Trà Sữa Bạc Hà, Mình Yêu Nhau Đi
-
Chương 2
Sau ngày hôm ấy, hầu như ngày nào tôi cũng đến quán đó, uống trà sữa và đọc sách. Nói thật, những ngày đầu tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ thích anh, chỉ bởi đơn giản vì anh đẹp trai, mà tôi thì lại là một đứa mê trai đẹp. Ai mà chẳng yêu thích những cái đẹp, có phải không. Nhưng mà, lâu dần, tôi cũng phát hiện ra anh có rất nhiều tính cách tốt. Anh biết chơi gitar, mà lại chơi rất hay. Mỗi lần anh chơi gitar trong quán, nhìn anh quả rất ngầu, rất cool. Anh thích mèo, anh hài hước, anh giúp người già qua đường, anh trông em bé nhìn rất cute. Và tất cả, đều là tôi lén quan sát anh từ cái bàn quen thuộc góc quán. À, tôi còn biết thêm một điều nữa, anh có cái tên rất hay, rất đặc biệt: Nguyễn Vũ Khải. Không chỉ vậy, anh chỉ hơn tôi có hai tuổi, là sinh viên năm 4 Công nghệ thông tin.
A nha, tôi nghĩ anh đã bắt đầu chú ý đến tôi rồi. Thật tuyệt. Hôm đó, khi tôi đến quán như thường lệ thì thấy anh đang bế một bé gái nhìn rất xinh xắn, cưng nựng chơi đùa với nó. Thấy tôi ngồi xuống ghế, anh đi đến, không để anh hỏi, tôi nói:
- Cho em…
- Một trà sữa bạc hà phải không? – Anh đặt cốc trà sữa đã chuẩn bị xuống bàn rồi ngồi xuống ghế đối diện với tôi.
Tôi xấu hổ. Anh nhớ sở thích của tôi sao? Vậy ra anh cũng biết tôi là ai, cũng không phải quá nhạt nhòa trong trí nhớ của anh. Tôi mạnh dạn bắt chuyện, tay khuấy khuấy cốc trà sữa:
- Đây là ai thế ạ? Em gái anh à? Xinh quá.
- À, em họ đấy. Nó rất đáng yêu đúng không?
Anh vừa trả lời tôi, vừa giữ lại bàn tay nho nhỏ của đứa bé đang phá tung cái mái tóc của anh. Đứa bé không chịu buông, càng nắm chặt hơn, cười khanh khách. Lúc ấy, nét mặt anh như vừa bất lực như vừa dung túng. Tôi bật cười. Anh thật giống một người đàn ông của gia đình quá. Anh cuối cùng cũng gỡ được đứa bé xuống. Anh nhìn tôi rồi cười:
- Khi em cười nhìn rất ngọt ngào, trà sữa bạc hà.
Tôi sặc. Anh nói cái gì? Ngọt ngào... á? Từ trước đến giờ người ta nói tôi đanh đá có, dữ dằn có, thô bỉ có, không giống con gái có, nhưng anh là người đầu tiên nói tôi ngọt ngào. Lại còn “trà sữa bạc hà”…
Anh lo lắng đưa tôi giấy ăn:
- Em không sao chứ?
- Khụ… em không sao…
Thế đấy, cuộc nói chuyện quá ba câu lần đầu tiên diễn ra suôn sẻ như vậy.
A nha, tôi nghĩ anh đã bắt đầu chú ý đến tôi rồi. Thật tuyệt. Hôm đó, khi tôi đến quán như thường lệ thì thấy anh đang bế một bé gái nhìn rất xinh xắn, cưng nựng chơi đùa với nó. Thấy tôi ngồi xuống ghế, anh đi đến, không để anh hỏi, tôi nói:
- Cho em…
- Một trà sữa bạc hà phải không? – Anh đặt cốc trà sữa đã chuẩn bị xuống bàn rồi ngồi xuống ghế đối diện với tôi.
Tôi xấu hổ. Anh nhớ sở thích của tôi sao? Vậy ra anh cũng biết tôi là ai, cũng không phải quá nhạt nhòa trong trí nhớ của anh. Tôi mạnh dạn bắt chuyện, tay khuấy khuấy cốc trà sữa:
- Đây là ai thế ạ? Em gái anh à? Xinh quá.
- À, em họ đấy. Nó rất đáng yêu đúng không?
Anh vừa trả lời tôi, vừa giữ lại bàn tay nho nhỏ của đứa bé đang phá tung cái mái tóc của anh. Đứa bé không chịu buông, càng nắm chặt hơn, cười khanh khách. Lúc ấy, nét mặt anh như vừa bất lực như vừa dung túng. Tôi bật cười. Anh thật giống một người đàn ông của gia đình quá. Anh cuối cùng cũng gỡ được đứa bé xuống. Anh nhìn tôi rồi cười:
- Khi em cười nhìn rất ngọt ngào, trà sữa bạc hà.
Tôi sặc. Anh nói cái gì? Ngọt ngào... á? Từ trước đến giờ người ta nói tôi đanh đá có, dữ dằn có, thô bỉ có, không giống con gái có, nhưng anh là người đầu tiên nói tôi ngọt ngào. Lại còn “trà sữa bạc hà”…
Anh lo lắng đưa tôi giấy ăn:
- Em không sao chứ?
- Khụ… em không sao…
Thế đấy, cuộc nói chuyện quá ba câu lần đầu tiên diễn ra suôn sẻ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook