Long tộc, Yêu Tinh tộc… Đây đều là những chủng tộc mà Grambli không đề cập tới. Nhưng mà còn tộc Người Lùn đâu?

Tác Phi nói ra nghi hoặc của mình, Samuel bổ sung thêm: “Tộc Người Lùn là một nhánh nhỏ của Yêu Tinh tộc.”

Nguyên lai là như vậy. Lúc ấy, nghe bọn Grambli nói, từng câu chữ đều là chủng tộc chính mình bị hãm hại như thế nào, bị cắn nuốt như thế nào, trong giọng nói của bọn chúng tràn ngập sự thống hận đối với Jalands.

Bọn chúng nói thực phiến diện, một mặt cường điệu bản thân chịu ủy khuất, lại không hề nói tới nguyên nhân. Ngay lúc đó, tình huống rất hỗn loạn, Tác Phi bởi vì tiếp thu quá nhiều tin tức mà không có cách nào nhanh chóng đáp trả.

Nhưng hiện tại, sau khi cùng Samuel nói chuyện, cậu nghe được những điều khác với trước, hơn nữa vì đã đối thoại với Hull, trong lòng Tác Phi đối với việc này đã ẩn ẩn có chút rõ ràng.

Có nguyên nhân tất có hậu quả, bọn Grambli sợ hãi lực lượng Jalands, sợ hãi sẽ bị biến mất, nhưng bọn chúng không hề có ý tứ muốn tìm hiểu lý do. Bọn chúng cường thế muốn ly khai nơi này… Từ Từ, làm sao mà ly khai được? Ly khai rồi lại tới nơi nào?

Samuel nói: “Bọn chúng đích xác phải rời khỏi đây. Bọn chúng muốn trở lại cố hương của chính mình.”

Tác Phi giật mình. Grambli đã sớm rõ ràng nói với cậu rằng ‘Fell, chúng ta không thuộc về nơi này. Ta chỉ là muốn trở về cố hương của chúng ta.’

Lúc ấy, cậu chỉ cho rằng đây là một câu nói mang tính ẩn dụ của Grambli, nhưng hiện tại, xem ra câu nói này lại hoàn toàn là nghĩa trên mặt chữ. Những điều bọn Grambli hiểu biết so với trong tưởng tượng của Tác Phi nhiều hơn nhiều lắm, mà mục đích của bọn chúng cũng phi thường minh xác.

“Nhưng mà bọn chúng muốn rời đi như thế nào?”

Samuel nhìn cậu, dẫn dắt hỏi: “Ngẫm lại nào, ban đầu, Grambli đã làm gì?”

“Hắn hủy diệt thánh thụ của Tinh Linh tộc.”

“Đó là cái gì?”

“Là vinh quang mà thần ban cho Tinh Linh tộc.”

“Thần… Là ai?”

Đại não có chút mơ hồ của Tác Phi được khai sáng: “Thần… Là Jalands! Là thánh thụ mà Jalands ban cho Tinh Linh tộc! Thánh thụ chính là thần khí của Tinh Linh tộc!”

Tất cả mọi thứ trong nháy mắt trở nên sáng rõ. Tác Phi so với bất kì ai khác đều càng hiểu biết thiết lập của Jalands, mỗi chủng tộc đều có thần khí của riêng mình. Thần khí này cũng không phải là vũ khí cấp bậc cao, mà là một khí cụ đại biểu mà thần ban tặng. Có thần khí có công hiệu, mà có cái lại không thể kích hoạt được tác dụng gì.

Tác Phi đột ngột nhớ lại lúc ở thành Bennis, Grambli không tiếc trả giá đại giới để đoạt được thần khí Nhân tộc, rồi cậu lại nghĩ tới thần khí Cự Ma tộc ‘Huyễn Hình’, còn có ‘Dời Ảnh’…. Bọn chúng đích thật là có mục tiêu cực kì rõ ràng.

“Mục đích của bọn chúng là thu thập thần khí các chủng tộc?”

“Không,” Samuel hoàn toàn tương phản nói, “Mục đích cuối cùng của chúng là hủy diệt hết thảy những thứ thần ban.”

Chính xác, bọn chúng lúc đầu đã hủy diệt thánh thụ, hiện tại lại nắm giữ những thần khí đó mà không hề có động tác gì, bất quả là bởi vì những món đó còn có tác dụng khác, hoặc là còn chưa tới thời cơ tiêu hủy. Nhưng mục đích cuối cùng nhất định là phá hủy, nếu không bọn chúng không có khả năng ngay từ đầu đã làm hỏng một nửa thần khí Tinh Linh tộc.

“Nhưng là hủy xong liền thế nào?” Mới vừa hỏi ra miệng, kỳ thật dưới đáy lòng Tác Phi đã có đáp án.

Thời điểm thánh thụ biến mất, Tinh Linh tộc xảy ra chuyện gì?

Một nửa Valinor rơi vào vực sâu… Nếu là cây thánh thụ khác cũng bị hủy diệt, toàn bộ Valinor liền hoàn toàn tiêu thất.

Thần khí là cột trụ của Jalands, hủy diệt những thần khí ấy… chính là đang chém đứt cánh tay của Jalands, rồi sau đó nó sẽ không còn năng lực có thể vây khốn bọn chúng, bọn chúng có thể rời khỏi nơi đây.

Nhưng mà… đại giới này không khỏi là quá mức thảm trọng đi!

Hơn nữa, đến tột cùng thì bao nhiêu người có thể rời khỏi? Những tộc nhân đã mất đi lực lượng, vô pháp ly khai thì sao? Theo Jalands đồng thời biến mất ư?

Trong nháy mắt, Tác Phi cảm giác sau lưng một mảnh lạnh lẽo.

“Bọn chúng điên rồi sao?” Tác Phi vô pháp lý giải loại hành vi này. Vì sao sẽ cực đoan như vậy.

Samuel nhíu mắt, nhẹ giọng nói: “Trong lòng chúng có quỷ, chúng đang sợ hãi…”

Âm thanh của hắn rất thấp, Tác Phi nghe không rõ, cậu vừa định hỏi lại một câu, Samuel lại bỗng nhiên nhìn về phía cậu, nắm tay cậu nói: “Thế nào, cảm thấy tốt hơn chưa? Trở về nghỉ ngơi?”

Tác Phi còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng cậu rõ ràng nhìn ra rằng Samuel không muốn nói tiếp. Nghĩ nghĩ một chút, Tác Phi cũng không hỏi ra.

Hai người bất tri bất giác đã đi dạo một tiếng đồng hồ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Lá của cây cối xung quanh đáng ngạc nhiên lại phát ra ánh huỳnh quang, tỏa sáng rực rỡ đủ màu, như là những ngôi sao rơi xuống trần gian này, phi thường xinh đẹp.

Bọn họ không đi lại đường cũ. Samuel giương rộng cánh, Tác Phi liền hiểu. Cậu cong cong ánh mắt, hết sức chủ động ôm lấy hắn. Tư thế thật sự không thể nói là xinh đẹp, giống như một bé koala.

Samuel chế trụ thắt lưng cậu, giúp cậu điều chỉnh phương hướng một chút. Tác Phi có chút bất mãn. Ôm công chúa cái gì chứ, còn không bằng koala đâu.

Bất quá, không đợi cậu có điều oán giận, Samuel đã vỗ cánh bay cao. Cảm giác vô trọng bỗng nhiên ập tới làm cho Tác Phi mơ mơ hồ hồ, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại mĩ lệ đến mức khiến cậu mở to mắt.

Lá cây mang ánh huỳnh quang nhẹ nhàng lay động, như là một hải dương hội tụ một dải ánh sao, hơi hơi nhấp nhô, yên tĩnh tường hòa, là cảnh sắc dễ dàng khiến cho tâm linh con người ta thả lỏng.

Tác Phi kinh ngạc nhìn, bỗng nhiên khẽ mỉm cười ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện Samuel.

Dưới ánh sáng chiếu rọi của mảnh huỳnh quang, dung nhan Samuel hiển lộ ra sự nhu hòa mà bình thường không hề có, bên trong cặp đồng tử tím kia là sự thâm tình không chút nào che giấu. Tác Phi lẳng lặng nhìn, loại cảm giác tại trong mắt đối phương chỉ nhìn thấy bản thân mình này hết sức chân thành.

Cậu nhếch môi khẽ cười, tiến tới gần dùng sức hôn Samuel, sau đó ngốc hề hề nói: “Samuel, anh thật là đẹp trai. Anh là người đẹp trai nhất em từng thấy, nhìn thế nào cũng không đủ…”

Cậu nói còn chưa xong, miệng đã bị ngăn chặn lại. Tác Phi khép mắt lại, bám lấy Samuel, hưởng thụ nụ hôn khiến cậu tâm thần nhộn nhạo này.

***

Trong nhà gỗ.

Hull đã biến mất một cách khó hiểu, Salva biến thành bộ dáng Hull. Gã nhìn nam tử xinh đẹp với mái tóc dài xanh biếc cùng đồng tử phỉ thúy trong gương, khẽ cười cười, thần thái kia lại trương dương tùy ý, hoàn toàn vẻ mặt của bản thân Salva.

Gã nhíu nhíu mày, đối với nam tử tóc lam bên người nói: “Hans, điều chỉnh thần thái một chút.”

“Vâng, chủ nhân.”

Một lát sau, Salva lại mỉm cười, lần này lại cực kì bất đồng, là một nụ cười thật nhẹ, con ngươi phỉ thúy thật nhu hòa, giữa đôi mày lại có một vẻ u sầu rõ rệt.

“Khuôn mặt này của Hull lớn lên thật sự không còn gì để chê.”

Gã đây là lầm bầm lầu bầu, cũng không muốn ai đáp lại. Gã đứng trước gương làm ra thử rất nhiều biểu tình, phát hiện đều không sai biệt chút nào, mới xoay người nói với nam tử tóc lam: “Như thế nào, có thể hoàn toàn xâm chiếm được tinh thần của hắn sao?”

Hans bình tĩnh nói: “Sức chống cự của kí chủ cực kì mạnh, trong khoảng thời gian ngắn rất khó toàn bộ xâm chiếm. Bất quá, nếu không quan tâm tới tinh thần lực của kí chủ thì có thể đẩy nhanh tiến trình.”

Hậu quả của việc làm như vậy là sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho đại não của Hull. Salva nhíu mày nói: “Không cần phải gấp, có thể chậm một chút, không được gây bất cứ thương tích gì đối với hắn.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Nói như vậy, ít nhất yêu cầu thời gian bao lâu?”

“Sáng ngày mai có thể làm được.”

“Sáng ngày mai?” Salva trầm ngâm một chút rồi nói, “Có thể, thời gian vừa đúng lúc. Trước hết đem những kí ức đã đạt được nói cho ta biết.”

“Vâng, chủ nhân.”

Một lát sau, Salva hé mắt: “Thần khí hồi sinh, muốn làm Veeshan Cindy – thê tử của Grambli – sống lại sao? Thật đúng là gây phiền phức.”

Gã không tiếp tục nói chuyện với Hans, ngược lại là từ trong túi không gian lấy ra một quả cầu thủy tinh nho nhỏ, chứa vào nó một đoạn tin ngắn, sau đó dán lên trên một cái truyền tống phù, ném ra ngoài.

Nhìn quả cầu thủy tinh kia biến mất giữa bầu trời đêm, Salva nhếch khóe môi: “Chờ kịch hay mở màn đi.”

Sau khi quả cầu tiêu thất tại Long cốc, không bao lâu sau đã xuất hiện ở Ma Vực.

Grambli vươn tay tiếp nhận được no, tin tức bên trong lập tức truyền ra. Hắn híp mắt suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy đi tới Ma Cung.

Linde vừa mới từ lãnh địa Thú nhân trở về, gã cùng với Harris đàm phán cũng không thuận lợi. vị vương của Thú nhân tộc lần này thực trẻ tuổi nhưng chỉ số thông minh cũng không phải là cao thường thường, hơn nữa khéo đưa đẩy, làm cho người khác không thể nào hạ thủ. Cái tư thái dầu muối bất xâm này thật sự không giống một Thú nhân.

Tại thời điểm Grambli xuất hiện, Linde đang cùng người khác nói chuyện. Linde nhìn thấy Grambli đến liền phất tay, người nọ đứng dậy cáo lui.

Trong đại điện không còn ai khác. Linde hỏi: “Như thế nào?”

Grambli trực tiếp tung quả cầu thủy tinh qua cho gã: “Là tin tức Brand* truyền tới. Hắn đã tìm được chỗ của thần khí hồi sinh và Huyễn Hình.”

Nghe nói như vậy, ánh mắt Linde đột nhiên sáng ngời, hỏi: “Ở nơi nào?”

Grambli nói: “Long cốc.”

“Long cốc? Chỗ kia không phải là sớm đã…”

“Phong ấn đã mở ra.”

“Đứa con trai bảo bối của ngươi kia cũng thật không đơn giản.”

Grambli không nói gì, Linde lại nở nụ cười: “Nếu phong ấn đã giải trừ, chúng ta còn đang ở đây chờ cái gì?”

“Triệu tập tất cả binh lực, lần này cần phải thu hồi lại hai món thần khí đó!”

Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau Tác Phi đã tỉnh lại, nhưng mà Hull còn chưa tới. Cậu lo lắng tới mức muốn đi phá cửa, nhưng lại không dám. Vạn nhất đắc tội Hull thì làm như thế nào.

Đã đợi trong một khoảng thời gian dài thì thêm chốc lát này cũng chẳng sau, Tác Phi như vậy mà an ủi chính mình, dù sao hôm nay vô luận thế nào cũng muốn làm cho Veeshan sống lại!

Nghĩ như vậy, cậu lại chạy tới phòng bếp làm một bữa sáng phi thường phong phú, đợi Hull tỉnh dậy.

Ngày hôm qua cậu đã biết được khẩu vị của Hull, bữa sáng càng cực kì tận tâm: bánh bao nướng nhân nấm và rau xanh xốp xốp giòn giòn, dùng chung với một ly nước ép dâu và sago*, thoạt nhìn quả là cảnh đẹp ý vui.

Mấy thứ này vừa mới chuẩn bị tốt, Hull cuối cùng cũng tới đây. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Hull thoạt nhìn tinh thần tốt hơn rất nhiều, chẳng qua vẫn là có chút mỏi mệt. Tiêu hao thật sự quá lớn, làm sao có thể ngủ một đêm liền hồi sức hoàn toàn.

Hull hướng Samuel và Tác Phi chào hỏi. Nhìn đến bữa sáng, khóe miệng y hơi gợi lên một ý cười nhợt nhạt, rồi nói với Tác Phi: “Cám ơn.”

Tác Phi khoát tay. Cậu còn đang chờ Hull ăn cho no rồi bắt đầu thao tác hồi sinh Veeshan đây.

Hull cũng không nhiều lời, sau khi ăn xong liền vào thẳng chủ đề.

“Ngươi có vật dẫn để hồi sinh không?”

Tác Phi gật gật đầu, từ chỗ Samuel lấy quả cầu ký ức của Veeshan ra. “Đây là cầu ký ức cuối cùng nàng lưu lại.”

Hull nhìn nhìn, cũng gật đầu nói: “Như vậy là tốt nhất.”

Tác Phi vẫn luôn hết sức cẩn thận mà cầm cầu ký ức. Cậu không đưa cho Hull. Tuy rằng đã tin tưởng rằng Hull là đang giúp đỡ mình, nhưng đây là chuyện mấu chốt, cậu vẫn là hy vọng mình có thể tự thân vận động, không xảy ra một chút sai lầm nào.

“Còn cần chuẩn bị cái gì sao?”

Hull nói: “Có thể rồi. Tới đây đi, đưa thần khí hồi sinh cho ta.”

Tác Phi dừng một chút bảo: “Ngươi nói cho ta biết phương pháp, ta sẽ tự thao tác.”

Hull nhíu lại đôi mắt: “Không tin ta sao? Trước đây ta có thể đưa thần khí cho ngươi, bây giờ ta lại không được phép đổi ý?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương