Trầm Quang Theo Hướng Nam
-
Chương 13
Lộ Nam Tâm rũ mắt: "...... Ngày đó cũng không phải là Chủ nhật."
Hoàn toàn tìm không được lý do, Cố Trầm Quang không khách khí vạch trần: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải Chủ nhật hay không rất quan trọng sao? Bình thường không phải là Chủ nhật, chú cũng không phải là cũng gọi điện thoại cho Nam Nam hay sao?”
Quả thật, bình thường lúc Cố Trầm Quang thỉnh thoảng rảnh rỗi, tính toán thời gian xem nếu Lộ Nam Tâm có thể nghe điện thoại hay không, cũng gọi về nhiều lần.
Lộ Nam Tâm không có lời nói, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Cô uất ức cúi đầu ủ rũ. Cố Trầm Quang nhìn nhìn hai mắt liền mềm lòng. Tưởng tượng kéo cô gái nhỏ trước mắt ôm ngồi trên bắp đùi. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hiện tại cô đã lớn lên không ít, cũng không thể không cố kỵ gì giống như lúc trước.
Kiềm chế ý muốn đưa tay sờ sờ đầu cô, Cố Trầm Quang thấp giọng: “Thế nào? Không muốn nói thật với chú?”
Lộ Nam Tâm lắc đầu, ngón tay không tự chủ leo lên ống tay áo của anh, do dự mở miệng: “Không phải…… Nam Nam sợ, vạn nhất không muốn đi thì làm sao bây giờ?”
Cô sợ bản thân lệ thuộc quá đáng vào anh, câu nói đầu tiên có thể làm cho cô mất đi tất cả dũng khi rời đi. Mặt dày mày dạn ở lại đợi, mất đi tôn nghiêm cuối cùng.
Ánh mắt Cố Trầm Quang chợt lóe, trong lòng sáng tỏ, thở dài một tiếng. “Lần sau không được viện cớ này nữa. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải nói cho chú biết. Chú giúp Nam Nam nghĩ cách, biết không?”
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn gật đầu, một tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của anh không chịu buông.
"Chúng ta đi đâu?"
"Trước dẫn Nam Nam đi ăn cái gì đó, sau đó đi tìm chỗ ở.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, ngạc nhiên: “Chú còn chưa tìm được chỗ ở?” Không giống anh nha. Cho tới bây giờ anh đều chuẩn bị kế hoạch đầy đủ mọi chuyện.
Cố Trầm Quang khụ một tiếng: “Đi gấp…… Ngồi đàng hoàng.”
Lộ Nam Tâm: “À.”
————
Cố Trầm Quang rất nhanh tìm được chỗ ở —— Một người bạn của anh ở chỗ này có một phòng nhỏ, biết anh đến Tứ Xuyên liền trực tiếp sai người mang chìa khóa qua.
Cố Trầm Quang cũng không khách sáo, tiện tay thu chìa khóa. Sau đó quay đầu lại nhìn về phía người ngoài cửa, trong miệng còn đang nhai bánh nướng. “Ngày mai trường Nam Nam bắt đầu nghỉ đúng không?”
Lộ Nam Tâm nuốt xuống miếng bánh, gật đầu: “Dạ, hôm nay mở cuộc họp phụ huynh là xong rồi. Nhưng mà ngày nghỉ trường học có thể cho học sinh trọ lại.”
Trước đó cô đã hỏi, cho nên mới để cho Chu Tần mang theo lời nhắn không về mừng năm mới trở về Bắc Kinh.
Cố Trầm Quang không để ý câu nói sau cùng của cô. “Ăn xong Nam Nam trở về trường học thu dọn đồ đạc, qua cùng ở với chú.”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, vô cùng nguyện ý, vì vậy gật đầu: “Được!"
Cố Trầm Quang buồn cười, bóc một con tôm đặt vào trong chén cô. “Ăn từ từ.” Dừng một chút, nhớ tới cái gì, trên mặt không lộ ra vẻ gì, hỏi: “Đúng rồi, lúc nào thì quan hệ của Nam Nam cùng Chu Tần thân mật như vậy hả?”
Anh vừa mới về nhà liền nghe mẹ nói, đứa nhỏ nhà họ Chu vì gặp Nam Nam đã tự mình lặng lẽ chạy tới Tứ Xuyên. Sau khi về nhà bị cha mẹ cậu phạt cấm túc một tháng.
Sau đó anh nói muốn tới gặp Lộ Nam Tâm, Dịch Sở còn tích cực nghĩ kế cho anh. Nói là người nhà họ Lộ không nhất định nguyện ý nói cho anh biết tin tức cụ thể của Lộ Nam Tâm. Không bằng đi hỏi ChuTần, thằng nhóc kia không biết từ đâu tìm hiểu được rõ ràng.
Anh cười nhạt, vậy sao?
Cố Trầm Quang biết Lộ Nam Tâm tới Tứ Xuyên, ngày hôm sau liền tìm người điều tra tình huống của cô rõ ràng. Cần gì hiện tại phải đi cầu xin người ngoài giúp đỡ.
Mặc dù như thế, nhưng không biết là trong lòng nghĩ gì, trước khi đi anh đúng thật là đến gặp mặt Chu Tần một lần.
Cho tới bây giờ bé trai nhìn thấy anh ánh mắt đều sáng lên, chỉ biết cười khúc khích. Lần này nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên lại là khẽ nhíu mày.
Sau đó mới chạy tới, thu lại vẻ mặt, có nề nếp hỏi: “Chú Tiểu Cố, tại sao lại trở lại?”
Thật ra thì tâm tình của Chu Tần đối với Cố Trầm Quang cô cùng phức tạp. Một mặt, anh là thần tượng cậu sùng bái cùng mục tiêu duy nhất. Trong cuộc sống nhiều năm của cậu, cho tới bây giờ anh còn đứng vững vàng hơn so với anh hùng vĩ đại, không cách nào đánh bại. Nhưng mà, vừa nghĩ tới phần lệ thuộc cùng tình cảm của Lộ Nam Tâm đối với anh, trong lòng cậu liền vặn vẹo. Nhìn thấy anh cũng không giống như thường ngày, vui vẻ đi đến gần nói chuyện với anh.
Cố Trầm Quang cười nhạt: “Đã sắp đến năm mới.”
"Ở Bắc Kinh qua hết năm liền trở về Mỹ?”
Cố Trầm Quang không nhanh không chậm nói: “Chú không có ở Bắc Kinh mừng năm mới, mà là đi Tứ Xuyên.”
Chu Tần ngẩn ra: "Đi Tứ Xuyên...... Chú đi gặp Nam Tâm?”
Ánh mắt Cố Trầm Quang chợt lóe, nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, nhẹ phun ra mấy chữ: “Chú nghe nói hai đứa là bạn cùng bàn?”
Chu Tần chần chờ gật đầu, ánh mắt nghi ngờ: "Như thế thì sao?”
"Không có.” Cố Trầm Quang cười nhạt một tiếng. “Chu Tần, suy nghĩ thật kỹ tại sao hai đứa lại trở thành bạn cùng bàn. Suy nghĩ một chút chuyện gì không nên làm.”
Anh vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, xoay người rời đi, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Đừng hại cô bé.”
Trong chuyện này, Cố Trầm Quang có chút tức giận, còn có chút vô liêm sỉ.
Thủ đoạn giao dịch dơ bẩn giữa người lớn lại muốn kéo bọn nhỏ vào làm ngựa thí, thậm chí còn lấy tình cảm rót vào.
Điên rồi.
Thu hồi suy nghĩ, Cố Trầm Quang nhìn người đối diện, rất có bộ dáng rửa tai lắng nghe. Lộ Nam Tâm ngậm bánh, một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ cắn nuốt, không rõ ràng nói với anh: “Bọn con là bạn cùng bàn, lúc ban đầu là bạn ấy nguyện ý nói chuyện với Nam Nam.”
Cố Trầm Quang cầm khăn giấy lau miệng cho cô, “Ăn từ từ, khắp nơi đều dính bẩn.”
Lộ Nam Tâm nghe lời ăn chậm lại, nói tiếp: “Sau lại…….. Lúc ba muốn đưa Nam Nam Ii, cũng là bạn ấy chạy đi ngăn cản.”
Cố Trầm Quang nghe vậy, trong lòng có chút phức tạp. Không biểu lộ ra, chỉ khẽ gật đầu, nghiêm túc nhắc nhở cô. “Nam Nam, Nam Nam cùng Chu Tần làm bạn tốt, không quan hệ. Nhưng mà Nam Nam phải nhớ kỹ, tất cả liên lạc giữa hai người đều chỉ có thể là giao tình giữa Lộ Nam Tâm cùng Chu Tần, không thể liên quan đến nhà họ Lộ cùng nhà họ Chu, biết không?”
Anh khó có khi nghiêm túc như vậy với cô, Lộ Nam Tâm theo bản năng gật đầu: "Biết."
————
Hai người bắt xe trở về trường học để Lộ Nam Tâm thu dọn đồ đạc. Thật ra thì cô cũng không có đồ đạc gì nhiều cần thu dọn, cầm lấy sách cùng vài bộ quần áo, xách theo cái túi nhỏ liền đi theo Cố Trầm Quang.
Cố Trầm Quang cầm túi hành lý của cô, nghe tiếng bước chân “cạch cạch” phía sau mình, trong lòng mềm nhũn.
Tâm trạng tốt nghiêng đầu nhạo báng cô: “Bây giờ có thể đuổi theo kịp rồi?”
Lúc mới quen cô, anh dắt tay cô. Cho dù có cố ý thả chậm bước chân cô cũng theo không kịp, nhiều lần đều là anh ôm cô trở về.
Mặt Lộ Nam Tâm đỏ lên, cải lại: “Nam Nam trưởng thành!"
Cố Trầm Quang nhướng lông mày, mỉm cười: “A? Vậy như thế nào lại lùn như vậy?”
Đúng rồi, vóc dáng Lộ Nam Tâm nhỏ, trong lớp học vĩnh viễn là người lùn nhất. Địa vị chí tôn kia chưa bao giờ dao động.
Bị đâm trúng vào xương sườn mềm, Lộ Nam Tâm không vui, bĩu cái miệng nhỏ cậy mạnh: “Đó là giữ lại sau này cao!"
Cố Trầm Quang buồn cười, cố ý kéo dài giọng “Ồ” một tiếng. Rõ ràng không tin.
Lộ Nam Tâm liếc mắt, ôm cặp sách, mặt chôn trong khăn quàng đỏ, không thèm để ý đến anh.
Hai người ngồi vào trong taxi, Cố Trầm Quang nói địa chỉ cho tài xế. Ngồi trở lại, nhìn bàn tay bị đông lạnh đến đỏ lên, liền cầm lấy tay cô, cau mày: “Như thế nào lạnh như vậy?”
Lộ Nam Tâm sợ lạnh. Cho đến bây giờ vừa đến mùa đông tay chân liền lạnh như băng. Hơn nữa mùa đông phía Nam lạnh đến thấu xương, lại không thể so với phía Bắc ấm áp. Cho nên Lộ Nam Tâm ở tại nơi này lâu như vậy, tay chân cũng chưa từng ấm áp.
Giờ phút này bị bàn tay ấm áp khô ráo của Cố Trầm Quang bọc lại, ngược lại khó có được nóng hầm hập.
Cố Trầm Quang dứt khoát nắm tay Lộ Nam Tâm không buông, nhân tiện hỏi cô: “Cách lễ mừng năm mới còn có mấy ngày, Nam Nam muốn đi đâu? Chú Tiểu Cố dẫn Nam Nam ra ngoài chơi.”
Lộ Nam Tâm cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có nơi nào muốn đi.”
Đây là lời nói thật, cô vốn dĩ cũng không thích đi ra ngoài, nhiều người qua lại.
Cố Trầm Quang nghĩ ngợi chốc lát, lại không đồng ý, kiên trì ý nghĩ của mình: “Không được. Con gái phải đi ra ngoài nhiều một chút, đối với Nam Nam có lợi. Nam Nam không cần phai vây bản thân ở một góc nhỏ.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt.
Ánh mắt Cố Trầm Quang trong sạch tĩnh táo, chậm rãi mở miệng gọi Lộ Nam Tâm, nhả ra mấy chữ: "Nam Nam, nhìn ngoài cửa sổ."
Lộ Nam Tâm theo bản năng nhìn sang.
Đường phố đông đúc, người người lui tới. Tiếng động ồn ào, náo nhiệt. Nhưng mà không có chút liên quan gì với cô, xa không thể chạm.
Giọng Cố Trầm Quang lúc này vang lên bên tai Lộ Nam Tâm, trong suốt như nước suối. Anh nói: “Nam Nam, muốn dung nhập vào những thứ này, biện pháp tốt nhất không phải là thay đổi mình. Mà là ra ngoài nhìn nhiều một chút, hiểu rõ hơn đối với thế giới này. Như vậy, Nam Nam mới có thể từ trong cách tồn tại trong cuộc sống của mỗi người mà tìm được lý do hợp lý. Mới có thể chân chính bình tĩnh nhã nhặn mà bao dung, mà dung nhập vào.”
"Nam Nam vẫn là Nam Nam, nhưng mà Nam Nam có thể tìm thấy những thứ không có liên quan gì với thế giới của Nam Nam, tất cả đều dịu dàng cùng ý tốt.”
Số mạng có cái riêng của nó, phương hướng khó tìm. Nếu cứng rắn sẽ khó chống lại. Nhưng không nên cúi đầu. Bảo bối, hoặc là ngân vang, hoặc là đau khổ, phải có tính cách riêng của mình.
Đây là điều Cố Trầm Quang vẫn luôn muốn dạy Lộ Nam Tâm.
Quỹ đạo cuộc đời của cô quá mức đặc biệt, so với đại đa số người thì khó khăn hơn một chút. Cố Trầm Quang không nghi ngờ cô vẫn sẽ duy trì nội tâm lương thiện mềm mại của mình. Nhưng mà, anh sợ. Đoạn đường này quá mức khổ cực, đến cuối cùng, cả người cô đều là vết thương chồng chất.
Cố Trầm Quang một mực suy tư. Rốt cuộc như thế nào mới có thể giảm bớt tổn thương của cô đến mức thấp nhất. Anh hao hết tâm lực, không biết kết quả ra sao.
Chỉ có thể một đường tự mình dẫn dắt, dạy từng câu chữ.
Lộ Nam Tâm lại thật sự chưa bao giờ để cho anh thất vọng.
Anh thích nhất là ánh mắt của cô. Bên trong cặp mắt kia, trừ có vẻ đơn thuần, hiền hòa của bạn cùng lứa, còn có sự dịu dàng kiên cố không thể xóa nhòa.
Chí tình chí nghĩa, chân thật tốt đẹp.
Cực kỳ khó được.
Lộ Nam Tâm không phải là rất hiểu hàm nghĩa đoạn văn này của anh, lại theo lệ thường ghi tạc trong lòng, trở về từ từ suy nghĩ.
Lòng bàn tay anh vẫn nắm chặt bàn tay cô, là ấm áp duy nhất trong mùa đông năm 2003 này.
Hoàn toàn tìm không được lý do, Cố Trầm Quang không khách khí vạch trần: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải Chủ nhật hay không rất quan trọng sao? Bình thường không phải là Chủ nhật, chú cũng không phải là cũng gọi điện thoại cho Nam Nam hay sao?”
Quả thật, bình thường lúc Cố Trầm Quang thỉnh thoảng rảnh rỗi, tính toán thời gian xem nếu Lộ Nam Tâm có thể nghe điện thoại hay không, cũng gọi về nhiều lần.
Lộ Nam Tâm không có lời nói, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Cô uất ức cúi đầu ủ rũ. Cố Trầm Quang nhìn nhìn hai mắt liền mềm lòng. Tưởng tượng kéo cô gái nhỏ trước mắt ôm ngồi trên bắp đùi. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hiện tại cô đã lớn lên không ít, cũng không thể không cố kỵ gì giống như lúc trước.
Kiềm chế ý muốn đưa tay sờ sờ đầu cô, Cố Trầm Quang thấp giọng: “Thế nào? Không muốn nói thật với chú?”
Lộ Nam Tâm lắc đầu, ngón tay không tự chủ leo lên ống tay áo của anh, do dự mở miệng: “Không phải…… Nam Nam sợ, vạn nhất không muốn đi thì làm sao bây giờ?”
Cô sợ bản thân lệ thuộc quá đáng vào anh, câu nói đầu tiên có thể làm cho cô mất đi tất cả dũng khi rời đi. Mặt dày mày dạn ở lại đợi, mất đi tôn nghiêm cuối cùng.
Ánh mắt Cố Trầm Quang chợt lóe, trong lòng sáng tỏ, thở dài một tiếng. “Lần sau không được viện cớ này nữa. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải nói cho chú biết. Chú giúp Nam Nam nghĩ cách, biết không?”
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn gật đầu, một tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của anh không chịu buông.
"Chúng ta đi đâu?"
"Trước dẫn Nam Nam đi ăn cái gì đó, sau đó đi tìm chỗ ở.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, ngạc nhiên: “Chú còn chưa tìm được chỗ ở?” Không giống anh nha. Cho tới bây giờ anh đều chuẩn bị kế hoạch đầy đủ mọi chuyện.
Cố Trầm Quang khụ một tiếng: “Đi gấp…… Ngồi đàng hoàng.”
Lộ Nam Tâm: “À.”
————
Cố Trầm Quang rất nhanh tìm được chỗ ở —— Một người bạn của anh ở chỗ này có một phòng nhỏ, biết anh đến Tứ Xuyên liền trực tiếp sai người mang chìa khóa qua.
Cố Trầm Quang cũng không khách sáo, tiện tay thu chìa khóa. Sau đó quay đầu lại nhìn về phía người ngoài cửa, trong miệng còn đang nhai bánh nướng. “Ngày mai trường Nam Nam bắt đầu nghỉ đúng không?”
Lộ Nam Tâm nuốt xuống miếng bánh, gật đầu: “Dạ, hôm nay mở cuộc họp phụ huynh là xong rồi. Nhưng mà ngày nghỉ trường học có thể cho học sinh trọ lại.”
Trước đó cô đã hỏi, cho nên mới để cho Chu Tần mang theo lời nhắn không về mừng năm mới trở về Bắc Kinh.
Cố Trầm Quang không để ý câu nói sau cùng của cô. “Ăn xong Nam Nam trở về trường học thu dọn đồ đạc, qua cùng ở với chú.”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, vô cùng nguyện ý, vì vậy gật đầu: “Được!"
Cố Trầm Quang buồn cười, bóc một con tôm đặt vào trong chén cô. “Ăn từ từ.” Dừng một chút, nhớ tới cái gì, trên mặt không lộ ra vẻ gì, hỏi: “Đúng rồi, lúc nào thì quan hệ của Nam Nam cùng Chu Tần thân mật như vậy hả?”
Anh vừa mới về nhà liền nghe mẹ nói, đứa nhỏ nhà họ Chu vì gặp Nam Nam đã tự mình lặng lẽ chạy tới Tứ Xuyên. Sau khi về nhà bị cha mẹ cậu phạt cấm túc một tháng.
Sau đó anh nói muốn tới gặp Lộ Nam Tâm, Dịch Sở còn tích cực nghĩ kế cho anh. Nói là người nhà họ Lộ không nhất định nguyện ý nói cho anh biết tin tức cụ thể của Lộ Nam Tâm. Không bằng đi hỏi ChuTần, thằng nhóc kia không biết từ đâu tìm hiểu được rõ ràng.
Anh cười nhạt, vậy sao?
Cố Trầm Quang biết Lộ Nam Tâm tới Tứ Xuyên, ngày hôm sau liền tìm người điều tra tình huống của cô rõ ràng. Cần gì hiện tại phải đi cầu xin người ngoài giúp đỡ.
Mặc dù như thế, nhưng không biết là trong lòng nghĩ gì, trước khi đi anh đúng thật là đến gặp mặt Chu Tần một lần.
Cho tới bây giờ bé trai nhìn thấy anh ánh mắt đều sáng lên, chỉ biết cười khúc khích. Lần này nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên lại là khẽ nhíu mày.
Sau đó mới chạy tới, thu lại vẻ mặt, có nề nếp hỏi: “Chú Tiểu Cố, tại sao lại trở lại?”
Thật ra thì tâm tình của Chu Tần đối với Cố Trầm Quang cô cùng phức tạp. Một mặt, anh là thần tượng cậu sùng bái cùng mục tiêu duy nhất. Trong cuộc sống nhiều năm của cậu, cho tới bây giờ anh còn đứng vững vàng hơn so với anh hùng vĩ đại, không cách nào đánh bại. Nhưng mà, vừa nghĩ tới phần lệ thuộc cùng tình cảm của Lộ Nam Tâm đối với anh, trong lòng cậu liền vặn vẹo. Nhìn thấy anh cũng không giống như thường ngày, vui vẻ đi đến gần nói chuyện với anh.
Cố Trầm Quang cười nhạt: “Đã sắp đến năm mới.”
"Ở Bắc Kinh qua hết năm liền trở về Mỹ?”
Cố Trầm Quang không nhanh không chậm nói: “Chú không có ở Bắc Kinh mừng năm mới, mà là đi Tứ Xuyên.”
Chu Tần ngẩn ra: "Đi Tứ Xuyên...... Chú đi gặp Nam Tâm?”
Ánh mắt Cố Trầm Quang chợt lóe, nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, nhẹ phun ra mấy chữ: “Chú nghe nói hai đứa là bạn cùng bàn?”
Chu Tần chần chờ gật đầu, ánh mắt nghi ngờ: "Như thế thì sao?”
"Không có.” Cố Trầm Quang cười nhạt một tiếng. “Chu Tần, suy nghĩ thật kỹ tại sao hai đứa lại trở thành bạn cùng bàn. Suy nghĩ một chút chuyện gì không nên làm.”
Anh vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, xoay người rời đi, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Đừng hại cô bé.”
Trong chuyện này, Cố Trầm Quang có chút tức giận, còn có chút vô liêm sỉ.
Thủ đoạn giao dịch dơ bẩn giữa người lớn lại muốn kéo bọn nhỏ vào làm ngựa thí, thậm chí còn lấy tình cảm rót vào.
Điên rồi.
Thu hồi suy nghĩ, Cố Trầm Quang nhìn người đối diện, rất có bộ dáng rửa tai lắng nghe. Lộ Nam Tâm ngậm bánh, một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ cắn nuốt, không rõ ràng nói với anh: “Bọn con là bạn cùng bàn, lúc ban đầu là bạn ấy nguyện ý nói chuyện với Nam Nam.”
Cố Trầm Quang cầm khăn giấy lau miệng cho cô, “Ăn từ từ, khắp nơi đều dính bẩn.”
Lộ Nam Tâm nghe lời ăn chậm lại, nói tiếp: “Sau lại…….. Lúc ba muốn đưa Nam Nam Ii, cũng là bạn ấy chạy đi ngăn cản.”
Cố Trầm Quang nghe vậy, trong lòng có chút phức tạp. Không biểu lộ ra, chỉ khẽ gật đầu, nghiêm túc nhắc nhở cô. “Nam Nam, Nam Nam cùng Chu Tần làm bạn tốt, không quan hệ. Nhưng mà Nam Nam phải nhớ kỹ, tất cả liên lạc giữa hai người đều chỉ có thể là giao tình giữa Lộ Nam Tâm cùng Chu Tần, không thể liên quan đến nhà họ Lộ cùng nhà họ Chu, biết không?”
Anh khó có khi nghiêm túc như vậy với cô, Lộ Nam Tâm theo bản năng gật đầu: "Biết."
————
Hai người bắt xe trở về trường học để Lộ Nam Tâm thu dọn đồ đạc. Thật ra thì cô cũng không có đồ đạc gì nhiều cần thu dọn, cầm lấy sách cùng vài bộ quần áo, xách theo cái túi nhỏ liền đi theo Cố Trầm Quang.
Cố Trầm Quang cầm túi hành lý của cô, nghe tiếng bước chân “cạch cạch” phía sau mình, trong lòng mềm nhũn.
Tâm trạng tốt nghiêng đầu nhạo báng cô: “Bây giờ có thể đuổi theo kịp rồi?”
Lúc mới quen cô, anh dắt tay cô. Cho dù có cố ý thả chậm bước chân cô cũng theo không kịp, nhiều lần đều là anh ôm cô trở về.
Mặt Lộ Nam Tâm đỏ lên, cải lại: “Nam Nam trưởng thành!"
Cố Trầm Quang nhướng lông mày, mỉm cười: “A? Vậy như thế nào lại lùn như vậy?”
Đúng rồi, vóc dáng Lộ Nam Tâm nhỏ, trong lớp học vĩnh viễn là người lùn nhất. Địa vị chí tôn kia chưa bao giờ dao động.
Bị đâm trúng vào xương sườn mềm, Lộ Nam Tâm không vui, bĩu cái miệng nhỏ cậy mạnh: “Đó là giữ lại sau này cao!"
Cố Trầm Quang buồn cười, cố ý kéo dài giọng “Ồ” một tiếng. Rõ ràng không tin.
Lộ Nam Tâm liếc mắt, ôm cặp sách, mặt chôn trong khăn quàng đỏ, không thèm để ý đến anh.
Hai người ngồi vào trong taxi, Cố Trầm Quang nói địa chỉ cho tài xế. Ngồi trở lại, nhìn bàn tay bị đông lạnh đến đỏ lên, liền cầm lấy tay cô, cau mày: “Như thế nào lạnh như vậy?”
Lộ Nam Tâm sợ lạnh. Cho đến bây giờ vừa đến mùa đông tay chân liền lạnh như băng. Hơn nữa mùa đông phía Nam lạnh đến thấu xương, lại không thể so với phía Bắc ấm áp. Cho nên Lộ Nam Tâm ở tại nơi này lâu như vậy, tay chân cũng chưa từng ấm áp.
Giờ phút này bị bàn tay ấm áp khô ráo của Cố Trầm Quang bọc lại, ngược lại khó có được nóng hầm hập.
Cố Trầm Quang dứt khoát nắm tay Lộ Nam Tâm không buông, nhân tiện hỏi cô: “Cách lễ mừng năm mới còn có mấy ngày, Nam Nam muốn đi đâu? Chú Tiểu Cố dẫn Nam Nam ra ngoài chơi.”
Lộ Nam Tâm cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có nơi nào muốn đi.”
Đây là lời nói thật, cô vốn dĩ cũng không thích đi ra ngoài, nhiều người qua lại.
Cố Trầm Quang nghĩ ngợi chốc lát, lại không đồng ý, kiên trì ý nghĩ của mình: “Không được. Con gái phải đi ra ngoài nhiều một chút, đối với Nam Nam có lợi. Nam Nam không cần phai vây bản thân ở một góc nhỏ.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt.
Ánh mắt Cố Trầm Quang trong sạch tĩnh táo, chậm rãi mở miệng gọi Lộ Nam Tâm, nhả ra mấy chữ: "Nam Nam, nhìn ngoài cửa sổ."
Lộ Nam Tâm theo bản năng nhìn sang.
Đường phố đông đúc, người người lui tới. Tiếng động ồn ào, náo nhiệt. Nhưng mà không có chút liên quan gì với cô, xa không thể chạm.
Giọng Cố Trầm Quang lúc này vang lên bên tai Lộ Nam Tâm, trong suốt như nước suối. Anh nói: “Nam Nam, muốn dung nhập vào những thứ này, biện pháp tốt nhất không phải là thay đổi mình. Mà là ra ngoài nhìn nhiều một chút, hiểu rõ hơn đối với thế giới này. Như vậy, Nam Nam mới có thể từ trong cách tồn tại trong cuộc sống của mỗi người mà tìm được lý do hợp lý. Mới có thể chân chính bình tĩnh nhã nhặn mà bao dung, mà dung nhập vào.”
"Nam Nam vẫn là Nam Nam, nhưng mà Nam Nam có thể tìm thấy những thứ không có liên quan gì với thế giới của Nam Nam, tất cả đều dịu dàng cùng ý tốt.”
Số mạng có cái riêng của nó, phương hướng khó tìm. Nếu cứng rắn sẽ khó chống lại. Nhưng không nên cúi đầu. Bảo bối, hoặc là ngân vang, hoặc là đau khổ, phải có tính cách riêng của mình.
Đây là điều Cố Trầm Quang vẫn luôn muốn dạy Lộ Nam Tâm.
Quỹ đạo cuộc đời của cô quá mức đặc biệt, so với đại đa số người thì khó khăn hơn một chút. Cố Trầm Quang không nghi ngờ cô vẫn sẽ duy trì nội tâm lương thiện mềm mại của mình. Nhưng mà, anh sợ. Đoạn đường này quá mức khổ cực, đến cuối cùng, cả người cô đều là vết thương chồng chất.
Cố Trầm Quang một mực suy tư. Rốt cuộc như thế nào mới có thể giảm bớt tổn thương của cô đến mức thấp nhất. Anh hao hết tâm lực, không biết kết quả ra sao.
Chỉ có thể một đường tự mình dẫn dắt, dạy từng câu chữ.
Lộ Nam Tâm lại thật sự chưa bao giờ để cho anh thất vọng.
Anh thích nhất là ánh mắt của cô. Bên trong cặp mắt kia, trừ có vẻ đơn thuần, hiền hòa của bạn cùng lứa, còn có sự dịu dàng kiên cố không thể xóa nhòa.
Chí tình chí nghĩa, chân thật tốt đẹp.
Cực kỳ khó được.
Lộ Nam Tâm không phải là rất hiểu hàm nghĩa đoạn văn này của anh, lại theo lệ thường ghi tạc trong lòng, trở về từ từ suy nghĩ.
Lòng bàn tay anh vẫn nắm chặt bàn tay cô, là ấm áp duy nhất trong mùa đông năm 2003 này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook