Trời Xanh, Biển Cũng Xanh
-
Chương 17
Ngày lễ tốt nghiệp chính thức của sinh viên năm tư cũng đã tới, hôm nay Thánh Văn lại tất bật và sôi động hẳn lên. Các sinh viên được tốt nghiệp loại khá giỏi, ai cũng tươi rói trong bộ trang phục trạng nguyên. Họ tụm ba tụm năm chụp hình, trò chuyện với nhau. Năm nay, cả bộ ba Nguyên Kỳ, Tư Viện và Tuấn Văn đều ra trường với bằng cấp loại ưu. Đề tài tốt nghiệp của Nguyên Kỳ còn được hội đồng giám khảo đánh giá rất cao. Trong buỗi lễ long trọng ngày hôm nay, tổng giám đốc của công ty Lâm thị hạ cố đến dự làm cho toàn thể nhà trường từ ban giám hiệu, giáo viên, đến sinh viên ai nấy cũng hào hứng vô cùng. Bên cạnh đó, còn có rất nhiều công ty khác đến tham dự, cốt để chọn nhân tài về làm cho công ty của mình.
.
- Chúc mừng anh đã tốt nghiệp.
Đợi người vây quanh Nguyên Kỳ vãn dần, Hải Lam mới cầm bó hoa đến tặng anh. Nguyên Kỳ nãy giờ chìm ngập trong lời chúc của các bạn, thầy cô, các sinh viên khóa dưới, muốn thoát cũng không thoát ra mà tìm cô được nên khi thấy Hải Lam chủ động đến chúc mừng mình, anh đã rất vui, miệng không giấu được nụ cười.
- Cám ơn em.- Anh đón nhận bó hoa của cô.- Em cũng cố gắng lên, năm sau là ra trường rồi.
- Vâng.- Hải Lam nghĩ đến việc phải làm luận án tốt nghiệp, phải ra trường, rồi tìm việc, bôn ba với cuộc sống, trong lòng liền cảm thấy chán ngán, phiền não.
Nhìn biểu hiện của cô, Nguyên Kỳ lại bật cười:
- Sao nhìn em chán nản quá vậy? Đừng lo, rồi anh sẽ giúp em làm luận án.- Ôm hết các bó hoa về một bên, anh dùng tay còn lại vỗ vỗ vai cô động viên.
Hải Lam mỉm cười cảm ơn anh. Rồi cô và anh phát hiện cách đó không xa, Phương Cát và Tuấn Văn đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
- Hai người đó trông đẹp đôi quá anh nhỉ?- Cô mỉm cười, vui lây cho bạn mình.
- Chúng ta đi với nhau cũng rất đẹp đôi mà.
Hải Lam nhìn Nguyên Kỳ mà không nghĩ ra phải nói gì, trong lòng đột nhiên khó xử. Đáng ra cô không nên mở màn, không nên đề cập chuyện này trước mới đúng. Cô có nên nói ra cho anh hiểu ngay lúc này hay không? Nhưng đây là ngày vui của anh, cô làm vậy, liệu có quá đáng không?
- Chúng ta đi đâu đó ăn mừng đi.
Mãi suy nghĩ, Tuấn Văn và Phương Cát đến gần hai người lúc nào mà cô không hay biết. Theo sau lời đề nghị của Tuấn Văn, Phương Cát cũng lên tiếng:
- Đúng đó, đi chung luôn đi, tiểu Lam.
- Tớ…
- Đây chỉ đơn giản là tiệc chúc mừng thôi mà, nha.- Phương Cát nắm khuỷu tay của Hải Lam lắc nhẹ, cố gắng thuyết phục cô bạn.
Hải Lam biết mình không thể từ chối nên cuối cùng cũng chấp nhận đi theo. Phương Cát đã đi cùng xe với Tuấn Văn, cho nên Hải Lam ngồi xe của Nguyên Kỳ. Bản thân cô đã thấy khó xử muốn chết, vậy mà bây giờ lại ở cùng một chỗ, thật sự là rất ngại. Hải Lam định mở miệng nói chuyện của cô và anh đến mấy lần, mà không lần này nào nên lời, cô đành nuốt lại vào trong, chờ cơ hội thích hợp.
.
Bốn người vào bàn ăn, trò chuyện chưa lâu thì hai người kia đã kiếm cớ có chuyện riêng nên cáo lỗi đứng dậy trước. Chuyện này, Hải Lam biết chắc chắn là kế hoạch hai người họ bàn tính đưa cô vào tròng đây mà. Nhìn thái độ của Phương Cát không dám nhìn thẳng vào mắt cô một lần là biết được âm mưu sắp đặt của cô bạn này rồi. Thật đáng ghét!
.
- Hình như em không vui khi đi cùng anh.- Nguyên Kỳ quan sát.
- Dạ không, không có đâu.- Hải Lam vội vàng nói, rồi cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.- Sao anh lại hỏi vậy?
- Vì anh thấy khi chỉ có hai chúng ta thì em rất ít nói, hầu như là anh hỏi thì em mới trả lời, còn không nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
- Có… có sao?- Hải Lam cố gắng giấu vẻ mặt khó xử của mình.
- Trước kia, em hay nói hay cười, rất hồn nhiên, vui vẻ. Chúng ta trò chuyện với nhau cũng rất tự nhiên.
- Em…
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cắt ngang cuộc trò chuyện ngượng ngùng. Àh không, hình như chỉ có mỗi cô là ngượng ngùng thôi.
- Em đang ở đâu?- Giọng nói quen thuộc, xen chút bực tức vang lên.
- Em… đang đi ăn cùng với bạn.- Hải Lam ấp úng.
- Bạn như thế nào?
- Là tiểu Cát, cùng một vài người nữa.- Cô hơi quay người đi, nói giọng hết sức nhỏ hy vọng Nguyên Kỳ không nghe thấy.
- Nhắn anh địa chỉ, anh sẽ đến.
- Không, anh không cần đến đây đâu.- Cô khẩn trương.- Em có thể tự đi về.
- Hay là muốn anh vào nhà em ngồi đợi.- Anh bắt đầu hết kiên nhẫn.
- Ấy đừng! Ba mẹ em vẫn chưa biết chuyện của mình.- Cô đầu hàng, giọng nói rầu rỉ của người thua cuộc.- Thôi được, em sẽ nhắn cho anh.
.
- Em nói chuyện với ai mà lâu vậy?- Nguyên Kỳ tò mò khi thấy thái độ của Hải Lam đổi khác khi nghe điện thoại.
- Dạ không.- Cô lắc đầu, cố gắng nở nụ cười.
- Em đang lo lắng gì sao?- Nguyên Kỳ hình như đoán thấy tâm trạng của cô có chút bất an.
- Thật ra…- Cô bắt đầu nói.- … thật ra điện thoại vừa nãy là của Hạo Thiên, anh ấy nói lát nữa sẽ tới.
- Phó tổng Lâm?- Nguyên Kỳ rất bất ngờ. Từ khi nào cô gái này đã đổi cách xưng hô với anh chàng kia như thế, lại còn trò chuyện điện thoại rất thân mật nữa.
Hải Lam khẽ gật đầu, gương mặt có chút ửng đỏ. Nguyên Kỳ cảm thấy có chỗ không tin được, nhưng sự thật trước mắt. Chẳng lẽ, cô đã mở lòng chấp nhận anh ta. Một cô gái kín đáo và rất giữ ý như vậy mà bây giờ đã tỏ ra thân thiết với người khác giới, thì chắc chắn, anh ta trong lòng cô ấy rất đặc biệt. Người con gái này đã bắt đầu động tâm? Anh đã chậm một bước rồi sao?
.
Bầu không khí im ắm bao trùm bàn ăn. Hải Lam thầm trách Phương Cát để lại cô một mình, sắp tới Hạo Thiên sẽ đến, cô biết làm sao mà giải thích đây. Thật là tình ngay lí gian mà.
.
- Xin chào!
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ách, nhanh như vậy đã đến rồi sao? Hạo Thiên thoải mái trong bộ trang phục đơn giản, nhưng lại rất tôn lên dáng người của anh.
- Chỉ có hai người thôi sao?- Hạo Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh Hải Lam và cười nói, nhưng ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người cô, làm cô giật mình.
Câu nói này quả thật mang hàm ý gì đó mà. Hải Lam vội vàng giải thích:
- Chúng em bốn người đi với nhau, nhưng tiểu Cát và anh Tuấn Văn có việc vừa đi ra ngoài.
- Thật ra buổi tiệc này là tiệc mừng tốt nghiệp của tôi và Tuấn Văn.- Nguyên Kỳ nói đỡ cho Hải Lam khó xử.
- Oh, vậy sao?- Hạo Thiên cười nhạt.- Vậy là phải nói lời chúc mừng cho hai cậu rồi.- Anh tỏ vẻ lịch sự đưa tay ra bắt.
Nguyên Kỳ vài giây sau cũng đưa tay bắt lại. Không khí bây giờ càng khách sáo hơn.
- Xin lỗi, để mọi người chờ lâu. Chúng tôi vừa ra ngoài có chút chuyện.- Phương Cát nhanh nhảu nói.
Thật ra, Phương Cát và Tuấn Văn định tạo không gian riêng cho hai người bạn thân của mình, nên cố ý tránh đi, nhưng họ không đi xa, mà chỉ dời sang mấy bàn khuất hai người này một chút. Lúc nãy quan sát thấy tình hình có vẻ không ổn, Phương Cát lo lắng cho Hải Lam nên thuyết phục Tuấn Văn cùng quay lại bàn.
Hải Lam nhìn Phương Cát, ánh mắt mang nhiều nỗi niềm, nhiều tâm sự. Cũng không biết nên nói là tức giận, trách móc hay là biết ơn và cầu cứu nữa.
.
Thức ăn đã dọn ra hết mà ai nấy cũng đều nhìn nhau. Rồi đột nhiên cả Hạo Thiên lẫn Nguyên Kỳ đều gắp thức ăn đưa vào chén của Hải Lam. Ánh mắt khó xử của cô lại một lần nữa được biểu hiện.
- Ah tiểu Lam, món này ngon nè, ăn thử đi.- Phương Cát nhanh chóng gắp thức ăn cho Hải Lam rồi nháy mắt ra hiệu cho cô bạn nên có thái độ tự nhiên một chút.
Hải Lam tinh ý nhận ra, liền phối hợp với bạn mình. Cô ăn phần thức ăn được gắp cho, còn cười tươi và khen ngon nữa, làm cho không khí bây giờ đỡ căng thẳng hơn.
- Tiểu Cát, cũng ăn thử cái này đi.- Hải Lam vô tư gắp cho Phương Cát.
- Tiểu Lam, anh cũng muốn ăn cái đó.- Hạo Thiên quay sang chỉ chỉ Hải Lam về món ăn vừa gắp cho Phương Cát.
Hải Lam vừa xấu hổ, vừa ngượng trước biểu hiện của Hạo Thiên.
- Anh đâu phải là con nít, muốn ăn thì tự gắp lấy.- Cô trừng mắt nhìn anh.
- Anh muốn em gắp cho anh.- Cái tên này cười cười, cố ý làm lơ thái độ của cô.
Ba người còn lại có vẻ đều ngạc nhiên trước vị phó tổng giám đốc ngày thường đều rất lạnh lùng này, nên đều dừng lại quan sát hai người họ, dường như còn chờ xem Hải Lam sẽ xử lí như thế nào. Hải Lam càng xấu hổ hơn, nhanh chóng gắp thức ăn cho Hạo Thiên để anh vừa ăn vừa giữ mồm lại.
- Nè, nè, nè!- Cô cố ý gắp nhiều, tiện thể trút cơn giận.- Anh ăn cho hết đó.
Anh lại vờ như không thấy:
- Được, em gắp bao nhiêu anh cũng sẽ ăn hết.
Cô liếc xéo anh một cái. Cái tên này còn muốn giở trò gì nữa đây, trước mặt bao nhiêu người, không còn muốn giữ hình tượng sao, anh đã hai mươi tám tuổi rồi đó. Dù cho anh có không muốn, ít ra, cô cũng muốn mình không phải điên tiết lên vì anh. Ngại ngùng nhìn sang Nguyên Kỳ, ánh mắt anh mang đầy vẻ ngạc nhiên, xen lẫn một chút vẻ đau thương, một chút ganh tị, làm cô cảm thấy mình thật có lỗi. Ít ra, hai người cũng không nên phô bày ra như vậy trước mặt anh.
- Anh Nguyên Kỳ cũng ăn đi.- Hải Lam lịch sự gắp thức ăn cho Nguyên Kỳ.- Hôm nay là tiệc mừng cho anh mà.
Phương Cát nhìn nhanh thấy ánh mắt khó chịu của Hạo Thiên, nên không chờ đợi anh phản ứng mà đã nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
- Àh, anh Nguyên Kỳ này, tốt nghiệp rồi anh dự định làm ở đâu ah? Nghe nói có rất nhiều công ty lớn đều có nhã ý mời anh về làm.
- Uh. Đáng ra anh còn đang suy nghĩ, nhưng bây giờ thì đã quyết định rồi.- Nguyên Kỳ mỉm cười, rất tự tin.- Anh sẽ về làm cho tập đoàn Lâm thị, được đích thân tổng giám đốc ưu ái, trực tiếp đưa ra lời mời thì làm sao dám từ chối.
Nguyên Kỳ khẽ cười, đẩy ánh mắt về phía Hạo Thiên, chờ xem thái độ của anh. Nhưng Hạo Thiên lại cực kỳ bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào:
- Rất tốt. Ba tôi nhìn người quả là không sai. Có nhân tài như cậu giúp sức, công ty chắc chắn sẽ ngày càng thành công hơn.- Đến đây, anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.- Tôi nhất định sẽ hết mực chiếu cố đến cậu.
- Oh, vậy là phải nhờ vào phó tổng rồi.- Nguyên Kỳ cũng đối đáp không thua kém.- Đa tạ thành ý của anh.
- Để biểu lộ thành ý hơn nữa, bữa ăn hôm nay, tôi mời.- Giọng nói của anh vẫn trầm ổn.
Hai cặp mắt sắc bén nhìn nhau mà như muốn thiêu đốt đối phương. Quả thật là đáng sợ. Phương Cát nhìn Hải Lam bất lực, ánh mắt cảm thương cho cô bạn, đào hoa làm chi để vướng phải chuyện tình phức tạp này. Còn Hải Lam lại vô cùng bất đắc dĩ, ánh mắt đáp lại như muốn nói “tớ có muốn như vậy đâu”.
۵ ۵ ۵
.
- Anh còn bực chuyện hôm nay sao?- Cô nhìn vẻ mặt của anh, trông rất tức cười.
Hạo Thiên chỉ im lặng lái xe, không thèm trả lời.
- Cũng tại anh, ai bảo một mực đòi đến rồi tự chuốc lấy bực tức.- Cô lại cười.
- Em còn dám nói.- Anh trừng mắt nhìn cô.- Nếu anh không đến thì hai người sẽ có một buổi tiệc lãng mạn bên nhau chứ gì.
- Thật ra, nếu anh không tới, em cũng sẽ tìm cơ hội nói rõ với anh ấy thôi. Nhưng biểu hiện của anh hôm nay rất buồn cười.- Cô nhớ lại cảnh lúc anh đòi cô gắp thức ăn. Ai đời một chàng trai hai mươi tám tuổi mà lại như một đứa con nít.
- Có gì mà cười. Em không nhìn thấy sắc mặt của cậu ta lúc em gắp thức ăn cho anh sao? Lúc đó, anh thực thỏa mãn.- Lúc này, chân mày anh mới dãn ra, đôi môi khẽ cười.
- Anh thật hết thuốc chữa.- Cô lắc đầu. Cô càng ngày càng phát hiện anh có nhiều tính cách lạ.
- Em đó, lần sau còn dám gắp thức ăn cho nam nhân nào khác ngoài anh thì sẽ biết tay anh.- Anh nghiêm giọng.
- Vẫn còn nghĩ đến sao?- Anh ấy tức giận, có phải là đang ghen không. Cô tủm tỉm nhìn anh.- Anh quên chuyện hôm nay đi, ngày mai là ngày hẹn hò của chúng ta, nhớ đến đúng giờ đó.
Hẹn hò? Nghe đến hai từ này là anh lại có được cảm giác thích thú. Nghĩ đến ngày mai được đi chơi cùng cô anh bất chợt trong lòng dấy lên niềm vui sướng.
۵ ۵ ۵
.
- Em trễ năm phút!- Hạo Thiên liếc nhìn đồng hồ.
- Chỉ có năm phút thôi mà.- Hải Lam bĩu môi.- Em đã phải dậy rất sớm làm thức ăn, còn phải mang theo rất nhiều thứ ra xe nữa.
- Đã bảo để anh đến trước cổng đón mà em không chịu.- Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nhìn mấy thứ đồ đạc lỉnh khỉnh cô mang theo. Lúc nào cô cũng dặn dò cẩn thận, không bao giờ để cho anh được đậu xe trước nhà mình. Lúc nào anh cũng phải đậu xe ở một khoảng cách nhất định cách nhà cô, để tránh tầm nhìn cũng mọi người trong nhà.
- Thôi được rồi mà! Em có quà cho anh đây?- Hải Lam mỉm cười nói sang chuyện khác.
- Là gì vậy?- Anh có vẻ rất tò mò.
Hải Lam từ từ mở chiếc hộp ra:
- Áo đôi đó.- Nụ cười cô hồn nhiên.- Anh xem, em đã mặc sẵn rồi đây?
Anh chăm chú nhìn cô, nét mặt ngạc nhiên, nhưng xen lẫn sự thích thú. Hải Lam vẫn vui vẻ nói tiếp:
- Từ trước đến nay, em luôn mong muốn một khi có bạn trai, sẽ cùng anh ấy mặc đồ đôi rồi đi dạo phố.- Giọng nói cô biểu lộ sự vui thích, nét mặt cô sáng lên.
- Em thích đến như vậy sao?
Anh vẫn quan sát cô từ nãy đến giờ, nếu chỉ cần như thế mà làm cô vui vẻ thì làm trò trẻ con hơn một chút nữa, anh vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Anh nhẹ nhàng cởi áo thun hàng hiệu trên người mình ra, để mặc chiếc áo cô vừa tặng vào người. Cô hơi giật mình vì hành động của anh, nên vội vàng mở của xe và đi ra phía ngoài, đưa lưng về phía anh, trong lòng còn rất bối rối sợ nếu để người ta thấy thì không hay, nhưng anh đã rất nhanh chóng thay đổi trang phục trong vòng không quá mười lăm giây.
- Đẹp không?- Anh chỉnh trang quần áo ngay ngắn rồi ôn nhu hỏi cô.
- Rất đẹp.- Cô cười tươi.
Trước đây, anh khoác trên người toàn hàng hiệu, những nhãn hàng nổi tiếng, đắt tiền, nhưng bây giờ anh đang mặc trên người một chiếc áo thun bình thường có thể tìm mua ở rất nhiều các cửa hàng áo. Kỳ lạ là điều này làm cho cô cảm thấy vui vui, anh trở nên gần gũi và hòa đồng với cuộc sống của cô hơn.
- Em thích là được.- Anh thỏa mãn khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô.
Cô có thể mua vừa vặn size cho anh, đúng là rất tốt. Anh vui vẻ khi nghĩ đến điều này.
.
- Chúc mừng anh đã tốt nghiệp.
Đợi người vây quanh Nguyên Kỳ vãn dần, Hải Lam mới cầm bó hoa đến tặng anh. Nguyên Kỳ nãy giờ chìm ngập trong lời chúc của các bạn, thầy cô, các sinh viên khóa dưới, muốn thoát cũng không thoát ra mà tìm cô được nên khi thấy Hải Lam chủ động đến chúc mừng mình, anh đã rất vui, miệng không giấu được nụ cười.
- Cám ơn em.- Anh đón nhận bó hoa của cô.- Em cũng cố gắng lên, năm sau là ra trường rồi.
- Vâng.- Hải Lam nghĩ đến việc phải làm luận án tốt nghiệp, phải ra trường, rồi tìm việc, bôn ba với cuộc sống, trong lòng liền cảm thấy chán ngán, phiền não.
Nhìn biểu hiện của cô, Nguyên Kỳ lại bật cười:
- Sao nhìn em chán nản quá vậy? Đừng lo, rồi anh sẽ giúp em làm luận án.- Ôm hết các bó hoa về một bên, anh dùng tay còn lại vỗ vỗ vai cô động viên.
Hải Lam mỉm cười cảm ơn anh. Rồi cô và anh phát hiện cách đó không xa, Phương Cát và Tuấn Văn đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
- Hai người đó trông đẹp đôi quá anh nhỉ?- Cô mỉm cười, vui lây cho bạn mình.
- Chúng ta đi với nhau cũng rất đẹp đôi mà.
Hải Lam nhìn Nguyên Kỳ mà không nghĩ ra phải nói gì, trong lòng đột nhiên khó xử. Đáng ra cô không nên mở màn, không nên đề cập chuyện này trước mới đúng. Cô có nên nói ra cho anh hiểu ngay lúc này hay không? Nhưng đây là ngày vui của anh, cô làm vậy, liệu có quá đáng không?
- Chúng ta đi đâu đó ăn mừng đi.
Mãi suy nghĩ, Tuấn Văn và Phương Cát đến gần hai người lúc nào mà cô không hay biết. Theo sau lời đề nghị của Tuấn Văn, Phương Cát cũng lên tiếng:
- Đúng đó, đi chung luôn đi, tiểu Lam.
- Tớ…
- Đây chỉ đơn giản là tiệc chúc mừng thôi mà, nha.- Phương Cát nắm khuỷu tay của Hải Lam lắc nhẹ, cố gắng thuyết phục cô bạn.
Hải Lam biết mình không thể từ chối nên cuối cùng cũng chấp nhận đi theo. Phương Cát đã đi cùng xe với Tuấn Văn, cho nên Hải Lam ngồi xe của Nguyên Kỳ. Bản thân cô đã thấy khó xử muốn chết, vậy mà bây giờ lại ở cùng một chỗ, thật sự là rất ngại. Hải Lam định mở miệng nói chuyện của cô và anh đến mấy lần, mà không lần này nào nên lời, cô đành nuốt lại vào trong, chờ cơ hội thích hợp.
.
Bốn người vào bàn ăn, trò chuyện chưa lâu thì hai người kia đã kiếm cớ có chuyện riêng nên cáo lỗi đứng dậy trước. Chuyện này, Hải Lam biết chắc chắn là kế hoạch hai người họ bàn tính đưa cô vào tròng đây mà. Nhìn thái độ của Phương Cát không dám nhìn thẳng vào mắt cô một lần là biết được âm mưu sắp đặt của cô bạn này rồi. Thật đáng ghét!
.
- Hình như em không vui khi đi cùng anh.- Nguyên Kỳ quan sát.
- Dạ không, không có đâu.- Hải Lam vội vàng nói, rồi cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.- Sao anh lại hỏi vậy?
- Vì anh thấy khi chỉ có hai chúng ta thì em rất ít nói, hầu như là anh hỏi thì em mới trả lời, còn không nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
- Có… có sao?- Hải Lam cố gắng giấu vẻ mặt khó xử của mình.
- Trước kia, em hay nói hay cười, rất hồn nhiên, vui vẻ. Chúng ta trò chuyện với nhau cũng rất tự nhiên.
- Em…
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cắt ngang cuộc trò chuyện ngượng ngùng. Àh không, hình như chỉ có mỗi cô là ngượng ngùng thôi.
- Em đang ở đâu?- Giọng nói quen thuộc, xen chút bực tức vang lên.
- Em… đang đi ăn cùng với bạn.- Hải Lam ấp úng.
- Bạn như thế nào?
- Là tiểu Cát, cùng một vài người nữa.- Cô hơi quay người đi, nói giọng hết sức nhỏ hy vọng Nguyên Kỳ không nghe thấy.
- Nhắn anh địa chỉ, anh sẽ đến.
- Không, anh không cần đến đây đâu.- Cô khẩn trương.- Em có thể tự đi về.
- Hay là muốn anh vào nhà em ngồi đợi.- Anh bắt đầu hết kiên nhẫn.
- Ấy đừng! Ba mẹ em vẫn chưa biết chuyện của mình.- Cô đầu hàng, giọng nói rầu rỉ của người thua cuộc.- Thôi được, em sẽ nhắn cho anh.
.
- Em nói chuyện với ai mà lâu vậy?- Nguyên Kỳ tò mò khi thấy thái độ của Hải Lam đổi khác khi nghe điện thoại.
- Dạ không.- Cô lắc đầu, cố gắng nở nụ cười.
- Em đang lo lắng gì sao?- Nguyên Kỳ hình như đoán thấy tâm trạng của cô có chút bất an.
- Thật ra…- Cô bắt đầu nói.- … thật ra điện thoại vừa nãy là của Hạo Thiên, anh ấy nói lát nữa sẽ tới.
- Phó tổng Lâm?- Nguyên Kỳ rất bất ngờ. Từ khi nào cô gái này đã đổi cách xưng hô với anh chàng kia như thế, lại còn trò chuyện điện thoại rất thân mật nữa.
Hải Lam khẽ gật đầu, gương mặt có chút ửng đỏ. Nguyên Kỳ cảm thấy có chỗ không tin được, nhưng sự thật trước mắt. Chẳng lẽ, cô đã mở lòng chấp nhận anh ta. Một cô gái kín đáo và rất giữ ý như vậy mà bây giờ đã tỏ ra thân thiết với người khác giới, thì chắc chắn, anh ta trong lòng cô ấy rất đặc biệt. Người con gái này đã bắt đầu động tâm? Anh đã chậm một bước rồi sao?
.
Bầu không khí im ắm bao trùm bàn ăn. Hải Lam thầm trách Phương Cát để lại cô một mình, sắp tới Hạo Thiên sẽ đến, cô biết làm sao mà giải thích đây. Thật là tình ngay lí gian mà.
.
- Xin chào!
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ách, nhanh như vậy đã đến rồi sao? Hạo Thiên thoải mái trong bộ trang phục đơn giản, nhưng lại rất tôn lên dáng người của anh.
- Chỉ có hai người thôi sao?- Hạo Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh Hải Lam và cười nói, nhưng ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người cô, làm cô giật mình.
Câu nói này quả thật mang hàm ý gì đó mà. Hải Lam vội vàng giải thích:
- Chúng em bốn người đi với nhau, nhưng tiểu Cát và anh Tuấn Văn có việc vừa đi ra ngoài.
- Thật ra buổi tiệc này là tiệc mừng tốt nghiệp của tôi và Tuấn Văn.- Nguyên Kỳ nói đỡ cho Hải Lam khó xử.
- Oh, vậy sao?- Hạo Thiên cười nhạt.- Vậy là phải nói lời chúc mừng cho hai cậu rồi.- Anh tỏ vẻ lịch sự đưa tay ra bắt.
Nguyên Kỳ vài giây sau cũng đưa tay bắt lại. Không khí bây giờ càng khách sáo hơn.
- Xin lỗi, để mọi người chờ lâu. Chúng tôi vừa ra ngoài có chút chuyện.- Phương Cát nhanh nhảu nói.
Thật ra, Phương Cát và Tuấn Văn định tạo không gian riêng cho hai người bạn thân của mình, nên cố ý tránh đi, nhưng họ không đi xa, mà chỉ dời sang mấy bàn khuất hai người này một chút. Lúc nãy quan sát thấy tình hình có vẻ không ổn, Phương Cát lo lắng cho Hải Lam nên thuyết phục Tuấn Văn cùng quay lại bàn.
Hải Lam nhìn Phương Cát, ánh mắt mang nhiều nỗi niềm, nhiều tâm sự. Cũng không biết nên nói là tức giận, trách móc hay là biết ơn và cầu cứu nữa.
.
Thức ăn đã dọn ra hết mà ai nấy cũng đều nhìn nhau. Rồi đột nhiên cả Hạo Thiên lẫn Nguyên Kỳ đều gắp thức ăn đưa vào chén của Hải Lam. Ánh mắt khó xử của cô lại một lần nữa được biểu hiện.
- Ah tiểu Lam, món này ngon nè, ăn thử đi.- Phương Cát nhanh chóng gắp thức ăn cho Hải Lam rồi nháy mắt ra hiệu cho cô bạn nên có thái độ tự nhiên một chút.
Hải Lam tinh ý nhận ra, liền phối hợp với bạn mình. Cô ăn phần thức ăn được gắp cho, còn cười tươi và khen ngon nữa, làm cho không khí bây giờ đỡ căng thẳng hơn.
- Tiểu Cát, cũng ăn thử cái này đi.- Hải Lam vô tư gắp cho Phương Cát.
- Tiểu Lam, anh cũng muốn ăn cái đó.- Hạo Thiên quay sang chỉ chỉ Hải Lam về món ăn vừa gắp cho Phương Cát.
Hải Lam vừa xấu hổ, vừa ngượng trước biểu hiện của Hạo Thiên.
- Anh đâu phải là con nít, muốn ăn thì tự gắp lấy.- Cô trừng mắt nhìn anh.
- Anh muốn em gắp cho anh.- Cái tên này cười cười, cố ý làm lơ thái độ của cô.
Ba người còn lại có vẻ đều ngạc nhiên trước vị phó tổng giám đốc ngày thường đều rất lạnh lùng này, nên đều dừng lại quan sát hai người họ, dường như còn chờ xem Hải Lam sẽ xử lí như thế nào. Hải Lam càng xấu hổ hơn, nhanh chóng gắp thức ăn cho Hạo Thiên để anh vừa ăn vừa giữ mồm lại.
- Nè, nè, nè!- Cô cố ý gắp nhiều, tiện thể trút cơn giận.- Anh ăn cho hết đó.
Anh lại vờ như không thấy:
- Được, em gắp bao nhiêu anh cũng sẽ ăn hết.
Cô liếc xéo anh một cái. Cái tên này còn muốn giở trò gì nữa đây, trước mặt bao nhiêu người, không còn muốn giữ hình tượng sao, anh đã hai mươi tám tuổi rồi đó. Dù cho anh có không muốn, ít ra, cô cũng muốn mình không phải điên tiết lên vì anh. Ngại ngùng nhìn sang Nguyên Kỳ, ánh mắt anh mang đầy vẻ ngạc nhiên, xen lẫn một chút vẻ đau thương, một chút ganh tị, làm cô cảm thấy mình thật có lỗi. Ít ra, hai người cũng không nên phô bày ra như vậy trước mặt anh.
- Anh Nguyên Kỳ cũng ăn đi.- Hải Lam lịch sự gắp thức ăn cho Nguyên Kỳ.- Hôm nay là tiệc mừng cho anh mà.
Phương Cát nhìn nhanh thấy ánh mắt khó chịu của Hạo Thiên, nên không chờ đợi anh phản ứng mà đã nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
- Àh, anh Nguyên Kỳ này, tốt nghiệp rồi anh dự định làm ở đâu ah? Nghe nói có rất nhiều công ty lớn đều có nhã ý mời anh về làm.
- Uh. Đáng ra anh còn đang suy nghĩ, nhưng bây giờ thì đã quyết định rồi.- Nguyên Kỳ mỉm cười, rất tự tin.- Anh sẽ về làm cho tập đoàn Lâm thị, được đích thân tổng giám đốc ưu ái, trực tiếp đưa ra lời mời thì làm sao dám từ chối.
Nguyên Kỳ khẽ cười, đẩy ánh mắt về phía Hạo Thiên, chờ xem thái độ của anh. Nhưng Hạo Thiên lại cực kỳ bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào:
- Rất tốt. Ba tôi nhìn người quả là không sai. Có nhân tài như cậu giúp sức, công ty chắc chắn sẽ ngày càng thành công hơn.- Đến đây, anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.- Tôi nhất định sẽ hết mực chiếu cố đến cậu.
- Oh, vậy là phải nhờ vào phó tổng rồi.- Nguyên Kỳ cũng đối đáp không thua kém.- Đa tạ thành ý của anh.
- Để biểu lộ thành ý hơn nữa, bữa ăn hôm nay, tôi mời.- Giọng nói của anh vẫn trầm ổn.
Hai cặp mắt sắc bén nhìn nhau mà như muốn thiêu đốt đối phương. Quả thật là đáng sợ. Phương Cát nhìn Hải Lam bất lực, ánh mắt cảm thương cho cô bạn, đào hoa làm chi để vướng phải chuyện tình phức tạp này. Còn Hải Lam lại vô cùng bất đắc dĩ, ánh mắt đáp lại như muốn nói “tớ có muốn như vậy đâu”.
۵ ۵ ۵
.
- Anh còn bực chuyện hôm nay sao?- Cô nhìn vẻ mặt của anh, trông rất tức cười.
Hạo Thiên chỉ im lặng lái xe, không thèm trả lời.
- Cũng tại anh, ai bảo một mực đòi đến rồi tự chuốc lấy bực tức.- Cô lại cười.
- Em còn dám nói.- Anh trừng mắt nhìn cô.- Nếu anh không đến thì hai người sẽ có một buổi tiệc lãng mạn bên nhau chứ gì.
- Thật ra, nếu anh không tới, em cũng sẽ tìm cơ hội nói rõ với anh ấy thôi. Nhưng biểu hiện của anh hôm nay rất buồn cười.- Cô nhớ lại cảnh lúc anh đòi cô gắp thức ăn. Ai đời một chàng trai hai mươi tám tuổi mà lại như một đứa con nít.
- Có gì mà cười. Em không nhìn thấy sắc mặt của cậu ta lúc em gắp thức ăn cho anh sao? Lúc đó, anh thực thỏa mãn.- Lúc này, chân mày anh mới dãn ra, đôi môi khẽ cười.
- Anh thật hết thuốc chữa.- Cô lắc đầu. Cô càng ngày càng phát hiện anh có nhiều tính cách lạ.
- Em đó, lần sau còn dám gắp thức ăn cho nam nhân nào khác ngoài anh thì sẽ biết tay anh.- Anh nghiêm giọng.
- Vẫn còn nghĩ đến sao?- Anh ấy tức giận, có phải là đang ghen không. Cô tủm tỉm nhìn anh.- Anh quên chuyện hôm nay đi, ngày mai là ngày hẹn hò của chúng ta, nhớ đến đúng giờ đó.
Hẹn hò? Nghe đến hai từ này là anh lại có được cảm giác thích thú. Nghĩ đến ngày mai được đi chơi cùng cô anh bất chợt trong lòng dấy lên niềm vui sướng.
۵ ۵ ۵
.
- Em trễ năm phút!- Hạo Thiên liếc nhìn đồng hồ.
- Chỉ có năm phút thôi mà.- Hải Lam bĩu môi.- Em đã phải dậy rất sớm làm thức ăn, còn phải mang theo rất nhiều thứ ra xe nữa.
- Đã bảo để anh đến trước cổng đón mà em không chịu.- Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nhìn mấy thứ đồ đạc lỉnh khỉnh cô mang theo. Lúc nào cô cũng dặn dò cẩn thận, không bao giờ để cho anh được đậu xe trước nhà mình. Lúc nào anh cũng phải đậu xe ở một khoảng cách nhất định cách nhà cô, để tránh tầm nhìn cũng mọi người trong nhà.
- Thôi được rồi mà! Em có quà cho anh đây?- Hải Lam mỉm cười nói sang chuyện khác.
- Là gì vậy?- Anh có vẻ rất tò mò.
Hải Lam từ từ mở chiếc hộp ra:
- Áo đôi đó.- Nụ cười cô hồn nhiên.- Anh xem, em đã mặc sẵn rồi đây?
Anh chăm chú nhìn cô, nét mặt ngạc nhiên, nhưng xen lẫn sự thích thú. Hải Lam vẫn vui vẻ nói tiếp:
- Từ trước đến nay, em luôn mong muốn một khi có bạn trai, sẽ cùng anh ấy mặc đồ đôi rồi đi dạo phố.- Giọng nói cô biểu lộ sự vui thích, nét mặt cô sáng lên.
- Em thích đến như vậy sao?
Anh vẫn quan sát cô từ nãy đến giờ, nếu chỉ cần như thế mà làm cô vui vẻ thì làm trò trẻ con hơn một chút nữa, anh vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Anh nhẹ nhàng cởi áo thun hàng hiệu trên người mình ra, để mặc chiếc áo cô vừa tặng vào người. Cô hơi giật mình vì hành động của anh, nên vội vàng mở của xe và đi ra phía ngoài, đưa lưng về phía anh, trong lòng còn rất bối rối sợ nếu để người ta thấy thì không hay, nhưng anh đã rất nhanh chóng thay đổi trang phục trong vòng không quá mười lăm giây.
- Đẹp không?- Anh chỉnh trang quần áo ngay ngắn rồi ôn nhu hỏi cô.
- Rất đẹp.- Cô cười tươi.
Trước đây, anh khoác trên người toàn hàng hiệu, những nhãn hàng nổi tiếng, đắt tiền, nhưng bây giờ anh đang mặc trên người một chiếc áo thun bình thường có thể tìm mua ở rất nhiều các cửa hàng áo. Kỳ lạ là điều này làm cho cô cảm thấy vui vui, anh trở nên gần gũi và hòa đồng với cuộc sống của cô hơn.
- Em thích là được.- Anh thỏa mãn khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô.
Cô có thể mua vừa vặn size cho anh, đúng là rất tốt. Anh vui vẻ khi nghĩ đến điều này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook