Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê
-
Chương 51: Tức giận
Hoắc Lăng Thiên kích động vui mừng nhìn tiểu Dương. Đệ ấy nhớ hắn, vẫn nhớ người ca ca này.
Vừa định đứng dậy chạy vọt tới trước mặt tiểu Dương, nhận ra ý đồ của hắn, Hoàng Phủ Quân liền nện một quyền xuống chân hắn.
"A", Hoắc Lăng Thiên đau đớn kêu lên, "bụp" lại thêm một đống băng gạc bị tống vào miệng. Lôi Tử bên cạnh thấy thế thì tức giận.
"Cái tên to gan đó có biết hắn đang làm gì không?". Định ngăn cản thì bị Lâm Hòa ấn xuống ra hiệu ngồi yên. Lôi Tử tức giận thì bị Hoắc Lăng Thiên nhìn qua ra hiệu không được làm càn, làm hắn chỉ có thể ngồi đó nhìn một màn này.
Tiểu Dương nói xong câu đó thì im lặng uống trà, ôm Thiên Thanh Nguyệt trong ngực ra. Sờ lọn tóc bằng vải cũ của nàng, rồi nhìn y phục của búp bê, thấy hơi loạn thì cẩn thận sửa lại vạt áo.
Thắt lại nơ áo sắp bung ra của nàng, chỉnh lại đôi hài Thiên Thanh Nguyệt đang đi, mấy lọn tóc thì được vuốt đều nhẹ nhàng, cẩn thận như bảo bối. Sau đó tiểu Dương thắt bím cho nàng, lấy từ trong ngực ra một sợi dây mỏng bằng lụa trắng, cột đuôi tóc lại, thắt thành hình chiếc nơ trắng nhỏ xinh xắn.
Hắn hoàn toàn đắm chìm trong việc chăm sóc búp bê, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác. Bọn Hỏa Diễm đã quá quen với cảnh này nên trực tiếp xem như không thấy.
Đổi lại là Hoắc Lăng Thiên có chút ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại, vì trước đây hắn cũng gặp cảnh này rồi. Chẳng qua hắn không ngờ đến bây giờ tiểu Dương vẫn còn làm vậy, thậm chí còn săn sóc hơn trước kia nữa.
Mà đổi lại là Lôi Tử trợn đôi mắt bị đánh sưng vù của mình nhìn một màn này. Trời ạ, vị tiểu đệ này của thái tử nhà hắn có vấn đề hả, lớn như vậy còn chơi búp bê, đã thế...hắn là nam nhi nha, sao có thể chơi đồ của nữ nhi chứ?
- Thu ngay cái vẻ mặt đó của ngươi lại, nếu không đừng trách ta khiến ngươi không mở nổi mắt.
Hỏa Diễm thấy vẻ mặt của Lôi Tử thì tức giận, hừ, nhãi con này là gì mà dám nhìn chủ nhân bằng ánh mắt đó.
Đúng lúc này thì La Thanh Nhã từ lầu trên đi xuống. Bọn người Hỏa Diễm thấy nàng ta thì làm như không thấy, hừ, mọi chuyện xảy ra đều không phải do nàng ta sao?
Thấy bọn người Hỏa Diễm không để ý đến mình, nàng ta cụp mắt, đôi mắt lóe lên tia tức giận nhưng rất nhanh che dấu đi.
Dù nàng ta có nhanh cỡ nào thì cũng chỉ có thể qua mặt Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử, còn bọn hắn tất nhiên là không, ai bảo bọn hắn không phải người làm chi.
Lôi Tử thấy nàng ta thì ngạc nhiên nói:
- Vị cô nương này, sao cô nương lại ở đây?
La Thanh Nhã nghe hỏi vậy thì giật mình nhìn người vừa nói và Hoắc Lăng Thiên bên cạnh, hoảng sợ nói:
- Nhị vị công tử, hai người bị sao thế này?
- Bị người đánh, cô nương sao lại ở đây, tiểu muội cô đâu? - Lôi Tử thẳng thắn trả lời rồi hỏi lại .
- Tỷ muội tiểu nữ được Hoàng Phủ công tử cưu mang cho ở lại đây, tiểu muội tiểu nữ đang ngủ ở trên phòng.
Nghe vậy, hai người nhìn Hoàng Phủ Quân không khỏi có chung suy nghĩ "hắn cũng biết thương hoa tiếc ngọc sao?".
Nàng ta nhìn mọi người một lượt rồi cúi mình, nhẹ giọng đáng thương nói:
- Các vị công tử, vừa rồi tiểu nữ gây rắc rối làm phiền đến mọi người, xin mọi người thứ lỗi.
Rồi nàng ta nhìn tiểu Dương đang chăm chú vào búp bê, tay nắm lại nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi tỷ tỷ không nên nhờ ngươi giúp đỡ, xin lỗi đã làm phiền đệ.
Nàng ta nhìn búp bê trong tay tiểu Dương:
- Con búp bê thật đẹp, tiểu muội tỷ luôn muốn có một con, không biết...
- Cút!
Nàng ta chưa nói hết thì tiểu Dương đã quát lên, dám mơ tưởng đến Nguyệt nhi của hắn, còn dám xưng tỷ gọi đệ với hắn. Hừ, đúng là đáng chết.
- Tỷ...Á...
La Thanh Nhã hét thảm một tiếng, "rầm" cả người bay ra đập mạnh xuống bàn, Lâm Hòa đứng gần đó cũng không đỡ nàng ta. Hừ, hắn khinh thường loại nữ nhân như vầy.
Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử khiếp sợ nhìn một màn này, đang định lên tiếng thì có tiếng khóc chạy xuống:
- Oa Oa tỷ tỷ...
La Thanh Nhiên tỉnh dậy không thấy La Thanh Nhã đâu nên đi tìm, ai ngờ tiểu cô nương vừa đi xuống thì thấy tỷ tỷ mình bị đánh bay, liền hoảng sợ khóc lên.
La Thanh Nhiên chạy tới nhìn thấy La Thanh Nhã bất tỉnh thì khóc lớn hơn, tiểu cô nương nhìn tiểu Dương vừa sợ vừa chạy đến định đánh thì bị Lâm Hòa cản lại.
Đùa sao, ngay cả nàng ta chủ nhân còn không tha huống chi đứa nhỏ này, với lại nhìn cái mặt không cảm xúc, hàn khí tứ phía kia thì tiêu cô nương này chưa kịp chạm vào đã biến thành tảng băng bị đánh bay ấy chứ.
- Thả ta ra, thả ta ra, ta phải đánh hắn trả thù cho tỷ tỷ, thả ra, ngươi là đồ yêu quái, đồ yêu quái đáng ghét, ta đánh ngươi, ta đánh ngươi, đồ yêu quái xấu xí, ta nguyền rủa mọi người đều ghét ngươi, ai cũng ghét ngươi, đánh ngươi...
Còn đang chửi tiếp thì Lâm Hòa đã đánh ngất La Thanh Nhiên. Nhìn tiểu Dương bây giờ...đợt này thì tiêu rồi.
Tiểu Dương bước từng bước đến chỗ Lâm Hòa, hàn khí phát ra khiến bọn họ run sợ. Tiểu Dương lạnh băng nhìn La Thanh Nhiên trong lòng Lâm Hòa, Lâm Hòa lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu cầu xin:
- Chủ nhân, dù sao nó cũng chỉ là đứa nhỏ, xin tha cho tiểu cô nương này một mạng.
- Tránh ra! - Hắn lạnh giọng.
Lâm Hòa run lên, liếc mắt nhìn những người kia, Hoàng Phủ Quân nhíu mày rồi đành xuống nước, hắn quỳ xuống cạnh Lâm Hòa:
- Xin chủ nhân tha mạng.
Hỏa Diễm lạnh nhạt nhìn một màn này, hắn không giống bọn họ, hắn hiểu tên Bạch Thiên Dương này. Hắn đã nói một là một, hai là hai, đã đi theo hắn thì chỉ nghe theo hắn, nếu không, không cần thiết giữ lại. Từ trước tới nay, chỉ có nàng ta mới có thể ở trước mặt hắn mà cãi lời. Nhưng nàng ta bây giờ...
Tiểu Hắc hắn không giống đệ đệ mình và Lâm Hòa, hắn chỉ nghe theo chủ nhân, không cần biết chủ nhân có làm gì, hắn tuyệt đối vẫn đi theo. Cho nên hắn không cầu tình cho người khác, vì hắn biết, tỷ muội hai người đã chạm cái vảy ngược của rồng, cho nên chủ nhân mới tức giận đến vậy.
Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử thì hoàn toàn khiếp sợ chết đứng tại chỗ. Cũng do áp lực vô hình cùng hàn khí kinh người làm bọn hắn khó thở không nhúc nhích nổi. Tiểu Dương từ lúc nào lại trở thành như vậy?
"Rầm", Hoàng Phủ Quân đập vào tường đau muốn chết, hắn thật hối hận mà, nhưng đâm lao đành phải theo lao. Hắn lại gắng gượng bò dậy định cầu tình thì bị tiểu Hắc cản lại.
- Hạo! - Hắn nhíu mày nhìn tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nghiêm nghị nói:
- Không được xen vào.
- Nhưng...
- Đừng để ta nói lại, Quân, ngươi nên nhớ thân phận của mình, không muốn hối hận thì đừng nhúng tay vào.
Hắn biết chứ, nhưng mà...
- Chủ nhân là người thế nào chẳng lẽ ngươi không hiểu.Con rồng cũng sẽ có vảy ngược của nó.
Nghe thế Hoàng Phủ Quân sực tỉnh.
Vừa định đứng dậy chạy vọt tới trước mặt tiểu Dương, nhận ra ý đồ của hắn, Hoàng Phủ Quân liền nện một quyền xuống chân hắn.
"A", Hoắc Lăng Thiên đau đớn kêu lên, "bụp" lại thêm một đống băng gạc bị tống vào miệng. Lôi Tử bên cạnh thấy thế thì tức giận.
"Cái tên to gan đó có biết hắn đang làm gì không?". Định ngăn cản thì bị Lâm Hòa ấn xuống ra hiệu ngồi yên. Lôi Tử tức giận thì bị Hoắc Lăng Thiên nhìn qua ra hiệu không được làm càn, làm hắn chỉ có thể ngồi đó nhìn một màn này.
Tiểu Dương nói xong câu đó thì im lặng uống trà, ôm Thiên Thanh Nguyệt trong ngực ra. Sờ lọn tóc bằng vải cũ của nàng, rồi nhìn y phục của búp bê, thấy hơi loạn thì cẩn thận sửa lại vạt áo.
Thắt lại nơ áo sắp bung ra của nàng, chỉnh lại đôi hài Thiên Thanh Nguyệt đang đi, mấy lọn tóc thì được vuốt đều nhẹ nhàng, cẩn thận như bảo bối. Sau đó tiểu Dương thắt bím cho nàng, lấy từ trong ngực ra một sợi dây mỏng bằng lụa trắng, cột đuôi tóc lại, thắt thành hình chiếc nơ trắng nhỏ xinh xắn.
Hắn hoàn toàn đắm chìm trong việc chăm sóc búp bê, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác. Bọn Hỏa Diễm đã quá quen với cảnh này nên trực tiếp xem như không thấy.
Đổi lại là Hoắc Lăng Thiên có chút ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại, vì trước đây hắn cũng gặp cảnh này rồi. Chẳng qua hắn không ngờ đến bây giờ tiểu Dương vẫn còn làm vậy, thậm chí còn săn sóc hơn trước kia nữa.
Mà đổi lại là Lôi Tử trợn đôi mắt bị đánh sưng vù của mình nhìn một màn này. Trời ạ, vị tiểu đệ này của thái tử nhà hắn có vấn đề hả, lớn như vậy còn chơi búp bê, đã thế...hắn là nam nhi nha, sao có thể chơi đồ của nữ nhi chứ?
- Thu ngay cái vẻ mặt đó của ngươi lại, nếu không đừng trách ta khiến ngươi không mở nổi mắt.
Hỏa Diễm thấy vẻ mặt của Lôi Tử thì tức giận, hừ, nhãi con này là gì mà dám nhìn chủ nhân bằng ánh mắt đó.
Đúng lúc này thì La Thanh Nhã từ lầu trên đi xuống. Bọn người Hỏa Diễm thấy nàng ta thì làm như không thấy, hừ, mọi chuyện xảy ra đều không phải do nàng ta sao?
Thấy bọn người Hỏa Diễm không để ý đến mình, nàng ta cụp mắt, đôi mắt lóe lên tia tức giận nhưng rất nhanh che dấu đi.
Dù nàng ta có nhanh cỡ nào thì cũng chỉ có thể qua mặt Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử, còn bọn hắn tất nhiên là không, ai bảo bọn hắn không phải người làm chi.
Lôi Tử thấy nàng ta thì ngạc nhiên nói:
- Vị cô nương này, sao cô nương lại ở đây?
La Thanh Nhã nghe hỏi vậy thì giật mình nhìn người vừa nói và Hoắc Lăng Thiên bên cạnh, hoảng sợ nói:
- Nhị vị công tử, hai người bị sao thế này?
- Bị người đánh, cô nương sao lại ở đây, tiểu muội cô đâu? - Lôi Tử thẳng thắn trả lời rồi hỏi lại .
- Tỷ muội tiểu nữ được Hoàng Phủ công tử cưu mang cho ở lại đây, tiểu muội tiểu nữ đang ngủ ở trên phòng.
Nghe vậy, hai người nhìn Hoàng Phủ Quân không khỏi có chung suy nghĩ "hắn cũng biết thương hoa tiếc ngọc sao?".
Nàng ta nhìn mọi người một lượt rồi cúi mình, nhẹ giọng đáng thương nói:
- Các vị công tử, vừa rồi tiểu nữ gây rắc rối làm phiền đến mọi người, xin mọi người thứ lỗi.
Rồi nàng ta nhìn tiểu Dương đang chăm chú vào búp bê, tay nắm lại nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi tỷ tỷ không nên nhờ ngươi giúp đỡ, xin lỗi đã làm phiền đệ.
Nàng ta nhìn búp bê trong tay tiểu Dương:
- Con búp bê thật đẹp, tiểu muội tỷ luôn muốn có một con, không biết...
- Cút!
Nàng ta chưa nói hết thì tiểu Dương đã quát lên, dám mơ tưởng đến Nguyệt nhi của hắn, còn dám xưng tỷ gọi đệ với hắn. Hừ, đúng là đáng chết.
- Tỷ...Á...
La Thanh Nhã hét thảm một tiếng, "rầm" cả người bay ra đập mạnh xuống bàn, Lâm Hòa đứng gần đó cũng không đỡ nàng ta. Hừ, hắn khinh thường loại nữ nhân như vầy.
Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử khiếp sợ nhìn một màn này, đang định lên tiếng thì có tiếng khóc chạy xuống:
- Oa Oa tỷ tỷ...
La Thanh Nhiên tỉnh dậy không thấy La Thanh Nhã đâu nên đi tìm, ai ngờ tiểu cô nương vừa đi xuống thì thấy tỷ tỷ mình bị đánh bay, liền hoảng sợ khóc lên.
La Thanh Nhiên chạy tới nhìn thấy La Thanh Nhã bất tỉnh thì khóc lớn hơn, tiểu cô nương nhìn tiểu Dương vừa sợ vừa chạy đến định đánh thì bị Lâm Hòa cản lại.
Đùa sao, ngay cả nàng ta chủ nhân còn không tha huống chi đứa nhỏ này, với lại nhìn cái mặt không cảm xúc, hàn khí tứ phía kia thì tiêu cô nương này chưa kịp chạm vào đã biến thành tảng băng bị đánh bay ấy chứ.
- Thả ta ra, thả ta ra, ta phải đánh hắn trả thù cho tỷ tỷ, thả ra, ngươi là đồ yêu quái, đồ yêu quái đáng ghét, ta đánh ngươi, ta đánh ngươi, đồ yêu quái xấu xí, ta nguyền rủa mọi người đều ghét ngươi, ai cũng ghét ngươi, đánh ngươi...
Còn đang chửi tiếp thì Lâm Hòa đã đánh ngất La Thanh Nhiên. Nhìn tiểu Dương bây giờ...đợt này thì tiêu rồi.
Tiểu Dương bước từng bước đến chỗ Lâm Hòa, hàn khí phát ra khiến bọn họ run sợ. Tiểu Dương lạnh băng nhìn La Thanh Nhiên trong lòng Lâm Hòa, Lâm Hòa lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu cầu xin:
- Chủ nhân, dù sao nó cũng chỉ là đứa nhỏ, xin tha cho tiểu cô nương này một mạng.
- Tránh ra! - Hắn lạnh giọng.
Lâm Hòa run lên, liếc mắt nhìn những người kia, Hoàng Phủ Quân nhíu mày rồi đành xuống nước, hắn quỳ xuống cạnh Lâm Hòa:
- Xin chủ nhân tha mạng.
Hỏa Diễm lạnh nhạt nhìn một màn này, hắn không giống bọn họ, hắn hiểu tên Bạch Thiên Dương này. Hắn đã nói một là một, hai là hai, đã đi theo hắn thì chỉ nghe theo hắn, nếu không, không cần thiết giữ lại. Từ trước tới nay, chỉ có nàng ta mới có thể ở trước mặt hắn mà cãi lời. Nhưng nàng ta bây giờ...
Tiểu Hắc hắn không giống đệ đệ mình và Lâm Hòa, hắn chỉ nghe theo chủ nhân, không cần biết chủ nhân có làm gì, hắn tuyệt đối vẫn đi theo. Cho nên hắn không cầu tình cho người khác, vì hắn biết, tỷ muội hai người đã chạm cái vảy ngược của rồng, cho nên chủ nhân mới tức giận đến vậy.
Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử thì hoàn toàn khiếp sợ chết đứng tại chỗ. Cũng do áp lực vô hình cùng hàn khí kinh người làm bọn hắn khó thở không nhúc nhích nổi. Tiểu Dương từ lúc nào lại trở thành như vậy?
"Rầm", Hoàng Phủ Quân đập vào tường đau muốn chết, hắn thật hối hận mà, nhưng đâm lao đành phải theo lao. Hắn lại gắng gượng bò dậy định cầu tình thì bị tiểu Hắc cản lại.
- Hạo! - Hắn nhíu mày nhìn tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nghiêm nghị nói:
- Không được xen vào.
- Nhưng...
- Đừng để ta nói lại, Quân, ngươi nên nhớ thân phận của mình, không muốn hối hận thì đừng nhúng tay vào.
Hắn biết chứ, nhưng mà...
- Chủ nhân là người thế nào chẳng lẽ ngươi không hiểu.Con rồng cũng sẽ có vảy ngược của nó.
Nghe thế Hoàng Phủ Quân sực tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook