Trời Xanh, Biển Cũng Xanh
-
Chương 18
Công viên quả thật là nơi rộng lớn với rất nhiều cây xanh và trò chơi giải trí, còn có cả sở thú nữa. Hải Lam gợi ý thuê một chiếc xe đạp đôi, để cả hai cùng đi dạo tham quan hết vườn thú. Hạo Thiên đồng ý, nhưng anh lại thuê chiếc xe đạp bình thường một người lái, anh bảo rằng anh sẽ chở cô hết quãng đường, như thế cô sẽ không bị mệt và có thể thoải mái ngắm cảnh xung quanh. Mặc dù Hải Lam rất thích được đi xe đạp đôi, nhưng khi nghe anh nói thế thì cô cũng vui lòng nghe theo.
.
Bữa trưa, hai người ra khỏi vườn thú, và tìm một bãi cỏ, dưới bóng cây mát mẻ để bày thức ăn. Món ăn tuy không quá cầu kỳ nhưng cả hai đều ăn rất ngon miệng. Cảnh tượng này thật lãng mạn, điều mà trước giờ Hải Lam có mơ cũng không nghĩ tới. Còn Hạo Thiên thì vừa được ăn món ăn do chính tay cô nấu, rồi còn được nằm nghỉ trên đùi của cô, cảm giác thanh thản, hạnh phúc vô cùng khiến anh chỉ muốn kéo dài giây phút này mãi mãi. Đây là lần đầu tiên anh lại có cảm giác yên bình đến như vậy.
.
Để tận dụng hết thời gian vui chơi của ngày hôm nay, Hải Lam lại kéo anh sang khu trò chơi giải trí. Ban đầu Hạo Thiên còn khá ngại ngùng khi Hải Lam rủ anh tham gia các trò chơi, nhưng khi đã bắt đầu quen dần, anh lại hào hứng lôi cô thử các trò cảm giác mạnh. Vượt thác, đu quay trên không, đua xe điện, trò nào cũng khiến anh cảm thấy thú vị. Chơi một lúc rồi anh mới phát hiện ra cảm giác mạnh làm cho người ta thích thú như vậy, một khám phá rất mới mẻ, nên anh còn muốn chơi tiếp cả trò tàu lượn siêu tốc, với độ dốc hơn bảy mươi lăm độ. Hải Lam ra sức từ chối tham gia trò này cùng anh, nhưng anh lại không muốn chơi một mình nên cố thuyết phục cô, rồi lôi cô theo bằng được. Mặc dù trong suốt chuyến, tay anh đều để cho cô nắm chặt, nhưng hậu quả sau trò chơi vẫn là cô mặt mày tái mét như không còn giọt máu, đầu óc thì choáng váng không đi vững.
- Em có sao không?- Anh vô cùng lo lắng khi thấy biểu hiện không ổn của cô.
- Em không sao, chỉ hơi choáng.- Cô trấn an anh.- Nghỉ một chút sẽ hết thôi.
Hạo Thiên cảm thấy mình vô cùng có lỗi, cô đã không muốn tham gia trò chơi này chắc chắn là có lý do, vậy mà anh một mực lại lôi cô đi theo, bây giờ trông cô như thế này anh quả thật là rất rất lo lắng, không biết phải làm như thế nào. Kéo cô về phía anh, đặt đầu cô tựa vào ngực anh, anh ôm vai cô rất nhẹ nhàng.
Hải Lam tựa vào lòng anh để lấy lại thăng bằng, bớt choáng váng. Chờ cho nhịp thở ổn định một chút, cô lại đẩy anh ra:
- Em không sao. Em muốn uống nước.
- Được, em ngồi đây nghỉ ngơi, anh đi mua nước cho em.
Hạo Thiên thấy cô sắc mặt đã đỡ hơn một chút mới chịu buông cô ra và nhanh chóng rời đi. Anh tự nhủ sẽ cố gắng quay lại nhanh nhất có thể. Nhưng khi quay về đến nơi, anh lại thấy cô đang trò chuyện với một chàng trai lạ mặt. Trong lòng có chút khó chịu, vừa rời khỏi cô có một lát thôi mà đã có nam nhân khác đến bắt chuyện với cô. Cô gái này cũng thật to gan, mặt mày vừa tái xanh làm anh vừa lo lắng vừa hoảng sợ, bây giờ lại tươi cười nói nói với người đàn ông khác. Ôm tức giận, anh nhanh lập tức tiến lại gần chỗ hai người họ.
.
Hải Lam nhìn thấy Hạo Thiên, đã vội đứng dậy, kéo anh đến gần và giới thiệu với anh:
- Hạo Thiên, đây là Lê Vũ, bạn học cấp ba của em.
Rồi cô vui vẻ quay sang bạn của mình định giới thiệu anh với bạn, nhưng anh đã nhanh chóng ôm lấy vai cô, ánh mắt hơi đanh lại, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Lê Vũ nói:
- Chào cậu, tôi là người yêu của tiểu Lam!
- Người yêu?- Lê Vũ có chút bất ngờ đẩy mắt sang nhìn chàng trai mà Hải Lam như có ý muốn hỏi cô chuyện này có phải là thật hay không.
Hải Lam gật đầu xác nhận, mang một chút bẽn lẽn. Hình như đây là lần đầu tiên giới thiệu bạn trai thì phải.
- Àh phải rồi, hai người còn đang mặc áo đôi nữa mà.- Lê Vũ cười cười, đang tự trách mình ngốc nghếch. Đã bao nhiêu năm rồi, cô dĩ nhiên phải có bạn trai chứ, một cô gái đáng yêu, xinh xắn và tình cảm như vậy, làm sao không có người chú ý cho được.
Tự nhắc mình không nên miên man suy nghĩ những chuyện xưa, Lê Vũ gương mặt kéo ra một nụ cười có vẻ gượng gạo:
- Thôi, bây giờ tớ phải đưa nhỏ cháu về, có dịp mình liên lạc sau nha.
Hải Lam mỉm cười gật đầu, rồi giơ tay vẫy vẫy chào Lê Vũ. Ba năm rồi mới gặp lại cậu ta, trông cậu ấy không thay đổi nhiều lắm, chỉ là cao hơn, đen hơn, chững chạc hơn một chút, nhưng vẫn là rất dễ nhận ra.
- Người đi rồi mà em còn đứng đó nhìn.- Anh giọng nói có chút giận dỗi.
- Lâu rồi em mới gặp lại bạn cũ mà.
- Bạn cũ sao? Anh thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm em, lại còn ngạc nhiên khi biết em có bạn trai nữa.
- Bạn cũ thật mà.- Cô mở to mắt, khẳng định.- Bộ, anh ghen sao?
Bị cô nói trúng, anh tỏ vẻ làm lơ, rồi đánh trống lãng sang chuyện khác.
- Em uống nước đi.- Anh mở lon nước, đưa về phía cô.- Còn mệt hay không?
Hải Lam vui vẻ đón nhận lon nước từ tay anh, uống một ngụm lớn, rồi mới trả lời:
- Em hết mệt rồi. Uống nước vào thật sảng khoái.
Anh nhìn sắc mặt của cô đã hồng hào trở lại, miệng còn nở nụ cười vui vẻ như thế đoán thấy cô thực sự không sao, nên anh đứng dậy, lôi nhanh cô đi:
- Về thôi, anh dẫn em đi ăn, bồi đắp năng lượng.
۵ ۵ ۵
.
- Anh chàng đó hồi xưa là như thế nào với em?- Hạo Thiên vẫn còn vướng mắc trong lòng nên cứ phải hỏi cho rõ.
- Bạn học.- Suy nghĩ vài giây rồi cô mới trả lời. Hồi ấy, Lê Vũ rất tốt với cô, bạn bè đều bảo cậu ta có ý với cô, nhưng cô cũng không biết có phải như vậy không, lúc đó mấy chuyện tình cảm lại không tiện nghĩ tới, phải giấu diếm ba mẹ thì thật áp lực, cho nên cô vẫn cư xử như bạn bè bình thường.
- Sao phải suy nghĩ?- Anh khó chịu khi cô không trả lời ngay, hay là giữa hai người hồi đó có quan hệ gì khác.
- Àh không, chỉ là cậu ấy có nhiều lần giúp đỡ em.
- Không phải vì thế mà em động lòng chứ?- Hạo Thiên ánh mắt chăm chú không ngừng quan sát thái độ của cô.
- Không có mà, anh nghĩ đi đâu vậy. Đã giới thiệu với người ta anh là bạn trai em rồi còn gì?- Cô nhăn mặt, phụng phịu.
- Được rồi được rồi.- Anh nhanh chóng nói sang chuyện khác.- Khi nào anh có thể gặp ba mẹ em?
Cái tên họ Trần kia có thể gặp ba mẹ cô đến hai lần rồi mà tại sao anh còn chưa được ra mắt ba mẹ vợ chứ. Đã vậy, đến việc đậu xe anh còn không được đậu trước nhà cô nữa, làm anh cảm thấy như đang phải lén lút, rất khó chịu. Anh đường đường là giám đốc công ty lớn, trước giờ đâu phải trải qua những chuyện như vậy, chuyện gì đã thích thì là làm, đã muốn là phải có ngay. Ấy vậy mà giờ này đây anh đã trở nên như thế nào rồi?
- Nếu em không thể nói được thì cứ để anh, em cần gì phải lo lắng.- Anh cố gắng thuyết phục cô.
- Ách, anh mới chính là làm em lo lắng.- Cô bướng bỉnh.
Anh nhíu mày khó hiểu nhìn cô:
- Anh tốt như vậy, có chỗ nào để em lo lắng?
Cô trề môi:
- Anh vừa bá đạo, vừa vô lý, không có nguyên tắc, lại hay nổi cáu, nhiều khi chẳng xem lời người khác nói ra gì.- Cô rồi xòe bàn tay ra vừa nói vừa đếm.
- Em nói anh sao?- Đôi mày anh càng châu vào hơn nữa.
Hải Lam giật mình. Cô sai, cô sai rồi, đáng lẽ không nên nói những lời này. Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào biểu hiện của cô, chờ xem tiếp theo cô sẽ nói như thế nào. Lúc này, Hải Lam chỉ muốn vùng bỏ chạy ra khỏi xe. Thấy được biểu hiện gây thù chuốc oán xong rồi muốn bỏ của chạy lấy người của cô, anh liền nhanh chóng nắm lấy cô, kéo cả người cô về phía mình, đôi tay gắt gao ôm lấy cả cơ thể cô. Hải Lam giật mình, phản xạ dùng tay đẩy anh ra khỏi người mình nhưng thật vô ích, đôi môi mãnh nam của anh nhanh chóng đặt lên đôi môi nhỏ xinh xắn hình trái tim của cô, ra sức hôn, chiếc lưỡi không an phận cũng bắt đầu xâm nhập vào sâu phía trong họng cô. Bàn tay đặt bên dưới không kiềm chế được mà di chuyển trên người của cô. Tim đập nhanh, hơi thở có chút khó khăn, cô cố gắng rời môi anh để nói:
- Xấu xa! Buông em ra.
- Anh chỉ xấu xa trước mình em thôi.- Nói rồi, anh vẫn tiếp tục hưởng thụ đôi môi ngọt ngào của cô.
Lần này, cô cắn mạnh vào môi anh, làm anh vội vàng buông cô ra. Lấy tay sờ lên môi mình, hình như là có vài vệt máu. Hải Lam không thèm để ý đến anh như thế nào, cô chỉ chăm chăm chỉnh sửa lại trang phục, tóc tai ngay ngắn, đôi mắt đỏ hoe dường như có niềm uất ức muốn khóc. Hải Lam nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài, làm Hạo Thiên lo lắng vội vàng đuổi theo. Chỉ vài bước là đuổi kịp.
.
- Em khóc sao?- Anh cảm thấy đau lòng, hình như là mình đã gây ra lỗi gì đó rồi.- Anh xin lỗi, tiểu Lam.
Cô vẫn không nói gì, quay mặt đi đưa lưng về phía anh, cố gắng hít thở thật sâu, thật đều đặn để kiềm chế nước mắt tiếp tục rơi.
Hạo Thiên không biết phải làm thế nào, lúc này anh thật sự rất bối rối. Nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, anh ôn nhu hỏi:
- Anh làm em sợ có phải không?- Giọng nói của anh rất dịu dàng, lại rất thành thật.- Sẽ không có lần sau nữa, được không? Tiểu Lam, ngoan, đừng khóc.
Nói rồi anh lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ về trấn an. Thấy cô như vậy, anh thực cảm thấy vô cùng có lỗi. Đáng ra anh phải biết rằng trước giờ cô chưa từng kết giao qua bạn trai, cho nên những sự việc như thế này chính là không nên gấp rút.
Hải Lam một lúc lại lau hết nước trên mặt mình, đẩy anh ra:
- Anh như vậy chẳng làm theo ý mình là gì?- Cô nói lớn.- Em không xinh đẹp, dáng người cũng không tốt, lại còn cổ hủ và có nhiều tính xấu nữa. Cho nên nếu anh muốn có thể tìm những cô gái khác.
- Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà. Là anh sai, anh sai.- Anh hạ giọng năn nỉ.- Đối với anh, em rất xinh đẹp, dáng người cũng rất dễ nhìn, tính cách rất thú vị, rất đáng yêu. Cho nên anh sẽ không tìm những cô gái khác mà chỉ có một mình em thôi.
Anh lại một lần nữa ôm cô vào lòng dỗ dành.
- Nếu không phải vì yêu em đến như vậy, làm sao anh lại nóng lòng muốn gặp ba mẹ em chứ?
Thấy cô yên lặng trong vòng tay mình, anh lại được nước nói tiếp:
- Còn chưa nói tới chuyện em đã nghĩ xấu bao nhiêu về anh, chẳng lẽ như vậy anh không đau lòng, không bực tức hay sao?
- Em…- Đến lúc này cô thực sự cứng họng. Đúng thật là lỗi ban đầu là do cô gây ra. Nhưng, anh ấy nói thích cô, là thật sao?
- Thôi được rồi, không có chuyện gì nữa, chúng ta về thôi.
Anh vẫn rất ân cần, ôn nhu, làm cho cô có cảm giác dường như anh không cố ý muốn tổn hại đến cô. Trên quãng đường về, cả hai đều im lặng. Khi đến trước ngõ, anh dừng xe lại cho cô xuống. Hải Lam đưa mắt nhìn anh, rồi nhìn xuống phía môi anh còn vết máu do cô gây ra lúc nãy thì trong lòng có chút lo lắng. Nhẹ nhàng xoay người lại, tay khẽ chạm vào vết thương trên môi anh:
- Anh… không sao chứ? Còn đau không? Hay là đi mua thuốc?
Ánh mắt cô lúc này trong veo, xen lẫn một chút lo lắng. Anh mỉm cười, vuốt nhẹ má cô, kiềm nén lại ý định muốn hôn đôi môi cô:
- Anh không sao. Hôm nay em mệt rồi, vào nhà nghỉ sớm đi.
۵ ۵ ۵
.
- Thiếu gia, cậu đã về!- Trợ lý Trương nhìn chàng trai dáng vẻ mang chút phiền muộn bước vào nhà.- Môi cậu bị làm sao?
- Anh yên tâm, không phải là đánh nhau đâu.- Hạo Thiên lạnh nhạt.
Quá hiểu tính cậu chủ, đã không muốn nói thì có ép uổng như thế nào cũng không nói, chuyện gì muốn nói thì tự cậu ấy sẽ nói ra ngay, với lại, nhìn vết thương kia, cũng là không có gì lớn cho nên trợ lý Trương cũng không dám hỏi thêm chuyện này nữa.
- Cậu vào phòng tắm rửa trước, tôi sẽ nói người làm thức ăn cho cậu.- Ngoài chức vụ quản gia ở nhà, ông Trương còn được Hạo Thiên tin cậy giao cho chức trợ lý trong công ty.
- Thôi khỏi, tôi không đói. Tôi tắm rửa rồi đi ngủ đây. Công việc ngày mai tóm tắt lại, sáng mai tôi sẽ xem.
Trợ lý Trương kính cẩn cúi đầu, Hạo Thiên nói xong cũng quay đi, nhưng chợt nhớ ra vài điều:
- Àh nè anh Trương!
- Vâng thưa thiếu gia!
- Àh… uhm… thường thì con rể phải làm gì để lấy lòng ba mẹ vợ nhỉ? Àh không, ý tôi là nếu anh có con gái, anh hy vọng chồng của nó sẽ là người như thế nào?
Xem bộ dạng ấp úng và có hơi xấu hổ của thiếu gia, trợ lý Trương không giấu được nụ cười trộm. Xem ra, những thay đổi gần đây của thiếu gia hoàn toàn là có nguyên do, mà nguyên do là gì, thì dĩ nhiên một người thân cận với thiếu gia như ông không thể nào không đoán ra được.
.
Bữa trưa, hai người ra khỏi vườn thú, và tìm một bãi cỏ, dưới bóng cây mát mẻ để bày thức ăn. Món ăn tuy không quá cầu kỳ nhưng cả hai đều ăn rất ngon miệng. Cảnh tượng này thật lãng mạn, điều mà trước giờ Hải Lam có mơ cũng không nghĩ tới. Còn Hạo Thiên thì vừa được ăn món ăn do chính tay cô nấu, rồi còn được nằm nghỉ trên đùi của cô, cảm giác thanh thản, hạnh phúc vô cùng khiến anh chỉ muốn kéo dài giây phút này mãi mãi. Đây là lần đầu tiên anh lại có cảm giác yên bình đến như vậy.
.
Để tận dụng hết thời gian vui chơi của ngày hôm nay, Hải Lam lại kéo anh sang khu trò chơi giải trí. Ban đầu Hạo Thiên còn khá ngại ngùng khi Hải Lam rủ anh tham gia các trò chơi, nhưng khi đã bắt đầu quen dần, anh lại hào hứng lôi cô thử các trò cảm giác mạnh. Vượt thác, đu quay trên không, đua xe điện, trò nào cũng khiến anh cảm thấy thú vị. Chơi một lúc rồi anh mới phát hiện ra cảm giác mạnh làm cho người ta thích thú như vậy, một khám phá rất mới mẻ, nên anh còn muốn chơi tiếp cả trò tàu lượn siêu tốc, với độ dốc hơn bảy mươi lăm độ. Hải Lam ra sức từ chối tham gia trò này cùng anh, nhưng anh lại không muốn chơi một mình nên cố thuyết phục cô, rồi lôi cô theo bằng được. Mặc dù trong suốt chuyến, tay anh đều để cho cô nắm chặt, nhưng hậu quả sau trò chơi vẫn là cô mặt mày tái mét như không còn giọt máu, đầu óc thì choáng váng không đi vững.
- Em có sao không?- Anh vô cùng lo lắng khi thấy biểu hiện không ổn của cô.
- Em không sao, chỉ hơi choáng.- Cô trấn an anh.- Nghỉ một chút sẽ hết thôi.
Hạo Thiên cảm thấy mình vô cùng có lỗi, cô đã không muốn tham gia trò chơi này chắc chắn là có lý do, vậy mà anh một mực lại lôi cô đi theo, bây giờ trông cô như thế này anh quả thật là rất rất lo lắng, không biết phải làm như thế nào. Kéo cô về phía anh, đặt đầu cô tựa vào ngực anh, anh ôm vai cô rất nhẹ nhàng.
Hải Lam tựa vào lòng anh để lấy lại thăng bằng, bớt choáng váng. Chờ cho nhịp thở ổn định một chút, cô lại đẩy anh ra:
- Em không sao. Em muốn uống nước.
- Được, em ngồi đây nghỉ ngơi, anh đi mua nước cho em.
Hạo Thiên thấy cô sắc mặt đã đỡ hơn một chút mới chịu buông cô ra và nhanh chóng rời đi. Anh tự nhủ sẽ cố gắng quay lại nhanh nhất có thể. Nhưng khi quay về đến nơi, anh lại thấy cô đang trò chuyện với một chàng trai lạ mặt. Trong lòng có chút khó chịu, vừa rời khỏi cô có một lát thôi mà đã có nam nhân khác đến bắt chuyện với cô. Cô gái này cũng thật to gan, mặt mày vừa tái xanh làm anh vừa lo lắng vừa hoảng sợ, bây giờ lại tươi cười nói nói với người đàn ông khác. Ôm tức giận, anh nhanh lập tức tiến lại gần chỗ hai người họ.
.
Hải Lam nhìn thấy Hạo Thiên, đã vội đứng dậy, kéo anh đến gần và giới thiệu với anh:
- Hạo Thiên, đây là Lê Vũ, bạn học cấp ba của em.
Rồi cô vui vẻ quay sang bạn của mình định giới thiệu anh với bạn, nhưng anh đã nhanh chóng ôm lấy vai cô, ánh mắt hơi đanh lại, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Lê Vũ nói:
- Chào cậu, tôi là người yêu của tiểu Lam!
- Người yêu?- Lê Vũ có chút bất ngờ đẩy mắt sang nhìn chàng trai mà Hải Lam như có ý muốn hỏi cô chuyện này có phải là thật hay không.
Hải Lam gật đầu xác nhận, mang một chút bẽn lẽn. Hình như đây là lần đầu tiên giới thiệu bạn trai thì phải.
- Àh phải rồi, hai người còn đang mặc áo đôi nữa mà.- Lê Vũ cười cười, đang tự trách mình ngốc nghếch. Đã bao nhiêu năm rồi, cô dĩ nhiên phải có bạn trai chứ, một cô gái đáng yêu, xinh xắn và tình cảm như vậy, làm sao không có người chú ý cho được.
Tự nhắc mình không nên miên man suy nghĩ những chuyện xưa, Lê Vũ gương mặt kéo ra một nụ cười có vẻ gượng gạo:
- Thôi, bây giờ tớ phải đưa nhỏ cháu về, có dịp mình liên lạc sau nha.
Hải Lam mỉm cười gật đầu, rồi giơ tay vẫy vẫy chào Lê Vũ. Ba năm rồi mới gặp lại cậu ta, trông cậu ấy không thay đổi nhiều lắm, chỉ là cao hơn, đen hơn, chững chạc hơn một chút, nhưng vẫn là rất dễ nhận ra.
- Người đi rồi mà em còn đứng đó nhìn.- Anh giọng nói có chút giận dỗi.
- Lâu rồi em mới gặp lại bạn cũ mà.
- Bạn cũ sao? Anh thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm em, lại còn ngạc nhiên khi biết em có bạn trai nữa.
- Bạn cũ thật mà.- Cô mở to mắt, khẳng định.- Bộ, anh ghen sao?
Bị cô nói trúng, anh tỏ vẻ làm lơ, rồi đánh trống lãng sang chuyện khác.
- Em uống nước đi.- Anh mở lon nước, đưa về phía cô.- Còn mệt hay không?
Hải Lam vui vẻ đón nhận lon nước từ tay anh, uống một ngụm lớn, rồi mới trả lời:
- Em hết mệt rồi. Uống nước vào thật sảng khoái.
Anh nhìn sắc mặt của cô đã hồng hào trở lại, miệng còn nở nụ cười vui vẻ như thế đoán thấy cô thực sự không sao, nên anh đứng dậy, lôi nhanh cô đi:
- Về thôi, anh dẫn em đi ăn, bồi đắp năng lượng.
۵ ۵ ۵
.
- Anh chàng đó hồi xưa là như thế nào với em?- Hạo Thiên vẫn còn vướng mắc trong lòng nên cứ phải hỏi cho rõ.
- Bạn học.- Suy nghĩ vài giây rồi cô mới trả lời. Hồi ấy, Lê Vũ rất tốt với cô, bạn bè đều bảo cậu ta có ý với cô, nhưng cô cũng không biết có phải như vậy không, lúc đó mấy chuyện tình cảm lại không tiện nghĩ tới, phải giấu diếm ba mẹ thì thật áp lực, cho nên cô vẫn cư xử như bạn bè bình thường.
- Sao phải suy nghĩ?- Anh khó chịu khi cô không trả lời ngay, hay là giữa hai người hồi đó có quan hệ gì khác.
- Àh không, chỉ là cậu ấy có nhiều lần giúp đỡ em.
- Không phải vì thế mà em động lòng chứ?- Hạo Thiên ánh mắt chăm chú không ngừng quan sát thái độ của cô.
- Không có mà, anh nghĩ đi đâu vậy. Đã giới thiệu với người ta anh là bạn trai em rồi còn gì?- Cô nhăn mặt, phụng phịu.
- Được rồi được rồi.- Anh nhanh chóng nói sang chuyện khác.- Khi nào anh có thể gặp ba mẹ em?
Cái tên họ Trần kia có thể gặp ba mẹ cô đến hai lần rồi mà tại sao anh còn chưa được ra mắt ba mẹ vợ chứ. Đã vậy, đến việc đậu xe anh còn không được đậu trước nhà cô nữa, làm anh cảm thấy như đang phải lén lút, rất khó chịu. Anh đường đường là giám đốc công ty lớn, trước giờ đâu phải trải qua những chuyện như vậy, chuyện gì đã thích thì là làm, đã muốn là phải có ngay. Ấy vậy mà giờ này đây anh đã trở nên như thế nào rồi?
- Nếu em không thể nói được thì cứ để anh, em cần gì phải lo lắng.- Anh cố gắng thuyết phục cô.
- Ách, anh mới chính là làm em lo lắng.- Cô bướng bỉnh.
Anh nhíu mày khó hiểu nhìn cô:
- Anh tốt như vậy, có chỗ nào để em lo lắng?
Cô trề môi:
- Anh vừa bá đạo, vừa vô lý, không có nguyên tắc, lại hay nổi cáu, nhiều khi chẳng xem lời người khác nói ra gì.- Cô rồi xòe bàn tay ra vừa nói vừa đếm.
- Em nói anh sao?- Đôi mày anh càng châu vào hơn nữa.
Hải Lam giật mình. Cô sai, cô sai rồi, đáng lẽ không nên nói những lời này. Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào biểu hiện của cô, chờ xem tiếp theo cô sẽ nói như thế nào. Lúc này, Hải Lam chỉ muốn vùng bỏ chạy ra khỏi xe. Thấy được biểu hiện gây thù chuốc oán xong rồi muốn bỏ của chạy lấy người của cô, anh liền nhanh chóng nắm lấy cô, kéo cả người cô về phía mình, đôi tay gắt gao ôm lấy cả cơ thể cô. Hải Lam giật mình, phản xạ dùng tay đẩy anh ra khỏi người mình nhưng thật vô ích, đôi môi mãnh nam của anh nhanh chóng đặt lên đôi môi nhỏ xinh xắn hình trái tim của cô, ra sức hôn, chiếc lưỡi không an phận cũng bắt đầu xâm nhập vào sâu phía trong họng cô. Bàn tay đặt bên dưới không kiềm chế được mà di chuyển trên người của cô. Tim đập nhanh, hơi thở có chút khó khăn, cô cố gắng rời môi anh để nói:
- Xấu xa! Buông em ra.
- Anh chỉ xấu xa trước mình em thôi.- Nói rồi, anh vẫn tiếp tục hưởng thụ đôi môi ngọt ngào của cô.
Lần này, cô cắn mạnh vào môi anh, làm anh vội vàng buông cô ra. Lấy tay sờ lên môi mình, hình như là có vài vệt máu. Hải Lam không thèm để ý đến anh như thế nào, cô chỉ chăm chăm chỉnh sửa lại trang phục, tóc tai ngay ngắn, đôi mắt đỏ hoe dường như có niềm uất ức muốn khóc. Hải Lam nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài, làm Hạo Thiên lo lắng vội vàng đuổi theo. Chỉ vài bước là đuổi kịp.
.
- Em khóc sao?- Anh cảm thấy đau lòng, hình như là mình đã gây ra lỗi gì đó rồi.- Anh xin lỗi, tiểu Lam.
Cô vẫn không nói gì, quay mặt đi đưa lưng về phía anh, cố gắng hít thở thật sâu, thật đều đặn để kiềm chế nước mắt tiếp tục rơi.
Hạo Thiên không biết phải làm thế nào, lúc này anh thật sự rất bối rối. Nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, anh ôn nhu hỏi:
- Anh làm em sợ có phải không?- Giọng nói của anh rất dịu dàng, lại rất thành thật.- Sẽ không có lần sau nữa, được không? Tiểu Lam, ngoan, đừng khóc.
Nói rồi anh lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ về trấn an. Thấy cô như vậy, anh thực cảm thấy vô cùng có lỗi. Đáng ra anh phải biết rằng trước giờ cô chưa từng kết giao qua bạn trai, cho nên những sự việc như thế này chính là không nên gấp rút.
Hải Lam một lúc lại lau hết nước trên mặt mình, đẩy anh ra:
- Anh như vậy chẳng làm theo ý mình là gì?- Cô nói lớn.- Em không xinh đẹp, dáng người cũng không tốt, lại còn cổ hủ và có nhiều tính xấu nữa. Cho nên nếu anh muốn có thể tìm những cô gái khác.
- Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà. Là anh sai, anh sai.- Anh hạ giọng năn nỉ.- Đối với anh, em rất xinh đẹp, dáng người cũng rất dễ nhìn, tính cách rất thú vị, rất đáng yêu. Cho nên anh sẽ không tìm những cô gái khác mà chỉ có một mình em thôi.
Anh lại một lần nữa ôm cô vào lòng dỗ dành.
- Nếu không phải vì yêu em đến như vậy, làm sao anh lại nóng lòng muốn gặp ba mẹ em chứ?
Thấy cô yên lặng trong vòng tay mình, anh lại được nước nói tiếp:
- Còn chưa nói tới chuyện em đã nghĩ xấu bao nhiêu về anh, chẳng lẽ như vậy anh không đau lòng, không bực tức hay sao?
- Em…- Đến lúc này cô thực sự cứng họng. Đúng thật là lỗi ban đầu là do cô gây ra. Nhưng, anh ấy nói thích cô, là thật sao?
- Thôi được rồi, không có chuyện gì nữa, chúng ta về thôi.
Anh vẫn rất ân cần, ôn nhu, làm cho cô có cảm giác dường như anh không cố ý muốn tổn hại đến cô. Trên quãng đường về, cả hai đều im lặng. Khi đến trước ngõ, anh dừng xe lại cho cô xuống. Hải Lam đưa mắt nhìn anh, rồi nhìn xuống phía môi anh còn vết máu do cô gây ra lúc nãy thì trong lòng có chút lo lắng. Nhẹ nhàng xoay người lại, tay khẽ chạm vào vết thương trên môi anh:
- Anh… không sao chứ? Còn đau không? Hay là đi mua thuốc?
Ánh mắt cô lúc này trong veo, xen lẫn một chút lo lắng. Anh mỉm cười, vuốt nhẹ má cô, kiềm nén lại ý định muốn hôn đôi môi cô:
- Anh không sao. Hôm nay em mệt rồi, vào nhà nghỉ sớm đi.
۵ ۵ ۵
.
- Thiếu gia, cậu đã về!- Trợ lý Trương nhìn chàng trai dáng vẻ mang chút phiền muộn bước vào nhà.- Môi cậu bị làm sao?
- Anh yên tâm, không phải là đánh nhau đâu.- Hạo Thiên lạnh nhạt.
Quá hiểu tính cậu chủ, đã không muốn nói thì có ép uổng như thế nào cũng không nói, chuyện gì muốn nói thì tự cậu ấy sẽ nói ra ngay, với lại, nhìn vết thương kia, cũng là không có gì lớn cho nên trợ lý Trương cũng không dám hỏi thêm chuyện này nữa.
- Cậu vào phòng tắm rửa trước, tôi sẽ nói người làm thức ăn cho cậu.- Ngoài chức vụ quản gia ở nhà, ông Trương còn được Hạo Thiên tin cậy giao cho chức trợ lý trong công ty.
- Thôi khỏi, tôi không đói. Tôi tắm rửa rồi đi ngủ đây. Công việc ngày mai tóm tắt lại, sáng mai tôi sẽ xem.
Trợ lý Trương kính cẩn cúi đầu, Hạo Thiên nói xong cũng quay đi, nhưng chợt nhớ ra vài điều:
- Àh nè anh Trương!
- Vâng thưa thiếu gia!
- Àh… uhm… thường thì con rể phải làm gì để lấy lòng ba mẹ vợ nhỉ? Àh không, ý tôi là nếu anh có con gái, anh hy vọng chồng của nó sẽ là người như thế nào?
Xem bộ dạng ấp úng và có hơi xấu hổ của thiếu gia, trợ lý Trương không giấu được nụ cười trộm. Xem ra, những thay đổi gần đây của thiếu gia hoàn toàn là có nguyên do, mà nguyên do là gì, thì dĩ nhiên một người thân cận với thiếu gia như ông không thể nào không đoán ra được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook