Trốn Thê Của Thất Vương
-
Chương 15: Nhàn khách điếm
-“Gia, một chuyến này chúng ta đi cứu thái tử gia, nguy hiểm dị thường. Người như thế nào tùy tiện đem chiến bào đưa cho vị cô nương không quen biết kia.”
-“Ngươi không tin thực lực của bổn vương?” Ngữ khí bình thản.
-“Không dám! Vương gia là Chiến thần xuống trần, trong thiên hạ không ai có thể là đối thủ của vương gia!” Người áo xanh sợ hãi quỳ xuống đất ôm quyền.
-“Chính là chiến bào là sư phụ của vương gia tặng, mùa đông chống lạnh, mùa hạ chống nóng, đao thương không thể chém đứt…” Còn muốn tiếp tục nói.
-“Nàng ấy cần” Nhưng là nhàn nhạt nói.
-“nhưng, nhưng là..”
-“Kinh Dao, ngươi thật càng ngày càng dài dòng, không thấy gia đang phiền sao?” áo trắng công tử đứng ở bên kia nói, trên mặt có ý cười.
-“Ngươi câm miệng, kia là vật hộ thân của gia. Ngươi là tổn hại an toàn của gia”
-“Ngươi nói tổn hại an toàn của gia, ta Vân Dật chính là dùng mệnh cũng sẽ che chở gia chu toàn”
Mắt thấy hai người muốn ồn ào
-“Im miệng!”Một câu lạnh lùng đến, hai người lập tức cấm thanh.
Đô thành.
-“A….”
Ta cực kì vui vẻ! rốt cuộc cũng đến Đô thành.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Bên tai truyền đến các thanh âm mời mua hàng. Không hổ danh là thủ đô của Đông Phương quốc, trên đường nam nam nữ nữ đi lại nhộn nhịp. Xem nữ tử Giang Nam dịu dàng, tú lệ phong tình, lại xem nữ tử kinh thành, làm cho người ta có cảm giác sáng ngời dôi mắt. Tay áo, váy dài, nhan sắc đủ loại, hồng, tím, vàng, xanh diễm lệ, đặc biệt màu đỏ. Xem ra trên đường lưu hành váy đỏ.
Tự do, đầy đặn, hoa mĩ, mượt mà. Xem ra phong cách trang phục nơi này rất được a.
Khoác vào tấm áo choàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời, hắc hắc, không chiếu được vào. Tiên tiến a, không nghĩ tới cổ nhân tiên tiến như vậy, cùng hiện đại so sánh chẳng những đẹp mà còn có thể cách nhiệt nữa.
Cái gì làm ta chói mắt vậy. Đi đến nhìn lên, hãn, thật sự là nhiều tiền. Chữ trên tấm biển cư nhiên là vàng – Nhàn-Khách-Điếm. Ta ngất xỉu, không phải chỉ là gian khách điếm thôi sao? Cần gì khoa trương như vậy? Không sợ làm hỏng ánh mắt mọi người sao chứ? Đến gần gian khách điếm xa hoa, cửa có hai phục vụ sinh đừng chào, hắc, có điểm cảm giác giống khách sạn năm sao, nhấc chân muốn tiến vào cửa.
-“Vị tiểu thư, thỉnh dừng lại” Hai vị dễ nhìn nghiêm túc nhìn ta.
-“A” Ta ngất,ta rõ ràng mặc nam trang nha. Được rồi, ta quả thật là nữ nhân, như thế nào? Nữ nhân không thể vào sao?
-“Vì cái gì muốn dừng lại?”
Hai người kai không có nhiều lời, nhìn ta. Bên trong đi ra một người mặc trang phục tiểu nhị nói –“Cô nương chắc là người từ nơi khác đến, Nhàn Khách điếm chúng ta không phải người tầm thường là có thể đến, cô nương hãy mau rời đi thôi”
-“Ngươi không tin thực lực của bổn vương?” Ngữ khí bình thản.
-“Không dám! Vương gia là Chiến thần xuống trần, trong thiên hạ không ai có thể là đối thủ của vương gia!” Người áo xanh sợ hãi quỳ xuống đất ôm quyền.
-“Chính là chiến bào là sư phụ của vương gia tặng, mùa đông chống lạnh, mùa hạ chống nóng, đao thương không thể chém đứt…” Còn muốn tiếp tục nói.
-“Nàng ấy cần” Nhưng là nhàn nhạt nói.
-“nhưng, nhưng là..”
-“Kinh Dao, ngươi thật càng ngày càng dài dòng, không thấy gia đang phiền sao?” áo trắng công tử đứng ở bên kia nói, trên mặt có ý cười.
-“Ngươi câm miệng, kia là vật hộ thân của gia. Ngươi là tổn hại an toàn của gia”
-“Ngươi nói tổn hại an toàn của gia, ta Vân Dật chính là dùng mệnh cũng sẽ che chở gia chu toàn”
Mắt thấy hai người muốn ồn ào
-“Im miệng!”Một câu lạnh lùng đến, hai người lập tức cấm thanh.
Đô thành.
-“A….”
Ta cực kì vui vẻ! rốt cuộc cũng đến Đô thành.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Bên tai truyền đến các thanh âm mời mua hàng. Không hổ danh là thủ đô của Đông Phương quốc, trên đường nam nam nữ nữ đi lại nhộn nhịp. Xem nữ tử Giang Nam dịu dàng, tú lệ phong tình, lại xem nữ tử kinh thành, làm cho người ta có cảm giác sáng ngời dôi mắt. Tay áo, váy dài, nhan sắc đủ loại, hồng, tím, vàng, xanh diễm lệ, đặc biệt màu đỏ. Xem ra trên đường lưu hành váy đỏ.
Tự do, đầy đặn, hoa mĩ, mượt mà. Xem ra phong cách trang phục nơi này rất được a.
Khoác vào tấm áo choàng, ngẩng đầu nhìn mặt trời, hắc hắc, không chiếu được vào. Tiên tiến a, không nghĩ tới cổ nhân tiên tiến như vậy, cùng hiện đại so sánh chẳng những đẹp mà còn có thể cách nhiệt nữa.
Cái gì làm ta chói mắt vậy. Đi đến nhìn lên, hãn, thật sự là nhiều tiền. Chữ trên tấm biển cư nhiên là vàng – Nhàn-Khách-Điếm. Ta ngất xỉu, không phải chỉ là gian khách điếm thôi sao? Cần gì khoa trương như vậy? Không sợ làm hỏng ánh mắt mọi người sao chứ? Đến gần gian khách điếm xa hoa, cửa có hai phục vụ sinh đừng chào, hắc, có điểm cảm giác giống khách sạn năm sao, nhấc chân muốn tiến vào cửa.
-“Vị tiểu thư, thỉnh dừng lại” Hai vị dễ nhìn nghiêm túc nhìn ta.
-“A” Ta ngất,ta rõ ràng mặc nam trang nha. Được rồi, ta quả thật là nữ nhân, như thế nào? Nữ nhân không thể vào sao?
-“Vì cái gì muốn dừng lại?”
Hai người kai không có nhiều lời, nhìn ta. Bên trong đi ra một người mặc trang phục tiểu nhị nói –“Cô nương chắc là người từ nơi khác đến, Nhàn Khách điếm chúng ta không phải người tầm thường là có thể đến, cô nương hãy mau rời đi thôi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook