******

Trong bệnh viện, lúc Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt vào, nhiều người đứng bên ngoài phòng bệnh của Vivi, mà Uất Sâm Dạ cũng bên ngoài, vốn bác sĩ không cho hắn xuống giường nhưng hắn một mực đòi đi ra, cuối cùng không còn cách nào đành để hắn ngồi xe lăng mà đẩy đi

Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt đứng bên ngoài, còn bác sĩ bên trong thì khẩn trương, trong lòng bàn tay Trình Mộ Thanh đổ đầy mồ hôi, Uất Sâm Dạ mang theo vẻ âm trầm ngồi trên xe lăng, ánh mắt thuỷ chung không rời phòng bệnh.. sự khẩn trương lo lắng đều hiện rõ trên mặt hắn

Lúc sau, bác sĩ bước ra, vẻ mặt khẩn trương ” trong các người ai là nhóm máu A, người bệnh rất yếu cần truyền máu”

“Tôi” Uất Sâm Dạ không chút nghĩ ngợi liền giơ tay, kết quả bác sĩ nhìn một chút ” Nếu truyền máu, thì người sau này cần cấp cứu sẽ là anh”

Uất Sâm Dạ vẻ mặt xấu hổ vài phần..

Trình Mộ Thanh bước ra ” Tôi là nhóm máu A”

Vừa định đi lên cô liền bị Hách Liên Tuyệt kéo tay lại, sau đó Trình Mộ Thanh quay lại nở nụ cười với hắn “Không sao, anh đừng lo lắng cho em, chỉ là truyền máu thôi mà”

“Sáng nay em chưa ăn gì” Hách Liên Tuyệt nói, lúc này hắn hận mình không phải là nhóm máu A để giúp cô đi truyền

“Vậy anh giúp em đi mua chút đồ ăn đi, yên tâm, rất nhanh em sẽ trở lại” Trình Mộ Thanh vỗ vỗ tay hắn, cho hắn nụ cười để yên tâm, rồi bước vào phòng bệnh

Nhìn bóng dáng của cô, Uất Sâm Dạ cảm thấy bản thân mình nợ cô thật nhiều, cũng chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác đó..

Hách Liên Tuyệt xoay người, chuẩn bị đi mua đồ ăn cho Trình Mộ Thanh, chính là kia một khắc, chống lại ánh mắt sâu thẳm của Uất Sâm Dạ

“Tôi sẽ lập tức kết hôn cùng cô ấy” Hách Liên Tuyệt nói ra một câu, xoay người bước đi

Không biết vì sao nhưng hiện tại hắn phải bá đạo tuyên bố rõ một chút

Người phụ nữ của mình được một người đàn ông khác yêu thương, thì hắn cũng nên khoe ra một chút, nghĩ đến đây khoé miệng Hách Liên Tuyệt chậm rãi nhếch lên

Sau khi mua đồ trở về, Hách Liên Tuyệt vừa đi qua khúc cua qẹo, liền đụng phải một người, theo bản năng vươn tay đỡ người đó lên, nhưng lúc nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt, hắn nhíu mày “Là em?”

Sắc mặt Chu Lâm Na tái nhợt, không nghĩ tới ở đây lại gặp hắn, cô bay vào lòng ngực hắn, khuônmặt dù cho có trang điểm nhưng cũng không thể che khỏi sắc mặt tái nhợt kia, nhìn Hách Liên Tuyệt, nhất thời đôi mắt nổi lên sương trắng.

“Tuyệt………..”

Hách Liên Tuyệt nhíu mày ” Em làm sao vậy? Sắc mặt của em không tốt lắm”

“em………..em” Lời còn chưa nói xong, nhất thời trau mày, hai tay đè bụng

“Em làm sao?” Hách Liên Tuyệt phát hiện ra Chu Lâm Na có điểm không khoẻ nên nhanh đỡ lấy cô

“Đau, đau quá………..” Chu Lâm Na hai tay ấn bụng, thân mình dần dần trượt ” Tuyệt, cứu em, cứu em, thật sự đau quá………..”

Hách Liên Tuyệt nhíu mi, không nói hai lời liền ngồi xổm ôm lấy Chu Lâm Na đi tìm bác sĩ

Chu Lâm Na nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng đã đỡ hơn không còn đau đớn như vừa rồi

Lúc này, bác sĩ đi đến, nhìn hai người rồi nhìn kết quả trong tay, có điểm tiếc nuối lắc đầu

“Bác sĩ, sao rồi?” Hách Liên Tuyệt liền hỏi

Bác sĩ lắc đầu, đi đến gần Chu Lâm Na” Gần đây cô có phải rất hay đau dạ dày không? Còn có buồn nôn đến phát ngất”

Chu Lâm Na nằm tren giường, gật gật đầu “Đúng”

bác Sĩ nhìn tờ kết quả xét nghiệm trong tay, mím môi, cuối cùng nâng ngươi ” Kết quả kiểm tra của cô là cô đã bị ung thư dạ dày”

“Ung thư dạ dày?” Hách Liên Tuyệt trừng to mắt, có chút không thể tin, nhìn nhìn bác sĩ hỏi ” Thời kì đầu hay là..”

“thời kì cuối” Một câu, như là tuyên bố sống chết của con người giống nhau

Hách Liên Tuyệt xoay người nhìn Chu Lâm Na nằm trên giường, vẻ mặt đau đớn, thống khổ …

Số mệnh của con người thật giống một quả bom, có thể tuỳ lúc phát nổ tuyên bố sự sống chết..

“Còn bao lâu thờ

i gian nữa?” Hách Liên Tuyệt hỏi, hắn nghĩ chính mình đã rõ bộ mặt của Chu Lâm Na nhưng lúc nghe được tin này thật không khỏi được mà đau lòng

Dù sao lúc trước cũng là Chu Lâm Na giúp hắn vượt qua giai đoạn khó khăn, hiện tại cô xảy ra chuyện hắn không thể mặc kệ được..

“Nếu đồng ý trị liệu thì còn một năm………..Nhưng nếu không trị liệu thì có thể chỉ là 3,4 tháng………..”

………………….

Trong phòng bệnh thật im lặng …

Bác Sĩ đi ra ngoài lúc nào Hách Liên Tuyệt cũng không biết, hắn chậm rãi bước đến ngồi cạnh Chu Lâm Na “Chuyện này bắt đầu khi nào?”

Chu Lâm Na mắt đầy lệ “Em không biết, bỗng nhiên hôm nay em cảm thấy đau dạ dày, em có gọi cho anh nhưng dù thế nào anh cũng không bắt máy”

Hách Liên Tuyệt nhớ tới hôm nay Chu Lâm Na có gọi cho hắn nhưng vì sợ Trình Mộ Thanh hiểu lầm nên hắn không nhận điện thoại, còn cố ý liệt kê số điện thoại của Chu Lâm Na vào trong danh sách đen, thật không nghĩ tới cô tìm hắn là vì việc này..

“Thật xin lỗi, anh còn nghĩ em là………..”

“Tuyệt, anh có biết từ trước giờ em không có trách anh” Chu Lâm Na nhìn Hách Liên Tuyệt, nước mắt tràn ra, nghẹn ngào nói

Hách Liên Tuyệt gắt gao cầm tay Chu Lâm Na ” Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách để cứu em, nếu không được thì đi sang Mĩ………..”

Có thể nghe hắn nói vậy, Chu Lâm Na cảm thấy cảm động, nhưng cô lắc đầu ” Vô dụng thôi … em sắp chết rồi”

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách để cứu em” Hách Liên Tuyệt nắm tay Chu Lâm Na, kiên định nói

“Tuyệt, em rất sợ, rất rợ.. em không có người thân, hiện tại em chỉ còn mình anh. Tuyệt, em nên làm gì bây giờ? Em rất sợ …” Chu Lâm Na nằm trên giường khóc nức nở nói

Hách Liên Tuyệt sửng sốt, lập tức nắm lấy cánh tay cô “Em yên tâm, anh sẽ không bỏ lại em, anh sẽ bên cạnh em………..”

“Thật sao?Anh sẽ không gạt em chứ?” Chu Lâm Na ngẩng đầu, không tin nhìn hắn

“Ừ” Hách Liên Tuyệt gật gật đầu

Tiếp giây theo, Chu Lâm Na vươn tay ôm lấy hắn “Tuyệt, anh đừng rời bõ em nữa, anh chính là người thân duy nhất trên thế giới này của em, nếu ngay cả anh cũng không cần em thì không bằng hiện tại em chết đi cho xong” Chu Lâm Na nói từng chữ

“Đừng nói bậy, em sẽ không chết”

“Ừ..ừ” Chu Lâm Na liên tục gật đầu, giờ khắc này đã không còn mang theo bộ dạng của Đại Minh Tinh nữa, mà chỉ là một đứa con gái điềm đạm đáng yêu

Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 159

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương