Vương Triều Loan nghe vậy thì mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng chạy tới ôm lấy chân của Minh Đức đế, khóc lóc van nài: "Bệ hạ, Nguyên Húc vẫn còn nhỏ, sao có thể chịu được hai mươi gậy này.

Tất cả là tại nô tỳ không biết dạy con, mới để nó phạm phải lỗi lầm lớn, để nô tỳ thay nó gánh chịu đi bệ hạ!"
"Phụ hoàng! Nhi thần sai rồi! Nhi thần thật sự biết sai rồi!" Lúc này Lý Nguyên Húc mới thật sự sợ hãi, hắn nhào vào lòng Vương Triều Loan, nước mắt giàn giụa.

Hai mẹ con ôm chặt nhau, thi nhau khóc lóc.

Minh Đức đế thở hồng hộc, nhìn đứa con cưng của mình gào khóc xin tha, trên ngực nó còn có vết chân của lão.

Ban nãy, trong lúc nóng giận, lão đã đạp rất mạnh, không biết nó có bị thương hay không.

Trong lòng lão vừa giận vừa thương, lại thấy đầu tóc quý phi rối bù, nước mắt như mưa, lão lại cảm thấy không đành lòng.

Lý Nguyên Lãng biết hôm nay gã khó thoát trách phạt, thay vì chờ người khác làm khó dễ, chi bằng trước tiên nhận tội, may ra còn tìm được đường sống trong chỗ chết.

Gã khẽ cắn răng, xông lên quỳ rạp xuống đất: "Phụ hoàng, Nguyên Lãng xin thề với trời đất rằng hài nhi chưa từng sai bảo gì Tam đệ, cũng không biết mãnh hổ từ đâu chạy ra, nhưng hôm nay, tất cả những chuyện này đều là lỗi của hài nhi!"
Minh Đức đế cười khẩy: "Ngươi nói ngươi không biết tất cả những chuyện này, vậy thì sao lại bảo là lỗi do ngươi!"
Lý Nguyên Lãng nghẹn ngào: "Nguyên Lãng thân là huynh trưởng, lẽ ra phải thường xuyên nhắc nhở các em, tứ đệ vẫn còn nhỏ, đương tuổi ham chơi, không phân biệt được đúng sai phải trái.

Nhi thần làm anh lại không biết khuyên can em, mới dẫn đến sự tình ngày hôm nay.

Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng để thần thay tứ đệ nhận hai mươi roi này!"
Minh Đức đế híp mắt: "Ngươi nói thật lòng?"
"Nhi thần rất thật lòng." Lý Nguyên Lãng quỳ rạp, ra vẻ cam tâm tình nguyện: "Khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần thay tứ đệ chịu phạt!"
Minh Đức đế gật đầu, trầm giọng nói:
"Được! Ngươi đã có giác ngộ này, trẫm cho phép! Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, hai mươi gậy ngày hôm nay không chỉ là ngươi gánh thay tứ đệ.

Sự việc thả hổ này, trẫm sẽ cho người điều tra, trước khi có kết quả sẽ tạm thời tha cho ngươi, nhưng những kẻ bên cạnh ngươi thì không trốn được.

Hôm nay ngươi chịu hai mươi gậy này, mai sau ghi nhớ cho kỹ!"
Trán Lý Nguyên Lãng áp sát trên nền đất, hàm răng gã nghiến chặt: "Nhi thần ghi nhớ."
Minh Đức đế khẽ gật đầu, sau đó tức giận nhìn Lý Nguyên Húc: "Cũng không thể tha cho đứa bất hiếu nhà ngươi được, kể từ hôm nay, trẫm phạt ngươi cấm túc tại Thiên viện trong một tháng, nếu không được trẫm cho phép thì không cho ra khỏi phòng dù chỉ một bước!"
"Nô tì tuân chỉ."
"Nhi thần tuân chỉ."
Vương Triều Loan khóc rưng rức, buông Lý Nguyên Húc ra, hai mẹ con cùng quỳ tạ ân.


"Bệ hạ..." Chử quý nhân tiến lên một bước, lại bị Minh Đức đế giơ tay ngăn lại, lão quát lên:
"Ngươi còn muốn gây chuyện thêm hay sao!"
Sắc mặt Chử quý nhân căng thẳng, đành lui về phía sau Tư Mã hoàng hậu, cô ta oán hận mà trừng mắt nhìn hai mẹ con Vương Quý phi đang quỳ trên đất.

Tư Mã hoàng hậu không tỏ thái độ gì, chỉ âm thầm hít sâu một hơi.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Minh Đức đế mới rảo bước đến trước mặt Lý Nguyên Mẫn, sắc mặt phiền ác: "Thứ ngu dốt đần độn như ngươi, cho dù hôm nay ngươi có bị người sai khiến hay không, thì mọi sự đều do ngươi châm ngòi.

Nếu không nghiêm khắc, chỉ sợ thứ khốn nạn như ngươi không nhớ dai được.

Kéo thằng oắt này xuống đánh ba mươi gậy.

Cung nhân Tây Điện không làm tròn trách nhiệm, phạt ba tháng bổng lộc, đánh mười gậy!"
Vừa dứt lời, quần thần ở đây đều sửng sốt.

Ai cũng biết Minh Đức đế chán ghét Tam hoàng tử, nhưng đầu sỏ của sự vụ hôm nay lại chỉ bị cấm túc một tháng, còn Tam hoàng tử vốn cẩn thận nhút nhát, sao có thể gây ra chuyện này, y hẳn là bị người khác lợi dụng, nhưng lại chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Trong lòng mọi người thổn thức không thôi.

Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn đứng một bên khẽ mím môi, càng nghĩ càng sợ, tứ đệ xưa nay tự cao tự đại, ưa khoe khoang khoác lác.

Gã đã sớm biết việc Thú phòng của Chung Túy Cung có nuôi dưỡng dã thú, vốn định lợi dùng điều đó mà uy hiếp phe cánh của Tứ hoàng tử, nhưng lại bị Tả tướng ngăn lại.

Nhìn tình cảnh như bây giờ, gã mới thấy khâm phục tầm mắt nhìn xa trông rộng của ông cậu.

Hai người nhìn nhau, trong mắt gã lộ ra cảm kích.

"Nhi thần tuân chỉ..." Lý Nguyên Mẫn dường như sợ hãi, hai vai y co lại, mang theo vẻ mặt lấy lòng, nói, "Nhi thần còn có việc thỉnh cầu."
"Nói!" Minh Đức đế ra vẻ không kiên nhẫn.

Lý Nguyên Mẫn nuốt nước miếng: "Tại vì nhi thần ngu muội nên mới xảy ra tai họa ngày hôm nay, nhi thần nguyện noi theo Nhị ca, vì phụ hoàng và tứ đệ mà chịu phạt.

Ngoài ba mươi gậy này, nhi thần kính xin phụ hoàng ban ân, để nô lệ Dịch U Đình này trở thành thư đồng thị lang của thần."
Lời này vừa nói ra, các đại thần bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Dựa theo thông lệ của Thu Tuyển, mỗi hoàng tử đều phải chọn một người làm thái học thị lang, mấy hoàng tử khác còn dễ bàn, nhưng riêng vị Tam hoàng tử xui xẻo bị Minh Đức đế ghét bỏ này...!khá là khó nói.


Đám hầu tước quý tộc chẳng ai muốn con em gia tộc mình liên quan đến y, cho nên tránh xa chừng nào hay chừng ấy.

Trước dịp Thu Tuyển, Minh Đức đế còn đang buồn rầu không biết lựa chọn con cái nhà ai mới phù hợp, nay nghe Lý Nguyên Mẫn nói thế, trong lòng lão bắt đầu dao động.

Đây cũng là...!một ý kiến hay, một là đỡ cho lão phải nghĩ sắp xếp ai làm thị lang của Tây Điện, hai là, trên danh nghĩa thì thằng oắt này cũng là một hoàng tử, để con cái của một tội nhân, thân mang nô tịch, trở thành thái học thị lang, đây cũng xem như ban ân rồi, có thể động viên xoa dịu nỗi bất bình của đám võ tướng.

Lão vuốt râu ra chiều suy tư một lúc, rồi hắng giọng, giả vờ giả vịt mà dò hỏi: "Chúng ái khanh thấy thế nào?"
Các vị đại thần tinh ý ở đây ai mà chẳng đoán ra ý tứ hoàng đế như thế nào, lập tức đồng thanh tán thưởng, ca ngợi bệ hạ nhân từ.

Minh Đức đế vô cùng vui vẻ, lập tức sai thái giám tiến lên mài mực, chấp bút viết thánh chỉ.

Bên dưới đài, sắc tối trong ánh mắt Tư Mã Dục dao động.

Hôm nay hai cha con hắn vốn dĩ có dự định khác, lại bất ngờ bị mãnh hổ xông vào phá vỡ kế hoạch, bây giờ chỉ có thể tạm thời hoãn lại, ngày sau lại mưu tính.

Hắn đứng ngồi không yên mà liếc nhìn Hầu phụ đang đứng cách đó không xa, phụ thân hắn vẫn hào sảng vui vẻ như gió xuân, trò chuyện giao hảo với các quan chức khác.

Hắn tự thấy bản thân còn non xanh lắm, tu vi không bằng phụ thân.

Tư Mã Dục hít sâu một hơi, gạt đi những mất mát trong lòng, ánh mắt nhìn về một phương nọ, thấy người kia đã bị thị vệ dẫn đi chịu hình phạt.

Nhìn bóng lưng gầy gò kia, không hiểu sao trong lòng hắn bỗng cảm thấy bất an, vị Tam hoàng tử này dường như không giống với những gì hắn tưởng tượng.

Nhưng khác nhau chỗ nào thì lại không diễn tả được - một cảm giác mông lung khó hiểu tràn vào đầu óc vốn dĩ rất đa nghi của hắn.

Một kẻ khác cũng đang vô cùng để ý Lý Nguyên Mẫn là Nghê Liệt, nó thở dồn dập, mười ngón tay bấm sâu vào trong thịt.

Từ khoảnh khắc nhìn nhau ban nãy, nó dường như đã bị nhấn chìm trong một sự nôn nóng không tên.

Nỗi hoang mang nôn nóng này đạt đến đỉnh điểm khi nó nghe thấy hoàng đế muốn phạt người kia ba mươi gậy.

Nó muốn người ấy quay lại nhìn nó một lần, thế nhưng mãi đến khi bị thị vệ kéo đi, người đó cũng chưa từng ngoái đầu lại.

Gương mặt y bình tĩnh, thản nhiên, thái độ không giống như sắp đi chịu hình.


Tại sao.

Nghê Liệt cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại.

***
Bên ngoài Thái Học viện, tiếng đòn roi vang lên liên tiếp.

Cây gậy có đường kính to bằng cánh tay trẻ con, khi đập vào da thịt thì vang lên tiếng trầm nặng nề.

Lý Nguyên Mẫn cắn chặt răng, bấu chặt ghế dài dưới thân, mồ hôi thấm ướt vạt áo y, đau nhức như kéo dài vô cùng vô tận.

Bên cạnh y, Lý Nguyên Lãng gào khóc: "Thứ con hoang nhà mày! Tao quyết không tha cho mày!"
"Tiện chủng! Tiện chủng!"
Lý Nguyên Mẫn không để ý đến gã, đầu óc y đã bị đau đớn làm cho mơ hồ.

Đau quá, quá đau.

Ánh dương bên ngoài đã biến thành lưỡi dao, đâm thẳng vào trong mắt, đôi mắt y đã mờ mịt đến nỗi không nhìn thấy bất kỳ điều gì phía trước.

Hai mươi gậy của Lý Nguyên Lãng đã xong, đôi môi gã đã bị cắn nghiến đến bầm xước, rớm máu, đôi mắt gã ngập tràn cừu hận, trông như đôi mắt của một con quỷ đang nhìn chòng chọc vào Lý Nguyên Mẫn:
"Tao nhất định sẽ giết mày!"
"Giết mày!"
Giọng nói dữ tợn khàn khàn của gã vang lên, giống như một lời nguyền rủa.

Tiếng gậy gộc cuối cùng cũng dừng lại, Lý Nguyên Mẫn đã chấp hành xong ba mươi roi.

Cung nhân thu gậy rồi đi vào viện bẩm báo.

Lý Nguyên Mẫn nằm nhoài trên băng ghế, thở những tiếng khò khè đầy nặng nhọc:
"Yên tâm...!Ngươi không giết được ta..." Kèm theo đó là một tiếng ho mạnh, Lý Nguyên Mẫn nôn ra một búng máu, nhưng y dường như không để ý mà chỉ cười đầy mỉa mai,
"Vương Triều Loan sẽ không còn tin tưởng ngươi nữa...!Hai mươi gậy này...!vô ích rồi."
Sự việc hổ xổng chuồng ngày hôm nay, trừ hai người họ, không còn ai có thể khám phá ra chân tướng nữa.

Thông qua chuyện này, Lý Nguyên Mẫn đã tạo ra một vết nứt sâu sắc giữa gã và Vương Triều Loan.

Lý Nguyên Lãng trừng mắt thật lớn, gào to một tiếng định nhào tới, nhưng đau đớn trên lưng làm gã té lăn quay xuống đất.

"Lý Nguyên Mẫn!" Gã dùng hết sức bình sinh gào thét, đột nhiên, mặt gã đanh lại, cả người không gượng dậy nổi, hai mắt trắng dã mà ngất đi.

Lý Nguyên Mẫn lại ho khan, quang ảnh trước mắt y lung lay, y thấy Lý Nguyên Lãng bất tỉnh nằm xoài trên mặt đất thì cười khẩy một tiếng, không biết là cười gã hay là tự cười chính mình.


Mệt mỏi quá, Lý Nguyên Mẫn nghĩ, vừa mệt vừa đau.

Mi mắt y càng lúc càng nặng, cả thế giới trong mắt bỗng bị kéo thành một sợi dây dài.

Trong nháy mắt, y cũng ngã vào trong bóng tối.

***
Lý Nguyên Mẫn hôn mê ba ngày.

Đến khi tỉnh lại, điều đầu tiên y thấy là đôi mắt như thú hoang của Nghê Liệt.

Con ngươi đen huyền, sắc thái lạnh lẽo, giống như hai viên ngọc trai đen giữa đêm đông.

Lý Nguyên Mẫn mơ màng duỗi tay sờ nó một cái.

Khi ngón tay vừa chạm đến da dẻ, y mới ý thức được đây không phải là giấc mộng.

Khóe miệng y cong lên, đôi môi nhợt nhạt hé ra một nụ cười.

Y nghĩ, cuối cùng y đã cứu được đứa bé này.

"A Liệt..." Lý Nguyên Mẫn cười, cười đến nỗi nước mắt tuôn rơi, "A Liệt."
Vốn dĩ Nghê Liệt có một bụng câu hỏi muốn chất vấn y —— vì sao lại lừa nó, vì sao lại cứu nó, vì sao, tại sao.

Nhưng trong tiếng gọi A Liệt tha thiết này, những nỗi hờn dỗi, buồn tủi trong nội tâm nó bỗng nhiên tan biến.

Nó im lặng, mím môi, mặc cho đầu ngón tay của người kia nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày, hai má của nó, dường như đang phác họa một bóng hình.

Sau giờ Ngọ, Thánh chỉ ban xuống, sắc phong Tam hoàng tử Lý Nguyên Mẫn là Quảng An vương, ban cho đất phong ở vùng Lĩnh Nam, sau khi Tam hoàng tử khỏi bệnh thì lập tức xuất phát.

Lĩnh Nam là một vùng đất cằn cỗi cách xa kinh thành, người dân ở đây mạnh mẽ phóng khoáng, lãnh địa này xưa nay có tiếng là bất trắc, kham khổ.

Từ khoảnh khắc tiếp chỉ, trái tim Lý Nguyên Mẫn đã không kiềm được mà đập loạn liên hồi.

—— Kiếp này, rốt cuộc y đã có cơ hội rời xa hoàng thành.

Y có thể đoán được tại sao thánh chỉ lại ban xuống vội vàng như thế.

Thân phận Nghê Liệt rất đặc thù, lại lúng túng, không thể ở lâu trong cung, nên Minh Đức đế phải tìm cách sắp xếp một nơi cho hai người họ.

Đây là kết quả tốt nhất mà y có thể đạt được..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương