Trốn Thê Của Thất Vương
-
Chương 16: Nhàn khách điếm (hạ)
Ta đang muốn phát hỏa, bên trong truyền đến giọng một người.
-“Buông ra, mau mời tiểu thư tiến vào”
Tiểu nhị lập tức tất cung tất kính hoan nghênh ta đi vào. Người vừa mới nói chuyện tự mình nghênh đón –“Tiểu thư, mời ngồi” Xoay người hướng tiểu nhị
-“Còn không mau mang rượu và đồ ăn lên, tiểu tử không có mắt. Tiểu nhân thỉnh an tiểu thư.” Nói xong đối ta vái chào.
Đây là chỗ nào nha? Ta dùng ánh mắt hỏi Tiểu Lục. Tiểu Lục lung lay đầu. Vị chưởng quầy kia thập phần khách khí nói –“Vừa rồi có chút đắc tội tiểu thư, thỉnh tiểu thư bỏ qua, không cần cùng nô tài so đo”
Lúc này đồ ăn cũng mang đi lên, đây là cơm gì? Ta không nói, ăn thử.
-“Tiểu thư, người…” Hắn ý chỉ ta ăn rất không có hình tượng thục nữ. Kéo Tiểu Lục ngồi xuống, cùng nhau lang thôn hổ yết.
-“Chưởng quầy, vì bảo trì sự hiển quý sang trọng của khách điếm, chúng ta luôn luôn chỉ tiếp sinh ý của quan lại, hoàng thân quốc thích. Tiểu nha đầu này, quần áo cổ quái, lớn lên giống…”
-“Ba” Chưởng quầy vung tay tát một cái –“Ngươi này ngu xuẩn không có mắt, hôm nay thiếu chút nữa phá hoại khách điếm. Áo choàng vị cô nương kia mặc ngươi biết là của ai không?”
-“Đấy không phải là một cái áo đen…”
-“Ba” Lại là một cái tát –“Cho nên nói ngươi không có mắt, vị cô nương kia bộ mặt thanh tú, ánh mắt lộ vẻ quý khí, vừa thấy liền biết không giống người thường, vị cô nương gia nào dám tùy ý thế kia”Chỉ vào Kim Mịch Nhi đang cuồng gặm chân gà. ( đúng là *rất quý khí*). Tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm,quả thật không có.
-“Còn có kiện áo choàng nàng ta đang mặc, ngươi có biết không? Kia chính là chiến bào của chiến thần Thất Vương gia nha!” Thanh âm của chưởng quầy có chút run rẩy, nghe nói Thất vương qua mặc nó, viết lên thần thoại bất bại.
-“Cái, cái, cái gì, Thất vương gia” Tiểu nhị dĩ nhiên nói không lên lời.
Vị chưởng quầy kia gật đầu nói –“Thất vương cùng chủ tử đến quá một lần, ta chính mắt thấy hắn mặc áo choàng này, đồ đằng trên cổ áo giống nhau như đúc, tuyệt đối không sai. Vị tiểu cô nương kia cư nhiên mặc chiến bào của Thất vương gia, ngươi nói quan hệ của bọn họ không thân sao chứ?”
Tiểu nhị nghe được những lời này, hai chân mềm nhũn ngồi xuống, má ơi! Cả Đông Phương quốc đều biết, chọc ai chứ chớ chọc Thất vương gia.Nghe nói hắn lúc còn nhỏ chính là tính tình cổ quái, cứng mềm không ăn, liền ngay cả lão hoàng đế là cha hắn cũng không có biện pháp, lúc này mới đưa đến Hạc Minh sơn nơi ở của Tinh Vân chân nhân học nghệ. Bảy năm sau học thành tài, mười lăm tuổi dẫn binh xuất chinh, sất sá phong vân, chưa bao giờ thất bại, được truyền là chiến thần.
A! No rồi –“Lão bản, tính tiền”
-“Không cần, không cần, tiểu thư quang lâm bổn điếm đã là vinh hạnh lớn của bổn điếm, nào dám lấy tiền a” Hãn, không cần tiền sao. Bổn tiểu thư chạy lấy người nha, ngươi đừng hối hận.
Vì thế, ta thật không khách khí lau miệng, cũng không quay đầu lại rời đi.
-“Buông ra, mau mời tiểu thư tiến vào”
Tiểu nhị lập tức tất cung tất kính hoan nghênh ta đi vào. Người vừa mới nói chuyện tự mình nghênh đón –“Tiểu thư, mời ngồi” Xoay người hướng tiểu nhị
-“Còn không mau mang rượu và đồ ăn lên, tiểu tử không có mắt. Tiểu nhân thỉnh an tiểu thư.” Nói xong đối ta vái chào.
Đây là chỗ nào nha? Ta dùng ánh mắt hỏi Tiểu Lục. Tiểu Lục lung lay đầu. Vị chưởng quầy kia thập phần khách khí nói –“Vừa rồi có chút đắc tội tiểu thư, thỉnh tiểu thư bỏ qua, không cần cùng nô tài so đo”
Lúc này đồ ăn cũng mang đi lên, đây là cơm gì? Ta không nói, ăn thử.
-“Tiểu thư, người…” Hắn ý chỉ ta ăn rất không có hình tượng thục nữ. Kéo Tiểu Lục ngồi xuống, cùng nhau lang thôn hổ yết.
-“Chưởng quầy, vì bảo trì sự hiển quý sang trọng của khách điếm, chúng ta luôn luôn chỉ tiếp sinh ý của quan lại, hoàng thân quốc thích. Tiểu nha đầu này, quần áo cổ quái, lớn lên giống…”
-“Ba” Chưởng quầy vung tay tát một cái –“Ngươi này ngu xuẩn không có mắt, hôm nay thiếu chút nữa phá hoại khách điếm. Áo choàng vị cô nương kia mặc ngươi biết là của ai không?”
-“Đấy không phải là một cái áo đen…”
-“Ba” Lại là một cái tát –“Cho nên nói ngươi không có mắt, vị cô nương kia bộ mặt thanh tú, ánh mắt lộ vẻ quý khí, vừa thấy liền biết không giống người thường, vị cô nương gia nào dám tùy ý thế kia”Chỉ vào Kim Mịch Nhi đang cuồng gặm chân gà. ( đúng là *rất quý khí*). Tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm,quả thật không có.
-“Còn có kiện áo choàng nàng ta đang mặc, ngươi có biết không? Kia chính là chiến bào của chiến thần Thất Vương gia nha!” Thanh âm của chưởng quầy có chút run rẩy, nghe nói Thất vương qua mặc nó, viết lên thần thoại bất bại.
-“Cái, cái, cái gì, Thất vương gia” Tiểu nhị dĩ nhiên nói không lên lời.
Vị chưởng quầy kia gật đầu nói –“Thất vương cùng chủ tử đến quá một lần, ta chính mắt thấy hắn mặc áo choàng này, đồ đằng trên cổ áo giống nhau như đúc, tuyệt đối không sai. Vị tiểu cô nương kia cư nhiên mặc chiến bào của Thất vương gia, ngươi nói quan hệ của bọn họ không thân sao chứ?”
Tiểu nhị nghe được những lời này, hai chân mềm nhũn ngồi xuống, má ơi! Cả Đông Phương quốc đều biết, chọc ai chứ chớ chọc Thất vương gia.Nghe nói hắn lúc còn nhỏ chính là tính tình cổ quái, cứng mềm không ăn, liền ngay cả lão hoàng đế là cha hắn cũng không có biện pháp, lúc này mới đưa đến Hạc Minh sơn nơi ở của Tinh Vân chân nhân học nghệ. Bảy năm sau học thành tài, mười lăm tuổi dẫn binh xuất chinh, sất sá phong vân, chưa bao giờ thất bại, được truyền là chiến thần.
A! No rồi –“Lão bản, tính tiền”
-“Không cần, không cần, tiểu thư quang lâm bổn điếm đã là vinh hạnh lớn của bổn điếm, nào dám lấy tiền a” Hãn, không cần tiền sao. Bổn tiểu thư chạy lấy người nha, ngươi đừng hối hận.
Vì thế, ta thật không khách khí lau miệng, cũng không quay đầu lại rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook