Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 35: Hiểu Nhầm Rồi
Sự việc về tài khoản công chúng đã được giải quyết một cách suôn sẻ. Giang Phong đã tự mình thêm WeChat của Trương Vệ để thảo luận với cậu ta về các vấn đề cụ thể của việc giao đồ ăn trong mấy ngày tới. Trương Vệ không phải là một người kén ăn. Cậu ta nói với Giang Phong những thức ăn mà cậu ta không ăn để cho anh biết mà giao đồ và nhà hàng nấu món gì thì cứ nấu cho cậu ta món đấy.
Lần đầu tiên gặp phải một khách hàng tùy ý như vậy, trong lòng Giang Phong có chút khiếp sợ.
Ở trong nhà hàng, khi khách hàng cuối cùng đi rồi nhưng Giang Kiến Khang vẫn đang bận rộn ở trong bếp, sau hơn nửa tiếng đồng hồ thì rốt cuộc ông ấy đã làm xong món ăn cuối cùng.
Nhìn thấy trên bàn toàn bộ đều là những món ăn của Hoài Dương bao gồm bảy món ăn và một món canh, Giang Phong gần như nghi ngờ rằng liệu có phải Giang Kiến Khang đã sử dụng kiến thức cả cuộc đời của mình cho ngày hôm nay hay không?
Cơm chiên Dương Châu, bộ ba con vịt, thịt lợn viên đầu sư tử hầm cua, đậu phụ Văn Tư, ngô xào đậu hà lan, rau cải xào nấm hương, tôm xào rau củ và canh nấm.
Căn cứ vào âm thanh nhắc nhở, Giang Phong có thể thấy được rằng cơm chiên Dương Châu hơi nhiều dầu, thịt lợn viên quá lửa nên không đúng vị, đậu phụ Văn Tư được làm rất ngon và ngô xào đậu hà lan vô cùng nhạt nhẽo. Hơn nữa, chắc chắn là đồng chí Vương Tú Liên lại tham rẻ mà mua bắp ngô không còn được tươi mới rồi.
Đối với người không am hiểu ẩm thực Hoài Dương như đồng chí Giang Kiến Khang mà nói thì một bàn đồ ăn này đã có thể coi là một sự kiện quan trọng khác về ẩm thực Hoài Dương của ông ấy rồi!
Quý Nguyệt cảm thấy choáng váng khi đối mặt với một bàn nhiều đồ ăn như thế này.
“Giang Phong, cậu không nói với chị rằng ba bữa cơm mà nhà cậu bao chị sẽ thịnh soạn như vậy!” Quý Nguyệt nhìn bàn đồ ăn này, giọng nói của cô ấy có chút run rẩy.
Dù những món ăn này rất ngon nhưng cũng đừng vì nó mà thay đổi mức lương một vạn hàng tháng của cô nhé!
“Hả? Tại sao lại có hai bát canh thế?” Triệu Vũ chỉ vào đậu phụ Văn Tư và hỏi: “Tại sao nấu canh đậu phụ lại phải cắt đậu phụ ra thành nhiều miếng như vậy?”
“Anh cả, đây là đậu phụ Văn Tư!” Lưu Tử Hiên nói với dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.
Tuy nhiên, cách trình bày phóng khoáng của đồng chí Giang Kiến Khang thực sự khiến cho đậu phụ Văn Tư nhìn có chút giống với canh đậu phụ.
“Nào nào, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.” Giang Kiến Khang hô lên, rồi nhiệt tình nói với Quý Nguyệt: “Chú làm món ăn của Hoài Dương không được chính thống cho lắm, chỉ là đang múa rìu qua mắt thợ nhưng cháu cứ ngồi xuống và ăn thử món đậu phụ Văn Tư này đi. Chú cũng không biết nó có chính thống hay không."
“Chính thống, chính thống ạ.” Quý Nguyệt liên tục gật đầu, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy đậu phụ Văn Tư chính thống. Đậu phụ ở trước mặt cô ấy được cắt nhỏ như sợi tóc. Nếu như thế này không phải là chính thống thì cô ấy cũng không thể tưởng tượng ra món đậu phụ Văn Tư chính thống là như thế nào.
"Cháu nếm thử bộ ba con vịt này đi. Mặc dù không có vịt Cao Bưu Ma và vịt trời, nhưng món này được chú hầm với nước dùng nên hương vị nhất định sẽ không thể không ngon được." Giang Kiến Khang nói tiếp.
“Ngon lắm, ngon lắm ạ!” Quý Nguyệt cũng chưa bao giờ ăn bộ ba con vịt.
“Chú Giang, thịt lợn viên hầm cua này ăn ngon quá!” Lưu Tử Hiên không hề keo kiệt mà khen ngợi.
“Đương nhiên rồi!” Giang Kiến Khang vô cùng tự hào nói: “Mặc dù hiện tại cua không được mập và chắc thịt nhưng vẫn có thể nấu ăn được. Chờ thêm hai tháng nữa, khi những con cua to được đưa ra thị trường, chú sẽ làm tiếp cho các cháu. Hôm nay chỉ thấy thương cho Tiểu Quý vì phải ăn phải sản phẩm bị lỗi này rồi. "
“Ăn rất ngon, ăn rất ngon ạ!” Quý Nguyệt gật đầu, mỉm cười giống như được lập trình sẵn vậy.
Nhưng vẫn tự nghĩ trong đầu, làm món bún thịt lợn viên cần phải có cua từ khi nào vậy?
Sau khi ăn uống no nê, Quý Nguyệt nhanh nhẹn mà dọn dẹp bát đĩa, lau sạch mặt bàn và quét nhà lau nhà. Hai đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đi tính toán sổ sách và nhân tiện nghĩ xem ngày mai sẽ làm đồ uống gì. Còn một số người không muốn quay trở về ký túc xá thì ở lại giúp đỡ nhà hàng và nhân tiện khoác lác.
“Ôi chao, lúc đầu, khi điền vào phiếu đăng ký nguyện vọng, tôi suýt nữa thì điền trường đại học ở Hoài Dương.” Triệu Vũ chép miệng một cái giống như đang nhớ lại những món ăn vừa rồi.
“Đúng vậy, tôi không ngờ rằng đều là cùng một đất nước Trung Quốc mà lại có khoảng cách lớn giữa các món ăn ở mỗi vùng miền như vậy. Tại sao chỗ của chúng ta lại không có món ngon đặc sản nào vậy?” Vương Hạo cực kỳ tán thành.
Quý Nguyệt: ...
Chị cảm thấy có lẽ các cậu đang có một số hiểu lầm gì đó về nơi mà chị sinh ra rồi đó. Có rất nhiều món ở đây cũng là lần đầu tiên chị được ăn.
Lần đầu tiên gặp phải một khách hàng tùy ý như vậy, trong lòng Giang Phong có chút khiếp sợ.
Ở trong nhà hàng, khi khách hàng cuối cùng đi rồi nhưng Giang Kiến Khang vẫn đang bận rộn ở trong bếp, sau hơn nửa tiếng đồng hồ thì rốt cuộc ông ấy đã làm xong món ăn cuối cùng.
Nhìn thấy trên bàn toàn bộ đều là những món ăn của Hoài Dương bao gồm bảy món ăn và một món canh, Giang Phong gần như nghi ngờ rằng liệu có phải Giang Kiến Khang đã sử dụng kiến thức cả cuộc đời của mình cho ngày hôm nay hay không?
Cơm chiên Dương Châu, bộ ba con vịt, thịt lợn viên đầu sư tử hầm cua, đậu phụ Văn Tư, ngô xào đậu hà lan, rau cải xào nấm hương, tôm xào rau củ và canh nấm.
Căn cứ vào âm thanh nhắc nhở, Giang Phong có thể thấy được rằng cơm chiên Dương Châu hơi nhiều dầu, thịt lợn viên quá lửa nên không đúng vị, đậu phụ Văn Tư được làm rất ngon và ngô xào đậu hà lan vô cùng nhạt nhẽo. Hơn nữa, chắc chắn là đồng chí Vương Tú Liên lại tham rẻ mà mua bắp ngô không còn được tươi mới rồi.
Đối với người không am hiểu ẩm thực Hoài Dương như đồng chí Giang Kiến Khang mà nói thì một bàn đồ ăn này đã có thể coi là một sự kiện quan trọng khác về ẩm thực Hoài Dương của ông ấy rồi!
Quý Nguyệt cảm thấy choáng váng khi đối mặt với một bàn nhiều đồ ăn như thế này.
“Giang Phong, cậu không nói với chị rằng ba bữa cơm mà nhà cậu bao chị sẽ thịnh soạn như vậy!” Quý Nguyệt nhìn bàn đồ ăn này, giọng nói của cô ấy có chút run rẩy.
Dù những món ăn này rất ngon nhưng cũng đừng vì nó mà thay đổi mức lương một vạn hàng tháng của cô nhé!
“Hả? Tại sao lại có hai bát canh thế?” Triệu Vũ chỉ vào đậu phụ Văn Tư và hỏi: “Tại sao nấu canh đậu phụ lại phải cắt đậu phụ ra thành nhiều miếng như vậy?”
“Anh cả, đây là đậu phụ Văn Tư!” Lưu Tử Hiên nói với dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.
Tuy nhiên, cách trình bày phóng khoáng của đồng chí Giang Kiến Khang thực sự khiến cho đậu phụ Văn Tư nhìn có chút giống với canh đậu phụ.
“Nào nào, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.” Giang Kiến Khang hô lên, rồi nhiệt tình nói với Quý Nguyệt: “Chú làm món ăn của Hoài Dương không được chính thống cho lắm, chỉ là đang múa rìu qua mắt thợ nhưng cháu cứ ngồi xuống và ăn thử món đậu phụ Văn Tư này đi. Chú cũng không biết nó có chính thống hay không."
“Chính thống, chính thống ạ.” Quý Nguyệt liên tục gật đầu, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy đậu phụ Văn Tư chính thống. Đậu phụ ở trước mặt cô ấy được cắt nhỏ như sợi tóc. Nếu như thế này không phải là chính thống thì cô ấy cũng không thể tưởng tượng ra món đậu phụ Văn Tư chính thống là như thế nào.
"Cháu nếm thử bộ ba con vịt này đi. Mặc dù không có vịt Cao Bưu Ma và vịt trời, nhưng món này được chú hầm với nước dùng nên hương vị nhất định sẽ không thể không ngon được." Giang Kiến Khang nói tiếp.
“Ngon lắm, ngon lắm ạ!” Quý Nguyệt cũng chưa bao giờ ăn bộ ba con vịt.
“Chú Giang, thịt lợn viên hầm cua này ăn ngon quá!” Lưu Tử Hiên không hề keo kiệt mà khen ngợi.
“Đương nhiên rồi!” Giang Kiến Khang vô cùng tự hào nói: “Mặc dù hiện tại cua không được mập và chắc thịt nhưng vẫn có thể nấu ăn được. Chờ thêm hai tháng nữa, khi những con cua to được đưa ra thị trường, chú sẽ làm tiếp cho các cháu. Hôm nay chỉ thấy thương cho Tiểu Quý vì phải ăn phải sản phẩm bị lỗi này rồi. "
“Ăn rất ngon, ăn rất ngon ạ!” Quý Nguyệt gật đầu, mỉm cười giống như được lập trình sẵn vậy.
Nhưng vẫn tự nghĩ trong đầu, làm món bún thịt lợn viên cần phải có cua từ khi nào vậy?
Sau khi ăn uống no nê, Quý Nguyệt nhanh nhẹn mà dọn dẹp bát đĩa, lau sạch mặt bàn và quét nhà lau nhà. Hai đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đi tính toán sổ sách và nhân tiện nghĩ xem ngày mai sẽ làm đồ uống gì. Còn một số người không muốn quay trở về ký túc xá thì ở lại giúp đỡ nhà hàng và nhân tiện khoác lác.
“Ôi chao, lúc đầu, khi điền vào phiếu đăng ký nguyện vọng, tôi suýt nữa thì điền trường đại học ở Hoài Dương.” Triệu Vũ chép miệng một cái giống như đang nhớ lại những món ăn vừa rồi.
“Đúng vậy, tôi không ngờ rằng đều là cùng một đất nước Trung Quốc mà lại có khoảng cách lớn giữa các món ăn ở mỗi vùng miền như vậy. Tại sao chỗ của chúng ta lại không có món ngon đặc sản nào vậy?” Vương Hạo cực kỳ tán thành.
Quý Nguyệt: ...
Chị cảm thấy có lẽ các cậu đang có một số hiểu lầm gì đó về nơi mà chị sinh ra rồi đó. Có rất nhiều món ở đây cũng là lần đầu tiên chị được ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook