Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê
-
Chương 50: Gặp mặt
Tiểu Hắc không chút do dự đứng chắn trước mặt tiểu Dương, vươn móng vuốt đánh về phía Hoắc Lăng Thiên. Hoảng hốt, Hoắc Lăng Thiên nhanh chóng xoay người thoát khỏi móng vuốt Tiểu Hắc, hắn vội vàng nói:
- Tiểu Dương, là ta, ca ca của đệ, ta là Hoắc Lăng Thiên đây.
Mặc kệ hắn luôn miệng vừa nói vừa né tránh đòn tấn công của Tiểu Hắc, tiểu Dương liền xoay người rời đi. Để lại Hoắc Lăng Thiên đang không ngừng kêu khổ.
Tiểu Hắc nhận ra hắn khi hắn vừa gọi tiểu Dương, nhưng mệnh lệnh chủ nhân là trên hết. Nhưng dù sao chủ nhân cũng không bảo hắn xử luôn tên này thì đùa với hắn một chút cũng không sao.
Dù sao bây giờ đang là thế giới riêng của hai người. Thêm một tên kỳ đà vô phá hủy thì về sau người chịu khổ là thuộc hạ hắn nha.
Người dân xung quanh mặc dù sợ hãi nhưng vẫn tò mò đứng xem, dường như mấy việc có thể liên lụy đến mạng người như vầy đã quá quen rồi. Thậm chí còn có người nhân cở hội này mà tổ chức cá độ kiếm tiền.
Tỷ muội la gia hai người thì nhân lúc đám đông xôn xao mà đã bỏ trốn mất dạng. Lôi Tử, thiếu niên đi theo Hoắc Lăng Thiên thì ngạc nhiên đứng đó nhìn một màn này, một lúc sau mới hoàn hồn vội vã chạy ra giúp đỡ.
Lôi Tử vòng qua phía sau Tiểu Hắc, đang định đánh lén thì có một cánh tay cầm tay hắn lại, cất giọng cợt nhã:
- Người huynh đệ, đánh lén một súc sinh rất không có cốt khí đấy.
- Ngươi...
"Bốp" Tiểu Hắc không chút nương tay đá nguyên tảng đá gần đó vô người vừa nói.
- Á, Tiểu hắc, ngươi muốn hủy dung ta hả?
Hỏa Diểm nhanh chóng tránh đi nhưng vẫn bị thương ngay má liền hét ầm lên. Nghe hắn kêu lên, Tiểu Hắc quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ "đáng đời".
Mắt thấy Lôi Tử vẫn muốn đánh lén, Hỏa Diễm tức giận quát:
- Tên nhãi con ngươi không nghe ta nói gì à, muốn ông đây xử ngươi đúng không, đánh lén cái con khỉ, đánh với ta này.
Nói xong liền lao về phía Lôi Tử. Rốt cuộc thế trận bây giờ là Hoắc Lăng Thiên với Tiểu Hắc, Hỏa Diễm với Lôi Tử. Bên ngoài Hoàng Phủ Quân cùng Lâm Hòa nhìn một màn này mà khóe miệng giật giật, bọn họ có biết là phải khiêm tốn hay không?
Bên này đang loạn thành một đoàn thì bên kia lại đang êm dềm hưởng thụ xung quanh. Tiểu Dương ôm Thiên Thanh Nguyệt mua một chiếc đèn hình hoa sen, đến bên bờ hồ, hắn châm lửa đốt đèn rồi thả xuống sông.
Ngồi dưới gốc cây bên cạnh bờ sông, nhìn chiếc đèn đang trôi nhẹ nhàng trên dòng nước, tâm hắn và Thiên Thanh Nguyệt đều cảm thấy thật yên bình. "Giá như, có thể luôn như vầy".
Trong lòng tiểu dương bỗng hiện lên một giọng nói dịu dàng rất quen thuộc. Bên bờ sông, thiếu nữ dựa vào ngực nam nhân, ngắm nhìn đèn hoa sen đang trôi chầm chậm. Nam nhân ôm nàng, dựa cằm lên đầu nàng, dịu giọng nói "ừ, cứ như vậy thật tốt".
Hít sâu một hơi, tiểu Dương nhìn búp bê trong ngực rồi nói:
- Tỷ, nếu lúc nào cũng như vầy thật tốt.
Thiên Thanh Nguyệt cười dịu dàng trả lời "ừ, luôn như vầy thật tốt".
Tiểu Dương và Thiên Thanh Nguyệt ngồi đó cho đến gần nửa đêm mới đứng dậy đi về tửu lâu. Tuy chỉ là giây phút ngắn ngủi, nhưng lại là kỷ niệm đẹp của nàng và hắn.
Trong đại sảnh tửu lâu, Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử đang bôi thuốc, còn Tiểu Hắc và Hỏa Diễm thì không thèm nhìn nhau, mỗi người một nơi, vừa uống trà vừa xem nhau như không khí.
Hoàng Phủ Quân đang bôi thuốc cho hai người mà không khỏi thở dài, ca ca hắn đùa cũng ác quá đi, cho dù đã thu móng vuốt mà cũng khiến người ta sứt đầu mẻ trán bầm mặt như vầy đây. đây là đang giúp hắn nâng cao tên tuổi hả ?
Tên Hỏa Diễm kia cũng chẳng kém tí nào, không phải chỉ là một vết xước ở mặt thôi sao ? Vậy mà lại đem tên nhãi không liên quan này ra chút giận đến không nhìn ra mặt hắn rồi. Haiz, nói đi cũng phải nói lại cũng do tên đó chửi người khác mà ra, chỉ tội cho tiểu huynh đệ này bị xem thành bao cát.
Vừa bước vào tửu lâu nhìn thấy một màn này tiểu Dương cũng chỉ hơi giật khóe miệng, còn Thiên Thanh Nguyệt thì quả thật không còn từ nào để hình dung cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Thấy tiểu Dương, Hoắc Lăng Thiên mặc kệ vết thương đang đau rát mà đứng bật dậy.
- Tiểu Dương !
Hoàng Phủ Quân bị hắn đẩy ra mà bực mình trực tiếp gạt chân hắn, ấn mạnh hắn xuống ghế làm hắn hít một ngụm khí lạnh. Chưa kịp kêu thì bị nguyên một đống băng gạc nhét vào miệng.
- Ngươi không yên ta lập tức khiến ngươi tàn phế. - Hoàng Phủ Quân trừng mắt.
Thấy vậy Lâm Hòa, Tiểu Hắc, Hỏa Diễm đều quay mặt đi chỗ khác, trong lòng không ngừng gào thét " đây là thái độ của y sư sao ?"
Thiên Thanh Nguyệt giật giật khóe miệng, nếu không phải chứng kiến y thuật của hắn thì nàng thật sự không nghĩ hắn là y sư.
Tiểu dương đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, Lâm Hòa liền dâng trà lên. Uống một ngụm rồi nhàn nhạt nhìn Hoắc Lăng thiên.
- Đã lâu không gặp, Thiên.
- Tiểu Dương, là ta, ca ca của đệ, ta là Hoắc Lăng Thiên đây.
Mặc kệ hắn luôn miệng vừa nói vừa né tránh đòn tấn công của Tiểu Hắc, tiểu Dương liền xoay người rời đi. Để lại Hoắc Lăng Thiên đang không ngừng kêu khổ.
Tiểu Hắc nhận ra hắn khi hắn vừa gọi tiểu Dương, nhưng mệnh lệnh chủ nhân là trên hết. Nhưng dù sao chủ nhân cũng không bảo hắn xử luôn tên này thì đùa với hắn một chút cũng không sao.
Dù sao bây giờ đang là thế giới riêng của hai người. Thêm một tên kỳ đà vô phá hủy thì về sau người chịu khổ là thuộc hạ hắn nha.
Người dân xung quanh mặc dù sợ hãi nhưng vẫn tò mò đứng xem, dường như mấy việc có thể liên lụy đến mạng người như vầy đã quá quen rồi. Thậm chí còn có người nhân cở hội này mà tổ chức cá độ kiếm tiền.
Tỷ muội la gia hai người thì nhân lúc đám đông xôn xao mà đã bỏ trốn mất dạng. Lôi Tử, thiếu niên đi theo Hoắc Lăng Thiên thì ngạc nhiên đứng đó nhìn một màn này, một lúc sau mới hoàn hồn vội vã chạy ra giúp đỡ.
Lôi Tử vòng qua phía sau Tiểu Hắc, đang định đánh lén thì có một cánh tay cầm tay hắn lại, cất giọng cợt nhã:
- Người huynh đệ, đánh lén một súc sinh rất không có cốt khí đấy.
- Ngươi...
"Bốp" Tiểu Hắc không chút nương tay đá nguyên tảng đá gần đó vô người vừa nói.
- Á, Tiểu hắc, ngươi muốn hủy dung ta hả?
Hỏa Diểm nhanh chóng tránh đi nhưng vẫn bị thương ngay má liền hét ầm lên. Nghe hắn kêu lên, Tiểu Hắc quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ "đáng đời".
Mắt thấy Lôi Tử vẫn muốn đánh lén, Hỏa Diễm tức giận quát:
- Tên nhãi con ngươi không nghe ta nói gì à, muốn ông đây xử ngươi đúng không, đánh lén cái con khỉ, đánh với ta này.
Nói xong liền lao về phía Lôi Tử. Rốt cuộc thế trận bây giờ là Hoắc Lăng Thiên với Tiểu Hắc, Hỏa Diễm với Lôi Tử. Bên ngoài Hoàng Phủ Quân cùng Lâm Hòa nhìn một màn này mà khóe miệng giật giật, bọn họ có biết là phải khiêm tốn hay không?
Bên này đang loạn thành một đoàn thì bên kia lại đang êm dềm hưởng thụ xung quanh. Tiểu Dương ôm Thiên Thanh Nguyệt mua một chiếc đèn hình hoa sen, đến bên bờ hồ, hắn châm lửa đốt đèn rồi thả xuống sông.
Ngồi dưới gốc cây bên cạnh bờ sông, nhìn chiếc đèn đang trôi nhẹ nhàng trên dòng nước, tâm hắn và Thiên Thanh Nguyệt đều cảm thấy thật yên bình. "Giá như, có thể luôn như vầy".
Trong lòng tiểu dương bỗng hiện lên một giọng nói dịu dàng rất quen thuộc. Bên bờ sông, thiếu nữ dựa vào ngực nam nhân, ngắm nhìn đèn hoa sen đang trôi chầm chậm. Nam nhân ôm nàng, dựa cằm lên đầu nàng, dịu giọng nói "ừ, cứ như vậy thật tốt".
Hít sâu một hơi, tiểu Dương nhìn búp bê trong ngực rồi nói:
- Tỷ, nếu lúc nào cũng như vầy thật tốt.
Thiên Thanh Nguyệt cười dịu dàng trả lời "ừ, luôn như vầy thật tốt".
Tiểu Dương và Thiên Thanh Nguyệt ngồi đó cho đến gần nửa đêm mới đứng dậy đi về tửu lâu. Tuy chỉ là giây phút ngắn ngủi, nhưng lại là kỷ niệm đẹp của nàng và hắn.
Trong đại sảnh tửu lâu, Hoắc Lăng Thiên và Lôi Tử đang bôi thuốc, còn Tiểu Hắc và Hỏa Diễm thì không thèm nhìn nhau, mỗi người một nơi, vừa uống trà vừa xem nhau như không khí.
Hoàng Phủ Quân đang bôi thuốc cho hai người mà không khỏi thở dài, ca ca hắn đùa cũng ác quá đi, cho dù đã thu móng vuốt mà cũng khiến người ta sứt đầu mẻ trán bầm mặt như vầy đây. đây là đang giúp hắn nâng cao tên tuổi hả ?
Tên Hỏa Diễm kia cũng chẳng kém tí nào, không phải chỉ là một vết xước ở mặt thôi sao ? Vậy mà lại đem tên nhãi không liên quan này ra chút giận đến không nhìn ra mặt hắn rồi. Haiz, nói đi cũng phải nói lại cũng do tên đó chửi người khác mà ra, chỉ tội cho tiểu huynh đệ này bị xem thành bao cát.
Vừa bước vào tửu lâu nhìn thấy một màn này tiểu Dương cũng chỉ hơi giật khóe miệng, còn Thiên Thanh Nguyệt thì quả thật không còn từ nào để hình dung cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Thấy tiểu Dương, Hoắc Lăng Thiên mặc kệ vết thương đang đau rát mà đứng bật dậy.
- Tiểu Dương !
Hoàng Phủ Quân bị hắn đẩy ra mà bực mình trực tiếp gạt chân hắn, ấn mạnh hắn xuống ghế làm hắn hít một ngụm khí lạnh. Chưa kịp kêu thì bị nguyên một đống băng gạc nhét vào miệng.
- Ngươi không yên ta lập tức khiến ngươi tàn phế. - Hoàng Phủ Quân trừng mắt.
Thấy vậy Lâm Hòa, Tiểu Hắc, Hỏa Diễm đều quay mặt đi chỗ khác, trong lòng không ngừng gào thét " đây là thái độ của y sư sao ?"
Thiên Thanh Nguyệt giật giật khóe miệng, nếu không phải chứng kiến y thuật của hắn thì nàng thật sự không nghĩ hắn là y sư.
Tiểu dương đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, Lâm Hòa liền dâng trà lên. Uống một ngụm rồi nhàn nhạt nhìn Hoắc Lăng thiên.
- Đã lâu không gặp, Thiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook