Những ngày sau, tôi và anh có phần thân thiết hơn. Và, tôi đã lúc ghen tị với anh rồi đấy. Tại sao anh lại giỏi đến vậy cơ chứ? Tôi học Y, anh học Công nghệ thông tin vậy mà sao anh lại có thể giảng cho tôi một cách ngon ơ những bài mà tôi phải mất cả tiếng mới hoàn thành được chứ? Nhưng mà, cảm giác dựa dẫm vào anh… cũng không tệ.

Chuyện càng lúc càng quái, dạo gần đây, tôi bắt đầu có suy nghĩ:” Hình như mình thích anh ấy rồi!”. Tôi bình thường vô tâm vô tính là thế, nhưng mà đối với anh, tôi lại suy nghĩ phức tạp hóa lên. Tôi sợ, nhỡ như tôi tỏ tình với anh rồi, anh mà không thích tôi, với tính cách dịu dàng hiền hòa của anh, anh sẽ thương hại tôi mà mập mờ. Quan hệ của chúng tôi mới tốt hơn một tí, thế mà như thế chẳng lẽ lại rơi vào bế tắc sao? Thế là, tôi bắt đầu dùng phương pháp gián tiếp tiếp cận tình cảm của anh.

Ví dụ như, khi ở bên cạnh anh, tôi sẽ nhét tai nghe vào tai mà gào lên: ” Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh…” Thế nhưng, IQ của anh cao bao nhiêu thì EQ thấp bấy nhiêu. Anh không hiểu, anh không hiểu một chút nào. > < Những lúc như thế, anh sẽ nhẹ nhàng vỗ đầu tôi, cươi cười:

-          Trà sữa bạc hà, em cảm nắng anh nào mà đợt này cứ suốt ngày “mình yêu nhau đi” thế? Muốn gả đi thế rồi à?

Anh là đồ ngốc, ngốc nhất trần đời. Em muốn gả cho anh đấy, anh rước em về đi > <!!! Tôi đã muốn hét lên như thế nhưng mà may mắn tôi đã kìm lại được. Người ta thường nói tôi là một đứa mâu thuẫn. Tôi vừa muốn anh biết, vừa không muốn anh biết. Thật quái. Nhưng mà, vẫn là anh ngốc nhất trần đời!

……………

Loáng cái đã đến 14 tháng 2, trời vẫn rét căm căm. Tôi vốn muốn nhân ngày này tỏ tình quách đi cho rồi, cứ duy trì kiểu này thì tôi mệt chết mất. Anh đúng là đại ngốc mà. Trong cái thời gian qua, tôi cũng biết được sức hút của anh lớn thế nào. Cặp của anh đi học về là đầy thư tình. Đến tận bây giờ tôi mới biết, hóa ra bây giờ người ta vẫn viết thư tình. Là tôi đi chậm thời đại hay là tôi đi quá nhanh đây? Trở lại cái vấn đề hút gái của anh, tôi nhận ra, cái hôm tôi gặp anh lần đầu tiên là hôm anh mới khai trương quán. Chưa đầy một tuần sau, cái quán của anh từ vắng lèo tèo đến mức đông nghịt. Người vào uống thì ít mà vào ngắm anh thì nhiều. Đối với việc này, tôi rất khó chịu. Nhưng mà… vẫn chẳng biết nên làm gì. Muốn gặp anh lúc anh vắng khách thì chỉ có buổi trưa, sáng sớm tinh mơ hoặc buổi tối. Vậy mới nói, đẹp quá cũng không tốt.

Ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân, mạng xã hội, đường phố, trường học đều ngập màu hồng phấn của các cặp đôi yêu nhau. Tôi đi đến đâu là ở đó có màn ôm nhau, hôn hít rồi mấy câu nổi da gà. Con bạn tôi thì đã nhanh chóng gạt tôi sang một bên mà vi vu với thằng người yêu chết tiệt của nó. Nó không biết được bạn nó đang đau khổ căng thẳng vì sắp tỏ tình mà chỉ biết tình tứ thôi > <. Con lợn hám trai!

Các cụ nói, người tính không bằng trời tính, cấm có sai. Cái ngày đó, lúc mà con bạn tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc của mình thì cũng chính là cái ngày thằng người yêu nó nói chia tay. Đáng chết, tên đó đúng là quá khốn nạn mà. Lúc nó gọi điện cho tôi, tôi đang chọn socola để đến chỗ anh ấy. Nó gọi cho tôi, khóc lóc sướt mướt trong điện thoại. Tôi nghe mà xót hết cả ruột. Bình thường tôi với nó chí chóe như chó với mèo, nhưng mà khi chị em gặp chuyện thì nhất định không thể làm ngơ mà đứng nhìn.

Vừa lúc ấy, tôi thấy ngay ngoài cửa hiệu, thằng Huy, người yêu, à không, người yêu cũ của nó đang dung dăng dung dẻ, tay trong tay với một con nhỏ ngực to mông to, mặt thì chát cả tấn phấn lên. Tôi cười nhạt. Thế này thì hôn cũng chẳng biết là đang cắn môi hay ăn son phấn nữa nhỉ. Con nhỏ đó ưỡn ẹo, nũng nịu với thằng đó, nhìn mà ngứa mắt. Bực mình thay cho con bạn, đùng đùng ngắt điện thoại xông ra.

-          Ê, đứng lại!

-          Cô là… bạn của Mai à? – Huy quay lại nhìn tôi, nhếch môi cười nhạo. – Sao? Con nhỏ đó khóc lóc đến tìm cô vì tôi đá nó à?

-          Buồn cười, nó có khóc cũng không phải khóc vì thằng bại não như mày. – Tôi châm chọc, mắt liếc qua con nhỏ đi bên cạnh hắn làm cô ta giật mình, giả vờ sợ sệt nép vào sau tay hắn. Mẹ nó, chắc chắn nhỏ ta giả vờ, nhìn mặt đanh đá xã hội đen đó thì sợ sệt cái quái gì?

-          Con điên, mày nói ai bại não?

Huy tức tối vì bị sỉ nhục trước mặt con nhỏ kia. Hắn ta hầm hầm đi đến, giơ nắm đấm lên định động thủ với tôi. Nhưng mà tôi là ai? Giải nhất karate thành phố đâu phải để chơi? Tôi túm lấy tay hắn, tay còn lại vung lên tát ngay xuống mặt hắn cái bốp. Cái tát mạnh đến nỗi bên má hắn đã in hằn măn ngón tay tôi, đỏ lừ. Huy giận, rất giận. Hắn nổi nóng đánh tới. Đúng lúc tôi định giơ chân cho hắn một đạp thì tay hắn bị ngăn lại. Trước mặt tôi, một thân hình cao lớn đã chắn giữa tôi và hắn. Anh xuất hiện.

Anh túm lấy tay hắn, cười mỉm:

-          Anh bạn này… đánh con gái có phải là rất nhục nhã hay không?

Huy gầm lên:

-          Fuck, mày là thằng nào? Cút đi!

Anh im lặng, nụ cười vẫn hiện diện trên mặt anh.

Bốp!

Một cú thụi ngay vào bụng. Huy hét lên, ôm bụng khuỵu xuống. Con nhỏ bên cạnh thấy vậy thì sợ tái mặt, vội vội vàng vàng ngồi xuống đỡ lấy hắn. Tên kia còn không biết điều, chửi rủa ầm ĩ. Anh lạnh lùng nhìn hắn:

-          Câm. Tôi đã rất lịch sự. Anh không biết điều thì đó là do anh thôi. Từ xưa đến nay tôi ghét nhất ai là đàn ông con trai mà hạ tay hạ chân với con gái. Nhục nhã. Đi thôi.

Rồi, anh nắm tay tôi kéo đi. Lần đầu tôi thấy anh như vậy. Thật… ngầu quá đi!!! Tôi chắc thành fan của anh mất. Xung quanh, gió đông vẫn thổi, lá vẫn rơi, khung cảnh lãng mạn tuyệt vời. Tôi cảm thấy… xung quanh còn có mấy bong bóng màu hồng bay tung tóe. Tôi vô thức cười ngốc nghếch.

Huy gượng dậy, túm lấy áo anh, mắt trợn lên giận dữ:

-          Mày đánh tao rồi đi thế là được à?

Bốp.

Mọi người nhìn nhầm hướng rồi. Lần này là tôi đánh. Tôi túm cổ áo hắn, đánh đấm túi bụi. May là đây là chỗ vắng người, không thì lên đàm đạo với công an hết rồi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tên Huy bị đánh cho bầm dập, không dậy nổi. Tôi bực mình giơ ngón giữa:

-          Mẹ nó, bà đây đã không thèm động tay chân rồi còn không biết đường mà cút xéo đi… [email protected][email protected]#@$#^%&.......

Con nhỏ mặt phấn bên cạnh đã sợ đến không nói được từ nào.

…………

Tôi bực bội, giậm chân mạnh mà đi như muốn phá nát cái đường. Anh đi sau tôi, mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì, chỉ có thỉnh thoảng là khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Tôi quay phắt người lại, ngẩng đầu lên rướn người sát vào anh, miệng phồng lên giận dỗi:

-          Anh muốn cười thì cứ cười đi!

-          Ha ha…

-          Ash... em ghét anh… - Tôi vò loạn cái đầu, ngồi sụp xuống ven đường.

-          Được rồi. Em giận cái gì chứ? Xử cũng xử người ta thê thảm rồi, còn nuối tiếc cái gì? – Anh cười cười, xoa đầu tôi.

Ai nói tôi tiếc chứ? Chẳng hoa cái hình tượng thục nữ đã bị phá hoại tơi bời trong mắt anh rồi. Anh sẽ ghét tôi. Tình cảm nhỏ bé của tôi sẽ bị bóp nát từ trong trứng mất. A, tên chết dẫm đó, lần sau mà gặp lại, bà đây nhất định cho ngươi sống không bằng chết. Tôi không trả lời anh, quay mặt đi.

-          Thực ra… em cũng không cần phải giấu nữa. Anh biết em lâu rồi. Từ ngày thi đấu giao hữu giữa các trường là anh đã biết rồi. Nhưng ngày đó, anh lại chẳng có cơ hội đấu với em, chỉ đứng nhìn thôi. Lúc đó, anh cảm thấy “Cô bé này thật năng động, đáng yêu quá đi.” Anh thích nhìn em nói chuyện vui vẻ với nhóm bạn cổ động viên của em, thích ánh mắt quyết liệt của em trên sàn đấu. Hôm gặp lại em ở quán của anh, anh thực sự bất ngờ đấy. – Anh ngừng lại. Tôi nghe thấy giọng cười khe khẽ của anh bên tai. – Anh không ngờ một cô bé như vậy lại hiền dịu đến thế. Nhưng mà, xem ra, anh đúng là bị em đánh lừa mất rồi.

-          Em dữ dằn thế đấy. Em thiếu nữ tính thế đấy. Em biết anh sẽ không thích mà, anh chỉ thích…

-          Ai nói anh không thích? Em không biết khi em ăn mặc, chăm chút đẹp đẽ đến chỗ anh anh đã khó chịu đến thế nào đâu. Lại còn suốt ngày lảm nhảm “mình yêu nhau đi” bên tai anh. Ngốc, lần sau chỉ được ăn mặc đẹp cho mình anh ngắm thôi, chỉ được hát cho mình anh nghe thôi. – Anh cầm tay tôi, mắt nhìn tôi thật dịu dàng.

Tôi ngây ngốc. Tôi đang mơ à? Mẹ ơi, tôi được tỏ tình này. Mà đối tượng lại còn là anh nữa chứ? OMG!!! Tôi đang mơ đúng không? Tôi đang mơ phải không?

Thấy tôi không trả lời, lại còn kèm cái mặt ngu ngơ đó, anh bật cười:

-          Trà sữa bạc hà, mình yêu nhau đi.

-          Anh là đồ ngốc à? – Tôi nhìn anh, bĩu môi.

-          Hử? – Anh nhướn mày nhìn, khó hiểu.

-          Em đã mất bao nhiêu công cưa anh, thế mà anh lại là người tỏ tình là sao? Thế không phải là anh cưa em sao? Không được, em phải là người chủ động chứ. – Tôi túm cổ áo anh, ép mặt anh lại gần mình. – Nhưng không sao, anh nợ em, em ghi sổ rồi đấy. Giờ anh cứ từ từ trả đi!

-          Được.

Anh lợi dụng cái hành động đang lôi kéo của tôi, nghiêng đầu hôn tôi. Mơn trớn, dịu dàng như chính anh vậy. Một nụ hôn thật sâu.

Mùa đông này, thực ra cũng rất ấm áp.

[ The end]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương