Trời sinh một đôi – Sunness
-
Chương 3
Đã qua hai giờ chiều, nhà hàng Món Thái Ngon không chật ních như giờ cơm trưa, nhưng vẫn còn rất đông khách. Để cảm ơn Kiều Nhân, Lý Trọng Thành có ý muốn mời cơm, cô không tiện khước từ, đành phải cùng anh ta vào nhà hàng.
Lý Trọng Thành đặt riêng một ghế lô, gọi xong đồ ăn liền nhìn Kiều Nhân cười, sắc mặt thoạt trông đã tốt hơn so với khi ở văn phòng. Anh ta liếc mắt nhìn màn hình LCD trên tường, đột nhiên có vẻ kinh ngạc: “Khu phố X, thẩm phán toà án nhân dân thành phố Chung Chính đêm qua bị giết hại tại nhà riêng?”
“Gì cơ?”
Kiều Nhân nâng tách trà lên định nhấp một ngụm, bị lời của anh ta làm giật mình, nửa cốc trà nóng bỏng đổ lên tay. Cô bị đau, hít sâu một hơi, vội vàng đặt chén trà xuống. Lý Trọng Thành không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, nhanh chóng đứng lên lo lắng nhìn về phía tay cô: “Kiều tiểu thư không sao chứ?”
“Không sao, tôi đi lấy nước lạnh chườm một chút.” Kiều Nhân vội cười đáp lại, liếc nhìn màn hình ti vi rồi đứng dậy đi vào toilet. Ti vi đang phát lại bản tin 12 giờ trưa. Cô dùng nước lạnh rửa mu bàn tay bị hồng lên, nhớ lại lúc trưa Tiêu Dương đột nhiên gọi cho cô hỏi mấy vấn đề kia, bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng hốt.
Những luật sư như họ thường có giao thiệp với bên tòa án, thêm vụ án Trần Văn bốn năm trước kia, Kiều Nhân càng khắc sâu ấn tượng về Chung Chính. Hiện giờ, Chung Chính đã chết, là “bị giết”, nghi phạm lớn nhất nhất định chính là con trai Trần Văn, Trần Hạo Tường. Vậy đại khái đó là nguyên nhân Tiêu Dương bỗng nhiên gọi cho cô.
Nhưng Kiều Nhân cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Mấy năm nay, cô vẫn luôn giữ liên lạc với Trần Hạo Tường, anh ta quả thực hận Chung Chính thấu xương, nhưng có thể coi như là một kẻ trí thức có lý trí, những năm này luôn dốc lòng nghiên cứu học thuật để chứng minh tội danh luật sư ngụy tạo chứng cớ là không hợp lý, cực lực chủ trương hủy bỏ điều khoản này trong luật. Trần Hạo Tường bỏ nhiều công sức ra như vậy, không thể có chuyện đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn nhanh chóng sát hại Chung Chính.
Bối rối trong giây lát, Kiều Nhân kiểm tra lại mu bàn tay đã không còn bỏng rát rồi tắt vòi nước, lấy một chiếc khăn lau từ trong túi để lau khô tay. Một tấm danh thiếp trong túi bị rớt ra ngoài, cô cúi người xuống nhặt. Đó là danh thiếp vừa rồi Lý Trọng Thành đưa cho cô. Kiều Nhân nhìn lướt qua tên trên danh thiếp, phút chốc bỗng hóa đá tại chỗ. Lý Thành. Không phải anh ta nói mình tên là Lý Trọng Thành sao?
Hơn nữa Lý Thành, cái tên này… Nếu cô nhớ không lầm, hẳn đó chính là tên của em trai Lý Kiến Huy. Những manh mối vụn vặt được xâu chuỗi lại, Kiều Nhân nghĩ tới một khả năng đáng sợ. Da đầu Kiều Nhân run lên, cô đưa mắt nhìn Lý Trọng Thành vẫn ngồi ở phía ngoài, liếm đôi môi khô khốc buộc mình tỉnh táo lại. Giây lát sau, cô đã ung dung bày vẻ mặt nôn nóng, đi từ toilet ra, về tới chỗ ngồi.
“Lý tiên sinh, ngài vừa mới nói thẩm phán Chung bị giết ở nhà, tin tức này thấy ở đâu vậy?”
Có lẽ là bị dáng vẻ đột nhiên nghiêm túc của cô làm giật mình, mặt Lý Trọng Thành biến sắc: “Vừa mới thấy, trên tivi.”
Kiều Nhân gật đầu, mày cau lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Ngại quá, tôi cần gọi một cuộc điện thoại. Văn phòng luật chúng tôi có nhận một vụ án, vốn do thẩm phán Chung xét xử, giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi phải liên lạc với luật sư của chúng tôi một chút.”
Hắn gật đầu tỏ vẻ không ngại: “Cô cứ tự nhiên.”
Tìm tên Tiêu Dương trong danh bạ, Kiều Nhân bấm gọi, chỉ giây lát sau đã có âm báo cuộc gọi đã được kết nối. Đầu bên kia, Tiêu Dương cẩn thận giữ im lặng năm giây, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Kiều Nhân?”
Môi mím lại ra chiều khó chịu, Kiều Nhân giả vờ khóa di động, đặt nó lại mặt bàn.
Lý Trọng Thành vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của cô, thấy thế liền hỏi: “Không ai tiếp sao?”
Cô cau mày: “Chắc đang bận. Đợi lát nữa tôi gọi lại sau vậy.”
Lý Trọng Thành thấy cô không được vui, liền giả bộ đổi đề tài: “Tên Chung Chính này tôi đã từng thấy trên báo. Ông ta là người xét xử vụ án luật sư Trần Văn phải không?” Tạm dừng một lát, hắn một tay chống cằm suy tư, “Có phải là con trai luật sư Trần Văn làm không? Tôi nhớ rõ ràng mới đây y còn được lên báo.”
“Không đâu.” Kiều Nhân lắc đầu, co duỗi đầu ngón tay, “Vụ Trần Văn hiện tại đã ồn ào đến vậy, anh ta không cần thiết phải giết người.” Cô ra chiều suy nghĩ rồi nói thêm, “Hơn nữa, cách đây hai ngày chúng tôi còn mới gặp, thoạt nhìn tinh thần anh ta rất bình thường, còn nhờ tôi tìm giúp hồ sơ vụ án Trần Văn đại diện nữa.”
“Hắn muốn xem hồ sơ à?” Lý Trọng Thành nhướn chân mày.
“Đúng thế. Vừa rồi lúc chúng ta đi khỏi văn phòng, luật sư Trương còn đang giúp tôi tìm,” vén tóc ra sau vành tai, cô mỉm cười thật tự nhiên, trong nụ cười lại xen lẫn chút nuối tiếc, “Đó là một vụ án hình sự do Trần Văn làm người đại diện, cuối cùng là án tử hình, thật đáng tiếc. Đương sự sát hại một đôi nam nữ, bị kết tội tử hình, lập tức thi hành án. Trần Văn vẫn luôn thấy áy náy, giờ đây anh ấy đã qua đời, Trần Hạo Tường nghĩ đến người nhà đương sự năm đó, muốn thay cha mình giải thích với người ta.”
Hắn nghe xong lại trở nên trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Kiều tiểu thư, cô xem qua danh thiếp của tôi rồi sao?”
Kiều Nhân nhíu mày, làm như không nghe rõ lời của hắn: “Gì cơ?”
“Cô xem qua danh thiếp của tôi rồi.” Lý Trọng Thành đổi sang giọng khẳng định, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, “Mày biết tao là em trai của Lý Kiến Huy!”
Nghe đến câu này, Tiêu Dương bước nhanh rời khỏi văn phòng luật, cầm hồ sơ mới lấy từ chỗ luật sư Trương chui vào trong xe cảnh sát, dùng bộ đàm liên lạc với Nghiêm Thông: “Đường Mai Tề, nhà hàng Món Thái Ngon. Âm thầm tiếp cận, đối tượng và chủ văn phòng luật, Kiều Nhân, đang ở cùng nhau, có khả năng sẽ bắt cô ta làm con tin.”
Tai nghe bluetooth truyền tới tiếng thứ gì đó bị đập nát, ngay sau đó là tiếng hét chói tai của Kiều Nhân.
Tiếng Lý Thành trầm trầm, hiểm độc vang lên: “Thấy từ khi nào? Lúc tại văn phòng à? Mày có thể diễn đến tận bây giờ?”
“Không phải, tôi vừa thấy.” Giọng Kiều Nhân có phần run rẩy, tiếng hô hấp loạn nhịp, hẳn là đã bị hắn dùng vũ khí uy hiếp.
Cô gần như dốc hết khả năng để giữ tỉnh táo, lời nói ra có trật tự, rõ ràng: “Những gì tôi vừa nói không phải là lừa anh. Trần Hạo Tường nếu biết anh đã trở về nước, nhất định sẽ đến tìm gặp anh ngay.”
“Chó má! Tối qua hắn đã chết rồi!” Lý Thành lại thình lình gắt lên, “Biết hắn gặp tao rồi thì nói gì không? “Van xin anh hãy thả tôi!”, “Đừng giết tôi!”, mẹ nó! Thật giống như đời này chỉ biết nói mỗi hai câu này!”
Đúng lúc này bỗng có tiếng gõ cửa, sau giây phút lặng ngắt ngắn ngủi, Tiêu Dương nghe thấy có tiếng súng. Một tiếng la thất thanh vọng lại, ngay lập tức cả nhà hàng Món Thái Ngon rơi vào hoảng loạn, mọi người xô đẩy nhau bỏ chạy, liên tiếp vang lên những tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng súng, tiếng Lý Thành gào càng ngày càng xa: “Cút! Cút hết đi!”
Tiêu Dương một mặt phóng xe tới Món Thái Ngon, một mặt mở bộ đàm thông báo tình hình cho Nghiêm Thông: “Lý Thành nổ súng ở nhà hàng. Hiện tại không xác định được thương vong, lập tức gọi xe cứu thương, mọi người mau chóng tới hiện trường.”
Lúc này Món Thái Ngon đã tan hoang, bàn ghế ở đại sảnh ngã ngang đổ dọc, Lý Thành đứng trước quầy thu ngân, một tay siết cổ Kiều Nhân, tay kia cầm một khẩu súng lục tự chế, dí nòng súng vào đầu Kiều Nhân. Thi thể tiếp viên nhà hàng nằm ngay ngưỡng cửa, cậu ta chỉ vào để đưa đồ ăn, chẳng may gặp phải một Lý Thành đang mất kiểm soát nên bị bắn một phát tử vong tại chỗ.
Bên ngoài nhà hàng, tiếng còi hụ của xe cảnh sát từ xa xa vọng lại ngày càng gần.
Kiều Nhân bị Lý Thành siết cổ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc đầu Lý Thành chỉ lấy dao bấm uy hiếp cho nên cô hoàn toàn không ngờ hắn còn mang theo súng. Hiện tại hắn đã đuổi hết khách ra ngoài, chỉ có thể có hai khả năng: hoặc là muốn cùng cô đồng vu quy tận, hoặc là dùng cô làm con tin để tẩu thoát.
Nghiêm Thông và những cảnh sát khác nhanh chóng bao vây mặt trước của nhà hàng, cầm súng tiếp cận cửa chính, nói thật lớn: “Lý Thành! Anh đã bị bao vây! Lập tức phóng thích con tin, hạ vũ khí đầu hàng! Nếu phản kháng, bắn hạ tại chỗ!”
“Gọi phóng viên tới! Truyền hình trực tiếp! Nếu không tao giết ả ta!” Lý Thành điên cuồng hét đáp trả, tất cả lý trí đều bị sự phẫn nộ che lấp.
“Vô dụng thôi…” Kiều Nhân bị siết sắp không thở nổi nhưng vẫn cố gắng nói, “Anh vốn không thể giải oan cho Lý Kiến Huy… Nạn nhân là bị giết hại bởi…”
Lời này của cô càng thêm kích động Lý Thành, hắn dí mạnh họng súng vào huyệt thái dương Kiều Nhân, gào thật lực vào lỗ tai cô: “Không đời nào! Anh tao không giết người!”
Màng nhĩ không chịu nổi cường độ âm thanh kinh khủng như vậy, tai Kiều Nhân kêu ù ù. Cô làm lơ sự phủ nhận của đối phương, vẫn tiếp tục nói: “Lúc ấy Trần Văn nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp anh ta hoãn thi hành án… Vấn đề là Lý Kiến Huy chẳng những không hợp tác, còn một mực khăng khăng nạn nhân không phải do y giết, cho nên Trần Văn mới ngụy tạo chứng cớ…,” cô há hốc miệng thở hổn hển, “Biết Lý Kiến Huy vì sao đến chết còn kêu oan không?”
Lý Thành cảm thấy huyệt thái dương giần giật, hắn phát điên túm tóc, ghì đầu cô xuống mặt quầy thu ngân hét to: “Câm miệng!”
Trán bị đập mạnh, Kiều Nhân chỉ thấy đặc một màu đen sì trước mắt. Cô nhếch mép, dùng hết sức lực để nói bằng hết: “Bởi vì anh ta biết anh sẽ về nước làm việc…! Anh ta không muốn anh sống ở quê hương nhưng giờ giờ phút phút đều nghĩ rằng mình có một người anh trai phạm tội giết người…”
Lúc này, ngoài cửa nhà hàng có tiếng Nghiêm Thông nói: “Lý Thành! Chúng tôi đã liên lạc với phóng viên! Giờ sẽ có một người vào trong! Anh còn muốn gì, chúng ta giáp mặt bàn bạc!”
Lý Thành nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Thông xuất hiện ở cửa, anh ta thoáng liếc qua Kiều Nhân rồi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thông, mồ hôi đổ ròng ròng, từng thớ thịt trên mặt trở nên rúm ró.
Nghiêm Thông dừng cách họ năm mét, súng trong tay vẫn nhắm thẳng vào Lý Thành, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Lý Thành, bỏ vũ khí xuống, phóng thích con tin! Chúng tôi sẽ cho người đưa tin tức.”
“Trừ phi để tao nhìn thấy tin tức trực tiếp! Bằng không mọi thứ đều vô nghĩa!” Lý Thành cũng lấy súng chỉ vào Nghiêm Thông, đảo mắt nhìn màn hình ti vi đặt trong đại sảnh ở phía đối diện, mặt mũi đỏ gay: “Đừng hòng lừa tao! Tao có thể thấy!”
Nghiêm Thông âm thầm nghiến răng chằng lợi. Bọn họ quả thực đã liên hệ được phóng viên và quay phim, nhưng nếu muốn đưa tin trực tiếp từ hiện trường thì hoàn toàn không được, nó sẽ gây khủng hoảng xã hội còn nghiêm trọng hơn.
Nhìn thấy sự do dự của đối phương, Lý Thành siết chặt cổ Kiều Nhân hơn nữa, hiển nhiên đã sẵn sàng cho điều xấu nhất: “Nhanh!”
Mũi chân bị hắn nhấc lên khỏi mặt đất, não bắt đầu thiếu dưỡng khí, cả người Kiều Nhân như cá rời khỏi nước, hít thở khó khăn: “Lý Thành… Anh trai có để lại di ngôn cho anh…” Cô bắt lấy cánh tay đang siết chặt mình của Lý Thành, móng tay như cắm vào da thịt anh ta, “Có một email… Là một đoạn ghi âm, anh ta dặn dò tôi đợi anh về nước thì tự tay giao cho anh… Tôi đã lưu lại vào đĩa… Để ở văn phòng…”
“Mày còn muốn gạt tao à!” Thân hình Lý Thanh sừng sững, hắn gầm rú với cô, lực chú ý rời khỏi Nghiêm Thông.
Chớp thời cơ, Nghiêm Thông lập tức bóp cò!
Nghe thấy tiếng súng, Lý Thành phản xạ nhanh như chớp, nghiêng người tránh kịp, cánh tay bị đạn sượt qua, vì đau nên phải buông lỏng Kiều Nhân ra!
Bị hắn đột nhiên thả lỏng, thân thể ngã nhào trên đất, Kiều Nhân cố không nhũn chân, lập tức lồm cồm chạy về phía Nghiêm Thông.
Thấy tình thế không ổn, Lý Thành quỳ rạp trên mặt đất, tay mắt lanh lẹ nhắm thẳng Nghiêm Thông nã một phát súng! Cổ tay trúng đạn, súng lục của Nghiêm Thông rơi khỏi tay, khi quơ lại được súng thì cũng là lúc Lý Thành cầm súng nhắm ngay Kiều Nhân!
“Pằng!”
Trong chớp mắt, phía sau quầy thu ngân vang lên tiếng súng kết thúc hết thảy.
Hai chân Kiều Nhân mềm nhũn ngã khuỵu ngay trước mắt Nghiêm Thông.
Tim cô đập thình thịch, quay ngược đầu lại, nhìn Tiêu Dương thu súng chạy tới chỗ Lý Thành. Lá phổi trúng đạn, Lý Thành nằm ngửa trên sàn nhà, thân người ướt đẫm máu tươi. Tiêu Dương kiểm tra hơi thở của y, xác nhận đối phương đã tử vong, cầm bộ đàm liên lạc với đồng đội phía ngoài: “Kẻ tình nghi đã bị bắn hạ, hiện trường an toàn.”
Tiêu Dương tới nhà hàng Món Thái Ngon cách đây ba phút, tìm ông chủ nhà hàng hỏi vị trí cửa sau. Tiếp theo anh lẻn vào từ cửa sau, mai phục sau lưng Lý Thành, vào thời khắc mấu chốt thì nổ súng.
Nghiêm Thông vỗ vai Kiều Nhân, dùng cách này để trấn an con tin. Nhân viên cấp cứu lập tức xuất hiện sơ cứu cho Nghiêm Thông, đỡ Kiều Nhân dậy, hỏi cô có bị thương không. Cho đến lúc được nâng dậy, Kiều Nhân mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn đăm đăm vào thi thể của Lý Thành có chút sững sờ.
Hai mươi phút sau, cô được đưa lên xe cảnh sát về đồn lấy lời khai. Phóng viên đến muộn, vây quanh xe cảnh sát chụp lia lịa.
Tiêu Dương quan sát từ đằng xa. Kiều Nhân trong xe được che chắn tốt, cô hạ cửa kính xe, đằng hắng cổ họng khô khốc, lạnh mặt nói: “Không cần biết mọi người là phóng viên của báo đài nào, nếu đưa tin tức về thân phận và vai trò của tôi trong vụ án này thì mời chuẩn bị luật sư, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”
Sau đó, mặc kệ phản ứng của mọi người, cửa sổ xe được nâng lên.
Tiêu Dương thôi nhìn, anh cúi đầu lật xem qua hồ sơ vụ án Lý Kiến Huy. Trong hồ sơ có một đĩa CD, khóe mắt anh hơi giương lên.
Cứ tưởng Kiều Nhân nhắc tới di ngôn của Lý Kiến Huy chỉ là để kéo dài thời gian, không ngờ thực sự tồn tại một cái đĩa như thế.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía xe cảnh sát, trong đầu bất giác hiện lên biểu cảm vừa rồi của cô khi nói chuyện với phóng viên.
Lúc Kiều Nhân làm xong ghi chép đã năm giờ chiều. Cô đứng trước cửa tòa nhà trụ sở công an thành phố, báo bình an cho đồng nghiệp, dặn dò họ tuyệt đối không được nói chuyện hôm nay cho mẹ cô biết rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Tìm một số trong danh bạ, cô gửi tin nhắn cho Tiêu Dương, đại ý mong anh ta ngàn vạn lần đừng để Thẩm Yến Phương biết được tình cảnh hiểm nghèo vài giờ trước của cô.
Kết quả tin nhắn vừa gửi đi, cô liền nghe thấy phía sau cách đó không xa vang lên âm báo tin nhắn. Kiều Nhân quay đầu nhìn, Tiêu Dương đang đi về phía cô, vừa bước đi vừa lấy di động ra xem tin nhắn, sau đó rõ ràng đã nhíu mày một cái.
“Nếu không có chuyện gì khác thôi.” Đứng trước mặt cô, anh hất cằm ý bảo hai người cùng đi về phía trước, “Xe để mai lấy, tôi đưa cô về trước.”
Kiều Nhân hơi thất thần, sau khi suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Tiêu Dương lái chiếc Volvo từ bãi đỗ xe ra. Kiều Nhân ngồi trên xe âm thầm thấy may mắn vì Tiêu Dương không chở cô về bằng xe cảnh sát, bằng không thì tin cô vào đồn cảnh sát nhất định lập tức lan khắp toàn bộ khu chung cư.
Hai người họ đều không nói gì suốt cả chặng đường. Tiêu Dương đưa xe vào bãi đỗ của khu nhà. Kiều Nhân xuống xe, Tiêu Dương cũng xuống theo. Cô xoay người nhìn anh, miễn cưỡng cười: “Tôi có thể tự lên, cám ơn anh, Tiêu Dương.”
Anh mặc kệ, vẫn vòng qua xe đi đến bên người cô, mày hơi chau lại: “Đi thôi, tôi còn phải trở về trực ban.”
Chẳng mấy khi anh lại nhiệt tình như vậy, Kiều Nhân nào dám không theo. Cô không nói thêm gì nữa, đi cùng anh lên lầu.
Tiêu Dương đưa cô về đến tận cửa nhà, cuối cùng nhắc nhở: “Tắm rửa một cái, ngủ một giấc, nếu cảm thấy sợ thì gọi bạn bè tới. Nếu cần có thể liên lạc với tôi, nhưng tôi không cam đoan có thể trả lời ngay.”
“Vâng, cám ơn anh.” Cô nghiêng mặt gật đầu, đôi mắt to tròn ấy cuối cùng đã khôi phục vẻ tươi sáng, “Anh có thời gian cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, vất vả rồi.”
Tiêu Dương không ở lại lâu, thấy cô vào phòng là đi ngay.
Buổi tối trước khi ngủ, Kiều Nhân vùi mình trên sô pha vừa sấy tóc vừa xem TV, bỗng nhiên nhớ tới câu nói hồi chiều của anh liền lấy di động gửi một tin nhắn cho Tiêu Dương: “Đã ổn. Ơn cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, ngày sau sẽ mời anh một bữa để tỏ chút lòng thành. Anh hình như đã mấy ngày không được ngủ đủ, vụ án kết thúc, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Ngủ ngon! —— Kiều Nhân”
Vốn cứ tưởng đợi đến sáng mai cái người bận rộn này cũng sẽ không đáp lại, không ngờ tin nhắn mới gửi đi chưa đầy nửa phút đã nhận được tin trả lời của Tiêu Dương: “Ừ, ngủ ngon.”
Một câu vô cùng đơn giản, giống y anh ta, không lạnh lùng không nồng nhiệt.
Điều kỳ diệu duy nhất là ở chỗ, Kiều Nhân xem xong tin nhắn này, vốn dĩ trong lòng còn có chút bất an liền an yên hẳn lại.
Cô nằm sấp người trên sô pha, trong lòng có dự cảm rằng đêm nay mình sẽ không mất ngủ.
Lý Trọng Thành đặt riêng một ghế lô, gọi xong đồ ăn liền nhìn Kiều Nhân cười, sắc mặt thoạt trông đã tốt hơn so với khi ở văn phòng. Anh ta liếc mắt nhìn màn hình LCD trên tường, đột nhiên có vẻ kinh ngạc: “Khu phố X, thẩm phán toà án nhân dân thành phố Chung Chính đêm qua bị giết hại tại nhà riêng?”
“Gì cơ?”
Kiều Nhân nâng tách trà lên định nhấp một ngụm, bị lời của anh ta làm giật mình, nửa cốc trà nóng bỏng đổ lên tay. Cô bị đau, hít sâu một hơi, vội vàng đặt chén trà xuống. Lý Trọng Thành không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, nhanh chóng đứng lên lo lắng nhìn về phía tay cô: “Kiều tiểu thư không sao chứ?”
“Không sao, tôi đi lấy nước lạnh chườm một chút.” Kiều Nhân vội cười đáp lại, liếc nhìn màn hình ti vi rồi đứng dậy đi vào toilet. Ti vi đang phát lại bản tin 12 giờ trưa. Cô dùng nước lạnh rửa mu bàn tay bị hồng lên, nhớ lại lúc trưa Tiêu Dương đột nhiên gọi cho cô hỏi mấy vấn đề kia, bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng hốt.
Những luật sư như họ thường có giao thiệp với bên tòa án, thêm vụ án Trần Văn bốn năm trước kia, Kiều Nhân càng khắc sâu ấn tượng về Chung Chính. Hiện giờ, Chung Chính đã chết, là “bị giết”, nghi phạm lớn nhất nhất định chính là con trai Trần Văn, Trần Hạo Tường. Vậy đại khái đó là nguyên nhân Tiêu Dương bỗng nhiên gọi cho cô.
Nhưng Kiều Nhân cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Mấy năm nay, cô vẫn luôn giữ liên lạc với Trần Hạo Tường, anh ta quả thực hận Chung Chính thấu xương, nhưng có thể coi như là một kẻ trí thức có lý trí, những năm này luôn dốc lòng nghiên cứu học thuật để chứng minh tội danh luật sư ngụy tạo chứng cớ là không hợp lý, cực lực chủ trương hủy bỏ điều khoản này trong luật. Trần Hạo Tường bỏ nhiều công sức ra như vậy, không thể có chuyện đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn nhanh chóng sát hại Chung Chính.
Bối rối trong giây lát, Kiều Nhân kiểm tra lại mu bàn tay đã không còn bỏng rát rồi tắt vòi nước, lấy một chiếc khăn lau từ trong túi để lau khô tay. Một tấm danh thiếp trong túi bị rớt ra ngoài, cô cúi người xuống nhặt. Đó là danh thiếp vừa rồi Lý Trọng Thành đưa cho cô. Kiều Nhân nhìn lướt qua tên trên danh thiếp, phút chốc bỗng hóa đá tại chỗ. Lý Thành. Không phải anh ta nói mình tên là Lý Trọng Thành sao?
Hơn nữa Lý Thành, cái tên này… Nếu cô nhớ không lầm, hẳn đó chính là tên của em trai Lý Kiến Huy. Những manh mối vụn vặt được xâu chuỗi lại, Kiều Nhân nghĩ tới một khả năng đáng sợ. Da đầu Kiều Nhân run lên, cô đưa mắt nhìn Lý Trọng Thành vẫn ngồi ở phía ngoài, liếm đôi môi khô khốc buộc mình tỉnh táo lại. Giây lát sau, cô đã ung dung bày vẻ mặt nôn nóng, đi từ toilet ra, về tới chỗ ngồi.
“Lý tiên sinh, ngài vừa mới nói thẩm phán Chung bị giết ở nhà, tin tức này thấy ở đâu vậy?”
Có lẽ là bị dáng vẻ đột nhiên nghiêm túc của cô làm giật mình, mặt Lý Trọng Thành biến sắc: “Vừa mới thấy, trên tivi.”
Kiều Nhân gật đầu, mày cau lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Ngại quá, tôi cần gọi một cuộc điện thoại. Văn phòng luật chúng tôi có nhận một vụ án, vốn do thẩm phán Chung xét xử, giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi phải liên lạc với luật sư của chúng tôi một chút.”
Hắn gật đầu tỏ vẻ không ngại: “Cô cứ tự nhiên.”
Tìm tên Tiêu Dương trong danh bạ, Kiều Nhân bấm gọi, chỉ giây lát sau đã có âm báo cuộc gọi đã được kết nối. Đầu bên kia, Tiêu Dương cẩn thận giữ im lặng năm giây, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Kiều Nhân?”
Môi mím lại ra chiều khó chịu, Kiều Nhân giả vờ khóa di động, đặt nó lại mặt bàn.
Lý Trọng Thành vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của cô, thấy thế liền hỏi: “Không ai tiếp sao?”
Cô cau mày: “Chắc đang bận. Đợi lát nữa tôi gọi lại sau vậy.”
Lý Trọng Thành thấy cô không được vui, liền giả bộ đổi đề tài: “Tên Chung Chính này tôi đã từng thấy trên báo. Ông ta là người xét xử vụ án luật sư Trần Văn phải không?” Tạm dừng một lát, hắn một tay chống cằm suy tư, “Có phải là con trai luật sư Trần Văn làm không? Tôi nhớ rõ ràng mới đây y còn được lên báo.”
“Không đâu.” Kiều Nhân lắc đầu, co duỗi đầu ngón tay, “Vụ Trần Văn hiện tại đã ồn ào đến vậy, anh ta không cần thiết phải giết người.” Cô ra chiều suy nghĩ rồi nói thêm, “Hơn nữa, cách đây hai ngày chúng tôi còn mới gặp, thoạt nhìn tinh thần anh ta rất bình thường, còn nhờ tôi tìm giúp hồ sơ vụ án Trần Văn đại diện nữa.”
“Hắn muốn xem hồ sơ à?” Lý Trọng Thành nhướn chân mày.
“Đúng thế. Vừa rồi lúc chúng ta đi khỏi văn phòng, luật sư Trương còn đang giúp tôi tìm,” vén tóc ra sau vành tai, cô mỉm cười thật tự nhiên, trong nụ cười lại xen lẫn chút nuối tiếc, “Đó là một vụ án hình sự do Trần Văn làm người đại diện, cuối cùng là án tử hình, thật đáng tiếc. Đương sự sát hại một đôi nam nữ, bị kết tội tử hình, lập tức thi hành án. Trần Văn vẫn luôn thấy áy náy, giờ đây anh ấy đã qua đời, Trần Hạo Tường nghĩ đến người nhà đương sự năm đó, muốn thay cha mình giải thích với người ta.”
Hắn nghe xong lại trở nên trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Kiều tiểu thư, cô xem qua danh thiếp của tôi rồi sao?”
Kiều Nhân nhíu mày, làm như không nghe rõ lời của hắn: “Gì cơ?”
“Cô xem qua danh thiếp của tôi rồi.” Lý Trọng Thành đổi sang giọng khẳng định, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, “Mày biết tao là em trai của Lý Kiến Huy!”
Nghe đến câu này, Tiêu Dương bước nhanh rời khỏi văn phòng luật, cầm hồ sơ mới lấy từ chỗ luật sư Trương chui vào trong xe cảnh sát, dùng bộ đàm liên lạc với Nghiêm Thông: “Đường Mai Tề, nhà hàng Món Thái Ngon. Âm thầm tiếp cận, đối tượng và chủ văn phòng luật, Kiều Nhân, đang ở cùng nhau, có khả năng sẽ bắt cô ta làm con tin.”
Tai nghe bluetooth truyền tới tiếng thứ gì đó bị đập nát, ngay sau đó là tiếng hét chói tai của Kiều Nhân.
Tiếng Lý Thành trầm trầm, hiểm độc vang lên: “Thấy từ khi nào? Lúc tại văn phòng à? Mày có thể diễn đến tận bây giờ?”
“Không phải, tôi vừa thấy.” Giọng Kiều Nhân có phần run rẩy, tiếng hô hấp loạn nhịp, hẳn là đã bị hắn dùng vũ khí uy hiếp.
Cô gần như dốc hết khả năng để giữ tỉnh táo, lời nói ra có trật tự, rõ ràng: “Những gì tôi vừa nói không phải là lừa anh. Trần Hạo Tường nếu biết anh đã trở về nước, nhất định sẽ đến tìm gặp anh ngay.”
“Chó má! Tối qua hắn đã chết rồi!” Lý Thành lại thình lình gắt lên, “Biết hắn gặp tao rồi thì nói gì không? “Van xin anh hãy thả tôi!”, “Đừng giết tôi!”, mẹ nó! Thật giống như đời này chỉ biết nói mỗi hai câu này!”
Đúng lúc này bỗng có tiếng gõ cửa, sau giây phút lặng ngắt ngắn ngủi, Tiêu Dương nghe thấy có tiếng súng. Một tiếng la thất thanh vọng lại, ngay lập tức cả nhà hàng Món Thái Ngon rơi vào hoảng loạn, mọi người xô đẩy nhau bỏ chạy, liên tiếp vang lên những tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng súng, tiếng Lý Thành gào càng ngày càng xa: “Cút! Cút hết đi!”
Tiêu Dương một mặt phóng xe tới Món Thái Ngon, một mặt mở bộ đàm thông báo tình hình cho Nghiêm Thông: “Lý Thành nổ súng ở nhà hàng. Hiện tại không xác định được thương vong, lập tức gọi xe cứu thương, mọi người mau chóng tới hiện trường.”
Lúc này Món Thái Ngon đã tan hoang, bàn ghế ở đại sảnh ngã ngang đổ dọc, Lý Thành đứng trước quầy thu ngân, một tay siết cổ Kiều Nhân, tay kia cầm một khẩu súng lục tự chế, dí nòng súng vào đầu Kiều Nhân. Thi thể tiếp viên nhà hàng nằm ngay ngưỡng cửa, cậu ta chỉ vào để đưa đồ ăn, chẳng may gặp phải một Lý Thành đang mất kiểm soát nên bị bắn một phát tử vong tại chỗ.
Bên ngoài nhà hàng, tiếng còi hụ của xe cảnh sát từ xa xa vọng lại ngày càng gần.
Kiều Nhân bị Lý Thành siết cổ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc đầu Lý Thành chỉ lấy dao bấm uy hiếp cho nên cô hoàn toàn không ngờ hắn còn mang theo súng. Hiện tại hắn đã đuổi hết khách ra ngoài, chỉ có thể có hai khả năng: hoặc là muốn cùng cô đồng vu quy tận, hoặc là dùng cô làm con tin để tẩu thoát.
Nghiêm Thông và những cảnh sát khác nhanh chóng bao vây mặt trước của nhà hàng, cầm súng tiếp cận cửa chính, nói thật lớn: “Lý Thành! Anh đã bị bao vây! Lập tức phóng thích con tin, hạ vũ khí đầu hàng! Nếu phản kháng, bắn hạ tại chỗ!”
“Gọi phóng viên tới! Truyền hình trực tiếp! Nếu không tao giết ả ta!” Lý Thành điên cuồng hét đáp trả, tất cả lý trí đều bị sự phẫn nộ che lấp.
“Vô dụng thôi…” Kiều Nhân bị siết sắp không thở nổi nhưng vẫn cố gắng nói, “Anh vốn không thể giải oan cho Lý Kiến Huy… Nạn nhân là bị giết hại bởi…”
Lời này của cô càng thêm kích động Lý Thành, hắn dí mạnh họng súng vào huyệt thái dương Kiều Nhân, gào thật lực vào lỗ tai cô: “Không đời nào! Anh tao không giết người!”
Màng nhĩ không chịu nổi cường độ âm thanh kinh khủng như vậy, tai Kiều Nhân kêu ù ù. Cô làm lơ sự phủ nhận của đối phương, vẫn tiếp tục nói: “Lúc ấy Trần Văn nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp anh ta hoãn thi hành án… Vấn đề là Lý Kiến Huy chẳng những không hợp tác, còn một mực khăng khăng nạn nhân không phải do y giết, cho nên Trần Văn mới ngụy tạo chứng cớ…,” cô há hốc miệng thở hổn hển, “Biết Lý Kiến Huy vì sao đến chết còn kêu oan không?”
Lý Thành cảm thấy huyệt thái dương giần giật, hắn phát điên túm tóc, ghì đầu cô xuống mặt quầy thu ngân hét to: “Câm miệng!”
Trán bị đập mạnh, Kiều Nhân chỉ thấy đặc một màu đen sì trước mắt. Cô nhếch mép, dùng hết sức lực để nói bằng hết: “Bởi vì anh ta biết anh sẽ về nước làm việc…! Anh ta không muốn anh sống ở quê hương nhưng giờ giờ phút phút đều nghĩ rằng mình có một người anh trai phạm tội giết người…”
Lúc này, ngoài cửa nhà hàng có tiếng Nghiêm Thông nói: “Lý Thành! Chúng tôi đã liên lạc với phóng viên! Giờ sẽ có một người vào trong! Anh còn muốn gì, chúng ta giáp mặt bàn bạc!”
Lý Thành nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Thông xuất hiện ở cửa, anh ta thoáng liếc qua Kiều Nhân rồi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thông, mồ hôi đổ ròng ròng, từng thớ thịt trên mặt trở nên rúm ró.
Nghiêm Thông dừng cách họ năm mét, súng trong tay vẫn nhắm thẳng vào Lý Thành, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Lý Thành, bỏ vũ khí xuống, phóng thích con tin! Chúng tôi sẽ cho người đưa tin tức.”
“Trừ phi để tao nhìn thấy tin tức trực tiếp! Bằng không mọi thứ đều vô nghĩa!” Lý Thành cũng lấy súng chỉ vào Nghiêm Thông, đảo mắt nhìn màn hình ti vi đặt trong đại sảnh ở phía đối diện, mặt mũi đỏ gay: “Đừng hòng lừa tao! Tao có thể thấy!”
Nghiêm Thông âm thầm nghiến răng chằng lợi. Bọn họ quả thực đã liên hệ được phóng viên và quay phim, nhưng nếu muốn đưa tin trực tiếp từ hiện trường thì hoàn toàn không được, nó sẽ gây khủng hoảng xã hội còn nghiêm trọng hơn.
Nhìn thấy sự do dự của đối phương, Lý Thành siết chặt cổ Kiều Nhân hơn nữa, hiển nhiên đã sẵn sàng cho điều xấu nhất: “Nhanh!”
Mũi chân bị hắn nhấc lên khỏi mặt đất, não bắt đầu thiếu dưỡng khí, cả người Kiều Nhân như cá rời khỏi nước, hít thở khó khăn: “Lý Thành… Anh trai có để lại di ngôn cho anh…” Cô bắt lấy cánh tay đang siết chặt mình của Lý Thành, móng tay như cắm vào da thịt anh ta, “Có một email… Là một đoạn ghi âm, anh ta dặn dò tôi đợi anh về nước thì tự tay giao cho anh… Tôi đã lưu lại vào đĩa… Để ở văn phòng…”
“Mày còn muốn gạt tao à!” Thân hình Lý Thanh sừng sững, hắn gầm rú với cô, lực chú ý rời khỏi Nghiêm Thông.
Chớp thời cơ, Nghiêm Thông lập tức bóp cò!
Nghe thấy tiếng súng, Lý Thành phản xạ nhanh như chớp, nghiêng người tránh kịp, cánh tay bị đạn sượt qua, vì đau nên phải buông lỏng Kiều Nhân ra!
Bị hắn đột nhiên thả lỏng, thân thể ngã nhào trên đất, Kiều Nhân cố không nhũn chân, lập tức lồm cồm chạy về phía Nghiêm Thông.
Thấy tình thế không ổn, Lý Thành quỳ rạp trên mặt đất, tay mắt lanh lẹ nhắm thẳng Nghiêm Thông nã một phát súng! Cổ tay trúng đạn, súng lục của Nghiêm Thông rơi khỏi tay, khi quơ lại được súng thì cũng là lúc Lý Thành cầm súng nhắm ngay Kiều Nhân!
“Pằng!”
Trong chớp mắt, phía sau quầy thu ngân vang lên tiếng súng kết thúc hết thảy.
Hai chân Kiều Nhân mềm nhũn ngã khuỵu ngay trước mắt Nghiêm Thông.
Tim cô đập thình thịch, quay ngược đầu lại, nhìn Tiêu Dương thu súng chạy tới chỗ Lý Thành. Lá phổi trúng đạn, Lý Thành nằm ngửa trên sàn nhà, thân người ướt đẫm máu tươi. Tiêu Dương kiểm tra hơi thở của y, xác nhận đối phương đã tử vong, cầm bộ đàm liên lạc với đồng đội phía ngoài: “Kẻ tình nghi đã bị bắn hạ, hiện trường an toàn.”
Tiêu Dương tới nhà hàng Món Thái Ngon cách đây ba phút, tìm ông chủ nhà hàng hỏi vị trí cửa sau. Tiếp theo anh lẻn vào từ cửa sau, mai phục sau lưng Lý Thành, vào thời khắc mấu chốt thì nổ súng.
Nghiêm Thông vỗ vai Kiều Nhân, dùng cách này để trấn an con tin. Nhân viên cấp cứu lập tức xuất hiện sơ cứu cho Nghiêm Thông, đỡ Kiều Nhân dậy, hỏi cô có bị thương không. Cho đến lúc được nâng dậy, Kiều Nhân mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn đăm đăm vào thi thể của Lý Thành có chút sững sờ.
Hai mươi phút sau, cô được đưa lên xe cảnh sát về đồn lấy lời khai. Phóng viên đến muộn, vây quanh xe cảnh sát chụp lia lịa.
Tiêu Dương quan sát từ đằng xa. Kiều Nhân trong xe được che chắn tốt, cô hạ cửa kính xe, đằng hắng cổ họng khô khốc, lạnh mặt nói: “Không cần biết mọi người là phóng viên của báo đài nào, nếu đưa tin tức về thân phận và vai trò của tôi trong vụ án này thì mời chuẩn bị luật sư, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”
Sau đó, mặc kệ phản ứng của mọi người, cửa sổ xe được nâng lên.
Tiêu Dương thôi nhìn, anh cúi đầu lật xem qua hồ sơ vụ án Lý Kiến Huy. Trong hồ sơ có một đĩa CD, khóe mắt anh hơi giương lên.
Cứ tưởng Kiều Nhân nhắc tới di ngôn của Lý Kiến Huy chỉ là để kéo dài thời gian, không ngờ thực sự tồn tại một cái đĩa như thế.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía xe cảnh sát, trong đầu bất giác hiện lên biểu cảm vừa rồi của cô khi nói chuyện với phóng viên.
Lúc Kiều Nhân làm xong ghi chép đã năm giờ chiều. Cô đứng trước cửa tòa nhà trụ sở công an thành phố, báo bình an cho đồng nghiệp, dặn dò họ tuyệt đối không được nói chuyện hôm nay cho mẹ cô biết rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Tìm một số trong danh bạ, cô gửi tin nhắn cho Tiêu Dương, đại ý mong anh ta ngàn vạn lần đừng để Thẩm Yến Phương biết được tình cảnh hiểm nghèo vài giờ trước của cô.
Kết quả tin nhắn vừa gửi đi, cô liền nghe thấy phía sau cách đó không xa vang lên âm báo tin nhắn. Kiều Nhân quay đầu nhìn, Tiêu Dương đang đi về phía cô, vừa bước đi vừa lấy di động ra xem tin nhắn, sau đó rõ ràng đã nhíu mày một cái.
“Nếu không có chuyện gì khác thôi.” Đứng trước mặt cô, anh hất cằm ý bảo hai người cùng đi về phía trước, “Xe để mai lấy, tôi đưa cô về trước.”
Kiều Nhân hơi thất thần, sau khi suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Tiêu Dương lái chiếc Volvo từ bãi đỗ xe ra. Kiều Nhân ngồi trên xe âm thầm thấy may mắn vì Tiêu Dương không chở cô về bằng xe cảnh sát, bằng không thì tin cô vào đồn cảnh sát nhất định lập tức lan khắp toàn bộ khu chung cư.
Hai người họ đều không nói gì suốt cả chặng đường. Tiêu Dương đưa xe vào bãi đỗ của khu nhà. Kiều Nhân xuống xe, Tiêu Dương cũng xuống theo. Cô xoay người nhìn anh, miễn cưỡng cười: “Tôi có thể tự lên, cám ơn anh, Tiêu Dương.”
Anh mặc kệ, vẫn vòng qua xe đi đến bên người cô, mày hơi chau lại: “Đi thôi, tôi còn phải trở về trực ban.”
Chẳng mấy khi anh lại nhiệt tình như vậy, Kiều Nhân nào dám không theo. Cô không nói thêm gì nữa, đi cùng anh lên lầu.
Tiêu Dương đưa cô về đến tận cửa nhà, cuối cùng nhắc nhở: “Tắm rửa một cái, ngủ một giấc, nếu cảm thấy sợ thì gọi bạn bè tới. Nếu cần có thể liên lạc với tôi, nhưng tôi không cam đoan có thể trả lời ngay.”
“Vâng, cám ơn anh.” Cô nghiêng mặt gật đầu, đôi mắt to tròn ấy cuối cùng đã khôi phục vẻ tươi sáng, “Anh có thời gian cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, vất vả rồi.”
Tiêu Dương không ở lại lâu, thấy cô vào phòng là đi ngay.
Buổi tối trước khi ngủ, Kiều Nhân vùi mình trên sô pha vừa sấy tóc vừa xem TV, bỗng nhiên nhớ tới câu nói hồi chiều của anh liền lấy di động gửi một tin nhắn cho Tiêu Dương: “Đã ổn. Ơn cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, ngày sau sẽ mời anh một bữa để tỏ chút lòng thành. Anh hình như đã mấy ngày không được ngủ đủ, vụ án kết thúc, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Ngủ ngon! —— Kiều Nhân”
Vốn cứ tưởng đợi đến sáng mai cái người bận rộn này cũng sẽ không đáp lại, không ngờ tin nhắn mới gửi đi chưa đầy nửa phút đã nhận được tin trả lời của Tiêu Dương: “Ừ, ngủ ngon.”
Một câu vô cùng đơn giản, giống y anh ta, không lạnh lùng không nồng nhiệt.
Điều kỳ diệu duy nhất là ở chỗ, Kiều Nhân xem xong tin nhắn này, vốn dĩ trong lòng còn có chút bất an liền an yên hẳn lại.
Cô nằm sấp người trên sô pha, trong lòng có dự cảm rằng đêm nay mình sẽ không mất ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook