Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
-
C38: Đại hội săn bắn
Nhìn vẻ mặt kì lạ của Tiết Minh, Giản Triều Vân muốn lại gần nhưng vừa đi được vài bước lại lùi về chỗ cũ, bàn tay vừa định chạm vào hắn cũng buông thõng xuống.
Giản Triều Vân lùi xuống một khoảng nhất định, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Tất cả hành động của y, hắn đều thu vào mắt, trong lòng như kim đâm, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh: “Sư tôn nói muốn biết mấy ngày nay ngươi đến gặp Tiêu Vương làm gì, ta chỉ đến thông báo thôi.”
Giản Triều Vân còn tưởng nói xong hắn sẽ đi ngay nhưng Tiết Minh lại chôn chân ở đó, bất di bất dịch.
“Sư huynh, ta phải vào trong…”
Hắn lùi ra một khoảng để y đi vào, lúc Giản Triều Vân đi qua hắn còn loáng thoáng nghe được hắn nói gì đó nhưng vì quá nhỏ nên y nghĩ đó chỉ là tiếng gió làm lá cây va vào nhau.
“Tiểu Vân…” Đây là lần đầu tiên hắn dám gọi y khi còn tỉnh táo, tuy y không nghe thấy nhưng gọi ra khỏi miệng đã mãn nguyện lắm rồi.
Cho đến khi cánh cửa đóng lại một lúc thật lâu hắn mới rời đi, lưu luyến người đang ở đằng sau cánh cửa ấy.
Mấy ngày sau đó là đại hội săn bắn mùa xuân, Giản Triều Vân may mắn cũng có được thiệp mời từ Tiêu Vương.
Chỉ là ngày hôm ấy diễn ra, Thẩm An Nguyên không muốn gặp mặt quá nhiều phàm nhân nên đã ở trong phòng, sư tôn không đi nên Cố Diễm cũng quyết không đi.
Việc này đến tay ba đứa trẻ còn lại, ba người đến trại săn bắn, ngựa đều đã được chuẩn bị sẵn sàng nhưng Giản Triều Vân không biết cưỡi ngựa, y không muốn đi săn nhưng lại không thể từ chối yêu cầu của Tiêu Vương.
Dường như phát hiện được nỗi lo lắng của y, Tiêu Vương phóng khoáng nói: “Tiểu Vân không biết cưỡi ngựa thì ngồi cùng ta, ta đưa ngươi đi cùng.”
Ánh mắt từ mọi phía đổ dồn về đây như thể đang xác minh tin đồn, Giản Triều Vân lo ngại ánh mắt của nhiều người, muốn từ chối hắn.
Y nhìn sang Tiết Minh, hắn quay mặt đi chỗ khác. Giản Triều Vân hạ mắt nhìn xuống, tay vân vê y phục trắng, y mím môi leo lên ngựa của Tiêu Chỉ.
Tiết Minh ở bên cạnh đã giận đến đen xì cả mặt, nghiến răng canh cách.
Tiêu Chỉ phi ngựa vào sâu trong rừng, trên vai đeo cung tên.
Ban đầu Tiết Minh còn phi ngựa theo nhưng vì địa hình hiểm trở, lại không quen với việc lâu ngày không đụng đến ngựa, Tiết Minh bị bỏ lại phía xa.
Giản Triều Vân ngồi đằng trước, cảm nhận được lớp áo dày của Tiêu Chỉ, y nói: “Bệ hạ hăng hái quá đi, ngài quên vết thương của mình rồi sao?”
Tiêu Chỉ ra dấu im lặng, hắn lấy cung tên bắn về phía trước, một phát trúng vào con nai đằng trước, nó sợ hãi muốn chạy nhưng vì mũi tên găm quá sâu nên không chạy nổi.
Tiêu Chỉ nhảy xuống, lấy kiếm chém con nai ấy, khoe thành tích ra trước mặt Giản Triều Vân.
Từ đâu đó một mũi tên phi tới, nhắm thẳng vào Tiêu Chỉ. Giản Triều Vân là người tu tiên, ngay lập tức cảm nhận được, y dùng kiếm chém đứt mũi tên đang phi tới.
Giản Triều Vân đứng trước Tiêu Chỉ, muốn bảo vệ hắn. Một đám người mặc y phục đen xuất hiện, họ lao vào chém Giản Triều Vân.
Năng lực của y không tầm thường, có thể đánh với nhiều người cùng lúc, nhưng vừa phải chú ý đến Tiêu Chỉ vừa bảo đánh với đám người này có hơi quá sức với y.
Sau một hồi, Giản Triều Vân cũng tiêu diệt chúng thành công, bảo vệ được Tiêu Chỉ. Khi y mặt đối mặt với hắn, biểu cảm của hắn rất lạ. Hắn hoảng hốt chạy lại gần y, hét lớn: “Hộ giá, có thích khách. Mau cứu người.”
Mắt y dần mờ mờ, tối sầm lại, trời đất quay cuồng. Bên hông y có một nhát chém sâu, trong lúc bảo vệ cho Tiêu Chỉ y đã chẳng để ý đến còn hoạt động mạnh khiến lượng máu mất nhiều.
Ở trong núi rừng sâu, không một ai bắt lời. Rõ ràng là sắp đặt từ trước. Tiêu Chỉ ôm y leo lên trên ngựa phi thẳng ra trại săn, lúc đó cả trại săn hỗn loạn.
Tiết Minh giật lấy Giản Triều Vân từ tay Tiêu Vương, ánh mắt căm phẫn trừng hắn.
Hắn phi ngựa thẳng vào thành, mặc cho lính có muốn hắn dừng lại, Tiết Minh dùng một kiếm chém bay cửa thành vững chắc.
Gằn tiếng: “Kẻ nào cản đường ta giết kẻ đấy, kể cả là Tiêu Vương của các ngươi cũng lo cho cái xác của hắn đi. Nếu như Giản Triều Vân có mệnh hệ gì, Linh Khê Tông sẽ không để yên cho các ngươi đâu.”
Tiết Minh đi đến thẳng biệt viện của Thẩm An Nguyên đang ở.
Lại một lần nữa hắn không để ý khiến y phải chịu đau khổ, Tiết Minh hối hận vô cùng, tại sao chính hắn lại tránh mặt y khiến cho y phải trải qua việc này.
Chưa từng có ngày nào y gặp hắn là tốt hết, Tiết Minh nắm chặt lấy tay của Giản Triều Vân.
________
Tác giả: Nửa đêm viết xàm.
Giản Triều Vân lùi xuống một khoảng nhất định, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Tất cả hành động của y, hắn đều thu vào mắt, trong lòng như kim đâm, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh: “Sư tôn nói muốn biết mấy ngày nay ngươi đến gặp Tiêu Vương làm gì, ta chỉ đến thông báo thôi.”
Giản Triều Vân còn tưởng nói xong hắn sẽ đi ngay nhưng Tiết Minh lại chôn chân ở đó, bất di bất dịch.
“Sư huynh, ta phải vào trong…”
Hắn lùi ra một khoảng để y đi vào, lúc Giản Triều Vân đi qua hắn còn loáng thoáng nghe được hắn nói gì đó nhưng vì quá nhỏ nên y nghĩ đó chỉ là tiếng gió làm lá cây va vào nhau.
“Tiểu Vân…” Đây là lần đầu tiên hắn dám gọi y khi còn tỉnh táo, tuy y không nghe thấy nhưng gọi ra khỏi miệng đã mãn nguyện lắm rồi.
Cho đến khi cánh cửa đóng lại một lúc thật lâu hắn mới rời đi, lưu luyến người đang ở đằng sau cánh cửa ấy.
Mấy ngày sau đó là đại hội săn bắn mùa xuân, Giản Triều Vân may mắn cũng có được thiệp mời từ Tiêu Vương.
Chỉ là ngày hôm ấy diễn ra, Thẩm An Nguyên không muốn gặp mặt quá nhiều phàm nhân nên đã ở trong phòng, sư tôn không đi nên Cố Diễm cũng quyết không đi.
Việc này đến tay ba đứa trẻ còn lại, ba người đến trại săn bắn, ngựa đều đã được chuẩn bị sẵn sàng nhưng Giản Triều Vân không biết cưỡi ngựa, y không muốn đi săn nhưng lại không thể từ chối yêu cầu của Tiêu Vương.
Dường như phát hiện được nỗi lo lắng của y, Tiêu Vương phóng khoáng nói: “Tiểu Vân không biết cưỡi ngựa thì ngồi cùng ta, ta đưa ngươi đi cùng.”
Ánh mắt từ mọi phía đổ dồn về đây như thể đang xác minh tin đồn, Giản Triều Vân lo ngại ánh mắt của nhiều người, muốn từ chối hắn.
Y nhìn sang Tiết Minh, hắn quay mặt đi chỗ khác. Giản Triều Vân hạ mắt nhìn xuống, tay vân vê y phục trắng, y mím môi leo lên ngựa của Tiêu Chỉ.
Tiết Minh ở bên cạnh đã giận đến đen xì cả mặt, nghiến răng canh cách.
Tiêu Chỉ phi ngựa vào sâu trong rừng, trên vai đeo cung tên.
Ban đầu Tiết Minh còn phi ngựa theo nhưng vì địa hình hiểm trở, lại không quen với việc lâu ngày không đụng đến ngựa, Tiết Minh bị bỏ lại phía xa.
Giản Triều Vân ngồi đằng trước, cảm nhận được lớp áo dày của Tiêu Chỉ, y nói: “Bệ hạ hăng hái quá đi, ngài quên vết thương của mình rồi sao?”
Tiêu Chỉ ra dấu im lặng, hắn lấy cung tên bắn về phía trước, một phát trúng vào con nai đằng trước, nó sợ hãi muốn chạy nhưng vì mũi tên găm quá sâu nên không chạy nổi.
Tiêu Chỉ nhảy xuống, lấy kiếm chém con nai ấy, khoe thành tích ra trước mặt Giản Triều Vân.
Từ đâu đó một mũi tên phi tới, nhắm thẳng vào Tiêu Chỉ. Giản Triều Vân là người tu tiên, ngay lập tức cảm nhận được, y dùng kiếm chém đứt mũi tên đang phi tới.
Giản Triều Vân đứng trước Tiêu Chỉ, muốn bảo vệ hắn. Một đám người mặc y phục đen xuất hiện, họ lao vào chém Giản Triều Vân.
Năng lực của y không tầm thường, có thể đánh với nhiều người cùng lúc, nhưng vừa phải chú ý đến Tiêu Chỉ vừa bảo đánh với đám người này có hơi quá sức với y.
Sau một hồi, Giản Triều Vân cũng tiêu diệt chúng thành công, bảo vệ được Tiêu Chỉ. Khi y mặt đối mặt với hắn, biểu cảm của hắn rất lạ. Hắn hoảng hốt chạy lại gần y, hét lớn: “Hộ giá, có thích khách. Mau cứu người.”
Mắt y dần mờ mờ, tối sầm lại, trời đất quay cuồng. Bên hông y có một nhát chém sâu, trong lúc bảo vệ cho Tiêu Chỉ y đã chẳng để ý đến còn hoạt động mạnh khiến lượng máu mất nhiều.
Ở trong núi rừng sâu, không một ai bắt lời. Rõ ràng là sắp đặt từ trước. Tiêu Chỉ ôm y leo lên trên ngựa phi thẳng ra trại săn, lúc đó cả trại săn hỗn loạn.
Tiết Minh giật lấy Giản Triều Vân từ tay Tiêu Vương, ánh mắt căm phẫn trừng hắn.
Hắn phi ngựa thẳng vào thành, mặc cho lính có muốn hắn dừng lại, Tiết Minh dùng một kiếm chém bay cửa thành vững chắc.
Gằn tiếng: “Kẻ nào cản đường ta giết kẻ đấy, kể cả là Tiêu Vương của các ngươi cũng lo cho cái xác của hắn đi. Nếu như Giản Triều Vân có mệnh hệ gì, Linh Khê Tông sẽ không để yên cho các ngươi đâu.”
Tiết Minh đi đến thẳng biệt viện của Thẩm An Nguyên đang ở.
Lại một lần nữa hắn không để ý khiến y phải chịu đau khổ, Tiết Minh hối hận vô cùng, tại sao chính hắn lại tránh mặt y khiến cho y phải trải qua việc này.
Chưa từng có ngày nào y gặp hắn là tốt hết, Tiết Minh nắm chặt lấy tay của Giản Triều Vân.
________
Tác giả: Nửa đêm viết xàm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook