Trời sinh một đôi – Sunness
-
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sức khỏe Kiều Nhân không có gì đáng ngại nhưng vẫn bị các đồng nghiệp luân phiên oanh tạc.
Đám nhân viên lũ lượt đến hỏi han ân cần đã đành, hai vị sếp còn lại, Lữ Phi Đằng và Trần Mẫn Di, cũng đều đối xử thân thiết hơn với cô. Người khoa trương nhất là Lữ Phi Đằng, mới sáng Thứ Hai đã chờ sẵn ở văn phòng, thấy Kiều Nhân tới là lại chào hỏi ngay, đầu tiên là tặng một túi bánh bao rán một mặt (1) cô thích nhất, tay còn lại dúi túi thịt muối cá muối(2) vào tay cô, nắm tay Kiều Nhân thật chặt: “Cám ơn cô, cám ơn cô tiểu Kiều…”
Lữ Phi Đằng là người bình thường cái gì cũng tốt, có điều hay lẩm nhẩm một cách thần bí. Lữ Phi Đằng một mực tin rằng nếu không phải cuối tuần anh ta bị cảm nên không đến, Kiều Nhân cũng sẽ không bị chắn kiếp nạn này thay anh ta, cho nên nhất định phải cảm tạ. Biết cô thích ăn thịt muối cá muối, anh ta còn cố ý mang từ nhà tới cho cô.
Mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng vừa ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của bánh bao rán một mặt và màu sắc quyến rũ của thịt muối cá muối, Kiều Nhân đã nuốt nước bọt, đành phải nhận quà. Cô vui vẻ ăn bánh bao, còn chưa tới giữa trưa đã thấy Trần Mẫn Di dẫm trên một đôi cao gót mười phân đi vào phòng làm việc của cô.
“Đây là những thứ cuộc họp ngày mai cần dùng phải không?”
Trần Mẫn Di không nói thêm câu nào đã ôm nguyên chồng tài liệu dầy cộp trên bàn Kiều Nhân đi, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Được rồi, cứ để tôi, đêm nay cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Kiều Nhân được ưu ái mà giật cả mình. Trần Mẫn Di là bạn học thời đại học của Kiều Nhân, quen biết nhau mười một năm rồi, chưa bao giờ thấy cô ấy nhiệt tình giúp cô như vậy.
Nhờ thế mà hôm nay lần đầu tiên Kiều Nhân tan làm đúng giờ.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, cô quyết định rủ rê cô bạn thân Hoàng Linh ra ngoài đánh chén một bữa no say để ăn mừng. Thế mà Hoàng Linh vẫn đang đi công tác.
Sáng nay khi ra ngoài cô đã thấy Tiêu Dương trở về nhà, lúc này không biết anh có còn ở nhà không.
Ngồi vào xe, Kiều Nhân loay hoay tìm chỗ đặt gói thịt muối cá muối thật cẩn thận, mở điều hòa, lấy điện thoại di động ra gửi cho Tiêu Dương một tin nhắn: “Anh còn ở nhà không? Buổi tối có thời gian chứ? Tôi có thể mời anh ăn cơm không? Kiều Nhân.”
Đợi năm phút đồng hồ không thấy anh ta nhắn lại. Cô đoán anh ta hoặc là đang đi làm, hoặc là đang ngủ nên không chờ thêm nữa, lái xe về nhà trước. Không ngờ khi vừa đỗ xe xong xuôi thì nhận được tin nhắn của Tiêu Dương: “Có thể.”
Chẳng được bao lâu lại nhận thêm một tin nhắn nữa: “Tôi biết cô là ai, không cần lần nào cũng đề tên.”
Kiều Nhân không nhịn được cười. Đây là thói quen khi cô còn học đại học, trừ lúc nhắn tin với người nhà hoặc bạn thân ra thì cuối mỗi tin nhắn đều ghi rõ tên mình. Từ trước đến nay, mọi người đều nói đây là thói quen tốt, chỉ có Tiêu Dương không thích thôi.
Tâm trạng thật không tồi, cô vừa đi lên vừa khe khẽ hát, khi đến trước cửa nhà, thì nghe thấy tiếng Tiêu Dương mở cửa. Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, đang mặc áo lót và quần đùi, một tay cầm bàn chải với cốc súc miệng, chắc là vừa tỉnh ngủ.
Đôi mắt xếch quyến rũ của anh đang nhìn cô, khuôn mặt vẫn còn đương ngái ngủ: “Tôi sẽ xong nhanh thôi.”
Kiều Nhân mỉm cười, khoát tay, lấy chìa khóa mở cửa: “Không sao, anh cứ từ từ sửa soạn, tôi tranh thủ nghỉ ngơi một lát.”
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tốc độ sửa soạn của cánh đàn ông thật sự rất nhanh. Kiều Nhân vừa cất thịt muối cá muối vào tủ lạnh, còn chưa kịp uống nước đã nghe thấy tiếng Tiêu Dương gõ cửa nhà mình.
Hai người lên xe Kiều Nhân. Cô vừa cho xe rời bãi đỗ vừa hỏi: “Anh có kiêng đồ gì không? Có thích ăn nhạt không?”
“Ừm.” Anh chỉ trả lời mỗi vậy.
Cài dây an toàn xong, anh liếc mắt nhìn Kiều Nhân: “Trông cô có vẻ vui nhỉ.”
“Đồng nghiệp ai cũng quan tâm tôi, sao lại không vui vẻ chứ.”
Xe đã rời khỏi bãi đỗ xe, Kiều Nhân quay đầu cười với Tiêu Dương rồi lại chăm chú lái xe.
“Thực ra lần trước đi Mỹ thăm bạn tôi cũng gặp phải tình huống gần như vậy, lúc ấy thực sự sợ chết đi được, định đổi lại vé máy bay, ngày hôm sau về nước luôn. Sau này xem phim “Criminal Minds” nói về tội phạm Mỹ, thật kinh khủng, ngẫm ra thì ở trong nước vẫn an toàn hơn.”
Tiêu Dương làm công tác thực thi pháp luật, cũng có ít nhiều hiểu biết về tỉ lệ tội phạm ở nước ngoài, bình tĩnh gật đầu: “Xét về tỉ lệ thì đúng là ở trong nước tương đối an toàn.”
Anh ngừng một chút rồi chuyển đề tài: “Cô bình thường đều lái xe với tốc độ này à?”
“Hả? Đúng vậy, tôi lái xe rất dễ mệt, không dám phóng quá nhanh,” có vẻ anh không quen với tốc độ xe thế này, chờ ra khỏi khu nhà ở, Kiều Nhân sẽ cố gắng tăng tốc, “Chậm quá à?”
Anh đảo mắt quan sát tấm hình trang trí treo trong xe, nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Rất tốt. Chỉ dễ bị người ta tông vào đuôi xe khi tránh vượt thôi mà.”
Cô bật cười thành tiếng: “Vậy à? Tôi nghe nói con người sẽ nóng nảy hơn khi tham gia giao thông… Ôi, xem ra ngày nay ngồi xe công cộng là an toàn nhất!”
Rõ ràng là nói mỉa, qua tai Kiều Nhận lại như nói đùa. Cô tưởng là Tiêu Dương nói chưa hết ý chứ nào ngờ rằng cái miệng ấy rất thất đức, còn là loại thất đức rất chuyên nghiệp nữa.
“Chỉ ở trong nước mới tương đối an toàn thôi,” Tiêu Dương tựa cằm ngắm nhìn cảnh phố phường bên ngoài cửa sổ xe, “từ năm 2001 đến giờ, số vụ khủng bố trong nước so với thế giới đúng là ít hơn nhiều.”
“Đương nhiên rồi! Trung Quốc mà!”
Kiều Nhân hơi đắc ý, lại cảm thấy đói bụng, trong đầu liên tục hiện ra các món ăn muôn màu muôn vẻ: “Anh đã từng đến quán Người Quý Châu chưa? Món cá rán giòn xốt ớt(*) và gà xào bời lời(*) ở đó đều rất ngon.”
Cô tập trung nhìn đường nên không phát hiện ra sau khi cô nói đến tên nhà hàng thì anh lập tức liếc mắt nhìn mình.
Kiều Nhân vẫn đang thao thao bất tuyệt về các món ngon: “Món gà đổ mồ hôi lừng danh của quán (5) có khi đi trễ sẽ không còn để ăn. Món này thịt gà vừa mềm vừa tươi, không biết là ướp bằng hương liệu gì, cực kỳ ngon miệng. Cả đậu phụ và rau xanh ở trong canh ăn kèm nữa, đều rất chi là tuyệt…”
Khi nhắc tới các món ăn ngon, đôi mắt cô mở to, sáng lấp lánh, biểu cảm cũng rất phong phú.
Tiêu Dương thờ ơ nghĩ cô chỉ thiếu mỗi một tấm bảng đeo trên cổ ghi rõ “Tôi là kẻ háu ăn” mà thôi.
“Có tới đôi lần,” Tiêu Dương đáp, “mùi vị không tệ, có điều ít khi có món mới, không giữ chân được khách quen.”
Chưa tới mấy phút, xe đã đến trước cửa nhà hàng Người Quý Châu. Một người phục vụ sắp xếp chỗ ngồi cho họ.
Kiều Nhân chú ý ngay lập tức tới một người ngồi ở bàn kế bên — Trịnh Tử Hạo, gã bạn trai cũ của cô. Người ngồi cùng bàn là cha mẹ anh ta và bạn gái hiện giờ, Tiết Tình.
Nụ cười của Kiều Nhân cứng đờ, đang muốn gọi phục vụ để đổi chỗ ngồi thì nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của Trịnh Tử Hạo: “Kiều Nhân?”
Anh ta nhìn Kiều Nhân, rồi nhìn Tiêu Dương đứng bên cạnh có đôi phần bất ngờ.
Trịnh Tử Hạo mỉm cười thân mật, chào hỏi Tiêu Dương: “Tiêu Dương.”
Trong bốn năm hẹn hò với Kiều Nhân, Trịnh Tử Hạo thường xuyên ra vào nhà cô, dĩ nhiên có biết Tiêu Dương nhà ngay đối diện. Tiêu Dương không có mấy ấn tượng về Trịnh Tử Hạo, nhưng nhớ rằng Kiều Nhân có một người bạn trai như vậy, vì thế khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Anh thản nhiên liếc nhìn Tiết Tình, liên hệ với chuyện Kiều Nhân uống say bí tỉ đêm hôm trước, cũng thầm đoán được câu chuyện của họ.
“Ôi, thật khéo!” Kiều Nhân phản ứng nhanh, lập tức mỉm cười rồi xoay người cúi đầu chào ông bà Trịnh, “chú, dì ạ”còn cười với cả Tiết Tình, “Tiết Tình.”
Tiết Tình cười đáp lại, có đôi phần xấu hổ. Chú Trịnh chào lại, không tỏ vẻ gì đặc biệt. Riêng dì Trịnh là tỏ vẻ vô cùng đắc ý: “Tiểu Kiều? Ôi chao, sao lại khéo vậy! Cùng bạn tới dùng cơm à?”
Bà đứng lên, gọi hai người họ lại ngồi: “Nào, lại đây! Vừa lúc, chúng ta cùng ngồi chung một bàn đi! Cô chú trước đây vẫn chưa có cơ hội mời cháu bữa cơm, hôm nay vừa hay bù lại.”
Kiều Nhân vội vàng làm bộ tươi cười: “Không cần đâu dì, hôm nay cháu mời bạn ăn cơm, vậy không hay lắm.”
Dì Trịnh lại vỗ đùi, nhất quyết không tha: “Con bé Tiểu Kiều này, thật không nể mặt dì.”
“Không phải vậy đâu ạ. Dì xem, mọi người đều là người một nhà dùng cơm với nhau, cháu và bạn ngồi ở đây thật không tiện, phải không ạ? Để hôm khác ạ, thật sự cám ơn dì.”
Kiều Nhân cố gắng mỉm cười, nói xong lại thầm thấy không xong rồi, không nên nói Tiêu Dương là bạn, nếu nói là khách thì dì sẽ không thể lằng nhằng thêm nữa.
Kết quả của việc nhanh nhẩu đoảng thật đáng thất vọng, dì Trịnh quả thực không đồng ý, nhất mực giữ họ lại.
Tiêu Dương bỗng lên tiếng: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Sau đó anh đẩy cánh tay Kiều Nhân, hất cằm ý bảo cô ngồi xuống: “Không sao đâu, ngồi đi.”
Dù không biết Tiêu Dương nghĩ gì nhưng nếu anh đã không ngại, Kiều Nhân cũng đành thôi. Cô nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống.
Khi cô và Trịnh Tử Hạo còn hẹn hò, dì Trịnh đã không thích cô rồi. Lý do rất đơn giản, có ba điều: lớn lên trong gia đình đơn thân, công việc bận rộn và kiếm được nhiều tiền hơn Trịnh Tử Hạo. Người lớn tuổi thường hay so bì, không thích con dâu quá giỏi giang như thế. Giờ dì có được cô con dâu tương lai vừa ý như Tiết Tình nên muốn khoe khoang trước mặt Kiều Nhân.
Kiều Nhân không vì thế mà lo lắng. Từ trước tới nay, cô không hề để bụng chuyện nhỏ này, với bề trên càng không, hơn nữa, người lớn tuổi ai mà không có vài tật xấu chứ. Trước đây vì quan hệ giữa mình và Trịnh Tử Hạo nên Kiều Nhân không nói gì, giờ đã không còn quan hệ gì lại càng không cần để bụng. Cô chỉ sợ Tiêu Dương không quen ngồi với người lạ sẽ thấy ngại ngùng nên muốn bắt chuyện với anh nhiều hơn, không ngờ dì Trịnh còn “chu đáo” thay cả cô.
Dì Trịnh chẳng hiểu sao lại chọn “đối tượng công kích trọng điểm” là Tiêu Dương, hơn nữa còn “triển khai toàn bộ hỏa lực” vừa cười tủm tỉm vừa hỏi hết từ gia đình đến công việc của anh, giống y như điều tra nhân khẩu.
“Cảnh sát? Không tệ! Không tệ! Còn đẹp trai nữa… Dì thấy cháu chỉ mới ngoài hai mươi thôi nhỉ? Làm cảnh sát được mấy năm rồi?”
Bà hỏi xong còn quay sang nhìn Kiều Nhân, điệu bộ như đang ám chỉ cô nuôi trai.
Kiều Nhân thấy Trịnh Tử Hạo hé môi định nói. Anh ta luôn luôn đối tốt với cô, tính tình ôn hòa, chưa từng nổi giận, còn từng vì quan hệ giữa hai người mà giận dỗi mẹ vài lần. Tuy hiện giờ hai người đã chia tay, nhưng dựa vào tính tình của anh ta thì hẳn vẫn coi Kiều Nhân là bạn, ắt hẳn sẽ không để mẹ nói cô đến như vậy.
Từ đầu đến giờ Tiêu Dương đều không tỏ thái độ gì, anh trả lời rất nhã nhặn, tự nhiên.
“Cháu năm nay ba mươi mốt tuổi. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, theo phân công nhiệm vụ của cấp trên, hiện tại đang công tác tại đội điều tra tội phạm hình sự của thành phố.”
Anh trả lời nghiêm trang như vậy khiến khuôn mặt đang cười của dì Trịnh cứng đơ như sáp: “Làm cảnh sát hình sự à? Đây chẳng phải công việc tốt đẹp gì, vừa nguy hiểm, vừa cực khổ, tiền lương lại không cao…”
“Mẹ.” Trịnh Tử Hạo ngắt lời mẹ, tránh để bà nói ra nhiều lời khó nghe hơn nữa, đôi chân mày nhíu chặt cả lại, nhìn mẹ bằng ánh mắt sốt ruột.
Thấy con trai cau có, chú Trịnh không thể cứ ngồi yên mãi. Ông khẽ huých khuỷu tay vợ: “Đủ rồi đấy.”
Dì Trịnh trừng mắt nhìn lại chồng, bà còn định nói thêm nữa nhưng Tiêu Dương đã cướp lời trước: “Xin lỗi, cháu còn có chút việc, phải đi trước ạ.”
Anh bình thản đứng dậy, gọi phục vụ tới dặn dò: “Bàn này đều là bạn của tôi, nói một tiếng với bếp phó, mang lên mỗi món một phần.”
Sau đó Tiêu Dương quay đầu nói với cả bàn người còn đang sửng sốt: “Mọi người cứ ăn từ từ, bữa này coi như tôi mời.”
Cuối cùng anh nhìn Kiều Nhân, ung dung hỏi: “Cô có thể chở tôi đi không?”
Kiều Nhân nhanh nhẹn đứng dậy, quay đầu chào tạm biệt ông bà Trịnh: “Cháu xin phép đi trước, chú dì từ từ dùng bữa.”
Cô gật đầu chào Trịnh Tử Hạo và Tiết Tình.
Vẻ mặt Trịnh Tử Hạo thả lỏng, dường như vui vì Tiêu Dương giải vây giúp cô, cười rất thật lòng: “Hẹn gặp lại.”
Kiều Nhân quan sát thái độ vui mừng của Trịnh Tử Hạo, vậy coi như là xác nhận hai người họ thực sự không còn cơ hội nữa. Vừa khéo, cô cũng không có ý tưởng này.
Kiều Nhân và Tiêu Dương cùng rời khỏi quán Người Quý Châu. Đợi đến khi trở lại trong xe, cô tò mò hỏi: “Hóa ra đây là nhà hàng gia đình anh mở à?”
Tiêu Dương móc bao thuốc lá từ túi quần ra, anh suy nghĩ một chút rồi lại nhét trở về, trả lời như không có vấn đề gì cả: “Quán của cha tôi. Ông đồng thời là bếp trưởng.”
“Vậy anh còn nói…” Cô nghĩ lại đánh giá lúc trước của anh về nhà hàng.
“Nói thật thôi.”
Xem ra dù là người trong nhà, ngôn từ của anh ta vẫn thẳng tưng như vậy… Kiều Nhân nhoẻn cười, cô khởi động xe: “Anh muốn tới đồn cảnh sát à?”
“Về nhà.” Tiêu Dương bình thản trả lời điều ngoài dự liệu của cô, “Vừa lúc trong bếp vẫn còn gà, tôi làm vài món rồi cùng nhau ăn.”
Giờ cô mới biết Tiêu Dương nói có chuyện chỉ là để giải vây giúp cô. Kiều Nhân thật sự cảm động, cũng đã đói bụng lắm rồi, tuy không biết tài nấu nướng của người đàn ông tất bật tối ngày như Tiêu Dương có thể cao đến đâu nhưng cũng không tiện từ chối, cô chỉ có thể gật đầu.
“Được thôi, lát nữa tôi cũng sẽ làm hai món mang sang bên anh.”
Tiêu Dương không có ý kiến gì.
Hai người bọn họ ai về nhà nấy.
Kiều Nhân không định làm món phức tạp gì. Cô lấy thịt muối hôm nay vừa mang về thái thành miếng, thả vào chảo dầu chiên sơ qua, thêm gia vị rồi đem hầm trong nồi áp suất. Tiếp đó, cô thái cá muối, sơ chế tỏi gừng, trút cá vào chảo dầu, để lửa vừa, đợi đến khi từng miếng cá đều vàng óng ánh thì cho thêm ớt, rượu và gia vị, thêm nước lạnh, đậy nắp, để lửa nhỏ.
Mất khoảng 40 phút, nồi áp suất bắt đầu nhả hơi nước. Kiều Nhân mở vung nồi ra. Mùi thịt bay lên thơm nức mũi. Kiều Nhân rưới nước xốt lên mình từng thớ cá vàng óng ánh. Vậy là xong. Kiều Nhân thèm quá nên nếm thử vài miếng, cảm thấy hoàn toàn say đắm.
Cô bưng hai món ăn gõ cửa nhà Tiêu Dương, anh vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, may mà vẫn nhớ để cửa cho Kiều Nhân. Kiều Nhân đặt hai đĩa thức ăn lên bàn rồi vào phòng bếp nhìn qua xem có thể giúp gì không. Vừa mở cửa phòng bếp thì đã bị hương thơm của đồ ăn mê hoặc ngay.
Cá vừa mới chiên giòn xong, Tiêu Dương thuần thục bưng nồi nước xốt đỏ tươi tưới lên mình cá, rắc thêm ít hành hoa thái nhỏ.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Cô mang gà ra bàn trước đi. Ở đây nóng lắm, cô đem giúp tôi ra phòng khách rồi mở điều hòa lên.”
Anh vẫn đang mặc áo sơ mi và quần bò, không hề đeo tạp dề, một người cao hơn mét tám đứng cạnh bàn bếp nhưng chẳng hề lóng ngóng. Sai bảo Kiều Nhân xong, anh lại quay đầu, đổ một chén đựng tỏi, ớt vào chảo, phi thơm với dầu, thuần thục như một đầu bếp thực sự.
Kiều Nhân nhìn đến xuất thần, một lúc lâu mới nhớ ra Tiêu Dương bảo mình mang gà ra ngoài, nhìn thấy một cái bát hấp trông như một bông hoa cạnh bàn bếp, cô quay đầu hỏi Tiêu Dương: “Là cái này à?”
“Ừ.”
Tiêu Dương đang bỏ bắp cải thái nhỏ vào nồi, tiện tay lấy một đôi đũa đưa cho Kiều Nhân.
“Cô có thể thử trước xem sao.”
Đón đôi đũa từ tay Tiêu Dương, cô không đành lòng từ chối món ngon, gắp ngay một miếng ăn thử. Mùi thơm quen thuộc lập tức ùa về phía cô mang theo hơi nước ấm áp, làm mắt cô trong nháy mắt trở nên rạng rỡ: gà đổ mồ hôi!
Cô nhìn Tiêu Dương, không khỏi giật mình. Đối phương vẫn đang xào bắp cải, hoàn toàn không nhìn cô.
Kiều Nhân gắp một miếng thịt gà nhỏ đưa vào miệng, vị thịt tươi ngọt và hương liệu tuyệt hảo khiến miếng thịt đã vào miệng rồi lại không nỡ nhai.
Kiều Nhân len lén liếc nhìn Tiêu Dương đứng bên cạnh, đôi mắt tràn ngập một nỗi xúc động: mặt đẹp, vóc người đẹp, sao đến nấu ăn cũng xuất sắc nữa vậy…
Chú giải:
(1) Bánh bao rán một mặt 生煎包 (sinh tiên bao), là một món thuộc ẩm thực vùng Chiết Giang, tên gốc của nó có nghĩa là bánh bao được chiên lúc còn là bột sống, bánh bao này có kích cỡ nhỏ hơn bánh bao thường rất nhiều, chỉ tầm bằng quả quýt, nhân mặn, ngoài giòn, trong mềm, cách nặn bánh tương tự bánh bao thường, bánh nặn xong được đem đi rán cho đến khi mặt đáy chuyển màu vàng thì thêm nước vào, đậy nắp chảo lại và đợi đến khi bánh chín, bày ra đĩa và chấm với nước tương. Xem video cách làm ở đây.
(2) Thịt muối, cá muối 腊鱼腊肉 phổ biến ở Tứ Xuyên, Hồ Nam và khu vực Quảng Đông, đặc biệt cá muối Hồ Nam là một đặc sản, được làm bằng cách sơ chế, ướp muối, xông khói rồi treo lên phơi khô.
(3) cá rán giòn xốt ớt 糟辣脆皮鱼 là một món ăn truyền thống thuộc ẩm thực Quý Châu, thịt cá giòn mỏng, món có màu đỏ tươi, vị hơi chua, mặn, ngọt và cay.
(4) Gà xào bời lời 神鲜木姜鸡 là đặc sản Quý Châu, có vị cay dịu và hương thơm nồng đặc trưng của bời lời, thịt mềm, tươi, màu sắc bắt mắt. Xem cách nấu tại đây. (Vỏ cây bời lời là một nguyên liệu trong làm hương nhang thảo dược ở Việt Nam. Nguồn: VTV2)
(5) gà đổ mồ hôi 盗汗鸡 = đạo hàn kê (đạo: trộm; hàn: mồ hôi; kê: gà) là một món gà hấp đặc sản Quý Châu.
Sức khỏe Kiều Nhân không có gì đáng ngại nhưng vẫn bị các đồng nghiệp luân phiên oanh tạc.
Đám nhân viên lũ lượt đến hỏi han ân cần đã đành, hai vị sếp còn lại, Lữ Phi Đằng và Trần Mẫn Di, cũng đều đối xử thân thiết hơn với cô. Người khoa trương nhất là Lữ Phi Đằng, mới sáng Thứ Hai đã chờ sẵn ở văn phòng, thấy Kiều Nhân tới là lại chào hỏi ngay, đầu tiên là tặng một túi bánh bao rán một mặt (1) cô thích nhất, tay còn lại dúi túi thịt muối cá muối(2) vào tay cô, nắm tay Kiều Nhân thật chặt: “Cám ơn cô, cám ơn cô tiểu Kiều…”
Lữ Phi Đằng là người bình thường cái gì cũng tốt, có điều hay lẩm nhẩm một cách thần bí. Lữ Phi Đằng một mực tin rằng nếu không phải cuối tuần anh ta bị cảm nên không đến, Kiều Nhân cũng sẽ không bị chắn kiếp nạn này thay anh ta, cho nên nhất định phải cảm tạ. Biết cô thích ăn thịt muối cá muối, anh ta còn cố ý mang từ nhà tới cho cô.
Mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng vừa ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của bánh bao rán một mặt và màu sắc quyến rũ của thịt muối cá muối, Kiều Nhân đã nuốt nước bọt, đành phải nhận quà. Cô vui vẻ ăn bánh bao, còn chưa tới giữa trưa đã thấy Trần Mẫn Di dẫm trên một đôi cao gót mười phân đi vào phòng làm việc của cô.
“Đây là những thứ cuộc họp ngày mai cần dùng phải không?”
Trần Mẫn Di không nói thêm câu nào đã ôm nguyên chồng tài liệu dầy cộp trên bàn Kiều Nhân đi, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Được rồi, cứ để tôi, đêm nay cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Kiều Nhân được ưu ái mà giật cả mình. Trần Mẫn Di là bạn học thời đại học của Kiều Nhân, quen biết nhau mười một năm rồi, chưa bao giờ thấy cô ấy nhiệt tình giúp cô như vậy.
Nhờ thế mà hôm nay lần đầu tiên Kiều Nhân tan làm đúng giờ.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, cô quyết định rủ rê cô bạn thân Hoàng Linh ra ngoài đánh chén một bữa no say để ăn mừng. Thế mà Hoàng Linh vẫn đang đi công tác.
Sáng nay khi ra ngoài cô đã thấy Tiêu Dương trở về nhà, lúc này không biết anh có còn ở nhà không.
Ngồi vào xe, Kiều Nhân loay hoay tìm chỗ đặt gói thịt muối cá muối thật cẩn thận, mở điều hòa, lấy điện thoại di động ra gửi cho Tiêu Dương một tin nhắn: “Anh còn ở nhà không? Buổi tối có thời gian chứ? Tôi có thể mời anh ăn cơm không? Kiều Nhân.”
Đợi năm phút đồng hồ không thấy anh ta nhắn lại. Cô đoán anh ta hoặc là đang đi làm, hoặc là đang ngủ nên không chờ thêm nữa, lái xe về nhà trước. Không ngờ khi vừa đỗ xe xong xuôi thì nhận được tin nhắn của Tiêu Dương: “Có thể.”
Chẳng được bao lâu lại nhận thêm một tin nhắn nữa: “Tôi biết cô là ai, không cần lần nào cũng đề tên.”
Kiều Nhân không nhịn được cười. Đây là thói quen khi cô còn học đại học, trừ lúc nhắn tin với người nhà hoặc bạn thân ra thì cuối mỗi tin nhắn đều ghi rõ tên mình. Từ trước đến nay, mọi người đều nói đây là thói quen tốt, chỉ có Tiêu Dương không thích thôi.
Tâm trạng thật không tồi, cô vừa đi lên vừa khe khẽ hát, khi đến trước cửa nhà, thì nghe thấy tiếng Tiêu Dương mở cửa. Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, đang mặc áo lót và quần đùi, một tay cầm bàn chải với cốc súc miệng, chắc là vừa tỉnh ngủ.
Đôi mắt xếch quyến rũ của anh đang nhìn cô, khuôn mặt vẫn còn đương ngái ngủ: “Tôi sẽ xong nhanh thôi.”
Kiều Nhân mỉm cười, khoát tay, lấy chìa khóa mở cửa: “Không sao, anh cứ từ từ sửa soạn, tôi tranh thủ nghỉ ngơi một lát.”
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tốc độ sửa soạn của cánh đàn ông thật sự rất nhanh. Kiều Nhân vừa cất thịt muối cá muối vào tủ lạnh, còn chưa kịp uống nước đã nghe thấy tiếng Tiêu Dương gõ cửa nhà mình.
Hai người lên xe Kiều Nhân. Cô vừa cho xe rời bãi đỗ vừa hỏi: “Anh có kiêng đồ gì không? Có thích ăn nhạt không?”
“Ừm.” Anh chỉ trả lời mỗi vậy.
Cài dây an toàn xong, anh liếc mắt nhìn Kiều Nhân: “Trông cô có vẻ vui nhỉ.”
“Đồng nghiệp ai cũng quan tâm tôi, sao lại không vui vẻ chứ.”
Xe đã rời khỏi bãi đỗ xe, Kiều Nhân quay đầu cười với Tiêu Dương rồi lại chăm chú lái xe.
“Thực ra lần trước đi Mỹ thăm bạn tôi cũng gặp phải tình huống gần như vậy, lúc ấy thực sự sợ chết đi được, định đổi lại vé máy bay, ngày hôm sau về nước luôn. Sau này xem phim “Criminal Minds” nói về tội phạm Mỹ, thật kinh khủng, ngẫm ra thì ở trong nước vẫn an toàn hơn.”
Tiêu Dương làm công tác thực thi pháp luật, cũng có ít nhiều hiểu biết về tỉ lệ tội phạm ở nước ngoài, bình tĩnh gật đầu: “Xét về tỉ lệ thì đúng là ở trong nước tương đối an toàn.”
Anh ngừng một chút rồi chuyển đề tài: “Cô bình thường đều lái xe với tốc độ này à?”
“Hả? Đúng vậy, tôi lái xe rất dễ mệt, không dám phóng quá nhanh,” có vẻ anh không quen với tốc độ xe thế này, chờ ra khỏi khu nhà ở, Kiều Nhân sẽ cố gắng tăng tốc, “Chậm quá à?”
Anh đảo mắt quan sát tấm hình trang trí treo trong xe, nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Rất tốt. Chỉ dễ bị người ta tông vào đuôi xe khi tránh vượt thôi mà.”
Cô bật cười thành tiếng: “Vậy à? Tôi nghe nói con người sẽ nóng nảy hơn khi tham gia giao thông… Ôi, xem ra ngày nay ngồi xe công cộng là an toàn nhất!”
Rõ ràng là nói mỉa, qua tai Kiều Nhận lại như nói đùa. Cô tưởng là Tiêu Dương nói chưa hết ý chứ nào ngờ rằng cái miệng ấy rất thất đức, còn là loại thất đức rất chuyên nghiệp nữa.
“Chỉ ở trong nước mới tương đối an toàn thôi,” Tiêu Dương tựa cằm ngắm nhìn cảnh phố phường bên ngoài cửa sổ xe, “từ năm 2001 đến giờ, số vụ khủng bố trong nước so với thế giới đúng là ít hơn nhiều.”
“Đương nhiên rồi! Trung Quốc mà!”
Kiều Nhân hơi đắc ý, lại cảm thấy đói bụng, trong đầu liên tục hiện ra các món ăn muôn màu muôn vẻ: “Anh đã từng đến quán Người Quý Châu chưa? Món cá rán giòn xốt ớt(*) và gà xào bời lời(*) ở đó đều rất ngon.”
Cô tập trung nhìn đường nên không phát hiện ra sau khi cô nói đến tên nhà hàng thì anh lập tức liếc mắt nhìn mình.
Kiều Nhân vẫn đang thao thao bất tuyệt về các món ngon: “Món gà đổ mồ hôi lừng danh của quán (5) có khi đi trễ sẽ không còn để ăn. Món này thịt gà vừa mềm vừa tươi, không biết là ướp bằng hương liệu gì, cực kỳ ngon miệng. Cả đậu phụ và rau xanh ở trong canh ăn kèm nữa, đều rất chi là tuyệt…”
Khi nhắc tới các món ăn ngon, đôi mắt cô mở to, sáng lấp lánh, biểu cảm cũng rất phong phú.
Tiêu Dương thờ ơ nghĩ cô chỉ thiếu mỗi một tấm bảng đeo trên cổ ghi rõ “Tôi là kẻ háu ăn” mà thôi.
“Có tới đôi lần,” Tiêu Dương đáp, “mùi vị không tệ, có điều ít khi có món mới, không giữ chân được khách quen.”
Chưa tới mấy phút, xe đã đến trước cửa nhà hàng Người Quý Châu. Một người phục vụ sắp xếp chỗ ngồi cho họ.
Kiều Nhân chú ý ngay lập tức tới một người ngồi ở bàn kế bên — Trịnh Tử Hạo, gã bạn trai cũ của cô. Người ngồi cùng bàn là cha mẹ anh ta và bạn gái hiện giờ, Tiết Tình.
Nụ cười của Kiều Nhân cứng đờ, đang muốn gọi phục vụ để đổi chỗ ngồi thì nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của Trịnh Tử Hạo: “Kiều Nhân?”
Anh ta nhìn Kiều Nhân, rồi nhìn Tiêu Dương đứng bên cạnh có đôi phần bất ngờ.
Trịnh Tử Hạo mỉm cười thân mật, chào hỏi Tiêu Dương: “Tiêu Dương.”
Trong bốn năm hẹn hò với Kiều Nhân, Trịnh Tử Hạo thường xuyên ra vào nhà cô, dĩ nhiên có biết Tiêu Dương nhà ngay đối diện. Tiêu Dương không có mấy ấn tượng về Trịnh Tử Hạo, nhưng nhớ rằng Kiều Nhân có một người bạn trai như vậy, vì thế khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Anh thản nhiên liếc nhìn Tiết Tình, liên hệ với chuyện Kiều Nhân uống say bí tỉ đêm hôm trước, cũng thầm đoán được câu chuyện của họ.
“Ôi, thật khéo!” Kiều Nhân phản ứng nhanh, lập tức mỉm cười rồi xoay người cúi đầu chào ông bà Trịnh, “chú, dì ạ”còn cười với cả Tiết Tình, “Tiết Tình.”
Tiết Tình cười đáp lại, có đôi phần xấu hổ. Chú Trịnh chào lại, không tỏ vẻ gì đặc biệt. Riêng dì Trịnh là tỏ vẻ vô cùng đắc ý: “Tiểu Kiều? Ôi chao, sao lại khéo vậy! Cùng bạn tới dùng cơm à?”
Bà đứng lên, gọi hai người họ lại ngồi: “Nào, lại đây! Vừa lúc, chúng ta cùng ngồi chung một bàn đi! Cô chú trước đây vẫn chưa có cơ hội mời cháu bữa cơm, hôm nay vừa hay bù lại.”
Kiều Nhân vội vàng làm bộ tươi cười: “Không cần đâu dì, hôm nay cháu mời bạn ăn cơm, vậy không hay lắm.”
Dì Trịnh lại vỗ đùi, nhất quyết không tha: “Con bé Tiểu Kiều này, thật không nể mặt dì.”
“Không phải vậy đâu ạ. Dì xem, mọi người đều là người một nhà dùng cơm với nhau, cháu và bạn ngồi ở đây thật không tiện, phải không ạ? Để hôm khác ạ, thật sự cám ơn dì.”
Kiều Nhân cố gắng mỉm cười, nói xong lại thầm thấy không xong rồi, không nên nói Tiêu Dương là bạn, nếu nói là khách thì dì sẽ không thể lằng nhằng thêm nữa.
Kết quả của việc nhanh nhẩu đoảng thật đáng thất vọng, dì Trịnh quả thực không đồng ý, nhất mực giữ họ lại.
Tiêu Dương bỗng lên tiếng: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Sau đó anh đẩy cánh tay Kiều Nhân, hất cằm ý bảo cô ngồi xuống: “Không sao đâu, ngồi đi.”
Dù không biết Tiêu Dương nghĩ gì nhưng nếu anh đã không ngại, Kiều Nhân cũng đành thôi. Cô nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống.
Khi cô và Trịnh Tử Hạo còn hẹn hò, dì Trịnh đã không thích cô rồi. Lý do rất đơn giản, có ba điều: lớn lên trong gia đình đơn thân, công việc bận rộn và kiếm được nhiều tiền hơn Trịnh Tử Hạo. Người lớn tuổi thường hay so bì, không thích con dâu quá giỏi giang như thế. Giờ dì có được cô con dâu tương lai vừa ý như Tiết Tình nên muốn khoe khoang trước mặt Kiều Nhân.
Kiều Nhân không vì thế mà lo lắng. Từ trước tới nay, cô không hề để bụng chuyện nhỏ này, với bề trên càng không, hơn nữa, người lớn tuổi ai mà không có vài tật xấu chứ. Trước đây vì quan hệ giữa mình và Trịnh Tử Hạo nên Kiều Nhân không nói gì, giờ đã không còn quan hệ gì lại càng không cần để bụng. Cô chỉ sợ Tiêu Dương không quen ngồi với người lạ sẽ thấy ngại ngùng nên muốn bắt chuyện với anh nhiều hơn, không ngờ dì Trịnh còn “chu đáo” thay cả cô.
Dì Trịnh chẳng hiểu sao lại chọn “đối tượng công kích trọng điểm” là Tiêu Dương, hơn nữa còn “triển khai toàn bộ hỏa lực” vừa cười tủm tỉm vừa hỏi hết từ gia đình đến công việc của anh, giống y như điều tra nhân khẩu.
“Cảnh sát? Không tệ! Không tệ! Còn đẹp trai nữa… Dì thấy cháu chỉ mới ngoài hai mươi thôi nhỉ? Làm cảnh sát được mấy năm rồi?”
Bà hỏi xong còn quay sang nhìn Kiều Nhân, điệu bộ như đang ám chỉ cô nuôi trai.
Kiều Nhân thấy Trịnh Tử Hạo hé môi định nói. Anh ta luôn luôn đối tốt với cô, tính tình ôn hòa, chưa từng nổi giận, còn từng vì quan hệ giữa hai người mà giận dỗi mẹ vài lần. Tuy hiện giờ hai người đã chia tay, nhưng dựa vào tính tình của anh ta thì hẳn vẫn coi Kiều Nhân là bạn, ắt hẳn sẽ không để mẹ nói cô đến như vậy.
Từ đầu đến giờ Tiêu Dương đều không tỏ thái độ gì, anh trả lời rất nhã nhặn, tự nhiên.
“Cháu năm nay ba mươi mốt tuổi. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, theo phân công nhiệm vụ của cấp trên, hiện tại đang công tác tại đội điều tra tội phạm hình sự của thành phố.”
Anh trả lời nghiêm trang như vậy khiến khuôn mặt đang cười của dì Trịnh cứng đơ như sáp: “Làm cảnh sát hình sự à? Đây chẳng phải công việc tốt đẹp gì, vừa nguy hiểm, vừa cực khổ, tiền lương lại không cao…”
“Mẹ.” Trịnh Tử Hạo ngắt lời mẹ, tránh để bà nói ra nhiều lời khó nghe hơn nữa, đôi chân mày nhíu chặt cả lại, nhìn mẹ bằng ánh mắt sốt ruột.
Thấy con trai cau có, chú Trịnh không thể cứ ngồi yên mãi. Ông khẽ huých khuỷu tay vợ: “Đủ rồi đấy.”
Dì Trịnh trừng mắt nhìn lại chồng, bà còn định nói thêm nữa nhưng Tiêu Dương đã cướp lời trước: “Xin lỗi, cháu còn có chút việc, phải đi trước ạ.”
Anh bình thản đứng dậy, gọi phục vụ tới dặn dò: “Bàn này đều là bạn của tôi, nói một tiếng với bếp phó, mang lên mỗi món một phần.”
Sau đó Tiêu Dương quay đầu nói với cả bàn người còn đang sửng sốt: “Mọi người cứ ăn từ từ, bữa này coi như tôi mời.”
Cuối cùng anh nhìn Kiều Nhân, ung dung hỏi: “Cô có thể chở tôi đi không?”
Kiều Nhân nhanh nhẹn đứng dậy, quay đầu chào tạm biệt ông bà Trịnh: “Cháu xin phép đi trước, chú dì từ từ dùng bữa.”
Cô gật đầu chào Trịnh Tử Hạo và Tiết Tình.
Vẻ mặt Trịnh Tử Hạo thả lỏng, dường như vui vì Tiêu Dương giải vây giúp cô, cười rất thật lòng: “Hẹn gặp lại.”
Kiều Nhân quan sát thái độ vui mừng của Trịnh Tử Hạo, vậy coi như là xác nhận hai người họ thực sự không còn cơ hội nữa. Vừa khéo, cô cũng không có ý tưởng này.
Kiều Nhân và Tiêu Dương cùng rời khỏi quán Người Quý Châu. Đợi đến khi trở lại trong xe, cô tò mò hỏi: “Hóa ra đây là nhà hàng gia đình anh mở à?”
Tiêu Dương móc bao thuốc lá từ túi quần ra, anh suy nghĩ một chút rồi lại nhét trở về, trả lời như không có vấn đề gì cả: “Quán của cha tôi. Ông đồng thời là bếp trưởng.”
“Vậy anh còn nói…” Cô nghĩ lại đánh giá lúc trước của anh về nhà hàng.
“Nói thật thôi.”
Xem ra dù là người trong nhà, ngôn từ của anh ta vẫn thẳng tưng như vậy… Kiều Nhân nhoẻn cười, cô khởi động xe: “Anh muốn tới đồn cảnh sát à?”
“Về nhà.” Tiêu Dương bình thản trả lời điều ngoài dự liệu của cô, “Vừa lúc trong bếp vẫn còn gà, tôi làm vài món rồi cùng nhau ăn.”
Giờ cô mới biết Tiêu Dương nói có chuyện chỉ là để giải vây giúp cô. Kiều Nhân thật sự cảm động, cũng đã đói bụng lắm rồi, tuy không biết tài nấu nướng của người đàn ông tất bật tối ngày như Tiêu Dương có thể cao đến đâu nhưng cũng không tiện từ chối, cô chỉ có thể gật đầu.
“Được thôi, lát nữa tôi cũng sẽ làm hai món mang sang bên anh.”
Tiêu Dương không có ý kiến gì.
Hai người bọn họ ai về nhà nấy.
Kiều Nhân không định làm món phức tạp gì. Cô lấy thịt muối hôm nay vừa mang về thái thành miếng, thả vào chảo dầu chiên sơ qua, thêm gia vị rồi đem hầm trong nồi áp suất. Tiếp đó, cô thái cá muối, sơ chế tỏi gừng, trút cá vào chảo dầu, để lửa vừa, đợi đến khi từng miếng cá đều vàng óng ánh thì cho thêm ớt, rượu và gia vị, thêm nước lạnh, đậy nắp, để lửa nhỏ.
Mất khoảng 40 phút, nồi áp suất bắt đầu nhả hơi nước. Kiều Nhân mở vung nồi ra. Mùi thịt bay lên thơm nức mũi. Kiều Nhân rưới nước xốt lên mình từng thớ cá vàng óng ánh. Vậy là xong. Kiều Nhân thèm quá nên nếm thử vài miếng, cảm thấy hoàn toàn say đắm.
Cô bưng hai món ăn gõ cửa nhà Tiêu Dương, anh vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, may mà vẫn nhớ để cửa cho Kiều Nhân. Kiều Nhân đặt hai đĩa thức ăn lên bàn rồi vào phòng bếp nhìn qua xem có thể giúp gì không. Vừa mở cửa phòng bếp thì đã bị hương thơm của đồ ăn mê hoặc ngay.
Cá vừa mới chiên giòn xong, Tiêu Dương thuần thục bưng nồi nước xốt đỏ tươi tưới lên mình cá, rắc thêm ít hành hoa thái nhỏ.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Cô mang gà ra bàn trước đi. Ở đây nóng lắm, cô đem giúp tôi ra phòng khách rồi mở điều hòa lên.”
Anh vẫn đang mặc áo sơ mi và quần bò, không hề đeo tạp dề, một người cao hơn mét tám đứng cạnh bàn bếp nhưng chẳng hề lóng ngóng. Sai bảo Kiều Nhân xong, anh lại quay đầu, đổ một chén đựng tỏi, ớt vào chảo, phi thơm với dầu, thuần thục như một đầu bếp thực sự.
Kiều Nhân nhìn đến xuất thần, một lúc lâu mới nhớ ra Tiêu Dương bảo mình mang gà ra ngoài, nhìn thấy một cái bát hấp trông như một bông hoa cạnh bàn bếp, cô quay đầu hỏi Tiêu Dương: “Là cái này à?”
“Ừ.”
Tiêu Dương đang bỏ bắp cải thái nhỏ vào nồi, tiện tay lấy một đôi đũa đưa cho Kiều Nhân.
“Cô có thể thử trước xem sao.”
Đón đôi đũa từ tay Tiêu Dương, cô không đành lòng từ chối món ngon, gắp ngay một miếng ăn thử. Mùi thơm quen thuộc lập tức ùa về phía cô mang theo hơi nước ấm áp, làm mắt cô trong nháy mắt trở nên rạng rỡ: gà đổ mồ hôi!
Cô nhìn Tiêu Dương, không khỏi giật mình. Đối phương vẫn đang xào bắp cải, hoàn toàn không nhìn cô.
Kiều Nhân gắp một miếng thịt gà nhỏ đưa vào miệng, vị thịt tươi ngọt và hương liệu tuyệt hảo khiến miếng thịt đã vào miệng rồi lại không nỡ nhai.
Kiều Nhân len lén liếc nhìn Tiêu Dương đứng bên cạnh, đôi mắt tràn ngập một nỗi xúc động: mặt đẹp, vóc người đẹp, sao đến nấu ăn cũng xuất sắc nữa vậy…
Chú giải:
(1) Bánh bao rán một mặt 生煎包 (sinh tiên bao), là một món thuộc ẩm thực vùng Chiết Giang, tên gốc của nó có nghĩa là bánh bao được chiên lúc còn là bột sống, bánh bao này có kích cỡ nhỏ hơn bánh bao thường rất nhiều, chỉ tầm bằng quả quýt, nhân mặn, ngoài giòn, trong mềm, cách nặn bánh tương tự bánh bao thường, bánh nặn xong được đem đi rán cho đến khi mặt đáy chuyển màu vàng thì thêm nước vào, đậy nắp chảo lại và đợi đến khi bánh chín, bày ra đĩa và chấm với nước tương. Xem video cách làm ở đây.
(2) Thịt muối, cá muối 腊鱼腊肉 phổ biến ở Tứ Xuyên, Hồ Nam và khu vực Quảng Đông, đặc biệt cá muối Hồ Nam là một đặc sản, được làm bằng cách sơ chế, ướp muối, xông khói rồi treo lên phơi khô.
(3) cá rán giòn xốt ớt 糟辣脆皮鱼 là một món ăn truyền thống thuộc ẩm thực Quý Châu, thịt cá giòn mỏng, món có màu đỏ tươi, vị hơi chua, mặn, ngọt và cay.
(4) Gà xào bời lời 神鲜木姜鸡 là đặc sản Quý Châu, có vị cay dịu và hương thơm nồng đặc trưng của bời lời, thịt mềm, tươi, màu sắc bắt mắt. Xem cách nấu tại đây. (Vỏ cây bời lời là một nguyên liệu trong làm hương nhang thảo dược ở Việt Nam. Nguồn: VTV2)
(5) gà đổ mồ hôi 盗汗鸡 = đạo hàn kê (đạo: trộm; hàn: mồ hôi; kê: gà) là một món gà hấp đặc sản Quý Châu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook