Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, những ai còn ở trên đài đều ngoái đầu lại nhìn vị Tam hoàng tử gầy yếu kia.

"Súc sinh!"
Minh Đức đế vốn đã căm ghét đứa con bất nam bất nữ này.

Năm xưa, nếu không nhờ Không Viễn đại sư của Khai Nguyên tự lựa lời khuyên bảo, lão đã không để nó sống tới hôm nay.

Lão nổi cơn tam bành, phất tay áo giận dữ: "Người đâu, mang đứa nghiệp chướng này xuống đánh một trăm gậy!"
Hình phạt này quá tàn khốc, ngay cả một người đàn ông khỏe mạnh cũng chưa chắc đã chịu được một trăm gậy, chứ đừng nói đến vị Tam hoàng tử gầy nhỏ đến nỗi một tấm áo choàng cũng có thể trùm kín người y.

Tư Mã Dục nhíu mày thật sâu.

Lúc này Hạ Vân Dật đang ngồi sau màn bắt mạch cho Anh mỹ nhân, hắn nghe thấy câu này thì lập tức lòng như lửa đốt, lại nghe giọng nói của Hoàng hậu nương nương vang lên:
"Bệ hạ bớt giận, việc này nhất định phải điều tra thật rõ và nghiêm trị, nhưng có một điều thần thiếp còn băn khoăn, cung nhân của Chung Túy Cung do một tay Vương Quý phi quản lý, sao lại nghe lời Tam hoàng tử?"
"Oan cho nô tỳ!" Vương Triều Loan lập tức kêu oan: "Dạo gần đây, nô tỳ thấy Tam hoàng tử sống một mình ở Tây Điện, thương nó côi cút nên mới giúp đỡ một ít.

Nhờ có việc này nên Tam hoàng tử có thể tự do ra vào Chung Túy Cung, chắn chắn là cung nhân thấy vậy nên mới nghe nó sai bảo, không ngờ lại trúng kế!"
Đôi mắt ả trợn tròn, chỉ vào Tư Mã hoàng hậu khóc lóc nói rằng: "Hoàng hậu nương nương, Tam điện hạ là hoàng tử trên danh nghĩa của ngài! Nô tì đã làm gì nên tội, mà ngài rắp tâm như thế!"
"Ngươi —— "
Tư Mã hoàng hậu tái mặt, không ngờ rằng đối phương có thể cãi chày cãi cối như vậy, trong phút chốc dẫn lửa đốt tới người bà ta.

Minh Đức đế bị tiếng khóc lóc cãi cọ làm cho hoa mắt nhức đầu, lão xoa trán, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bèn thong thả đứng lên, đi về phía trước, ra lệnh cho kẻ hầu:
"Lôi thằng nhãi đó lên đây tra hỏi!"
Lý Nguyên Mẫn hít sâu một hơi, bước ra từ sau lưng thị vệ.

Tư Mã Dục suy tư, ra hiệu muốn thay y bào chữa mấy câu, nhưng người kia dường như không hiểu ám chỉ của hắn, chỉ khẽ mím môi đi về phía ngự tiền.

Y hất lên vạt áo, quỳ xuống.

Minh Đức đế quan sát thân người nhỏ gầy mong manh của y, trong lòng lại càng thêm ghét bỏ, lão trầm mặt nói: "Mấy ngày nay ngươi làm gì, mau khai ra, nếu có nửa câu nói dối, trẫm nhất định không tha cho ngươi!"
Đối với vị phụ thân này, trong kiếp trước, ngoại trừ sợ hãi, trong nội tâm Lý Nguyên Mẫn vẫn còn đôi chút khấp khởi mong chờ, y nghĩ, nếu không nhờ ân đấng sinh thành thì sao y có thể giáng sinh.


Thế nhưng, cả đời ấy của y cũng vẫn không cha không mẹ như vậy, những thứ như tình thương của cha mẹ, cái gì gọi là liếm nghé tình thâm, y hoàn toàn không hiểu.

Đã nhiều năm trôi qua, gã đàn ông mà y gọi là "Phụ hoàng" ấy vẫn đối xử với y như một con chó.

Y đã không còn mơ tưởng gì, nhưng trong lòng vẫn sinh ra một cảm giác thẫn thờ.

Y trôi nổi giữa thế gian này, giống như cánh bèo trôi, đất trời rộng lớn, nhưng không biết nơi đâu mới là nhà.

Minh Đức đế thấy y ngơ ngẩn, phẫn nộ quát lên: "Còn không mau nói!"
Lý Nguyên Mẫn run rẩy, sợ hãi nhìn Minh Đức đế.

Ánh sáng trong mắt y dập tắt, y quỳ xuống, như thể bị sợ hãi quá chừng, ngập ngừng thưa: "Là vì nhị ca...!Nguyên Mẫn chỉ truyền lời của nhị ca cho nội thị kia, bảo nó đến giờ Thìn thì dẫn con hổ ấy lại đây..."
"Mày nói bậy!"
Lý Nguyên Lãng khập khễnh vọt tới.

Mắt cá chân gã không may bị trẹo trong lúc hoảng loạn nhảy xuống Vân đài ban nãy.

Nhưng dù dưới chân đau nhói, cũng không đáng sợ bằng tình cảnh trước mắt.

Gã chỉ vào mặt Lý Nguyên Mẫn chửi ầm lên:
"Được lắm, Lý Nguyên Mẫn, mày dám ngậm máu phun người!"
Lý Nguyên Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, ra vẻ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn gã.

Đôi môi y run rẩy, đáy mắt chứa đầy khủng hoảng, cuối cùng mới lắp bắp mở miệng,
"Bẩm phụ hoàng, tất cả những chuyện này là do một mình Nguyên Mẫn làm, không liên quan đến nhị ca."
Mọi người ở đây đều biết tình cảnh của y trong hậu cung, nếu y một mực chối cãi thì người khác còn hơi băn khoăn, nhưng khi y nhận tội nhanh như vậy, người ta lại bắt đầu nghi ngờ Lý Nguyên Lãng.

Lý Nguyên Lãng bỗng lạnh cả người, gã hốt hoảng nhìn lên.

Quả nhiên, đôi mắt hạnh của Vương Triều Loan đang nhìn gã chòng chọc, trong mắt ả là vạn ngàn giá rét.


Một thị vệ tiến lên, trình lên một chiếc khóa đồng,
"Khởi bẩm bệ hạ, đây là ổ khóa lồng sắt giam giữ mãnh thú, ty chức đã kiểm tra, tuy nhìn qua thì ổ khóa vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lõi đã bị người ta phá hỏng, chỉ cần đụng nhẹ là sẽ rớt xuống, cho nên hung thú mới dễ dàng thoát ra như vậy."
Minh Đức đế đen mặt, "Được, được lắm, vậy mà có kẻ dám mưu hại trẫm!"
Thân vệ do dự: "Ty chức cũng đã sai người đến Thú phòng của Chung Túy Cung..."
Minh Đức đế liếc mắt nhìn Vương Quý phi lúc này đã đầu bù tóc rối, nhìn gương mặt tràn đầy hoảng loạn của ả, lão cũng đoán ra rằng sự việc không hề đơn giản, bèn phẫn nộ quát:
"Nói! Ở đó còn bao nhiêu con hung thú!"
"Có sư tử và hổ, tổng cộng ba con, hai con gấu lớn, năm con báo hoa..."
Trong hậu cung lại chứa chấp nhiều thú dữ như vậy! Theo lời thân vệ trình ra, không chỉ các quan lại, phi tần mà ngay cả Minh Đức đế cũng hãi hùng khiếp vía, lão đổ mồ hôi lạnh khắp người.

"Ngoài những động vật này ra..." Thân vệ lén nhìn sắc mặt Minh Đức đế, lại nói: "Trong đó còn nhốt một người."
Minh Đức đế suýt nữa hoài nghi mình bị ù tai: "Người?"
"Là một nô lệ ở Dịch U Đình."
Trong chốn ăn ở của hậu phi lại dám che giấu một nô lệ, các quan lại hai mặt nhìn nhau, không ai dám nói một câu nào.

Minh Đức đế giận đến nỗi hai mắt nổ đom đóm, lão nghiêng ngả lùi về sau, trợn mắt nhìn Vương Quý phi một lúc lâu, rồi mới nói:
"Dẫn người tới đây."
Vương Triều Loan nào biết trong Thú phòng của mình còn nuôi một thằng nô lệ, ả quay đầu, vừa kinh ngạc vừa ngờ vực mà nhìn Lý Nguyên Húc còn đứng dưới đài.

Thấy thằng bé này cũng đần người ra, trong lòng ả tuyệt vọng, ngồi sụp xuống đất, chỉ có thể giận bản thân mình trước nay quá nuông chiều nó.

Ngự lâm quân nhanh chóng khiêng lồng giam Nghê Liệt đặt trước ngự tiền, còn dẫn theo một tay nội lệnh ở Dịch U Đình.

Ánh mắt Nghê Liệt u tối, tay nó tóm chặt lấy khung sắt, cảnh giác quan sát xung quanh.

Vừa rồi bỗng nhiên có một đám quan binh vây quanh Thú phòng rồi kéo cả người cả lồng đến nơi này.

Tuy nó không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng đoán chừng không phải chuyện tốt.

Nghê Liệt rất quen thuộc Vân đài này.


Nó đã từng cùng vô số thú hoang tranh đấu giết chóc lẫn nhau ở ngay đây.

Vốn tưởng rằng sắp tới sẽ lại có một trận huyết chiến, nhưng thấy tình hình trước mắt, hẳn nhiên không phải như vậy.

Ánh mắt nó lại lướt qua một bóng lưng đang quỳ trên mặt đất, nó nhíu mày, cảm thấy rất quen thuộc.

Minh Đức đế quan sát Nghê Liệt nửa ngày, lão biết rõ nô lệ trong Dịch U Đình đều là gia quyến của khâm phạm triều đình, nhưng nhìn Nghê Liệt tóc tai rối bù, mặt mũi đen đúa, trong phút chốc không nhận ra nó là con cái nhà ai.

"Người trong lồng là ai?"
Lúc trước, khi Tứ hoàng tử đòi lấy tiện nô này, quan nội lệnh đã biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nhưng gã lại chẳng thể tưởng tượng được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Mồ hôi của gã tuôn ra như tắm, gã run giọng thưa: "Đây là Nghê Liệt, con trai của phản tướng Nghê Diễm."
Trên sân lập tức ồn ào.

Phản tướng Nghê Diễm, xuất thân hàn vi, nhờ vào chiến công hiển hách mà trở thành chủ soái Đại doanh Giang Bắc.

Năm Sơ Võ thứ mười, sau ba năm chiến đấu gian khổ, đại quân Giang Bắc cuối cùng đã thu phục được Mạc Bắc, biên giới Bắc An từ đó kéo dài đến Tây Vực, đây đã trở thành chiến công hiển hách muôn đời.

Nhưng năm năm trước, người này tư thông với địch bán nước.

Chỉ trong mấy ngày, Bắc An đánh mất mười sáu châu Nam Đài.

Tin tức gửi về, Minh Đức đế giận dữ vô cùng, ra lệnh hành quyết tại chỗ.

Gia quyến của Nghê Diễm, nếu là nam từ mười sáu tuổi trở lên cũng bị chém đầu, dưới mười sáu tuổi thì giam vào Dịch U Đình làm quan nô, nếu là nữ thì sung vào Giáo Phường Tư làm hầu kỹ.

Nội lệnh của Dịch U Đình biết chuyện đã rồi, chỉ đành thành thật khai báo mười mươi, kể hết mọi sự —— từ việc Tứ hoàng tử đòi mang Nghê Liệt khỏi Dịch U Đình như thế nào, rồi nuôi nó như một con thú, bắt nó đánh nhau cùng mãnh thú ra sao.

Ở đây có không ít võ tướng từng là chiến hữu của Nghê Diễm, rất nhiều người vẫn còn canh cánh lòng nghi ngờ về vụ án năm đó, giờ khắc này, họ nhìn thấy con trai độc nhất của Nghê Diễm chỉ mới chừng ấy tuổi đã bị dằn vặt đến không ra hình người, trong lòng sục sôi căm phẫn.

Một vị lão tướng nén giận tiến lên, đứng cách hàng rào mà nhìn Nghê Liệt, sau đó vươn tay cởi bỏ quần áo dơ bẩn rách nát trên người nó, một thân thể bị thương tàn tạ lộ ra trước mắt mọi người.

Trên người nó có đủ loại vết thương cả mới lẫn cũ do thú hoang cắn xé.

Có những thương tổn vẫn còn nhiễm trùng, cũng có những vết thương đã kết vảy, thương tổn ngang dọc khắp người nó, không một chỗ nào là lành lặn.


Ánh mắt Nghê Liệt đỏ như máu, đang định vươn tay tấn công yết hầu của ông già kia, nhưng khóe mắt nó kịp bắt được một bóng dáng, người đang quỳ kia nhìn về phía nó, nhân lúc không ai để ý mà khe khẽ lắc đầu.

Nghê Liệt giật mình, buông thõng tay xuống.

Đương lúc nó muốn nhìn kỹ lại thì người kia đã quay đầu đi, làm như hoàn toàn không quen biết.

Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng, nó bỗng nhớ lại trong lần gặp cuối cùng, người kia đã nói: Sau này có gặp chuyện gì đi nữa, cũng phải làm bộ như không quen biết lẫn nhau, phải nhớ cho kỹ.

Là nàng? Hay là y?
Tại sao người ấy lại mặc quần áo của hoàng tử, tại sao lại quỳ trên mặt đất? Nghê Liệt siết chặt nắm tay.

Người vừa mới cởi bỏ quần áo Nghê Liệt là lão tướng Lý Mậu của quân doanh Bắc Cương.

Năm xưa ông rất kính phục Nghê Diễm, đã từng vì Nghê Diễm cầu xin mà bị giáng chức quan tướng hàng nhị phẩm xuống hàng tứ phẩm.

Thấy con trai của cố nhân bị hành hạ như vậy, ông không nén nổi tức giận, hai mắt rưng rưng, lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, tuy năm đó Nghê Diễm phạm vào tội nghiệt không thể tha thứ, song đã chịu thiên uy nghiêm trị, người chết đền tội, họ tộc không còn.

Mong bệ hạ niệm tình hắn vẫn có công lớn, nghĩ đến lãnh thổ Mạc Bắc mà đừng quá khắt khe với đứa trẻ này."
Sắc mặt Minh Đức đế lúc đỏ lúc trắng, lão đâu có biết được trong chuyện này lại sinh ra cái cớ sự như thế.

Lão biết việc này không thể qua loa cho xong, nhất thời hối hận lúc nãy không nghe lời Vương Quý phi mà lại làm to chuyện, để rồi bây giờ rơi vào thế cuộc như vậy.

Mọi sự bỗng nhiên rối như tơ vò.

Tuy Nghê Liệt tư thông với địch, tội đáng chết vô cùng, nhưng công lao chinh phục Mạc Bắc cũng không thể không công nhận.

Nền chính trị Bắc An vốn lấy Nhân làm gốc, công tội cân bằng.

Cho đến nay, vụ án động trời năm đó vẫn là một cây gai trong lòng các võ tướng, hiện nay con trai của Nghê Diễm lại bị con cháu hoàng thất hành hạ, nếu như không xoa dịu bọn họ, để chẳng may bị kẻ có tâm lợi dụng việc này đi bêu rếu khắp nơi, sẽ dễ dàng khiến nhân sĩ trong thiên hạ bất mãn.

Nghĩ như vậy, Minh Đức đế lạnh lùng nói: "Mang Tứ hoàng tử vào đây!"
Tuy ỷ vào Minh Đức đế sủng ái mà làm càn nhiều năm, nhưng lần này Lý Nguyên Húc cũng biết mình gây ra họa lớn rồi.

Hắn lảo đảo quỳ mọp dưới chân Minh Đức đế, khóc lóc rằng: "Hài nhi nhất thời ham chơi mà thôi, là do hài nhi nhất thời ham chơi, phụ hoàng, hài nhi không dám nữa!"
Minh Đức đế chỉ tiếc mài sắt không nên kim, hất chân đá văng hắn: "Đúng là hồ đồ! Tại ngươi cho nên mới có tai họa ngày hôm nay, nếu hôm nay không phạt cho nhớ thì sau này có khi ngươi cả gan lật cả trời! Người đâu! Kéo thằng nhỏ này xuống, phạt đánh hai mươi gậy!".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương