọc Khuynh Huyền là hạng người gì nàng cũng đã biết. Giúp đỡ đem Ngọc Khuynh Hàn từ trong quan tài ra ngoài, Tiêu Túy nói: “Chúng ta cần phải ở chỗ này trong chốc lát, Nhị điện hạ sẽ không dễ dàng từ bỏ tòa nghĩa trang này, nói không chừng người của hắn vẫn còn ở cửa canh chúng ta.”
Ngọc Khuynh Hàn vốn dĩ là bị thương, vừa rồi lại phải ở trong quan tài, giờ phút này như là người bệnh nặng sắp chết, ngay cả nói chuyện cũng phải thở gấp mấy hơi, mới có thể tích góp đủ sức lực, “Tiêu tam tiểu thư không cần lo cho ta… Các ngươi mau đi đi…”
“Tiêu Túy đã nói liều chết bảo vệ người, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Nàng là Lục La một trái một phải đỡ Ngọc Khuynh Hàn: “Đến bên này nghỉ ngơi trước một chút, Lục La, chúng ta xé mảnh vải trên váy xuống, băng bó một chút cho Lục điện hạ.”
Nghĩa trang không phải là nơi để nghỉ ngơi, Tiêu Túy và Lục La cùng đỡ Ngọc Khuynh Hàn tới phía dưới một gốc cây. Hai nữ tử ra cửa đều không có mang theo thuốc trị thương, Lục La dựa theo Tiêu Túy phân phó, từ phía dưới váy xé vài miếng vải xuống, giúp đỡ Tiêu Túy băng bó cho Ngọc Khuynh Hàn.
Nhóm phụ nữ và trẻ em có thể giúp cái gì thì giúp cái đó, Ngọc Khuynh Hàn bị nhiều người chiếu cố như vậy, sắc mặt lúc đầu tái nhợt cũng trở nên đỏ lên, hiển nhiên là ngượng ngùng.
Qua suốt một canh giờ, trời đã tối. Nhóm phụ nữ và trẻ em lục tục đi về nhà, Tiêu Túy để Lục La đi theo đến cửa nghĩa trang, cẩn thận xem xét có dị thường hay không.
Lục La đưa tin nói, bên ngoài yên lặng, Nhị điện hạ khẳng định là mang theo người đi nơi khác điều tra. Tiêu Túy lúc này mới nâng Ngọc Khuynh Hàn, cẩn thận rời khỏi nghĩa trang.
Cửa nghĩa trang, mấy thủ vệ kia tỉnh ngủ, ngáp một cái rồi hành lễ với Tiêu Túy. Trong đó một thủ vệ dùng ánh mắt mười phần hoài nghi đánh giá Ngọc Khuynh Vân, hỏi: “Tiêu tam tiểu thư, ti chức nhớ khi ngài đến… Không mang người như vậy.”
Tiêu Túy đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra: “Hắn đánh bạc thắng tiền, bị người thua đuổi giết, bất đắc dĩ trèo tường tới nghĩa trang tránh né, vừa vặn bị ta phát hiện.”
Hai thị vệ nhìn nhau, nói: “Tiêu tam tiểu thư thật là người chính trực, thế nhưng điều này là một vũng nước đục, Tiêu tam tiểu thư phải cẩn thận một chút.”
“Đa tạ thị vệ đại ca nhắc nhở, Tiêu Túy sẽ tự chú ý.” Hành lễ, những lời nói dư thừa cũng không cần nói nữa.
Tiêu Túy và Lục La cùng đỡ Ngọc Khuynh Hàn, bước ra cửa nghĩa trang.
Bóng đêm càng nồng đậm, đột nhiên thoát ra ánh lửa bao quanh.
Bước chân ba người dừng lại, chỉ thấy xung quanh nóc nhà, tường nhà, phía sau cái cây cứng cỏi, hiện ra lần lượt từng bóng người. Bọn họ một tay cầm cây đuốc, một tay cầm theo vũ khí, mũi kiếm nhắm vào Ngọc Khuynh Hàn. Trận thế này cũng làm mấy thủ vệ nghĩa trang hoảng sợ, cơn buồn ngủ tiêu tan, cầm theo cây thương lao tới quát: “Các ngươi muốn làm gì?”
m thanh lười biếng của Ngọc Khuynh Huyền truyền từ phía sau cây: “Xử lý vướng bận.”
Vèo vèo vèo.
Mấy mũi tên nhọn bay tới, Ngọc Khuynh Hàn còn không kịp lên tiếng nhắc nhở nhóm thủ vệ cẩn thận, bọn họ đã trúng mũi tên, ngã xuống bên cạnh chân hắn.
Lục La chỉ là một tỳ nữ, chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, nàng thét chói tai rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng ngã xuống, Ngọc Khuynh Hàn cũng mất đi cân bằng, một mình Tiêu Túy dùng sức nâng Ngọc Khuynh Hàn, hai người bộ dáng đồng tâm hiệp lực, có chút chật vật.
“Tiêu tam tiểu thư… Ha ha, có tài năng, có tài năng.”
Ngọc Khuynh Huyền từ phía sau thân cây đi ra, lười biếng dựa trên thân cây, bày ra tư thái nhàn nhã xem kịch, đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa tà khí: “Cũng may bổn điện hạ để những người này chờ ở đây, tuy rằng thời gian chờ có chút dài, không khỏi bực bội, nhưng cuối cùng cũng đợi được lão Lục, không có uổng phí sức lực.”
Ngọc Khuynh Hàn che lại hai vết thương nghiêm trọng trên ngực, trả lời: “Nhị ca vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt thần đệ…”
“Ha ha, vì sao… Ngươi không biết sao?” Ngọc Khuynh Huyền híp mắt.
“Thần đệ… Khụ khụ, thần đệ không biết.”
Ngọc Khuynh Huyền khinh thường quay đầu: “Thật là giả ngu.”
Ngọc Khuynh Hàn chỉ có ho khan, âm thanh suy yếu không có kết cấu. Lần này sự việc Tứ vương làm loạn, hắn đầu tiên là thông báo cho Cẩn vương, hiện tại thế lực của Cát vương bị tiêu diệt, Tường vương, Thụy vương, Phúc vương bên kia bởi vì không có tin tức nên tình huống không mấy tươi sáng, nhưng Ngọc Khuynh Hàn tin tưởng, Tam vương kia nhất định sẽ thất bại ở Đại Nghiêu, Ngọc Vong Ngôn trước đó đã an bài tốt.
Lúc này hắn và Ngọc Vong Ngôn phá hủy cơ hội soán vị của Ngọc Khuynh Huyền, làm thế lực quân đội của hắn bị thương nặng, làm sao hắn có thể nuốt được cái tức này?
Người đầu tiên nhị ca khai đao sẽ làm hắn.
Cùng được Tương Quý phi nuôi lớn, Ngọc Khuynh Hàn muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi tầm mắt của Ngọc Khuynh Huyền, gần như không có khả năng, huống chi mẹ đẻ Vinh Tần là người trong cung Tương Quý phi, bất cứ lúc nào cũng bị Tương quý phi nắm trong tay.
Chuyện này làm cho Ngọc Khuynh Hàn không có cách nào đi, chỉ có thể trốn tránh các âm mưu. Ngắn ngủn mấy ngày, đả kích ngấm ngầm phát triển trở thành công khai, đuổi giết hắn cũng ngày càng nhiều, Ngọc Khuynh Hàn cảm thấy bản thân đã đến bước đường cùng.
Giằng co một lát, bỗng nhiên bị âm thanh của Tiêu Túy đánh vỡ.
Nàng nhìn Lục La, nói: “Đứng lên.”
“Tiểu thư, ta… Ta sợ…”
“Lên, cùng ta đỡ Lục điện hạ.”
Khi ánh mắt áp bách của Tiêu Túy nhìn xuống, Lục La trong lòng run sợ bò lên, dư quang nhìn đến Ngọc Khuynh Huyền giật giật, thân mình run rẩy một cái.
Lục La một lần nữa nâng Ngọc Khuynh Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ…”
“Bổn điện hạ thay các ngươi quyết định.” Ngọc Khuynh Huyền nghe được Lục La nói, tặng Lục La một nụ cười lạnh lẽo như là gió cào lên ngực Lục La, nàng mím môi không dám mở miệng.
“Bổn điện hạ hôm nay tâm tình tốt, lão Lục, Tiêu tam tiểu thư, còn có tiểu nha đầu này, ta có thể cho các ngươi hai con đường lựa chọn… Con đường thứ nhất, chính là các ngươi chờ lát nữa cùng nhau chết, như vậy bổn điện hạ có thể để mẫu phi chiếu cố Vinh Tần sống cho đến hết quãng đời còn lại, à, còn có thuận tiện đem Quân Diệu cũng cho tiến cung, để mẫu phi cùng Vinh Tần nuôi nấng…”
Lục La khóc ô ô ra mấy chữ: “Vậy, con đường thứ hai thì sao?”
“Con đường thứ hai càng đơn giản hơn.” Ngọc Khuynh Huyền cười nói: “Chính là ngươi cùng tiểu thư nhà ngươi chết, lão Lục đi theo phụ hoàng tự thú, nói Chư vương tạo phản là vì ủng hộ Lục điện hạ của chúng ta.”
Lục La vừa nghe, oa một tiếng khóc ra tới: “Tam tiểu thư, hai con đường chúng ta đều sẽ chết… Ta không muốn chết!”
“Lục La, lấy cốt khí của ngươi ra, không cần cúi đầu đối với loại người này.” Tiêu Túy lạnh lùng liếc Lục La, đối với Ngọc Khuynh Huyền nói: “Lục La là hạ nhân, chuyện này không liên quan đến nàng, mong Nhị điện hạ thả nàng đi.”
“Thả nàng đi, để ngươi kêu người tới sao?” Ngọc Khuynh Huyền cười duỗi lưng một cái: “Tỉnh lại đi, các ngươi ai cũng đi không được, xen vào việc người khác kết cục thật là đáng tiếc…” Chỉnh ngay ngắn lại thân thể “Cung tiễn thủ! Chuẩn bị bắn tên!”
m thanh kéo cung cùng lúc, đánh nát yên tĩnh ban đêm. Mấy chục mũi tên từ các góc độ chỉ vào ba người, chỉ cần Ngọc Khuynh Huyền ra lệnh thì sẽ có một trận mưa mũi tên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook