Hàng chân mày khẽ cau lại nhìn chiếc áo lót nằm vất vưỡng trên ghế sô pha bên cạnh chỗ nằm của mình, K đưa tay nhặt lên, ánh mắt suy tư cố nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua.

“Tom...”

Hình ảnh người đàn ông chợt xuất hiện trong đầu K, đúng lúc từ sau lưng cô một giọng nói thốt lên.

“Không phải là tôi đâu, em nhìn xem tối qua tôi còn đắp chăn giúp cho em nữa mà, tôi không có làm gì em hết.”

K đánh mắt nhìn lại cái áo lót màu đen của mình, không thông gặn hỏi: “Tối qua tôi là cùng anh uống rượu, sáng ra áo lót của tôi lại nằm bên ngoài, anh nghĩ tôi bỏ qua chuyện này sao?”

Tom vội bước nhanh tới ngồi đối diện K, gấp gáp giải thích: “Tôi thật sự không có làm gì em, tôi thậm chí còn không dám bế em vào phòng ngủ, sợ rằng sẽ động tà tâm nữa là... còn về áo lót...”-đôi mắt xanh biếc đảo nhanh một vòng lấp liếm: “Mấy cô không phải trước khi ngủ hay cởi nó ra sao? Tôi không cách nào ngăn lại được...”

K cau mày, cô vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn lời bào chữa của tên ngoại quốc này, nhìn hai lỗ tai đỏ lựng lên nổi bật với làn da trắng hồng của anh làm cô càng bội phần nghi ngờ, thế nhưng có một chuyện Tom nói đúng, anh không có làm chuyện quá phận với mình. Cô thở hắt ra quyết định lờ đi.

“Bỏ đi, tối qua tôi không nên uống quá nhiều rượu.”

Tom nhìn K đứng dậy liền bật dậy theo, nhanh miệng đề nghị: “Tôi có chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi, em cùng tôi ăn sáng nha.”

K cảnh giác nhìn anh dò xét: “Anh học Hoàng Phong cái gì không học lại muốn làm nội trợ à?”

“Tôi chỉ muốn vì em làm một chút việc thôi.”-Tom dợm bước tới đã bị cánh tay K đưa ra ngăn lại, cô nhặt áo lót lên quay người bỏ đi, lạnh nhạt ra lệnh: “Không được đi theo tôi!”

Tom nói với theo khi thấy K đi về phòng: “Em tốt nhất vào phòng của tôi thay đồ đi, phòng của em bị Hoàng Phong chiếm dụng rồi.”

Đông Nghi mệt mỏi trở mình, bên dưới hạ thân chợt có một luồn nhiệt ấm nóng tuôn ra ngoài, làm cô dù buồn ngủ cũng phải ráng gượng dậy, ánh mắt thoáng nhìn sang phần nệm trống bên cạnh, Hoàng Phong đã rời khỏi từ lúc nào. Cô cũng không suy nghĩ được nhiều đi luôn vào toilet, tay xoa xoa lên bụng dưới của mình, miệng lầm bầm: “Ngày của mình mà anh ấy còn tính rõ như vậy...”

Quay trở lại phòng với sắc mặt hơi tái nhợt, Đông Nghi leo lên giường lười biếng nằm xuống, đúng lúc Hoàng phong mở cửa đi vào với một ly ca cao ấm trên tay. Anh ngồi bên giường đưa ly cho cô, quan tâm nói: “Em uống đi! Hôm nay em cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, chồng đã dời lại lịch trình công việc của chúng ta thêm vài ngày. Khi nào cảm thấy khá hơn rồi đi cũng chưa muộn.”

“Anh tự ý thay đổi lịch trình của tôi... mà khoan đã, anh xưng hô kiểu gì thế? Nghe kỳ cục quá!”-Đông Nghi đang không được khỏe, tâm trạng dễ cau có, dù được anh quan tâm nhưng vẫn thấy không được dễ chịu. Cô là không thích bị người khác sắp đặt. Còn cái cách xưng hô sởn da gà gì nữa đây?

“Chồng lo lắng cho em rất bình thường, nó cũng không ảnh hưởng đến công việc. Còn về xưng hô, tối qua chồng hỏi em rồi, em đã chọn xưng chồng - em thay vì anh - em còn gì.”-anh vô tội đáp, tay thúc giục cô nâng ly ca cao lên uống, anh đã pha vừa đủ ấm, cô để thêm một chút nữa nó sẽ nguội mất.

Đông Nghi miễn cưỡng uống một ngụm, cô ngờ ngợ nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua của họ, nhưng là lúc cô mơ màng không tỉnh táo, anh rõ ràng cố tình làm khó cô.

“Lúc đó tôi buồn ngủ không nhớ gì hết.”

Hoàng Phong mỉm cười lấy điện thoại ra bật lên: “Vừa hay chồng em đã đề phòng trước thu âm lại rồi, nếu em không nhớ nghe lại sẽ nhớ ra thôi.”

“Cho em chọn đó. Chồng – Em hay là Anh và Em?”

“Anh nói gì nữa vậy?”

“Chúng ta kết hôn cũng được một thời gian rồi, em nên đổi cách xưng hô đi!”

“Chồng...”

Đông Nghi mím môi nghe rõ ràng giọng nói của mình, Hoàng Phong thật gian xảo, cái này cũng thu âm lại làm gì?

“Thế này đi, chồng biết em da mặt mỏng, khi nào có hai chúng ta thì xưng hô như cách em chọn, còn khi nào có mặt người khác xưng là anh và em.”

“Toàn có lợi cho anh thôi.”-cô không cam lườm anh.

“So với việc đêm qua em làm với K, em có biết em làm chồng tổn thương như thế nào hay không?”-Hoàng Phong đấm nhẹ mấy cái lên ngực trái của mình bày bộ mặt thê lương ra, thành công chọc cười người vợ nghiêm túc của mình.

“Anh thôi đi, tôi...”-Đông Nghi còn chưa kịp nói hết đã bị ánh mắt không vui của anh lườm lại, cô miễn cưỡng sửa lại: “Bất quá đổi thành anh và em, gọi chồng nghe nổi hết da gà rồi.”

“Được, sau này em mà không xưng hô đúng, anh gặp em ở đâu sẽ hôn em ở đó nhắc nhở.”-anh đắc ý lên tiếng.

“Anh dám!”

“Có chuyện gì Hoàng Phong này không dám.”

Hoàng Phong một lần nữa nâng ly trên tay Đông Nghi lên cho cô uống nuốt số ca cao còn bên trong, anh hài lòng nhìn cô cuối cùng cũng chịu uống hết cầm lại ly cho cô, bàn tay còn lại đưa lên lau cánh môi còn vương chút nước dính trên đó, mỉm cười nói.

“Em bây giờ giống con mèo nhỏ thật đấy!”

“Anh xem tôi... e hèm, em là thú cưng thật à?”-Đông Nghi không quen lại gọi nhầm, cô sượng sùng sửa lại khi nhìn thấy khuôn mặt anh sắp chồm tới định hôn lên môi mình, nhưng cuối cùng vẫn bị bao phủ bởi đôi môi nóng bỏng của anh.

“Ưm...”

Hoàng Phong luyến tiếc mút nhẹ môi dưới Đông Nghi trước khi tách ra, cô hôm nay không được khỏe, bằng không anh đã ăn thịt cô từ nãy giờ rồi.

“Tính ra nếu trên du thuyền anh không cùng em phát sinh quan hệ, em nói xem em để anh ăn chay 3, 4 ngày làm sao anh chịu nổi đây?”

Đông Nghi cạn lời với người chồng này rồi, chuyện không cần nói cũng từ miệng của anh mà thốt ra ngoài: “Mặc kệ anh đó, nếu không đi làm thì em ngủ thêm một chút nữa.”

“Được, em cứ ngủ đi, vợ nhỏ của anh.”

TBC.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương