Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
-
C39: Bệnh trở nặng
Giản Triều Vân tỉnh dậy, định chống tay ngồi dậy nhưng tay lại bị vướng cái gì đó.
Y nhìn sang bên cạnh giường, Tiết Minh gục mặt xuống giường, tay vẫn nắm chặt lấy tay y.
Cảm nhận được độ ấm trên tay mình, Giản Triều Vân nhìn hắn hồi lâu. Tay nắm lại tay của hắn, y nhắm mắt lại.
“Giản Triều Vân?”
Tiết Minh không biết tỉnh lại từ lúc nào, lo lắng nhìn y.
“Ta đi gọi sư tôn.”
Bàn tay Giản Triều Vân nắm chặt lại, không cho hắn đi, thậm chí ngồi bật dậy.
“Sư huynh, huynh đừng tránh mặt ta được không…”
Giọng nói nhỏ dần, sợ rằng đối phương sẽ nghe thấy.
Tiết Minh bất ngờ đến mức không dám nhúc nhích, hắn hoảng loạn: “Ta…ta…ngươi buông tay ra trước đi.”
Giản Triều Vân ngước lên nhìn hắn, không can tâm thả tay ra.
Trong lòng Tiết Minh loạn cào cào, đột nhiên lại không dám bước ra khỏi cửa nữa.
Chần chừ hồi lâu, Tiết Minh ngồi lại trên giường, đặt y nằm xuống.
“Ngoan ngoãn nằm im, đừng tự ý cử động.”
Hắn đi ra ngoài, từ bên ngoài Thẩm An Nguyên đi vào, trước tiên xem qua mạch tượng của y sau đó mới nói.
“Lần này là vi sư có lỗi với ngươi, khiến ngươi chịu thương tổn, trong lần này ngươi không cần phải tham gia, nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”
Giản Triều Vân gật đầu, sư tôn đã nói vậy sao y có thể từ chối.
Nhưng buổi tiệc tạ lỗi Tiêu Vương mời y đi thì vẫn phải đi, nhưng cũng là lần cuối Giản Triều Vân gặp mặt hắn.
Một bàn đồ ăn ngon bày ra trước mắt, thậm chí Tiêu Chỉ còn mời cả Sở vương gia, chính là nam nhân hôm trước mà y đã gặp.
Sở vương gia nhìn bàn đồ ăn trước mắt, trong lòng không mấy vui vẻ. Hắn nhìn thiếu niên thanh tú đối diện, Giản Triều Vân bắt được ánh mắt của hắn, y mỉm cười đáp lại.
“Lầm này mời Tiểu Vân đến là để tạ lỗi, lần trước là do sự tắc trách của ta.”
Giản Triều Vân gật đầu, y không để tâm đến chuyện đó. Chỉ chú ý đến ánh mắt của Sở vương gia, nhìn hắn có vẻ thích mấy món ăn đó.
Tiêu Chỉ vỗ vai Sở vương gia, nói: “Đây là mấy món ngươi thích, mau ăn đi.”
“Cảm tạ bệ hạ đã tiếp đãi thần.” Sở vương gia gắp lấy mấy món, thoả mãn cho vào miệng ăn.
Mấy ngày sau hôm đó, sức khoẻ của Tiêu Vương cành ngày càng giảm sút, thậm chí còn ho ra máu.
Thừa tướng trong một lần đến yết kiến hắn đã nhìn thấy, hắn tức giận nói: “Bệ hạ, từ sau khi mấy kẻ từ bên ngoài đến sức khoẻ của bệ hạ càng nghiêm trọng. Mong ngài suy xét!”
Tiêu Chỉ lau vết máu nơi khoé miệng, bảo hắn lui xuống, không nói gì về việc bản thân có đuổi mấy người kia đi không.
Khi rời đi mặt thừa tiếng âm trầm đáng sợ, mắt nổi lên những tia máu.
Sau hôm ấy, Tiêu Chỉ cũng không còn gọi Giản Triều Vân vào tẩm cung, người ta lại đồn rằng y đã bị thất sủng.
Đồn đến mức Giản Triều Vân nghe xong cũng choáng ngợp, đồn cái quái gì mà nhiều vậy? Sao cái gì họ cũng suy diễn ra được?
Đêm khuya hôm đó, theo những gì Thẩm An Nguyên nhắc nhở y, tối hôm đó y tuyệt đối đừng ra bên ngoài dù nghe thấy tiếng động gì. Có lẽ bản thân Giản Triều Vân đã bị thứ yêu quỷ gì đó nhắm vào.
Y nhìn lá bùa gián trên cửa, trong lòng lo sợ.
Mỗi lần thắng ván cờ với Tiêu Vương, Giản Triều Vân đều biết một ít thông tin lặt vặt, y đem tin tức báo cho Thẩm An Nguyên, nghe xong biểu cảm trên mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
Y cố nhớ tới phần này trong tiểu thuyết, rõ ràng nó không có dễ dàng đến thế. Thông tin ít ỏi khiến họ bị tà tu chơi xấu, rơi vào mộng cảnh. Nếu bị nhốt quá lâu còn có thể bị nhiễm phải ma khí, ma khí sẽ từ từ ăn mòn họ.
Cũng chính vì sự việc lần này, Cố Diễm mới nhiễm ma khí, hơn nữa bị tâm ma ảnh hưởng dẫn đến các bi kịch sau này.
Giản Triều Vân lo lắng muốn ra bên ngoài, lần này không đơn giản như y nghĩ, lẻ đứng đằng sau vụ lần này quá mạnh, nhưng sư tôn đã nói vậy, Giản Triều Vân phân vân không biết nên làm gì.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ban đầu chỉ đập nhẹ sau đó cánh cửa bị đập rung bần bật lên, y còn nghe thấy tiếng rít gào bên ngoài. Giản Triều Vân lo lắng thứ bên ngoài cửa kia.
“Có bùa rồi, không sao hết…”
Y tự an ủi bản thân mình, nhưng nào đâu ngờ cái thứ đó lại tìm đến y trước khi tìm Thẩm An Nguyên.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Rõ ràng Thẩm An Nguyên đã thiết lập trận pháp ngoài cửa nhưng vẫn không thể cản được nó.
Cánh cửa bị phá tung, Giản Triều Vân núp đi chờ nó không để ý, y lấy kiếm chém vào cổ nó.
Keng - một tiếng như kim loại va chạm, cổ của thứ đó không một chút xây xước. Đầu nó xoay về đằng sau, doạ y một trận khiếp vía.
Ngay lúc y nghĩ mình sắp chết, đoàng một tiếng, Thẩm An Nguyên dùng phép bắn vào thứ đó.
_______
Tác giả: Toàn những từ ngữ khó hiểu, sắp ngược rồi đó chuẩn bị tinh thần nha. Cũng không ngược lắm đâu, ngược từ cặp phụ đến cặp chính, có cặp nào t ngược hết.
THÔNG BÁO: Chờ hôm nào lịch t nó ổn định lại thì sẽ up lại cái lịch đăng truyện nha. Dạo này lịch lôm côm quá, chả biết ngày nào học luôn.
Y nhìn sang bên cạnh giường, Tiết Minh gục mặt xuống giường, tay vẫn nắm chặt lấy tay y.
Cảm nhận được độ ấm trên tay mình, Giản Triều Vân nhìn hắn hồi lâu. Tay nắm lại tay của hắn, y nhắm mắt lại.
“Giản Triều Vân?”
Tiết Minh không biết tỉnh lại từ lúc nào, lo lắng nhìn y.
“Ta đi gọi sư tôn.”
Bàn tay Giản Triều Vân nắm chặt lại, không cho hắn đi, thậm chí ngồi bật dậy.
“Sư huynh, huynh đừng tránh mặt ta được không…”
Giọng nói nhỏ dần, sợ rằng đối phương sẽ nghe thấy.
Tiết Minh bất ngờ đến mức không dám nhúc nhích, hắn hoảng loạn: “Ta…ta…ngươi buông tay ra trước đi.”
Giản Triều Vân ngước lên nhìn hắn, không can tâm thả tay ra.
Trong lòng Tiết Minh loạn cào cào, đột nhiên lại không dám bước ra khỏi cửa nữa.
Chần chừ hồi lâu, Tiết Minh ngồi lại trên giường, đặt y nằm xuống.
“Ngoan ngoãn nằm im, đừng tự ý cử động.”
Hắn đi ra ngoài, từ bên ngoài Thẩm An Nguyên đi vào, trước tiên xem qua mạch tượng của y sau đó mới nói.
“Lần này là vi sư có lỗi với ngươi, khiến ngươi chịu thương tổn, trong lần này ngươi không cần phải tham gia, nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”
Giản Triều Vân gật đầu, sư tôn đã nói vậy sao y có thể từ chối.
Nhưng buổi tiệc tạ lỗi Tiêu Vương mời y đi thì vẫn phải đi, nhưng cũng là lần cuối Giản Triều Vân gặp mặt hắn.
Một bàn đồ ăn ngon bày ra trước mắt, thậm chí Tiêu Chỉ còn mời cả Sở vương gia, chính là nam nhân hôm trước mà y đã gặp.
Sở vương gia nhìn bàn đồ ăn trước mắt, trong lòng không mấy vui vẻ. Hắn nhìn thiếu niên thanh tú đối diện, Giản Triều Vân bắt được ánh mắt của hắn, y mỉm cười đáp lại.
“Lầm này mời Tiểu Vân đến là để tạ lỗi, lần trước là do sự tắc trách của ta.”
Giản Triều Vân gật đầu, y không để tâm đến chuyện đó. Chỉ chú ý đến ánh mắt của Sở vương gia, nhìn hắn có vẻ thích mấy món ăn đó.
Tiêu Chỉ vỗ vai Sở vương gia, nói: “Đây là mấy món ngươi thích, mau ăn đi.”
“Cảm tạ bệ hạ đã tiếp đãi thần.” Sở vương gia gắp lấy mấy món, thoả mãn cho vào miệng ăn.
Mấy ngày sau hôm đó, sức khoẻ của Tiêu Vương cành ngày càng giảm sút, thậm chí còn ho ra máu.
Thừa tướng trong một lần đến yết kiến hắn đã nhìn thấy, hắn tức giận nói: “Bệ hạ, từ sau khi mấy kẻ từ bên ngoài đến sức khoẻ của bệ hạ càng nghiêm trọng. Mong ngài suy xét!”
Tiêu Chỉ lau vết máu nơi khoé miệng, bảo hắn lui xuống, không nói gì về việc bản thân có đuổi mấy người kia đi không.
Khi rời đi mặt thừa tiếng âm trầm đáng sợ, mắt nổi lên những tia máu.
Sau hôm ấy, Tiêu Chỉ cũng không còn gọi Giản Triều Vân vào tẩm cung, người ta lại đồn rằng y đã bị thất sủng.
Đồn đến mức Giản Triều Vân nghe xong cũng choáng ngợp, đồn cái quái gì mà nhiều vậy? Sao cái gì họ cũng suy diễn ra được?
Đêm khuya hôm đó, theo những gì Thẩm An Nguyên nhắc nhở y, tối hôm đó y tuyệt đối đừng ra bên ngoài dù nghe thấy tiếng động gì. Có lẽ bản thân Giản Triều Vân đã bị thứ yêu quỷ gì đó nhắm vào.
Y nhìn lá bùa gián trên cửa, trong lòng lo sợ.
Mỗi lần thắng ván cờ với Tiêu Vương, Giản Triều Vân đều biết một ít thông tin lặt vặt, y đem tin tức báo cho Thẩm An Nguyên, nghe xong biểu cảm trên mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
Y cố nhớ tới phần này trong tiểu thuyết, rõ ràng nó không có dễ dàng đến thế. Thông tin ít ỏi khiến họ bị tà tu chơi xấu, rơi vào mộng cảnh. Nếu bị nhốt quá lâu còn có thể bị nhiễm phải ma khí, ma khí sẽ từ từ ăn mòn họ.
Cũng chính vì sự việc lần này, Cố Diễm mới nhiễm ma khí, hơn nữa bị tâm ma ảnh hưởng dẫn đến các bi kịch sau này.
Giản Triều Vân lo lắng muốn ra bên ngoài, lần này không đơn giản như y nghĩ, lẻ đứng đằng sau vụ lần này quá mạnh, nhưng sư tôn đã nói vậy, Giản Triều Vân phân vân không biết nên làm gì.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ban đầu chỉ đập nhẹ sau đó cánh cửa bị đập rung bần bật lên, y còn nghe thấy tiếng rít gào bên ngoài. Giản Triều Vân lo lắng thứ bên ngoài cửa kia.
“Có bùa rồi, không sao hết…”
Y tự an ủi bản thân mình, nhưng nào đâu ngờ cái thứ đó lại tìm đến y trước khi tìm Thẩm An Nguyên.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Rõ ràng Thẩm An Nguyên đã thiết lập trận pháp ngoài cửa nhưng vẫn không thể cản được nó.
Cánh cửa bị phá tung, Giản Triều Vân núp đi chờ nó không để ý, y lấy kiếm chém vào cổ nó.
Keng - một tiếng như kim loại va chạm, cổ của thứ đó không một chút xây xước. Đầu nó xoay về đằng sau, doạ y một trận khiếp vía.
Ngay lúc y nghĩ mình sắp chết, đoàng một tiếng, Thẩm An Nguyên dùng phép bắn vào thứ đó.
_______
Tác giả: Toàn những từ ngữ khó hiểu, sắp ngược rồi đó chuẩn bị tinh thần nha. Cũng không ngược lắm đâu, ngược từ cặp phụ đến cặp chính, có cặp nào t ngược hết.
THÔNG BÁO: Chờ hôm nào lịch t nó ổn định lại thì sẽ up lại cái lịch đăng truyện nha. Dạo này lịch lôm côm quá, chả biết ngày nào học luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook