Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi
C10: Đạn 556 milimet

Làm nũng?

Thiệu Càn Càn ở trên mạng co được giãn được, có thể giả nam cũng có thể làm nữ, có thể nhu có thể cương, có thể giả bộ đáng yêu làm nũng với mấy anh trai, có thể giả bộ làm con trai bảo vệ mấy em gái nhỏ… thế nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả chuyện này là, cô thích.

Hiện tại bảo cô vì vài ly rượu mà làm nũng với một chàng trai xa lạ, cô không muốn, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể nổi da gà đầy người rồi.

“Chị Lỵ, nói nghĩa khí một chút đi? Giúp em một ly?” Thiệu Càn Càn không giống như đám người suy nghĩ mà đi tìm nam sinh trong đội hỗ trợ, ngược lại lấy lòng con gái trong đội.

Chàng trai tên Hạo Tử trước đó được Trưởng câu lạc bộ Thể dục nhắc lên sắc mặt hơi đổi một chút.

Mà chị Lỵ bị Thiệu Càn Càn điểm danh là nữ sinh thứ hai trong Câu lạc bộ Thể dục, vừa rồi lúc cô ấy trúng chiêu Thiệu Càn Càn cũng uống giúp cô ấy, thế là giờ phút này cô ấy vung tay lên, vô cùng phóng khoáng nói: “Không thành vấn đề, chị uống giúp em… hai ly!”

Dứt lời, tiến đến bên cạnh Thiệu Càn Càn: “Chị cũng hơi say rồi.”

Thiệu Càn Càn: “Không sao, chị kiềm chế một chút.”

Chị Lỵ vỗ vỗ vai của cô, uống hết hai ly.

Trước mắt còn mười ly, Thiệu Càn Càn uống hết vẫn là chuyện không thể, thế là cô nói: “Các anh em cùng đội, các cậu… nhìn mà làm đi.”

“Được.” Chàng trai tên Tử Hạo kia đột nhiên mở miệng, cậu ta nhìn về phía Thiệu Càn Càn, ánh mắt lóe lên: “Cậu uống trước đi, uống không hết chúng tớ chắc chắn hỗ trợ, có điều, ít nhất phải bốn ly.”



Thiệu Càn Càn thật sự là vô cùng vô cùng cực kỳ cực kỳ hối hận vì đã đồng ý với đàn chị tới tham gia một hoạt động thế này, có điều tình huống hiện tạicũng không cho phép cô nói không, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cầm lấy mấy ly rượu trước mắt uống vào.

Thật sự, cực kỳ khó uống.

Lúc uống đến ly thứ tư, Thiệu Càn Càn đã cảm thấy đầy bụng cùng với cảm giác buồn nôn sắp vọt tới yết hầu, cô cau mày, chỉ nghe bên cạnh đều là âm thanh ồn ào của đám người.

Xem ra một ly này làm thế nào cũng phải nuốt xuống rồi.

Thiệu Càn Càn lại uống một ngụm, nhưng sau khi uống rượu vào thì làm thế nào cũng nuốt không trôi.

“Được rồi.” Đột nhiên, một bàn tay đè lên cái tay cầm ly rượu của cô, cái ly của cô bị cái tay này đè xuống mặt bàn, chạm vào bàn trà lưu ly phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, nhìn về phía trước, mà đám người cũng nối tiếp nhau kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia.

Vậy mà lại là Lâm Gia Thố.

“… …”

“???”

Lâm Gia Thố rất nhanh thu tay về, anh hơi dựa ra sau một chút, bên trong giọng nói lười biếng mang theo một chút đùa giỡn: “Đội các cậu rất không đoàn kết, nhiều rượu như vậy đều để con gái uống? Ba chàng trai các cậu thật là quá mất mặt.”

Lời trêu ghẹo phối hợp mới đôi mắt chứa ý cười của anh sẽ không khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, ngược lại, mọi người cũng bởi vì câu nói này của anh mà phụ họa theo: “Đúng vậy, Hạo Tử, Nguyên Ca, mấy người các cậu quá không đáng tin rồi.”

Lôi Nhân Nhân không chút biến sắc nhìn Lâm Gia Thố một cái, sau đó cười nói tiếp: “Còn lại ba chàng trai các cậu chia nhau đi, không thể ức hiếp Càn Càn như vậy được.”

“Đúng đúng đúng, nói rất đúng nói rất đúng, chúng ta uống chúng ta uống.”




Một vòng kết thúc, nghỉ ngơi giữa trận, mọi người ăn uống hát hò.

Lâm Gia Thố đứng dậy đi đến nhà vệ sinh một chuyến, lúc vừa muốn vào cửa thì nghe thấy bên trong có một giọng nói quen thuộc truyền ra.

Là cái người tên Nghiêm Hạo kia, biệt hiệu là Hạo Tử.

“Không phải nói con gái Câu lạc bộ Thể dục các cậu đều là dưa vẹo táo nứt*, còn bảo tụi tớ đến quan hệ hữu nghị với các cậu? Tớ thấy chưa hẳn, cái người tên Thiệu Càn Càn kia rất đáng yêu.”

(*dưa vẹo táo nứt: ý chỉ con gái bình thường, xoàng xĩnh, không đẹp.)

“Đậu xanh tớ nào biết được, cô ấy hình như chưa từng tới liên hoan các câu lạc bộ, nếu sớm biết thì câu lạc bộ tụi tớ có người như vậy tớ đây đã ra tay rồi được không? Còn đến lượt cậu.”

Nghiêm Hạo: “Ôi ôi ôi đừng đừng đừng, câu lạc bộ tụi tớ nhiều cô gái xinh đẹp như vậy cho cậu chọn, giới thiệu Thiệu Càn Càn cho tớ, à đúng rồi, cậu có Wechat của cô ấy không, cho tớ.”

“Tớ đã nói trước đó tớ chưa từng nhìn thấy cô ấy mà, sao mà có Wechat được, nhưng mà người đang ở đó, cậu trước tiếp đi xin không phải là được rồi à.”

“Có lý.”

“Nhưng cô ấy thoạt nhìn không có hứng thú với cậu, vừa rồi người ta cũng không làm nũng với cậu ha ha ha ha ha.”

“Cút cút cút! Đều là giả vờ đó được không, loại con gái này chính là ra vẻ lạnh lùng biết không, trước thì như vậy nhưng sau đó thì cũng không biết được.”

“Cậu muốn sao.”

“Yên tâm đi, nào có ai tớ quyến rũ mà không được.”



Tửu lượng của Thiệu Càn Càn không tốt, sau khi kết thúc một ván, cô đã uống xấp xỉ hơn mười ly, cả người đều cảm thấy ngây ngất, lâng lâng.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy có người nói: “Chờ bọn họ từ nhà vệ sinh quay lại chúng ta chơi tiếp!”

“Mấy người vừa rồi ca hát, các cậu cũng tới đi.”

“Tớ uống rất nhiều rồi.”

“Vậy tối nay không say không về thôi ~”



Còn chơi? Còn uống?

Trò chơi lừa bố mày đây lại còn có ván thứ hai.

Thiệu Càn Càn giống như phản xạ có điều kiện lập tức nhảy lên từ trên ghế sô pha, tiếng người trong phòng bao, tiếng nhạc, tiếng chạm cốc hỗn hợp xuyên thẳng qua lỗ tai cô, cô ổn định cơ thể, lung la lung lay đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng là một cái hành lang dài dằng dặc, đi qua là có thể xuống lầu, sau khi xuống lầu hẳn là cô có thể bắt xe về nhà… không, về trường, như thế này mà về nhà thể nào cũng sẽ bị ba cô mắng chết.


Dù sao thì bất kể như thế nào, cô phải đi, cô tuyệt đối không muốn uống nữa.

“Thiệu Càn Càn!” Vừa tới đầu cầu thang liền nghe có người gọi cô.

Thiệu Càn Càn mơ màng quay đầu lại, chỉ thấy hai người giống nhau như đúc mang theo tươicười nhìn cô. Thiệu Càn Càn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì hai người kia đã vững vàng hợp lại thành một.

Thiệu Càn Càn: “Hở? Phép… phép thuật?”

“Hả? Phép thuật cái gì?” Nghiêm Hạo nghiêng đầu nhìn cô.

Thiệu Càn Càn lảo đảo lùi một bước: “Không… có lẽ là tôi hơi choáng rồi.”

“Bây giờ cậu đi đâu? Muốn đi rồi sao? Tớ tiễn cậu nhé?”

Thiệu Càn Càn xua tay: “Không cần, tôi có thể tự đi…”

“Không sao, tớ tiễn cậu, một mình cậu đi về rất nguy hiểm.”

“Không cần.”

Nghiêm Hạo dường như không nghe thấy lời từ chối của cô, kiên trì muốn đỡ cô xuống lầu. Thiệu Càn Càn sau khi say rượu tính khí cũng rất lớn, người không quen nhất định phải kéo cô, đầu óc cô nóng lên liền vung một bàn tay qua.

Có điều tiếc là không vung trúng mặt cậu ta, chỉ đánh vào trên vai cậu ta.

“Làm sao vậy?” Một cái đánh này đối với Nghiêm Hạo mà nói giống như gãi ngứa, cậu ta cười hì hì nói: “Cậu đừng lộn xộn, hay là tớ cõng cậu?”

Thiệu Càn Càn: “Má! Tôi nói không cần cậu…”

“Thiệu Càn Càn.”

Lời nói mới được một nửa liền bị người ta ép trở về, Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, nhìn về phía người nào đó đột nhiên lên tiếng ở cách đó không xa.

“Cậu…” Thiệu Càn Càn nghiêng đầu một cái: “Lâm Gia Thố?”

“Các cậu muốn đi đâu.” Lâm Gia Thố tiến lên, hai tay để trong túi, rũ mắt nhìn Thiệu Càn Càn.

Nghiêm Hạo: “Là Phó hội trưởng à, Càn Càn uống nhiều rồi, bây giờ tôi đưa cô ấy về.”

Thiệu Càn Càn nhíu mày lại, lập tức nói: “Tôi không muốn cậu đưa tôi về, tôi có thể tự về được.”

“Cậu uống nhiều rồi, cậu đi như vậy sao mọi người yên tâm được.” Nghiêm Hạo nói.

Ánh mắt Lâm Gia Thố dừng trên bàn tay nắm lấy cánh tay Thiệu Càn Càn của Nghiêm Hạo, anh từ trong túi vươn tay ra, kéo một cánh tay khác của Thiệu Càn Càn về phía mình: “Đúng vậy, cậu như vậy sao khiến người ta yên tâm được. Thầy Thiệu vừa gọi điện thoại tới, bảo tớ đưa cậu về trường, thầy ấy tìm cậu.”

Nghiêm Hạo sững sờ: “Thầy Thiệu? Thầy Thiệu gì?”

Lâm Gia Thố cười nhìn cậu ta: “Thiệu Quảng Ngữ, giảng viên quản lý, cậu không biết Thiệu Càn Càn là con gái của thầy ấy cũng rất bình thường.”


Nghiêm Hạo sửng sốt một chút, theo bản năng buông lỏng tay, mà cái buông lỏng tay này của cậu ta cũng làm cho Thiệu Càn Càn vốn đứng không vững đụng vào trên cánh tay của Lâm Gia Thố.

“A… đau.”

Lâm Gia Thố lại rũ mắt nhìn cô một cái, sau đó tóm chặt cô đi xuống lầu.

Nghiêm Hạo có chút chần chờ, nhưng trước mặt Lâm Gia Thố cậu ta cũng không dám quá lỗ mãng: “Này, cô ấy…”

Lâm Gia Thố cũng không quay đầu lại: “Tôi đưa người đi, làm phiền cậu giúp tôi nói với người bên trong một tiếng là tôi đi trước.”

Nghiêm Hạo: “…”

Lâm Gia Thố kéo cánh tay Thiệu Càn Càn, xách cô đi ra khỏi nơi ồn ào này, lúc đi ra cửa có mấy ngọn gió lạnh thổi qua, buổi tối mùa xuân vẫn còn một chút ý lạnh.

Lâm Gia Thố thay đổi phương hướng, chặn đầu gió.

“Đừng, đừng lắc, tớ muốn ói.”

Lâm Gia Thố nhìn dáng vẻ người nào đó lấy anh làm điểm tựa mà lắc tới lắc lui, khóe miệng hơi giật: “Tớ không có lắc, là cậu đang lắc.”

“Đừng lắc đừng lắc đừng lắc, tớ thật sự muốn ói.”

“… Tớ biết, tớ không có lắc.”

“Tớ thật sự rất choáng.”

Lâm Gia Thố cười nhạo một tiếng, hai tay khoác lên bờ vai cô để cả người cô “đứng nghiêm chỉnh”.

“Đừng nhúc nhích, tớ gọi xe.”

Thiệu Càn Càn ngửa đầu nhìn anh: “Ôi? Cậu, cậu thật là giống Lâm Gia Thố.”

Lâm Gia Thố ổn định cô lại, sau đó tranh thủ ấn mở ứng dụng điện thoại. Sau khi nhấn chọn địa điểm đến xong, anh nhìn Thiệu Càn Càn giống như nhìn một đứa trẻ thiểu năng: “Không thể uống còn uống nhiều như vậy, say thành cái dạng này, cậu được lắm đấy.”

“Cậu đang dạy dỗ tớ sao? Lâm Gia Thố đang dạy dỗ tớ sao? Lâm Gia Thố sẽ dạy dỗ người ta sao?!”

Ba câu hỏi, câu sau lớn tiếng hơn câu trước.

“Tớ không có điếc.”

“Cậu thật sự là Lâm Gia Thố? Lâm Gia Thố sẽ dạy dỗ người ta? Không đâu, Lâm Gia Thố rất dịu dàng.”

“…”

Lải nhải không ngừng.

Lâm Gia Thố nhìn điện thoại, tài xế còn cách 800 mét.

“Cậu đừng lắc nữa tớ choáng…”

“Tớ không có lắc.”

“Ôi cậu là Lâm Gia Thố à… cậu rất đẹp.”

Lâm Gia Thố vỗ trán, cảm thấy việc muốn đưa cô về trường là do bản thân mình thật sự vô cùng thiện lương lại lo chuyện bao đồng.

“Cậu đừng nói chuyện, cả người toàn mùi rượu.”


“Cậu cũng uống rượu, cả người cậu cũng toàn mùi rượu!”

“Không nhiều như cậu.”

“Xí rõ ràng là rất nồng!” Giống như trên mặt mọc ra mũi chó tiến đến ngực anh ngửi, cô ở quá gần, gần đến mức anh cảm thấy hô hấp của cô xuyên thấy qua lớp vải mỏng manh xông vào da thịt.

Lâm Gia Thố kinh ngạc, gần như là lập tức vươn tay che trên mặt cô đẩy ra cô ra.

Không nghiêng không lệch, lòng bàn tay che ngay trên miệng đang hơi chu ra của cô.

Lành lạnh, rất mềm rất mềm.

“… …”

“Ô ô cậu làm gì vậy…” Tiếng nói không rõ ràng từ trong lòng bàn tay truyền đến, Lâm Gia Thố rũ mắt chỉ nhìn thấy hai mắt to lộ ra bên ngoài của cô, chớp mắt lóe lên, còn mang theo ý say sau khi uống rượu.

Lại nói, mặt của người này còn rất nhỏ, một cái tay của anh che lại cũng không nhìn thấy cô nữa.

“Ô ô, Lâm Gia Thú…”

“Là Lâm Gia Thố.” Lâm Gia Thố dời ánh mắt đi chỗ khác, ra vẻ bình tĩnh nói: “Yên tĩnh một chút, xe sắp đến rồi.”

“Ô ô ô tớ, tớ…”

“Yên tĩnh.”

“Nhưng tớ… ọe!”

Đèn đường xếp thành hàng, ánh sáng lập lòe. Dòng xe cộ qua lại như con thoi, để lại bao nhiêu là tiếng còi chói tai.

Thế nhưng, Lâm Gia Thố cảm thấy giờ khắc này thế giới đều yên tĩnh.

Khi nhìn thấy thứ chất lỏng không xác định chảy qua khe ngón tay anh, thuận theo mu bàn tay chảy xuống, anh cảm thấy không khí đều ngưng kết lại rồi.

Gió mát lướt qua, da thịt trên tay có sự lạnh lẽo đặc biệt của sự bốc hơi nước.

“… …”

“Ọe!”

Vẻ mặt xin lỗi gì cũng chưa kịp làm, Thiệu Càn Càn thoáng cái đẩy Lâm Gia Thố ra, quay người nôn ở ven đường.

Bàn tay cứng ngắc của Lâm Gia Thố run nhè nhẹ trong không khí, trên bàn tay, thứ không rõ nào đó tiếp tục chảy xuống.

Sắc mặt anh lập tức thay đổi, thoáng xanh thoáng đỏ, giống như đèn giao thông chữ thập trên đường cách đó không xa.

“Ôi, là cậu gọi xe đúng không? Đuôi số điện thoại là 9800?”

Xe đến rồi, nhưng Lâm Gia Thố lúc này căn bản không nghe thấy tiếng của tài xế, anh trừng hai mắt nhìn kẻ đầu sỏ ngồi xổm trên mặt đất, cái gì mà phong độ, cái gì mà lễ nghi, cái gì mà dịu dàng tất cả đều quên sạch rồi.

“Thiệu Càn Càn! Cậu tới đây cho tớ!”

Tác giả có lời muốn nói:

Phó hội trưởng tức phát khóc: Cô ấy nôn trên tay ôi! Cô ấy nôn trên tay tôi!!!! Có phải cô ấy muốn bị tôi bóp chết không?!

Thành viên nhỏ uống đến nôn: Là anh bịt miệng em, em vốn dĩ muốn nói với anh mà…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương