Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi
C12: Đạn 762 milimet

Nhặt cái tổ tông nhà cậu! Tớ là tới đánh bóng mà!

Thiệu Càn Càn đứng tại chỗ, mặt đầy kinh ngạc nhìn Lâm Gia Thố: “Vì sao tớ lại đánh với cậu?”

Lâm Gia Thố hơi nhướng mày, cầm vợt tennis đi về phía trước vài bước, có điều anh không đi tới, chỉ đến bên cạnh cột lưới là ngừng. Anh dựa vào cột, nhướng chân mày ị ánh nắng nhuộm thành xán lạn lên: “Kỹ thuật của Tiểu Nghệ tốt hơn cậu nhiều, vẫn nên để hai người bọn họ so tài đi.”

“Vậy kỹ thuật của cậu không phải càng tốt hơn sao.” Thiệu Càn Càn ngượng ngùng nói: “Hai chúng ta đánh cũng không thích hợp nhỉ?”

“Đương nhiên là không thích hợp.” Lâm Gia Thố quơ quơ vợt tennis, cười nói: “Chỉ có điều tớ muốn trộm lười biếng giống như lần trước, cho nên phát bóng cho cậu là thích hợp nhất.”

“Lười đánh như thế thì đăng ký lớp này làm gì…” Thiệu Càn Càn thầm nói.

Lâm Gia Thố hửm một tiếng: “Cậu nói cái gì?”

“Không, không có gì.”

“Không có gì thì bắt đầu đi.” Lâm Gia Thố nói: “Nhóm của chúng ta cũng chỉ thừa lại hai người chúng ta, nếu không đánh thì lát nữa sẽ bị thầy dạy bảo.”

“… Ờ.”

Hết cách rồi, chỉ có thể đánh thôi.

Tập luyện tự do có thời gian là một tiết, nhưng Thiệu Càn Càn cảm thấy một tiết này giống như kéo dài tận hai tiếng đồng hồ vậy. Chạy trước chạy sau, chạy lên chạy xuống, chạy đến mức cô mồ hôi đầm đìa, tay cũng không nhấc lên nổi.

“Lâm Gia Thố, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không.” Liên quan tới chuyện nghỉ ngơi này cô đã đề nghị ba lần rồi, nhưng mỗi lần anh đều phản bác lại cô, còn nói cái gì mà kỹ thuật này của cô nhất định phải cố gắng luyện tập, bằng không cuối kỳ chắc chắn không qua được.

Nếu thật sự tin lời nói ma quỷ của anh thì ngày mai đoán chừng lại đau nhức toàn thân.

“Thật sự mệt rồi?

“Thật thật.”

“Ừm, vậy được thôi, nghỉ ngơi.”

Ánh mắt Thiệu Càn Càn sáng lên: “Tốt quá rồi, tớ đi tìm bọn Tiểu Nghệ!”

“Thiệu Càn Càn.” Lâm Gia Thố gọi lại Thiệu Càn Càn đang có dự định chạy trốn lại.

Thiệu Càn Càn: “Hả?”

Lâm Gia Thố không nói câu tiếp theo, chỉ cầm vợt tennis đập bóng, vô cùng nhàn nhã đi tới trước mặt cô.

Người trước mắt rõ ràng vẫn tuấn lãng ôn hòa, nhưng Thiệu Càn Càn lại không hiểu sao cảm thấy lạnh cả người: “Làm sao vậy?”

“Cậu chạy nhanh như vậy làm gì.”

“…”

“Hôm đó uống nhiều như vậy, sau đó không sao chứ?” Lâm Gia Thố không đập bóng nữa, mặc cho trái bóng tennis màu vàng kia rơi xuống mặt đất, từng chút từng chút, nhảy lên giống như trái tim nhỏ trong giờ khắc này của Thiệu Càn Càn.


“Sau đó… không sao.”

“Tôi thấy tửu lượng của cậu không tốt lắm, sau này ra ngoài tốt nhất đừng uống nhiều như vậy nữa.

Đối mặt với nụ cười vẫn “thiện chí” của Lâm Gia Thố, Thiệu Càn Càng càng muốn đào cái lỗ chui vào: “Tớ nghe Phương Đàm nói, tối hôm đó là cậu đưa tớ về.”

Lâm Gia Thố gật đầu, sau đó có chút ngoài ý muốn nói: “Thế nào, cậu quên rồi?”

“Quên rồi quên rồi quên rồi! Tớ không nhớ cái gì cả!”

Lâm Gia Thố ồ một tiếng, ý tứ sâu xa nhìn cô: “Vậy à?”

“Đúng vậy!” Thiệu Càn Càn đánh chết cũng không dám một lần nữa nhắc đến cảnh tượng mình nôn lên tay anh: “Nếu như hôm đó tôi có làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, thật sự xin lỗi cậu, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng…”

Lâm Gia Thố cười một tiếng, tiếng cười này rất ngắn, lúc Thiệu Càn Càn ngước mắt nhìn anh thì ý cười nơi khóe miệng của anh đã biến mất.

“Không sao.” Lâm Gia Thố nói: “Chẳng qua là nôn đầy tay tớ thôi, người uống say đều như vậy, tớ sẽ không để trong lòng.”

“… …”

**

Buổi tối, Thiệu Càn Càn về căn nhà thuê bên cạnh trường học.

Tối nay Thời Du Văn có cuộc tụ họp nên ra ngoài rồi, cũng không biết là khi nào về. Thiệu Càn Càn đi tới trước sô pha, vứt quần áo mà cô ấy ném loạn sang một bên, sau đó nằm ườn trên ghế sô pha.

Sau khi trải qua giờ học tennis buổi chiều, cô vẫn luôn không hăng hái lắm. Chuyện sau khi uống say ngày đó cô không nhớ rõ lắm, nhưng hình ảnh nôn mửa kia lại giống như khắc vào trong đầu vậy.

Ôi, Lâm Gia Thố nói không để trong lòng chắc là cũng chỉ vì an ủi cô thôi nhỉ, suy cho cùng cô cũng là kiểu thiếu nữ nũng nịu, dù sao cũng cần một chút mặt mũi.

“Ding.”

Điện thoại thông báo có tin nhắn tới, Thiệu Càn Càn cầm lên xem, đúng là “em họ” vài ngày không liên lạc.

Em họ: [Vào game?]

Thiệu Càn Càn rũ đầu xuống trả lời cậu ta: [Được, có Quỷ Ca không.]

Em họ: [Đang ăn cơm, chơi trước đi.]

Thiệu Càn Càn: [Ờ, nhưng mà em làm bài tập xong chưa mà đã chơi rồi.]

Em họ: [Cậu nói xem.]

Thiệu Càn Càn: [Chưa làm xong chị cũng không chơi với em, để bớt bị nói chị làm hư mầm non tổ quốc, thành tích cũng bị làm kém đi.]

Em họ: [Bớt quan tâm, tự lo cho thành tích của cậu đi.]


Thiệu Càn Càn: [Thành tích của chị có cái gì mà lo lắng!]

Em họ: [Thành tích của cậu đều không cần lo lắng thì của tôi càng không cần lo lắng.]

Thiệu Càn Càn: [???]

Không nhắn trả lời lại nữa, Thiệu Càn Càn từ trên ghế sô pha bò dậy, quay về phòng của mình mở máy tính.

Đầu tiên là bắt đầu livestream, sau đó đăng nhập trò chơi và YY, cuối cùng kéo em họ vào.

Trận đầu tiên, Thiệu Càn Càn đánh dấu thành P*, sau khi hai người nhảy xuống thì nhìn thấy gần đó có rất đông người cũng nhảy xuống đây.

(*: Pochinki trong bản đồ Erangel của PUBG.)

“Nhanh chóng tìm súng.”

“Biết.”

Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố chia ra đi vào một cái nhà, chẳng qua điều bi thảm chính là, trong nhà này của Thiệu Càn Càn không có súng.

Thiệu Càn Càn tìm kiếm một vòng, chỉ mang theo một cái balo, mặc một cái áo giáp cấp 1: “Súng gì cũng không có, ngay cả trò chơi cũng muốn làm tôi có phải không!”

Lâm Gia Thố nhặt được một khẩu súng, thuận miệng nói: “Cái gì gọi là cũng.”

“Cuộc sống đang làm chị, nam thần cùng lớp học cũng đang làm chị!”

Lâm Gia Thố: “?”

Tiếng bước chân ở gần, có người đến.

Thiệu Càn Càn vội vàng trốn vào trong góc nhỏ, nói vào trong micro: “Này em họ em thất thần làm gì vậy nhanh tới đi, chị sắp chết rồi!”

Lâm Gia Thố bị cô gọi thoáng cái tỉnh táo lại từ trong chữ “làm” kia, sau đó anh vội vàng vác súng từ cửa đi ra ngoài. Khoảnh khắc bước ra, anh cũng đúng lúc nhìn thấy có một người muốn vào căn nhà kia của Thiệu Càn Càn, thế là anh không nói hai lời liền bằng bằng vài tiếng bắn hạ đối phương.

Thiệu Càn Càn: “Còn ai không?”

Lâm Gia Thố thả ánh mắt nhìn xung quanh: “Hình như chơi một mình.”

“Ừ vậy chị lấy đồ của hắn.”

Thiệu Càn Càn vừa đi đến bên cạnh cái hòm ở cửa, đột nhiên bị hạ gục bằng mấy tiếng bằng bằng mấy phát từ một nơi không biết tên.

Thiệu Càn Càn: “Má… đã nói là chơi một mình mà?”

Lâm Gia Thố có chút xấu hổ, chỉ có thể kiên trì nói: “Tôi nói chơi một mình là cậu cho rằng chơi một mình à, cậu phải tự nhìn, mặc dù tôi càng ngày càng lợi hại nhưng ngựa cũng có lúc lỡ vó!”


Thiệu Càn Càn: “… Em họ da mặt em càng ngày càng dày rồi.”

“Không dày bằng cậu, cái gì mà nam thần làm cậu…” Lâm Gia Thố hắng giọng một tiếng: “Nam thần nào không có mắt như thế?”.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Thiệu Càn Càn trừng mắt: “Này này này, cái tên tiểu tử thối này nói chuyện như thế nào vậy, nam thần của chị là ai em biết không? Sao lại không thể làm chị?”

Lâm Gia Thố: “… …”

Bình luận:

[Qua Qua mang trẻ vị thành niên đừng lái xe.]

[Ha ha ha ha ha ha ha xin lỗi làm mà streamer nói là làm mà tôi nghĩ đó sao?]

[Nam thần đẹp trai không!]

[Em họ nói cũng không sai, nam thần nào không có mắt như vậy yêu phải em gái loli có gai của chúng ta.]

[Nói ra thì kỹ thuật của em họ càng ngày càng tốt đó, ít nhất không biến thành hộp gỗ ngay lúc rơi xuống.]

[Chúc, chúc mừng em họ?]



Trận đầu tiên Thiệu Càn Càn chết sớm, Lâm Gia Thố đương nhiên cũng không chống đỡ được bao lâu, cho nên hai người rất nhanh liền bắt đầu trận tiếp theo.

Trận thứ hai Thiệu Càn Càn vẫn lựa chọn nhảy ở khu vực nhiều người, trước kia lúc kéo “em họ” cô đều sẽ vì để cậu ta trải nghiệm game nhiều một chút mà nhảy ở khu vắng vẻ, có điều bởi vì hôm nay tâm tình không ổn, cho nên cô xông thẳng về nơi nhiều người, hơn nữa mang theo dáng vẻ “bà đây muốn đại khai sát giới”.

Có điều Thiệu Càn Càn mà bắt đầu nghiêm túc thì kỹ thuật đúng là rất lợi hại, đám dân mạng quan sát gắt gao còn chưa nhìn thấy cái gì đã thấy trong màn hình streamer vác súng bằng bằng bắn đổ mấy người, tốc độ phản ứng kia có thể xưng là có con mắt thứ 3.

Nhưng so với bình thường, mọi người phát hiện ra hôm nay Thiệu Càn Càn yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ chỉ huy ra thì gần như không còn gì cả. Lâm Gia Thố cũng phát hiện ra, bởi vì trước kia cô còn thỉnh thoảng sẽ trêu mình chơi như gà mờ.

“Hôm nay cậu làm sao vậy?”

Thiệu Càn Càn đang lấy balo: “Cái gì?”

Lâm Gia Thố: “Sao cậu không nói chuyện nữa?”

Thiệu Càn Càn ờ một tiếng: “Buổi chiều đánh tennis mệt gần chết, nếu không phải còn phải livestream thì chị cũng muốn đi ngủ luôn rồi.”

Lâm Gia Thố nhớ tới dáng vẻ người nào đó chơi tennis hôm nay, khóe miệng không tự chủ được hơi cong lên: “Đánh tennis mà có thể gần chết, thể lực của cậu thật là kém.”

Thiệu Càn Càn trợn mắt: “Cái gì mà kém, người bên đối diện kia phát bóng một cách mù quáng, chị là một người mới cũng không đón được.”

“Phát bóng… mù quáng?” Ngón tay ấn bàn phím của Lâm Gia Thố cứng lại: “Rõ ràng là cậu gà đúng không.”

“Nói bậy, chắc chắn không phải là chị gà.”

“Cậu cũng nói mình là người mới mà còn không gà? Người ta chịu phát bóng cho cậu cậu nên thắp nhang đi chứ mà còn ở đó lải nhải.”

“Nhưng mà cậu ta đánh bổng như vậy chị thật sự không đón được.”

A, chính là vì cậu gà, nếu là tôi trong vài phút liền đón được mười chiêu tám chiêu của anh ta.”


Thiệu Càn Càn nghe xong liền không vui, Lâm Gia Thố trong mắt cô chỉ có mình cô có thể chửi, nhưng nếu người khác dám nói xấu nam thần của cô thì cô muốn băm người đó làm tám mảnh.

“Ôi em ít nói khoác lác thôi, con gà như em sao có thể là đối thủ của đại thần người ta.

Lâm Gia Thố cũng không vui, anh ghét nhất chính là người khác nói anh ‘gà mờ’.

“A! Gà mờ của chị, nói đến tennis thì vẫn chưa gặp được đối thủ.”

“Ha ha ha phối hợp cười vài tiếng với cậu,” Cười xong lập tức lạnh mặt, Thiệu Càn Càn giễu cợt nói: “Nếu em có thể đánh ngã đại thần, vậy chị sẽ dập đầu gọi em là baba.”

“Thành…” Chữ giao cứ thế bị Lâm Gia Thố ép về trong cổ họng.

Đợi đã, chỗ nào đó không đúng.

Đánh ngã chính mình? Có bệnh à?

Thiệu Càn Càn thấy anh không lên tiếng thì cho rằng anh sợ rồi, thế là cô dương dương đắc ý bắt đầu lái một chiếc xe bán tải: “Chậc, con nít con nôi sao lại ngông cuồng như thế, được rồi đừng nói chuyện này nữa, lên xe trước đi, bo co lại rồi.”

Khóe miệng Lâm Gia Thố giật một cái: “Được, tôi ngông cuồng, tôi đánh không lại đại thần kia được rồi chứ.”

Thiệu Càn Càn cười hì hì, không hiểu sao lại bắt đầu giọng điệu “vương bà bán dưa”: “Bình thường bình thường thôi, đại thần nhà chị lợi hại xông thẳng lên trời, người bình thường thật đúng là không so được.”

Lâm Gia Thố sững sờ, ngón tay đột nhiên lúng túng nhấn xuống một cái. Mà cái nhấn này đúng lúc nhấn vào nút xuống xe. Nhân vật game trong máy tính kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ xuống đất.

“???”

“…”

Thiệu Càn Càn: “Em nhảy xuống xe làm gì? Đánh không lại đại thần nhà chị cũng không đến mức xấu hổ tự sát mà.”

“…”

“Em họ em còn nhỏ, em vẫn còn không gian để trưởng thành.”

“…”

“Những đứa trẻ như tụi em chính là năng lực tinh thần kém!” Thiệu Càn Càn vừa nói linh tinh vừa xuống xe cứu.

Cứu xong, Lâm Gia Thố giữ im lặng dùng túi cứu thương uống một bình thuốc.

Vòng bo đã sắp đến gần, sau khi hai người lên xe lần nữa thì Thiệu Càn Càn nhanh chóng khởi động xe.

Xe bán tải xuyên qua thảo nguyên, vượt qua núi xao, cuối cùng cũng chạm tới khu vực an toàn, Thiệu Càn Càn đột nhiên nghe thấy bên kia tai nghe truyền đến một tiếng trầm thấp: “Khi nào thì biến thành của nhà cậu rồi…”

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Càn Càn: Nam thần chính là của nhà chị, thế nào? Em họ em dám có ý kiến gì?

Em họ: Sao tôi không thể có ý kiến!

Thiệu Càn Càn: Liên quan khỉ gì đến em??

Em họ: Tôi…

(một người hai mặt run bần bật, cạn lời)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương