Trầm Quang Theo Hướng Nam
-
Chương 12
Thật ra trong lòng Cố Trầm Quang tràn đầy tức giận. Anh cũng không biết tại sao trước khi đi Lộ Nam Tâm ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho anh. Cho dù là thông báo một tiếng cho anh biết cô sẽ đi nơi nào.
Lòng anh từ trước đến nay nhanh nhẹn thông suốt, lần này lại hoàn toàn suy đoán không ra ý nghĩ của cô, không có chút đầu mối nào.
Lại không biết buổi tối một ngày trước khi đi, Lộ Nam Tâm ngồi bên cạnh điện thoại, bấm được mười số rồi, còn dư lại một số cuối cùng lại không có dũng khí bấm tiếp. Cứ như vậy, cầm điện thoại lạnh như băng, ngồi bên cạnh va li hành lý đã thu xếp xong suốt một đêm.
Trơ mắt nhìn màn đêm đen tối dần đến khi mặt trời lên.
Cô sợ, nếu nghe thấy giọng nói của anh có thể không còn dũng khí để rời đi nữa.
Buổi sáng Lộ Thịnh Minh phải lái xe đưa Lộ Nam Tâm đến trạm xe. Sau khi đi ra phòng ngủ liền phát hiện con gái mình đang ngồi yên lặng bên cạnh điện thoại, bộ dáng cẩn thận, mặt mày dịu dàng, đặt điện thoại trong tay xuống. Trong đôi mắt thật to màu đen tràn đầy sự bi thương không thể nào chống cự. Cô cắn nát môi, nhưng lại không hề khóc.
Trong mắt của hắn lập tức trào nước mắt, trái tim đau đớn, giống như là bị người khác đâm một dao.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng dáng thiếu nữ cùng làn váy lam nhạt chập chờn ở Giang Nam năm ấy. Mắt ngọc mày ngài, tóc đen buông xõa, lơ đãng quay đầu lại cười một tiếng với hắn. Ánh mắt giống như làn nước trong khe suối trong suốt dịu dàng.
Cả đời này của hắn cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy.
Sau lại, ánh mắt kia thuộc về hắn. Về sau nữa, lại bị hắn tự tay vứt bỏ. Đến bây giờ, ngay cả một sợi dây ràng buộc cuối cùng này cũng không thể không đưa đi.
Khóe mắt có cái gì nhẹ nhàng lưu lại, nóng bỏng. Lộ Thịnh Minh chớp mắt một cái, là nước mắt.
Rốt cuộc, là hắn có lỗi với cô.
————
Giữa tháng Giêng, sau khi cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, trường học tổ chức một cuộc họp học sinh. Lộ Nam Tâm một mình ngồi giữa một đám phụ huynh, cắn răng, mặt không biểu tình, dáng người thẳng tấp nghiêm chỉnh, che giấu vẻ lúng túng xấu hổ.
Bên cạnh thỉnh thoảng có người nhìn sang, ánh mắt tò mò thăm dò.
Lộ Nam Tâm cũng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn những ánh mắt kia rốt cuộc tồn tại vài phần ý tốt. Cô chán ghét người khác dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn cô.
Cô giáo trẻ tuổi nhìn thấy trái tim mềm nhũn, gọi Lộ Nam Tâm đến, bảo cô đem xấp bài thi của các bạn đến phòng giáo viên.
Lộ Nam Tâm hơi sy tư, gật đầu đồng ý. Nhận lấy một xấp bài thi thật dầy trong tay cô giáo, cúi đầu im lặng không lên tiếng đi ra ngoài. Mới vừa bước đi, cô liền do dự, xoay người lại thấp giọng nói một câu: “Cám ơn cô giáo.”
Cô giáo nhẹ nhàng lắc đầu, bên trong đôi mắt là vẻ dịu dàng thản nhiên.
Lộ Nam Tâm nhếch môi, còn chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng học. Cô hung hăng dừng bước.
Lộ Nam Tâm không thể tin, ngốc tại chỗ. Chân còn chưa thu lại, cả linh hồn chớp mắt liền ngốc trệ, máu huyết không thông.
Người nọ giương mắt nhìn sang, vẫn vui vẻ như cũ, lại làm cho trái tim cô nóng lên. Cả người Lộ Nam Tâm mất đi tri giác, bài thi cầm trong tay ầm ầm rơi xuống, bài thi màu trắng bay lả tả chung quanh.
Cố Trầm Quang mặc một cái áo khoác màu đen dài qua đầu gối, hai tay bỏ trong túi, bộ dáng cực kỳ đẹp trai. Ánh mắt lại trong suốt trầm tĩnh, trước sau như một, sáng ngời như sao.
Lộ Nam Tâm nhìn anh đầu tiên là lễ phép gật đầu mỉm cười chào hỏi cô giáo vừa xông ra ngoài của cô.
Cô giáo trẻ tuổi nhìn người đàn ông trước m ̣t, có chút giật mình, nghe thấy lời của anh, theo bản năng gật đầu chào lại. “A…….. Chào anh.”
Cố Trầm Quang nhẹ cười một tiếng, ánh mắt vòng vo, nhìn thấy cô gái nhỏ đang sững sờ đứng im tại chỗ, nước mắt đầy mặt, ngơ ngác nhìn mình. Anh khẽ thở dài, ngồi xổm xuống. Tự tay nhặt lên từng tờ bài thi cô vứt trên mặt đất, sau đó đứng lên, hơi cúi người sát vào cô, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ràn rụa trên mặt.
Cố Trầm Quang mở miệng, giọng nói bất đắc dĩ, rõ ràng tràn đầy cưng chiều: “Bảo bối, thế nào? Chú đã trở về.”
Lộ Nam Tâm giống như đột nhiên bị những lời này của anh đả thông suy nghĩ, nước mắt lập tức càng hung hăng rơi nhiều hơn. “Hức” một tiếng, nhào vào trong ngực anh, liều mạng gắt gao ôm lấy hông anh.
Lộ Nam Tâm khóc đến làm ngực Cố Trầm Quang run run, giống như con thú nhỏ chịu mọi ủy khuất, “Bọn họ không quan tâm Nam Nam…… Cũng không cần Nam Nam…… Tại sao?........ Không quan tâm Nam Nam…….”
Thần chí Lộ Nam Tâm đã không còn tỉnh táo, lời nói lộn xộn. Cố Trầm Quang lại nghe rõ ràng, trái tim nhảy lên một cái đau nhói. Cũng may nhiều năm tu dưỡng, trước mặt nhiều người bị cô như con gấu nhỏ ôm lấy cũng không có chút ngượng ngùng. Một tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, dịu dàng trấn an: “Bảo bối ngoan, trước đi ra ngoài chờ chú. Chú Tiểu Cố trước tham dự cuộc họp phụ huynh xong liền nói chuyện với Nam Nam, có được hay không?”
Lộ Nam Tâm nằm úp sấp trong ngực anh, tinh tế thút thít, khó có được lúc ngang ngạnh không nói lời nào.
Cố Trầm Quang bật cười, tiếp tục trấn an, nhẹ giọng tiến tới gần bên tai cô, nói: “Cô giáo Nam Nam đang nhìn.”
Lời vừa nói ra, Lộ Nam Tâm liền hít hít lỗ mũi, thật đúng là tỉnh táo không ít. Bất đắc dĩ lui ra khỏi ngực anh, nhận lấy bài thi, gật đầu một cái, ủy ủy khuất khuất nói: “……. Được.”
Cố Trầm Quang vỗ vỗ cái ót của Lộ Nam Tâm xem như khen thưởng, đưa mắt nhìn cô đi ba bước liền quay đầu lại, nước mắt đầy mặt, cho đến khi bóng lưng cô biến mất ở cửa phòng học.
Cô giáo ở bên cạnh đợi hồi lâu, thấy một màn như vậy có chút bất đắc dĩ, tận chức trách mở miệng hỏi thăm: “Không biết tiên sinh là gì của Lộ Nam Tâm?......"
Cố Trầm Quang cười một tiếng: "Người giám hộ."
"À…… Ra vậy.” Cô giáo gật đầu, chỉ chỉ bên phải. “Đây chính là vị trí của Lộ Nam Tâm, tiên sinh xin mời ngồi.” Sau đó cô quay đầu cất giọng nói: “Nếu mọi người đã đông đủ, vậy chúng ta liền bắt đầu thôi.”
Cố Trầm Quang nghe lời đi tới ngồi xuống, nhìn sách giáo khoa đặt ngay ngắn trên bàn, không khỏi hài lòng, tiện tay cầm lên một quyển vở ghi chép ở phía trên lật xem mấy lần.
Ánh mắt lại đột nhiên dừng lại.
Anh biết từ trước đến nay cô gái nhỏ kia có thói quen tiện tay viết gì đó lên khoảng trống trên vở ghi chép. Nghĩ cái gì viết cái đó, rất lộn xộn. Cũng may chữ viết Lộ Nam Tâm xinh đẹp, viết trên đó tuy nhìn khó coi nhưng ngược lại có thêm mấy phần phong cách tùy ý. Mà bây giờ, anh nhìn thấy, trên cả một khoảng trống không trên tờ giấy, rậm rạp chi chít tràn ngập tên của anh. Cố Trầm Quang Cố Trầm Quang Cố Trầm Quang Cố Trầm Quang……. Một tên lại một tên, vết mực màu đen giống nhau, có sâu có cạn, không biết đã viết bao lâu, cũng không biết lập lại bao nhiêu lần.
Cố Trầm Quang càng không bết, cô là ở lúc tâm tình thế nào mà viết ra những cái tên này. Là thời điểm một mình bị người khi dễ, cô độc không ai giúp đỡ, yên lặng rơi nước mắt? Hay là thời điểm muốn được khích lệ lại không tìm được ai để chia xẻ? Hoặc là, khó có được nhớ nhà, nhớ nhà để xe ở Bắc Kinh, thời điểm đầu quả tim phát đau?
Anh có chút khó chịu.
Ngón tay cầm thật chặt gáy trang sách, cẩn thận quan sát. Tờ giấy nay rõ ràng có chút cũ rách, gáy sách bị mài đến nổi tróc lên, lún xuống nhăn nhúm, giống như là năm tháng độc hành khó qua đã từng trong trí nhớ.
Một cô gái mười mấy tuổi, khó khăn đến độ nào.
Cố Trầm Quang nổi lên ý định, đặt sách trong tay xuống. Ngược lại lật đống sách còn lại trên bàn, cố gắng đi tìm dấu vết tương tự.
Quả nhiên, mỗi một quyển đều có. Mặc dù không dày đặc giống như tờ giấy kia, nhưng mà mỗi quyển sách, cách mấy trang, hoặc là khoảng trống ở bên trên, hoặc là chỗ rẽ bên cạnh, hoặc là khoảng rống ví dụ chính giữa. Bút tích giống nhau như đúc, nhẹ nhàng khắc lên cái tên Cố Trầm Quang.
Cố Trầm Quang.
Cái tên này, giống như đã trở thành tất cả quá khứ trong năm tháng của Lộ Nam Tâm, là tưởng niệm đáng giá duy nhất.
Lòng anh nhất thời khó dằn, kêu gào muốn lập tức nhìn thấy cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi những ngày bị ủy khuất cùng bất công của cô. Lý trí lại nhắc nhở anh, đây là cuộc họp phụ huynh của Nam Nam, hiện tại không thể đi.
Chưa bao giờ bản thân bị người nào hay chuyện gì trói buộc. Hiện tại lại bởi vì cô gái nhỏ kia, lại đợi ở một cuộc họp phụ huynh có cũng được mà không có cũng được, nửa bước khó đi.
Thật là gượng ép.
————
Một tiếng sau, cô giáo rốt cuộc hạ lệnh thả người.
Chân Cố Trầm Quang dài, lại ngồi gần cửa, nên anh là người thứ nhất đẩy cửa đi ra ngoài Lộ Nam Tâm lập tức liền chào đón, không nói lời nào, đảo tròng mắt đầy ý cười nhìn anh, bộ dáng rất ngốc.
Cố Trầm Quang bật cười, ôm cô đi ra ngoài. “Chú giúp Nam Nam xin nghỉ rồi.”
Ra cửa, sạch sẽ gọn gàng gọi taxi, cho tài xế chạy đi.
Lộ Nam Tâm cùng anh ngồi song song ở ghế phía sau. Cô như vậy nửa ngày mới đè xuống sự hưng phấn, nhưng vẫn không nhịn được cười híp mắt. “Chú Tiểu Cố sao lại tới đây?”
Cố Trầm Quang nhìn cô một cái, nói: “Về nhà mừng năm mới.” Còn có, hỏi tội chuyện lúc trước cô ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
“À.” Lộ Nam Tâm lấy được câu trả lời, tiếp tục cười híp mắt. Tâm tình tốt giống như là mặt trời tháng Tám, cúng không biết vui vẻ cái gì.
Sau một lát, cô tiếp tục quay qua nói chuyện cùng anh. “Vậy chừng nào thì chú Tiểu Cố trở về Bắc Kinh?”
Nghe Lộ Nam Tâm hỏi như vậy, Cố Trầm Quang dừng lại, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chú nghe Chu Tần nói, lễ mừng năm mới này Nam Nam không có ý định trở về?”
Lộ Nam Tâm không nghĩ tới vấn đề sẽ trở lại trên người mình, ngẩn ra: “A” một tiếng.
Cố Trầm Quang lại hỏi: "Tại sao không muốn trở về?"
Lộ Nam Tâm sửng sốt, vẻ mặt lặng lẽ ảm đạm, tránh né ánh mắt của anh. "...... Không tại sao."
Cố Trầm Quang không lên tiếng, cẩn thận liếc nhìn Lộ Nam Tâm một cái, không ép hỏi nữa. Ngã người về phía sau dựa vào trên ghế. “Vậy chú cũng không trở về, cùng Nam Nam ở đây mừng năm mới.”
"Có thật không?” Lộ Nam Tâm nghe anh nói như vậy, cả người không thể tin được vui vẻ trở lại. Một giây kế tiếp lại bắt đầu lo lắng, không xác định hỏi anh: “Vậy bà nội Cố….. có thể đồng ý hay không?”
Con trai thật vất vả mới từ nước ngoài trở lại một chuyến, không ở nhà cùng mình, ngược lại chạy đến địa phương không quen thuộc để mừng năm mới.
Cố Trầm Quang nghiêng người qua. “Không sao, năm nay mừng năm mới sớm, chú cùng Nam Nam qua hết năm liền trở về cùng bà.”
Mấy tháng này Cố Trầm Quang gần như chưa chợp mắt đâm đầu vào chuẩn bị luận văn cho cuộc thi, sao đó làm xong hết tất cả bài tập mấy tháng tới. Mới lừa được hai tháng nghỉ từ giáo sư trở về nước mừng năm mới.
Lộ Nam Tâm nghe anh nói như vậy, trong lòng không còn cố kỵ nữa. Ngồi sát lại gần bên cạnh anh, cười cười, mắt to cười híp lại thành hình trăng khuyết.
Hồi lâu, Lộ Nam Tâm sực nhớ ra gì đó: "Ôi chao, ai ôi, chú Tiểu Cố, mới vừa rồi trong cuộc họp, cô giáo đã nói cái gì?”
Cố Trầm Quang im lặng: “Chú không có nghe.” Mới vừa rồi hơn một tiếng đồng hồ đều chấp nhất với tên của mình trên sách của cô.
"...... A?"
Anh ho nhẹ một tiếng: “Đại khái chính là muốn Nam Nam cố gắng học tập, phải đốc thúc linh tinh, không có chuyện gì quan trọng, yên tâm.”
Lộ Nam Tâm liếc anh một cái: “À.”
Sau đó cô tiếp tục hỏi: “Vậy làm sao chú biết cô giáo của Nam Nam họ Trương?”
Cố Trầm Quang "......"
Lúc anh vừa nhận được tin cô đi Tứ Xuyên, liền tìm bạn bè bên này điều tra trường học cùng lớp học của cô. Sau khi lên trung học, vẫn là anh âm thầm tìm giúp cô vào lớp học tốt hơn một chút.”
Nhưng mà phải nói với cô như thế nào đây?
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt nghiêm túc, túm cô đến trước mặt nhìn thẳng vào hai mắt của anh, từng chữ từng câu hỏi cô: “Vì sao lúc Nam Nam rời đi lại không gọi điện thoại cho chú? Hả?”
Lòng anh từ trước đến nay nhanh nhẹn thông suốt, lần này lại hoàn toàn suy đoán không ra ý nghĩ của cô, không có chút đầu mối nào.
Lại không biết buổi tối một ngày trước khi đi, Lộ Nam Tâm ngồi bên cạnh điện thoại, bấm được mười số rồi, còn dư lại một số cuối cùng lại không có dũng khí bấm tiếp. Cứ như vậy, cầm điện thoại lạnh như băng, ngồi bên cạnh va li hành lý đã thu xếp xong suốt một đêm.
Trơ mắt nhìn màn đêm đen tối dần đến khi mặt trời lên.
Cô sợ, nếu nghe thấy giọng nói của anh có thể không còn dũng khí để rời đi nữa.
Buổi sáng Lộ Thịnh Minh phải lái xe đưa Lộ Nam Tâm đến trạm xe. Sau khi đi ra phòng ngủ liền phát hiện con gái mình đang ngồi yên lặng bên cạnh điện thoại, bộ dáng cẩn thận, mặt mày dịu dàng, đặt điện thoại trong tay xuống. Trong đôi mắt thật to màu đen tràn đầy sự bi thương không thể nào chống cự. Cô cắn nát môi, nhưng lại không hề khóc.
Trong mắt của hắn lập tức trào nước mắt, trái tim đau đớn, giống như là bị người khác đâm một dao.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng dáng thiếu nữ cùng làn váy lam nhạt chập chờn ở Giang Nam năm ấy. Mắt ngọc mày ngài, tóc đen buông xõa, lơ đãng quay đầu lại cười một tiếng với hắn. Ánh mắt giống như làn nước trong khe suối trong suốt dịu dàng.
Cả đời này của hắn cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy.
Sau lại, ánh mắt kia thuộc về hắn. Về sau nữa, lại bị hắn tự tay vứt bỏ. Đến bây giờ, ngay cả một sợi dây ràng buộc cuối cùng này cũng không thể không đưa đi.
Khóe mắt có cái gì nhẹ nhàng lưu lại, nóng bỏng. Lộ Thịnh Minh chớp mắt một cái, là nước mắt.
Rốt cuộc, là hắn có lỗi với cô.
————
Giữa tháng Giêng, sau khi cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, trường học tổ chức một cuộc họp học sinh. Lộ Nam Tâm một mình ngồi giữa một đám phụ huynh, cắn răng, mặt không biểu tình, dáng người thẳng tấp nghiêm chỉnh, che giấu vẻ lúng túng xấu hổ.
Bên cạnh thỉnh thoảng có người nhìn sang, ánh mắt tò mò thăm dò.
Lộ Nam Tâm cũng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn những ánh mắt kia rốt cuộc tồn tại vài phần ý tốt. Cô chán ghét người khác dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn cô.
Cô giáo trẻ tuổi nhìn thấy trái tim mềm nhũn, gọi Lộ Nam Tâm đến, bảo cô đem xấp bài thi của các bạn đến phòng giáo viên.
Lộ Nam Tâm hơi sy tư, gật đầu đồng ý. Nhận lấy một xấp bài thi thật dầy trong tay cô giáo, cúi đầu im lặng không lên tiếng đi ra ngoài. Mới vừa bước đi, cô liền do dự, xoay người lại thấp giọng nói một câu: “Cám ơn cô giáo.”
Cô giáo nhẹ nhàng lắc đầu, bên trong đôi mắt là vẻ dịu dàng thản nhiên.
Lộ Nam Tâm nhếch môi, còn chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng học. Cô hung hăng dừng bước.
Lộ Nam Tâm không thể tin, ngốc tại chỗ. Chân còn chưa thu lại, cả linh hồn chớp mắt liền ngốc trệ, máu huyết không thông.
Người nọ giương mắt nhìn sang, vẫn vui vẻ như cũ, lại làm cho trái tim cô nóng lên. Cả người Lộ Nam Tâm mất đi tri giác, bài thi cầm trong tay ầm ầm rơi xuống, bài thi màu trắng bay lả tả chung quanh.
Cố Trầm Quang mặc một cái áo khoác màu đen dài qua đầu gối, hai tay bỏ trong túi, bộ dáng cực kỳ đẹp trai. Ánh mắt lại trong suốt trầm tĩnh, trước sau như một, sáng ngời như sao.
Lộ Nam Tâm nhìn anh đầu tiên là lễ phép gật đầu mỉm cười chào hỏi cô giáo vừa xông ra ngoài của cô.
Cô giáo trẻ tuổi nhìn người đàn ông trước m ̣t, có chút giật mình, nghe thấy lời của anh, theo bản năng gật đầu chào lại. “A…….. Chào anh.”
Cố Trầm Quang nhẹ cười một tiếng, ánh mắt vòng vo, nhìn thấy cô gái nhỏ đang sững sờ đứng im tại chỗ, nước mắt đầy mặt, ngơ ngác nhìn mình. Anh khẽ thở dài, ngồi xổm xuống. Tự tay nhặt lên từng tờ bài thi cô vứt trên mặt đất, sau đó đứng lên, hơi cúi người sát vào cô, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ràn rụa trên mặt.
Cố Trầm Quang mở miệng, giọng nói bất đắc dĩ, rõ ràng tràn đầy cưng chiều: “Bảo bối, thế nào? Chú đã trở về.”
Lộ Nam Tâm giống như đột nhiên bị những lời này của anh đả thông suy nghĩ, nước mắt lập tức càng hung hăng rơi nhiều hơn. “Hức” một tiếng, nhào vào trong ngực anh, liều mạng gắt gao ôm lấy hông anh.
Lộ Nam Tâm khóc đến làm ngực Cố Trầm Quang run run, giống như con thú nhỏ chịu mọi ủy khuất, “Bọn họ không quan tâm Nam Nam…… Cũng không cần Nam Nam…… Tại sao?........ Không quan tâm Nam Nam…….”
Thần chí Lộ Nam Tâm đã không còn tỉnh táo, lời nói lộn xộn. Cố Trầm Quang lại nghe rõ ràng, trái tim nhảy lên một cái đau nhói. Cũng may nhiều năm tu dưỡng, trước mặt nhiều người bị cô như con gấu nhỏ ôm lấy cũng không có chút ngượng ngùng. Một tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, dịu dàng trấn an: “Bảo bối ngoan, trước đi ra ngoài chờ chú. Chú Tiểu Cố trước tham dự cuộc họp phụ huynh xong liền nói chuyện với Nam Nam, có được hay không?”
Lộ Nam Tâm nằm úp sấp trong ngực anh, tinh tế thút thít, khó có được lúc ngang ngạnh không nói lời nào.
Cố Trầm Quang bật cười, tiếp tục trấn an, nhẹ giọng tiến tới gần bên tai cô, nói: “Cô giáo Nam Nam đang nhìn.”
Lời vừa nói ra, Lộ Nam Tâm liền hít hít lỗ mũi, thật đúng là tỉnh táo không ít. Bất đắc dĩ lui ra khỏi ngực anh, nhận lấy bài thi, gật đầu một cái, ủy ủy khuất khuất nói: “……. Được.”
Cố Trầm Quang vỗ vỗ cái ót của Lộ Nam Tâm xem như khen thưởng, đưa mắt nhìn cô đi ba bước liền quay đầu lại, nước mắt đầy mặt, cho đến khi bóng lưng cô biến mất ở cửa phòng học.
Cô giáo ở bên cạnh đợi hồi lâu, thấy một màn như vậy có chút bất đắc dĩ, tận chức trách mở miệng hỏi thăm: “Không biết tiên sinh là gì của Lộ Nam Tâm?......"
Cố Trầm Quang cười một tiếng: "Người giám hộ."
"À…… Ra vậy.” Cô giáo gật đầu, chỉ chỉ bên phải. “Đây chính là vị trí của Lộ Nam Tâm, tiên sinh xin mời ngồi.” Sau đó cô quay đầu cất giọng nói: “Nếu mọi người đã đông đủ, vậy chúng ta liền bắt đầu thôi.”
Cố Trầm Quang nghe lời đi tới ngồi xuống, nhìn sách giáo khoa đặt ngay ngắn trên bàn, không khỏi hài lòng, tiện tay cầm lên một quyển vở ghi chép ở phía trên lật xem mấy lần.
Ánh mắt lại đột nhiên dừng lại.
Anh biết từ trước đến nay cô gái nhỏ kia có thói quen tiện tay viết gì đó lên khoảng trống trên vở ghi chép. Nghĩ cái gì viết cái đó, rất lộn xộn. Cũng may chữ viết Lộ Nam Tâm xinh đẹp, viết trên đó tuy nhìn khó coi nhưng ngược lại có thêm mấy phần phong cách tùy ý. Mà bây giờ, anh nhìn thấy, trên cả một khoảng trống không trên tờ giấy, rậm rạp chi chít tràn ngập tên của anh. Cố Trầm Quang Cố Trầm Quang Cố Trầm Quang Cố Trầm Quang……. Một tên lại một tên, vết mực màu đen giống nhau, có sâu có cạn, không biết đã viết bao lâu, cũng không biết lập lại bao nhiêu lần.
Cố Trầm Quang càng không bết, cô là ở lúc tâm tình thế nào mà viết ra những cái tên này. Là thời điểm một mình bị người khi dễ, cô độc không ai giúp đỡ, yên lặng rơi nước mắt? Hay là thời điểm muốn được khích lệ lại không tìm được ai để chia xẻ? Hoặc là, khó có được nhớ nhà, nhớ nhà để xe ở Bắc Kinh, thời điểm đầu quả tim phát đau?
Anh có chút khó chịu.
Ngón tay cầm thật chặt gáy trang sách, cẩn thận quan sát. Tờ giấy nay rõ ràng có chút cũ rách, gáy sách bị mài đến nổi tróc lên, lún xuống nhăn nhúm, giống như là năm tháng độc hành khó qua đã từng trong trí nhớ.
Một cô gái mười mấy tuổi, khó khăn đến độ nào.
Cố Trầm Quang nổi lên ý định, đặt sách trong tay xuống. Ngược lại lật đống sách còn lại trên bàn, cố gắng đi tìm dấu vết tương tự.
Quả nhiên, mỗi một quyển đều có. Mặc dù không dày đặc giống như tờ giấy kia, nhưng mà mỗi quyển sách, cách mấy trang, hoặc là khoảng trống ở bên trên, hoặc là chỗ rẽ bên cạnh, hoặc là khoảng rống ví dụ chính giữa. Bút tích giống nhau như đúc, nhẹ nhàng khắc lên cái tên Cố Trầm Quang.
Cố Trầm Quang.
Cái tên này, giống như đã trở thành tất cả quá khứ trong năm tháng của Lộ Nam Tâm, là tưởng niệm đáng giá duy nhất.
Lòng anh nhất thời khó dằn, kêu gào muốn lập tức nhìn thấy cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi những ngày bị ủy khuất cùng bất công của cô. Lý trí lại nhắc nhở anh, đây là cuộc họp phụ huynh của Nam Nam, hiện tại không thể đi.
Chưa bao giờ bản thân bị người nào hay chuyện gì trói buộc. Hiện tại lại bởi vì cô gái nhỏ kia, lại đợi ở một cuộc họp phụ huynh có cũng được mà không có cũng được, nửa bước khó đi.
Thật là gượng ép.
————
Một tiếng sau, cô giáo rốt cuộc hạ lệnh thả người.
Chân Cố Trầm Quang dài, lại ngồi gần cửa, nên anh là người thứ nhất đẩy cửa đi ra ngoài Lộ Nam Tâm lập tức liền chào đón, không nói lời nào, đảo tròng mắt đầy ý cười nhìn anh, bộ dáng rất ngốc.
Cố Trầm Quang bật cười, ôm cô đi ra ngoài. “Chú giúp Nam Nam xin nghỉ rồi.”
Ra cửa, sạch sẽ gọn gàng gọi taxi, cho tài xế chạy đi.
Lộ Nam Tâm cùng anh ngồi song song ở ghế phía sau. Cô như vậy nửa ngày mới đè xuống sự hưng phấn, nhưng vẫn không nhịn được cười híp mắt. “Chú Tiểu Cố sao lại tới đây?”
Cố Trầm Quang nhìn cô một cái, nói: “Về nhà mừng năm mới.” Còn có, hỏi tội chuyện lúc trước cô ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
“À.” Lộ Nam Tâm lấy được câu trả lời, tiếp tục cười híp mắt. Tâm tình tốt giống như là mặt trời tháng Tám, cúng không biết vui vẻ cái gì.
Sau một lát, cô tiếp tục quay qua nói chuyện cùng anh. “Vậy chừng nào thì chú Tiểu Cố trở về Bắc Kinh?”
Nghe Lộ Nam Tâm hỏi như vậy, Cố Trầm Quang dừng lại, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chú nghe Chu Tần nói, lễ mừng năm mới này Nam Nam không có ý định trở về?”
Lộ Nam Tâm không nghĩ tới vấn đề sẽ trở lại trên người mình, ngẩn ra: “A” một tiếng.
Cố Trầm Quang lại hỏi: "Tại sao không muốn trở về?"
Lộ Nam Tâm sửng sốt, vẻ mặt lặng lẽ ảm đạm, tránh né ánh mắt của anh. "...... Không tại sao."
Cố Trầm Quang không lên tiếng, cẩn thận liếc nhìn Lộ Nam Tâm một cái, không ép hỏi nữa. Ngã người về phía sau dựa vào trên ghế. “Vậy chú cũng không trở về, cùng Nam Nam ở đây mừng năm mới.”
"Có thật không?” Lộ Nam Tâm nghe anh nói như vậy, cả người không thể tin được vui vẻ trở lại. Một giây kế tiếp lại bắt đầu lo lắng, không xác định hỏi anh: “Vậy bà nội Cố….. có thể đồng ý hay không?”
Con trai thật vất vả mới từ nước ngoài trở lại một chuyến, không ở nhà cùng mình, ngược lại chạy đến địa phương không quen thuộc để mừng năm mới.
Cố Trầm Quang nghiêng người qua. “Không sao, năm nay mừng năm mới sớm, chú cùng Nam Nam qua hết năm liền trở về cùng bà.”
Mấy tháng này Cố Trầm Quang gần như chưa chợp mắt đâm đầu vào chuẩn bị luận văn cho cuộc thi, sao đó làm xong hết tất cả bài tập mấy tháng tới. Mới lừa được hai tháng nghỉ từ giáo sư trở về nước mừng năm mới.
Lộ Nam Tâm nghe anh nói như vậy, trong lòng không còn cố kỵ nữa. Ngồi sát lại gần bên cạnh anh, cười cười, mắt to cười híp lại thành hình trăng khuyết.
Hồi lâu, Lộ Nam Tâm sực nhớ ra gì đó: "Ôi chao, ai ôi, chú Tiểu Cố, mới vừa rồi trong cuộc họp, cô giáo đã nói cái gì?”
Cố Trầm Quang im lặng: “Chú không có nghe.” Mới vừa rồi hơn một tiếng đồng hồ đều chấp nhất với tên của mình trên sách của cô.
"...... A?"
Anh ho nhẹ một tiếng: “Đại khái chính là muốn Nam Nam cố gắng học tập, phải đốc thúc linh tinh, không có chuyện gì quan trọng, yên tâm.”
Lộ Nam Tâm liếc anh một cái: “À.”
Sau đó cô tiếp tục hỏi: “Vậy làm sao chú biết cô giáo của Nam Nam họ Trương?”
Cố Trầm Quang "......"
Lúc anh vừa nhận được tin cô đi Tứ Xuyên, liền tìm bạn bè bên này điều tra trường học cùng lớp học của cô. Sau khi lên trung học, vẫn là anh âm thầm tìm giúp cô vào lớp học tốt hơn một chút.”
Nhưng mà phải nói với cô như thế nào đây?
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt nghiêm túc, túm cô đến trước mặt nhìn thẳng vào hai mắt của anh, từng chữ từng câu hỏi cô: “Vì sao lúc Nam Nam rời đi lại không gọi điện thoại cho chú? Hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook