Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi
-
C11: Đạn 762 milimet
Sau một trận hỗn loạn, Lâm Gia Thố đen mặt và Thiệu Càn Càn ngốc nghếch cùng nhau ngồi lên xe về trường. Nhưng mà, cảnh tượng kinh khủnglúc vừa rồi túm cô quay lại nhà vệ sinh của Lưu Kim Cung rửa sạch một lần vẫn ở trong đầu anh xua không tan.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Lâm Gia Thố liếc nhìn Thiệu Càn Càn, tức giận nói.
Cô dựa vào bên cửa sổ, mơ mơ màng màng, cũng không biết ngủ hay tỉnh.
Thấy cô không có phản ứng, Lâm Gia Thố đành phải tự tìm trong túi quần áo của cô, nhưng vừa mới đụng vào quần áo của cô, người vốn dĩ giống như rơi vào mê mang lại đột nhiên nhảy lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
“Anh làm gì vậy!”
Lâm Gia Thố giật nảy mình, nghẹn một hồi lâu mới nói: “… Thu lại vẻ mặt giống như sắp bị trêu cợt của cậu đi.”
Thiệu Càn Càn mím môi, đôi mắt đầy ắp sự hoảng sợ giống như phủ một tầng sương mù: “Anh đừng có bắt nạt người! Tôi, tôi có tiền! Muốn sắc thì không có! Muốn tiền thì có rất nhiều!”
Lâm Gia Thố suýt chút nữa bị cô chọc giận đến cười: “Ô? Muốn tiền có rất nhiều? Bao nhiêu, cậu lấy ra xem thử nào.”
“Trong thẻ của tôi đấy!”
“Vậy sao?”
“Anh không tin đúng không? Anh tự đi xem đi, cho anh xem! Mật mã là 199… ô ô!”
Mật mã ngân hàng nói được một nửa thì bị Lâm Gia Thố mặt đầy vạch đen bịt miệng lại: “Có phải cậu bị ngốc không?!”
“Ô…”
Âm thanh này quá quen thuộc, Lâm Gia Thố bị dọa sợ đến mức lập tức rút tay về: “Cậu lại muốn nôn?!”
Thiệu Càn Càn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm anh, sau đó lắc lư, lắc lư, lại lắc lư, cuối cùng, trực tiếp ngã xuống trên đùi anh.
Lâm Gia Thố: “… …”
Tài xế ở hàng ghế trước nhìn qua kính chiếu hậu, cười nói: “Chàng trai, cô bạn gái này của cậu thật là thú vị đó.”
Lâm Gia Thố đang lấy điện thoại từ trong túi của cô, mặt không biến sắc nói: “Bác tài bác nói đùa rồi, đây không phải là bạn gái của cháu.”
“A, không phải hả? Tôi thấy hai cô cậu rất xứng đôi đấy.”
Lâm Gia Thố kéo tay cô mở vân tay, nghe vậy thì hơi dừng lại: “Bác tài, đây lại càng giống như nói đùa đấy.”
**
Lúc điện thoại của Phương Đàm vang lên cô ấy đang ngủ ngon trong phòng ký túc xá.
“Điện thoại, điện thoại reo kìa.” Kha Tiểu Duy ngồi trước bàn đọc sách gặm cổ vịt, nhưng sau khi gọi hai tiếng không thấy Phương Đàm có động tĩnh, thế là cô ấy lắc đầu, tiến đến bên điện thoại đặt trên bàn của Phương Đàm nhìn: “Phương Đàm, Càn Càn gọi điện tới.”
Phương Đàm từ trong chăn nhô đầu ra: “Cậu nhận đi.”
“Tớ đeo bao tay mà, nhấn không được.”
“Ừ…”
Một hồi im lặng, không ai nhấn điện thoại, tiếng chuông tiếp tục vang lên.
“Ôi sao các cậu không nhận điện thoại.” Một người bạn cùng phòng khác khoa đúng lúc đi tới.
Kha Tiểu Duy cười ngây ngô nhìn minh tinh K-pop trên màn hình đột nhiên bừng tỉnh: “A a suýt nữa quên mất! Điện thoại của Càn Càn, giúp tớ mở loa ngoài đi!”
“Được.”
Trượt nút trả lời, mở loa ngoài.
“A lô, Phương Đàm sao?”
“…”
“A lô?”
“… … …”
Cả phòng yên tĩnh.
Một lát sau, Phương Đàm từ trong chăn đột nhiên chui ra ngoài, Kha Tiểu Duy nhanh chóng nhấn tạm dừng màn hình, mà người bạn cùng phòng khác trực tiếp đứng hóa đá bên cạnh.
Ba người trừng hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại để trên bàn, giống như nhìn thấy thứ gì long trời lở đất vậy.
Phương Đàm sửng sốt một lúc mới làm khẩu hình miệng với Kha Tiểu Duy: Nam?
Kha Tiểu Duy: Hơi quen tai.
Phương Đàm: Ai?
Kha Tiểu Duy: Lâm Gia Thố?
“Má!” Phương Đàm giật mình một cái, từ trên giường bò xuống, cô ấy cầm điện thoại lên, hắng giọng một cái nói: “A lô?”
“Tớ là Lâm Gia Thố.”
“Tớ… biết, sao cậu lại cầm điện thoại của Càn Càn?”
“Thiệu Càn Càn uống say rồi, bây giờ đang ở dưới ký túc xá của các cậu.”
“Uống say rồi?”
Kha Tiểu Duy: “Phụt!”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, mẹ nó Lâm Gia Thố sao lại cùng với Thiệu Càn Càn uống say ở bên nhau, cậu ấy còn cầm điện thoại của Càn Càn để gọi điện thoại? Má! Tin tức lớn bát quái lớn đó!
So với hai bạn cùng phòng đang kích động, Phương Đàm bình tĩnh hơn nhiều, cô ấy nhíu nhíu mày, lập tức nói: “Bây giờ cậu đang ở cùng với cậu ấy sao?”
“Ừ, cậu ấy đang ở bên cạnh tớ.”
“Được, cậu chờ một lát, tớ lập tức tới đón cậu ấy.”
“Ừm, làm phiền cậu rồi.”
“Không, không phiền.”
Ai làm phiền ai, sao nghe mà thấy là lạ.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Đàm nhanh chóng mang giày vào rồi chạy ra ngoài.
“Chờ đã! Phương Đàm, chuyện gì vậy?”
“Lâm Gia Thố ở dưới lầu, cậu ấy bảo tớ đi đón Càn Càn.”
“Mẹ nó, tớ cũng đi!”
**
Lâm Gia Thố nói chuyện điện thoại xong liền nhét điện thoại về túi của Thiệu Càn Càn, mà lúc này, Thiệu Càn Càn còn đang nằm trên đùi anh ngáy o o.
“Thiệu Càn Càn, dậy.”
Vỗ vỗ mặt cô, không có phản ứng.
“Thiệu Càn Càn?”
“Ửm…”
“Dậy đi, bạn cùng phòng của cậu sắp tới rồi.”
Cọ cọ trên đùi, ngủ tiếp.
“… …”
Tài xế có lòng tốt chờ cùng quay đầu: “Chàng trai, cô gái này thoạt nhìn uống rất nhiều, gọi không tỉnh như vậy, tôi thấy sau khi bạn của cô ấy tới cậu trực tiếp cõng lên lầu là được rồi.”
Lâm Gia Thố mấp máy môi, ngẫm lại thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Vì thế kết quả là, lúc Phương Đàm và Kha Tiểu Duy lấy tốc độ trăm mét chạy nước rút vọt tới trước xe thì nhìn thấy một hình ảnh kinh thiên động địa.
Khuôn mặt Lâm Gia Thố lộ vẻ mỉm cười nhìn bọn họ, mà Thiệu Càn Càn thì nằm nhoài trên đùi Lâm Gia Thố, dùng một tư thế vô cùng mờ ám ngủ đến quên trời quên đất.
“… … …”
“Khụ khụ, Lâm Gia Thố, Càn Càn cậu ấy, không sao chứ?” Phương Đàm thật vất vả mới tìm về được giọng nói của mình.
Lâm Gia Thố: “Không sao, liên hoan các câu lạc bộ uống nhiều quá.”
“Uống nhiều thì sao cậu lại đưa cậu ấy về?” Phương Đàm hỏi.
Lâm Gia Hứa không thay đổi sắc mặt, hoàn toàn là bộ dáng“tớ thiện lương, là đàn ông có phong độ đưa bạn học say rượu về chỉ là việc rất nhỏ”: “Tớ đúng lúc có việc phải về, một cô gái như cậu ấy đi một mìnhcũng nguy hiểm, cho nên tiện đường đưa cậu ấy về.”
“Ồ…”
“Các cậu đỡ cậu ấy lên đi, tớ không tiện đi vào lắm.”
Kha Tiểu Duy và Phương Đàm kịp phản ứng lại, vội vàng đáp lời kéo Thiệu Càn Càn dậy
“Dìu được không? Nếu không được thì tớ nói với dì quản lý ký túc xá một tiếng, tớ cõng.” Lâm Gia Thố vô cùng “quan tâm” nói.
Lúc này ở trong mắt Phương Đàm và Kha Tiểu Duy, xung quanh Lâm Gia Thố lóe lên ánh sáng chói mắt của sinh viên ba tốt kiêm thanh niên mười tốt…
Phương Đàm khách khí nói: “Không cần không cần, tụi tớ dìu được, cảm ơn cậu.”
Lâm Gia Thố: “Đừng khách sáo, đều là bạn học mà.”
…
Người lên lầu rồi, Lâm Gia Thố quay người đi về phía lầu ký túc xá của mình, khoảnh khắc quay người, nét mặt ôn hòa của anh biến mất, trong lúc ngước mắt, một đôi mắt lập lòe nhỏ vụn, phản chiếu ánh sáng trắng âm u của đèn đường: “Tối nay đầu óc mình bị nước vào sao.”
Ngày hôm sau, Thiệu Càn Càn từ trên giường bò dậy.
“Mẹ nó đầu của tôi…” Thiệu Càn Càn ấn lấy huyệt thái dương, ngũ quan khó chịu đến biến dạng.
“Tỉnh rồi?” Phương Đàm giẫm trên ghế của cô ấy, vẻ mặt nghiêm trang nhìn cô.
Kha Tiểu Duy thấy vậy cũng kéo ghế của mình đứng lên song song với Phương Đàm, ánh mắt hai người sáng ngời nhìn Thiệu Càn Càn, nhìn đến mức cô lạnh cả người.
“Tỉnh rồi, các cậu làm gì vậy?”
Phương Đàm: “Hôm qua liên hoan các câu lạc bộ? Tụ họp với Lâm Gia Thố?”
Kha Tiểu Duy: “Càn Càn cậu biết không, hôm qua là Lâm Gia Thố đưa cậu về, trời ạ sao cậu có thể nằm ngủ trên đùi cậu ấy chứ, ôi chân cậu ấy có vị gì vậy?”
Phương Đàm: “…”
Thiệu Càn Càn: “???”
Kha Tiểu Duy: “Xí!Ý của tớ là cảm giác gì?”
Nằm, trên đùi, Lâm Gia Thố, ngủ?
Có cho cô mười lá gan nữa cũng không thể nào!
Thiệu Càn Càn hoảng sợ nhìn Kha Tiểu Duy: “Tớ khi nào thì làm chuyện đại nghịch bất đạo này rồi?”
“Hôm qua uống say đúng không?”
Thiệu Càn Càn nhớ lại, hình như, là như vậy…
“Lâm Gia Thố đưa cậu về không sai chứ!”
Tiếp tục nhớ lại, lúc ấy khi cô từ phòng bao đi ra muốn ra cửa đón xe thì đụng phải Lâm Gia Thố, lúc ấy cậu ấy nói cái gì, nói cái gì mà ba cô muốn tìm cô?
Sau đó, sau đó liền ra cửa…
Rồi sau đó nữa…
Kha Tiểu Duy: “Sau đó trên đường cậu ấy đưa cậu về cậu liền to gan lớn mật nằm trên đùi người ta ngủ đúng không!”
Sau đó nữa, có phải cô, nôn không?
“Càn Càn Càn Càn! Cảm giác gì vậy! A! Tớ cũng muốn ôm đùi!”
“Trời ạ…” Thiệu Càn Càn kinh ngạc thốt lên, bắt đầu hoảng sợ nhìn trần nhà: “Xong rồi xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi!!”
Phương Đàm liếc nhìn cô: “Chỗ nào xong rồi, không phải cậu ngày ngày có ý xấu với thân xác của người ta sao? A, có phải cảm thấy lúc đó không tỉnh táo cho nên rất tiếc nuối không.”
Thiệu Càn Càn đã sắp khóc rồi: “Ngược lại tớ tình nguyện tớ hoàn toàn không tỉnh táo…”
**
Mấy ngày sau đó, Thiều Càn Càn bắt đầu tránh Lâm Gia Thố đủ kiểu.
Nghĩ đến cũng phải, trước mặt nam thần nôn đến trời đất quay cuồng cũng thôi, quan trọng là còn nôn trên tay người ta!
Ghê không? Ghê!
Mất mặt không? Cực kỳ mất mặt!
Có điều có tránh thế nào đi chăng nữa cũng có lúc không tránh khỏi, ví dụ như giờ học tennis.
Trên lớp tennis, giáo viên bảo mọi người dựa theo phương thức chia nhóm trước đó tự mình luyện tập một lúc, trước đó Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố ở cùng một nhóm, cho nên sau khi nghe được mệnh lệnh này, cô lập tức kéo một cô gái khác cùng nhóm cùng nhau luyện, ngay cả cơ hội để Lâm Gia Thố mở miệng sắp xếp cũng không cho.
Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn chạy còn nhanh hơn thỏ, khóe môi khẽ nhếch: “Vẫn biết mất mặt.”
Đúng lúc này, một nữ sinh khác cùng nhóm đến gần, cười tươi rói hỏi: “Gia Thố, cùng nhau đánh không?”
Cách đó không xa, Thiệu Càn Càn mò mẫm vùng vẫy một trận, không đón được bóng, hấp tấp đi nhặt bóng. Ý cười trong mắt Lâm Gia Thố càng sâu: “Sao có thể gà mờ như thế.”
“Hả? Cái gì?”
Lâm Gia Thố xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra có người đứng phía sau mình: “Ồ, không có gì.”
Nữ sinh mím mím môi, khuôn mặt dưới ánh mặt trời hiện ra chút ửng hồng: “Vậy, cùng nhau đánh bóng không?”
Ánh mắt Lâm Gia Thố khẽ động, nhạt giọng nói: “Không thích hợp, sức lực của chúng ta chênh lệch nhiều lắm, thế này đi, cậu và Tiểu Nghệ đánh với nhau, thực lực của các cậu ngang nhau, dễ tiến bộ hơn,”
Tiểu Nghệ trong miệng Lâm Gia Thố chính là nữ sinh bị Thiệu Càn Càn kéo đi.
Nữ sinh nói: “Nhưng mà, Tiểu Nghệ đang đánh cùng với Càn Càn mà.”
“Không sao, Thiệu Càn Càn giao cho tớ là được.”
Nữ sinh sững sờ: “Hả?”
Lâm Gia Thố nhướng mày cười một tiếng, mặt mày tinh xảo có vẻ càng phát sáng: “Kỹ thuật của cậu ấy quá kém, tốt nhất đừng gây tai họa cho người khác.”
Nữ sinh trong lúc sững sờ đã nhìn thấy Lâm Gia Thố nhấc chân rời đi.
Thiệu Càn Càn đang đánh hăng hái, bỗng nhiên trông thấy Lâm Gia Thố đang đi về phía bọn họ, cô đứng xa, chỉ thấy Lâm Gia Thố đi đến bên cạnh Tiểu Nghệ nói câu gì đó, sau đó Tiểu Nghệ liền rời đi.
“Này? Cậu đi đâu vậy?” Thiệu Càn Càn vẻ mặt ngơ ngác.
Tiểu Nghệ chỉ chỉ Lâm Gia Thố: “Hai người các cậu đánh.”
Thiệu Càn Càn: “…”
WTF??
Còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra liền nghe chàng trai ở bên lưới đối diện quơ quơ vợt tennis: “Thiệu Càn Càn, chờ cái gì vậy? Nhặt bóng đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Càn Càn: A a a a a a a!
Lâm Gia Thố (vô cùng dịu dàng): Nào, dạy em chơi bóng. [Trốn được mùng 1 không tránh được mùng 15! Anh con mẹ nó không giẫm chết em thì không được!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook