Trời sinh một đôi – Sunness
-
Chương 5
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Kiều Nhân ngắm nghía cả bàn toàn đồ ngon, loay hoay không biết nên bắt đầu từ món nào.
Tiêu Dương thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, dáng vẻ như lâm trận, bèn dùng đũa gắp một miếng thịt bụng cá từ đĩa cá rán giòn xốt ớt vào bát cô, coi như quyết định giúp cô: “Thử xem, mùi vị không hoàn toàn giống nhà hàng.”
Kiều Nhân gật đầu cái rụp. Cô gắp ngay miếng cá bỏ vào miệng. Đầu lưỡi ngay lập tức cảm nhận được vị nước sốt. Cá rán giòn xốt ớt bình thường dùng nước canh gà để nấu phần xốt, thêm gừng, tỏi, bột ớt, nêm nếm gia vị vừa ăn. Cô từng thử làm món này nhưng không sánh được với nước xốt của Tiêu Dương. Anh ta dùng nước hầm của gà đổ mồ hôi thay cho nước canh gà thông thường. Mình cá chiên vàng óng thấm nước sốt, ngon đến nỗi không nỡ nhai nuốt nữa.
“Ở nhà hàng không ngọt được như thế này, điểm này hơn… Ồ! Mùi vị này rất quen,” Kiều Nhân nếm kĩ, có một vị chua thanh mát, cô nheo mắt suy nghĩ, “có phải anh thay nước đường bằng sốt cà chua?”
Tiêu Dương gật đầu, nếm thử một miếng cá khô cô mang sang: “Đường dễ làm hơn nhưng dùng cà chua ngon hơn.”
Sau đó lại hỏi cô: “Gà thế nào?”
Vị cá muối quả thực không tồi. Dù chỉ là món ăn thường ngày nhưng từng bước đều được cô làm chính xác, rất đạt chuẩn. Độ dầy miếng cá vừa phải, thịt mềm dẻo, khi cắn tạo cảm giác rất dễ chịu, mùi vị đậm đà, gia vị vừa phải. Xem ra cô nàng này không chỉ giỏi ăn mà còn biết rất rõ cách nấu nướng để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình. Tiêu Dương tiếp tục gắp thêm một miếng cá khô nữa.
“Rất ngon!” Vừa nhắc tới gà đổ mồ hôi, nét mặt Kiều Nhân liền rạng rỡ, gật đầu thật mạnh, “Không giống ở nhà hàng. Anh dùng hương liệu khác à?”
“Ừm,” anh thuận miệng trả lời, gắp cho cô và mình mỗi người một miếng thịt muối, “cách dùng hương liệu ở nhà hàng đã có từ mấy chục năm nay, chán rồi.”
Thịt khô nấu tiêu đậm đà, đưa cơm. Mỗi miếng thịt đều có ba phần mỡ, nhưng vì là thịt muối nên không quá béo, thơm mà không ngán.
Kiều Nhân lúc này mới phát hiện Tiêu Dương đang ăn món mình nấu, nhất thời cảm thấy kém cạnh: “Đều là món đơn giản, đem ra so sánh thật mất mặt…”
“Rất ngon,” Tiêu Dương nói chuyện rất thẳng thắn, chỉ đĩa bắp cải xào, “Đừng chỉ ăn mỗi thịt.”
Năm món cho hai người ăn vốn hơi nhiều, tuy nhiên, sức ăn hai người có mặt ở đây đều khỏe, đến cuối bữa chỉ còn lại vài miếng thịt và cá muối. Kiều Nhân thầm mừng trong bụng, món này để hôm sau ăn càng ngon, cô vốn đang không biết ngày mai nên ăn gì.
Kiều Nhân nghĩ cô sẽ nhớ mãi không quên ba món ăn Tiêu Dương làm hôm nay.
Cô tự giác giúp anh rửa bát. Hai người cùng đứng trong phòng bếp, người chà nồi, kẻ rửa bát. Lúc nãy vào bếp chỉ quan tâm mỗi đồ ăn, giờ Kiều Nhân mới phát hiện, bếp nhà Tiêu Dương rất sạch sẽ, đồ bếp đầy đủ, dao lớn dao bé được sắp trên giá, ngoài lò vi sóng bình thường, còn có lò nướng, vỉ nướng và nhiều đồ khác.
“Tiêu Dương à, anh nấu ăn ngon thế này, sao không ở lại nhà hàng giúp cha?” cô có phần tò mò, “tôi thấy anh cũng rất thích nấu ăn, đồ bếp rất đầy đủ.”
Tiêu Dương vắt khô khăn lau, lau khô nồi: “Nấu ăn chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi, nếu trở thành một công việc thì không còn vui nữa.”
“Cũng đúng,” Kiều Nhân gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nhớ thương mấy món ngon vừa rồi, mắt híp lại, “bao giờ anh kết hôn, vợ anh chắc chắc sẽ rất hạnh phúc. Con gái bây giờ đều thích đàn ông biết vào bếp, anh lại nấu ăn ngon thế này, chắc chắn là hàng bán chạy rồi.”
“Không hẳn,” gác vung nồi lên giá, Tiêu Dương điềm tĩnh lý giải, “tôi bận nhiều việc, không thể ngày nào cũng vào bếp. Sinh hoạt không quy luật, ít khi ở nhà, không mấy người con gái có thể chịu đựng được.”
Kiều Nhân nhớ trước đây anh ta cũng từng có bạn gái. Khi Kiều Nhân mới chuyển tới đối diện nhà Tiêu Dương, từng thấy người bạn gái này, nghe nói là họ hàng anh ta giới thiệu, coi bộ thanh tú, dễ bảo, nhưng chưa được một năm thì cô lại nghe nói họ đã chia tay. Sau này lại có người giới thiệu cho anh ta một cô gái khác nhưng rốt cuộc chẳng được nửa năm đã đường ai nấy đi. Cả hai cô gái này đều vì không chịu nổi công việc của anh ta, bọn họ ít có thời gian bên nhau, tình cảm Tiêu Dương dành cho họ cũng chẳng sâu đậm gì cho nên không hề níu giữ người ta. Nếu vậy thì đây quả thực cũng là vấn đề.
“Nào có,” nghĩ là như thế nhưng Kiều Nhân vẫn cười, xếp bát đũa đã rửa sạch chồng lên nhau, “thực ra, đối tượng do người khác giới thiệu không hẳn đã tốt. Không phải anh không tốt, chẳng qua giờ bận rộn như vậy, muốn một người xa lạ thích ứng với sinh hoạt của anh, thật sự rất khó. Cho nên anh có thể tiếp xúc với người quen, các cô ấy hiểu anh cũng như nghề nghiệp của anh rồi, sẽ dễ chấp nhận hơn.”
Phân tích từ một góc độ khác, nói được vấn đề mấu chốt, logic rõ ràng, khéo léo thay đổi vấn đề. Tiêu Dương nghe hiểu nhưng không tiếp lời. Rốt cuộc cô ấy vẫn là một luật sư, nói chuyện giỏi biến báo như vậy, đâu phải là chuyện anh chỉ mới thấy một hai lần.
Hai người đổi chủ đề, tiếp tục trò chuyện, chỉ một loáng đã dọn xong nhà bếp.
Kiều Nhân bê đĩa thịt và cá muối còn thừa về. Dù được ăn ngon nên tâm tình khoái trá nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ xin lỗi: “Thật không biết xấu hổ, vốn là tôi mời anh ăn cơm, cuối cùng biến thành anh mời tôi.”
Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu quả quyết: “Lần sau mời anh đi một nhà hàng khác.”
Đôi mắt cô chan chứa ý cười, làm cả phòng khách như bừng sáng: “Anh không còn người thân nào khác mở hàng ăn nữa chứ?”
“Theo tôi biết thì không.”
Nhưng không chắc nhà hàng cô muốn đi anh chưa từng đến. Ở cơ quan đâu thiếu các cuộc tụ tập liên hoan của đồng nghiệp, trong đám đàn ông to xác này, mười thì đến tám, chín người sành ăn, dù cho ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng có thể tìm được nhà hàng có đồ ngon. Nụ cười của cô khiến Tiêu Dương liên tưởng cô không phải đang nhìn mình mà đang thấy một bàn thức ăn ngon.
Đợi cô về rồi, Tiêu Dương tắm rửa, mở điều hòa hết cỡ, bật ti vi, nằm lên sô pha nghỉ ngơi. Ngoài thích vào bếp, anh không còn sở thích nào khác. Lúc đi học còn thích bóng rổ nhưng sau này công việc bận rộn, thiếu thốn thời gian nghỉ ngơi, tất cả thời gian rảnh đều dâng hiến cho giấc ngủ và phòng bếp.
Tuy thỉnh thoảng anh vẫn dùng weibo để cập nhật trào lưu mới của xã hội nhưng anh không thường dùng WeChat (*) mới nổi gần đây.
(*) WeChat: là một ứng dụng trên điện thoại cho phép gửi và nhận tin nhắn bằng tài khoản QQ trên nền tảng iOS, Android, Windows Phone và Symbian
Nhân lúc đang rảnh, anh mở WeChat xem vòng kết nối. Vừa khéo thấy một tin nhắn trong vòng kết nối Kiều Nhân đăng cách đây hai mươi phút: “Vẫn luôn nỗ lực trở thành đệ nhất sành ăn, thỏa mãn thú vui ăn uống của mình, mục tiêu tuy nhỏ bé nhưng nhiệm vụ lại gian khổ. Vốn cho là tài nấu nướng mình luyện được đã đủ để mở hàng ăn, nhờ đêm nay mới biết được cái gọi là chênh lệch giữa phàm nhân và Thần Bếp! QAQ “
Hoàng Linh: Đêm nay lại đi ăn ngon ở đâu? →_→
Kiều Nhân: ←_← Một vị tiên nhân tại gia mặt đẹp người đẹp còn nấu ăn ngon…
Hoàng Linh: Tiên nhân tốt như vậy sao vẫn chưa ăn? →_→
Kiều Nhân: *cười thần bí* Thời cơ chưa tới, không vội không vội. Tiên nhân bản lãnh cao cường, ăn vội vàng sẽ bị khó tiêu. *mặt lạnh lùng*
Thời cơ chưa tới? Tiêu Dương nhíu mày. Hoàng Linh hầu như ngày nào cũng tới nhà Kiều Nhân, anh thường xuyên nhìn thấy. Tính tình cô thân thiện, đã sớm trao đổi số điện thoại với Tiêu Dương đồng thời thêm anh vào vòng kết nối. Anh gần như không dùng WeChat, hẳn hai cô ấy không ngờ anh lại đọc được.
Tiêu Dương bỏ di động xuống, gác tay lên trán rồi nhắm mắt lại.
Sau vài lần tiếp xúc, anh phát hiện Kiều Nhân không chỉ khuôn “cẩu” mà còn dễ quên giống như một đứa trẻ. Nếu ai cũng giống cô ấy, chỉ cần dùng một chút đồ ăn là có thể trấn an thì công việc của anh sẽ không bận rộn đến thế này.
Vài ngày sau đó, Tiêu Dương vẫn đi làm như thường.
Gần đây không có vụ mới nào. Chỉ nhận được một vụ báo án vào hôm thứ Tư, quản đốc tổ điện tại một công trường tên là Lưu Cường bị trộm lấy cắp đến một trăm ngàn tệ tiền công trình. Nghiêm Thông nhận được tin báo liền đến hiện trường xác minh. Tiền công trình bị trộm để trong một cái lán đơn sơ. Lưu Cường có thói quen cất tiền ở trong thùng giấy dưới gầm giường, có người cạy cửa, chỉ trong thời gian vẻn vẹn một bữa cơm, 10 vạn tệ đã không cánh mà bay.
Trong phòng không có dấu vết lục lọi, rõ ràng tên trộm biết tiền để ở dưới gầm giường. Nghiêm Thông lập tức loại bỏ khả năng do bọn trộm cắp chuyên nghiệp làm, bước đầu phán đoán là người quen ăn cắp. Tiếp đó lấy dấu vân tay ở hiện trường, điều tra những người ra vào lều ngày hôm đó, đến tận xế chiều, xác định được đối tượng tình nghi số một là một công nhân tên là Vi Tuấn.
Đúng lúc giao ca buổi chiều, Tiêu Dương đang định thu dọn đồ đạc ra về thì thấy Nghiêm Thông sải bước tới, vừa đi vừa gọi anh: “Chuẩn bị về chưa? Đi với tôi một lát đi, đến công viên một chuyến, áp giải kẻ tình nghi về đồn, sau đó tiện đường tôi đưa anh về.”
Tiêu Dương không có việc gì gấp nên lên xe cùng đi với Nghiêm Thông.
Vì đi công viên bắt người nên hai người đều đổi sang thường phục. Vi Tuấn là dân ngoại ô vào thành phố làm thuê, mới chỉ là cậu nhóc 17 tuổi, người trong tấm hình dáng vẻ đàng hoàng, không hề giống mặt mũi của bọn đầu trộm đuôi cướp.
Lúc Tiêu Dương và Nghiêm Thông nhìn thấy đối tượng, cậu ta đang nắm tay bạn gái tản bộ, chốc chốc lại cúi người thì thầm bên tai cô bé, chọc cho cô ấy cười thành tiếng.
Vi Tuấn thấy hai người đàn ông đột nhiên đi về phía mình, đầu tiên nghệt ra sau đấy lập tức lôi cánh tay bạn gái dấu cô bé ra sau lưng tỏ ý che chở, ánh mắt nhìn họ đầy cảnh giác.
“Vi Tuấn phải không?” Nghiêm Thông lấy thẻ cảnh sát ra, “Tôi là cảnh sát, Nghiêm Thông. Đây là đồng nghiệp của tôi, Tiêu Dương. Cậu bị tình nghi liên quan đến vụ án trộm 10 vạn tệ, mời cậu theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.”
Vi Tuấn còn chưa có phản ứng gì thì bạn gái của cậu ta, sau khi ngạc nhiên tròn cả mắt, nhìn người yêu rồi lại nhìn cảnh sát, cô bé bật thốt lên: “Không thể nào! Chú cảnh sát, các chú lầm người phải không? Vi Tuấn không trộm cắp gì cả!”
“Tiểu Lệ, em về trước đi,” Vi Tuấn cực kỳ bình tĩnh, cậu ta nắm tay cô bé, nghiêng người, dùng giọng nói nhẹ nhàng để trấn an, “anh đi cùng họ một chuyến, hỗ trợ điều tra.”
Thái độ của cậu ta khiến Tiêu Dương muốn quan sát đối phương kỹ càng hơn. Vi Tuấn có nước da ngăm đen, người cao gầy, giống y những thanh niên làm thuê khác, mặc quần bò phai, áo sơ mi ố vàng, giầy thể thao đang đi đã bạc màu từ lâu. Điều khiến Tiêu Dương chú ý nhất chính là biểu cảm của Vi Tuấn. Thoạt nhìn, cậu ta rất bình tĩnh, giống như đã có chuẩn bị về tâm lý, hết thảy phản ứng đều bình thản như không.
Dương Tiểu Lệ hiển nhiên cũng nhận ra điều này, cô bé càng tỏ ra nóng nảy, giữ rịt lấy cánh tay Vi Tuấn, ra sức lắc đầu với Nghiêm Thông: “Không đời nào anh ấy đi ăn trộm bất cứ thứ gì cả!”
Vi Tuấn gỡ bàn tay Tiểu Lệ ra. Cậu ta nói: “Tiểu Lệ, nghe lời, anh chỉ đi hỗ trợ điều tra thôi.”
Tiêu Dương và Nghiêm Thông trao đổi bằng mắt với nhau, đều cảm thấy tình huống này có chỗ kì lạ.
Khi họ áp giải Vi Tuấn đi, Dương Tiểu Lệ hoảng hốt, cúi gập người, khóc toáng lên. Cô bé không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng một mực tin rằng cảnh sát bắt lầm người. Sau một hồi khóc nức nở, Tiểu Lệ quệt nước mắt đứng dậy, không quản hai chân đang run lên vẫn cứ chạy một mạch ra ngoài đường cái.
Đang là giờ cao điểm nên đường tắc vô cùng, cô chạy dọc theo đường tới đồn cảnh sát, không bao lâu sau thì tìm được chiếc xe kia. Cô bé chưa kịp chạy đến chỗ chiếc xe thì đèn đỏ tắt, dòng xe cộ lại tiếp tục lao cuồn cuộn về phía trước.
Dương Tiểu Lệ đuổi theo xe mãi đến khi thấy xe quẹo vào một khu chung cư, Tiêu Dương xuống xe.
Cô đuổi tới nơi thì xe đã đi mất, Tiêu Dương cũng đã đi vào một tòa nhà.
Cửa sắt dưới lầu phải có mã mới mở được. Dương Tiểu Lệ đuổi không kịp xe nên muốn đi tìm Tiêu Dương, khổ nỗi không mở được cửa, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, đập cửa khóc lóc: “Chú cảnh sát! Chú cảnh sát!”
Kiều Nhân vừa từ bãi đỗ xe ngầm lên lầu thì bắt gặp đúng cảnh này. Cả tòa nhà chỉ có Tiêu Dương là cảnh sát, Kiều Nhân biết người cô bé này tìm chính là anh ta, bèn đi tới trước cửa, hỏi chuyện qua cánh cửa sắt: “Cô bé, chú cảnh sát em tìm tên là gì?”
“Họ Tiêu, Tiêu Dương!” Dương Tiểu Lệ thấy cô đi tới, lập tức bắt lấy cái phao cứu mạng, dường như liều mạng cầu xin, khuôn mặt gầy gò đỏ bừng, nước mắt tèm lèm: “Dì ơi, dì giúp cháu, cho cháu vào được không? Bạn trai cháu bị cảnh sát bắt đi rồi, nhưng anh ấy không trộm gì hết!”
Tiêu Dương thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, dáng vẻ như lâm trận, bèn dùng đũa gắp một miếng thịt bụng cá từ đĩa cá rán giòn xốt ớt vào bát cô, coi như quyết định giúp cô: “Thử xem, mùi vị không hoàn toàn giống nhà hàng.”
Kiều Nhân gật đầu cái rụp. Cô gắp ngay miếng cá bỏ vào miệng. Đầu lưỡi ngay lập tức cảm nhận được vị nước sốt. Cá rán giòn xốt ớt bình thường dùng nước canh gà để nấu phần xốt, thêm gừng, tỏi, bột ớt, nêm nếm gia vị vừa ăn. Cô từng thử làm món này nhưng không sánh được với nước xốt của Tiêu Dương. Anh ta dùng nước hầm của gà đổ mồ hôi thay cho nước canh gà thông thường. Mình cá chiên vàng óng thấm nước sốt, ngon đến nỗi không nỡ nhai nuốt nữa.
“Ở nhà hàng không ngọt được như thế này, điểm này hơn… Ồ! Mùi vị này rất quen,” Kiều Nhân nếm kĩ, có một vị chua thanh mát, cô nheo mắt suy nghĩ, “có phải anh thay nước đường bằng sốt cà chua?”
Tiêu Dương gật đầu, nếm thử một miếng cá khô cô mang sang: “Đường dễ làm hơn nhưng dùng cà chua ngon hơn.”
Sau đó lại hỏi cô: “Gà thế nào?”
Vị cá muối quả thực không tồi. Dù chỉ là món ăn thường ngày nhưng từng bước đều được cô làm chính xác, rất đạt chuẩn. Độ dầy miếng cá vừa phải, thịt mềm dẻo, khi cắn tạo cảm giác rất dễ chịu, mùi vị đậm đà, gia vị vừa phải. Xem ra cô nàng này không chỉ giỏi ăn mà còn biết rất rõ cách nấu nướng để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình. Tiêu Dương tiếp tục gắp thêm một miếng cá khô nữa.
“Rất ngon!” Vừa nhắc tới gà đổ mồ hôi, nét mặt Kiều Nhân liền rạng rỡ, gật đầu thật mạnh, “Không giống ở nhà hàng. Anh dùng hương liệu khác à?”
“Ừm,” anh thuận miệng trả lời, gắp cho cô và mình mỗi người một miếng thịt muối, “cách dùng hương liệu ở nhà hàng đã có từ mấy chục năm nay, chán rồi.”
Thịt khô nấu tiêu đậm đà, đưa cơm. Mỗi miếng thịt đều có ba phần mỡ, nhưng vì là thịt muối nên không quá béo, thơm mà không ngán.
Kiều Nhân lúc này mới phát hiện Tiêu Dương đang ăn món mình nấu, nhất thời cảm thấy kém cạnh: “Đều là món đơn giản, đem ra so sánh thật mất mặt…”
“Rất ngon,” Tiêu Dương nói chuyện rất thẳng thắn, chỉ đĩa bắp cải xào, “Đừng chỉ ăn mỗi thịt.”
Năm món cho hai người ăn vốn hơi nhiều, tuy nhiên, sức ăn hai người có mặt ở đây đều khỏe, đến cuối bữa chỉ còn lại vài miếng thịt và cá muối. Kiều Nhân thầm mừng trong bụng, món này để hôm sau ăn càng ngon, cô vốn đang không biết ngày mai nên ăn gì.
Kiều Nhân nghĩ cô sẽ nhớ mãi không quên ba món ăn Tiêu Dương làm hôm nay.
Cô tự giác giúp anh rửa bát. Hai người cùng đứng trong phòng bếp, người chà nồi, kẻ rửa bát. Lúc nãy vào bếp chỉ quan tâm mỗi đồ ăn, giờ Kiều Nhân mới phát hiện, bếp nhà Tiêu Dương rất sạch sẽ, đồ bếp đầy đủ, dao lớn dao bé được sắp trên giá, ngoài lò vi sóng bình thường, còn có lò nướng, vỉ nướng và nhiều đồ khác.
“Tiêu Dương à, anh nấu ăn ngon thế này, sao không ở lại nhà hàng giúp cha?” cô có phần tò mò, “tôi thấy anh cũng rất thích nấu ăn, đồ bếp rất đầy đủ.”
Tiêu Dương vắt khô khăn lau, lau khô nồi: “Nấu ăn chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi, nếu trở thành một công việc thì không còn vui nữa.”
“Cũng đúng,” Kiều Nhân gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nhớ thương mấy món ngon vừa rồi, mắt híp lại, “bao giờ anh kết hôn, vợ anh chắc chắc sẽ rất hạnh phúc. Con gái bây giờ đều thích đàn ông biết vào bếp, anh lại nấu ăn ngon thế này, chắc chắn là hàng bán chạy rồi.”
“Không hẳn,” gác vung nồi lên giá, Tiêu Dương điềm tĩnh lý giải, “tôi bận nhiều việc, không thể ngày nào cũng vào bếp. Sinh hoạt không quy luật, ít khi ở nhà, không mấy người con gái có thể chịu đựng được.”
Kiều Nhân nhớ trước đây anh ta cũng từng có bạn gái. Khi Kiều Nhân mới chuyển tới đối diện nhà Tiêu Dương, từng thấy người bạn gái này, nghe nói là họ hàng anh ta giới thiệu, coi bộ thanh tú, dễ bảo, nhưng chưa được một năm thì cô lại nghe nói họ đã chia tay. Sau này lại có người giới thiệu cho anh ta một cô gái khác nhưng rốt cuộc chẳng được nửa năm đã đường ai nấy đi. Cả hai cô gái này đều vì không chịu nổi công việc của anh ta, bọn họ ít có thời gian bên nhau, tình cảm Tiêu Dương dành cho họ cũng chẳng sâu đậm gì cho nên không hề níu giữ người ta. Nếu vậy thì đây quả thực cũng là vấn đề.
“Nào có,” nghĩ là như thế nhưng Kiều Nhân vẫn cười, xếp bát đũa đã rửa sạch chồng lên nhau, “thực ra, đối tượng do người khác giới thiệu không hẳn đã tốt. Không phải anh không tốt, chẳng qua giờ bận rộn như vậy, muốn một người xa lạ thích ứng với sinh hoạt của anh, thật sự rất khó. Cho nên anh có thể tiếp xúc với người quen, các cô ấy hiểu anh cũng như nghề nghiệp của anh rồi, sẽ dễ chấp nhận hơn.”
Phân tích từ một góc độ khác, nói được vấn đề mấu chốt, logic rõ ràng, khéo léo thay đổi vấn đề. Tiêu Dương nghe hiểu nhưng không tiếp lời. Rốt cuộc cô ấy vẫn là một luật sư, nói chuyện giỏi biến báo như vậy, đâu phải là chuyện anh chỉ mới thấy một hai lần.
Hai người đổi chủ đề, tiếp tục trò chuyện, chỉ một loáng đã dọn xong nhà bếp.
Kiều Nhân bê đĩa thịt và cá muối còn thừa về. Dù được ăn ngon nên tâm tình khoái trá nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ xin lỗi: “Thật không biết xấu hổ, vốn là tôi mời anh ăn cơm, cuối cùng biến thành anh mời tôi.”
Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu quả quyết: “Lần sau mời anh đi một nhà hàng khác.”
Đôi mắt cô chan chứa ý cười, làm cả phòng khách như bừng sáng: “Anh không còn người thân nào khác mở hàng ăn nữa chứ?”
“Theo tôi biết thì không.”
Nhưng không chắc nhà hàng cô muốn đi anh chưa từng đến. Ở cơ quan đâu thiếu các cuộc tụ tập liên hoan của đồng nghiệp, trong đám đàn ông to xác này, mười thì đến tám, chín người sành ăn, dù cho ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng có thể tìm được nhà hàng có đồ ngon. Nụ cười của cô khiến Tiêu Dương liên tưởng cô không phải đang nhìn mình mà đang thấy một bàn thức ăn ngon.
Đợi cô về rồi, Tiêu Dương tắm rửa, mở điều hòa hết cỡ, bật ti vi, nằm lên sô pha nghỉ ngơi. Ngoài thích vào bếp, anh không còn sở thích nào khác. Lúc đi học còn thích bóng rổ nhưng sau này công việc bận rộn, thiếu thốn thời gian nghỉ ngơi, tất cả thời gian rảnh đều dâng hiến cho giấc ngủ và phòng bếp.
Tuy thỉnh thoảng anh vẫn dùng weibo để cập nhật trào lưu mới của xã hội nhưng anh không thường dùng WeChat (*) mới nổi gần đây.
(*) WeChat: là một ứng dụng trên điện thoại cho phép gửi và nhận tin nhắn bằng tài khoản QQ trên nền tảng iOS, Android, Windows Phone và Symbian
Nhân lúc đang rảnh, anh mở WeChat xem vòng kết nối. Vừa khéo thấy một tin nhắn trong vòng kết nối Kiều Nhân đăng cách đây hai mươi phút: “Vẫn luôn nỗ lực trở thành đệ nhất sành ăn, thỏa mãn thú vui ăn uống của mình, mục tiêu tuy nhỏ bé nhưng nhiệm vụ lại gian khổ. Vốn cho là tài nấu nướng mình luyện được đã đủ để mở hàng ăn, nhờ đêm nay mới biết được cái gọi là chênh lệch giữa phàm nhân và Thần Bếp! QAQ “
Hoàng Linh: Đêm nay lại đi ăn ngon ở đâu? →_→
Kiều Nhân: ←_← Một vị tiên nhân tại gia mặt đẹp người đẹp còn nấu ăn ngon…
Hoàng Linh: Tiên nhân tốt như vậy sao vẫn chưa ăn? →_→
Kiều Nhân: *cười thần bí* Thời cơ chưa tới, không vội không vội. Tiên nhân bản lãnh cao cường, ăn vội vàng sẽ bị khó tiêu. *mặt lạnh lùng*
Thời cơ chưa tới? Tiêu Dương nhíu mày. Hoàng Linh hầu như ngày nào cũng tới nhà Kiều Nhân, anh thường xuyên nhìn thấy. Tính tình cô thân thiện, đã sớm trao đổi số điện thoại với Tiêu Dương đồng thời thêm anh vào vòng kết nối. Anh gần như không dùng WeChat, hẳn hai cô ấy không ngờ anh lại đọc được.
Tiêu Dương bỏ di động xuống, gác tay lên trán rồi nhắm mắt lại.
Sau vài lần tiếp xúc, anh phát hiện Kiều Nhân không chỉ khuôn “cẩu” mà còn dễ quên giống như một đứa trẻ. Nếu ai cũng giống cô ấy, chỉ cần dùng một chút đồ ăn là có thể trấn an thì công việc của anh sẽ không bận rộn đến thế này.
Vài ngày sau đó, Tiêu Dương vẫn đi làm như thường.
Gần đây không có vụ mới nào. Chỉ nhận được một vụ báo án vào hôm thứ Tư, quản đốc tổ điện tại một công trường tên là Lưu Cường bị trộm lấy cắp đến một trăm ngàn tệ tiền công trình. Nghiêm Thông nhận được tin báo liền đến hiện trường xác minh. Tiền công trình bị trộm để trong một cái lán đơn sơ. Lưu Cường có thói quen cất tiền ở trong thùng giấy dưới gầm giường, có người cạy cửa, chỉ trong thời gian vẻn vẹn một bữa cơm, 10 vạn tệ đã không cánh mà bay.
Trong phòng không có dấu vết lục lọi, rõ ràng tên trộm biết tiền để ở dưới gầm giường. Nghiêm Thông lập tức loại bỏ khả năng do bọn trộm cắp chuyên nghiệp làm, bước đầu phán đoán là người quen ăn cắp. Tiếp đó lấy dấu vân tay ở hiện trường, điều tra những người ra vào lều ngày hôm đó, đến tận xế chiều, xác định được đối tượng tình nghi số một là một công nhân tên là Vi Tuấn.
Đúng lúc giao ca buổi chiều, Tiêu Dương đang định thu dọn đồ đạc ra về thì thấy Nghiêm Thông sải bước tới, vừa đi vừa gọi anh: “Chuẩn bị về chưa? Đi với tôi một lát đi, đến công viên một chuyến, áp giải kẻ tình nghi về đồn, sau đó tiện đường tôi đưa anh về.”
Tiêu Dương không có việc gì gấp nên lên xe cùng đi với Nghiêm Thông.
Vì đi công viên bắt người nên hai người đều đổi sang thường phục. Vi Tuấn là dân ngoại ô vào thành phố làm thuê, mới chỉ là cậu nhóc 17 tuổi, người trong tấm hình dáng vẻ đàng hoàng, không hề giống mặt mũi của bọn đầu trộm đuôi cướp.
Lúc Tiêu Dương và Nghiêm Thông nhìn thấy đối tượng, cậu ta đang nắm tay bạn gái tản bộ, chốc chốc lại cúi người thì thầm bên tai cô bé, chọc cho cô ấy cười thành tiếng.
Vi Tuấn thấy hai người đàn ông đột nhiên đi về phía mình, đầu tiên nghệt ra sau đấy lập tức lôi cánh tay bạn gái dấu cô bé ra sau lưng tỏ ý che chở, ánh mắt nhìn họ đầy cảnh giác.
“Vi Tuấn phải không?” Nghiêm Thông lấy thẻ cảnh sát ra, “Tôi là cảnh sát, Nghiêm Thông. Đây là đồng nghiệp của tôi, Tiêu Dương. Cậu bị tình nghi liên quan đến vụ án trộm 10 vạn tệ, mời cậu theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.”
Vi Tuấn còn chưa có phản ứng gì thì bạn gái của cậu ta, sau khi ngạc nhiên tròn cả mắt, nhìn người yêu rồi lại nhìn cảnh sát, cô bé bật thốt lên: “Không thể nào! Chú cảnh sát, các chú lầm người phải không? Vi Tuấn không trộm cắp gì cả!”
“Tiểu Lệ, em về trước đi,” Vi Tuấn cực kỳ bình tĩnh, cậu ta nắm tay cô bé, nghiêng người, dùng giọng nói nhẹ nhàng để trấn an, “anh đi cùng họ một chuyến, hỗ trợ điều tra.”
Thái độ của cậu ta khiến Tiêu Dương muốn quan sát đối phương kỹ càng hơn. Vi Tuấn có nước da ngăm đen, người cao gầy, giống y những thanh niên làm thuê khác, mặc quần bò phai, áo sơ mi ố vàng, giầy thể thao đang đi đã bạc màu từ lâu. Điều khiến Tiêu Dương chú ý nhất chính là biểu cảm của Vi Tuấn. Thoạt nhìn, cậu ta rất bình tĩnh, giống như đã có chuẩn bị về tâm lý, hết thảy phản ứng đều bình thản như không.
Dương Tiểu Lệ hiển nhiên cũng nhận ra điều này, cô bé càng tỏ ra nóng nảy, giữ rịt lấy cánh tay Vi Tuấn, ra sức lắc đầu với Nghiêm Thông: “Không đời nào anh ấy đi ăn trộm bất cứ thứ gì cả!”
Vi Tuấn gỡ bàn tay Tiểu Lệ ra. Cậu ta nói: “Tiểu Lệ, nghe lời, anh chỉ đi hỗ trợ điều tra thôi.”
Tiêu Dương và Nghiêm Thông trao đổi bằng mắt với nhau, đều cảm thấy tình huống này có chỗ kì lạ.
Khi họ áp giải Vi Tuấn đi, Dương Tiểu Lệ hoảng hốt, cúi gập người, khóc toáng lên. Cô bé không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng một mực tin rằng cảnh sát bắt lầm người. Sau một hồi khóc nức nở, Tiểu Lệ quệt nước mắt đứng dậy, không quản hai chân đang run lên vẫn cứ chạy một mạch ra ngoài đường cái.
Đang là giờ cao điểm nên đường tắc vô cùng, cô chạy dọc theo đường tới đồn cảnh sát, không bao lâu sau thì tìm được chiếc xe kia. Cô bé chưa kịp chạy đến chỗ chiếc xe thì đèn đỏ tắt, dòng xe cộ lại tiếp tục lao cuồn cuộn về phía trước.
Dương Tiểu Lệ đuổi theo xe mãi đến khi thấy xe quẹo vào một khu chung cư, Tiêu Dương xuống xe.
Cô đuổi tới nơi thì xe đã đi mất, Tiêu Dương cũng đã đi vào một tòa nhà.
Cửa sắt dưới lầu phải có mã mới mở được. Dương Tiểu Lệ đuổi không kịp xe nên muốn đi tìm Tiêu Dương, khổ nỗi không mở được cửa, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, đập cửa khóc lóc: “Chú cảnh sát! Chú cảnh sát!”
Kiều Nhân vừa từ bãi đỗ xe ngầm lên lầu thì bắt gặp đúng cảnh này. Cả tòa nhà chỉ có Tiêu Dương là cảnh sát, Kiều Nhân biết người cô bé này tìm chính là anh ta, bèn đi tới trước cửa, hỏi chuyện qua cánh cửa sắt: “Cô bé, chú cảnh sát em tìm tên là gì?”
“Họ Tiêu, Tiêu Dương!” Dương Tiểu Lệ thấy cô đi tới, lập tức bắt lấy cái phao cứu mạng, dường như liều mạng cầu xin, khuôn mặt gầy gò đỏ bừng, nước mắt tèm lèm: “Dì ơi, dì giúp cháu, cho cháu vào được không? Bạn trai cháu bị cảnh sát bắt đi rồi, nhưng anh ấy không trộm gì hết!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook