*******

Tiểu Trạch cũng không nói vào vấn đề chính, chỉ nói vòng do, càng làm cho Kiều Tang không phục, nhưng một cái tiểu hài tử nhỏ này có thể làm gì?

Thật sự, hắn không biết, Tiểu Trạch có thể đảo lộn bầu trời, đương nhiên, nói sau!

“Trình Mộ Thanh, tôi sẽ ghi nhớ lại, tuyệt đối sẽ không để yên cho cô” Kiều Tang nói

“Chờ chút” Trình Mộ Thanh ra tiếng, Kiều Tang quay đầu nhìn lại

“Công ty của anh gọi là gì nhĩ?” Trình Mộ Thanh giả vờ hỏi

Kiều Tang cảm thấy bất an, mày trau lại..

“Quên đi, tôi cũng không cần ra tay để phá công ty đó, con trai, lên mạng tra một chút, mẹ có việc cần làm”

“Cô muốn làm gì?” Kiều Tang cơ hồ gào thét hỏi

Trình Mộ Thanh vô tội nhíu mày “Anh không phải muốn hợp tác cùng tập đoàn TCL sao? Tôi coi như giúp anh một tay, để TCL thu mua công ty của anh………..”

“Cô –” Kiều Tang vừa muốn lên tiếng, sau đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm, rồi nở nụ cười “Cô nói cho Hách Liên Tuyệt thua mua sao?”

Trình Mộ Thanh nhìn hắn, không quay đầu lại, cô thừa nhận cô ctức giận nên nói, cô cũng không muốn thua..

” Trình Mộ Thanh, cô biết hiện tại bây giờ Hách Liên Tuyệt đang làm gì không? Hắn ở trong bệnh viện cùng Chu Lâm Na, bọn họ mới là một đôi thật sự, cô vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi của người khác thôi, 5 năm trước là vậy, 5 năm sau cũng sẽ là vậy” Kiều Tang nói ra một câu độc ác, nhưng cũng đánh trúng tim đen của Trình Mộ Thanh

(TT: chậc chậc, cái chú Tàng Kiêu này, kết quả thảm rồi –’)

Tuy rằng trong lòng trầm xuống, nhưng biểu tình vẫn như không có gì “Cái này, tôi sẽ xem xét lại ”

Sắc mặt Tiểu Trạch trở nên đáng sợ, gã đàn ông này dám trước mặt của Tiểu Trạch nói chuyện với Trình Mộ Thanh như thế “Phải không? Kiều Tiên sinh, ngài vẫn là nên trở về bảo vệ tốt công ty của mình một chút “Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một phần tàn ác

Sắc mặt Kiều Tang lại trầm xuống, liếc nhìn Trình Mộ Thanh một cái rồi vội vàng rời đi………..

Nhìn thấy hắn đi rồi, Trình Mộ Thanh ngồi ở bàn ăn, đã không còn muốn ăn gì nữa, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng cũng không yên

“Mẹ, đừng quan tâm đến cái loại đó, ăn cơm đi” Tiểu Trạch nói

“Mẹ no rồi” Trình Mộ Thanh cười cười “Chúng ta về nhà đi”

“Mẹ đã ăn gì đâu?” Tiểu Trạch hỏi

“Không còn muốn ăn nữa, đi a, về nhà......”

Nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng nở nụ cười của Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch trong lòng nổi lên một trận run rẩy đau đớn, nhớ tới lời nói của Kiều Tang, chẵng lẽ ba thật sự ở bệnh viện cùng Chu Lâm Na?

Mày càng lúc càng túc khở, càng lúc càng bất an......

Tiểu trạch khuyên Trình Mộ Thanh khôn được, trực tiếp lấy thẻ ra tính tiền, sau đó thuận tiện mua chút đồ này nọ, đóng gói đem về, vì sợ tối nay Trình Mộ Thanh sẽ đói bụng không có gì mà ăn. Trong mắt Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch như tri kỷ …Vừa chua xót, vừa không trơn tru..

Mặc kệ là 5 năm trước hay 5 năm sau, cô chưa từng hối hận vì đã sinh ra Tiểu Trạch, chưa từng hối hận......

Là thằng bé đã chống đỡ giúp cô 5 năm này, là nghị lực sống và để cho cô nhận biết được được từng bước đi của mình......

Tiểu trạch cũng nhìn Trình Mộ Thanh, muốn hỏi, rồi lại sợ cô không vui, nên dọc theo đường đi đều trầm mặc.

Cho đến sau khi về nhà, Trình Mộ Thanh nói mệt, trực tiếp lên lầu ngủ, trong long Tiểu Trạch cũng không hề vui vẻ gì …..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương