Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
Chương 49: Bộ Phim Cũ Từ Thời Trung Hoa Dân Quốc (2)

Giang Thừa Đức đi đến nhìn thấy vậy thì nóng nảy, ông ấy vội vàng đổ dung dịch kiềm ra rồi rửa sạch bằng nước ấm: "Nói em không thể nhớ được cái gì thì em thật sự không thể nhớ được bất cứ cái gì cả! Anh bảo em ngâm đến khi thấy nó nở thì lập tức lấy ra. Em đã ngâm nó bao lâu rồi? Còn không mau đi múc một bát nước lạnh đến đây!"

Giang Tuệ Cầm liền vội vàng đi múc nước.

Khi Giang Tuệ Cầm cầm bát nước lạnh đến thì tổ yến đã bị Giang Thừa Đức xé ra. Giang Thừa Đức dội nước lạnh vào rồi cho nó vào nồi.

Sở thích ăn canh của nhà họ Giang đúng là được lưu truyền từ đời này sang đời khác. Ngay sau khi cho tổ yến vào nồi, nước canh trong veo sôi sùng sục liền được đổ lên đó, lúc này Giang Phong mới để ý thấy hai cái nồi lớn trên bếp ở phía sau vậy mà đều là canh.

Lúc Giang Phong quay đầu lại thì tổ yến đã được vớt ra, trong nồi chỉ còn lại nước canh trong veo vẫn bốc hơi nóng, sắp sửa sôi sùng sục. Ngay khi nước canh trong veo sắp sôi, Giang Thừa Đức lại đổ thêm một muôi canh lạnh vào, sau đó rắc một nắm muối và cuối cùng thêm một thìa rượu Thiệu Hưng rồi liền giao cái nồi cho Giang Tuệ Cầm.

“Chờ nó sôi thì em hãy hớt hết bọt ra.” Nói xong, ông ấy bắt đầu bày đĩa ra.

Vì muốn lấy công chuộc tội nên khi nhận được nhiệm vụ, Giang Tuệ Cầm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cái nồi lớn ở trước mặt.

“Cô cô, cô cô, anh Minh Nhất đang tìm cô đấy ạ.” Một cái đầu củ cải nhỏ chạy vào phòng bếp.

“Vệ Quốc, về sau phải gọi là cô phụ. Con không được làm rối loạn vai vế trong nhà!” Giang Thừa Đức nghiêm mặt nói.

“Vâng ạ.” Nụ cười trên mặt của đầu củ cải nhỏ dần dần biến mất.

Đây là!



Ông nội ư??!

Giang Phong nhìn chằm chằm vào đầu củ cải nhỏ còn đang chảy hai hàng nước mũi ở trước mặt. Anh thật sự không dám tin vào hai con mắt của mình.

Giang Phong còn chưa kịp quan sát đầy đủ phiên bản trẻ con của Giang Vệ Quốc thì Giang Tuệ Cầm đã đỏ mặt và chạy ra ngoài. Giang Phong chỉ có thể đuổi theo, nếu không thì cái eo và mông của anh sẽ phải chịu đau khổ tiếp mất.

Sau đó Giang Phong liền chứng kiến hiện trường “cẩu lương” cỡ lớn.

Ai bảo người của xã hội cũ rất bảo thủ, cách thể hiện tình cảm ra bên ngoài chỉ dừng lại ở phép lịch sự chứ? Tất cả đều là nói hươu nói vượn!

Cẩu lương được rắc không sót một hạt nào!

Giang Phong nhìn thấy tận mắt ​​phiên bản thiếu niên của hai người là bà cố nội và chồng của bà ấy ngọt ngào xem phim với nhau. Anh đút cho em một viên ô mai, còn em giúp anh tách vỏ hạt hướng dương, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ. Ở cuối phim, khi nữ chính chết một cách bi thảm, Lý Minh Nhất đã lén hôn lên má trái của Giang Tuệ Cầm.

Rõ ràng là một bộ phim bi thương, còn không có âm thanh, nhưng hai người họ lại giống như vừa được xem một bộ phim tình cảm ngọt ngào vậy.

Xem phim xong, Lý Minh Nhất đưa Giang Tuệ Cầm về nhà. Giang Phong cũng đi theo ở phía sau bọn họ.

Vì ở phía trước sẽ phải chịu đòn tấn công có lực sát thương chí mạng của đôi tình nhân này, cho nên Giang Phong cảm thấy ở phía sau vẫn là an toàn hơn.

“Ngày mai chúng ta sẽ đến tiệm chụp ảnh Kim Lợi để chụp ảnh cưới.” Khi chỉ còn cách tứ hợp viện nhỏ của nhà họ Giang một cái ngõ, Lý Minh Nhất dừng lại.

“Vâng ạ.” Giang Tuệ Cầm nhỏ giọng đáp.



"Chỉ còn năm ngày nữa thôi là em sẽ trở thành vợ của anh rồi."

“Vâng ạ.” Giọng nói của Giang Tuệ Cầm càng nhỏ hơn. Cô ấy cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng vì xấu hổ.

"Nếu như không phải là mẹ anh đã chọn ngày hoàng đạo thì anh thật sự rất muốn cưới em ngay ngày hôm nay. Anh nhất định phải đăng lên báo, không chỉ ở mỗi Bắc Bình, mà anh còn muốn đăng lên cả ở Thượng Hải, ở Nam Kinh, Đại Công Báo và Dân Báo. Anh muốn cả nước đều biết rằng em là vợ của anh!" Lý Minh Nhất ôm Giang Tuệ Cầm, cúi đầu hôn lên trán cô ấy và nhỏ giọng nói:

"Good night, my darling!"

Khuôn mặt của Giang Tuệ Cầm vốn dĩ chỉ hơi hồng một chút thì bây giờ lập tức đỏ bừng. Cô ấy thoát khỏi vòng tay của anh và chạy về nhà mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Cô ấy đột nhiên chạy như vậy nên Giang Phong liền phải chịu khổ rồi. Anh không có bất kỳ sự chuẩn bị nào thì đã bị bức tường vô hình ở phía sau đập một cái thật mạnh, sau đó trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.

Ôi trời ơi ngã đau quá!

Giang Phong từ trên mặt đất bò dậy, phát hiện bản thân vậy mà lại xuất hiện ở trong một căn phòng, hơn nữa còn đang là ban ngày.

Phải biết rằng thời điểm khi Giang Tuệ Cầm vừa mới chạy về nhà là buổi tối.

"Em không mặc, em không mặc, em không mặc!"

Giang Phong còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì liền nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của Giang Tuệ Cầm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương