Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
-
Chương 173: Liều Chết Bảo Vệ
Edit: Khánh Ngọc
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Nghe hai người hàn thuyên thân thiện như thế làm Ngọc Vong Ngôn cảm thấy bản thân như là cô nhi bị gia tộc vứt bỏ. Trong lòng lửa giận vẫn dâng trào như cũ, lại nhiều thêm chua xót, ở chung với nhau khó tránh khỏi ngượng ngùng ấp úng.
Tấn vương nhìn lại Ngọc Vong Ngôn, nháy mắt này mặt đầy khí lạnh: “Bổn vương là đang giáo huấn cái nghiệt chủng này, hắn đã quên cha mẹ mình là ai.”
Ngọc Vong Ngôn trong lòng chua xót hơn.
Ngọc Khuynh Vân cười nói: “Tấn hoàng thúc bớt giận, phụ tử nào có chuyện trở thành thù, chuyện đã qua, không đáng chọc giận bản thân.”
Khí lạnh trên mặt Tấn vương nhạt ba phần: “Lần này bổn vương thật là tức điên.”
“Tấn hoàng thúc bớt giận.” Ngọc Khuynh Vân chắp tay: “Chất nhi làm người hòa giải, Tấn hoàng thúc cũng đừng quở trách Cẩn vương.”
Tấn vương trầm mặc sau một lúc lâu, vẫy tay áo nói: “Thôi, bổn vương cũng mệt mỏi, hôm nào Tứ điện hạ tới Tấn vương phủ ngồi đi.”
“Được.”
Từ khi Ngọc Khuynh Vân tiến vào, Ngọc Vong Ngôn không có nói nữa, hắn lẳng lặng nhìn thái độ phụ vương đối đãi hắn và Ngọc Khuynh Vân bất đồng, tương phản này rõ ràng đến chướng mắt. Thế nên sau khi tiễn phụ vương và Ngọc Khuynh Vân, trong lòng Ngọc Vong Ngôn xuất hiện rất nhiều hoài nghi.
Phụ vương kỳ lạ, mẫu phi kỳ lạ, theo thời gian bại lộ càng ngày càng nhiều. Có lẽ ngày xưa cũng có điều bại lộ, chỉ là hắn không để ở trong lòng, không nghĩ đến phương diện khác. Mà giờ phút này, những hoài nghi ngày xưa tích lũy, như là dây leo sinh trưởng tốt, nhanh chóng quấn lấy tâm hắn, làm cho hắn không thể không nghĩ ra suy đoán đáng sợ nhất…
Lo lắng cho Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn chạy nhanh trở lại phòng ngủ.
Điều khiến hắn vui mừng là Tiêu Sắt Sắt tỉnh lại, Ứng Trường An và y nữ đều nói nàng rất khỏe mạnh, không có việc gì, mạch đập của thai cũng rất ổn định, chỉ cần bổ sung một ít dược dưỡng thân là được.
Tâm Ngọc Vong Ngôn cuối cùng cũng nhẹ nhõm, y nữ lôi kéo Ứng Trường An và Lục Ý chạy nhanh lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
“Vong Ngôn…” Tiêu Sắt Sắt nhìn qua còn có chút suy yếu, mồ hôi trên khuôn mặt nàng óng ánh dầu mỡ, sợi tóc buông xuống trên vai, đổ qua hõm cổ, sợi này đến sợi khác, mảnh khảnh làm người ta đau lòng, lại có vài phần dụ hoặc.
Ngọc Vong Ngôn ngồi ở cạnh giường, đem nàng ôm trong ngực, cằm để ở trên vai nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sau một lúc lâu không nói lời nào.
Tiêu Sắt Sắt cười, nghẹn ngào: “Có phải ta lại làm chàng nhọc lòng hay không? Mấy ngày nay chàng nhất định không có ngủ tốt, dưới đôi mắt màu sắc nặng nề…”
“…”
“Vừa rồi nghe nói phụ vương tới tìm chàng, Vong Ngôn, phụ vương đánh chàng phải không? Là bởi vì ta đúng không?”
“…”
“Vong Ngôn?” Tiêu Sắt Sắt mềm mại ở trong lòng ngực hắn, vì sao hắn vẫn luôn trầm mặc?
“Sắt Sắt, để ta ôm nàng một chút, để sau lại nói được không?” Ngọc Vong Ngôn âm thanh rầu rĩ, mang theo cầu xin.
Hắn giống như thật sự bị “Mất đi” dọa sợ.
Tiêu Sắt Sắt chỉ cảm thấy nơi mềm nhất trong lòng bị chọc trúng, không đau, vừa chua xót vừa ngọt ngào. Nàng ở trong lòng ngực Ngọc Vong Ngôn cọ cọ, cho đến khi hắn lẩm bẩm bên tai: “Chúng ta nằm trong chăn chốc lát, chậm rãi nói đi.”
Mặt trời mọc lên ở phía đông, hoàng hôn đắm chìm ở chân trời. Khí hậu rét lạnh cũng không đánh đổ được sự ôn nhu trong phòng, mà ở một chỗ khác thành Thuận Kinh, có người đang liều mạng trốn tránh đuổi giết.
Hắn đã sớm nghĩ đến người của Ngọc Khuynh Huyền muốn giết hắn, nhưng ngàn trốn vạn trốn vẫn không né tránh được. Ở sau có binh lính truy đuổi, hắn chỉ có thể ở trong thành Thuận Kinh chạy trốn khắp nơi, không biết thân thể mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Thoát được cũng là lúc sức cùng kiệt, Ngọc Khuynh Hàn thấy một tòa đại viện yên lặng, bảng hiệu ghi bốn chữ “Trung liệt nghĩa trang”, cây cỏ héo rũ, mơ hồ vẫn phân biệt được.
Ở phía xa nghe thấy tiếng la của truy binh: “Ở bên kia! Giết hắn!”
Ngọc Khuynh Hàn trốn bất động, thấy mấy thị vệ thủ lăng đang ngủ, đành phải trốn đi vào.
Chỗ sâu trong nghĩa trang, gió lạnh rầu rĩ.
Vào ban đêm, màu xanh biếc cây bách biến thành xanh đen, từ trang nghiêm trở thành u ám. Gần đây Cát vương phản loạn, trong Kinh Thành náo loạn không nhỏ, lại có không ít dân binh tướng sĩ hy sinh, thi thể được mang tới nơi này, người nhà bọn họ cũng tụ tập ở đây lấy nước mắt rửa mặt.
Dưới gốc cây tùng xanh, Tiêu Túy khoác áo choàng lên đường hành tẩu, trên váy thêu hoa mai đỏ, trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ ràng.
Đã trễ thế này nhưng nhóm phụ nữ và trẻ em vẫn đang khóc nỉ non không rời khỏi nghĩa trang. Gió lạnh thổi qua lay động lá cây, tiếng khóc của họ càng trở nên bi thương u ám.
Tiêu Túy để Lục La đỡ, an ủi các nàng vài câu, gọi tùy thân mang đến bốn gia đinh giúp đỡ bọn họ đào mộ. Ngày thường ngoài việc nuôi nấng Quân Diệu thì cũng không làm việc khác, cho nên thường tới nơi này hỗ trợ chuẩn bị, an ủi những người đáng thương mất đi thân nhân.
Bọn gia đinh đang đào hố, lấp đất, xây mộ mới thật tốt.
Tiêu Túy phát ra tiếng thở dài, đi tới gần nhìn, lại bỗng nhiên nghe thấy chỗ tối có âm thanh khác thường.
“Người nào?” Nàng quát.
Có người đi ra từ phía sau một ngôi mộ, trên người mặc hoa phục, lại có vết thương, cả người đều là máu, bộ dáng suy yếu và chật vật, bước đi nhìn qua hơi miễn cưỡng, hắn giống như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Một người như vậy ban đêm xuống nghĩa trang, dọa cho nhóm phụ nữ và trẻ em đều kêu lên, lùi ra phía sau.
Tiêu Túy quát lạnh: “Bình tĩnh!” Đẩy Lục La ra, đi tới gần.
Lục La mặt trắng bệch nói: “Tam tiểu thư, nguy, nguy hiểm…”
Tiêu Túy không nghe Lục La, bước nhanh đến trước mặt Ngọc Khuynh Hàn. Một khắc nhìn thấy hắn nàng liền nhận ra, cho dù trên mặt hắn toàn là máu nhưng cặp mắt phượng trấn tĩnh kia làm nàng không thể nhận nhầm được.
“Tại sao người lại ở bên ngoài một mình thế này, còn bị trọng thương nữa?” Tiêu Túy thấp giọng hỏi, ở đây nhiều người, nàng không có hô lên ba chữ “Lục điện hạ”.
Ngọc Khuynh Hàn không kịp trả lời, phía bên cửa lớn nghĩa trang truyền đến tiếng hét của đám binh lính.
“Đi, vào bên trong lục soát!”
Tiêu Túy cả kinh, thấy Ngọc Khuynh Hàn lung lay sắp đổ, vội đỡ lấy hắn, hỏi: “Bọn họ đang đuổi giết ngươi?” Hắn chính là hoàng tử điện hạ, ai to gan như vậy?
“Nhị ca của ta… Tự mình mang người…” Ngọc Khuynh Hàn bỗng nhiên đẩy Tiêu Túy ra: “Ngươi mang nhóm phụ nữ và trẻ em đi! Nếu như bị nhị ca ta nhìn thấy, hắn sẽ diệt khẩu các ngươi!”
“Vậy còn người?” Tiêu Túy đứng vững vàng lập tức hỏi.
“Ta trốn không thoát, dù sao cũng sẽ chết.” Đôi mắt phượng của hắn có chút tiếc nuối: “Ta xin lỗi, cuối cùng cũng không thể nghênh đón nàng và Quân Diệu…”
Tiêu Túy ngẩn ra một lát, rất nhanh giận tím cả mặt, không để ý lời khuyên của Ngọc Khuynh Hàn, đỡ hắn đi về phía nhóm phụ nữ và trẻ em: “Đừng nói những lời này, lúc trước Tiêu Túy bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước, là người và Ngọc Phách đế cơ đưa ta hồi phủ, khi đó Tiêu Túy đã nói, ơn nước chảy suối nguồn báo đáp. Lúc này người gặp nạn, Tiêu Túy chắc chắn liều chết bảo vệ, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.”
“Như vậy sẽ liên lụy ngươi! Huống chi, ngươi bị nhét vào lồng heo… Cũng là ta làm hại.” Ngọc Khuynh Hàn ra sức muốn đẩy Tiêu Túy ra. Không ngờ nàng bỗng nhiên dùng ra toàn lực ôm lấy hắn, nhiệt độ cơ thể nàng, hương hoa mai phảng phất trên búi tóc, sự kiên cường mang theo hơi thở yếu ớt của nữ nhi nhất thời vây quanh Ngọc Khuynh Hàn, làm thể xác và tinh thần hắn đều xúc động, thân thể cứng đờ.
“Lục điện hạ, về sau Quân Diệu trưởng thành, nhất định sẽ hỏi cha của mình. Nếu Tiêu Túy nói cho hắn, năm đó bởi vì nương thấy cha hắn chết mà không cứu, Quân Diệu làm sao chịu được.”
“Nàng…”
“Lục điện hạ, bên này.” Tiêu Túy một lần nữa đỡ Ngọc Khuynh Hàn, một bên nói với mấy gia đinh đào mộ: “Đào nhanh lên, mau!”
Tiếng thút thít của nhóm phụ nữ vang lên xung quanh, đầu tiên là sợ hãi nhìn Ngọc Khuynh Hàn, tiếp theo chuyển thành kinh ngạc, về sau có người minh bạch, hỏi: “Tiêu tam tiểu thư, người muốn giấu vị công tử này trong quan tài?”
Tiêu Túy nói: “Ta nhất định phải cứu hắn, thỉnh cầu các vị có thể hỗ trợ, nể tình ta thường xuyên thu xếp chuyện ở nghĩa trang.”
Ngọc Khuynh Hàn kinh ngạc nhìn nàng, từ lần đầu gặp nàng cho tới bây giờ đều là ngông nghênh, cương liệt không chịu thua. Thế nhưng vừa rồi nàng tự hạ thấp bản thân mình. Cái này… Là vì hắn?
Nhóm phụ nữ không có chần chờ, đều lựa chọn giúp Tiêu Túy cứu người.
Cầm lấy cái xẻng giúp đỡ đào mộ, đem nắp quan tài mở ra, Lục La và Tiêu Túy đỡ Ngọc Khuynh Hàn, để hắn tạm thời nằm ở trong quan tài.
Đậy nắp quan tài lên, gia đinh nhanh chóng lấp đất, trong chốc lát từng lớp đất che khuất quan tài tạo thành một núi nhỏ. m thanh truy binh ngày càng gần, Tiêu Túy phán đoán một chút, bọn họ vòng qua một cái sân thì sẽ đuổi tới nơi này.
“Ngươi, đem bia mộ dựng lên.” Tiêu Túy chỉ huy gia đinh: “Ba người các ngươi, đi đào một mộ bên cạnh, chỉ đào một nửa. Chờ truy binh tới lại đem đất lấp trở về, để cho bọn họ thấy.”
“Đúng vậy.” Lúc này không có thời gian hỏi nguyên nhân, chấp hành rồi nói sau.
Giành giật từng giây.
Có thể hỗ trợ mọi người người đều hỗ trợ.
Tiêu Túy không ngừng nhìn cửa chính trong sân nhỏ, môi mím thành một đường thẳng tắp, lúc thân ảnh đám truy binh xuất hiện ở cửa sân, tim nàng bỗng nhiên đập thật nhanh.
“Lục soát cho ta!” Thị vệ trưởng cầm đầu ra lệnh, một đám truy binh lập tức tiến hành tìm kiếm xung quanh.
Bọn binh lính tràn ngập sát khí, hành động thô lỗ dọa nhóm phụ nữ và trẻ em, trong lòng đều lo lắng Ngọc Khuynh Hàn bị phát hiện, có vẻ phá lệ khẩn trương.
Trong bóng tối, một giọng nói truyền đến: “Đây là đang đào mồ? Thì ra là Tiêu tam tiểu thư , đã trễ thế này sao lại ở nơi đen đủi này?”
Hai chữ “Đen đủi” làm nhóm phụ nữ và trẻ em tức đến đỏ đôi mắt. Ở đây chính là nơi người nhà họ an giấc ngàn thu, bọn họ đều là anh liệt!
Có người nhịn không được muốn tranh luận, lại bị người khác đè lại. Ban đêm có thể điều động nhiều thủ hạ như vậy có thể là quan nhỏ bình thường sao? Người này không đắc tội nổi!
Người nọ đến gần, khuôn mặt tươi cười quái dị, đi đến nơi nào đều sẽ mang đến rét lạnh, làm người không thoải mái. Ngọc Khuynh Huyền cười nói: “Tiêu Tam tiểu thư, ngươi vẫn khoẻ chứ.”
“Tiêu Túy gặp qua Tứ điện hạ.” Tiêu Túy hành lễ, biểu tình tự nhiên. Nhóm phụ nữ và trẻ em lại bị này xưng hô này dọa sợ, nhanh quỳ xuống đất, cũng có người không khỏi ở trong lòng oán trách Tiêu Túy sao lại liên lụy bọn họ chọc đại nhân vật như vậy.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Nghe hai người hàn thuyên thân thiện như thế làm Ngọc Vong Ngôn cảm thấy bản thân như là cô nhi bị gia tộc vứt bỏ. Trong lòng lửa giận vẫn dâng trào như cũ, lại nhiều thêm chua xót, ở chung với nhau khó tránh khỏi ngượng ngùng ấp úng.
Tấn vương nhìn lại Ngọc Vong Ngôn, nháy mắt này mặt đầy khí lạnh: “Bổn vương là đang giáo huấn cái nghiệt chủng này, hắn đã quên cha mẹ mình là ai.”
Ngọc Vong Ngôn trong lòng chua xót hơn.
Ngọc Khuynh Vân cười nói: “Tấn hoàng thúc bớt giận, phụ tử nào có chuyện trở thành thù, chuyện đã qua, không đáng chọc giận bản thân.”
Khí lạnh trên mặt Tấn vương nhạt ba phần: “Lần này bổn vương thật là tức điên.”
“Tấn hoàng thúc bớt giận.” Ngọc Khuynh Vân chắp tay: “Chất nhi làm người hòa giải, Tấn hoàng thúc cũng đừng quở trách Cẩn vương.”
Tấn vương trầm mặc sau một lúc lâu, vẫy tay áo nói: “Thôi, bổn vương cũng mệt mỏi, hôm nào Tứ điện hạ tới Tấn vương phủ ngồi đi.”
“Được.”
Từ khi Ngọc Khuynh Vân tiến vào, Ngọc Vong Ngôn không có nói nữa, hắn lẳng lặng nhìn thái độ phụ vương đối đãi hắn và Ngọc Khuynh Vân bất đồng, tương phản này rõ ràng đến chướng mắt. Thế nên sau khi tiễn phụ vương và Ngọc Khuynh Vân, trong lòng Ngọc Vong Ngôn xuất hiện rất nhiều hoài nghi.
Phụ vương kỳ lạ, mẫu phi kỳ lạ, theo thời gian bại lộ càng ngày càng nhiều. Có lẽ ngày xưa cũng có điều bại lộ, chỉ là hắn không để ở trong lòng, không nghĩ đến phương diện khác. Mà giờ phút này, những hoài nghi ngày xưa tích lũy, như là dây leo sinh trưởng tốt, nhanh chóng quấn lấy tâm hắn, làm cho hắn không thể không nghĩ ra suy đoán đáng sợ nhất…
Lo lắng cho Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn chạy nhanh trở lại phòng ngủ.
Điều khiến hắn vui mừng là Tiêu Sắt Sắt tỉnh lại, Ứng Trường An và y nữ đều nói nàng rất khỏe mạnh, không có việc gì, mạch đập của thai cũng rất ổn định, chỉ cần bổ sung một ít dược dưỡng thân là được.
Tâm Ngọc Vong Ngôn cuối cùng cũng nhẹ nhõm, y nữ lôi kéo Ứng Trường An và Lục Ý chạy nhanh lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
“Vong Ngôn…” Tiêu Sắt Sắt nhìn qua còn có chút suy yếu, mồ hôi trên khuôn mặt nàng óng ánh dầu mỡ, sợi tóc buông xuống trên vai, đổ qua hõm cổ, sợi này đến sợi khác, mảnh khảnh làm người ta đau lòng, lại có vài phần dụ hoặc.
Ngọc Vong Ngôn ngồi ở cạnh giường, đem nàng ôm trong ngực, cằm để ở trên vai nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sau một lúc lâu không nói lời nào.
Tiêu Sắt Sắt cười, nghẹn ngào: “Có phải ta lại làm chàng nhọc lòng hay không? Mấy ngày nay chàng nhất định không có ngủ tốt, dưới đôi mắt màu sắc nặng nề…”
“…”
“Vừa rồi nghe nói phụ vương tới tìm chàng, Vong Ngôn, phụ vương đánh chàng phải không? Là bởi vì ta đúng không?”
“…”
“Vong Ngôn?” Tiêu Sắt Sắt mềm mại ở trong lòng ngực hắn, vì sao hắn vẫn luôn trầm mặc?
“Sắt Sắt, để ta ôm nàng một chút, để sau lại nói được không?” Ngọc Vong Ngôn âm thanh rầu rĩ, mang theo cầu xin.
Hắn giống như thật sự bị “Mất đi” dọa sợ.
Tiêu Sắt Sắt chỉ cảm thấy nơi mềm nhất trong lòng bị chọc trúng, không đau, vừa chua xót vừa ngọt ngào. Nàng ở trong lòng ngực Ngọc Vong Ngôn cọ cọ, cho đến khi hắn lẩm bẩm bên tai: “Chúng ta nằm trong chăn chốc lát, chậm rãi nói đi.”
Mặt trời mọc lên ở phía đông, hoàng hôn đắm chìm ở chân trời. Khí hậu rét lạnh cũng không đánh đổ được sự ôn nhu trong phòng, mà ở một chỗ khác thành Thuận Kinh, có người đang liều mạng trốn tránh đuổi giết.
Hắn đã sớm nghĩ đến người của Ngọc Khuynh Huyền muốn giết hắn, nhưng ngàn trốn vạn trốn vẫn không né tránh được. Ở sau có binh lính truy đuổi, hắn chỉ có thể ở trong thành Thuận Kinh chạy trốn khắp nơi, không biết thân thể mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Thoát được cũng là lúc sức cùng kiệt, Ngọc Khuynh Hàn thấy một tòa đại viện yên lặng, bảng hiệu ghi bốn chữ “Trung liệt nghĩa trang”, cây cỏ héo rũ, mơ hồ vẫn phân biệt được.
Ở phía xa nghe thấy tiếng la của truy binh: “Ở bên kia! Giết hắn!”
Ngọc Khuynh Hàn trốn bất động, thấy mấy thị vệ thủ lăng đang ngủ, đành phải trốn đi vào.
Chỗ sâu trong nghĩa trang, gió lạnh rầu rĩ.
Vào ban đêm, màu xanh biếc cây bách biến thành xanh đen, từ trang nghiêm trở thành u ám. Gần đây Cát vương phản loạn, trong Kinh Thành náo loạn không nhỏ, lại có không ít dân binh tướng sĩ hy sinh, thi thể được mang tới nơi này, người nhà bọn họ cũng tụ tập ở đây lấy nước mắt rửa mặt.
Dưới gốc cây tùng xanh, Tiêu Túy khoác áo choàng lên đường hành tẩu, trên váy thêu hoa mai đỏ, trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ ràng.
Đã trễ thế này nhưng nhóm phụ nữ và trẻ em vẫn đang khóc nỉ non không rời khỏi nghĩa trang. Gió lạnh thổi qua lay động lá cây, tiếng khóc của họ càng trở nên bi thương u ám.
Tiêu Túy để Lục La đỡ, an ủi các nàng vài câu, gọi tùy thân mang đến bốn gia đinh giúp đỡ bọn họ đào mộ. Ngày thường ngoài việc nuôi nấng Quân Diệu thì cũng không làm việc khác, cho nên thường tới nơi này hỗ trợ chuẩn bị, an ủi những người đáng thương mất đi thân nhân.
Bọn gia đinh đang đào hố, lấp đất, xây mộ mới thật tốt.
Tiêu Túy phát ra tiếng thở dài, đi tới gần nhìn, lại bỗng nhiên nghe thấy chỗ tối có âm thanh khác thường.
“Người nào?” Nàng quát.
Có người đi ra từ phía sau một ngôi mộ, trên người mặc hoa phục, lại có vết thương, cả người đều là máu, bộ dáng suy yếu và chật vật, bước đi nhìn qua hơi miễn cưỡng, hắn giống như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Một người như vậy ban đêm xuống nghĩa trang, dọa cho nhóm phụ nữ và trẻ em đều kêu lên, lùi ra phía sau.
Tiêu Túy quát lạnh: “Bình tĩnh!” Đẩy Lục La ra, đi tới gần.
Lục La mặt trắng bệch nói: “Tam tiểu thư, nguy, nguy hiểm…”
Tiêu Túy không nghe Lục La, bước nhanh đến trước mặt Ngọc Khuynh Hàn. Một khắc nhìn thấy hắn nàng liền nhận ra, cho dù trên mặt hắn toàn là máu nhưng cặp mắt phượng trấn tĩnh kia làm nàng không thể nhận nhầm được.
“Tại sao người lại ở bên ngoài một mình thế này, còn bị trọng thương nữa?” Tiêu Túy thấp giọng hỏi, ở đây nhiều người, nàng không có hô lên ba chữ “Lục điện hạ”.
Ngọc Khuynh Hàn không kịp trả lời, phía bên cửa lớn nghĩa trang truyền đến tiếng hét của đám binh lính.
“Đi, vào bên trong lục soát!”
Tiêu Túy cả kinh, thấy Ngọc Khuynh Hàn lung lay sắp đổ, vội đỡ lấy hắn, hỏi: “Bọn họ đang đuổi giết ngươi?” Hắn chính là hoàng tử điện hạ, ai to gan như vậy?
“Nhị ca của ta… Tự mình mang người…” Ngọc Khuynh Hàn bỗng nhiên đẩy Tiêu Túy ra: “Ngươi mang nhóm phụ nữ và trẻ em đi! Nếu như bị nhị ca ta nhìn thấy, hắn sẽ diệt khẩu các ngươi!”
“Vậy còn người?” Tiêu Túy đứng vững vàng lập tức hỏi.
“Ta trốn không thoát, dù sao cũng sẽ chết.” Đôi mắt phượng của hắn có chút tiếc nuối: “Ta xin lỗi, cuối cùng cũng không thể nghênh đón nàng và Quân Diệu…”
Tiêu Túy ngẩn ra một lát, rất nhanh giận tím cả mặt, không để ý lời khuyên của Ngọc Khuynh Hàn, đỡ hắn đi về phía nhóm phụ nữ và trẻ em: “Đừng nói những lời này, lúc trước Tiêu Túy bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước, là người và Ngọc Phách đế cơ đưa ta hồi phủ, khi đó Tiêu Túy đã nói, ơn nước chảy suối nguồn báo đáp. Lúc này người gặp nạn, Tiêu Túy chắc chắn liều chết bảo vệ, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.”
“Như vậy sẽ liên lụy ngươi! Huống chi, ngươi bị nhét vào lồng heo… Cũng là ta làm hại.” Ngọc Khuynh Hàn ra sức muốn đẩy Tiêu Túy ra. Không ngờ nàng bỗng nhiên dùng ra toàn lực ôm lấy hắn, nhiệt độ cơ thể nàng, hương hoa mai phảng phất trên búi tóc, sự kiên cường mang theo hơi thở yếu ớt của nữ nhi nhất thời vây quanh Ngọc Khuynh Hàn, làm thể xác và tinh thần hắn đều xúc động, thân thể cứng đờ.
“Lục điện hạ, về sau Quân Diệu trưởng thành, nhất định sẽ hỏi cha của mình. Nếu Tiêu Túy nói cho hắn, năm đó bởi vì nương thấy cha hắn chết mà không cứu, Quân Diệu làm sao chịu được.”
“Nàng…”
“Lục điện hạ, bên này.” Tiêu Túy một lần nữa đỡ Ngọc Khuynh Hàn, một bên nói với mấy gia đinh đào mộ: “Đào nhanh lên, mau!”
Tiếng thút thít của nhóm phụ nữ vang lên xung quanh, đầu tiên là sợ hãi nhìn Ngọc Khuynh Hàn, tiếp theo chuyển thành kinh ngạc, về sau có người minh bạch, hỏi: “Tiêu tam tiểu thư, người muốn giấu vị công tử này trong quan tài?”
Tiêu Túy nói: “Ta nhất định phải cứu hắn, thỉnh cầu các vị có thể hỗ trợ, nể tình ta thường xuyên thu xếp chuyện ở nghĩa trang.”
Ngọc Khuynh Hàn kinh ngạc nhìn nàng, từ lần đầu gặp nàng cho tới bây giờ đều là ngông nghênh, cương liệt không chịu thua. Thế nhưng vừa rồi nàng tự hạ thấp bản thân mình. Cái này… Là vì hắn?
Nhóm phụ nữ không có chần chờ, đều lựa chọn giúp Tiêu Túy cứu người.
Cầm lấy cái xẻng giúp đỡ đào mộ, đem nắp quan tài mở ra, Lục La và Tiêu Túy đỡ Ngọc Khuynh Hàn, để hắn tạm thời nằm ở trong quan tài.
Đậy nắp quan tài lên, gia đinh nhanh chóng lấp đất, trong chốc lát từng lớp đất che khuất quan tài tạo thành một núi nhỏ. m thanh truy binh ngày càng gần, Tiêu Túy phán đoán một chút, bọn họ vòng qua một cái sân thì sẽ đuổi tới nơi này.
“Ngươi, đem bia mộ dựng lên.” Tiêu Túy chỉ huy gia đinh: “Ba người các ngươi, đi đào một mộ bên cạnh, chỉ đào một nửa. Chờ truy binh tới lại đem đất lấp trở về, để cho bọn họ thấy.”
“Đúng vậy.” Lúc này không có thời gian hỏi nguyên nhân, chấp hành rồi nói sau.
Giành giật từng giây.
Có thể hỗ trợ mọi người người đều hỗ trợ.
Tiêu Túy không ngừng nhìn cửa chính trong sân nhỏ, môi mím thành một đường thẳng tắp, lúc thân ảnh đám truy binh xuất hiện ở cửa sân, tim nàng bỗng nhiên đập thật nhanh.
“Lục soát cho ta!” Thị vệ trưởng cầm đầu ra lệnh, một đám truy binh lập tức tiến hành tìm kiếm xung quanh.
Bọn binh lính tràn ngập sát khí, hành động thô lỗ dọa nhóm phụ nữ và trẻ em, trong lòng đều lo lắng Ngọc Khuynh Hàn bị phát hiện, có vẻ phá lệ khẩn trương.
Trong bóng tối, một giọng nói truyền đến: “Đây là đang đào mồ? Thì ra là Tiêu tam tiểu thư , đã trễ thế này sao lại ở nơi đen đủi này?”
Hai chữ “Đen đủi” làm nhóm phụ nữ và trẻ em tức đến đỏ đôi mắt. Ở đây chính là nơi người nhà họ an giấc ngàn thu, bọn họ đều là anh liệt!
Có người nhịn không được muốn tranh luận, lại bị người khác đè lại. Ban đêm có thể điều động nhiều thủ hạ như vậy có thể là quan nhỏ bình thường sao? Người này không đắc tội nổi!
Người nọ đến gần, khuôn mặt tươi cười quái dị, đi đến nơi nào đều sẽ mang đến rét lạnh, làm người không thoải mái. Ngọc Khuynh Huyền cười nói: “Tiêu Tam tiểu thư, ngươi vẫn khoẻ chứ.”
“Tiêu Túy gặp qua Tứ điện hạ.” Tiêu Túy hành lễ, biểu tình tự nhiên. Nhóm phụ nữ và trẻ em lại bị này xưng hô này dọa sợ, nhanh quỳ xuống đất, cũng có người không khỏi ở trong lòng oán trách Tiêu Túy sao lại liên lụy bọn họ chọc đại nhân vật như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook