Trở Về - Phù Hoa
-
Chương 27
Hai người xuất hiện trước mặt họ chính là Chiêu Nhạc và Thẩm Thanh Kha vừa mới chia tay với Thập Nhị Nương không lâu trước.
Tình hình trước mắt hơi hỗn loạn. Thập Nhị Nương và Liêu Nhược đồng thanh gọi tên Chiêu Nhạc, thế là Liêu Nhược phát hiện Thập Nhị Nương cũng quen biết Chiêu Nhạc, thầm lấy làm ngạc nhiên. Chiêu Nhạc cũng không ngờ gặp lại Thập Nhị Nương và Liêu Nhược ở đây nên cực kỳ kinh ngạc.
“Thập Nhị Nương ngươi quen Chiêu Nhạc à?” Liêu Nhược hỏi.
“Thập Nhị Nương, Liêu Nhược, sao hai người lại ở đây?” Chiêu Nhạc hỏi.
“Ngươi gấp gáp chạy tới đây làm gì vậy?” Thập Nhị Nương hỏi.
Ba người đồng thanh hỏi.
“Nói sau đi, có người đang đuổi theo ta, ta tạm tránh đi trước để khỏi liên lụy tới mọi người.” Chiêu Nhạc gật đầu với hai người rồi cùng Thẩm Thanh Kha bay đi xa.
Ngay sau đó, vài đệ tử Doanh Châu tiên sơn ngự kiếm bay đến. Thập Nhị Nương trông thấy hai tên đi đầu thì thầm kêu không ổn, hai người này chẳng phải là hai đồ tử đồ tôn chặn đường nàng hộ tống Chiêu Nhạc lúc trước đấy sao, sau đó còn bị nàng lột hết quần áo treo lên cây nữa.
Nàng vừa nhận ra bọn họ thì lập tức muốn trốn nhưng không còn kịp nữa. Hai người không tìm thấy tung tích Chiêu Nhạc nên chuẩn bị rời đi nhưng đệ tử họ Thịnh đi phía trước vô tình quét mắt một vòng, nhìn thấy Thập Nhị Nương, hắn lập tức nhận ra nàng, giận dữ đùng đùng nói: “Là ngươi!”
Lúc trước, vị Thịnh sư huynh này và sư đệ của mình phát hiện tung tích của Chiêu Nhạc ở trên đồng hoang, cứ ngỡ đối phó với một Chiêu Nhạc không còn sử dụng linh lực được nữa là chuyện dễ như trở bàn tay ai dè giữa chừng có biến, một tu sĩ lai lịch bất minh ngáng chân. Đối phương không những dễ dàng chế phục bọn họ trong hai chiêu mà còn lột sạch quần họ rồi treo lên cây, làm bọn họ chẳng còn mặt mũi đâu nhìn thế gian.
Hận cũ còn đó, Thịnh sư huynh lập tức bắn tín phù đi, triệu tập các đệ tử khác cùng vây bắt.
Phát tín phù xong, hắn giơ kiếm ra nói: “Người này cùng một bọn với Chiêu Nhạc, các sư đệ, kết trận vây ả lại, đợi các sư thúc sư bá đến tiếp ứng!”
“Vâng, Thịnh sư huynh!” Chúng đệ tử đáp lời, nhanh chóng bày kiếm trận.
Thập Nhị Nương: “…” Phản ứng cũng nhanh lắm chứ. Biết mình không giải quyết nổi nên mời trưởng bối tới giúp, xem ra có tiến bộ hơn lần trước rồi đấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc khen ngợi, Thập Nhị Nương lôi Kim Bảo dậy, xuyên qua mấy đệ tử đang bày kiếm trận trong chớp mắt, lớn tiếng nói: “Chư vị, ta còn việc bận, đi trước đây.”
“Tốc độ nhanh quá!”
“Thịnh sư huynh, bọn đệ cản không kịp ả!”
“Đuổi theo, tuyệt đối không được để ả chạy thoát!”
Một đám đệ tử đuổi theo Thập Nhị Nương đi mất, cuối cùng chỉ còn lại ba người Liêu gia đứng ngơ ngác nhìn nhau.
“Chuyện gì thế này?” Thi Lục hoang mang hỏi.
“Cha, sao bây giờ?” Liêu Viên Viên lo lắng.
Liêu Nhược nhíu mày, nói: “Đi, chúng ta cũng đuổi theo xem sao.”
Bốn nhóm người đuổi người chạy, nhóm Chiêu Nhạc chạy đầu tiên trốn một hồi mới nhận ra không còn truy binh nữa, nghi hoặc ngoái đầu nhìn ra sau, nói với Thẩm Thanh Kha: “Sao đám đệ tử đó đổi hướng không đuổi theo chúng ta nữa vậy? Hướng bọn họ đi hình như là Chướng Âm Sơn?”
Thẩm Thanh Kha: “Ai mà biết, có lẽ bọn họ phát hiện có người nào đó xông vào trận pháp.” Dứt lời, hắn lại lo âu hỏi: “Chiêu Nhạc, muội còn muốn đi Chướng Âm Sơn nữa à? Muội thấy rồi đó, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt chẳng có giọt nước nào lọt qua được, huống chi còn có trận pháp không thể phá giải kia. Tuy muội ở kỳ Linh Hư nhưng bọn họ đông người, uy lực kiếm trận cực đại, xông bừa vào e là không được đâu.”
Chiêu Nhạc nhìn lên Chướng Âm Sơn, cau mày nói: “Ta biết nhưng ta nhất định phải đi, Thanh Kha, huynh ở ngoài đợi ta.”
Thẩm Thanh Kha từ chối chẳng thèm nghĩ ngợi, “Muội nhất quyết muốn vào thì ta cũng phải đi theo.”
Chiêu Nhạc: “Một mình ta sẽ tiện hơn.”
Thẩm Thanh Kha rầu rĩ: “… Tu vi của ta không cao thật nhưng cũng hữu dụng lắm, đi cùng muội có khi giúp được gì thì sao.”
Chiêu Nhạc mím mím môi, đột nhiên hôn lên má hắn một cái rồi thấp giọng nói: “Ta không nỡ để huynh đi theo ta, không chừng sẽ bị thương nữa, huynh ở bên ngoài tiếp ứng cho ta được không?”
Nàng làm vậy Thẩm Thanh Kha làm sao từ chối cho được, dù trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng hắn đã chịu thỏa hiệp.
“Ta bảo đảm sẽ thoát ra được, tới lúc đó nếu không có huynh tiếp ứng bên ngoài thì ta phải làm sao.” Chiêu Nhạc nói tiếp.
“Được… vậy ta, vậy ta chờ muội ở đây.” Thẩm Thanh Kha biết không thể thay đổi quyết định của nàng ấy nên chỉ đành đồng ý. Hắn trơ mắt nhìn Chiêu Nhạc đi về phía Chướng Âm Sơn.
…
“Mấy cái đuôi này đuổi theo nhanh quá đấy!” Thập Nhị Nương nhìn ra sau thấy cả một vùng linh quang lập lòe, bất giác mắng một câu. Nhìn lại Chướng Âm Sơn đang ngày càng gần trước mắt, nàng thở dài, “Bây giờ có không muốn vào cũng phải vào rồi.”
Mấy đệ tử đuổi theo phía sau thấy nàng cách đại trận ngày càng gần thì tỏ vẻ thắng lợi đã nằm trong tay mình, “Thịnh sư huynh, nếu người đó đụng trúng đại trận thì chúng ta không cần tốn chút sức lực cũng tóm được ả rồi!”
“Đúng đấy, trận pháp do chính tay chưởng hình trưởng lão bố trí, cộng thêm sức mạnh từ trận pháp vốn có, người này tuyệt đối không thể xông vào, chỉ đành giơ tay chịu trói thôi!”
Thịnh sư huynh kia lại không lạc quan như thế, hắn nhìn bóng người đang bay về phía trận pháp, nói: “Ta cảm thấy không đơn giản như vậy.”
Hạnh sư đệ sau lưng hắn cũng nghiêm túc nói: “Đúng vậy, bọn ta từng đọ sức với ả ta một lần, người này không rõ lai lịch từ đâu, thâm sâu khó lường, tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Tăng tốc, ngăn ả ta lại trước khi chạm vào đại trận!” Thịnh sư huynh điểm tay, thanh kiếm dưới chân tăng tốc, mấy đệ tử khác đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đành giục kiếm tăng tốc bay theo.
Về phía Thập Nhị Nương, nàng đang quan sát trận pháp trên Chướng Âm Sơn. Trận pháp này đối với những người khác thì thật sự rất khó phá giải nhưng với nàng thì chẳng phải chuyện gì khó khăn. Bởi trận pháp này rất quen, đây là một loại trận pháp được tạo ra từ Kim Quang Cách Âm Trận trên Doanh Châu tiên sơn ngày xưa.
Năm xưa, thiên phú của nàng về trận pháp không cao, chỉ học một ít, nhưng đại đồ đệ Chấp Đình của nàng thì lại rất có thiên phú ở mảng này. Liên Hề Vi làm sư phụ mà chẳng dạy được gì nên Chấp Đình có hứng thú mấy cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi học hỏi. Chỉ qua mấy chục năm hắn đã có thể thay đổi trận pháp lưu truyền trên Doanh Châu tiên sơn, thậm chí bố trí trận pháp mới của chính hắn.
Những trận pháp được bày từ tay Chấp Đình Liên Hề Vi đều có xem qua, vả lại…
“Chấp Đình lợi hại như vậy, sau này trận pháp của con có thể nhốt cả sư phụ rồi.”
“Trận pháp của đồ nhi không bao giờ nhốt sư phụ.”
“Thật không?”
“Thật. Sư phụ xem nè, trận pháp của con rất kiên cố, nếu dùng ngoại lực tác động thì rất khó phá giải nhưng con bố trí thêm một mắt trận bên ngoài, chỉ cần thế này thế này là có thể phá trận rồi.”
“Dễ thế, nếu bị người ta biết được thì chẳng phải trận pháp của con vô dụng hết à?”
“Cách này ngoài con ra chỉ có sư phụ biết thôi.”
Lúc Chấp Đình nói những lời này hắn chỉ mới là chàng thanh niên còn non nớt, không hề có phong thái ung dung trầm ổn như sau này.
Thập Nhị Nương nhanh chóng tập trung tinh thần, quả nhiên tìm thấy một mắt trận khác bên ngoài.
Sau một tiếng động lớn, đại trận vây quanh Chướng Âm Sơn ầm ầm sụp đổ, âm thanh vang dội như đá lớn nứt vỡ, trời nổi sấm chớp. Những tu sĩ chờ ở gần Chướng Âm Sơn đều bị âm thanh này làm kinh động.
“Không ổn! Người đó phá trận rồi, làm sao bây giờ?!” Mấy đệ tử Doanh Châu kinh hô. Những tu sĩ trông chờ bên ngoài Chướng Âm Sơn thì vui mừng khôn xiết.
Một nam tử mặt đầy vẻ âm tà cười nói: “Cái mai rùa chết tiệt này cuối cùng cũng vỡ, để ông vào xem một tí nào!” Dứt lời hắn lập tức bay vào trong.
Một nam tử khí chất thanh khiết gấp quạt lại, cười nói: “Có người giúp ta, có thể lên núi rồi.”
Ngoài bọn họ, những tu sĩ ẩn thân khắp nơi cũng nối đuôi nhau bay lên Chướng Âm Sơn.
“Sư huynh,chúng ta tới đúng lúc ghê, cái trận pháp phiền phức kia tan nát rồi. Đi, chúng ta lên xem Hề Vi có sống lại thật không.” Thiếu nữ thanh lệ thuần khiết vỗ tay cười nói. Nam tử bịt mắt cầm gậy người mù bên cạnh gật đầu, giọng nói kỳ dị, “Đi, đi xem cho rõ ràng.”
Tích tắc, hai huynh muội đó đã vào trong Chướng Âm Sơn.
“Thịnh sư huynh, Hạnh sư huynh, bây giờ phải làm sao đây?”
Thịnh sư huynh và sư đệ nhìn nhau rồi nói với những đệ tử phía sau: “Các đệ chờ ở đây, bọn huynh vào trong xem, tuyệt đối không thể để bọn họ làm xằng làm bậy trên Chướng Âm Sơn!” Nói xong, hai người cũng đuổi theo vào Chướng Âm Sơn.
Ba người nhà họ Liêu đuổi theo mấy đệ tử Doanh Châu và Thập Nhị Nương cũng thấy trận pháp bị phá. Thi Lục túm lấy Liêu Nhược, “Chàng thấy không, đại trận phá rồi kìa, bây giờ không vào thì còn chờ lúc nào nữa!”
Ánh mắt của Liêu Nhược cũng không còn bình tĩnh được nữa, hắn hơi do dự nói: “Nhưng mà…”
“Ai da, vô coi rồi tính tiếp. Đi thôi con trai, mẹ dẫn con đi coi đệ nhất mỹ nhân tu chân giới!”
“Ê, nàng dẫn con đi nhanh vậy, chờ ta với!”
Ba người vừa vào thì Chiêu Nhạc cũng chạy tới, nàng ấy chẳng nói một lời, nhanh chóng xông vào Chướng Âm Sơn. Ngay sau khi nàng ấy vào trong, một trận pháp khác lại nổi lên bên ngoài Chướng Âm Sơn, bao vây ngọn núi lần nữa. Những người chưa kịp vào đều bị ngăn ở bên ngoài.
“Đáng hận, mới rời đi có một chút mà lỡ mất cơ hội rồi!”
“Các ngươi né ra, để bản công tử xem trận pháp này có thể phá được không!”
“Tên kia chạy nhanh thật đó, để hắn may mắn lọt vào Chướng Âm Sơn rồi. Hừ, vào được thì sao, có được gặp Hề Vi thượng tiên không còn chưa chắc à!”
Những tu sĩ không lên núi kịp vây kín bên ngoài người tiếc nuối, người giận dữ. Một nơi bí ẩn dưới chân núi Chướng Âm Sơn, một người bỏ trận khí xuống, thở phào một hơi, “Xem như không phụ sự tín nhiệm của Tắc Dung thượng nhân, trận pháp lần này chắc chắn có thể nhốt người đó trên núi.”
Bên cạnh hắn còn một người, vẻ mặt người đó hơi lo lắng, “Không chỉ người Tắc Dung thượng nhân muốn bắt đi vào Chướng Âm Sơn, còn mấy người kia nữa, lần này… liệu có xảy ra sơ xuất gì không?”
Người kia đáp: “Đừng lo, Tắc Dung thượng nhân dám bày trận này thì đương nhiên đã sớm có dự tính, Chướng Âm Sơn không dễ vào vậy đâu. Mấy người đi vào kia nếu không gây họa thì thôi, còn nếu gây họa, hừ, Chướng Âm Sơn chết biết bao nhiêu người, thêm mấy người nữa cũng chả sao.”
“Chướng Âm Sơn hiện tại là chiếc lồng trong tay Tắc Dung thượng nhân rồi, hahaha.”
– Hết chương 027 –
Tình hình trước mắt hơi hỗn loạn. Thập Nhị Nương và Liêu Nhược đồng thanh gọi tên Chiêu Nhạc, thế là Liêu Nhược phát hiện Thập Nhị Nương cũng quen biết Chiêu Nhạc, thầm lấy làm ngạc nhiên. Chiêu Nhạc cũng không ngờ gặp lại Thập Nhị Nương và Liêu Nhược ở đây nên cực kỳ kinh ngạc.
“Thập Nhị Nương ngươi quen Chiêu Nhạc à?” Liêu Nhược hỏi.
“Thập Nhị Nương, Liêu Nhược, sao hai người lại ở đây?” Chiêu Nhạc hỏi.
“Ngươi gấp gáp chạy tới đây làm gì vậy?” Thập Nhị Nương hỏi.
Ba người đồng thanh hỏi.
“Nói sau đi, có người đang đuổi theo ta, ta tạm tránh đi trước để khỏi liên lụy tới mọi người.” Chiêu Nhạc gật đầu với hai người rồi cùng Thẩm Thanh Kha bay đi xa.
Ngay sau đó, vài đệ tử Doanh Châu tiên sơn ngự kiếm bay đến. Thập Nhị Nương trông thấy hai tên đi đầu thì thầm kêu không ổn, hai người này chẳng phải là hai đồ tử đồ tôn chặn đường nàng hộ tống Chiêu Nhạc lúc trước đấy sao, sau đó còn bị nàng lột hết quần áo treo lên cây nữa.
Nàng vừa nhận ra bọn họ thì lập tức muốn trốn nhưng không còn kịp nữa. Hai người không tìm thấy tung tích Chiêu Nhạc nên chuẩn bị rời đi nhưng đệ tử họ Thịnh đi phía trước vô tình quét mắt một vòng, nhìn thấy Thập Nhị Nương, hắn lập tức nhận ra nàng, giận dữ đùng đùng nói: “Là ngươi!”
Lúc trước, vị Thịnh sư huynh này và sư đệ của mình phát hiện tung tích của Chiêu Nhạc ở trên đồng hoang, cứ ngỡ đối phó với một Chiêu Nhạc không còn sử dụng linh lực được nữa là chuyện dễ như trở bàn tay ai dè giữa chừng có biến, một tu sĩ lai lịch bất minh ngáng chân. Đối phương không những dễ dàng chế phục bọn họ trong hai chiêu mà còn lột sạch quần họ rồi treo lên cây, làm bọn họ chẳng còn mặt mũi đâu nhìn thế gian.
Hận cũ còn đó, Thịnh sư huynh lập tức bắn tín phù đi, triệu tập các đệ tử khác cùng vây bắt.
Phát tín phù xong, hắn giơ kiếm ra nói: “Người này cùng một bọn với Chiêu Nhạc, các sư đệ, kết trận vây ả lại, đợi các sư thúc sư bá đến tiếp ứng!”
“Vâng, Thịnh sư huynh!” Chúng đệ tử đáp lời, nhanh chóng bày kiếm trận.
Thập Nhị Nương: “…” Phản ứng cũng nhanh lắm chứ. Biết mình không giải quyết nổi nên mời trưởng bối tới giúp, xem ra có tiến bộ hơn lần trước rồi đấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc khen ngợi, Thập Nhị Nương lôi Kim Bảo dậy, xuyên qua mấy đệ tử đang bày kiếm trận trong chớp mắt, lớn tiếng nói: “Chư vị, ta còn việc bận, đi trước đây.”
“Tốc độ nhanh quá!”
“Thịnh sư huynh, bọn đệ cản không kịp ả!”
“Đuổi theo, tuyệt đối không được để ả chạy thoát!”
Một đám đệ tử đuổi theo Thập Nhị Nương đi mất, cuối cùng chỉ còn lại ba người Liêu gia đứng ngơ ngác nhìn nhau.
“Chuyện gì thế này?” Thi Lục hoang mang hỏi.
“Cha, sao bây giờ?” Liêu Viên Viên lo lắng.
Liêu Nhược nhíu mày, nói: “Đi, chúng ta cũng đuổi theo xem sao.”
Bốn nhóm người đuổi người chạy, nhóm Chiêu Nhạc chạy đầu tiên trốn một hồi mới nhận ra không còn truy binh nữa, nghi hoặc ngoái đầu nhìn ra sau, nói với Thẩm Thanh Kha: “Sao đám đệ tử đó đổi hướng không đuổi theo chúng ta nữa vậy? Hướng bọn họ đi hình như là Chướng Âm Sơn?”
Thẩm Thanh Kha: “Ai mà biết, có lẽ bọn họ phát hiện có người nào đó xông vào trận pháp.” Dứt lời, hắn lại lo âu hỏi: “Chiêu Nhạc, muội còn muốn đi Chướng Âm Sơn nữa à? Muội thấy rồi đó, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt chẳng có giọt nước nào lọt qua được, huống chi còn có trận pháp không thể phá giải kia. Tuy muội ở kỳ Linh Hư nhưng bọn họ đông người, uy lực kiếm trận cực đại, xông bừa vào e là không được đâu.”
Chiêu Nhạc nhìn lên Chướng Âm Sơn, cau mày nói: “Ta biết nhưng ta nhất định phải đi, Thanh Kha, huynh ở ngoài đợi ta.”
Thẩm Thanh Kha từ chối chẳng thèm nghĩ ngợi, “Muội nhất quyết muốn vào thì ta cũng phải đi theo.”
Chiêu Nhạc: “Một mình ta sẽ tiện hơn.”
Thẩm Thanh Kha rầu rĩ: “… Tu vi của ta không cao thật nhưng cũng hữu dụng lắm, đi cùng muội có khi giúp được gì thì sao.”
Chiêu Nhạc mím mím môi, đột nhiên hôn lên má hắn một cái rồi thấp giọng nói: “Ta không nỡ để huynh đi theo ta, không chừng sẽ bị thương nữa, huynh ở bên ngoài tiếp ứng cho ta được không?”
Nàng làm vậy Thẩm Thanh Kha làm sao từ chối cho được, dù trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng hắn đã chịu thỏa hiệp.
“Ta bảo đảm sẽ thoát ra được, tới lúc đó nếu không có huynh tiếp ứng bên ngoài thì ta phải làm sao.” Chiêu Nhạc nói tiếp.
“Được… vậy ta, vậy ta chờ muội ở đây.” Thẩm Thanh Kha biết không thể thay đổi quyết định của nàng ấy nên chỉ đành đồng ý. Hắn trơ mắt nhìn Chiêu Nhạc đi về phía Chướng Âm Sơn.
…
“Mấy cái đuôi này đuổi theo nhanh quá đấy!” Thập Nhị Nương nhìn ra sau thấy cả một vùng linh quang lập lòe, bất giác mắng một câu. Nhìn lại Chướng Âm Sơn đang ngày càng gần trước mắt, nàng thở dài, “Bây giờ có không muốn vào cũng phải vào rồi.”
Mấy đệ tử đuổi theo phía sau thấy nàng cách đại trận ngày càng gần thì tỏ vẻ thắng lợi đã nằm trong tay mình, “Thịnh sư huynh, nếu người đó đụng trúng đại trận thì chúng ta không cần tốn chút sức lực cũng tóm được ả rồi!”
“Đúng đấy, trận pháp do chính tay chưởng hình trưởng lão bố trí, cộng thêm sức mạnh từ trận pháp vốn có, người này tuyệt đối không thể xông vào, chỉ đành giơ tay chịu trói thôi!”
Thịnh sư huynh kia lại không lạc quan như thế, hắn nhìn bóng người đang bay về phía trận pháp, nói: “Ta cảm thấy không đơn giản như vậy.”
Hạnh sư đệ sau lưng hắn cũng nghiêm túc nói: “Đúng vậy, bọn ta từng đọ sức với ả ta một lần, người này không rõ lai lịch từ đâu, thâm sâu khó lường, tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Tăng tốc, ngăn ả ta lại trước khi chạm vào đại trận!” Thịnh sư huynh điểm tay, thanh kiếm dưới chân tăng tốc, mấy đệ tử khác đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đành giục kiếm tăng tốc bay theo.
Về phía Thập Nhị Nương, nàng đang quan sát trận pháp trên Chướng Âm Sơn. Trận pháp này đối với những người khác thì thật sự rất khó phá giải nhưng với nàng thì chẳng phải chuyện gì khó khăn. Bởi trận pháp này rất quen, đây là một loại trận pháp được tạo ra từ Kim Quang Cách Âm Trận trên Doanh Châu tiên sơn ngày xưa.
Năm xưa, thiên phú của nàng về trận pháp không cao, chỉ học một ít, nhưng đại đồ đệ Chấp Đình của nàng thì lại rất có thiên phú ở mảng này. Liên Hề Vi làm sư phụ mà chẳng dạy được gì nên Chấp Đình có hứng thú mấy cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi học hỏi. Chỉ qua mấy chục năm hắn đã có thể thay đổi trận pháp lưu truyền trên Doanh Châu tiên sơn, thậm chí bố trí trận pháp mới của chính hắn.
Những trận pháp được bày từ tay Chấp Đình Liên Hề Vi đều có xem qua, vả lại…
“Chấp Đình lợi hại như vậy, sau này trận pháp của con có thể nhốt cả sư phụ rồi.”
“Trận pháp của đồ nhi không bao giờ nhốt sư phụ.”
“Thật không?”
“Thật. Sư phụ xem nè, trận pháp của con rất kiên cố, nếu dùng ngoại lực tác động thì rất khó phá giải nhưng con bố trí thêm một mắt trận bên ngoài, chỉ cần thế này thế này là có thể phá trận rồi.”
“Dễ thế, nếu bị người ta biết được thì chẳng phải trận pháp của con vô dụng hết à?”
“Cách này ngoài con ra chỉ có sư phụ biết thôi.”
Lúc Chấp Đình nói những lời này hắn chỉ mới là chàng thanh niên còn non nớt, không hề có phong thái ung dung trầm ổn như sau này.
Thập Nhị Nương nhanh chóng tập trung tinh thần, quả nhiên tìm thấy một mắt trận khác bên ngoài.
Sau một tiếng động lớn, đại trận vây quanh Chướng Âm Sơn ầm ầm sụp đổ, âm thanh vang dội như đá lớn nứt vỡ, trời nổi sấm chớp. Những tu sĩ chờ ở gần Chướng Âm Sơn đều bị âm thanh này làm kinh động.
“Không ổn! Người đó phá trận rồi, làm sao bây giờ?!” Mấy đệ tử Doanh Châu kinh hô. Những tu sĩ trông chờ bên ngoài Chướng Âm Sơn thì vui mừng khôn xiết.
Một nam tử mặt đầy vẻ âm tà cười nói: “Cái mai rùa chết tiệt này cuối cùng cũng vỡ, để ông vào xem một tí nào!” Dứt lời hắn lập tức bay vào trong.
Một nam tử khí chất thanh khiết gấp quạt lại, cười nói: “Có người giúp ta, có thể lên núi rồi.”
Ngoài bọn họ, những tu sĩ ẩn thân khắp nơi cũng nối đuôi nhau bay lên Chướng Âm Sơn.
“Sư huynh,chúng ta tới đúng lúc ghê, cái trận pháp phiền phức kia tan nát rồi. Đi, chúng ta lên xem Hề Vi có sống lại thật không.” Thiếu nữ thanh lệ thuần khiết vỗ tay cười nói. Nam tử bịt mắt cầm gậy người mù bên cạnh gật đầu, giọng nói kỳ dị, “Đi, đi xem cho rõ ràng.”
Tích tắc, hai huynh muội đó đã vào trong Chướng Âm Sơn.
“Thịnh sư huynh, Hạnh sư huynh, bây giờ phải làm sao đây?”
Thịnh sư huynh và sư đệ nhìn nhau rồi nói với những đệ tử phía sau: “Các đệ chờ ở đây, bọn huynh vào trong xem, tuyệt đối không thể để bọn họ làm xằng làm bậy trên Chướng Âm Sơn!” Nói xong, hai người cũng đuổi theo vào Chướng Âm Sơn.
Ba người nhà họ Liêu đuổi theo mấy đệ tử Doanh Châu và Thập Nhị Nương cũng thấy trận pháp bị phá. Thi Lục túm lấy Liêu Nhược, “Chàng thấy không, đại trận phá rồi kìa, bây giờ không vào thì còn chờ lúc nào nữa!”
Ánh mắt của Liêu Nhược cũng không còn bình tĩnh được nữa, hắn hơi do dự nói: “Nhưng mà…”
“Ai da, vô coi rồi tính tiếp. Đi thôi con trai, mẹ dẫn con đi coi đệ nhất mỹ nhân tu chân giới!”
“Ê, nàng dẫn con đi nhanh vậy, chờ ta với!”
Ba người vừa vào thì Chiêu Nhạc cũng chạy tới, nàng ấy chẳng nói một lời, nhanh chóng xông vào Chướng Âm Sơn. Ngay sau khi nàng ấy vào trong, một trận pháp khác lại nổi lên bên ngoài Chướng Âm Sơn, bao vây ngọn núi lần nữa. Những người chưa kịp vào đều bị ngăn ở bên ngoài.
“Đáng hận, mới rời đi có một chút mà lỡ mất cơ hội rồi!”
“Các ngươi né ra, để bản công tử xem trận pháp này có thể phá được không!”
“Tên kia chạy nhanh thật đó, để hắn may mắn lọt vào Chướng Âm Sơn rồi. Hừ, vào được thì sao, có được gặp Hề Vi thượng tiên không còn chưa chắc à!”
Những tu sĩ không lên núi kịp vây kín bên ngoài người tiếc nuối, người giận dữ. Một nơi bí ẩn dưới chân núi Chướng Âm Sơn, một người bỏ trận khí xuống, thở phào một hơi, “Xem như không phụ sự tín nhiệm của Tắc Dung thượng nhân, trận pháp lần này chắc chắn có thể nhốt người đó trên núi.”
Bên cạnh hắn còn một người, vẻ mặt người đó hơi lo lắng, “Không chỉ người Tắc Dung thượng nhân muốn bắt đi vào Chướng Âm Sơn, còn mấy người kia nữa, lần này… liệu có xảy ra sơ xuất gì không?”
Người kia đáp: “Đừng lo, Tắc Dung thượng nhân dám bày trận này thì đương nhiên đã sớm có dự tính, Chướng Âm Sơn không dễ vào vậy đâu. Mấy người đi vào kia nếu không gây họa thì thôi, còn nếu gây họa, hừ, Chướng Âm Sơn chết biết bao nhiêu người, thêm mấy người nữa cũng chả sao.”
“Chướng Âm Sơn hiện tại là chiếc lồng trong tay Tắc Dung thượng nhân rồi, hahaha.”
– Hết chương 027 –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook