Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 27: Cô Gái Này Thật Có Cá Tính
“Khói xông qua cái gì?” Giáo sư Trần hỏi.
“Ô mai.” Giáo sư Lý nuốt nước ô mai xuống bụng. “Cửa hàng này là do người nhà sinh viên của anh mở sao?
“Giang Phong, bài chuyên ngành của thằng nhóc đó không tốt, học kỳ trước thiếu chút nữa thì bị treo.” Giáo sư Trần lại bưng ly lên uống một ngụm, “Tôi cảm thấy ly nước ô mai này uống thật ngon.”
“Đây là cách làm của cung đình chính tông đó. Lấy đường phèn từ từ nấu.” Giáo sư Lý hơi sững sờ, như đang nghĩ ra điều gì đó, “Từ khi những cửa hàng cũ đóng cửa, tôi đã lâu không uống qua nước ô mai chính tông như vậy."
“Vậy thì hôm nay chúng ta đến đây là có lộc ăn rồi.” Mọi người cười ha hả uống cạn nước ô mai trong tay.
Trong bếp, Giang Kiến Khang rưng rưng đưa chân giò của bản thân ra.
Hai cái chân giò này, Giang Kiến Khang đã phải chạy tới chợ bán thức ăn và siêu thị ở xung quanh đại học A, qua mấy trăm cái chân giò mới tinh tế lựa chọn ra. Dùng nước đá ngâm mười hai tiếng đồng hồ để khử mùi máu tươi, ngay cả bữa chân giò tối qua cũng không được đãi ngộ như thế.
Giang Kiến Khang rất thích ăn chân giò, đối với chân giò mình muốn ăn đều đặc biệt để tâm.
Để làm chân giò ngon, ông đã nhờ người khắp nơi tìm loại rượu Hoa Điêu loại tốt nhất, chỉ để làm phụ liệu cho món chân giò.
Giang Kiến Khang đang ở trong bếp, vừa buồn bực lấy rượu Hoa Điêu trân quý của mình đổ vào nồi, vừa lẩm bẩm: "Tiểu Phong, nếu không có con, bố cũng sẽ không lấy ra loại rượu Hoa Điêu tốt như vậy."
Giang Phong: ...
Mỗi lần có khách gọi món chân giò là đồng chí Giang Kiến Khang đều mang theo bộ dạng như sinh ly tử biệt, rõ ràng chính ông còn cất giấu trên một trăm bình rượu Hoa Điêu.
Rượu Hoa Điêu mà ông đưa cho khách luôn là loại kém nhất.
Cuối cùng, Giang Kiến Khang tưới một muỗng canh nước dùng vào chân giò.
Đây là thói quen nấu ăn của Giang Kiến Khang, cái gì cũng đều thích tưới một thìa nước dùng, trong phòng bếp của ông bất kỳ lúc nào cũng có một nồi hầm nước dùng.
Nước dùng hòa tan cùng với nước sốt của chân giò, làm tăng thêm vị tươi ngon và dậy mùi thơm, Giang Phong bưng chân giò ra, hầu như các vị khách ở tầng một đều nhìn về hướng đó.
“Thơm quá.” Có người không khỏi cảm thán.
Tuy rằng tâm động, nhưng không có ai gọi chân giò.
Mọi người đều là sinh viên, rất ít người có thể tiêu tốn tới hàng trăm đồng cho một phần chân giò.
Hương thơm thoang thoảng lên tận tầng hai.
“Mùi gì vậy?” Giáo sư Trần ngửi thấy, chỉ cảm thấy ngón trỏ động đậy.
“Chân giò Đông Pha, mời các thầy từ từ dùng.” Giang Phong đặt chân giò lên bàn.
“Thầy Trần, chân giò Đông Pha này là món nổi tiếng nhà thầy, thầy còn chưa ngửi được à?” Một giáo viên trẻ khác trêu ghẹo nói.
"Đây không phải là chân giò Đông Pha, chân giò Đông Pha của chúng tôi bên kia không làm như vậy." Giáo sư Trần lắc đầu, duỗi chiếc đũa gắp một miếng cả da lẫn thịt chân giò, “Có thể trong quán bọn họ có cách làm của mình, chỉ là gọi chân giò Đông Pha, chân giò này so với chân giò Đông Pha bình thường thì thơm hơn nhiều.”
Chân giò đưa vào miệng liền tan.
“Nó cũng ngon hơn nhiều!” Giáo sư Trần nói thêm.
Mọi người giơ đũa ra.
Khách ở tầng một dần dần chật kín, Giang Phong và Vương Hạo hai người, vì có quá nhiều việc nên lo liệu không nổi, thế nên bốn người Khâu Thần chuẩn bị tính tiền thuận tiện hỗ trợ luôn.
“Đăng CD trên vòng bạn bè có thể giảm giá 10%.” Giang Phong nhắc nhở.
“Đăng CD trong vòng bạn bè giảm giá 10%?” Cô gái ngồi cách Khâu Thần không xa nghe được, các món trên bàn của cô cũng sạch sẽ giống như được liếm qua, chỉ trừ bỏ ít nước rau muống, ngay cả nước thịt chua ngọt cùng nước đường cũng không còn.
Vừa rồi cô không kiềm chế được, lại gọi thêm một món rau muống xào.
Lộ ra lượng cơm của chính mình không nói, còn một tốn mấy ngày tiền cơm, cô ngồi đó mà đau lòng.
“Đúng vậy, sinh viên đại học A có thể được giảm giá 10% bằng cách đăng CD trong vòng bạn bè.” Giang Phong gật đầu.
“Tôi đến từ đại học A, khoa tiếng Trung, không tin tôi mang thẻ sinh viên ra làm chứng!” Cô gái nói nhanh, nhìn thoáng qua bốn chiếc đĩa sạch sẽ trên bàn của Khâu Thần, bưng lên còn có nước, liền một hơi uống cạn.
Giang Phong: ...
Cô gái này thật có cá tính.
Đặt chiếc đĩa xuống, cô gái lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chụp ảnh đăng trên vòng bạn bè
"Đing, đạt được 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (2/100)."
“Ô mai.” Giáo sư Lý nuốt nước ô mai xuống bụng. “Cửa hàng này là do người nhà sinh viên của anh mở sao?
“Giang Phong, bài chuyên ngành của thằng nhóc đó không tốt, học kỳ trước thiếu chút nữa thì bị treo.” Giáo sư Trần lại bưng ly lên uống một ngụm, “Tôi cảm thấy ly nước ô mai này uống thật ngon.”
“Đây là cách làm của cung đình chính tông đó. Lấy đường phèn từ từ nấu.” Giáo sư Lý hơi sững sờ, như đang nghĩ ra điều gì đó, “Từ khi những cửa hàng cũ đóng cửa, tôi đã lâu không uống qua nước ô mai chính tông như vậy."
“Vậy thì hôm nay chúng ta đến đây là có lộc ăn rồi.” Mọi người cười ha hả uống cạn nước ô mai trong tay.
Trong bếp, Giang Kiến Khang rưng rưng đưa chân giò của bản thân ra.
Hai cái chân giò này, Giang Kiến Khang đã phải chạy tới chợ bán thức ăn và siêu thị ở xung quanh đại học A, qua mấy trăm cái chân giò mới tinh tế lựa chọn ra. Dùng nước đá ngâm mười hai tiếng đồng hồ để khử mùi máu tươi, ngay cả bữa chân giò tối qua cũng không được đãi ngộ như thế.
Giang Kiến Khang rất thích ăn chân giò, đối với chân giò mình muốn ăn đều đặc biệt để tâm.
Để làm chân giò ngon, ông đã nhờ người khắp nơi tìm loại rượu Hoa Điêu loại tốt nhất, chỉ để làm phụ liệu cho món chân giò.
Giang Kiến Khang đang ở trong bếp, vừa buồn bực lấy rượu Hoa Điêu trân quý của mình đổ vào nồi, vừa lẩm bẩm: "Tiểu Phong, nếu không có con, bố cũng sẽ không lấy ra loại rượu Hoa Điêu tốt như vậy."
Giang Phong: ...
Mỗi lần có khách gọi món chân giò là đồng chí Giang Kiến Khang đều mang theo bộ dạng như sinh ly tử biệt, rõ ràng chính ông còn cất giấu trên một trăm bình rượu Hoa Điêu.
Rượu Hoa Điêu mà ông đưa cho khách luôn là loại kém nhất.
Cuối cùng, Giang Kiến Khang tưới một muỗng canh nước dùng vào chân giò.
Đây là thói quen nấu ăn của Giang Kiến Khang, cái gì cũng đều thích tưới một thìa nước dùng, trong phòng bếp của ông bất kỳ lúc nào cũng có một nồi hầm nước dùng.
Nước dùng hòa tan cùng với nước sốt của chân giò, làm tăng thêm vị tươi ngon và dậy mùi thơm, Giang Phong bưng chân giò ra, hầu như các vị khách ở tầng một đều nhìn về hướng đó.
“Thơm quá.” Có người không khỏi cảm thán.
Tuy rằng tâm động, nhưng không có ai gọi chân giò.
Mọi người đều là sinh viên, rất ít người có thể tiêu tốn tới hàng trăm đồng cho một phần chân giò.
Hương thơm thoang thoảng lên tận tầng hai.
“Mùi gì vậy?” Giáo sư Trần ngửi thấy, chỉ cảm thấy ngón trỏ động đậy.
“Chân giò Đông Pha, mời các thầy từ từ dùng.” Giang Phong đặt chân giò lên bàn.
“Thầy Trần, chân giò Đông Pha này là món nổi tiếng nhà thầy, thầy còn chưa ngửi được à?” Một giáo viên trẻ khác trêu ghẹo nói.
"Đây không phải là chân giò Đông Pha, chân giò Đông Pha của chúng tôi bên kia không làm như vậy." Giáo sư Trần lắc đầu, duỗi chiếc đũa gắp một miếng cả da lẫn thịt chân giò, “Có thể trong quán bọn họ có cách làm của mình, chỉ là gọi chân giò Đông Pha, chân giò này so với chân giò Đông Pha bình thường thì thơm hơn nhiều.”
Chân giò đưa vào miệng liền tan.
“Nó cũng ngon hơn nhiều!” Giáo sư Trần nói thêm.
Mọi người giơ đũa ra.
Khách ở tầng một dần dần chật kín, Giang Phong và Vương Hạo hai người, vì có quá nhiều việc nên lo liệu không nổi, thế nên bốn người Khâu Thần chuẩn bị tính tiền thuận tiện hỗ trợ luôn.
“Đăng CD trên vòng bạn bè có thể giảm giá 10%.” Giang Phong nhắc nhở.
“Đăng CD trong vòng bạn bè giảm giá 10%?” Cô gái ngồi cách Khâu Thần không xa nghe được, các món trên bàn của cô cũng sạch sẽ giống như được liếm qua, chỉ trừ bỏ ít nước rau muống, ngay cả nước thịt chua ngọt cùng nước đường cũng không còn.
Vừa rồi cô không kiềm chế được, lại gọi thêm một món rau muống xào.
Lộ ra lượng cơm của chính mình không nói, còn một tốn mấy ngày tiền cơm, cô ngồi đó mà đau lòng.
“Đúng vậy, sinh viên đại học A có thể được giảm giá 10% bằng cách đăng CD trong vòng bạn bè.” Giang Phong gật đầu.
“Tôi đến từ đại học A, khoa tiếng Trung, không tin tôi mang thẻ sinh viên ra làm chứng!” Cô gái nói nhanh, nhìn thoáng qua bốn chiếc đĩa sạch sẽ trên bàn của Khâu Thần, bưng lên còn có nước, liền một hơi uống cạn.
Giang Phong: ...
Cô gái này thật có cá tính.
Đặt chiếc đĩa xuống, cô gái lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chụp ảnh đăng trên vòng bạn bè
"Đing, đạt được 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (2/100)."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook