Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực (H+)
-
Chương 60
Đông Nghi bất giác lùi lại, cổ tay tê buốt vẫn đang bị anh nắm chặt. Đáy mắt bối rối nhìn lên ánh mắt âm trầm dò xét của anh, dù rằng bản thân chẳng làm điều gì phải hổ thẹn nhưng lại không thể nào bình tĩnh được khi bị anh bắt gặp “tại trận“.
“Oan uổng điều gì, tận mắt tôi thấy em vừa rồi dùng miệng mình ngặm lấy...”
“DỪNG!”-Đông Nghi xấu hổ hét to lên ngăn lại, anh không cần nói cô cũng đã đủ mất mặt lắm rồi, Hoàng Phong còn mặt dày nói rõ ra từng chữ nữa, K mà tỉnh dậy chắc cô có nước chui xuống đất trốn thôi.
Đáy mắt lướt qua người chị em đang nằm trên ghế dài, Đông Nghi ngập ngừng thốt: “Để tôi mặc đồ lại cho K trước đã, có gì chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Hoàng Phong chớp nhẹ mắt suy tính, bàn tay không còn dùng lực buông cổ tay cô ra: “Được, tôi sẽ đợi em ở “phòng của chúng ta“. Đêm nay nếu không có sự giải thích thỏa đáng, em chết chắc rồi.”
Lời nói khẽ khàng bên tai cô mang theo hơi lạnh rùng mình, Đông Nghi nuốt nước bọt không dám thở mạnh, lúng túng đi đến mặc lại chiếc áo ngủ cho K, cô không còn đủ tâm tư để mặc luôn áo lót cho cô ấy, chỉ qua loa cài nút lại. Đến khi đứng dậy đã phát hiện Hoàng Phong đứng phía sau chưa hề đi vào phòng, anh chính là muốn giám sát mọi động thái của cô từng li từng tí.
“Xong rồi thì vào phòng thôi!”
“Hay ngày mai hãy nói sau, giờ cũng khuya lắm rồi, tôi buồn ngủ.”-Đông Nghi cố cứu vớt bằng cách câu giờ, đợi đến sáng mai mọi việc sẽ đỡ khó xử hơn lúc này.
“Em nghĩ có thể sao?”
Hoàng Phong không nói lời nào một tay vác cơ thể nhỏ nhắn của cô lên vai khiêng đi mặc kệ đối phương giãy giụa kịch liệt phản đối.
“Này, anh bỏ tôi xuống đi! Tôi không phải là bao gạo đâu.”
“Có bao gạo nào biết đánh người như em không?”-chẳng mấy khó khăn anh đưa cô vào trong phòng khóa luôn cửa lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt ngại ngùng của cô sau khi vừa đặt vợ mình ngồi lên giường.
“Em không định cắm sừng tôi bằng việc tình tứ với một người phụ nữ khác chứ?”-đút sâu hai tay vào túi quần, anh nheo mắt nhìn cô tra hỏi.
Đông Nghi cười khinh, nhìn cô giống người như vậy lắm sao: “Anh nói mình yêu tôi mà lại suy nghĩ những chuyện như thế sao?”
“Vậy chẳng lẽ em muốn nếm thứ mùi vị khác lạ?”-bước chân tiến thêm một bước đã chạm đến mép giường, Hoàng Phong chồm người tới chống tay lên nệm, ép Đông Nghi chính giữa cơ thể cường tráng của anh và tấm nệm mềm mại bên dưới, chỉ cần anh nhích thêm một chút nữa, cô nhất định sẽ không còn chỗ tựa vào, phải nằm luôn xuống giường thôi.
Con ngươi uất ức trừng mắt nhìn lại đôi mắt thâm ý của anh, anh nghĩ cô biến thái đến mức làm chuyện đó với chị em của mình hay sao?
“Trêu chọc tôi anh cảm thấy thú vị lắm hả? Rõ ràng là không phải mà.”
“Không phải cái gì chứ? Em bên cạnh tôi có bao giờ tự nguyện đâu, miễn cưỡng lắm mới ngoan ngoãn nằm yên dưới thân tôi. Quay đi quay lại em nhân lúc người bạn của tôi say rượu không hay biết gì định chiếm tiện nghi, em nghĩ tôi là người đàn ông cao thượng lắm hả?”-Hoàng Phong nói chuyện rất lưu loát, như thể chuyện anh nói chính là hiển nhiên, người chịu thiệt thòi và ủy khuất trong chuyện này chỉ mỗi mình anh, cô chính là người phụ nữ phong lưu đa tình đã đâm một nhát vào tim anh không bằng.
Đông Nghi cười khổ, chuyện nực cười như thế anh cũng có thể nói ra mà không chớp mắt, tức chết cô rồi: “Phong, vậy anh muốn sao đây hả?”
Đáy mắt lóe lên tia đắc ý, anh nhướng mày khiêu khích cô: “Vậy em chứng minh đi, người em thích là đàn ông, không phải phụ nữ.”
“Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à? Chứng minh như thế thì lợi cho anh quá.”-Đông Nghi còn không biết đầu óc đen tối của anh đang suy tính điều gì hay sao? Hôm nay dám ghen tuông với ba cô, sau đó còn dùng chuyện hiểu lầm để gài bẫy cô, anh chơi lộn người rồi.
“Lợi hay không lợi cái gì, em và tôi quan hệ với nhau ít lắm sao? Vì sao đến bây giờ còn không thể tự nguyện, toàn là để cho tôi chủ động.”
Bị lời nói thẳng như ruột ngựa của Hoàng Phong tạt vào mặt làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng lên nóng ran, tự nguyện cái đầu anh đấy.
“Ban đầu anh không nói không rằng ngang nhiên cưỡng đoạt tôi, anh nghĩ xem người phụ nữ nào cam tâm quan hệ cùng người mình không quen biết. Tôi còn chưa nói đến chuyện anh hay nổi hứng bất chợt, không xem nơi đó là như thế nào đã muốn cùng tôi giao hợp, cái lần trên du thuyền của Tom anh làm tôi ê mặt một phen với K tôi vẫn còn rất ấm ức đấy.”
Hoàng Phong hừ nhẹ một cái, anh ấn luôn vai cô để cơ thể ngả xuống giường, bàn tay tìm đến gò má hồng hào của cô vuốt ve: “Chồng của em sức lực đang sung mãn, lại hết lòng hết dạ yêu thương em. Em kiếm xem trên đời này có mấy ai vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại chung tình như tôi? Em đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
“Không biết xấu hổ.”-ném cho anh ánh mắt khinh thường, Đông Nghi gạt đi bàn tay của anh ra khỏi má mình.
Anh mỉm cười nghiêng người nằm qua một bên giường làm giảm sức nặng trên người cô, tay chống lên má nhìn Đông Nghi say đắm: “Tôi đã từng nói rồi, đối với em tôi cái gì cũng biết, chỉ là không biết chữ xấu hổ viết như thế nào thôi.”
“...”
Hoàng Phong đưa bàn tay còn lại vuốt nhẹ lên mái đầu Đông Nghi giống như đang vuốt ve con mèo nhỏ đáng yêu của mình, lời nói chân thành lên tiếng: “Hôn tôi một cái đi tôi sẽ tha cho em!”
“Tôi đợi anh tha cho mình sao?”-Đông Nghi không nghĩ lần này anh dễ dàng buông tha cho mình khi đang có lợi thế như vậy, nhưng chẳng mấy khi anh nổi tính tốt bụng như vậy làm cô ngạc nhiên không ít.
“Em thất vọng sao? Nếu vậy thì...”
CHỤT.
Đông nghi nhanh nhẹn chồm tới hôn nhẹ lên môi anh, sau đó tách ra nằm trở lại giường: “Tôi hôn rồi đó. Anh không được nuốt lời.”
Hoàng Phong buồn cười nhìn cô lâu thêm chút nữa, anh kéo cơ thể cô sát vào người mình ôm lấy, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai cô: “Đừng tưởng anh không biết, em sắp đến thời kỳ bật đèn đỏ rồi, anh là sợ em sẽ mệt nên mới buông tha cho em thôi.”
“Anh...”-Hoàng Phong thật biết cách làm cho Đông Nghi rơi vào xấu hổ, cả kỳ kinh nguyệt của cô anh cũng tính được luôn sao?
“Cho em chọn đó. Chồng – Em hay là Anh và Em?”
“Anh nói gì nữa vậy?”-Đông Nghi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ bị lời nói của anh làm giật mình, mi mắt lười biếng vẫn đóng lại không có dấu hiệu mở ra.
“Chúng ta kết hôn cũng được một thời gian rồi, em nên đổi cách xưng hô đi!”
“Chồng...”-lời cuối cùng cô thốt ra trước khi hoàn toàn ngủ thiếp đi.
TBC.
“Oan uổng điều gì, tận mắt tôi thấy em vừa rồi dùng miệng mình ngặm lấy...”
“DỪNG!”-Đông Nghi xấu hổ hét to lên ngăn lại, anh không cần nói cô cũng đã đủ mất mặt lắm rồi, Hoàng Phong còn mặt dày nói rõ ra từng chữ nữa, K mà tỉnh dậy chắc cô có nước chui xuống đất trốn thôi.
Đáy mắt lướt qua người chị em đang nằm trên ghế dài, Đông Nghi ngập ngừng thốt: “Để tôi mặc đồ lại cho K trước đã, có gì chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Hoàng Phong chớp nhẹ mắt suy tính, bàn tay không còn dùng lực buông cổ tay cô ra: “Được, tôi sẽ đợi em ở “phòng của chúng ta“. Đêm nay nếu không có sự giải thích thỏa đáng, em chết chắc rồi.”
Lời nói khẽ khàng bên tai cô mang theo hơi lạnh rùng mình, Đông Nghi nuốt nước bọt không dám thở mạnh, lúng túng đi đến mặc lại chiếc áo ngủ cho K, cô không còn đủ tâm tư để mặc luôn áo lót cho cô ấy, chỉ qua loa cài nút lại. Đến khi đứng dậy đã phát hiện Hoàng Phong đứng phía sau chưa hề đi vào phòng, anh chính là muốn giám sát mọi động thái của cô từng li từng tí.
“Xong rồi thì vào phòng thôi!”
“Hay ngày mai hãy nói sau, giờ cũng khuya lắm rồi, tôi buồn ngủ.”-Đông Nghi cố cứu vớt bằng cách câu giờ, đợi đến sáng mai mọi việc sẽ đỡ khó xử hơn lúc này.
“Em nghĩ có thể sao?”
Hoàng Phong không nói lời nào một tay vác cơ thể nhỏ nhắn của cô lên vai khiêng đi mặc kệ đối phương giãy giụa kịch liệt phản đối.
“Này, anh bỏ tôi xuống đi! Tôi không phải là bao gạo đâu.”
“Có bao gạo nào biết đánh người như em không?”-chẳng mấy khó khăn anh đưa cô vào trong phòng khóa luôn cửa lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt ngại ngùng của cô sau khi vừa đặt vợ mình ngồi lên giường.
“Em không định cắm sừng tôi bằng việc tình tứ với một người phụ nữ khác chứ?”-đút sâu hai tay vào túi quần, anh nheo mắt nhìn cô tra hỏi.
Đông Nghi cười khinh, nhìn cô giống người như vậy lắm sao: “Anh nói mình yêu tôi mà lại suy nghĩ những chuyện như thế sao?”
“Vậy chẳng lẽ em muốn nếm thứ mùi vị khác lạ?”-bước chân tiến thêm một bước đã chạm đến mép giường, Hoàng Phong chồm người tới chống tay lên nệm, ép Đông Nghi chính giữa cơ thể cường tráng của anh và tấm nệm mềm mại bên dưới, chỉ cần anh nhích thêm một chút nữa, cô nhất định sẽ không còn chỗ tựa vào, phải nằm luôn xuống giường thôi.
Con ngươi uất ức trừng mắt nhìn lại đôi mắt thâm ý của anh, anh nghĩ cô biến thái đến mức làm chuyện đó với chị em của mình hay sao?
“Trêu chọc tôi anh cảm thấy thú vị lắm hả? Rõ ràng là không phải mà.”
“Không phải cái gì chứ? Em bên cạnh tôi có bao giờ tự nguyện đâu, miễn cưỡng lắm mới ngoan ngoãn nằm yên dưới thân tôi. Quay đi quay lại em nhân lúc người bạn của tôi say rượu không hay biết gì định chiếm tiện nghi, em nghĩ tôi là người đàn ông cao thượng lắm hả?”-Hoàng Phong nói chuyện rất lưu loát, như thể chuyện anh nói chính là hiển nhiên, người chịu thiệt thòi và ủy khuất trong chuyện này chỉ mỗi mình anh, cô chính là người phụ nữ phong lưu đa tình đã đâm một nhát vào tim anh không bằng.
Đông Nghi cười khổ, chuyện nực cười như thế anh cũng có thể nói ra mà không chớp mắt, tức chết cô rồi: “Phong, vậy anh muốn sao đây hả?”
Đáy mắt lóe lên tia đắc ý, anh nhướng mày khiêu khích cô: “Vậy em chứng minh đi, người em thích là đàn ông, không phải phụ nữ.”
“Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à? Chứng minh như thế thì lợi cho anh quá.”-Đông Nghi còn không biết đầu óc đen tối của anh đang suy tính điều gì hay sao? Hôm nay dám ghen tuông với ba cô, sau đó còn dùng chuyện hiểu lầm để gài bẫy cô, anh chơi lộn người rồi.
“Lợi hay không lợi cái gì, em và tôi quan hệ với nhau ít lắm sao? Vì sao đến bây giờ còn không thể tự nguyện, toàn là để cho tôi chủ động.”
Bị lời nói thẳng như ruột ngựa của Hoàng Phong tạt vào mặt làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng lên nóng ran, tự nguyện cái đầu anh đấy.
“Ban đầu anh không nói không rằng ngang nhiên cưỡng đoạt tôi, anh nghĩ xem người phụ nữ nào cam tâm quan hệ cùng người mình không quen biết. Tôi còn chưa nói đến chuyện anh hay nổi hứng bất chợt, không xem nơi đó là như thế nào đã muốn cùng tôi giao hợp, cái lần trên du thuyền của Tom anh làm tôi ê mặt một phen với K tôi vẫn còn rất ấm ức đấy.”
Hoàng Phong hừ nhẹ một cái, anh ấn luôn vai cô để cơ thể ngả xuống giường, bàn tay tìm đến gò má hồng hào của cô vuốt ve: “Chồng của em sức lực đang sung mãn, lại hết lòng hết dạ yêu thương em. Em kiếm xem trên đời này có mấy ai vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại chung tình như tôi? Em đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
“Không biết xấu hổ.”-ném cho anh ánh mắt khinh thường, Đông Nghi gạt đi bàn tay của anh ra khỏi má mình.
Anh mỉm cười nghiêng người nằm qua một bên giường làm giảm sức nặng trên người cô, tay chống lên má nhìn Đông Nghi say đắm: “Tôi đã từng nói rồi, đối với em tôi cái gì cũng biết, chỉ là không biết chữ xấu hổ viết như thế nào thôi.”
“...”
Hoàng Phong đưa bàn tay còn lại vuốt nhẹ lên mái đầu Đông Nghi giống như đang vuốt ve con mèo nhỏ đáng yêu của mình, lời nói chân thành lên tiếng: “Hôn tôi một cái đi tôi sẽ tha cho em!”
“Tôi đợi anh tha cho mình sao?”-Đông Nghi không nghĩ lần này anh dễ dàng buông tha cho mình khi đang có lợi thế như vậy, nhưng chẳng mấy khi anh nổi tính tốt bụng như vậy làm cô ngạc nhiên không ít.
“Em thất vọng sao? Nếu vậy thì...”
CHỤT.
Đông nghi nhanh nhẹn chồm tới hôn nhẹ lên môi anh, sau đó tách ra nằm trở lại giường: “Tôi hôn rồi đó. Anh không được nuốt lời.”
Hoàng Phong buồn cười nhìn cô lâu thêm chút nữa, anh kéo cơ thể cô sát vào người mình ôm lấy, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai cô: “Đừng tưởng anh không biết, em sắp đến thời kỳ bật đèn đỏ rồi, anh là sợ em sẽ mệt nên mới buông tha cho em thôi.”
“Anh...”-Hoàng Phong thật biết cách làm cho Đông Nghi rơi vào xấu hổ, cả kỳ kinh nguyệt của cô anh cũng tính được luôn sao?
“Cho em chọn đó. Chồng – Em hay là Anh và Em?”
“Anh nói gì nữa vậy?”-Đông Nghi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ bị lời nói của anh làm giật mình, mi mắt lười biếng vẫn đóng lại không có dấu hiệu mở ra.
“Chúng ta kết hôn cũng được một thời gian rồi, em nên đổi cách xưng hô đi!”
“Chồng...”-lời cuối cùng cô thốt ra trước khi hoàn toàn ngủ thiếp đi.
TBC.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook