Tổng Tài Tôi Hung Dữ
-
Chương 11: Ảo ảnh và hiện thực
Dù không nguyện ý nhưng cô vẫn khoác tay mình vào cánh tay săn chắc của anh, người ngoài nhìn vào bọn họ sẽ thấy anh và cô đúng là một đôi trai tài gái sắc. Nhã Lan cười lạnh trong lòng, cô cảm thấy bất lực trước cuộc hôn nhân đáng cười này.
Nhã Lan khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Mạn Nguyên, sau khi anh nhìn những bức ảnh đó tại sao vẫn chấp nhận cưới cô chứ? Lẽ nào là do anh sợ mất mặt nếu hủy hôn?
Cũng đúng, cô dâu có những chuyện không hay trước thềm hôn lễ nhưng biết làm thế nào? Đâm lao thì phải theo lao thôi, không hủy hôn trước mặt quan khách thì đều có lợi cho cả hai.
............
“Cô có bằng lòng không?” Tất cả mọi ánh mắt lúc này đều hướng về phía cô, người dẫn chương trình đang dùng câu hỏi và ánh mắt để hỏi cô, lúc này cô mới phát hiện vừa nãy mình không hề tập trung chút nào.
Đúng là chuyện nực cười, trong lễ cưới mà tâm trí cô dâu lại để đi đâu thế? Nhã Lan quay sang nhìn người dẫn chương trình, cô nghe thấy tiếng mẹ cô ở bên cạnh đang cố nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy: “Mau nói đồng ý, mau nói đồng ý đi!”
“Tôi đồng ý!” nói ra ba từ mà không mang chút tình cảm, Nhã Lan giống như một cái máy đón lấy chiếc nhẫn mà Lãnh Mạn Nguyên đang đeo vào tay cô.
Tiếp sau đó là một bữa tiệc rượu linh đình.
Khách sạn Thiên Ôn – là khách sạn lớn nhất, hoa lệ nhất, sang trọng nhất ở thành phố này, hôm nay khách sạn này thắp đèn sáng cả một vùng trời của thành phố, trang nhã huy hoàng để tô điểm thêm cho buổi yến tiệc, ngày mai, nó cùng với chủ nhân của nó là Lãnh Mạn Nguyên sẽ cùng xuất hiện trên các mặt báo lớn nhỏ.
...
Khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng thì cũng hoàn thành bữa tiếc dài thê lê này, ngồi xuống chiếc ghế của siêu xe Lamborghini, cô người ngả mình về phía sau, từ từ nhắm mắt lại.
Quá mệt, toàn thân cô đều thấy đau, đặc biệt là chỗ bị thương, đứng trong buổi tiệc trong một thời gian dài dường như làm cho vết thương càng trầm trọng hơn, giống như có trăm ngàn con kiến đang đốt lên cơ thể cô. Kìm nén cả một buổi tối, bây giờ cô vừa mệt vừa đau, không còn một chút sức lực nào nữa.
Vừa nãy khi mà hôn lễ sắp kết thúc, cha cô giống như một người đầy tớ vâng lời đứng trước mặt Lãnh Mạn Nguyên để nhắc về chuyện góp vốn. Ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên như chứa điện liếc nhìn về phía cô, đôi môi anh nở nụ cười khinh miệt.
“Cái này còn phải hỏi cô con gái ngoan của ông đã!” Không thể nghi ngờ gì, chuyện này đương nhiên người cha đáng thương của cô không hề hay biết, đây chính là một lời từ chối theo cách khác, nhờ chiêu đó của chị hai cô, công ty nhà họ Quắc chắc cũng sắp đến ngày tận rồi.
Nhưng có liên quan gì tới cô chứ? Khuôn mặt trắng nõn mà lạnh lùng của cô nở nụ cười không chút sợ hãi, cô đã thoát li khỏi gia đình này quá lâu rồi, tất cả những thứ cô làm chẳng qua cũng vì không chịu được hình ảnh nước mắt ngắn nước mắt dài của người mẹ đáng thương mà thôi, đương nhiên, còn do một câu nói của mẹ cả nữa: “Cái nhà này ít nhiều cũng có công nuôi dưỡng cô, muốn đoạn tuyệt với nó thì hãy trả công nuôi dưỡng cho chúng tôi trước đã!”
Khi mẹ cả nói câu nói này, khóe miệng bà ta nhếch lên cười đắc ý, trong mắt bà ta thì mẹ con cô cũng chỉ như những con vật được lòng tốt của bà ta thu nhận về.
Từ nhỏ tới lớn, cô và mẹ cô luôn như cái đinh trong mắt mẹ cả và chị hai, cô đã lớn lên trong những lời nhạo báng và sự ức hiếp của bọn họ. Để bảo vệ bản thân mình cô đã tự rèn được thói quen độc lập kiên cường trong cuộc sống, đương nhiên cũng hình thành nên tính cách lạnh lùng và lòng tự tôn rất cao.
Chuyện về những bức ảnh vốn cô có thể giải thích, những thứ được photoshop thì chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở, ví dụ, những chỗ ngực được hở ra không hề thấy vết bớt hình trái tim giống như trên ngực cô. Dù những bức ảnh đó được chụp khá rõ.
Một người đầy lòng tự tôn như cô đương nhiên không muốn cúi đầu cầu xin Lãnh Mạn Nguyên, nếu anh đã không tin cô thì cô nói nhiều cũng chẳng có ích gì.
“Cút!”
Khi Nhã Lan đang mơ màng thiếp đi, một bàn tay đã túm lấy tay cô kéo cô ra, cánh tay đó giống như được làm từ thép, bóp chặt lấy cánh tay mềm yếu của cô khiến cô đau buốt.
Nhã Lan khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Mạn Nguyên, sau khi anh nhìn những bức ảnh đó tại sao vẫn chấp nhận cưới cô chứ? Lẽ nào là do anh sợ mất mặt nếu hủy hôn?
Cũng đúng, cô dâu có những chuyện không hay trước thềm hôn lễ nhưng biết làm thế nào? Đâm lao thì phải theo lao thôi, không hủy hôn trước mặt quan khách thì đều có lợi cho cả hai.
............
“Cô có bằng lòng không?” Tất cả mọi ánh mắt lúc này đều hướng về phía cô, người dẫn chương trình đang dùng câu hỏi và ánh mắt để hỏi cô, lúc này cô mới phát hiện vừa nãy mình không hề tập trung chút nào.
Đúng là chuyện nực cười, trong lễ cưới mà tâm trí cô dâu lại để đi đâu thế? Nhã Lan quay sang nhìn người dẫn chương trình, cô nghe thấy tiếng mẹ cô ở bên cạnh đang cố nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy: “Mau nói đồng ý, mau nói đồng ý đi!”
“Tôi đồng ý!” nói ra ba từ mà không mang chút tình cảm, Nhã Lan giống như một cái máy đón lấy chiếc nhẫn mà Lãnh Mạn Nguyên đang đeo vào tay cô.
Tiếp sau đó là một bữa tiệc rượu linh đình.
Khách sạn Thiên Ôn – là khách sạn lớn nhất, hoa lệ nhất, sang trọng nhất ở thành phố này, hôm nay khách sạn này thắp đèn sáng cả một vùng trời của thành phố, trang nhã huy hoàng để tô điểm thêm cho buổi yến tiệc, ngày mai, nó cùng với chủ nhân của nó là Lãnh Mạn Nguyên sẽ cùng xuất hiện trên các mặt báo lớn nhỏ.
...
Khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng thì cũng hoàn thành bữa tiếc dài thê lê này, ngồi xuống chiếc ghế của siêu xe Lamborghini, cô người ngả mình về phía sau, từ từ nhắm mắt lại.
Quá mệt, toàn thân cô đều thấy đau, đặc biệt là chỗ bị thương, đứng trong buổi tiệc trong một thời gian dài dường như làm cho vết thương càng trầm trọng hơn, giống như có trăm ngàn con kiến đang đốt lên cơ thể cô. Kìm nén cả một buổi tối, bây giờ cô vừa mệt vừa đau, không còn một chút sức lực nào nữa.
Vừa nãy khi mà hôn lễ sắp kết thúc, cha cô giống như một người đầy tớ vâng lời đứng trước mặt Lãnh Mạn Nguyên để nhắc về chuyện góp vốn. Ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên như chứa điện liếc nhìn về phía cô, đôi môi anh nở nụ cười khinh miệt.
“Cái này còn phải hỏi cô con gái ngoan của ông đã!” Không thể nghi ngờ gì, chuyện này đương nhiên người cha đáng thương của cô không hề hay biết, đây chính là một lời từ chối theo cách khác, nhờ chiêu đó của chị hai cô, công ty nhà họ Quắc chắc cũng sắp đến ngày tận rồi.
Nhưng có liên quan gì tới cô chứ? Khuôn mặt trắng nõn mà lạnh lùng của cô nở nụ cười không chút sợ hãi, cô đã thoát li khỏi gia đình này quá lâu rồi, tất cả những thứ cô làm chẳng qua cũng vì không chịu được hình ảnh nước mắt ngắn nước mắt dài của người mẹ đáng thương mà thôi, đương nhiên, còn do một câu nói của mẹ cả nữa: “Cái nhà này ít nhiều cũng có công nuôi dưỡng cô, muốn đoạn tuyệt với nó thì hãy trả công nuôi dưỡng cho chúng tôi trước đã!”
Khi mẹ cả nói câu nói này, khóe miệng bà ta nhếch lên cười đắc ý, trong mắt bà ta thì mẹ con cô cũng chỉ như những con vật được lòng tốt của bà ta thu nhận về.
Từ nhỏ tới lớn, cô và mẹ cô luôn như cái đinh trong mắt mẹ cả và chị hai, cô đã lớn lên trong những lời nhạo báng và sự ức hiếp của bọn họ. Để bảo vệ bản thân mình cô đã tự rèn được thói quen độc lập kiên cường trong cuộc sống, đương nhiên cũng hình thành nên tính cách lạnh lùng và lòng tự tôn rất cao.
Chuyện về những bức ảnh vốn cô có thể giải thích, những thứ được photoshop thì chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở, ví dụ, những chỗ ngực được hở ra không hề thấy vết bớt hình trái tim giống như trên ngực cô. Dù những bức ảnh đó được chụp khá rõ.
Một người đầy lòng tự tôn như cô đương nhiên không muốn cúi đầu cầu xin Lãnh Mạn Nguyên, nếu anh đã không tin cô thì cô nói nhiều cũng chẳng có ích gì.
“Cút!”
Khi Nhã Lan đang mơ màng thiếp đi, một bàn tay đã túm lấy tay cô kéo cô ra, cánh tay đó giống như được làm từ thép, bóp chặt lấy cánh tay mềm yếu của cô khiến cô đau buốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook