——
“Vọng Thư:
Gần đây có kết bạn với một người, cậu ấy chỉ cho tớ rất nhiều phương pháp học tập thực dụng.

Những phương pháp này rất hữu ích, hy vọng thành tích của tớ sẽ cải thiện nhanh chóng.
Nhanh thật đã ba tuần từ khi nhập học, từ đầu tuần này, mỗi đêm tớ đều luyện một chút đề toán.

Vừa mới bắt đầu nên hiệu suất còn chậm, đề đọc không hiểu, công thức thì chưa nhớ, phải mày mò từng cuốn sách một.

Mỗi đề làm rất lâu, có khi một giờ rưỡi khuya mới được ngủ.

Dù mệt nhưng trong lòng tớ lại rất hăng hái.

Mỗi khi đi ngủ, tớ vô cùng mãn nguyện vì bản thân sống không hề lãng phí, không có lỗi với mình, với bất kỳ ai.
Vọng Thư, thời gian là một thứ thật thần kỳ.

Lúc này viết thư cho cậu, gõ chữ này là đang 11h39’, gõ chữ này nữa là đã 11h40’.

Tương lai dường như cách xa 1000 năm thế mà chớp mắt cái đã vội vàng trôi qua.

Thật r đối với tớ mà nói việc thức đêm học tập rất mệt.

Nhưng dù sao đi nữa ngày này năm sau mọi thứ đều sẽ trở thành quá khứ.
Mong lúc đó, tớ đã ở trong ký túc xá bình tĩnh nói cho cậu biết rằng: Chà, giờ này năm ngoái, tớ còn đang viết thư cho cậu.

Tháng ngày ấy thật khó khăn song may mắn thay tớ đã vượt qua được tất cả.

Được như vậy thì tốt biết mấy.
Khuya quá rồi, không viết nữa.
Vọng Thư, học giỏi và chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Đặt điện thoại di động xuống, Lộ Miêu nhìn đồng hồ đã sắp mười hai giờ.

Cô vặn vặn cổ, đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc mở cửa, trong lòng còn tính giải thêm một đề.
Trong phòng Tần Hoài đèn vẫn sáng, tia sáng từ khe cửa lọt ra.

Lộ Miêu đạp lên chùm tia sáng yếu ớt đó, vô cớ thấy vui vẻ hơn.
Đi vệ sinh xong, Lộ Miêu về phòng mở hết cửa sổ ra.

Đêm đã khuya, gió từ cánh đồng thổi vào mát vô cùng, xua tan cái nóng của mùa hè dưới mái hiên.

Cô thấy thật dễ chịu thế nên đứng trước cửa sổ một lúc.

Nhìn mộ của Thẩm Tĩnh phía xa, cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Nhớ lại chuyện đã qua.
Vài năm trước, Lộ Thành Quốc như những người chồng chuyên quyền độc đoán, gia trưởng.

Ông xem Thẩm Tĩnh là đồ vật có thể tùy ý trút giận.

Khi không hài lòng là tùy ý quát mắng.

Thẩm Tĩnh không phải là người cứng rắn, bị mắng cũng chỉ biết khóc thầm ở trong phòng.
Mỗi lần Lộ Miêu đứng ra bảo vệ mẹ sẽ càng làm Lộ Thành Quốc tức điên lên.

Lộ Miêu hy vọng, đợi sau này dù có phải nhặt ve chai kiếm tiền, cô cũng phải đưa mẹ đi, hai người chẳng thể ở cùng với Lộ Thành Quốc được nữa.
Tuy xưa nay không động tay động chân, nhưng ông chẳng kiểm soát được dáng vẻ khi tức điên lên.

Mỗi lần như vậy, cô lo sẽ có ngày thình lình xảy ra chuyện lớn.
Và rồi nó đã xảy ra.
Nửa đầu năm, Thẩm Tĩnh phát hiện mắc bệnh ung thư, căn bệnh phát triển rất nhanh.

Hồi tháng 4 bệnh tình đã vô cùng nghiêm trọng, mắt thường có thể thấy bà đang yếu dần.

Một ngày, sắc mặt bà tái nhợt nằm trên giường bệnh nói với Lộ Miêu phải học cho giỏi, đậu một trường tốt, nếu không bà chẳng yên lòng.
Lộ Miêu nghe theo, lại không biết phải làm sao.
Tuy thành tích hồi cấp 2 rất tốt, cơ mà bắt đầu học kỳ 2 của lớp 10 cô không chăm chỉ học tập.

Thật khó nếu trong 2 tháng phải học hết tất cả.
Nhưng cô càng không thể nói với Thẩm Tĩnh mình không làm được.
Một người sắp đi đến cuối đời thì ta nên thỏa mãn tất cả yêu cầu của họ.

Huống chi cô còn là con của bà, bổn phận là phải làm cho mẹ mình hạnh phúc.
Khoảng thời gian đó Lộ Miêu mệt tối mắt tối mũi.

Lộ Thành Quốc không muốn chăm sóc Thẩm Tĩnh, Thẩm Tĩnh lại không có người thân.

Chỉ mình cô ban ngày học ở trường, ban đêm tới bệnh viện, vừa chăm sóc vừa thức đêm học bài.

Hồi đó, cô thường ngồi ngoài ban công để học.

Nhiều lần, Thẩm Tĩnh phải truyền nước trong đêm, một mình cô vừa phải trông mẹ vừa học bài, không nhịn được mà khóc.
Cô chẳng sợ học hành khổ cực, chỉ đơn giản là không thấy hy vọng.
Dù đã cố gắng nhưng thời gian còn lại không nhiều.

Ngày 1 tháng 6 Quốc tế thiếu nhi, Thẩm Tĩnh qua đời.

Khi đó, có mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ biểu diễn múa hát ở ven đường.

Lộ Miêu xanh mặt chạy như bay đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy thi thể được phủ tấm vải trắng.

Vài ngày sau thi đại học, cô chỉ thi được 400 điểm.
Chẳng qua những chuyện đó đã là 3 tháng trước, khi nhớ lại cô luôn ngẩn người một hồi.
Khó chịu, hạnh phúc, lẻ loi thế mà một mình cô đã trải qua hết? Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lộ Miêu thẫn thờ lúc lâu, mãi khi trong phòng Tần Hoài truyền ra tiếng thu dọn đồ đạc mới lấy lại tinh thần.
Lộ Miêu vỗ vỗ mặt.
Đừng nghĩ nhiều nữa, hãy tập trung vào việc học.

Tuần sau sẽ tổ chức kỳ thi tháng đầu tiên, nhất định không được thả lỏng.
Khi học, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng.

Trong thời gian ôn thi, mỗi ngày Lộ Miêu đều bận làm đề, nghe giảng và học thuộc.

Cô ước một ngày có thể có 48 tiếng.

Cứ thế, cô cảm giác mình chỉ cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, thế mà kỳ thi tháng đã tới.
Đối với kỳ thi lần này, Lộ Miêu cực kỳ chú trọng, lúc bắt đầu viết tên đã vô cùng nghiêm túc, tập trung tinh thần để đạt kết quả tốt.

Đây là cách kiểm tra sự nỗ lực của một tháng này.

Đáng tiếc, đôi khi chuyện tốt đẹp luôn sinh ra sóng gió.
Buổi chiều trong phòng thi toán, Lộ Miêu đang tập trung làm bài, đột nhiên một trận gió thổi vào.

Cô nghe tiếng các bạn học xung quanh hốt hoảng đè bài thi lại.

Cô còn chưa kịp làm gì, giây tiếp theo, một mảnh giấy màu trắng bay tới, đáp đúng xuống lối đi giữa Lộ Miêu và bạn bên cạnh.
Theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn xuống dưới, vừa liếc mắt đã thấy lít nha lít nhít công thức trên mảnh giấy.
Tim hẫng một nhịp, mảnh giấy này ở gần quá nhìn như cô đang gian lận.
Cô nhìn về phía bạn bên cạnh, ánh mắt hoảng hốt của bạn nam đó thoáng chạm vào ánh mắt Lộ Miêu.

Sau đó cậu ta vội quay đầu đi, cầm bút nhìn tờ giấy thi như không biết chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ miếng giấy chẳng liên quan gì tới cậu ta cả.
Lộ Miêu nhíu mày, suy nghĩ hai giây, quyết định giả vờ không thấy gì.

Thời gian thi rất quý giá, không thể lãng phí từng giây từng phút, trước tiên làm bài đã.
Đáng tiếc, lúc này giám thị đi tới cạnh cô, nhặt miếng giấy lên cẩn thận xem xét.

Sau đó ánh mắt tức giận nhìn Lộ Miêu và bạn nam đó nghiêm khắc hỏi: “Cái này của ai?”
Cậu ta không lên tiếng.
Thấy không ai trả lời, giám thị lại hỏi nữa, giọng điệu lạnh lùng hơn trước.
Phòng thi cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng lật bài, viết nháp đều ngừng lại.

Tựa như lúc này ai mà phát ra tiếng động sẽ bị nhìn chằm chằm lập tức.
Tuy rằng không phải phao của mình, nhưng Lộ Miêu không khống chế được lòng bàn tay cầm bút đổ mồ hôi.
Ba giây sau, cô nghe thấy giọng nói của giám thị.
“Nếu không ai nói, hai người cùng tôi đi ra ngoài.” Giám thị nhìn Lộ Miêu và bạn nam nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương